Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 20

5.

Có lẽ ánh mắt Đại Tráng không được tốt, nên cứ tưởng chân nàng là thứ gì đó kỳ quái, mổ tới mổ lui.

Nàng cũng không đuổi nó đi, có lẽ đó là niềm vui lớn nhất của con gà này trong ngày hôm nay. Sống trong một thế giới tồi tệ như vậy mà vẫn có thể vui vẻ tự tại, Đại Tráng và mấy con gà kia cũng xem như là những con gà có tấm lòng rộng mở rồi.

Nhưng muốn sống tốt, chỉ dựa vào lòng dạ rộng mở thì không thể đào nổi một cái hố chôn người, cũng không thể sửa được mái nhà.

Con người thật kỳ lạ, nếu những chuyện họ cứ nhất định phải kể cho mình nghe là thật, thì một người có thể một mình đối đầu với kẻ ác, một người có thể ra tay tấn công sau lưng, có thể cùng Lão Hoắc và tám đứa nhỏ kiên trì sống sót ở cái nơi vừa nguy hiểm vừa vô giá trị này suốt hai năm trời, vậy mà lại bị mấy chuyện cỏn con trong mắt nàng làm khó.

Ăn một bữa cơm của người ta xong, thấy hai người kia loay hoay sửa mái nhà mà chẳng đâu vào đâu, nàng cảm thấy mình cũng không thể đứng nhìn. Đã giúp họ đào hố chôn người rồi thì sửa thêm mái nhà cũng chẳng sao. Thực ra nàng cũng không rõ phải dùng gì để sửa mái nhà là tốt nhất, đã không có gì ngoài rơm khô và gỗ, thì dùng những thứ đó vậy. Dù sao cuối cùng cũng phải dùng chút yêu lực để cố định lại.

Vậy nên, nàng lại được họ trịnh trọng cảm tạ và sùng bái một phen. Chủ yếu là đám trẻ con cảm thấy nàng thật giỏi giang, không chỉ có sức mạnh lớn, mà leo lên mái nhà cũng chẳng cần thang, "vèo" một cái là lên rồi, thực ra là vì nàng vẫn chưa hoàn toàn quen với hành vi của con người, thấy họ vụng về như thế thì trong lòng sốt ruột, yêu lực bèn tự động trào ra. Đợi đến khi ý thức được rằng người bình thường phải dùng thang để trèo lên mái thì nàng đã ngồi chồm hỗm trên đó rồi.

Họ kinh ngạc hỏi nàng học được khinh công giỏi như thế từ đâu, nàng lười nói dối, chỉ nói là trời sinh đã vậy, khiến họ liên tục tán thán, nói mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng chưa chắc gặp được người kỳ lạ như nàng.

Nhưng một khi đã chọn cánh cửa đó, thì nàng sẽ không còn tư cách để tự do, nhẹ nhàng như vậy nữa… Câu ấy, nàng nuốt ngược lại vào lòng.

Ban đầu, nàng định sửa xong mái nhà là rời đi. Thế mà họ cứ nằng nặc giữ nàng lại thêm một đêm, nói rằng đường đến Trường An xa xôi, nàng đi một mình lại chẳng có gì trong tay, ít nhất cũng phải mang theo ít lương khô với quần áo thay, để họ chuẩn bị giúp nàng, coi như là trả ơn nàng đã giúp đỡ.

Nhưng nàng thật muốn nói: ta không cần thức ăn cũng không cần quần áo, nếu thật sự muốn trả ơn thì cho ta ít tiền để thuê một cỗ xe ngựa với người phu xe biết đường là ta vui rồi… Dù sao cũng khó lòng từ chối, ở thêm một ngày thì ở thêm một ngày vậy. Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Hà Đông Lai thật sự không tệ, nguyên liệu thô sơ như vậy mà vào tay nàng lại nấu ngon gấp trăm lần uống nước!

