2.
Lại quay về trước mộ phần của ba cô gái.
Ma Nha cụp mí mắt nhìn Đào Yêu đang bận rộn: “Chỗ tốt mà ngươi nói là đây sao?”
“Chứ còn gì nữa, đây là bảo địa phong thủy tốt nhất khu vực xung quanh đấy nhé, vị trí đẹp, hướng đẹp, phong cảnh cũng đẹp. Ban ngày chẳng phải ngươi đã thấy rồi sao.”
Đào Yêu lấy đâu ra một tấm vải, phành phạch trải dưới gốc cây, rồi nhặt đá đè bốn góc lại, phủi tay, tỏ ra vô cùng hài lòng: “Hiếm có chỗ nào gió mát không mưa như thế này, ngủ ở đây còn hơn cả ngủ trong phòng, thông thoáng thoải mái cực kỳ.”
Dứt lời, nàng lấy ra một đống rượu hoa quả, thịt dê nướng và đủ loại món ăn vặt vừa mua từ trong thị trấn, hăng hái bày ra khắp đất. Tâm trạng tồi tệ vì bỏ lỡ tên khốn Trịnh Vũ Lương tạm thời bị xua tan bởi mùi thơm nức mũi.
“Tâm trạng không tốt thì càng phải ăn ngon uống đã.” Nàng không chờ nổi, chụp ngay một miếng thịt dê nhét vào miệng, nét mặt lập tức bừng sáng như xuân về hoa nở: “Ngon quá trời ngon!”
Những người khác đứng đối diện nàng, im lặng nhìn nàng khoe khoang tâm trạng tốt của mình.
“Đứng đực ra đó làm gì? Chỗ rộng thế này đủ cho các ngươi nằm cả rồi.” Nàng vừa l**m ngón tay vừa ngồi phịch xuống, gặm thịt một cách hào hứng: “Ngon thật đấy, bên ngoài giòn, bên trong mềm, còn ngon hơn cả thịt nai Nhị thiếu gia nướng!”
“Thật sao?!” Ti Tĩnh Uyên nuốt nước miếng ừng ực, vội vàng nhào sang. Người chưa ngồi xuống tay đã với tới, một miếng thịt dê vừa vào bụng, lại tu thêm một ngụm rượu lớn, bèn cảm động muốn bật khóc.
“Đừng ăn nhanh vậy, để lại cho ta một chút!!” Có lẽ bị nét mặt họ làm cho động lòng, Thạch Thiết Lam cũng lè lưỡi nhào sang.
Thế là, trong ánh sao và làn gió đêm đặc trưng của mùa hè, ba tên đói rã người cộng thêm một con Chuột tinh, ta một miếng ngươi một miếng, vừa ăn vừa hào hứng trao đổi cảm nhận,
“Thì ra thịt dê nướng có thể ngon như vậy! Trước đây ta ăn toàn cái quỷ gì không biết!”
“Thơm quá đi mất, chít chít chít!”
“Không biết họ dùng gì để ủ rượu nữa, vừa thơm vừa ngọt, chỗ chúng ta chưa bao giờ có loại rượu hương vị như thế! Lúc về ta phải mang theo mấy vò!”
“Ái da Đại thiếu gia, ngươi đừng phun nước miếng lung tung vậy có được không!”
Cách họ thật xa, Ti Cuồng Lan nhíu mày: “Ta nhớ là chúng ta đã ăn tối rồi mà.”
Đứng cạnh hắn, Liễu Công Tử gật đầu: “Ăn rồi đấy, ta làm chứng.”
“Họ thật giống một gia đình nhỉ.” Ma Nha cảm thán, lại vỗ vỗ Cổn Cổn đang điên cuồng chun mũi ngửi mùi thơm: “Ngươi đã ăn ba cái bánh nướng rồi, đừng thèm thuồng mấy thứ đó nữa, phải biết rằng mọi thứ đều là hư ảo, đều là không thực.”
Cổn Cổn thất vọng cụp tai xuống, hừ nhẹ vài tiếng.
