12.
Một câu chuyện thật dài, bên ngoài trời đã tối đen.
Dưới sự dẫn dắt của Ti Tĩnh Uyên, mọi người đều nhúng tay mình vào một cái vại nước chẳng biết tìm từ đâu ra. Ngay cả Cổn Cổn và chuột tinh cũng chạy đến góp mặt, bám lên thành vại, nhúng móng vuốt vào nước. Dáng vẻ tuy buồn cười, nhưng sắc mặt lại rất u sầu, mắt của Chuột tinh thậm chí còn rơi từng giọt từng giọt nước mắt.
Ti Tĩnh Uyên rút tay về, nhìn Đào Yêu và những người khác: “Bây giờ các ngươi đã hiểu vì sao ta không cho các ngươi tổn thương nàng rồi chứ.”
Đào Yêu thu tay lại, lau lên người, mỉm cười: “Khả năng truyền ‘thị kiến’ qua nước của ngươi ngày càng thuần thục rồi đấy. Ta còn tưởng phải giống lần trước, dìm hết bọn ta vào bể nước mới thấy được thứ ngươi nhìn thấy từ nàng chứ.”
Ti Cuồng Lan đang lau tay, chau mày: “Loại năng lực này, thà không có còn hơn.”
Ti Tĩnh Uyên chu môi, không dám nói thêm câu nào sợ chọc giận hắn.
Ma Nha thở dài mấy hơi, sau khi chứng kiến trọn vẹn cuộc đời một Yêu quái, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngoài câu "A Di Đà Phật" ra thì không biết nói gì hơn. Ngay cả Cổn Cổn đang ngồi trên vai cậu cũng rũ tai xuống.
Tinh thần mệt mỏi, uể oải.
Liễu Công Tử đi đến bên Hộ Môn vẫn còn nằm dưới đất, hơi lo lắng hỏi: “Nàng ấy cứ ngơ ngẩn như vậy mà đợi suốt ngàn năm sao?”
“Trước khi yêu thân quay về, nàng ấy đã trúng độc rồi. Không giải độc mà quay về yêu thân, chỉ khiến độc tính càng thêm hoành hành. Nhưng cũng chẳng thể trách nàng ấy, ai mà ngờ thân thể đao thương bất nhập như vậy, lại chỉ vì bị một con quái vật do người phàm biến thành cắn một cái, mà trúng độc cơ chứ. Ta tuy chưa tra ra nguồn gốc chất độc này, nhưng độc là thứ... rơi vào thân thể khác nhau thì hậu quả cũng muôn hình vạn trạng.
Ví dụ như chất độc này, nếu rơi vào thân người, bọn họ sẽ biến thành những kẻ khát máu, đánh mất nhân tính. Còn rơi vào thân thể Yêu quái như nàng ấy, thì khiến nàng ấy u mê nghìn năm không tỉnh. Loại chuyện thế này thật sự muôn phần hiếm có, ta cũng hiếm khi thấy Yêu quái nào lại phản ứng mãnh liệt với độc dược của loài người như vậy, huống hồ lại còn là Hộ Môn, loài yêu trời sinh đã vô cùng mạnh mẽ.”
Đào Yêu bước lại gần, ngồi xổm xuống sờ trán Hộ Môn, khẽ nói: “Quý ở chỗ, đầu óc đã rối bời đến mức ấy, vậy mà vẫn có thể ghi nhớ thiên chức của mình, giữa nghìn năm biển hóa ruộng dâu vẫn còn nhớ rõ thứ bản thân căm hận nhất.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Ti Tĩnh Uyên: “Còn ngươi nữa, không mua thứ gì, lại cứ phải mua đúng hai thanh đao ấy. Mua rồi thôi đi, còn đưa đến trước mặt nàng ấy mà vung qua vẩy lại. Trong ký ức của nàng ấy, hai thanh đao y như đúc ấy, một thanh lấy mạng Lão Hoắc, một thanh lấy mạng Hà Đông Lai, cũng khó trách nàng ấy sống chết muốn liều mạng với ngươi.”
‘Những kẻ cầm loại đao đó đều là người đáng chết!’ Khi nhìn thấy ngươi, có lẽ trong đầu nàng ấy chỉ có đúng một suy nghĩ ấy thôi.”
“Lúc đó ta làm sao biết được mọi chuyện lại liên quan tới mức ấy! Chẳng qua là trước khi ngủ ta lấy ra ngắm ngắm nghịch nghịch thôi, ta thấy nó đẹp mà…” Ti Tĩnh Uyên hối hận đến mức chỉ muốn tự tát mình mấy cái: “Biết thế ta mua cho các ngươi một con lạc đà đem về còn hơn! Mua mấy thứ vớ vẩn đó làm gì!”
Ti Cuồng Lan dĩ nhiên chẳng có hứng thú với lạc đà, lại hỏi lần nữa: “Thật là cây đàn Vô Huyền đã tổn thương nàng ấy sao?”
Chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, chính xác hơn là thấy day dứt.
“Nàng ấy đã chống chọi suốt ngàn năm trong tình trạng ấy, thọ mệnh vốn dĩ cũng đã tới cực hạn rồi, ngươi không cần tự trách quá.” Đào Yêu thu tay về, đột nhiên nói: “Người mà nàng ấy chờ, chắc là chưa từng quay về.”
Nàng lại thở dài: “Ta đã cho bản tôn của nàng ấy uống thuốc rồi, Huyền Long Kim, thanh nhiệt, hạ hỏa, giải độc, tỉnh thần, quý giá vô ngần. Nằm im lâu vậy rồi, chắc cũng sắp tỉnh lại thôi.”
Lời nàng vừa dứt, khuôn mặt luôn trầm mặc của Thạch Thiết Lam bỗng chốc biến sắc, trong mắt thậm chí còn ngấn lệ.
Liễu Công Tử lập tức nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt nàng, bước nhanh đến bên, rất tự nhiên đưa tay sờ lên trán nàng: “Ngươi khóc cái gì? Yêu quái đó là do trúng độc mới thần trí rối loạn, chẳng lẽ ngươi cũng trúng độc rồi?”
Đào Yêu liếc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Không phải vì Thạch Thiết Lam rơi lệ mà thấy lạ, mà là vì thái độ quan tâm quá đúng lúc của Liễu Công Tử đối với cô gái này… Thật sự chẳng giống với phong cách của con rắn này chút nào.
Nàng ôm chặt cái túi rách nát của mình, kẻ vốn luôn tếu táo như nàng dường như đã bị thứ gì đó đâm trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng. Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, nàng nhìn mọi người, cất tiếng: “Sư tổ của ta tên là Hảo Vận Lai, cái tên thật là may mắn… Hảo Vận Lai… A Hảo, Mạc Tiểu Vận, Hà Đông Lai… gộp lại, chẳng phải là Hảo Vận Lai sao…”
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà bắt đầu sụt sùi.
Mọi người đều ngớ ra.
Phải rồi… Trước khi Mạc Tiểu Vận đến Trường An, từng nói nàng muốn lập một môn phái chuyên lo hậu sự cho người chết, phái Tam Nguy. Mà chưởng môn hiện tại của phái Tam Nguy chẳng phải là Thạch Thiết Lam sao!