Hơn nữa, khi vừa chuẩn bị bữa ăn, Hà Đông Lai vừa tự nhiên kể cho nàng nghe một lượt chuyện cũ giữa hai người họ và Lão Hoắc, giọng điệu như đang tán gẫu, còn Mạc Tiểu Vận bên cạnh thì thỉnh thoảng chen vào bổ sung. Trong suốt quá trình ấy, cả hai đều cố tỏ ra không có gì đặc biệt, chỉ là kể cho nàng nghe thôi.

Thế là, trong hương thơm của món ăn và ánh đèn chập chờn, nàng đành phải nghe hết một câu chuyện kéo dài suốt hai năm. Cũng may họ kể không nhàm chán, có cảnh tượng như hiện lên trong đầu nàng, thậm chí còn khơi dậy cảm giác bất bình nhất thời, như thể chính nàng cũng từng trải qua những sinh tử đó vậy.

Điều khiến nàng xúc động nhất vẫn là Lão Hoắc, đúng là một nhân vật nằm ngoài dự đoán, đáng tiếc lần đầu gặp mặt đã là lúc chôn ông.

Nhưng việc xảy ra sau đó lại nằm ngoài mọi dự đoán của nàng.

Đêm qua, sau khi nàng đi ngủ, Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận lại đến tìm nàng vào những thời điểm khác nhau, hai người vậy mà lại nói những lời gần như giống hệt nhau. Hà Đông Lai hy vọng nàng có thể đưa Mạc Tiểu Vận và đám trẻ rời khỏi thôn Long Vỹ càng sớm càng tốt, nhưng Mạc Tiểu Vận lại nhất định không chịu đi, chỉ cần đánh ngất nàng là được, bởi nàng biết "A Hảo tốt bụng" có khả năng đó.

Mạc Tiểu Vận nói thẳng thắn hơn: từ lần đầu gặp A Hảo cô nương, nàng đã biết đó là cơ hội chuyển mình mà ông trời ban xuống, nhất định phải mời nàng đến thôn Long Vỹ, ngoài việc cảm ơn, còn vì hy vọng có thể gửi gắm Hà Đông Lai và lũ trẻ cho nàng. Hai người đều vô cùng nghiêm túc, và kiên định với việc bản thân sẽ ở lại một mình.

Nàng thật sự không hiểu, tại sao không đi cùng nhau?

“Không vào được mật thất, kẻ giết hại Lão Hoắc chắc chắn sẽ quay lại, ta buộc phải đợi hắn.”

“Nhưng chẳng phải Lão Hoắc đã nói không cần báo thù sao.”

“Ông ấy không cần, nhưng ta cần.”

“Nếu đối phương quay lại, một mình ngươi chắc chắn không đối phó nổi.”

“Đưa họ đi là được, còn lại để ta lo.”

Cùng một câu hỏi, nàng đã hỏi hai lần, và cũng nhận lại hai câu trả lời gần như giống nhau.

Nàng rất không hiểu đám người này, nhưng nghĩ lại, “giết người đền mạng” hình như là quy tắc như sắt ở nhân gian, dường như cũng không có lý do gì để phản đối hai cô gái ấy.

Vấn đề là, cả hai đều đòi ở lại, vậy nàng nên đánh ngất ai để khiêng đi đây?

Lại nghĩ tới việc phải mang theo tám đứa nhỏ ríu rít, đầu nàng đã bắt đầu nhức. Còn Đại Tráng và mấy con gà kia thì sao? Có nên mang theo không? Rau trong vườn có nên hái hết mang đi? Mang theo nhiều người vậy, chắc chắn hành lý cũng rất nhiều, họ lại không có tiền thuê xe ngựa, chẳng lẽ phải để nàng kéo xe gỗ sao?