“Lan Lan! Mau tới ăn đi! Thật sự rất ngon đó!” miệng Ti Tĩnh Uyên dính đầy dầu mỡ ra sức vẫy tay về phía này: “Không tới thì sẽ bị họ ăn sạch hết đấy!”
Ti Cuồng Lan chẳng buồn hé mắt, quay người bước xa thêm vài bước, cởi đàn Vô Huyền ra đặt sang bên, quay lưng về phía họ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
“Liễu Công Tử ngươi không qua ăn à?” Má Thạch Thiết Lam phồng lên hỏi to: “Ngon tới mức cắn cả lưỡi luôn đó!”
Liễu Công Tử nhìn dáng vẻ nàng ăn uống lúc này, lại thất thần thêm một lúc.
“Đừng gọi hắn, hắn không thích ăn loại thịt này.” Đào Yêu vừa cầm một chiếc đùi cừu lớn vừa gặm vừa nói.
“Vậy hắn thích ăn loại thịt nào?”
“Thịt ch... thịt già hơn một chút.” Đào Yêu suýt nữa buột miệng nói ra từ dễ làm người ta mất khẩu vị nhất.
“Á? Có người lại không thích vị thịt mềm tươi ngon sao?” Thạch Thiết Lam khó tin, lại nhét thêm một miếng thịt, rồi cầm lấy một vò rượu chưa mở bên cạnh lắc lắc trước mặt Liễu Công Tử: “Không ăn thịt thì cũng uống tí rượu đi, giải mệt mà, cầm lấy, đừng khách sáo.”
Liễu Công Tử hoàn hồn lại, đưa tay đón lấy vò rượu bị ném qua, mỉm cười: “Lấy của người khác đem cho, ngươi đúng là rất thành thạo.”
Thịt dê và rượu ngon, tất nhiên đều là do Ti Cuồng Lan trả tiền.
“Không chịu nổi nữa rồi, ta buồn ngủ quá, đi ngủ trước đây, các người cứ tự nhiên.” Ma Nha ngáp liên tục, ôm Cổn Cổn đi về phía bên kia gốc cây lớn, dựa vào thân cây lim dim mắt. Trước khi ngủ còn không quên nhắc nhở Cổn Cổn rằng mỹ tửu mỹ thực đều là hư ảo. Cổn Cổn nghe xong, còn ngáp to hơn cả cậu.
Liễu Công Tử bước đến bên cạnh Ti Cuồng Lan, đưa vò rượu ra trước mặt hắn: “Nhị thiếu gia, đều là tiền của ngài, chẳng lẽ không nếm một ngụm?”
Ti Cuồng Lan chỉ nhìn vào màn đêm phía trước, nói: “Ngươi không nhập bọn với họ, trái lại thấy có chút lạ lẫm.”
Liễu Công Tử mỉm cười, ngồi xuống vỗ bụng: “Bữa tối ăn quá no, giờ còn chỗ đâu mà nhét thêm thịt dê.”
“Dạ dày ngươi đâu có nhỏ thế.” Ti Cuồng Lan cũng bật cười, giọng nói đầy ẩn ý.
“Có lẽ là không hợp thủy thổ.” Liễu Công Tử nhún vai: “Nhị thiếu gia không đi ngủ, là vì quen giường cao nệm ấm, không chịu được chốn dã ngoại à?”
Ti Cuồng Lan còn chưa kịp trả lời, đã bị mấy kẻ phía sau cắt ngang.
“Lấy thêm rượu tới!”
“Không… không được, rượu bị ngươi uống sạch rồi, chúng ta còn uống cái... rắm gì!”
“Ăn thịt ăn thịt! Ủa, sao trong tay ta lại có hai miếng thịt giống hệt nhau vậy?”
“Ha ha, ngươi là đồ ngốc, ngươi uống… uống say rồi hả!”
“Ha ha, ngươi cũng biến thành hai người rồi kìa!”
“Lại đây, hai tỷ muội ta uống tiếp nào!”
“Ta cũng uống… ta cũng là tỷ muội của các ngươi!”
