3.
Cánh cổng lớn nhà họ Uông giữa đêm đen mang theo vẻ cao sang phô trương, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng ban ngày.
Niềm vui khi giành được miếng thịt ở trước cổng lúc trước, giờ đây đã hóa thành những mảnh vỡ sắc nhọn trong lòng hắn, chạm vào là máu chảy.
Vài người qua đường đi ngang, ai cũng liếc mắt nhìn hắn đầy tò mò, một công tử áo đỏ chưa từng xuất hiện trong thành, từ khuôn mặt cho đến dáng người, không chỗ nào không tuấn tú, yên lặng đứng nơi góc phố tối om, lại sáng rực như một ngọn lửa.
Đây mới là bộ dạng vốn có của hắn, Đế Hôi hóa thành hình người thì làm gì có xấu xí. Nếu A Sửu nhìn thấy bộ dạng thật của “Phúc tinh thúc” này, chắc sẽ ngất mất thôi... Khóe môi hắn vừa nhếch lên đã lập tức cụp xuống, A Sửu mãi mãi không còn cơ hội để bị dọa ngất nữa rồi.
Trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện sau mây, hắn bước vào nhà họ Uông như chốn không người.
Bên trong tường cao viện rộng là một thế giới khác rực rỡ ánh đèn, tiếng đàn sáo sau khi ngâm trong mùi rượu thịt đã trở nên xa hoa phù phiếm, khó mà nghe lọt tai. Những kẻ nằm trên giường ấm chăn êm trong phủ này, e rằng mãi mãi không thể tưởng tượng được ngoài bức tường kia, vào vô số đêm đông giá rét, có bao nhiêu sinh linh đói rét rách rưới, phải liều mạng mới mong thấy được mặt trời ngày hôm sau.
Tấm lệnh bài mà con chó hoang giành giật đến chết để giữ lại, giờ nằm trong tay hắn, như một lưỡi dao bén ngót.
Trên lầu cao nhất, một bàn người uống đến nghiêng ngả. Cầm đầu là Uông công tử, mắt say lờ đờ nâng chén rượu, chỉ tay vào mâm thức ăn đầy bàn, tự đắc nói với những người còn lại: “Đám thường dân ngoài kia có nằm mơ cũng không thấy được mấy món này, người ta xếp hàng mang tới tận cửa cho nhà ta.”
Những kẻ khác lập tức nịnh bợ, khen nhà họ Uông tiền tài thế lực đều có, đứng đầu thiên hạ, khen Uông công tử là con trai độc nhất, sau này tất sẽ làm nên đại nghiệp, khen trên đời này chẳng có chuyện gì nhà họ Uông làm không nổi. Tóm lại, lời hay ý đẹp trên đời này bọn họ đều moi ra hết, nịnh nọt ra mặt, sợ lần sau ăn tiệc không được gọi.
“Biết được công tử Uông, ta... ta mới thật sự mở mang tầm mắt!” Một người trong đó mặt đỏ bừng, say đến mức hai mắt hoa lên, lưỡi líu cả lại: “Chỉ cần công tử có hứng, mạng người cũng có thể đem ra… chơi đùa… Cũng đúng, đám ăn mày ngoài kia… mạng còn chẳng bằng chó giữ cửa nhà họ Uông…” Câu nói vừa dứt, cả bàn bật cười nghiêng ngả.
“Ngươi đúng là… chẳng biết gì. Mạng của ăn mày mà cũng gọi là mạng à?”
“Haha, các ngươi còn nhớ chuyện năm kia không? Chúng ta dùng thịt làm mồi, để mấy đứa ăn mày kia làm cá, chúng nó giành lấy giành để… đến cả lưỡi câu cũng nuốt luôn, đúng là tưởng mình là cá thật mà! Hahaha!”
“Nhớ chứ nhớ chứ, buồn cười chết mất!”