Trùng hợp như vậy, e là còn ly kỳ hơn cả việc Ti Tĩnh Uyên vì cầm một thanh đao mà bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Nhưng… thật sự là trùng hợp sao?
“Đào Yêu, xem chừng nàng sắp ngất rồi đó.” Liễu Công Tử khều khều nàng, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng chân thành thật sự.
Lúc ta lăn lộn khắp đất ăn vạ vì không được ăn thịt nướng, sao ngươi chẳng quan tâm ta lấy một câu?
Đào Yêu đang định chất vấn hắn thì Thạch Thiết Lam đã lau nước mắt, đôi tay run run mở ba lô, cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ dán đầy bùa chú, đặt xuống đất.
“Thạch thí chủ đang làm gì vậy? Cái hộp gỗ kia là thứ gì?” Ma Nha nghi hoặc hỏi.
“Hộp tro cốt.” Đào Yêu gãi gãi mũi.
“Hở?!”
Thạch Thiết Lam chẳng buồn giải thích với mọi người, chỉ lau tay lên vạt áo cho sạch, rồi hít sâu một hơi, nói với chiếc hộp bằng giọng như trút được gánh nặng: “Ngài ra ngoài xem một chút đi.”
Chiếc hộp nằm yên tại chỗ, chẳng có động tĩnh gì. Mọi người nhìn nhau. Thạch Thiết Lam vội vàng nằm sấp xuống áp tai nghe thử, rồi thở phào một cái, co ngón tay gõ gõ lên nắp hộp như thể đang gõ cửa.
Chưa đợi nàng rút tay lại, nắp hộp bỗng nhiên “phanh” một tiếng bật mở!
Mọi người giật nảy mình, Ti Cuồng Lan theo phản xạ nắm chặt chuôi kiếm. Hộp tro nhà ai mà lại tự động bật nắp được chứ?!
“Gõ cái gì mà gõ, còn chưa ngủ đủ đây này!”
Một thứ… à không, một đống cát chảy trong suốt nhảy vọt ra khỏi hộp, tụ lại thành hình người nhỏ cỡ bàn tay, trên đầu còn lủng lẳng một cọng tóc trắng ngộ nghĩnh, khuôn mặt nhăn nhó vì bực dọc: “Ta đã bảo là tìm được nơi rồi hãy gọi ta dậy mà!”
Giọng nó vang rền, hoàn toàn không tương xứng với vóc dáng.
“Dù sao cũng là nơi người nhất định phải đến, đến rồi.”
Thạch Thiết Lam thành kính đáp: “Cánh cửa người muốn tìm, ngay bên ngoài đó!”
“Cửa…?”
Người tí hon kia ngẩn ra, đứng trên mép hộp gỗ nhìn quanh, đến khi trông thấy Hộ Môn đang nằm bên cạnh.
Nó phịch một cái nhảy lên, đáp nhẹ nhàng xuống bên cạnh Hộ Môn, tỉ mỉ nhìn mắt, mũi, miệng của nàng rồi sững người. Một lúc lâu sau, nó ôm đầu hét lớn: “A Hảo! Ngươi thật sự là A Hảo! Ta là Tiểu Vận đây! Ta đã trở về rồi!”
A Hảo?
Nó gọi Hộ Môn là A Hảo?
Nó còn tự xưng là Tiểu Vận?
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Đào Yêu, mong nàng giải thích.
Đào Yêu lúc này mới hoàn hồn, lập tức hiểu ra: “Thì ra nàng ấy đã dùng lông Liên Vĩ lên chính bản thân mình rồi.”
Liên Vĩ?
Là Yêu quái trong khu rừng thần bí mà bà Hộ Môn và cha con Mạc Tiểu Vận từng tình cờ gặp phải?
“A Hảo! Tỉnh lại đi!”
Người tí hon cứ nhảy qua nhảy lại bên đầu Hộ Môn, sốt ruột đến độ phát điên: “Ta trở về rồi! Ta thật sự đã trở về rồi!”
Nhìn màn đột biến bất ngờ này, Đào Yêu chỉ thốt lên: “Lối vào Đào Đô, địa khí dồi dào, ngưng tụ sinh ra yêu. Thân vô hình mà có đuôi, sinh cùng đất, không thể rời, gọi là Liên Vĩ. Giỏi thuật che mắt, ưa lấy giấc mộng đẹp của người làm của riêng. Trên đuôi mọc một sợi lông trắng, có thể kế thừa di nguyện, không thành không dứt. Thiên hạ chỉ có duy nhất một con yêu như vậy.”
Đào Đô…
Thì ra Yêu quái đó ở nơi lối vào Đào Đô. Hóa ra từng có người đã ở gần Đào Đô đến thế.
“Giờ đừng nói đến Đào Đô nữa.” Ti Tĩnh Uyên vò đầu, chỉ vào người tí hon kia: “Ý các người là, thứ này xuất hiện… là vì một cọng lông trên đuôi con Yêu quái kia?”
Chức trách lớn nhất của Liên vĩ là tiễn những người hoặc Yêu quái vô tình đi lạc đến cổng vào Đào Đô quay trở về. Công việc này chẳng mấy khi bận rộn, vì khả năng lạc đường vốn rất thấp. Cộng thêm bản thân sinh ra đã không tự do, nên cuộc sống của nó vẫn luôn rất nhàm chán. Vì thế nó thường thích xin một giấc mơ đẹp từ những kẻ đi lạc ấy. Như vậy dù nó không thể rời khỏi mảnh đất chật hẹp đó, thì cũng có thể trải nghiệm và cảm nhận đủ loại ký ức đẹp đẽ kỳ diệu qua những giấc mơ ấy. Chỉ là, những kẻ đã trao giấc mơ cho nó, về sau sẽ không thể mơ thấy bất cứ điều gì có liên quan đến ký ức đó nữa. Ví dụ như thiếu niên nhân gian mà bà Hộ Môn từng thương, hoặc người vợ mà ông Mạc yêu quý nhất.
Đào Yêu như đang nhớ đến một người bạn cũ đã lâu không gặp, mỉm cười: “Nhưng nó cũng không lấy không. Mỗi lần nhận được giấc mơ của ai, nó sẽ trả lại bằng một sợi lông trắng ở đuôi. Ai có được lông đuôi Liên vĩ, trước khi chết chỉ cần nắm chặt nó trong tay và nói ra một nguyện vọng còn dang dở, thì sợi lông này sẽ hóa thành yêu vật mang hình dạng, ký ức và thân phận của người đã khuất, trở thành thế thân, với mục tiêu duy nhất là hoàn thành nguyện vọng đó, không thành thì không dừng. Đáng nể nhất là, sợi lông này bản thân không có sinh mệnh, nên dùng bất cứ cách nào cũng không thể g**t ch*t nó. Chỉ khi nguyện vọng được hoàn thành, nó mới rút lui, vô cùng cố chấp.”
Nàng cười cười: “Trước kia ta ra vào Đào Đô, nếu có thời gian thì cũng sẽ ngồi lại tán chuyện với con Yêu quái đó vài câu, lúc rảnh rỗi còn mang rượu ngon đến cho nó. Nó muốn xin ta một giấc mộng đẹp, nhưng ta thì không chịu.”
