4.
Đào Yêu bịt mũi, đầy vẻ chán ghét nhìn "ông chủ Lợi" đang nằm trên giường nôn ra máu không dứt... Không đúng, phải nói là nhìn con cóc ghẻ kia.
Nàng vốn đã quen biết với nó từ trước, vẫn luôn gọi nó là cóc ghẻ, cho dù nó chỉ là họ hàng rất xa, xa đến mức gần như chẳng còn chút huyết thống nào của loài cóc ghẻ thật sự.
Trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn hoa lệ, lâu ngày không gặp, con cóc ghẻ ánh vàng kia khoác lên người một chiếc áo lụa nhìn đã biết là rất đắt tiền. Thế nhưng bên dưới lớp lụa lại là cơ thể người, vóc dáng vẫn cứ lùn và mập như cũ. Chỉ có điều cái bụng tròn trịa mọi khi nay lại như bị rút hết khí, xẹp đi một nửa, hiếm hoi để lộ vẻ yếu ớt gầy mòn như ngực gần dính vào lưng. Nó gắng gượng dựa vào đầu giường, ôm chặt lấy một cái thùng gỗ.
Ngồi bên cạnh là phu nhân của nó, trông cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nửa người nửa yêu. Nhìn cái đầu đất vàng của bà ta thì chắc chắn không cùng tộc với chồng mình, chỉ là một con yêu quái cóc bình thường.
Tuy bản thân bà cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng ngồi ở mép giường đỡ lấy chồng, khi thấy nó ôm thùng ho ra máu, lại còn đau lòng vỗ nhẹ lưng cho nó.
Nhìn cảnh tượng này, Đào Yêu chỉ muốn bật cười cay đắng. Nếu cha mẹ của Lợi tiểu thư giờ đây vẫn còn đủ sức để giữ vững hình dáng người hoàn chỉnh, thì ba người nhà này quả thật có thể khắc lên mặt mấy chữ to đùng “chúng ta là người một nhà”. Trên đời này e là chẳng thể tìm ra ai giống người nhà hơn được nữa... Ba trái dưa ngọt mập mạp, cùng một kiểu số khổ.
Nhưng Đào Yêu lúc này lại không thể cười nổi. Trong phòng này, mùi tanh mùi máu nồng nặc đến đáng sợ, chẳng kém gì hiện trường giết người. Nếu con cóc ghẻ này vẫn còn cố chấp không chịu tìm đến nàng, thì với lượng máu đang tuôn ra thế kia, nhiều lắm là ba, năm ngày nữa, hai chữ thôi: chắc chết!
“Ngươi không thù dai... ta lại thấy bất ngờ đấy.” Cóc ghẻ thều thào nói, hơi thở mong manh đến độ mí mắt cũng chẳng nhấc nổi.
Nó là một trong số ít những yêu quái không gọi Đào Yêu là “đại nhân”. Nó thậm chí còn tự cho mình lớn tuổi hơn nàng, mỗi lần gặp đều không thèm nịnh bợ, còn dám dạy đời nàng đôi ba câu. Nếu không phải vì tộc Lợi Thừ ngày càng khan hiếm, mà yêu lực lại đặc biệt, thì nàng đã sớm nghiền nát con cóc ghẻ này thành bột thuốc rồi.
“Sự bao dung của ta lớn hơn cái bụng nhà ngươi nhiều.” Đào Yêu đi tới trước mặt nó, cố nén mùi tanh nồng đến buồn nôn, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nó để bắt mạch cẩn thận, rồi lại vạch mí mắt lên xem. Nàng nhíu mày nói: “Huyết khí nghịch hành, nội tức hỗn loạn, có dấu hiệu hoại tử và suy bại... Rõ ràng là trúng độc rồi.”
Nói xong, như thể còn thiếu gì đó, nàng lại nắm cổ tay nó thêm một lúc, hàng lông mày càng nhíu sâu hơn nhưng không lên tiếng.
Cả nhà ba người biến sắc. Lợi phu nhân kinh hãi nói: “Sao có thể trúng độc chứ? Đào Yêu đại nhân, ngài xem lại kỹ giúp được không?”
Lợi tiểu thư cũng không tin: “Không thể nào! Chúng ta làm sao mà trúng độc được cơ chứ!”
Đào Yêu không trả lời, mỗi tay nắm lấy cổ tay hai mẹ con kia, một lúc sau, khẽ cong môi cười: “Nếu ba người các ngươi không trúng độc, thì ta ăn luôn cái giường này.”
Quả nhiên là người một nhà, cha không nể mặt, thì vợ con cũng chẳng biết lựa lời... Cho dù nghi ngờ phẩm hạnh của nàng, cũng không thể nghi ngờ y thuật của nàng được chứ!