“Không biết xấu hổ! Ngươi là đại thiếu gia, muốn làm tỷ muội của chúng ta thì kiếp sau đi. Lại đây, Tiểu Thạch Đầu, chúng ta uống!”
“Ta tên là Thạch Thiết Lam mà!”
“Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu!”
Ngoảnh đầu lại, ba kẻ kia ôm hồ rượu ngả nghiêng, Chuột tinh cũng đã sớm dựa vào hồ rượu đổ nghiêng ngủ mê man. Ma Nha và Cổn Cổn có lẽ thật sự quá mệt, dù ồn ào thế vẫn không bị đánh thức.
Ti Cuồng Lan xoa trán: “Với cái tình hình này, chỉ một con chó cũng có thể tha bọn họ đi.”
Liễu Công Tử lắc đầu: “Ta chỉ sợ họ tha chó đi mất thôi.”
Ti Cuồng Lan bật cười.
Đèn đuốc dưới núi dần dần lụi tắt, một dải ngân hà hiện lên rõ ràng giữa tầng tầng lớp lớp núi rừng nhuốm sắc mực, mỗi ánh sao đều như sống động, chậm rãi trôi qua trong tầm mắt quyến luyến không rời. Thời gian bỗng chậm lại, cả thế giới trước mắt lẫn trong lòng đều dần yên tĩnh. Không lâu sau, tiếng ồn ào phía sau cũng biến mất.
Liễu Công Tử quay đầu nhìn đám người mê mẩn rượu thịt kia, Ti Tĩnh Uyên ôm vò rượu nằm ngả ra đất, miệng lẩm bẩm nói mớ, Thạch Thiết Lam gối đầu lên đùi hắn, há miệng ngủ rất say, chỉ có Đào Yêu vẫn đứng vững, chống nạnh nói lảm nhảm gì đó với cái cây.
Liễu Công Tử dỏng tai nghe kỹ, lập tức bật cười thành tiếng, huých nhẹ Ti Cuồng Lan: “Ta chắc chắn nàng ta đã say thật rồi.”
“Ừ.” Ti Cuồng Lan xoa trán mạnh hơn: “Ngay cả cái cây cũng tưởng là ta, say quắc rồi.”
Toàn là mắng hắn… không nghe thì hơn.
“Rượu Quả nơi này ngọt dịu nhưng nặng độ, đúng là có thể hạ gục lũ người không biết chừng mực này.” Ti Cuồng Lan mở vò rượu, uống một ngụm nhỏ, hơi cau mày: “Ngọt thật…”
“Nghe nói ngài không thích đồ ngọt, chỉ mê thứ nước đường ngài tự nấu?” Liễu Công Tử chợt nhớ đến cảnh Đào Yêu vừa lẩm bẩm vừa đi gom cánh hoa mai.
“‘Như Giải Ý’ là món bổ ngọt thanh, không phải nước đường.” Ti Cuồng Lan sửa lời.
“Đào Yêu còn chưng đầy một hũ cánh hoa cho ngài đấy. Giờ cũng đã sang hè rồi, ‘món bổ ngọt thanh’ của ngài vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”
“Cả mùa đông để gom, cả mùa đông để ủ, ngươi tưởng là nước đường pha linh tinh ven đường chắc?” Ti Cuồng Lan không buồn liếc hắn: “Ngươi như thế này, không cần bồi bổ, khỏi mơ tưởng đi.”
Liễu Công Tử than thở: “Ta ở Ti phủ cũng cần cù chịu khó, thân thể cũng hao tổn nghiêm trọng, ngài không thể bồi bổ cho ta một chén nhỏ sao?”
Khóe môi Ti Cuồng Lan hơi cong lên: “Thứ lớn như rồng như rắn, một chén ‘Như Giải Ý’ nhỏ bé làm sao bồi bổ nổi.”
Một trận gió mạnh bất chợt thổi qua, lá cây xào xạc, có người cũng theo đó mà thấy lòng lay động.