Uông công tử ợ một cái, chỉ vào mọi người, không hài lòng nói: “Các ngươi theo ta bao lâu rồi, thế mà chẳng nghĩ ra trò vui nào mới lạ, vẫn phải dựa vào ta…” Nói rồi lại chìa tay ra: “Phải rồi, tiền hôm trước các ngươi thua cá cược còn chưa đưa nhỉ? Hôm đó ai nấy như thấy ma, chạy toán loạn. Ta đã nói rồi, chẳng qua là làm một đứa ăn mày chết đuối, thì có gì to tát? Đừng nói là không ai để tâm, dù có người thật sự đi báo quan thì đã sao? Chỉ cần cha ta dậm chân một cái, ai dám điều tra chứ. Các ngươi đúng là nhát gan.”
Hai người trong số đó lộ vẻ lúng túng, đồng loạt chắp tay với Uông công tử: “Không sai, đã qua lâu như vậy rồi, có chuyện gì xảy ra đâu… Là chúng ta thua… giờ sẽ đưa tiền.” Nói rồi liền đưa tay vào túi tiền bên hông.
“Thôi, ai thèm mấy đồng đó của các ngươi. Cá cược chẳng phải để vui sao.” Uông công tử liếc bọn họ một cái, lại nhớ ra chuyện gì đó khiến hắn tức tối: “Chỉ trách con chó đó… dám cắn ta… không đá chết nó để nó chạy mất rồi… đáng tiếc cái lệnh bài của ta, viên ngọc khảm trên đó đắt lắm cơ mà!”
“Công tử đừng giận, con súc sinh đó không biết điều, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Phải đấy, hay là mấy hôm nữa tụi mình ra bờ hồ tìm lại xem?”
“Lười chẳng buồn tìm nữa, loại lệnh bài đó ta có cả đống. Nào nào, tiếp tục uống, lâu rồi huynh đệ chúng ta mới tụ họp mà.”
Ăn như hổ đói, bát đĩa vỡ vụn, một đêm trăng đẹp bị bọn chúng giày xéo tanh bành. Nhưng cũng tốt, đến sớm không bằng đến đúng lúc, chẳng cần ép cung, chúng tự miệng khai sạch, khỏi phải hỏi han gì nhiều.
Nắm tay hắn siết chặt, khớp xương vang lên răng rắc. Nếu không vì cảm thấy đám người này quá dơ bẩn, thì chỉ giây tiếp theo thôi, chúng đã thành bữa tối của hắn rồi.
Rõ ràng là người, sao lại giống ác quỷ?
Hắn lại nhớ tới cảnh tượng trước cổng nhà họ Uông khi xưa. Khi ấy Uông công tử mặt mày tươi cười, nho nhã lễ độ, không ngừng nhắc đám ăn mày chen chúc vì miếng ăn bố thí rằng hãy cẩn thận kẻo bị xô ngã, kẻo bị thương… Con người làm thế nào mà có thể chuyển đổi hoàn hảo giữa "người" và "ác quỷ" như vậy?
Chẳng trách lão Xà vương cứ nhắc mãi, rảnh thì đừng qua nhân giới. Một khi lòng người ác lên, còn độc hơn cả nọc rắn gấp vạn lần. Rắn ghét ai thì cắn một cái là xong, không che giấu cũng chẳng giả vờ. Còn có người, trong lòng mong đối phương chết đi cho rồi, mà ngoài mặt vẫn xưng huynh gọi đệ, cười cười nói nói, thứ “độc” như vậy, phòng cũng không phòng nổi.
Trước hôm nay, hắn vẫn cho rằng lão Xà vương nói quá. Với thực lực của Đế Hôi, đám người kia sao có thể là đối thủ? Chắc lão sợ bọn họ ham chơi, không biết chừng mực, gây họa cho nhân giới thì có.
Nhưng giờ đây, ngay tại phủ đệ loài người này, giữa một yến tiệc bẩn thỉu, hắn hiểu ra là mình đã trách oan lão rồi.
Một cơn yêu phong ào qua, trên lầu cao chỉ còn lại chén bát vỡ nát, không còn bóng người nào.