Trời ạ, trong đầu nàng đã hiện ra cảnh tượng kỳ dị, dưới ánh tà dương gió thu, nàng là một con lừa cần cù chịu khó, vất vả kéo xe đi trên con đường khô cằn không một cọng cỏ, trên chiếc xe gỗ ọp ẹp phía sau là tám đứa nhỏ vừa khóc vừa nhảy vừa ch** n**c mũi…

ÔI! Đúng là quá đáng sợ! Nàng là Yêu quái muốn vào hoàng cung để có được phú quý nhân gian cơ mà, sao có thể làm con lừa được chứ!

Huống chi, dù có thể mang đám trẻ đi, mang gà đi, mang cả rau đi, thế còn mấy đóa hoa Nguyệt Hà vất vả gieo trồng thì sao? Còn con ngựa gỗ mà Lão Hoắc tự tay làm cho Tiểu Sơn thì sao? Còn cả bình minh hoàng hôn, sông núi bốn mùa chỉ có thể thấy ở nơi này, và cả cảm giác hạnh phúc an toàn từ tuyệt vọng cô độc đến có nơi gọi là nhà, thì phải mang đi thế nào?

Vậy thì… vì sao mà phải rời đi?

Nghĩ tới đây, đêm qua nàng mất ngủ.

Lúc này, nàng nhìn hai cô gái đang bận rộn cách đó không xa, ắt hẳn trong lòng cả hai đang căng thẳng suy đoán không biết A Hảo cô nương sẽ chọn thời điểm nào ra tay đánh ngất tỷ muội của mình.

Thôi được rồi, sẽ chẳng có ai bị đánh ngất đâu.

Buổi trưa, từng tia nắng yếu ớt rơi xuống qua tầng mây. Nàng ngồi trên bậc cửa trước, một cọng cỏ dại thong thả xoay xoay trong những ngón tay.

“Ngươi không đi nữa à?” Cả hai cô gái, một là Hà Đông Lai, một là Mạc Tiểu Vận nhìn nhau.

“Vẫn phải đi, nhưng giờ thì chưa vội.” Nàng nghiêm túc đáp. Vẫn còn hai năm rưỡi cơ mà, thật sự không cần vội.

Nhưng Hà Đông Lai thì vội lắm, lập tức kéo tay nàng lôi sang một bên, hạ giọng nói: “Đêm qua chẳng phải đã đồng ý xong xuôi rồi sao? Sao tự dưng lại đổi ý? Không thể ở lại đây nữa đâu, Tiểu Vận, bọn trẻ và cả ngươi, sẽ gặp nguy hiểm!”

Nàng gãi đầu: “Ta chỉ hơi tò mò… Nếu như không gặp được ta, ngươi không có ai để gửi gắm, vậy định làm sao?”

Hà Đông Lai sững ra, khó khăn suy nghĩ một hồi mới đáp: “Cắn răng chịu nhục, làm một con rùa rụt cổ, chạy được bao xa thì chạy.”

Nàng lại cười khổ: “Ta không đi, Tiểu Vận cũng sẽ không đi. Chúng ta ai cũng không đi, đám nhóc ấy sẽ chẳng chịu đi đâu. Ngươi không biết đám tiểu quỷ ấy cứng đầu đến mức nào đâu, chắc là Lão Hoắc nuôi chúng bằng sắt quá.”

Mạc Tiểu Vận thấy hai người lén lút thì thầm bên cạnh, cảm thấy có điều không ổn, bèn chen vào giữa họ, nhíu mày trừng mắt: “Hai người lén lút sau lưng ta nói xấu gì đó hả?”

“Không có gì, bọn ta chỉ…”

“Ta đang nói rằng sẽ không đánh ngất bất kỳ ai trong hai người các ngươi. Việc đi Trường An cũng tạm thời hoãn lại. Chúng ta cứ ở lại đây đi, chẳng ai phải đi đâu hết.” Nàng cắt lời Hà Đông Lai đang định lấp l**m, thẳng thắn nói ra hai bí mật tối qua.