“Ái chà, nổi gió rồi, nhị thiếu gia nên đi ngủ thôi, thức khuya dễ nhiễm lạnh. Có ta canh chừng ở đây, sẽ không để xảy ra sơ sót đâu.” Liễu Công Tử cười xòa, định lảng sang chuyện khác.
Ti Cuồng Lan quay đầu nhìn thẳng vào mặt hắn: “Là ngươi phá mái ngôi nhà ma kia để cứu Thạch Thiết Lam ra, đúng không?”
“Ngài hoa mắt rồi đấy ha ha…” Liễu Công Tử không dám nhìn vào mắt hắn, vội quay mặt đi: “Ta đi xem Ma Nha ngủ có ngon không…”
“Ta rất tinh mắt.” Ti Cuồng Lan nhìn về dãy núi mờ tối phía xa, giọng nói không mang theo chất vấn cũng chẳng có ngạc nhiên: “Chỉ có Thạch Thiết Lam mới tin lời ba xạo của ngươi.”
Hắn dừng lại một lúc rồi nói thêm: “Một trong số tạp dịch của ta có thể đã sống hơn ngàn năm, nên tạp dịch thứ hai là một con rắn lớn cũng chẳng có gì lạ cả.”
Liễu Công Tử đang định đứng dậy thì khựng lại giữa tư thế nửa ngồi nửa đứng, ngồi xuống cũng không xong, bỏ chạy cũng không ổn, trong lòng chỉ biết, chuyện này quả nhiên không giấu được hắn.
Liễu Công Tử hít sâu một hơi, ngồi lại bên cạnh Ti Cuồng Lan: “Ngài không sợ sao?”
“Rắn thì có gì đáng sợ chứ.” Ti Cuồng Lan mặt không đổi sắc: “Rắn nấu cơm dở mới là thứ đáng sợ.”
“…Đầu óc của thứ nhân loại như ngươi cấu tạo kiểu gì vậy, ngoài cái miệng độc ra thì chẳng có lấy chút cảm xúc nào hết!” Liễu Công Tử vừa giận vừa bất ngờ. Giận thì tất nhiên là vì lại bị chê bai tài nấu nướng, còn bất ngờ… là bởi hắn thực sự không sợ, hoàn toàn không phải giả bộ. Chẳng lẽ kinh nghiệm sống làm Tiểu Diêm Vương của Ti phủ đã rèn luyện hắn thành kẻ không biết sợ là gì?
“Ta đã nói rồi, trên trời dưới đất, thần tiên yêu ma, trong mắt ta chẳng có khác biệt gì cả.” Ti Cuồng Lan nhìn gương mặt ngạc nhiên của y, chậm rãi nói: “Ở Ti phủ, ngươi chỉ là tạp dịch được thuê đến, là người hay là rắn, tiền công cũng không khác nhau.”
Tên nhóc này…
Liễu Công Tử bất chợt quay ngoắt đầu lại, “soẹt” một cái để lộ hàm răng rắn sắc nhọn, gương mặt mang vẻ lạnh lẽo ghê người: “Hạng người như ngươi, ta chỉ cần há miệng là nuốt được một đứa.”
“Uống không?” Ti Cuồng Lan đưa bầu rượu đến trước mặt y: “Ngọt, mà vẫn đậm hương.”
“Thật sao?” Sắc mặt Liễu Công Tử lập tức thay đổi, nhận lấy rồi uống một ngụm, nhấm nháp một chút: “Quả nhiên ngon thật.” Nói rồi không nhịn được lại tu thêm mấy ngụm.
Việc đáng lý có thể dọa người chết khiếp, nhưng dưới sự thản nhiên của Ti Cuồng Lan và hương rượu ngòn ngọt lại hóa thành làn khói mỏng tan nhẹ giữa bọn họ, không kinh động lấy một chiếc lá hay một con côn trùng, chỉ lặng lẽ tiêu tan.
Lúc này, Ti Cuồng Lan cúi đầu liếc nhìn về phía gốc cây, khẽ thở dài, rồi quay đầu lại. Đào Yêu vẫn đang mắng cái cây kia…
Bây giờ đang mắng đến cái bao lì xì không có một cắc, không biết còn chuyện gì liên quan đến hắn xếp hàng đợi mắng nữa đây.
