Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 33

6.

Đến gần cuối năm, là thời điểm rộn ràng nhất trong thành. Người người thăm thân, mua bán tấp nập, các loại món ngon và đồ chơi tràn ngập, phố xá đèn đuốc giăng mắc, nhà nhà nôn nóng bày ra dáng vẻ tiễn cũ đón mới.

Về chuyện xin ăn thì “Phúc Tinh thúc” vẫn luôn không mấy giỏi giang, vậy mà lần này lại có chút triển vọng. Gia đình giàu có nhất thành, nhà họ Uông, phát cháo từ thiện thịnh soạn nhất năm, hắn lại giành được một miếng thịt hun khói to! Nhờ miếng thịt này, hắn đã có một đêm hạnh phúc nhất từ khi đến nhân giới đến nay.

A Sửu nhóm lửa từ sớm, hắn bèn xẻ miếng thịt ra làm đôi, hào phóng nhét cho nàng một nửa.

“Đừng ăn hết đấy, loại thịt hun mặn này để lâu được mà.” A Sửu nhét lại phần thịt cho hắn: “Thúc vất vả lắm mới giành được, cất đi, hôm nay mình ăn một nửa, phần còn lại, đợi khi nào mộc công hoàn thành thì ăn tiếp!”

Nói rồi, nàng thần bí lôi từ trong túi ra một bình rượu nhỏ nung bằng đất sét: “Hôm nay ta còn xin được nửa bình rượu nữa! Chúng ta cũng phải đón năm mơi đàng hoàng chứ!”

Chờ tới lúc “mộc công” xong xuôi, nửa miếng thịt này e là cũng mốc mất rồi ha?

Thôi, câu này nuốt lại, hắn không muốn trong một ngày có rượu có thịt lại đi nói mấy lời làm cụt hứng. Chỉ là xẻ tiếp nửa phần thịt thành một nửa nữa, lấy nhánh cây xiên vào, nướng trên lửa cho đến khi mỡ rịn ra.

A Sửu đưa bình rượu cho hắn: “Thúc uống trước.”

Mùi rượu thơm nồng xộc tới, hắn cũng không khách sáo, cầm lấy uống một ngụm, đúng là thứ tốt, hương còn đọng nơi răng miệng, chỉ một ngụm mà nửa người đã ấm hẳn lên.

Nàng cũng uống một hớp, chậc chậc miệng, bất giác nhắm mắt lại, chuyên tâm tận hưởng cái cảm giác lục phủ ngũ tạng dần được một dòng ấm ngọt bao trùm.

Lúc này trời vừa sẩm tối, trên phố phần lớn là người đang vội vã trở về nhà ăn tối.

Một đôi vợ chồng dắt theo hai đứa con, tay xách đồ Tết, vui vẻ đi ngang qua trước mặt bọn họ. Lũ trẻ cầm trong tay mấy con rối gỗ nhỏ trông rất thú vị, cười đùa hả hê bên cha mẹ, trên miệng vẫn còn dính vết đồ ăn chưa lau sạch.

Có lẽ tiếng cười của lũ trẻ quá ồn ào nên nàng mở mắt ra, liếc nhìn gia đình ấy một cái.

Nàng lại uống thêm một ngụm rượu, rồi ngồi sát vào đống lửa hơn, chăm chú nhìn miếng thịt đen sì đang lật qua lật lại trong lửa. Chưa được bao lâu, lại có một gia đình khác vui vẻ đi ngang qua, nàng theo phản xạ liếc thêm lần nữa.

Sự chú ý của hắn đặt cả lên miếng thịt, nhưng cũng không bỏ qua mấy động tác nhỏ kín đáo của nàng.

“Lúc nhỏ, cha mẹ ngươi cũng hay dắt ngươi ra phố chơi chứ gì.” Hắn thuận miệng hỏi.

Tia lửa nhảy múa trong mắt nàng. Một lúc lâu sau nàng mới nói: “Ta không nhớ nữa.”

