11.
Ầm! Một tiếng nổ còn vang dội hơn cả sấm sét, chấn động đến mức khiến không khí cũng run rẩy.
Cùng lúc đó, là ánh sáng. Sáng quá! Nắng hè gay gắt hay sét đánh giữa đêm tối cũng chẳng thể sánh bằng ánh tím bỗng chốc trút xuống này. Nhưng ánh sáng ấy không phải từ nàng phát ra, hồn yêu của nàng vẫn còn nguyên vẹn, đến lúc tan biến e là cũng chẳng sáng đến thế.
Giữa luồng sáng mãnh liệt ấy, là lửa tím bừng bừng cuộn đến như sóng dữ, đám quái vật bị nàng dùng yêu lực khống chế quanh người bỗng chốc bị thổi bay từng lớp từng lớp từ ngoài vào trong, vỡ tung giữa không trung thành muôn hình vạn trạng, rồi rơi rụng như mảnh vải rách bị thiêu đốt, bay tán loạn khắp nơi. Trong chớp mắt, nhà cửa ở thôn Long Vỹ đã bị thiêu cháy từng căn một, toàn bộ ngôi làng biến thành biển lửa.
Ngọn lửa chẳng thể tổn hại nàng, nàng chỉ bị luồng khí nóng dữ dội ép lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống ngay trước cánh cổng lớn sau lưng.
Đầu óc vẫn còn hỗn loạn, vừa rồi có thứ gì đó phát nổ ư? Không thì sao lại có ngọn lửa lớn đến thế? Chẳng lẽ có vị thần nào trên trời nghe thấy lời oán than của nàng, thật sự giáng sấm sét xuống để tiêu trừ tai họa nhân gian?
Nhưng động tĩnh này đâu giống sét đánh. Trong đầu rối bời chẳng thể nghĩ ra gì rõ ràng, điều duy nhất nàng chắc chắn là, nếu không có “biến cố” đột ngột này, e là lúc này nàng đã cùng đám quái vật tan biến mất rồi.
Ai… đã giữ lại mạng nàng?
Tầm mắt vẫn mờ mịt, phải gắng hết sức mới nhìn ra được một bóng người trong ánh lửa nhảy nhót xung quanh. Kẻ đó giẫm lên một mảnh hỗn độn, từ từ bước về phía nàng.
Chờ đến khi người ấy đứng ngay trước mặt, nàng mới nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc kia ,
“Hà Đông Lai?!”
“Trên người ngươi đúng là chẳng có lấy một vết thương nào.” Hà Đông Lai chầm chậm ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn nàng từ đầu đến chân, cười nhẹ nhõm: “Ngươi quả nhiên không phải người phàm… Ta vừa nãy suýt nữa sợ chết khiếp, vừa đến đã thấy lũ quái vật vây lấy ngươi tầng tầng lớp lớp… Ta còn tưởng mình đến muộn, chắc ngươi đã bị chúng hại rồi… May quá, ngươi không sao.”
Chút nữa là xảy ra chuyện rồi, là ngươi đến sớm một bước.
Nàng từ từ đưa tay lên, vỗ vỗ vai Hà Đông Lai, vậy mà còn đùa: “Ngươi đó, bỏ lỡ cơ hội chứng kiến một màn đặc sắc rồi.”
Yêu hồn tan, trừ tà ma, nàng đánh cược cả thân mình, hẳn sẽ vô cùng chói mắt.
“Lại nói linh tinh gì thế…” Hà Đông Lai chẳng hiểu nàng đang ám chỉ gì, bèn nói tiếp: “Đá Tử Tẫn của Tiểu Vận vẫn bị kích hoạt rồi. Thứ đó thật quá mạnh, còn nói là bảo vật phòng thân, ta thấy đúng hơn là vật liều mạng cả đôi bên ấy chứ. May mà ngươi không lấy.”
“Biết ngay thứ đó chẳng đáng tin.” Nàng bĩu môi, thử cử động cánh tay, thân thể vẫn chưa khôi phục hẳn, nhưng còn gắng gượng được. Nàng trừng mắt nhìn Hà Đông Lai: “Không phải ta bảo các ngươi mau rời đi sao? Quay lại làm gì? Mạc Tiểu Vận với mấy đứa nhỏ đâu? Đã dừng lại gần đây à?”
“Nguy hiểm quá, không dám để họ dừng chân.” Hà Đông Lai vẫn ngồi xổm dưới đất, nói:
“Ta bảo nàng đưa lũ trẻ chạy tiếp, nhất định phải đến được Trường An. Sau này… chúng ta nhất định sẽ đến tìm lại họ… nếu như… chúng ta còn sống sót.”
Giọng nàng mỗi lúc một chậm lại, yếu dần, thân thể lảo đảo vài cái, rồi ngã sụp xuống.
Một con dao găm chẳng biết từ đâu bay tới, rất giống với lưỡi dao từng làm Lão Hoắc bị thương, cắm phập ngay vào giữa lưng nàng.