“Nàng ấy tửu lượng rất kém, uống nhiều là mắng người không nể mặt. Vậy nên bọn ta bình thường không cho nàng ấy uống nhiều, không thì có ngày bị mắng đến chết. Hôm nay coi như ngoại lệ đi, dù gì nàng ấy cũng vất vả cả đường, còn cứu cả đám chúng ta nữa.” Liễu Công Tử nhìn sang bên đó mà cười, khi ánh mắt dừng lại ở gương mặt đang ngủ ch** n**c miếng của Thạch Thiết Lam, trong mắt y càng thêm phần dịu dàng.
“Còn hai người kia, tửu lượng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.” Ti Cuồng Lan chẳng buồn liếc nhìn Ti Tĩnh Uyên đang ngủ với tư thế bốn vó chổng trời, xoay chuyển đề tài: “Dù ngươi che giấu rất khéo, nhưng đối với Thạch Thiết Lam, ngươi thật sự dám liều cả mạng.”
Liễu Công Tử sững lại, rồi bật cười: “Ta cứ tưởng nhị thiếu gia là người không hứng thú với chuyện riêng tư của người khác cơ đấy.”
“Ngươi quan tâm nàng ấy gần như viết rõ ràng trên mặt rồi.” Ti Cuồng Lan hờ hững nói: “Ta chỉ là nhìn ra, chứ không dò hỏi.”
“Ngươi tò mò à?” Liễu Công Tử nhướng mày, như thể nắm được điểm yếu của hắn: “Nhị thiếu gia cũng có lúc ngứa ngáy muốn biết chuyện người ta cơ à?”
“Ta tò mò, nhưng không cố chấp tìm câu trả lời. Ai cũng có bí mật của mình, giữ kín nó, có lẽ còn quan trọng hơn là nói ra.”
Ti Cuồng Lan ngẩng đầu ngắm dải ngân hà, chỉ trong chớp mắt đã vứt tò mò của mình ra sau đầu: “Trời đêm ở nơi này thực sự rất đẹp, nhiều năm rồi ta chưa từng thấy cảnh sắc mộng ảo như vậy nữa, ngắm cả đêm cũng chẳng chán.”
“Bí mật à…” Liễu Công Tử lại uống một ngụm rượu, trong lòng dần bốc lên một đám lửa, như muốn thiêu rụi thứ gì đó bị đóng băng tận sâu trong linh hồn.
“Vừa nãy ta đã nhắc rồi, rượu này rất mạnh.” Ti Cuồng Lan chỉ chỉ vào mặt y: “Đỏ cả rồi kìa.”
Liễu Công Tử lập tức sờ mặt, quả nhiên có hơi nóng.
“Xem ra tửu lượng của ngươi cũng chẳng xuất sắc gì cho cam.” Ti Cuồng Lan lấy lại bầu rượu: “Uống thêm ngụm nữa, sợ là ngươi cũng đi mắng cái cây như nàng ấy mất.”
Liễu Công Tử bật cười: “Ta thì không đến mức lấy cây làm người đâu.” Có lẽ vì dáng vẻ Đào Yêu mắng cây quá buồn cười, hai người bọn họ cũng bật cười theo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh mỏng manh xua tan chút mệt mỏi trong người, khiến người ta cảm thấy dễ chịu lạ kỳ. Liễu Công Tử nằm xuống, lấy cánh tay mình làm gối, ánh sao khắp bầu trời lập tức nhẹ nhàng rơi vào mắt y.
“Ngươi nói đúng, bầu trời như thế này, ngắm cả đêm cũng không chán.”
“Ừ.”
“Quê ta thì chẳng bao giờ có cảnh đêm như vậy. Nói đúng ra, nơi đó không có phân biệt ngày đêm, vì suốt năm bị sương độc dày đặc bao trùm. Ở đó còn có một con sông, nước đỏ như máu, người rơi xuống là mất mạng, dù biết bơi giỏi đến đâu cũng vô ích.”