Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 21

6.

Có lẽ lần này, bọn chúng lại chọn đúng một ngày xấu không nên ra cửa.

Một ông già từng khiến chúng trở tay không kịp, giờ ông ta đã chết, ám khí ông để lại cũng bị bọn chúng phá giải. Mấy thùng lớn đầy thứ chất lỏng bốc mùi ôi thối như dầu ăn hỏng được hắt chính xác vào khu vực nguy hiểm, khiến ám khí dưới đất như bị rỉ sét mà không thể khởi động được nữa. Bao lâu nay không dám quay lại thôn Long Vỹ, chắc là cũng vì mải nghiên cứu mấy trò tà môn này. Thấy lần này thành công, chúng đắc ý vô cùng, tưởng rằng thôn Long Vỹ ngang ngạnh này rốt cuộc cũng sẽ giống như những nơi khác, từ nay đổi tên thay họ, trở thành vật trong túi của bọn chúng. Nhưng ai ngờ, lại có ba cô gái xuất hiện, mà cô dẫn đầu thì trước giờ chưa từng gặp, dáng người lại cao lớn nhất, đánh nhau cũng hung dữ nhất... Bảy tám tên đàn ông lực lưỡng vây lấy nàng, lại bị nàng dễ dàng húc bay ra xa. Không chỉ người, đến cả ngựa cản đường cũng bị nàng đá văng bốn vó chổng lên trời, đây mà là người sao? Rõ ràng là quái vật mang hình dạng con người!

Tên béo quay lại lần này mang theo tròn một trăm người, cùng hắn sóng vai là Lư Trung Dũng, nay đã thay đổi áo quần, mặc quân phục của phe bọn chúng. Một đội ngũ hùng hậu, người đông ngựa mạnh như vậy, lẽ ra phải thừa sức đập tan cái thôn Long Vỹ toàn người già yếu bệnh tật, thế mà kết cục vẫn là một trận người ngã ngựa đổ tan tành.

Điều đáng sợ nhất, không phải sức mạnh kinh hồn của cô gái kia, mà là rõ ràng nàng trúng vài nhát dao giữa vòng vây, mọi người đều trông thấy ngực nàng bị một mũi tên ghim thẳng vào, vậy mà ngoại trừ quần áo bị rách, nàng chẳng hề chảy một giọt máu, rút tên ra nhẹ nhàng như nhổ tóc. Một trăm người, vậy mà không chiếm được chút lợi thế nào. Nàng thậm chí chẳng tốn bao nhiêu thời gian, đã khiến chúng gãy đầu, gãy tay, gãy chân nằm la liệt. Nàng còn có hai người trợ thủ, tuy không hung hãn bằng nàng, nhưng lại rất nhanh tay khi cần dọn dẹp tàn cuộc.

Lư Trung Dũng bị gãy một cánh tay, nhăn nhó r*n r* nằm bẹp trên đất, trên lưng bị giẫm một chân, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể đạp gãy sống lưng hắn bất cứ lúc nào.

Mạc Tiểu Vận lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn lạnh lẽo cười: “Khó trách Lão Hoắc chỉ chịu ‘vô tình gặp’ ngươi ở ngoài thôn. Ngươi đã cùng tên béo cấu kết, chắc chắn từ lâu đã biết lần trước mình thiệt thòi ra sao. Ngươi giả dạng ăn mày đến thôn Long Vỹ, một là vì mật thất, hai là để dò đường. Lão Hoắc xem ngươi như con cháu trong nhà, tất nhiên sẽ dẫn ngươi tránh các tuyến có ám khí. Ngươi đúng là trung thành với chủ mới của mình đấy.”

“Trận chiến đó vốn đã chắc chắn thất bại.” Hắn nghiến răng nói: “Cứng miệng thì có ích gì? Chỉ cần cúi đầu là sống được, sao ta phải chết uổng phí?”

“Sao ngươi biết Hoắc gia có mật thất?” Hà Đông Lai cau mày, giơ dao kề cổ hắn.

