4.
Nước hồ lúc rạng sáng chao đảo, nghe còn giống tiếng khóc hơn bất kỳ lúc nào khác.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, bốn người lăn lộn r*n r* như quỷ khóc sói gào. Rõ ràng vừa bị đánh cho một trận thê thảm, có kẻ mắt sưng vù, có kẻ gãy răng, có kẻ ôm lấy cánh tay gãy mà run lên cầm cập.
“Không phải do bọn ta nghĩ ra... thật sự không phải mà!” Gã bị gãy răng chỉ vào Uông công tử, hoảng hốt kêu lên: “Là do Uông công tử... là chủ ý của hắn! Cũng là hắn ra tay trước!”
“Thật sự không liên quan đến bọn ta!” Gã bị gãy tay sắp khóc đến nơi: “Ta biết mình chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nhưng ta chưa từng dính líu đến mạng người! Hôm đó là Uông công tử bảo muốn dắt thử con ngựa mới có người dâng tặng, bọn ta mới đi theo đến đây. Đúng lúc thấy con ăn mày què chân cầm cái gì đó đi lên núi, Uông công tử nói dắt ngựa không thôi thì chán chết, hay là đánh cược xem thằng nhỏ què đó có thể tự bơi từ hồ vào bờ được không.”
“Đúng, đúng là như vậy!” Gã mắt sưng vội vã phụ họa: “Bọn ta không dám bịa chữ nào! Hôm đó đúng là như thế, là đề nghị của Uông công tử, bọn ta nào dám làm hắn mất hứng, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Thật sự bọn ta chỉ phụ họa đánh cược thôi, người ném con ăn mày xuống hồ là Uông công tử!”
Bộp bộp bộp!
Tiếng nắm đấm giáng vào thân thể, hóa ra cũng có thể vang dội đến vậy.
Ba “nhân chứng” mặt mũi bê bết máu, ngất lịm. Hắn lắc bàn tay hơi tê rần, chỉ cần mạnh tay hơn chút nữa, bọn chúng đã khỏi cần tỉnh lại rồi.
Uông công tử mặt cắt không còn giọt máu, khoé miệng rỉ máu, muốn bỏ chạy nhưng đôi chân vẫn lành lặn lại không còn nghe sai khiến, mềm nhũn như bùn.
Cuộc đời hắn vốn ngập trong đặc quyền và ưu thế, đã quen với việc đứng trên cao, muốn gì được nấy. Những kẻ từng xuất hiện trước mặt hắn, hoặc là cúi đầu khom lưng, hoặc là nịnh nọt lấy lòng; chỉ cần hắn muốn hái trăng trên trời, ắt sẽ có người tranh nhau trèo lên. Bị ăn đòn thì là lần đầu tiên.
“Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?” Hắn vốn muốn giữ lại chút thể diện của một công tử quyền quý, nhưng vừa thấy ba đồng bọn bị nam nhân áo đỏ trước mặt đánh cho sống chết chưa rõ, thể diện liền trôi tuột theo dòng nước tiểu vừa sợ hãi mà vãi ra.
Người kia từng bước đi tới, cúi đầu nhìn hắn, ánh trăng bạc rải xuống gương mặt không vui không giận kia, lạnh lẽo còn hơn cả sương tuyết rơi trên lưỡi dao.
“Có vẻ cũng chẳng cần hỏi ngươi vì sao làm vậy nữa, ngươi đã tự nói ra rồi, vì chán.” Giọng nói của hắn bình thản, như thể đang nói chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Nếu ngươi muốn tiền, ta có thể cho! Muốn bao nhiêu cứ nói! Ta đều có thể chi trả!” Theo nhận thức của Uông công tử, người này nhiều lắm chỉ là một tên liều mạng bắt cóc đòi tiền chuộc, chỉ là tên này biết dùng yêu thuật và ra tay cực ác.
Hắn chẳng hề nhíu mày, vững chãi như pho tượng thần bất khả xâm phạm.
“Nàng ấy đang làm một việc rất quan trọng.” Ánh mắt hắn rơi xuống mặt hồ đang gợn sóng: “Chỉ còn một bước cuối cùng thôi.”
“Tráng sĩ... tráng sĩ, bao nhiêu tiền cũng được! Dù ngươi muốn một nửa gia sản nhà ta, cha ta cũng sẵn sàng đưa! Chỉ cần ngươi thả ta về!”
“Ta vĩnh viễn không thể biết nàng ấy định lấy thứ gì rồi.” Ánh mắt hắn khẽ lay động, như hồ nước bị nghẹn lại: “Đôi cánh... vĩnh viễn không thể bay lên nữa.”
Tựa như hai bức tranh hoàn toàn chẳng liên quan bị xé làm đôi rồi ghép lại với nhau, rõ ràng đối mặt, nhưng chẳng ai thực sự nghe được đối phương nói gì.
