1.
“Đi hết cả rồi?!” Lông mày Đào Yêu như sắp buộc chặt vào nhau.
Trong khu vườn trống trải trước mắt quả thực không còn tiếng người, chỉ có tấm biển đề ba chữ “Đoàn Đắc Thú” đong đưa trong gió đêm, cùng một thiếu niên đang nhồm nhoàm gặm đùi gà ra mở cửa.
“Các vị thấy đó, ngoài ta ra thì chẳng còn ai cả.” Thiếu niên khó khăn nuốt một miếng thịt lớn xuống: “Đoàn chủ đã dẫn mọi người đi từ mấy hôm trước rồi, là vụ làm ăn lớn, không thể chậm trễ được.” Hắn lại có hơi sợ hãi nói tiếp: “May mà họ đi sớm, nên không gặp phải họa này, chỉ còn mình ta xui xẻo.” Nói đoạn, hắn hạ giọng nhắc nhở: “Nghe đồn là Xà yêu quấy phá khiến mọi người suýt chết đói, thật giả chưa rõ, giờ vẫn chưa có kết luận chính xác. Mấy vị là người ngoài, nếu không có chuyện gì gấp thì nên mau chóng quay về đi.”
Đoàn Đắc Thú... Một tên Trịnh Vũ Lương khác đang làm việc trong cái rạp xiếc này. Nó đặt tại góc tây bắc trấn Long Vỹ, gọi là Giản Tùy Viên, vốn dĩ phải là điểm đến cuối cùng của chuyến đi lần này. Thế mà Đào Yêu đã tốn bao công sức để “mở cửa” cho trấn Long Vỹ, rốt cuộc lại chỉ uổng công. Thế mà tên Trịnh Vũ Lương đạp phải vận cứt chó, nếu không thì giờ đã sớm rơi vào tay nàng, nợ tiền trả tiền, nợ mạng trả mạng.
Thật tức chết đi thôi, lại còn phải tốn thêm thời gian và công sức.
“Trịnh Vũ Lương cũng đi theo đoàn chủ của các ngươi sao?” Đào Yêu nhất định phải xác nhận lại lần nữa.
“Trịnh Vũ Lương à?” Thiếu niên ngậm đầy miệng thịt, ú ớ nói: “Đoàn chủ xem trọng hắn lắm, tất nhiên là đưa theo rồi.”
“Xem trọng hắn? Hắn biểu diễn giỏi đến vậy sao?”
“Tay hắn nhanh thật, nhưng cũng chỉ là mấy trò tráo vật nho nhỏ thôi. Đoàn chủ thích hắn là vì hắn viết chữ tính toán đều giỏi, các công việc thường ngày của đoàn Đắc Thú đều do hắn lo liệu. Đoàn chủ chúng ta chẳng biết được mấy chữ, nên tất nhiên là trọng dụng hắn.”
“Vậy lần này họ đi đâu biểu diễn thế?”
“Khách đ**m Hữu Khuyết đó. Nghe nói bà chủ khách đ**m có một thói quen, mỗi năm hè đều phải mời người đến biểu diễn ăn mừng một lần, là người rất thích rộn ràng.” Thiếu niên lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc ta bối phận thấp, bản lĩnh kém, lần nào cũng bị để lại trông cửa.”
“Khách đ**m Hữu Khuyết… ở đâu vậy?”
“Đi về phía tây từ đây, hơn mấy trăm dặm tới vịnh Lạc Nguyệt.”
“Vịnh Lạc Nguyệt? Cũng là một thị trấn à?”
“Không phải, chỉ là một vùng sa mạc thôi, bình thường chỉ có các đoàn thương nhân cưỡi lạc đà đi ngang qua, chỗ ở qua lại cũng chỉ có mỗi cái khách đ**m đó. Ta chưa từng đến, chỉ nghe đoàn chủ nhắc tới. Mấy năm trước toàn thuê mấy đoàn khác, năm nay cuối cùng mới đến lượt đoàn Đắc Thú, đoàn chủ vui lắm, nói là sớm nghe danh đối phương hào phóng, đi một chuyến là kiếm đủ tiền ăn mấy năm!”
Phần sau thì Đào Yêu đã chẳng còn tâm trạng mà nghe nữa. Từ kinh thành đến trấn Phụng Vỹ, rồi lại đến trấn Long Vỹ, người cần tìm thì một cọng tóc cũng chưa thấy, giờ còn phải đi tới cái nơi vịnh Lạc Nguyệt mà vừa nghe tên đã biết là hoang vu, tìm một khách đ**m có cái tên quái dị...