“Trong mơ có thứ gì đó khiến ngươi không nỡ buông sao?” Ti Cuồng Lan thuận miệng hỏi.
“Không.” Đào Yêu lắc đầu: “Nguyện vọng của ta, lúc tỉnh táo là phải thực hiện.”
“Ừ, lấy được bao lì xì to bằng cái gối ấy à.”Ti Cuồng Lan nhướn mày: “Quả thực là đã thực hiện rồi.”
Đào Yêu liếc hắn một cái: “Ta thấy nhị thiếu gia ngươi mới là người cần sợi lông kia nhất, dù gì cũng có một người ca ca chết rồi vẫn không yên lòng.”
Ti Cuồng Lan chỉ cười, không phản bác. Vì nàng nói đúng còn gì. Nhưng… hắn có giấc mơ nào để trao đổi sao?
Ở một bên khác, có lẽ vì người tí hon kia vừa nói vừa kích động, Hộ Môn rốt cuộc cũng từ từ mở mắt ra. Nàng thử mấy lần, cuối cùng cũng ngồi dậy được.
“Đau chết mất…” Nàng ra sức xoa đầu, xoa xong đầu thì lại xoa tay, cuối cùng xoa hết chỗ nào đau trên người rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Mở to mắt nhìn quanh, sắc mặt có chút ngạc nhiên mừng rỡ: “Lại có thể nhìn rõ rồi!”
Nhưng nàng lập tức phát hiện ra có gì đó không ổn, bèn cảnh giác đứng dậy, trừng mắt nhìn những gương mặt xa lạ trước mắt: “Các ngươi là ai?” Rồi lại nhìn quanh bốn phía, càng thêm nghi ngờ: “Đây là đâu? Ta chẳng phải đang ở sân nhà Lão Hoắc sao?”
Phải giải thích thế nào với nàng đây? Rằng nàng đã mắc một căn bệnh kéo dài đến cả ngàn năm, và khoảnh khắc nhẹ nhõm hiện tại… cũng không phải khỏi bệnh.
Mà là… hồi quang phản chiếu.
“Ôi chao ôi! Ta đây mà! Ta về rồi đây nè!” Người tí hon dưới đất hăng hái vung tay, cố gắng nhảy cẫng lên: “Nhìn ta đi mà! Ta là Tiểu Vận đây!”
Hộ Môn nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn, rốt cuộc cũng thấy được kẻ đang cố gắng thu hút sự chú ý kia. Nàng cau mày: “Ngươi là thứ gì?”
“Ta là Tiểu Vận, Mạc Tiểu Vận đó!” Nó chỉ vào gương mặt hoàn toàn xa lạ của mình, vội vàng nói: “Hôm đó Yêu quái tấn công, người biến đổi dung mạo, bảo ta và Đông Lai đưa bọn trẻ đi Trường An. Nhưng chưa đi bao xa, Đông Lai đã nói nàng phải quay lại, dù thế nào cũng không thể để người một mình chống đỡ. Nàng lấy viên đá Tử Tẫn, dặn ta phải chạy thẳng đến Trường An, không được quay đầu, chờ sau khi nàng giúp người thoát nạn rồi sẽ tới tìm.
Ta không ngăn được nàng. Vì an toàn của bọn trẻ, ta chỉ đành rời đi. Dù đường đi vất vả trăm bề, nhưng cuối cùng cũng đến được Trường An. Sau khi ổn định chỗ ở, ta gần như khắc kín ám hiệu mà chúng ta đã hẹn lên khắp Trường An, chỉ sợ các người đến mà không tìm ra. Ta chờ ba tháng, nhưng không ai tới. Khi ấy, mấy đứa nhỏ lại lục tục lăn ra ốm, trì hoãn không ít thời gian. Đợi đến lúc mọi việc ổn thỏa, ta gom góp đủ tiền lộ phí, bèn vội vã quay về thôn Long Vỹ. Nhưng đến nơi thì mới phát hiện cả ngôi làng đã thành phế tích. Duy chỉ có cánh cổng nhà Lão Hoắc là vẫn nguyên vẹn đứng giữa đống đổ nát. Nhưng các người đâu rồi? Ta tìm khắp xung quanh, hỏi hết thảy người qua đường, nhưng họ chẳng ai biết tung tích của các người. Thậm chí họ còn không biết thôn Long Vỹ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết nơi này chỉ trong một đêm đã tan hoang.”
Nó chực khóc, miệng méo xệch, trông lại càng xấu hơn: “Ta ngồi trước cổng nhà Lão Hoắc khóc, nhưng khóc thì có ích gì chứ? Không tìm được các người, bọn nhỏ vẫn còn đang chờ ta ở Trường An. Ta đành phải xé vạt áo, viết dòng chữ ‘Ta đã quay về, ta chờ các người ở Trường An’, nhét dưới khe cửa, mong các người có thể thấy. Nhưng hình như các người chưa từng thấy… đến lúc ta chết, các người cũng chưa từng tới Trường An.”
Hộ Môn ngẩn người nghe xong, lại ngắm nghía nó từ đầu đến chân, rồi cúi xuống bế nó lên tay: “Ngươi… thật sự là Mạc Tiểu Vận sao?”
“Đã nói là khi bọn trẻ lớn, ngươi với Đông Lai sẽ cùng ta đi tìm Đào Đô mà!” Nó vậy mà lại bật khóc: “Nhưng chẳng ai đến cả. Ta đợi cả đời đó.”
“Thật sự là ngươi sao…” Ánh mắt nàng trở nên dịu dàng: “Chỉ mới không gặp bao lâu, sao lại xấu xí thế này rồi.”
“Ta đã dùng sợi lông Liên vĩ mà cha để lại rồi đó!” Nó lau nước mắt: “Đêm sinh nhật chín mươi hai tuổi, ta nắm chặt sợi lông ấy trong tay, nói với nó: nếu chỉ có thể thực hiện một nguyện vọng, thì ta không muốn tìm Đào Đô nữa, hãy đưa ta trở về nhà cũ ở thôn Long Vỹ đi. Ta nghĩ rằng, cho dù A Hảo và Đông Lai đã đi đâu, họ cũng sẽ quay lại đó. Những ngày ấy, đêm nào ta cũng mơ thấy hoàng hôn và dòng sông nơi ấy, mơ thấy làn khói bếp trong sân nhỏ, còn có các nàng cầm hộp phấn cười đùa ríu rít.”
Nó nhìn vào gương mặt nàng: “Ta nhớ họ.”
Một giọt nước mắt, lặng lẽ lăn xuống từ khuôn mặt Hộ Môn.
“Xin lỗi nhé, chúng ta không thể đến Trường An.” Nàng mỉm cười, bất lực: “Chúng ta… vẫn luôn ở đây.”
“Các ngươi?” Nó sững người: “Đông Lai cũng ở đây sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng vì cứu ta, đã dùng đá Tử Tẫn để đối phó Yêu quái. Không may, bị lưỡi dao găm văng ra bởi dư chấn đâm trúng lưng.” Nàng đặt nó xuống, như bỗng nhớ đến điều gì vô cùng quan trọng: “Nhưng ta đã giữ được nàng lại rồi!”