“Các ngươi xem ta như cứu tinh nhặt được giữa đường, cũng thật có con mắt nhìn người. Nhưng mà, tuy ta sức lực không nhỏ nhưng thật lòng không muốn kéo xe đẩy.”

Hai cô gái kinh ngạc cực độ, nhìn nhau sững sờ.

“Tối qua ngươi tìm nàng ấy sao?”

“Không phải ngươi cũng tìm nàng ấy rồi à!”

“Ngươi điên rồi sao?”

“Ngươi chẳng điên chắc!”

Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng, cứ như nhìn một con quái vật. Mạc Tiểu Vận là người lên tiếng trước: “Ta có linh cảm nguy hiểm đã cận kề, ngươi không lo cho người lớn thì cũng phải nghĩ đến bọn trẻ. Hay là nhượng bộ chút đi, nghĩ cách dụ lũ nhóc ấy theo ngươi cũng được. Chúng không thể ở lại nơi này nữa, ngươi cũng vậy. Ngươi và Lão Hoắc chẳng hề có quan hệ gì, tất cả nơi này vốn chẳng liên quan đến ngươi. Nay ngươi có đại nghĩa, chịu dẫn bọn trẻ tránh họa, bọn ta đã cảm kích vô cùng. Không thể để oán hận của chúng ta liên lụy làm hại đến ngươi được.”

“Đúng vậy.” Hà Đông Lai nắm lấy tay nàng: “Lão Hoắc là ân nhân cứu mạng của bọn ta. Không thay ông ấy đòi lại công đạo, e rằng cả đời ta cũng không yên lòng. Nếu bọn trẻ sau này được sống cùng một người đáng tin như ngươi, bọn ta cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.”

Nàng lại gãi đầu: “Các ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta ở lại đây thì các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”

“Gì cơ?!” Hai người thật sự bị sự tự tin của nàng làm cho chấn động.

“Ngươi có biết đối thủ là ai không?” Hà Đông Lai nhíu mày: “Con dao găm đâm vào tim Lão Hoắc rõ ràng là vật của dị tộc. Lúc trước tên mập bị Lão Hoắc dạy dỗ, đao của hắn có cùng hoa văn như thế. Gã tên Lư Trung Dũng kia, rõ ràng là đồng đội của Tiểu Sơn, trận chiến năm đó, ai không chịu hàng đều chết cả. Một mình hắn sống sót, sao có thể đơn giản là ‘may mắn sống sót’ như lời hắn nói được?”

“Nếu hắn thật sự đã đầu hàng kẻ địch, lần sau quay lại báo thù, nhớ tới vố thua lần trước, chắc chắn sẽ không chỉ đến một mình.” Mạc Tiểu Vận lạnh lùng nói: “Thứ hèn nhát đánh không lại thì chắc chắn phải dẫn chủ nhân tới chống lưng.”

Nàng nghe mà gật gù liên tục: “Thì ra các ngươi đều đoán được sắp tới sẽ có chuyện gì, vậy còn giành nhau ở lại làm gì, muốn chết à? Con người các ngươi… à không, mấy người các ngươi suy nghĩ thật kỳ lạ.”

Hai cô gái trầm mặc, chắc hẳn nàng vừa hỏi một câu quá khó để trả lời.

Nhưng rất nhanh, Mạc Tiểu Vận nở nụ cười toe toét: “Lão Hoắc vừa chết, toàn dựa vào cơn giận này chưa nuốt trôi nổi mà mới dám liều mạng làm chuyện ngàn cân treo sợi tóc. Phải tranh thủ khi còn nóng, ta sợ mấy ngày nữa lòng nguội rồi, tính toán nhiều rồi, thì sẽ chẳng còn cầm nổi đao nữa. Sau này nếu dưới âm phủ gặp Lão Hoắc, thật sự sẽ không còn mặt mũi nào. Nếu ông ấy mắng ta là con rùa rụt cổ, ta chắc cũng không dám cãi lại đâu.”

Đây là kiểu trả lời gì vậy?