Chưa từng có lần “chẩn bệnh dạo” nào lại gian khổ trắc trở đến thế.
Càng nghĩ nàng càng bực, nhảy tại chỗ ba lần, sau đó xông lên túm lấy mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng của thiếu niên vò thành tổ gà, rồi gào lên một tiếng, quay người giận dữ bỏ đi.
Thiếu niên bị hành động kỳ quặc này làm cho sợ ngây người, không dám nhúc nhích, suýt thì làm rơi cả cái đùi gà đang cầm, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.
“Nàng chỉ là tâm trạng không tốt thôi, tiểu ca lượng thứ cho.” Liễu Công Tử vỗ vai thiếu niên, giúp hắn chỉnh lại tóc, còn nhét lại cái đùi gà vào miệng hắn.
Thiếu niên đờ đẫn nhìn nhóm người lạ từ phương xa đến cùng nàng, còn mang theo cả hồ ly và chuột, càng thấy kỳ quặc.
Chỉ cần nghe Đào Yêu kể qua loa trên đường về những “trải nghiệm chẩn bệnh dạo” của nàng, bao gồm việc đi nhầm bao nhiêu đường, ăn bao nhiêu cát, mang lòng tốt to đùng đi đào mộ người ta cuối cùng bị coi là trộm mộ bắt nhốt các kiểu, thì cũng đủ hiểu: lúc này tốt nhất đừng chọc vào nàng.
Trấn Long Vỹ về đêm dường như còn bận rộn, hỗn loạn hơn cả ban ngày. Những người vừa “thức tỉnh” từ hai trạng thái ngủ mê, một là tai nạn, hai là cố tình, kẻ thì vội đoàn tụ cùng gia đình, người thì ba hoa bàn tán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khắp các ngõ ngách toàn là người không ngủ được.
Còn con “Xà yêu” mà đa phần chưa từng thấy mặt kia thì bị thêu dệt lên tận trời xanh, lúc thì là long tử, lúc lại là xà thần, nói chung chẳng ai nói rõ được trấn Long Vỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bản thân họ làm sao mà ngủ rồi lại tỉnh dậy được. Liên tưởng đến việc đám đạo tặc năm xưa từng đến trấn cũng bị chuyện lạ xảy ra, họ lại cảm thấy có lẽ là vì trấn Long Vỹ địa linh nhân kiệt, phong thủy đặc biệt nên mới có chuyện như vậy, kể ra còn có chút lấy làm kiêu hãnh…
Tính ra là nhờ “công lao” của Liễu Công Tử. Trên đường vào trấn, y giả vờ làm nạn nhân, miệng ngọt như rót mật, thành công chuyển hướng sự chú ý của mọi người từ nỗi sợ Yêu quái sang ý tưởng “trấn có phong thủy tốt”…
Con rắn nhỏ bụng dạ hẹp hòi kia sao có thể cam tâm để người từng thấy được chân thân của mình để lại ấn tượng xấu. Nếu không nhờ Đào Yêu mấy lần kéo lại, có lẽ hắn đã rút cái bộ dạng muốn nói mấy lời lẽ hoang đường như “Xà thần coi trọng các ngươi mới đến đây vỗ mặt cho các ngươi tỉnh lại, về sau tốt nhất lập bia chép công, mỗi năm cúng tế đầy đủ” như thế thật rồi.
Thôi vậy, miễn là có thể trấn an được một thị trấn vừa trải qua biến cố, dùng cách gì cũng được.
Thế nhưng Lý trưởng vẫn cứ phiền não, dẫn theo mấy người đứng trước căn “nhà ma” tồi tàn chẳng còn hình dạng gì, than ngắn thở dài: “Chỗ này đã tồn tại bao nhiêu năm, vậy mà nói hỏng là hỏng, nhất là cái cánh cửa kia bao năm chẳng lung lay, thế mà qua một đêm lại tan tành từng mảnh. Chẳng biết Yêu long kia đã đi thật hay chưa, dù sao cũng phải đợi cao nhân đến rồi tra xét kỹ càng mới có thể yên tâm được.”
Những người bên cạnh cũng đồng thanh tán đồng, rồi bắt đầu bàn xem nên tháo dỡ căn nhà cũ nát này hay tu sửa lại.
Nhìn đám người chẳng hay biết gì đang đứng dưới ánh lửa leo lét bàn bạc những chuyện vặt vãnh, bỗng dưng có cảm giác như cách một thế giới.