Lời còn chưa dứt, nàng hít sâu một hơi, hai tay ôm lấy trái tim mình, một luồng ánh sáng rực rỡ từ trong cơ thể nàng từ từ bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất…
Dáng người nhỏ bé ấy dần dần hóa thành hình người, chờ khi ánh sáng tan đi, thì người đang nằm trên mặt đất lại là một cô gái với đôi mắt nhắm nghiền, trông như đang say ngủ.
“Đông Lai!!” Nó lao đến, chạm nhẹ vào mặt cô gái, lẩm bẩm: “Sao có thể… sao có thể vẫn còn chứ?”
“Lúc đó tình thế cấp bách, chẳng thể lo liệu được nhiều, chỉ nghĩ cách dùng yêu lực giữ lại thân thể nàng. Nếu tương lai có cơ duyên gặp được tiên pháp linh dược, hoặc gặp được ‘vận may’ của ta, có lẽ sẽ có thể cứu nàng trở lại.” Nó nghiêm túc nói.
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Đào Yêu là thở dài, dường như đang đợi một kết cục chẳng lành sắp xảy ra. Quả nhiên, trước khi Hộ Môn nói tiếp, cô gái dưới đất bỗng hóa thành một bộ xương trắng trong làn gió lạnh lẽo thoảng qua.
Sắc mặt Hộ Môn biến đổi dữ dội, chút sức lực vừa mới hồi phục đã tan biến, cả người ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn người mà nàng từng liều mạng bảo vệ, không nói được lời nào.
“Đã qua cả ngàn năm rồi. Nàng chỉ là một con người, dù ngươi có dùng thân thể bảo vệ nàng, thì một khi rời khỏi cơ thể ngươi, nàng vẫn sẽ trở lại hình dạng vốn có.” Đào Yêu chau mày: “Bị thương, rơi vào rừng sâu, thần trí mất sạch, nửa yêu lực còn lại thì dùng để bảo vệ thân xác con người, nửa kia gánh trách nhiệm trấn giữ thôn Long Vỹ suốt ngàn năm… ngươi chắc chắn là con Hộ Môn có thân thể cường tráng nhất, nếu không đã chẳng sống được đến hôm nay.”
Nàng vẫn ngồi ngây ra đó, môi run rẩy khẽ khàng: “Đã ngàn năm rồi? Lâu đến vậy sao?”
“Đúng thế. Ngươi đã điên loạn suốt ngàn năm, giờ thì đã tỉnh táo chưa?” Đào Yêu hỏi thẳng.
“Ngươi là ai?” Nàng vẫn không ngẩng đầu lên, mắt cũng không chớp lấy một lần.
“Đào Đô, Đào Yêu.”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, vang lên như tiếng sét đánh ngang tai. Nàng và “Mạc Tiểu Vận” đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng dừng lại trên người Đào Yêu, nhưng hồi lâu vẫn không ai thốt nên lời, thậm chí không hỏi một câu “Ngươi thực sự là người của Đào Đô à?” có lẽ vì cảm giác "đạp sắt mòn chẳng thấy, ngờ đâu lại gặp được" đến quá nhanh, khiến bọn họ chưa kịp phản ứng.
“Ngàn năm trước, có thể tên ta chưa vang dội, các ngươi chưa từng nghe cũng không lạ.” Đào Yêu nghiêm túc nói: “Đào Đô không xuất hiện trên bất kỳ tấm bản đồ nào, nhưng nơi đó thực sự tồn tại.” Nàng bước đến trước mặt “Mạc Tiểu Vận” nhấc bổng nó đặt vào tay: “Dù ngươi không phải Mạc Tiểu Vận thực sự, nhưng ta vẫn phải nói rõ: người phàm không được phép vào Đào Đô. Linh dược và thầy thuốc ở đó chỉ trị cho yêu, không trị cho người. Cha ngươi chỉ nghe nói linh tinh, thế mà lại trở thành lý tưởng sống của ngươi, nghe thì thật viển vông, nhưng ít nhất các ngươi cũng đã từng đến gần nó, chỉ còn một bước nữa thôi, cũng không uổng công.”
Nó cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng lên: “Ít nhất, ta cũng từng đến ngay trước cổng Đào Đô rồi, phải không?”
“Tất nhiên. Ngươi đã từng gặp Liên Vĩ rồi mà.” Đào Yêu mỉm cười: “Nó dù sao cũng có thể coi là một trong những thần giữ cửa của Đào Đô.”
“Thế thì cũng đáng rồi.” Nó thở ra một hơi nhẹ nhõm, hài lòng nói: “Không ngờ một cọng lông của con yêu kia lại hữu dụng đến vậy, không chỉ đưa ta trở về, mà còn tặng ta một bất ngờ lớn. Thôn Long Vỹ và Đào Đô, ta đều đã đến!”
“Hóa ra nó là tổ sư bà… Tổ sư bà vậy mà vẫn luôn ở trong cái túi sau lưng ta…” Thạch Thiết Lam lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiêu lần, rồi hoảng hốt nói với mọi người: “Ta thề, ta vẫn luôn nghĩ nó chỉ là một con Yêu quái ẩn trong tro cốt của một người vô danh, tình cờ bị ta phát hiện, thế là cứ bám lấy ta, bắt ta đưa nó đến chỗ này tìm một cánh cửa.”
“Đừng có tự tâng bốc mình.” “Mạc Tiểu Vận” trợn mắt: “Ngươi tình cờ gặp ta à? Rõ ràng là vì nghèo đến phát điên, mới chạy tới hang bảo tàng của phái Tam Nguy, nơi đã bỏ hoang mấy trăm năm, để tìm xem còn gì bán được, thì mới đào ra ta!”
Nước mắt Thạch Thiết Lam lập tức bị đẩy ngược vào, mặt đỏ ửng lên: “Thì… thì đúng là như vậy thật… nhưng mà ta đào được người cũng là việc bất ngờ mà.” Nàng bất lực đáp: “Nói chứ, người là tổ sư bà danh chấn một thời, sao lại bị chôn ở đó chứ?”
“Hứ! Ta đã biết hậu nhân phái ta chẳng đáng tin. Nếu đáng tin, ta đâu cần dùng đến lông Liên Vĩ! Ta sợ bọn họ không coi lời ta là thật, ngại đường xa, chẳng muốn đến thôn Long Vỹ, thế là tiện tay chôn ta luôn!” Nó giận dữ nói: “Tưởng rằng thành yêu thân là xong chuyện, ai ngờ ta vừa mới chui ra khỏi hộp tro cốt, thì bị thằng nhóc chưởng môn ngu ngốc ấy bắt gặp. Nó tưởng ta là tà vật, bèn dán bùa phong ấn ta lại! Phong thì phong đi, còn giấu ta vào tận trong cùng cái hang nát đó, giấu xong thì lại quên mất luôn! Hại ta phải đợi nhiều năm đến vậy mới thấy lại ánh mặt trời!” Nói càng lúc càng tức, phái chỉ tay vào mũi Thạch Thiết Lam: “Ngươi cũng chẳng ra gì, thê thảm đến mức này, đúng là đời sau không bằng đời trước!”