“Ồ...” Hắn không hỏi tiếp, chỉ đưa miếng thịt lên trước mắt xem kỹ, tự lẩm bẩm: “Đợi thêm chút nữa đi, da chín giòn hơn thì ăn mới ngon.”

“Phúc Tinh thúc, A Sửu là biệt danh người khác đặt cho ta từ trước.” Nàng đột nhiên nói.

“Ồ? Ngươi không đánh người ta một trận à?”

“Không có.” Nàng cười: “Ta còn rất thích cái tên đó, nên cứ dùng mãi đến giờ.”

“Vậy trước đây ngươi tên là gì?”

“Để ta nghĩ xem...” Nàng thật sự suy nghĩ một lúc lâu, rồi ghé sát vào tai hắn, khe khẽ nói ra ba chữ.

Hắn trừng to mắt: “Tên nghe còn hay nữa chứ?!”

“Chẳng qua là tên của một cô gái bình thường thôi.” Nàng bĩu môi: “Ta vẫn thích A Sửu hơn.”

“Ngươi không thích những ngày tháng trước kia sao?” Hắn lại nổi tò mò. Đã sống bằng nghề ăn xin là khổ tận cùng rồi, chẳng lẽ trên đời này còn có thứ gì khổ hơn làm ăn mày nữa?

Ánh mắt nàng không hề dao động, nhìn thẳng vào đốm lửa bập bùng: “Mười năm trước, nhà ta bị cháy. Khi bọn ta bị ngạt khói tỉnh lại thì lửa đã không thể khống chế. Ta khá xui, bị xà nhà sập đè lên người. Họ không kịp cứu ta, bèn dắt đệ đệ chạy trước. Ta mạng lớn, lúc suýt chết thì có người đến dập lửa. Ta giữ được mạng, nhưng chân thì hỏng, nhà cũng thành tro bụi.”

Hắn cau mày, không nói lời nào.

“Ta được đưa tới chỗ vị lang y trong thành lấy tiền khám rẻ nhất.” Mắt nàng không chớp, nét mặt không buồn không vui, như thể đang nói chuyện với ngọn lửa không biết hồi đáp cũng chẳng có cảm xúc: “Nhà ta vốn đã rất nghèo, chẳng kiếm ra được bao nhiêu tiền, có thêm đệ đệ thì cuộc sống càng thêm túng quẫn. Lang y nói chân này chắc chắn không giữ được, mà dù có cắt chân, chưa chắc giữ được mạng, vì vết thương quá nặng. Sau đó họ bèn bỏ đi.”

“Bỏ đi?” Hắn lập tức suy đoán cái “bỏ đi” kia rốt cuộc có nghĩa là gì, trên đời này không thiếu gì những con người bị nghèo khổ và tai nạn bức bách đến mức phải lìa đời.

“Họ rời khỏi đây, đi nơi khác rồi. Là người gác cổng thành sau này nói với ta. Họ đi rất vội, cũng không nói là sẽ đi đâu.”

Cành cây trong lửa nổ lách tách, mùi thịt ngày càng thơm, nàng hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên đầy mãn nguyện: “Lang y không lấy được tiền khám, chỉ có thể dùng chút thảo dược rẻ tiền để chữa trị qua loa. Không vứt ta ra ngoài đã xem như có lòng bác ái lắm rồi. Ta có lẽ đúng là mạng lớn, chịu đựng được cả đau đớn lẫn sốt cao, cuối cùng lại sống sót.”

Hắn dường như quên cả việc lật miếng thịt, mãi đến khi nàng nhắc mới giật mình xoay lại.

“Sau khi lành vết thương, thân thể ta chỉ còn thế này. Trong thành này ta không có thân thích hay bạn bè gì cả. Khi ấy mới bảy tuổi thôi, còn chưa kịp kết bạn.” Nàng thản nhiên giễu mình: “Đã tai nạn đến hai lần mà vẫn không chết được, xem ra ta cũng khó chết lắm.”