“Tất nhiên là tên ngốc Hoắc Sơn nói với ta.” Hắn đau đến nỗi nhăn nhó cả mặt mày: “Khi tái ngộ trong quân đội, hắn vui đến mức nhảy dựng lên. Hắn thật sự lắm lời, chuyện gì cũng kể, từ năm hai tuổi kể tới bây giờ. Có hôm lỡ lời, nói trong nhà hắn có một mật thất. Ta hỏi trong đó giấu bảo vật gì, hắn bảo toàn là mấy thứ không đáng tiền cha hắn tìm về, rồi không nói gì thêm nữa, còn dặn ta đừng kể cho ai, nếu cha hắn biết chắc sẽ mắng hắn lắm mồm. Hừ, ai lại vì mấy thứ không đáng giá mà đào cả một mật thất chứ?”

Thì ra chỉ là vì lý do đơn giản như vậy.

“Hoắc Sơn không lừa ngươi.” Hà Đông Lai kề sát lưỡi dao, đã khiến cổ hắn rỉ máu: “Với loại người như ngươi, đồ trong mật thất đó quả thật không đáng một xu.”

“Không phải định báo thù cho Lão Hoắc sao?” Nàng lại dồn thêm lực dưới chân, Lư Trung Dũng đau đến hét lên quái dị: “Vậy thì các ngươi xuống tay đi!”

Mạc Tiểu Vận tiến lên, rút con dao găm giắt ở thắt lưng ra: “Ngươi dùng con dao này đoạt mạng Lão Hoắc, hôm nay ta mang nó theo, là muốn để nó trở về với chủ nhân theo cách chúng ta mong muốn.”

Không ai phản đối.

Trái lại, tên Lư Trung Dũng vốn trông hung hăng kia, thấy bọn họ thật sự muốn giết mình, lập tức đổi sắc mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu xin: “Các vị cô nương xin tha mạng! Ta đến thôn Long Vỹ cũng là bị Tất Lý Tôn... là tên béo đó, hắn ép buộc. Hắn biết ta quen biết với nhà họ Hoắc, nên bắt ta đi dò đường. Ta thừa nhận có tò mò về mật thất, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ giết Lão Hoắc, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn!”

Cúi đầu nhanh thật đấy, đúng là kẻ từng trải. Có người thà chết cũng không nhượng bộ nửa bước; có người vì không muốn chết, sống quỳ cả đời cũng chẳng sao.

Chưa đợi các nàng vạch trần lời dối trá đầy sơ hở của hắn, bên kia đã có kẻ không nhịn được hét lên: “Hắn nói dối! Hắn mới theo đội của thúc ta đến đây một tháng trước, nghe nói lần trước bọn ta trúng ám khí, chính hắn tự nguyện muốn tới thôn Long Vỹ dò đường!”

Người lên tiếng là tên béo đã trọng thương, một mắt mù, nửa mạng còn lại cũng chẳng giữ được. Hắn run rẩy bò dậy, không đứng nổi, đành quỳ hẳn xuống, che mắt trái, mặt mày nhăn nhó cầu xin tha mạng: “Các vị cô nương tốt bụng, thật ra sau chuyện lần trước, ta tuy giận nhưng cũng không dám quay lại gây chuyện nữa. Nếu không phải hắn nói có cách giúp ta xả giận, ta cũng sẽ không nổi lòng ác. Chính hắn bảo cách tạo ‘thuỷ kim tiêu’ ăn mòn ám khí, rồi… rồi quay lại báo thù. Ta biết lỗi rồi, không dám xúc phạm thôn Long Vỹ nữa! Các vị tha cho ta một con đường sống! Ta về sẽ bảo với tất cả mọi người, cả đời này tuyệt không bước vào thôn Long Vỹ một bước! Ta thề!”

Tên béo vốn đã nói không sõi tiếng của bọn họ, giờ vì hoảng mà nói càng nhanh, nghe càng buồn cười, giống như một cây đàn hỏng bị kéo lung tung.

Có hắn mở lời, những kẻ còn sống sót nằm dưới đất cũng vội vã hùa theo xin tha mạng. Cô nương tốt bụng, bà tổ, tiên nữ các kiểu nịnh nọt vang lên không dứt.

Lúc này, trời đã gần tối. Gió thu lạnh hơn từng ngày thổi qua, những kẻ mất máu quá nhiều khiến răng bọn chúng va lập cập. Có kẻ định bỏ chạy, nhưng vừa nhìn thấy cô gái chẳng hề sứt mẻ kia, ý định ấy lại lập tức rút về.