“Phải phải phải, người dạy bảo rất đúng.” Thạch Thiết Lam gật đầu như gà mổ thóc: “Nhưng nếu ta giỏi giang hơn, thì chắc cũng chẳng mò vào hang bảo tàng, mà người lại không biết còn bị chôn đến bao giờ nữa.”
Rõ ràng vừa mới còn xót xa cho số phận kéo dài ngàn năm của một con Yêu quái, tâm trạng ngổn ngang trăm mối không nói thành lời, mà nghe hai người này đối thoại, lại khiến người ta dở khóc dở cười.
“Còn cãi à!” Nó tức giận nhảy lên đầu Thạch Thiết Lam, giẫm đạp liên hồi: “Phái Tam Nguy thời huy hoàng từng một mình gom hết báu vật thiên hạ, ai ngờ nay lại thành phái ăn xin khiến người ta chê cười!”
Đào Yêu huých huých Liễu Công Tử và Ma Nha: “Nó hình như đang mắng cả bọn mình luôn đấy.”
Liễu Công Tử như không nghe thấy, toàn bộ chú ý đều dồn hết lên người Thạch Thiết Lam. Chỉ có Ma Nha nghiêm túc đáp: “Không đúng, bọn ta giờ là người lao động chân chính, tự kiếm ăn, không còn là nhóm ăn xin của Đào Đô nữa, A Di Đà Phật.” Cổn Cổn cũng gật đầu theo.
Ti Cuồng Lan nghe vậy, chỉ tay vào mình, mỉm cười với Đào Yêu.
Đào Yêu lập tức hiểu ý, bèn cúi người thật sâu: “Đa tạ Nhị thiếu gia đã phát lương. Đa tạ Nhị thiếu gia làm vỡ cái thùng cũng đòi phạt tiền. Đa tạ Nhị thiếu gia thường xuyên làm mấy chuyện chẳng giống ai!”
“Khách sáo rồi.” Ti Cuồng Lan hài lòng gật đầu.
Đào Yêu hừ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Liễu Công Tử. Hôm nay gã này thật quá khác thường, đến nói chuyện mà tâm trí cũng lơ đãng.
Bên này, Thạch Thiết Lam bị giẫm đến mức không còn chút khí thế nào, tiếp tục bất lực nói: “Tổ sư bà, phong quang mà người nói con thật chẳng bắt kịp chút nào, lúc con gia nhập Tam Nguy, mọi người đã nghèo rớt mồng tơi rồi! Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là vì sao người không nói thật với con, còn gạt con rằng chỉ cần gỡ phong ấn là sẽ có vô số của cải. Con gỡ phong ấn xong, người chẳng nói chẳng rằng nhảy ra bảo con mang tro đi đến cái thôn Long Vỹ con chưa từng nghe tên, còn bảo phải tìm một cánh cửa khắc chữ ‘Hoắc’ rồi chôn tro dưới đó. Con không muốn đi thì người đêm nào cũng nhảy lên tai con hát hò, còn đe dọa nếu không chịu làm thì người có cách khiến con cả đời không thấy nổi một xu! Mọi người nói xem, có tổ tiên nào lại đối xử với hậu bối đồng môn như thế không!”
Chuyện này đúng là không nói lý được…
Đào Yêu thầm nghĩ, mấy món đồ nhỏ như Liên Vỹ mà hóa thành yêu rồi thì là thế đấy, để hoàn thành tâm nguyện thì không từ thủ đoạn nào. Dù sao chúng có cả đống thời gian, tra tấn một người không được thì tra tấn người tiếp theo, kiểu gì cũng có người giúp hoàn thành tâm nguyện. Ai xui thì người đó lãnh đủ, may mà nàng chưa vướng phải mấy thứ rắc rối đó.
“Với cái tính tình như ngươi, ta mà nói thẳng ta là ai thì cách mấy trăm năm rồi, ngươi cũng chẳng có cảm tình gì với ta. Thà cứ dỗ ngon dỗ ngọt rồi hăm dọa, chắc chắn hữu hiệu hơn là cảm hóa bằng tình nghĩa.” Nó có lẽ đã mệt vì giẫm đạp, bèn ngồi xuống đầu Thạch Thiết Lam nghỉ ngơi một lát, sau đó cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhìn bộ xương trắng dưới đất và “A Hảo” vẫn luôn im lặng nãy giờ, nó thở ra một hơi dài: “May mà tuy cách làm có hơi hung dữ, kết quả vẫn tốt. Ngươi cuối cùng cũng đưa ta tới được đây.”
Nó trượt từ tóc nàng xuống, đi đến trước mặt Đào Yêu, nhìn về phía Hộ Môn hỏi: “Nàng ấy là yêu đúng không?”
Đào Yêu gật đầu, kể sơ về thân thế của Hộ Môn.
“Thì ra là vậy…” Nó bỗng hiểu ra: “Bảo sao lúc nào cũng nói muốn đi Trường An, muốn vào hoàng cung.” Nó cười khổ: “Chúng ta đã lỡ mất nhân gian phú quý của nàng ấy rồi.”
“Các ngươi thì có bản lĩnh gì mà lỡ mất phú quý nhân gian của ta.” Hộ Môn từ nãy giờ ngồi im như tượng đá bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn đờ đẫn rơi trên bộ xương và hộp tro: “Các ngươi sống ở Trường An có tốt không? Mấy đứa nhỏ đều lớn lên suôn sẻ cả chứ?”
Nó vội gật đầu: “Tốt! Vẫn luôn rất tốt! Ta đánh quái không giỏi, nhưng kiếm tiền thì có thiên phú! Từ A Nhất đến Tiểu Cửu, đều lớn lên bình an. Đệ tử đời đầu của phái Tam Nguy chúng ta ai cũng rất nên người!”
“Giữ cho mấy đứa nhỏ trưởng thành an toàn còn vất vả hơn đánh quái.” Hộ Môn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười: “Ngươi quyền cước không giỏi, nhưng cũng giỏi như bọn ta vậy.” Nàng từ từ ngồi dậy, thân thể vừa nhẹ nhàng được một lúc nay lại bỗng trở nên nặng nề, nàng cố nhịn khó chịu, đưa tay về phía “Mạc Tiểu Vận”, mỉm cười: “Chỉ còn chờ ngươi nữa thôi, có vận may mới trọn vẹn.”
Nó sững người một lúc, có lẽ là do tâm sự đè nặng bao năm rốt cuộc có cơ hội trút bỏ hoàn toàn, nó bèn òa khóc thành tiếng, rồi giống như một con chó nhỏ cuối cùng cũng được về nhà, vui mừng nhảy cẫng, lao vào lòng nàng.
“Cao nhân đến từ Đào Đô, là nàng chữa khỏi cho ta sao?” Nàng nhìn Đào Yêu, rồi lại nhìn đám người xa lạ hỗn loạn trước mắt: “Quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, với ta như một giấc mơ mơ hồ. Giờ phút này ta không nhớ nổi trong mơ ta đã làm những gì, nhưng nhìn tình trạng nơi đây, trước kia ta chắc chẳng thân thiện gì với các người đúng không?”