Bọn họ mãi mãi không thể biết được mảnh đất dưới chân từng trải qua bao chuyện kinh tâm động phách; cũng không thể biết cánh cửa đã biến mất kia và những người đã rời đi, từng dùng lòng dũng cảm và quyết tuyệt ra sao để bảo vệ nơi này trong những thời khắc yếu ớt nhất.
Thạch Thiết Lam đứng sau lưng Lý Trưởng một lúc lâu, trầm ngâm nhìn căn nhà đã mất cánh cửa. Lát sau mới hoàn hồn trở lại, xoay người, gương mặt lại trở về nét cười toe toét thường thấy, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ đi tới trước mặt bọn họ: “Trời sáng là ta phải đi rồi.”
Ánh mắt nàng lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Ti Cuồng Lan.
Ti Cuồng Lan vốn thông minh, sao có thể không hiểu nàng muốn gì. Hắn lập tức đến mượn giấy bút ở một tiệm nhỏ ven đường, viết cho nàng một tờ như giấy ghi nợ rồi giao cho nàng: “Bất cứ lúc nào cũng có thể tới Ti phủ tìm Miêu Quản Gia nhận thù lao.”
Nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy báu vật đó rồi cẩn thận cất đi, hài lòng vỗ ngực: “Có thủ bút của nhị thiếu gia, ta yên tâm rồi.”
“Nhị thiếu gia, ta vì mua rượu mà cũng bỏ ra một số tiền lớn đó, hay là ngài cũng viết cho ta một tờ giấy ghi nợ đi?” Vừa nhắc đến chuyện này, Đào Yêu bèn quên cả giận, ánh mắt tha thiết nhìn hắn.
“Đi mà tìm hắn.” Ti Cuồng Lan chỉ về phía Ti Tĩnh Uyên.
“Ngọn nguồn là hắn, không phải ta.”
“Lan Lan!!”
“Huynh có tiền riêng.”
“Ta để dành đó cho đệ lấy vợ mà!”
“Hừ hừ.”
“Đại ca ơi!!” Đào Yêu lập tức níu tay Ti Tĩnh Uyên, ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn hắn... Đại thiếu gia, nhị thiếu gia gì cũng được, miễn là có người đưa tiền, hì hì.
“Đưa! Ta đưa! Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta nữa!” Ti Tĩnh Uyên giả bộ đau khổ quay mặt đi: “Lúc chắn kiếm thì muốn cắt đứt quan hệ với ta, lúc đòi tiền thì lại gọi ta là đại ca... Các ngươi xem ta là gì chứ, hu hu hu.”
“Ái chà, ngươi nhắc ta mới nhớ, chắn kiếm giúp ngươi cũng phải tính thêm tiền mới được. Rượu ta mua toàn dùng đá quý đó, vàng có giá chứ đá quý thì vô giá! Nào nào, chúng ta tính sổ cho rõ ràng.” Đào Yêu mỉm cười tươi rói kéo hắn sang một bên, bắt đầu hùng hổ đòi nợ.
Bên này, Liễu Công Tử nhìn Thạch Thiết Lam, hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
“Việc cần làm đã làm xong, tất nhiên là lĩnh thù lao rồi quay về phái Tam Nguy.” Thạch Thiết Lam thẳng thắn nói, rồi lại cau mày lắc đầu: “Ra ngoài lâu như vậy rồi, không biết đám người kia có chết đói không nữa.”
“Ta không đi với ngươi đâu nhé!” Chuột tinh vẫn bị buộc bên hông nàng, giãy đạp, trợn mắt.
Nàng cười hì hì xoa đầu nó: “Ngươi phải đi.”
“Á á á!”
“Sáng mai khởi hành ư?” Liễu Công Tử lại hỏi.
“Ừ.” Thạch Thiết Lam nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này như muốn nói lại thôi, bèn bật cười: “Sao vậy, không nỡ rời xa ta à? Cũng đúng, qua đêm nay, chúng ta chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Mà các ngươi định đến cái... khách đ**m gì đó đúng không?”
“Ừ.” Hắn gật đầu lấy lệ, hình như cũng không tìm ra lý do nào để giữ nàng lại.
“Hay là cứ làm như lúc trước nói đi, lúc ngươi gắp không xong nữa thì báo cho ta một tiếng, ta sẽ lo chuyện hậu sự, vậy chúng ta cũng coi như còn có dịp gặp lại.” Vừa nói xong nàng đã thấy không đúng, lắc đầu lia lịa: “Không được, ngươi không giống người thường, chắc chắn sống lâu hơn ta. Vậy thì khi ta sắp đi, ta báo cho ngươi một tiếng nhé?”