Nàng khác với hai cô gái kia. Từ đầu đến cuối, trong mắt nàng không hề có sát khí. Suốt cả trận chiến, nàng như thể đang làm việc của người khác, ra tay tàn nhẫn mà nét mặt lại thờ ơ. Chính sự mâu thuẫn ấy mới là cội nguồn khiến người ta sợ hãi.

“Ta thấy thế là đủ rồi, mấy kẻ còn lại sống chết cũng chẳng quan trọng.” Nàng chỉ vào dưới chân: “Có tên này là đủ.”

Thật ra là nàng đột nhiên nhớ đến lời bà ngoại từng dặn: “Yêu quái nếu làm loạn ở nhân gian, giết người bừa bãi, một khi bị bên trên phát hiện, ắt sẽ chết không toàn thây. Phổ biến nhất là bị một tia sét đánh trúng đầu, hồn bay phách tán. Cho nên, bất kể lý do gì, tốt nhất là đừng để dính đến mạng người. Dù chúng ta là tộc Hộ Môn, ít có khả năng gặp rắc rối như vậy, nhưng ta vẫn phải dặn các ngươi, để luôn giữ lòng cảnh giác.”

Nàng âm thầm đếm xem lúc nãy đã đánh rơi bao nhiêu cái đầu người… chắc hơn mười cái… Nhưng mà, đâu thể tính là giết người vô tội? Là bọn họ muốn giết nàng trước, chỉ vì đánh không lại mới mất mạng, vậy thì không đến nỗi bị sét đánh chứ?

Nàng có hơi chột dạ ngẩng đầu nhìn trời. Cũng may, ngoài bóng tối, vẫn còn yên ả.

Hai người còn lại không có ý kiến gì. Các nàng chỉ báo thù, chẳng có sở thích giết chóc, đối với kẻ đã mất khả năng chống cự thì cũng không hạ sát thủ thêm. Huống hồ thi thể ngổn ngang thế này cũng không phải cảnh nên để lũ trẻ nhìn thấy.

“Cút!”

“Dạ dạ dạ! Cút ngay đây!”

“Đứng lại, mang hết đám đồng bọn đã chết của các ngươi đi, đừng để lại làm bẩn chỗ của chúng ta!”

Đám người may mắn còn sống sót vội vàng kéo hết xác đồng bọn lên ngựa, cả bọn lăn lê bò toài mà chạy trốn. Ngoài ra, Mạc Tiểu Vận còn ra lệnh cho tên mập để lại con ngựa của hắn, một con ngựa đen cao lớn, thân hình vạm vỡ, lông óng mượt, vừa nhìn đã biết là hàng xịn giá cao. Trên yên ngựa còn có trang sức đính ngọc và châu báu, chiến lợi phẩm quý giá như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua. Tên mập nào dám phản đối, suýt nữa thì quỳ gối dâng ngựa lên luôn.

Nhìn đám người kia bỏ chạy trong chật vật, Hà Đông Lai hít sâu một hơi, trận chiến tưởng chừng tất bại… lại thắng thật sao?! Nếu không phải con ngựa lớn Mạc Tiểu Vận đang dắt phun vào mặt họ một luồng khí nóng, nàng thực sự tưởng mình đang mơ.

Cuối cùng, chỉ còn một việc cần làm.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo như nước, trên khuôn mặt Lư Trung Dũng không còn chút huyết sắc nào.

Tiếng nước róc rách chảy, trong rừng có tiếng dã thú rón rén lướt qua. Sau trận chém giết, thời gian trở nên chậm rãi mà tĩnh lặng, chậm đến mức đủ để hồi tưởng lại cả một đời người, là vinh quang, hay là nhục nhã.

Khi trời gần sáng, ba người họ ngồi trước mộ của Lão Hoắc. Một dãy món ăn mà ông thích lúc sinh thời được bày ra, hương thơm theo gió nhè nhẹ lan tỏa. Hồ lô rượu đã cạn nằm đổ bên cạnh, ba gương mặt đều đỏ ửng.

Đây là lần đầu nàng uống rượu. Loại đồ uống mà loài người phát minh này thật kỳ lạ, rõ ràng không ngon, vừa đắng vừa cay, vậy mà khi trôi vào bụng, lại mang đến một luồng ấm áp, như một lời an ủi ngầm, làm cho những linh hồn đang đau buồn và phẫn nộ cũng dần bình yên.