“Ngươi là người thân của con ăn mày đó sao? Hay bạn bè gì của nó?” Giọng Uông công tử gấp đến méo mó: “Ta nói rồi mà, ta sẽ đưa tiền! Hoặc là... hoặc là ngươi muốn làm quan? Cha ta cũng lo được!”
“Hỏa hoạn không giết được nàng ấy, trọng thương trọng bệnh cũng không.” Ánh mắt hắn rời khỏi hồ nước, lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt vốn tuấn tú nay đã vặn vẹo vì sợ hãi: “Cuối cùng lại chết vì một trò đánh cược vô vị.”
Một nơi nào đó trong lòng, hóa ra đã đau đến không thể kìm nén từ lâu rồi. Đôi cánh chỉ còn một bước nữa, vận mệnh chỉ còn một bước nữa, chỉ còn một bước nữa là sống thêm được năm mươi năm, chỉ còn một bước nữa thôi, tất cả tai họa đều sẽ không xảy ra, tiếc nuối, hóa ra còn đau hơn nỗi đau thể xác gấp bội.
“Chẳng phải chỉ là một con ăn mày thôi sao!!” Khi nỗi sợ và sự tuyệt vọng dâng đến cực điểm, Uông công tử bỗng gào lên như con thú cùng đường: “Mạng của bọn chúng vốn không khác gì cỏ dại, chẳng đáng giá gì cả! Mỗi ngày đều có loại người như vậy chết ngoài đường! Nó đã rất may mắn rồi, một mạng hèn đổi lấy cả đời vinh hoa của ngươi! Còn muốn ta thế nào nữa!! Nếu ta xảy ra chuyện gì, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!”
“Chúng ta cũng cược một ván đi.” Hắn nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay: “Cược xem ngươi có thể thấy được mặt trời mọc ngày mai hay không.”
Uông công tử khựng lại.
Gió dữ nổi lên, trời đất rung chuyển, mặt hồ phía sau hắn như cũng bị yêu khí làm cho cuồng loạn, nước dâng cuồn cuộn. Cành cây gãy, lá rụng, đá vụn ven hồ đều bị cuốn lên giữa không trung rồi lại nện thẳng xuống người hắn. Hắn hoảng loạn nhắm tịt mắt, ôm đầu co rút cả người, nào dám hé mắt nhìn lấy một lần.
Mãi đến khi Uông công tử cảm thấy xung quanh cuối cùng cũng yên ổn, không còn vật gì đập trúng người nữa, hắn mới từ từ dời tay, mở mắt ra.
Nam nhân áo đỏ chẳng thấy đâu nữa, trước mặt chỉ có một con mãng xà vảy đỏ, cặp mắt như máu, răng nanh như đao, đầu lưỡi đỏ rực lởn vởn bên trên đỉnh đầu hắn, phát ra tiếng rít ghê rợn. Mỗi mảnh vảy đỏ ánh lên như được tôi luyện trong lửa, sắc đỏ chói lọi đến yêu dị, chỉ nhìn thôi đã thấy chói mắt đến mức như thể có thể mù luôn.
“Uông công tử cược hay không cược?” Mãng xà mở miệng, phun ra tiếng người nói rành rọt.
Uông công tử ngơ ngác nhìn con mãng xà khổng lồ trước mắt, một sinh vật hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của hắn. Cơ thể hắn như bị rút sạch sinh khí trong thoáng chốc, mọi chức năng đều đình trệ, chỉ còn mái tóc và hàng mi khẽ rung động trong hơi thở khi nóng rực, khi lạnh băng của đối phương.
Thời gian như đông cứng ở khoảnh khắc ấy.
Đột nhiên, mắt Uông công tử trợn tròn, rồi bỗng phun ra một ngụm máu. Sau đó, cả người hắn mềm nhũn như cá chết bị rút xương, rũ rượi ngã vật xuống đất. Tay chân còn giật giật vài cái đầy bất cam, rồi tắt thở bỏ mạng.
Mây đen ngày càng dày đặc, hoàn toàn che khuất ánh trăng. Mặt hồ lặng đi không ít, tiếng khóc nỉ non vang vọng suốt từ nãy dường như cũng đã ngừng hẳn. Chỉ là mất đi ánh sáng, dù có nhìn về hướng nào, cũng chỉ thấy đen kịt như vực sâu.
“Ngươi thua rồi.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể dưới đất, vung đuôi quét một cái.
Trong bóng tối vang lên tiếng “bõm” nặng nề, âm thanh rơi xuống nước chẳng khác gì một hòn đá vô danh rơi “bõm” xuống hồ, hoàn toàn chẳng chút tôn quý.
Tiếng sấm mơ hồ, từ tận chân trời vọng lại.
Hắn hít sâu một hơi, rồi phóng lên không trung.