“Không cần.” Liễu Công Tử trợn mắt: “Chúng ta đâu có thân thiết đến vậy.”
“Cũng phải, quen biết chưa tới mười ngày, đúng là chẳng có giao tình gì cả.” Thạch Thiết Lam nhìn hắn cười cười: “Vậy ngươi có muốn lấy một nửa thù lao không?”
“Thôi đi.” Liễu Công Tử hào sảng phẩy tay: “Chưa từng thấy ai nghèo như ngươi, coi như ta rộng lượng một lần.”
“Thì ra ngươi là người tốt ha!” Nàng ngạc nhiên tròn xoe mắt, kiễng chân lại gần nhìn mặt hắn: “Nhìn ngươi bây giờ, ta lại có cảm giác quen thuộc như đã gặp từ lâu.”
Liễu Công Tử ngửa người ra sau: “Đừng có làm thân, ai quen với ngươi chứ.”
“Miễn là không đòi chia tiền của ta thì coi như bạn cũ rồi.” Nàng vui vẻ vặn người một cái, rồi lại chu môi nghi ngờ, xoa cằm: “Nhưng mà ta vẫn rất tò mò, lúc đó rốt cuộc là ai đã cứu ta nhỉ?”
“Biết rồi thì sao? Lại chia nửa thù lao cho người ta à?”
“Cảm ơn miệng thôi cũng là có lòng thành mà.”
“Người nghèo chí ngắn!”
“Hê hê.”
Lúc này, Ma Nha không nhịn được ngáp một cái, Cổn Cổn trong lòng cậu đã buồn ngủ tới mức mí mắt díp lại. Cậu dụi mắt, đi tới kéo tay áo Đào Yêu: “Giờ chúng ta nghỉ lại hay lên đường luôn?”
“Nhìn các ngươi như ma đói thế kia, tất nhiên là nghỉ lại rồi. Trời sáng hẵng lên đường tới vịnh Lạc Nguyệt.” Đào Yêu cau mày nói: “Người thì vừa đói vừa mệt, mò mẫm trong đêm cũng chẳng làm được gì. Dù sao cái khách đ**m đó cũng không chạy mất, chẳng ngại chờ thêm một đêm.”
“Đã gấp gáp lo việc, sao còn phải nán lại?” Thạch Thiết Lam khó hiểu, chỉ tay vào Liễu Công Tử: “Không phải còn có hắn sao, đã chở được chúng ta tới đây, cũng có thể chở các ngươi tới khách đ**m đó mà?”
“Người ngoài thì đừng có mà bày đặt góp ý lung tung.” Liễu Công Tử trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi tưởng 'vèo một cái' là xong à? Ta tự mình qua lại thì dễ, nhưng mà kéo theo đám vô dụng các ngươi thì rất hao tổn nguyên khí đó! Đoạn đường còn lại đừng có mong ta dẫn đường đi lối tắt nữa. Có điều...” Liễu Công Tử quay đầu, chỉ vào Đào Yêu: “Nếu các ngươi tin tưởng vào khả năng định hướng của nàng ta, thì thuật hành tẩu của nàng cũng không đến nỗi không mang được các ngươi theo.”
“Không cần!”
“Không được!”
“Thôi khỏi!”
Mọi người đồng thanh đáp lại một cách hiếm thấy. Trước thái độ kiên quyết của cả bọn, Đào Yêu khịt mũi khinh thường.
“Cũng đúng, nếu để Đào Yêu dẫn đường, biết đâu ‘vèo một cái’ là chìm thẳng xuống sông rồi... nguy cơ cao lắm.” Ma Nha gật gù có vẻ suy nghĩ gì đó, lại nói tiếp: “Vậy thì mau đi tìm chỗ nghỉ chân đi, đừng để lại ngủ nhầm chỗ nữa.”
Đào Yêu làm mặt quỷ: “Ta không thèm ngủ lại cái thị trấn xui xẻo này đâu.”
“Ta cũng chẳng muốn, một đêm cũng không.” Ti Tĩnh Uyên xị mặt ra, tỏ rõ thái độ đồng tình.
“Vậy ngủ ở đâu?” Ma Nha gãi đầu.
Đào Yêu đảo tròng mắt: “Tất nhiên là có chỗ tốt!”