Không xa, có một cái hố mới vừa đào rồi lấp đất lại. Khi lấp xong, Mạc Tiểu Vận còn nhổ một bãi nước bọt lên đó. Chuyện cuối cùng cũng hoàn tất.

“Ngươi nói xem… nếu hắn ở dưới đó gặp được Lão Hoắc, có phải là lại bị ăn… ăn một trận đòn không?” Mạc Tiểu Vận tửu lượng kém nhất, mới uống vài chén đã nói năng líu ríu.

Hà Đông Lai hơi ngà ngà, lắc đầu: “Phải là Tiểu Sơn đánh hắn mới đúng.”

“Đúng đúng! Quên mất còn có Tiểu Sơn nữa! Thế thì hắn tiêu rồi.”

“Nghe nói kẻ nào thật sự xấu xa sẽ bị quẳng vào vạc dầu, không biết có thật không…”

“Chắc là thật đấy… Nhưng mà Lão Hoắc và Tiểu Sơn như thế, không biết họ sẽ đi đâu…”

“Sẽ có nơi tốt dành cho họ, chắc chắn sẽ có.”

“Vậy thì tốt… Lão Hoắc à, nếu có chỗ tốt rồi thì chạy nhanh lên, đừng ở lại đây nữa nhé…”

Cảm giác hoàn thành tâm nguyện thật tốt, khoan khoái đến mức muốn bật khóc thật to. Người mãi không thể thực sự chia xa, cuối cùng cũng có thể buông bỏ hoàn toàn, chúc ông an nghỉ ở kiếp này, an vui ở kiếp sau.

Riêng nàng thì không hề say, đầu óc thậm chí còn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Lúc này nàng đã bắt đầu hào hứng tính toán xem nên tận dụng con ngựa kia thế nào. Con ngựa ấy tốt đến mức chỉ cần nghĩ đến việc cưỡi nó đến Trường An là thấy háo hức, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi.

“A Hảo…” Hà Đông Lai bất chợt túm lấy cánh tay nàng, ánh mắt hơi do dự, nghi hoặc: “Rốt cuộc ngươi là cái gì?”

Mạc Tiểu Vận cũng chỉ tay vào nàng, đôi mắt ngà ngà: “Nói mau, rốt cuộc ngươi là gì? Ngươi là… thần tiên trên trời à? Sao giỏi được vậy chứ?”

“Tất nhiên ta là người rồi.” nàng cảm thấy mình cũng không tính là nói dối, ít nhất thì trước khi trở thành Hộ Môn thật sự, nàng vốn là người… ờ, một nửa người cũng được.

“Nhưng mà ngươi không chảy máu gì cả!” Mạc Tiểu Vận nhìn kỹ khắp người nàng: “Đến cả vết thương cũng không có!”

“Cái này…” nàng đảo mắt một vòng, rồi làm bộ thần bí: “Ta nói cho các ngươi biết, đây là thần công tổ truyền của nhà ta, đao thương bất nhập, chỉ có người nhà mới luyện được!”

“Thật không đó?”

“Tất nhiên là thật. Không phải Mạc Tiểu Vận ngươi cũng có thuốc gia truyền sao? Nếu không có, lần trước các ngươi đã bị tên họ Lư giết rồi.”

“Cũng đúng. Thế gian rộng lớn, đâu đâu cũng có bí mật. He he…”

“Dù sao thì các ngươi cũng hứa là không được nói với ai đấy!”

“Không nói không nói, tụi ta giữ bí mật!”

“Thế A Hảo định ở đây bao lâu?”

“Giờ có ngựa rồi, ha ha, hay tụi mình tự đóng xe ngựa đi! Như vậy tiết kiệm được khối tiền đó! Này này, sao hai ngươi ngã cả ra rồi?!”

Thế là, trong ánh rạng đông hôm đó, nàng kẹp hai cô gái say mềm hai bên, miệng lầm bầm mắng chửi, lảo đảo đi về nhà.

Mặt trời đỏ dần lên, một hàng dấu chân dài kéo về phía trước được nhuộm sắc sáng sinh động, tất cả thù hận và đau thương đều được vùi lại phía sau, chôn chặt dưới đất. 

 
Bình Luận (0)
Comment