“Hà Đông Lai!” Nàng kinh hoảng, vội vã đứng dậy đỡ lấy nàng ấy: “Sao lại như vậy? Ai làm?”
Cằm Hà Đông Lai tựa lên vai nàng, gượng cười: “Xui quá đi mất… Lúc đá Tử Tẫn phát nổ, lẽ ra ta nên tế xa hơn một chút, không thì cũng chẳng bị mấy thứ lộn xộn bay tới làm bị thương.”
Đúng rồi… Trong đám xấu xí kia từng có những binh sĩ từng giao chiến với họ, e là có kẻ từng thu được vũ khí của đối phương mang theo bên mình. Vốn là vinh dự, ai ngờ cuối cùng lại thành tai họa.
“Đừng nói nữa, giữ lại chút sức.”
Nàng nóng nảy, nhất định phải mau đưa vị xui xẻo này đi gặp đại phu, máu chảy mỗi lúc một nhiều, sẽ chết mất! Nhưng phải tìm đại phu ở đâu? Nàng không thể rời khỏi thôn Long Vỹ, thuốc trong nhà liệu có cầm được máu không?
Dù sao cũng phải thử một lần!
Nàng cõng Hà Đông Lai lên, lao ra sân, chẳng màng đến cơn đau thắt ở ngực và đôi chân nặng như chì.
“Thôi thôi, đừng tốn sức nữa… để ta xuống đi.”
Môi Hà Đông Lai trắng bệch, nàng ấy khẽ nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Nàng cảm thấy Hà Đông Lai đang cố dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy cánh tay mình, bèn đành đặt nàng ấy xuống, để nàng dựa nghiêng vào lòng mình.
“A Hảo… ta từng nghe nói, vận may của con người là có hạn, chỗ này dùng nhiều thì chỗ khác sẽ thiếu.”
Hà Đông Lai yếu ớt nhìn căn nhà trước mắt. Không còn quái vật nữa, mảnh sân nhỏ lại trở về vẻ bình yên như xưa.
“Gặp được ngươi, là vận may lớn nhất đời ta. Cho nên chuyện hôm nay tuy quá hoang đường… nhưng chắc cũng là định sẵn rồi.”
Nàng mỉm cười nhạt: “Cha mẹ ta không phải chết vì ôn dịch… ta đã nói dối.”
“…Ừm, vậy thì sao?” Nàng siết chặt bàn tay đang dần lạnh đi ấy, quên mất chính mình cũng chẳng còn bao nhiêu hơi ấm để truyền cho người kia.
“Cha ta là một thợ săn rất giỏi, điều này ta không nói dối. Ông dạy ta quyền cước, dạy ta cách săn bắn, cũng dạy ta phải sống có nghĩa khí, biết ơn báo đáp. Ông xem người trong thôn như huynh đệ, có được thứ gì tốt cũng đều chia một phần cho họ. Vậy mà một người như thế… lại chết trong tay kẻ từng được ông cứu giúp.
Chúng ta đã báo quan, cần nhân chứng, vậy mà không một ai chịu ra mặt, ai cũng nói đó là một kẻ hung tàn, sợ bị trả thù. Ta vĩnh viễn không thể quên dáng vẻ thản nhiên của hung thủ khi được thả ra, lướt qua mặt chúng ta như không có gì xảy ra.
Thân thể mẹ ta vốn đã yếu, chôn cha chưa được mấy ngày thì gặp gió lạnh, rồi cũng mất luôn. Nhà của ta… nói mất là mất… cái tên Lăng Triển đó.
Ta đã đến nhà hung thủ, phóng hỏa. Hôm ấy gió lớn, trời lại khô, nhìn cả ngôi làng nhanh chóng chìm trong biển lửa, nghe tiếng gào khóc thảm thiết, ta bèn bỏ chạy thật nhanh.
Từ đó, ta không còn tin vào những đạo lý cha từng dạy nữa. Những ngày tháng lang bạt khắp nơi, chuyện lừa gạt trộm cắp ta đều từng làm, thậm chí còn giả trai trà trộn vào bang phái, làm chuyện giết người cướp của. Ta tưởng rằng sống theo cách khác thì có thể sống tốt, nhưng cuối cùng cuộc đời vẫn như một vũng nước chết, cho dù ta vùng vẫy ra sao cũng chỉ càng chìm sâu thêm. Những điều tốt đẹp được thế gian ca tụng chẳng có chút liên hệ gì với ta. Khi ấy, ta còn giống kẻ liều mạng hơn bất kỳ ai, không phải vì gan lớn, mà bởi ta chẳng còn tha thiết sống nữa.”
Ký ức cuối cùng trong đời dường như đã cho nàng chút sức lực, nàng nói tiếp: “Cứu Tiểu Vận thật ra là một lần cướp của kẻ cướp, ngoài kế hoạch. Ta nhận lệnh giả làm một cô nương bị bắt, cùng nội ứng phối hợp ra tay. Ai ngờ phát hiện ra nàng suýt nữa đã chết đói, vậy mà còn chia phần lương khô của mình cho các cô nương khác. Tình thế nguy hiểm đến vậy mà nàng vẫn còn tâm trạng kể chuyện cười, bảo rằng ‘khi vận xui đạt đến cực điểm, ắt sẽ có may mắn’, mẹ nàng từng nói thế.”
