2.
Hắn trơ mắt nhìn mặt đất phủ đầy tro đen nồng mùi lạ.
Trái Bất Tử treo lủng lẳng trên cành cây, quả nào quả nấy đều xinh đẹp, tỏa ra mùi thơm đặc biệt chẳng giống với bất kỳ loại quả nào nơi trần thế, lan tỏa giữa cành lá rậm rạp, khiến người ta khoan khoái dễ chịu. Núi Nguyên Khâu cũng chỉ khi Bất Tử kết trái, mới có chút dáng vẻ đáng yêu như vậy.
Thế nhưng một khi Bất Tử đã héo rụng, thì thứ theo gió rơi xuống chỉ còn là đám tro xám bốc mùi hôi hám. Nếu mười ngày trước hắn quay về, có lẽ vẫn còn kịp hái quả cuối cùng.
Thời gian ở núi Nguyên Khâu và nhân gian không tương đồng. Khi hắn rời đi, Bất Tử hãy còn treo trên cành. Hắn bất chấp tất cả để quay về, chỉ để đánh cược một lần, khi khát vọng cứu sống một mạng người lên tới cực điểm, người ta sẽ không còn nhìn thấy chính mình nữa.
Thế nhưng các lão Xà vương lại nhìn thấy rất rõ. Từ khoảnh khắc hắn bay vào núi, lão Xà vương đã ngất xỉu một lần.
Khi hắn ngẩn người đứng dưới gốc Bất Tử, lão Xà vương đã được thuộc hạ cứu tỉnh vài lượt, uống viên đan dược do bọn họ tự điều chế.
Không thể hù dọa người già như vậy được… Lão Xà vương khóc rồi.
Vượt ngục đồng nghĩa với tử tội, đây là luật Lôi Thần đặt ra từ lâu. Lần này thì xong thật rồi, cho dù có dập nát đầu, cũng chẳng còn đường nào xoay chuyển được nữa... Lão Xà vương vừa khóc, vừa nuốt thêm một nắm lớn đan dược.
Vì sao chứ? Vì sao không thể sống yên ổn hết năm mươi năm? Chỉ năm mươi năm thôi, có gì khó lắm đâu?! Lão Xà vương chỉ thấy ngực đau đến nghẹt thở, cũng hiểu có hỏi thì hắn cũng không trả lời, tên nhóc chết tiệt này từ lúc quay về đến giờ vẫn chưa nói một lời, cứ đứng như tượng dưới gốc Bất Tử, đối mặt với đống tro tàn trên mặt đất, thân thể cường tráng tuyệt vọng ấy bị sát khí rét lạnh thấu xương bao phủ, chẳng ai dám đến gần.
Không rõ đã qua bao lâu, hắn lại đưa ra một quyết định khác. Trước khi rời núi Nguyên Khâu, chỉ để lại cho lão Xà vương một câu: “Ngôi vương của ông, ta không giành nữa, tìm người khác đi.”
Lão Xà vương gào khóc.
Rất nhanh, toàn bộ núi Nguyên Khâu vang dội tiếng khóc như sấm dậy.