“Có một ông lão ăn xin đưa cho ta cái bát bể của mình. Dường như làm ăn mày là con đường hợp với ta nhất rồi.”

“Hận họ lắm nhỉ?” Hắn nghe mà cũng tức đến muốn nuốt sống cha mẹ nàng. Chẳng lẽ nàng không phải là con ruột của họ sao?

“Không hận.” Nàng lắc đầu, trên gương mặt bình tĩnh không có chút gì là đang che giấu: “Đệ đệ còn đi chưa vững, cứu nó trước là đúng. Nhưng ta vẫn hy vọng họ có thể đợi đến khi ta thật sự không qua khỏi mới rời đi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn những ánh đèn xa xa gần gần khắp thành, thành thật nói: “Ta thật sự không hận họ, nhưng sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.”

Nghe mâu thuẫn vậy? Thấy trong mắt hắn thoáng chút không hiểu, nàng lại cười: “Hận là chuyện rất hao tổn sức lực. Nếu cứ ôm lấy thù hận mãi, ta sẽ ăn không vô ngủ không ngon, từ thể xác đến linh hồn đều suy sụp, chẳng còn làm được việc gì có ích cho bản thân nữa.”

Nàng hất cằm về phía nào đó: “Thúc cũng thường thấy Lão Hồ Đồ chứ?”

Lão Hồ Đồ cũng là một tên ăn mày, tuổi rất cao, răng đã rụng hết, cả ngày điên điên khùng khùng, thấy gì cũng cầm làm vũ khí, tùy hứng đánh người đi ngang qua. May mà lão không còn sức, chẳng làm ai bị thương. Không biết lão đã bị đánh bao nhiêu lần, đến nỗi nửa năm trước bị một tên trẻ tuổi ra tay quá mạnh đánh trọng thương, chẳng bao lâu sau thì chết.

Một tên ăn mày già điên chết rồi, đến số lần bị người ta nhắc tên cũng không bằng một cơn mưa to.

“Ta biết lão.” Hắn không có nhiều ấn tượng về Lão Hồ Đồ, chỉ nhớ lão từng ném bùn vào người ta: “Sao tự dưng nhắc tới lão?”

“Mấy năm trước, lúc Lão Hồ Đồ chưa điên như bây giờ, lão còn nhớ tên mình, còn nhớ quá khứ. Khi đó, lão thường nghiến răng nghiến lợi kể đi kể lại chuyện bị người bạn thân nhất phản bội, từ đó mất hết tất cả. Có lẽ tất cả ăn mày trong thành đều từng nghe lão kể, thật sự là kể tới kể lui. Đến khi mọi người nghe chán không buồn để ý nữa, lão lại nghiến răng kể một mình, kể người kia đê tiện cỡ nào, bản thân lão hận ra sao. Ngày kể, đêm mơ cũng kể.”

Nàng thở dài: “Nhưng cái người mà lão hận suốt đời ấy, có lẽ vẫn đang sống rất tốt ở nơi lão không biết. Sự căm hận của lão chẳng khiến người đó bị trừng phạt chút nào, chỉ khiến lão chìm mãi trong hận thù vô ích, sức khỏe mỗi lúc một kém, đầu óc ngày càng mê muội, cuối cùng có khi ai lão gặp cũng đều trở thành người mình hận, rồi hoàn toàn phát điên.”

Hắn lắc đầu: “Lão dường như cũng không còn con đường nào khác.”

“Cho nên ta mới không muốn giống lão.” Nàng nghiêm túc nói: “Ta cũng mất khá nhiều thời gian mới nghĩ thông được, họ không hẳn là người xấu, chỉ là... không yêu ta đủ nhiều thôi.”

Hắn sững người, theo bản năng an ủi: “Không sao đâu, chỉ cần ngươi sống đủ lâu, nhất định sẽ có người yêu thương ngươi.”

“Phúc Tinh thúc, thúc không hiểu ý ta rồi.”

“Hửm?”