“Chẳng phải không thân thiện nữa! Suýt chút nữa ngươi đã lấy mạng chúng ta…” Ti Tĩnh Uyên định tuôn ra một tràng kể khổ đẫm máu, nhưng bị Ti Cuồng Lan kịp thời bịt miệng. Với một Yêu quái dầu cạn đèn tắt như thế, thật chẳng cần truy cứu gì thêm.
“Ta là đại phu Đào Đô, trị yêu là công việc của ta.” Đào Yêu nhìn thân thể Hộ Môn ngày càng trong suốt: “Nếu ngươi còn điều gì muốn nói với các tỷ muội của mình, hãy nói đi.”
“Ta biết ta không qua nổi rồi.” Nàng chẳng hề đau buồn, bình tĩnh nhìn quang cảnh trước mắt, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta mới hiểu ra, Trường An mà ta tưởng cả đời không thể tới, thì ra ta đã đến rồi.” Trường An của nàng là cánh cổng khắc chữ Hoắc mà dù có chuyện gì cũng không chịu lùi bước.
Trường An của nàng là căn nhà dột loang lổ được bôi đầy nhựa hoa Húc Dương, lấp lánh trong ánh chiều tà.
Trường An của nàng là hộp phấn má bị tô lung tung lên mặt.
Người tí hon trong tay nàng nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm, cười nhe răng nhe lợi, trông càng xấu hơn.
“Ta cũng về đây.” Nó hài lòng nhảy khỏi tay nàng, mở hộp tro rồi chui vào trong.
“Tổ sư bà!” Thạch Thiết Lam bỗng lớn tiếng gọi.
“Sao vậy?” Nó đội nắp hộp, bực mình hỏi: “Đứa tiểu chưởng môn vô dụng kia, chẳng lẽ không nỡ không ai nửa đêm hát hò với ngươi nữa?”
“Thật ra người có thể nói thật với con mà, dù có phải đi ăn xin, con cũng nhất định đưa người về bên họ.” Trên mặt Thạch Thiết Lam nở ra một nụ cười thật tươi: “Phái Tam Nguy chúng ta nghèo thì nghèo, nhưng hậu sự thì rất chỉnh chu!”
“Con nha đầu chết tiệt này…” Nó bật cười thành tiếng, vẫy tay chào nàng: “Ta đi đây!” Bộp một tiếng, nắp hộp khép lại.
Căn phòng lặng như tờ. Chỉ có bên ngoài dường như bắt đầu có chút âm thanh, trấn Long Vỹ đã hôn mê bấy lâu, có lẽ đang dần tỉnh dậy.
Sau đó, ngoài việc yên lặng chờ trời sáng, thì không còn chuyện gì khác để làm nữa. Nhưng mọi người đều cảm thấy mắt mình như có gì đó không đúng, từ lúc nào mà Yêu quái, xương trắng, hộp tro đều biến mất? Đứng trước mặt họ, rõ ràng là ba cô gái tươi vui hội ngộ sau thời gian dài xa cách, vừa cười vừa ôm nhau.
Khi ánh bình minh rọi qua khung cửa sổ vỡ nát, một cọng cỏ dại héo rũ rơi xuống từ cánh cửa gỗ bên ngoài. Đào Yêu cúi người nhặt lên, cẩn thận giữ lấy trong tay. Sau lưng nàng, cánh cửa nghìn năm chưa từng sụp bỗng rầm một tiếng nứt toác, vô số mảnh gỗ bay tứ tán.
Đào Yêu không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ bước vào. Trong phòng không còn cô gái tươi vui nào, Hộ Môn cũng đã biến mất, chỉ còn lại bộ xương và hộp tro vẫn nằm ở chỗ cũ.
Ti Tĩnh Uyên tiến lại gần, vẻ mặt buồn bã: “Nàng ấy… thật sự đã đi rồi sao?”
Đào Yêu gật đầu, đặt cọng cỏ dại vào giữa bộ xương và hộp tro. Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, Ma Nha đã theo thói quen bắt đầu tụng kinh.
“Tiếp theo là việc của Thạch Chưởng môn, đúng chứ?” Đào Yêu quay đầu nhìn Thạch Thiết Lam.
Thạch Thiết Lam hít sâu một hơi, vỗ vỗ ngực: “Giao cho ta là được.”
...
Trên sườn núi có phong cảnh đẹp nhất và tầm nhìn rộng rãi nhất ngoài trấn Long Vỹ, Thạch Thiết Lam dùng những hòn đá mà nàng cho là đẹp nhất để xếp thành một vòng tròn quanh mô đất nhỏ không mấy bắt mắt kia. Giữa mô đất, một mầm non xanh biếc đung đưa nhẹ nhàng trong gió trưa.
“Mỗi một tiểu Liên Vỹ sau khi hoàn thành sứ mệnh và tan biến, đều sẽ nảy mầm như vậy.” Đào Yêu vừa cười vừa gãi đầu nó: “Chắc là vì tâm trạng quá tốt đấy.”
“Thần kỳ thật đấy.” Ma Nha trầm trồ: “Chớp mắt một cái đã mọc lên rồi! Cứ tưởng sau khi hoàn thành tâm nguyện thì nó sẽ tan biến không để lại gì cơ. May quá!”
Cổn Cổn và Chuột tinh cũng tò mò chạy quanh mầm cây, ngửi ngửi rồi lại bị Ma Nha quát mắng không cho cắn thử.
“Nó có lớn lên được không? Có biến thành Yêu quái không?” Ti Tĩnh Uyên tò mò hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều thế.” Đào Yêu đáp: “Chỉ là chút cảm xúc tốt đẹp mà một tiểu yêu để lại ở nhân gian thôi.”
“Đáng yêu thật.” Thạch Thiết Lam chống cằm nhìn mầm cây: “Giá mà ta cũng được gặp bản thể của Liên Vỹ thì tốt biết mấy.”
Liễu Công Tử liếc nàng một cái: “Còn trẻ thế đã nghĩ đến di nguyện rồi sao?”
“Không phải cho ta!” Thạch Thiết Lam lườm y: “Ngoài việc lo hậu sự, nếu phái Tam Nguy của chúng ta còn có thể cung cấp dịch vụ ‘đảm bảo giúp hoàn thành tâm nguyện vô thời hạn’, thì chẳng phải tiền sẽ đổ về như nước sao! Trên đuôi Liên Vỹ chắc chắn có rất nhiều lông nhỉ, cho ta một nắm cũng chẳng sao cả!”
“Cái đầu ngươi cả ngày toàn nghĩ mấy trò vớ vẩn gì thế hả!” Liễu Công Tử vừa tức vừa buồn cười, giơ tay định gõ đầu nàng, nhưng vừa đưa tay ra đã rút lại: “Tốt nhất ngươi đừng hy vọng gì nữa, cả đời này ngươi cũng chẳng gặp được Liên Vỹ đâu.”