“Ngươi đúng là không học nổi cách nói chuyện đàng hoàng.” Hà Đông Lai nghe vậy không nhịn được bật cười. Nàng nhìn cánh cửa lớn nhà Lão Hoắc, chỉ vào một chỗ phía trên, nói: “A Hảo, ngươi thấy cái này không?”

Trên cửa có gì sao? Nàng ghé sát nhìn kỹ, dưới ngón tay Hà Đông Lai là một chữ khắc bằng dao, chữ “Hoắc”.

“Một lần Lão Hoắc uống rượu, say say tỉnh tỉnh khắc lên đó.” Hà Đông Lai nhớ lại: “Đêm đó ta còn uống vài chén với ông ấy, ta hỏi sao lại khắc họ mình lên cửa, ông ấy bảo, đây là cửa nhà họ Hoắc, phải vĩnh viễn đứng vững ở đây, không gục ngã, không thoái lui, không bị khinh rẻ.”

Mạc Tiểu Vận nhìn chữ khắc sâu đậm kia, cười nói: “Ta lại chưa từng để ý thấy trên cửa có thêm chữ.”

“Đêm ấy các ngươi đều ngủ rồi, chỉ ta với Lão Hoắc ngồi trên bậc cửa uống rượu.” Ngón tay Hà Đông Lai nhẹ nhàng vuốt theo từng nét khắc: “Sau này, sẽ chẳng còn những lúc như vậy nữa.”

“Ta còn chưa từng được uống rượu với lão ấy một lần nào.” Mũi Mạc Tiểu Vận lại cay cay.

Gió thu cuộn qua, lá rụng và đất khô lơ lửng giữa không trung, để lại vết tích tàn úa, nỗi bi thương chôn sâu trong lòng cũng bị khơi dậy. Ánh nắng lúc này quá nhạt, lòng lại quá nặng, nỗi nhớ và thù hận đều khó lòng hóa giải.

Nàng không thích bầu không khí nặng nề như vậy, đảo mắt một vòng rồi đột ngột bước lên vỗ vai hai người kia, nở một nụ cười đắc ý, hỏi: “Các ngươi tên là gì nhỉ?”

Câu hỏi cố ý giả ngây cắt ngang sự trầm lắng bất chợt vừa rồi.

“Ta tên là Mạc Tiểu Vận, nàng là Hà Đông Lai, chẳng phải ngươi đã biết rồi sao.”

“Lại đây nào.” Nàng kéo tay hai người: “A Hảo, Mạc Tiểu Vận, Hà Đông Lai!”

“Sao vậy?” Hai người bối rối nhìn nàng.

“Chúng ta cộng lại là, ‘Hảo Vận Lai’* đó!!” Nàng cười ha hả, như thể vừa phát hiện ra điều gì kinh thiên động địa, vô cùng đắc ý: “Từ nay về sau, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi. Đây là ý trời!”
*Hảo vận lại là vận may đến

Hai người sững lại, rồi cũng bị cái “ý trời” lố bịch ấy chọc cười, đây là lần đầu tiên kể từ khi Lão Hoắc mất, họ mới thực sự cười được từ đáy lòng.

Cùng với nụ cười ấy, dường như có một dòng năng lượng mới, như mạch nước ngầm len lỏi vào vùng đất khô cằn hoang vu, tuy chưa thể lập tức giải vây, nhưng đã thắp lên hy vọng.

“Ngươi thật sự muốn ở lại sao?” Hà Đông Lai nghiêm túc hỏi nàng: “Những gì chúng ta nói, không có một lời nào phóng đại, ngươi thật sự có thể đối phó được chứ?”

Mạc Tiểu Vận cũng chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Tám đứa trẻ...”

“Dù là mười tám đứa trẻ, ta vẫn giữ nguyên câu nói đó: chỉ cần ta còn ở đây, sẽ không có nguy hiểm nào xảy ra.”