“Được người yêu thương tất nhiên là tốt.” Nàng ngồi thẳng người dậy, ánh lửa hắt lên gương mặt rạng rỡ nụ cười: “Nhưng không ai yêu cũng vẫn sống được.”
Nàng chỉ vào mũi mình, vẻ mặt tinh nghịch: “Ta là minh chứng sống cho điều đó.”

Hắn ngẩn ra, không biết nên nói gì mới xứng với chân lý mà đứa trẻ này đã ngộ ra từ một cuộc đời tệ hại đến tột cùng này.

Một lúc lâu sau, hắn mới rảnh tay đưa lên xoa đầu nàng.

“Cố gắng làm một đôi cánh cho thật tốt đi, lỡ đâu làm được, ngươi sẽ không còn phải làm ăn mày nữa, có khi lại thành bậc đại sư được thiên hạ nhắc đến.” Hắn bật cười: “Biết đâu trăm ngàn năm sau vẫn còn người nhớ đến việc kinh thiên động địa mà ngươi từng làm.”

“Trăm ngàn năm sau vẫn có người nhớ đến ta á? Nghe sướng tai quá vậy?” Nàng cũng bật cười, cười tít mắt như thể việc ấy đã thành hiện thực, như thể nàng thật sự sống thành dáng vẻ mà hắn vừa mô tả.

Tất nhiên rồi, ít nhất ta sẽ nhớ. Nếu không có gì bất trắc, ta có thể sống đến trăm ngàn năm kia mà, hắn gào lên trong lòng, nhưng lời ra đến miệng lại chỉ là: “Tất nhiên rồi! Làm ra đôi cánh giúp người ta bay được, có ai chế ra được thứ vừa kỳ diệu vừa hữu dụng như thế chứ! Sau này ngươi mà thật sự thành đại sư, lỡ đi ngoài đường gặp lại người thân, ngươi...”

Hắn đột ngột nín bặt. Nói nhanh quá, lỡ buột ra mấy điều không vui thì lại chẳng hay.

“Nếu thật sự gặp lại trên đường... thì cứ lướt qua nhau thôi.” Nàng không ngại gì mà tiếp tục tưởng tượng: “Nếu họ thấy cháu sống tốt rồi, lại đúng lúc cần tới cháu, cháu sẽ không chút do dự mà từ chối. Cứ để họ đứng giữa gió lạnh mà mắng cháu bất hiếu, còn cháu thì hớn hở theo Phúc Tinh thúc đi uống rượu ăn thịt.”

“Được, ngươi nói rồi đấy, cứ làm vậy đi.”

“Ừ ừ.”

Sau đó, cả hai đều hiểu ý mà không nói gì thêm, chỉ nuốt nước miếng nhìn đống thịt càng nướng càng bóng mỡ, càng lúc càng thơm nức.

Cuối cùng, cũng có thể ăn rồi.

“Ngon quá đi mất, ngon đến mức muốn cắn luôn cả đầu lưỡi!”

“Ngươi ăn từ từ thôi, coi chừng cắn thật đó.”

“Nếu không làm ăn mày, biết đâu thúc có thể làm đầu bếp!”

“Thôi cứ làm ăn mày đi, làm đầu bếp cực lắm. Này này, thúc đừng có uống nhiều thế, chừa lại cho cháu mấy ngụm!”

“Hôm nay là công tử nhà họ Uông ra phát lương đúng không?”

“Ừ, cậu trai gầy gầy, ăn mặc sang trọng lắm, đeo đai lưng toàn ngọc viền vàng, sáng lóa cả mắt!”

“Được sinh ra trong nhà giàu sang đúng là tốt thật.”

“Chờ đến khi đôi cánh ngươi bay được, ngươi cũng là người nhà giàu sang kế tiếp.”

“Haha, Phúc Tinh thúc, thúc say rồi hả?”

“Không có.”

Nửa đêm lạnh giá hôm đó, vẫn rất vui vẻ. 

 
Bình Luận (0)
Comment