“Chưa chắc!” Thạch Thiết Lam quay phắt người lại, đôi mắt sáng rỡ chỉ vào Đào Yêu: “Nàng ta là người đến từ Đào Đô, đừng có chối! Chính miệng nàng ta nói trước mặt Hộ Môn rồi mà!” Nói xong nàng lại quay sang trừng mắt với Liễu Công Tử và Ma Nha: “Hai người khi gặp nàng ta cứ như gặp người thân, chắc không chỉ đơn thuần là đồng nghiệp ở Ti phủ đâu nhỉ, tám phần là cũng đến từ Đào Đô chứ gì!”
Nàng phản ứng nhanh thật, Liễu Công Tử bĩu môi: “Nếu đúng thì sao?”
“Nếu đúng thì…” Thạch Thiết Lam cười gian, bất ngờ nhào tới ôm chặt lấy chân Liễu Công Tử: “Dẫn ta đi tìm Liên Vỹ đi! Ta đâu có định vào Đào Đô, ta chỉ muốn xin ít lông thôi!”
“Aaa!” Liễu Công Tử hét lên: “Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!!”
“Cầu xin ngươi đấy! Xét cho cùng giữa biển người mênh mông mà ta lại gặp được nhau, chẳng phải là duyên phận sao? Hơn nữa ta cũng chỉ mong chấn hưng lại phái Tam Nguy thôi mà!”
“Thế thì ngươi đưa hết thù lao Ti phủ trả ngươi cho ta đi.”
“Đừng dùng tiền để vấy bẩn duyên phận!”
“Nếu còn không buông tay, ta lập tức chôn sống ngươi ở đây, tin không!”
“Không tin… mồm mép ngươi đáng ghét thật đấy, nhưng lại đối xử với ta không tệ đâu.”
“Nói linh tinh gì đấy, ai đối xử tốt với ngươi chứ!”
“Hay là ngươi giúp ta lén nhổ vài sợi lông về cũng được!”
“.....”
Sườn núi bỗng trở nên rộn ràng, nhưng trong cái không khí ồn ào đột ngột này, lại vắng bóng Ti Cuồng Lan. Thực ra, ngay khi lễ “hậu sự đặc biệt” trên sườn núi còn chưa kết thúc, hắn đã lặng lẽ rời đi, cũng không nói rõ đi đâu, chỉ bảo “đi chút rồi về”.
Mãi đến khi mặt trời dần khuất về tây, hắn cuối cùng cũng quay lại, trên trán đầy mồ hôi, sau lưng vẫn đeo cây đàn Vô Huyền quý giá đến mức không yên tâm giao cho ai giữ, trong tay còn có một thanh kiếm lạ và một vò rượu cùng vài cái chén.
Đào Yêu đang ngồi hóng mát dưới tán cây bèn đi tới, chỉ vào thanh kiếm trong tay hắn hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Mua ở tiệm rèn trong trấn.” Hắn đi đến trước mô đất, đặt mọi thứ xuống: “Không phải giỏi lo hậu sự lắm sao, ngay cả đồ cúng cho ra hồn cũng không chuẩn bị?”
Mọi người ngẩn người, đồng loạt quay nhìn Thạch Thiết Lam.
Nàng vội vàng giải thích: “Trấn Long Vỹ mới hồi phục lại bình thường, giờ trong trấn vẫn còn rối như canh hẹ, ta tính là đợi chút nữa rồi mới đi mua rượu với đồ ăn mà!”
“Ngươi lấy đâu ra tiền mua rượu với đồ ăn?” Đào Yêu vò đầu: “Trên người đến một xu cũng không có mà.”
Thạch Thiết Lam ngượng ngùng cười cười: “Nhưng lòng thành của ta thì lúc nào cũng có.”
Ti Cuồng Lan tự tay bày ba cái chén ra, ôm vò rượu rót đầy, cũng chẳng quan tâm đến ai khác, chỉ lẳng lặng rót từng chén rượu xuống đất, động tác thành thạo và rất tự nhiên.
Hương rượu nồng nàn lan tỏa, hắn lại cầm thanh sắt lên nhìn kỹ, Đào Yêu ghé mắt nhìn thử, phát hiện tuy đó chỉ là thanh kiếm sắt bình thường, nhưng trên vỏ kiếm lại khắc hai hàng chữ nhỏ rất đẹp:
“Chỉ cần Phi Tướng vẫn ở Long Thành, quyết không để quân Hồ vượt Âm Sơn.”
Nét khắc còn rất mới, chắc mới được khắc không lâu, là nét chữ của hắn?
Đào Yêu hỏi hắn: “Đây là… quà ngươi tặng cho các nàng ấy à?”
“Không lùi không thối, một tấc đất cũng không nhường… Dù là giết địch trừ yêu, hay kiên cường sinh tồn trong những năm tháng gian nguy, các cô nương được chôn ở đây, không một ai từng lùi bước trên chiến trường của chính mình.” Ti Cuồng Lan xoay cổ tay, cắm thanh kiếm sắt xuống mô đất: “Những người mạnh mẽ như vậy, tất nhiên phải xứng với một thanh bảo kiếm.”
Ánh sáng vàng đỏ vừa vặn chiếu tới một vị trí hoàn hảo, thanh kiếm sắt phát sáng lấp lánh, ánh lên quầng sáng rực rỡ.
Hóa ra hắn cũng có thể nói được lời hay ý đẹp, Đào Yêu nhìn nghiêng gương mặt Ti Cuồng Lan, dẫu nơi ấy vẫn như mọi khi, không hề có biểu cảm gì rõ ràng. Người này từ trước đến giờ vẫn thế, luôn âm thầm lấp đầy những điều ngươi không để ý, sau đó lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như những việc mình làm chẳng đáng kể, cũng chẳng cần ngươi phải ghi nhớ để ý.
Lúc ấy, Ti Tĩnh Uyên bỗng từ sau lưng Ti Cuồng Lan trồi lên như một bóng ma, tặc lưỡi nói: “Thấy chưa, nhà chúng ta có Lan Lan là chu toàn vậy đó! Ba vị cô nương dưới suối vàng mà biết, chắc cũng phải mỉm cười an lòng.” Dứt lời lại dán mắt vào vò rượu, l**m môi một cái, xoa tay nói: “Các cô nương uống một bát là đủ rồi, lòng thành đã đến nơi. Phần còn lại để bọn ta chia nhau đi! Nãy giờ mới ăn tạm mấy cái bánh, khát quá rồi.”
“Ai cho huynh uống rượu ta mua?” Ti Cuồng Lan chẳng buồn nhìn, chỉ hờ hững nói: “Cút đi.”
“Ò…” Ti Tĩnh Uyên xị mặt, nhún vai một cái, ngoan ngoãn lui sang một bên, dõi mắt nhìn vò rượu mà nuốt nước miếng ừng ực.
Trong lúc đó, Cổn Cổn, đã bị mùi rượu quyến rũ từ sớm, nhân lúc mọi người không để ý, bèn lén lén lút lút bò tới, l**m sạch mấy giọt rượu còn lại trong bát.
“Cổn Cổn! Hồ ly xuất gia không được uống rượu! Dù có khát cũng không được!” Ma Nha hét lên, vội chạy qua bế nó đi. Con hồ ly vẫn còn thòm thèm l**m mép, vừa kêu chí chóe vừa ra vẻ bất mãn.