Nàng thật sự không nói dối. Lũ người ngu ngốc này vốn chẳng hiểu gì về sức mạnh của nàng cả.

Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận trao đổi với nhau qua ánh mắt, sự bất an và hoài nghi lúc đầu cuối cùng cũng bị câu “tin nàng một lần” đánh bại. Dù biết đặt sinh tử vào tay một người chỉ mới quen ba ngày là hành động vô cùng liều lĩnh, nhưng trong sâu thẳm nội tâm, trực giác lại mách bảo rằng, đây là một quyết định đúng đắn.

Tiểu Sơn không rút lui, Lão Hoắc không rút lui, bọn họ cũng không rút lui. Dù có tan xương nát thịt, cháy thành tro bụi, cánh cửa nhà này mãi mãi vẫn ở nơi đây, kẻ địch không thể xâm phạm nửa bước.

Được, vậy thì cứ thế đi.

“Nhưng ta có một điều kiện.” Nàng vội nói trước khi hai người kịp mở miệng.

“Hả?!” Cảm xúc vừa mới dâng lên của hai người lập tức bị dội xuống.

“Trên đường ta đi, thấy nơi nào cũng vậy cả, mua đồ phải trả tiền, nhờ người giúp việc gì cũng phải có thù lao. Ta giúp các ngươi đào hố, sửa mái nhà, sau này còn có thể cứu mạng các ngươi nữa, chẳng lẽ không được ra điều kiện sao?” Nàng nghiêm túc nói.

Không thể phản bác, hợp tình hợp lý.

Hà Đông Lai thở dài: “Ngươi muốn gì? Chỉ cần trong khả năng của bọn ta, nhất định sẽ đáp ứng.”

“Ta muốn một cỗ xe ngựa! Loại chạy nhanh và vững nữa!” Nàng nghiêm túc tính toán: “Có xe ngựa rồi, ta đến Trường An sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.”

Tưởng nàng muốn vàng bạc châu báu gì, ai ngờ chỉ là một cỗ xe ngựa... Tuy rằng họ không có nhiều tiền, nhưng nếu cố gắng tích cóp một thời gian, chắc vẫn thuê được một chiếc.

“Chỉ cần xe ngựa thôi sao?”

“Ừ. Không cần gấp, các ngươi có ít nhất hai năm để chuẩn bị chuyện này.”

“Rốt cuộc ngươi đến Trường An làm gì vậy?”

“Vinh hoa phú quý và sự ngưỡng mộ của vạn người của ta đều để cả ở hoàng cung Trường An rồi, đó là mục tiêu duy nhất của ta ở nhân gian này.”

“Ngươi muốn vào Hoàng cung à?”

“Đúng vậy! Cung điện nguy nga tráng lệ nhất mới xứng đáng với ta!”

“Chỉ tò mò hỏi thôi, ngươi vào Hoàng cung làm gì vậy? Ở đó chắc không cần ngươi sửa mái nhà đâu nhỉ?”

“Chuyện ta làm còn ghê gớm gấp vạn lần việc sửa mái nhà.”

“Là chuyện gì?”

“Trông cổng.”

“…”

“Đói rồi, mau về nấu cơm đi!”

Nhìn bóng lưng nàng vừa nhặt cọng cỏ dại vừa thong dong rời đi, Mạc Tiểu Vận chọc khẽ Hà Đông Lai: “Giờ đổi ý vẫn còn kịp đấy, ta thấy con nhóc này không chắc chắn như ta tưởng đâu, có khi đầu óc cũng có vấn đề rồi không chừng?”

“Vậy ngươi mang bọn trẻ đi.”

“Ta không mang, ngươi mang đi.”

“Vậy thì tin nàng ấy.”

“Đành vậy…”

Bất giác, mây mù bị gió cuốn tan, ánh nắng trở nên rực rỡ, như thể có điềm lành đang đến gần. 

 
Bình Luận (0)
Comment