Hà Đông Lai nhìn vào mắt nàng, khẽ cười: “Trước kia ta cảm thấy cả thế giới không có chút gì đáng giữ lại, hủy hoại hết cũng chẳng sao. Nhưng nếu bây giờ có ai bảo thế giới sắp diệt vong, thì ta lại muốn giữ lấy người này. Sau đó, nhân lúc hai bên hỗn chiến, ta thả hết các cô nương. Tiểu Vận kinh ngạc trước ‘bản lĩnh’ của ta, là một kẻ ‘ham chuyện ly kỳ’, nên nhất quyết muốn đi cùng ta.
Nàng hoàn toàn tin ta, chẳng chút đề phòng, kể hết mọi chuyện, cả việc nàng muốn đến một nơi gọi là Đào Đô.
Một bên là chờ đợi trong vô vọng, chờ đến ngày tận diệt. Một bên là theo chân một người xa lạ đi tìm một nơi không chắc có thật. Ta ngỡ là lựa chọn dễ dàng, vậy mà cuối cùng ta lại thật sự đi cùng nàng.
Trên đường, ta cảm thấy gặp được Tiểu Vận là vận may đầu tiên của ta. Tất nhiên cũng có cãi vã, nhưng khi cùng nhau ngồi dưới tán cây chia nhau một cái bánh lớn, cùng làm việc vặt, mua đồ ở chợ đêm, trong ánh nắng ban ngày và gió mát mùa hè, ta như dần thoát ra khỏi vũng nước chết.
Gặp được Lão Hoắc là vận may thứ hai. Mùa đông ấy là do chúng ta sơ suất, không ngờ nơi đó lại lạnh đến thế, lương thực và quần áo đều không đủ.
May là Lão Hoắc nấu cho một nồi canh nóng.”
Nói đến đây, ánh mắt của nàng trở nên xa xăm: “Ngươi là vận may thứ ba của ta… Ngươi đã bảo vệ thứ mà ta vừa tìm lại được. Ngươi xem, ta đã gặp nhiều may mắn đến vậy, cho đến hôm nay mới thất bại một lần, cũng không có gì để than oán.
Chỉ là quá khứ thật sự của ta, ta chưa từng nói với Tiểu Vận. Sau này nếu ngươi bằng lòng, hãy thay ta kể với nàng. Ta không tốt như nàng nghĩ, cũng không thể tiếp tục cùng nàng đi tìm Đào Đô nữa rồi.”
“Ta không nói đâu. Ngươi phải giữ mạng sống lại, tự mình nói với nàng.” Nàng nhíu mày, cảm thấy trong tay mình như đang nắm lấy một khối băng mãi mãi không thể ấm lên.
Mi mắt của Hà Đông Lai dần trĩu xuống, thân thể cũng càng lúc càng nặng trong vòng tay của nàng.
“Son thoa… còn chưa dùng hết… ở ngăn kéo đầu giường…”
“Các người đừng… tô đậm như… mông khỉ nữa…”
Lúc này nàng mới chợt nhận ra, thì ra sinh mệnh cũng có trọng lượng. Khoảnh khắc hơi thở của Hà Đông Lai ngừng lại, nàng cảm thấy trong lòng mình chỉ còn ôm một khối không khí nhanh chóng tan biến.
Cơn đau âm ỉ ở ngực như tìm được cơ hội để đánh gục nàng hoàn toàn, từ tim lan ra tứ chi, rồi lên đến đầu, đau đến nứt toác, như có vô số thứ tà ác vô hình đang cắn xé tàn phá trong cơ thể, tầm nhìn dần co rút, tối đi, cuối cùng chỉ còn một vầng sáng yếu ớt, chiếu lên thân thể của Hà Đông Lai.
Nàng dốc hết sức lực bò ra khỏi vũng nước chết, bốn mùa rực rỡ của Trường An, hoặc nơi thần bí gọi là Đào Đô, đều đang chờ cách nàng chỉ một bước nữa thôi, đang chờ họ…
Nhưng hiện giờ, phải làm sao đây?
Chờ.
Chờ Tiểu Vận quay lại.
Chờ nàng tìm được một cách nào đó có thể nghịch thiên mà đi, mang một cô gái đã sống sót bằng cả sinh mạng trở về.
Chờ!
Một đôi tay vươn ra, đặt lên trán của nàng. Ánh sáng dịu dàng từ lòng bàn tay chảy ra, bao phủ lấy cơ thể lạnh giá, cho đến khi hóa thành một luồng sáng rực rỡ, chui vào trái tim đã rách nát nhưng vẫn cố chấp kiên trì.
Đã là Hộ Môn, thì phải bảo vệ tất cả sau cánh cửa này.
Bảo vật của thiên giới Côn Luân không cần ta.
Các nàng mới là người cần ta.
Bà ơi, con vẫn không hối hận.