“Ồ!! Nhìn đi nhìn đi, ngay cả hồ ly cũng uống rượu của đệ rồi đó!” Ti Tĩnh Uyên la to với Ti Cuồng Lan.
“Nó uống được, huynh thì không.” Ti Cuồng Lan thản nhiên nói.
“Ta còn không bằng một con hồ ly ư?!”
“Thua xa.”
“Đồ…!”
Bầu trời đã dần phủ đầy ánh hoàng hôn, không khí oi bức suốt cả ngày cũng dần trở nên mát dịu. Cơn gió mang theo hơi ấm nhẹ nhẹ thỉnh thoảng lướt qua, hương rượu ngọt ngào dường như đã bén rễ trên sườn núi này, lan tỏa khắp nơi, mãi không tan đi.
Ngồi trên triền núi, Đào Yêu ngước nhìn trấn Long Vỹ hồi sinh lần nữa đã bắt đầu sáng đèn trở lại, từ thôn Long Vỹ đến trấn Long Vỹ, chỉ khác một chữ, vậy mà phải đi qua cả ngàn năm. Từ phế tích đến phồn hoa, thân xác và linh hồn đã nứt vỡ kia, vốn tưởng chẳng thể vượt qua nổi một mùa xuân, cuối cùng lại chiến thắng được cả thời gian.
Điều đó, dù là nàng, hay là cái sinh vật xấu xí vừa nhảy ra từ trong hộp tro kia, có lẽ còn giống một vị thần hơn cả thần linh thật sự.
Cánh đồng cỏ xanh trước mắt, hoang mạc xa xăm, dãy núi mờ ảo… tất cả đều hiện ra rực rỡ và đầy sức sống dưới ánh hoàng hôn mùa hạ. Những câu chuyện bị chôn vùi suốt tháng năm dài không ai biết tới, thực ra vẫn chưa hề biến mất, chúng hóa thành ánh sáng nơi mây trời, thành cỏ dại trong kẽ đá, thành một con cá nhảy khỏi mặt nước, hay thành một chồi non dưới đất, mỗi ngày mỗi đêm canh giữ mảnh đất không thể giao cho kẻ khác kia.
Chỉ tiếc rằng đã chẳng còn tìm ra được mộ của Lão Hoắc nữa, nếu không cũng nên đến báo một câu: sau này, trong đế quốc ấy, đã xuất hiện một thiếu tướng trẻ tuổi dũng mãnh vô song, một trận phá địch, ở nơi gió lạnh vẫn vững vàng, coi như cũng thay ông xả giận một phen. Mà trùng hợp là, hắn ta cũng mang họ Hoắc.
Trên triền núi vẫn rộn ràng như thường, chẳng giống đang làm tang lễ chút nào cả… Thạch Thiết Lam lại bám lấy Liễu Công Tử đòi đi tìm Liên Vỹ, Ti Tĩnh Uyên thì liên tục xin lỗi Ti Cuồng Lan chỉ để được nếm thử vò rượu, Ma Nha bận rộn cứu Cổn Cổn đã say khướt vì mấy giọt rượu, con Chuột tinh thì nhân cơ hội định lẻn đi, cuối cùng lại bị Thạch Thiết Lam tóm về.
Nhân lúc mọi người còn đang bận rộn, Đào Yêu đi đến trước gò đất, nhỏ giọng nói: “Tuy là một cuộc giao dịch lỗ vốn, không những tặng không nửa viên thuốc, còn chẳng đóng được con dấu nào, nhưng ta cũng chẳng so đo.” Nàng lén lấy một hộp phấn má ra, nhanh chóng chôn xuống đất, lẩm bẩm: “Sáng nay ra ngoài, tiện tay lấy từ một tiệm kia, thanh kiếm hợp với các ngươi, phấn má cũng vậy, có bôi thành mông khỉ cũng chẳng sao, miễn vui là được.”
Hừ, nàng cũng chuẩn bị đồ cúng rồi đó, chỉ là không thèm nói cho các ngươi biết thôi.
Người khác có lẽ không để ý đến hành động nhỏ ấy của nàng, nhưng Ti Cuồng Lan thì không thể không để ý. Hắn nhìn nàng ngồi xổm trước gò đất, líu ríu lẩm bẩm với chồi non, khẽ mỉm cười, mà nụ cười hiếm hoi ấy, chỉ kéo dài đến khi gương mặt Ti Tĩnh Uyên lại dí sát tới.
“Không nói chuyện rượu nữa.” Hắn kéo Ti Cuồng Lan sang một bên, hất cằm về phía Đào Yêu, hạ giọng thì thầm: “Ngươi cũng nghe rồi đấy, chính miệng nàng ta nói ‘ngàn năm trước, tên ta có lẽ vẫn chưa nổi tiếng như bây giờ’, ngàn năm trước đó!”
“Ta nghe rồi.” Ti Cuồng Lan chẳng buồn ngạc nhiên lấy một chút: “Thì sao?”
“Thì sao?!?!” Ti Tĩnh Uyên giậm chân: “Trước kia nàng ta bảo đến từ Đào Đô, ta còn nửa tin nửa ngờ. Giờ xem ra không giống đang bịa đặt. Nhưng là ngàn năm đó! Nếu nàng ta không nói dối, chẳng phải tuổi của nàng ta… cũng quá là dọa người rồi sao?”
“Còn kém xa cái kẻ mới sống hai mươi mấy năm như huynh.” Ti Cuồng Lan hất tay hắn ra.
Dĩ nhiên trong lòng hắn cũng thấy ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên thì đã sao? So với chuyện nàng có thật đã sống ngàn năm hay không, điều hắn quan tâm hơn là, tạp dịch chăn ngựa nhà hắn có chữa khỏi cho đám bệnh nhân rắc rối kia chưa, có lạc đường nơi đất khách quê người không, lỡ lại đánh nhau với người ta, có bị túm tóc không… và quan trọng nhất, nàng có thể khoẻ mạnh, an lành mà hiện diện trong mỗi ngày hắn còn có thể trông thấy hay không.
Cuối cùng, Đào Yêu thì thầm xong cũng đứng dậy, có non sông đại mạc làm nền, lại thêm ánh chiều tà và gió thoảng điểm xuyết, bộ áo quần đỏ trên người nàng càng thêm rực rỡ, thật hiếm khi thấy nàng yên tĩnh và xinh đẹp đến vậy, đẹp đến mức tưởng như không thuộc về thế giới này.
Nhưng cái “xinh đẹp” nơi nàng, thường chẳng kéo dài được bao lâu. Khi tất cả còn đang say sưa ngắm nhìn bóng lưng như bước ra từ tranh vẽ ấy, nàng bỗng quay ngoắt lại, trợn mắt há mồm la lớn: “Tất cả các ngươi rảnh rỗi tìm việc cho ta à, việc chính của ta còn chưa làm đâu đấy!”
Thật là… suýt nữa quên mất nàng đến đây vì ba con cóc ghẻ kia!
Chỉ cần nghĩ đến bộ mặt khổ sở cau có của chúng, thì cảnh đẹp đến đâu cũng thành chẳng ra gì, haiz.