Ba trái dưa ngọt này, cha là người trúng độc nặng nhất, mẹ con thì nhẹ hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài, sớm muộn gì cũng chết vì thổ huyết mà thôi.
Chỉ có điều, chuyện này cũng thật kỳ quái. Dù nàng có gọi nó là cóc ghẻ, nhưng dòng máu trong người nó lại có quan hệ gần với Tam Nhãn Thanh Vũ Thiềm, loài yêu quái độc nhất thiên hạ, bản thân đã là kịch độc, lại còn vạn độc bất xâm. Nhờ vậy mà đám Lợi Thừ như chúng nó trời sinh kháng độc, đủ loại chất độc của yêu giới cũng chẳng làm gì được. Trừ khi bọn chúng đắc tội phải nhân vật cực kỳ ghê gớm, dùng thứ cực kỳ ghê gớm, luyện ra loại độc cực kỳ ghê gớm... nhưng khả năng đó gần như bằng không.
Bởi vì người biết rõ thân phận bọn chúng, ai nấy đều cầu mong chúng sống lâu trăm tuổi, vì chỉ có Lợi Thừ còn sống mới có giá trị, “cây tiền biết đi” mà chết rồi thì còn rung được cái gì nữa? Hơn nữa tính tình bọn chúng cũng như vẻ ngoài, chẳng có chỗ nào sắc bén hay hung hăng, cơ bản rất khó gây thù chuốc oán, nhất là loại thù đến mức phải lấy mạng. Quan trọng nhất là, chúng chỉ ăn một loại thức ăn do chính tộc mình sản xuất, vừa chống độc, vừa không ăn bậy... Cho nên, muốn trúng độc thật sự là chuyện cực khó.
Thế nhưng, trong mạch tượng của cả ba, ngoài dấu hiệu trúng độc, còn mơ hồ lộ ra mấy chứng bệnh khác nữa.
Nghe nàng chẩn đoán xong, sắc mặt cóc ghẻ càng thêm khó coi, lại ho ra thêm mấy ngụm máu.
“Chúng ta tuyệt không dám nghi ngờ chẩn đoán của đại nhân, chỉ vì lo lắng quá nên ăn nói hồ đồ.” Lợi Phu nhân đột nhiên quỳ xuống, nước mắt rưng rưng ôm lấy chân nàng, sợ rằng mình lỡ lời khiến nàng nổi giận. Dù sao mọi tin đồn về Đào Yêu mà họ từng nghe, ngoài y thuật cao minh ra, thì còn có tính khí quái gở, giết yêu không chớp mắt: “Cầu xin Đào Yêu đại nhân cứu mạng cả nhà chúng ta!”
Lợi tiểu thư cũng vội vàng quỳ xuống, ôm lấy nàng, cũng nước mắt lưng tròng: “Cho dù trước kia giữa đại nhân và phụ thân tiểu nữ có điều gì khúc mắc, cũng xin đại nhân rộng lòng bỏ qua! Chỉ cần ngài chịu ra tay cứu giúp, điều kiện gì chúng ta cũng đồng ý!”
Đào Yêu quay sang nhìn con cóc ghẻ bệnh tình nặng nhất, cong môi: “Điều kiện gì cũng đồng ý sao?”
Con cóc ghẻ tất nhiên hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, do dự một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu. Những lúc khác còn có thể gồng, chứ trúng độc thế này thật sự là chịu không nổi!
“Rất tốt.” Đào Yêu mỉm cười hài lòng, đỡ mẹ con họ đứng dậy: “Yên tâm đi, ta đã tới đây rồi thì không đời nào để bệnh nhân của mình mất mạng.”
Nghe được lời ấy, hai mẹ con mới vội vàng đứng dậy, liên tục cảm tạ, trong lòng cảm thấy may mắn khôn xiết.
Ba viên thuốc được lần lượt đưa vào tay ba người trong nhà.
“Uống viên thuốc này vào là có thể khỏi hẳn sao?” Lợi cô nương mừng rỡ hỏi, quả không hổ danh Đào Yêu, quỷ y tiếng tăm vang dội, quả thực danh bất hư truyền!
“Đâu có dễ vậy.” Đào Yêu lập tức dội cho một gáo nước lạnh: "Các ngươi bị trúng độc gì, trúng ra sao còn chưa rõ, làm sao có thể bây giờ đã chữa đúng bệnh. Thuốc này không phải thuốc giải độc, chỉ có thể tạm thời ức chế độc tính, trong mười ngày có thể giữ được mạng thôi.”
Cả nhà ba người có hơi thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, còn có hy vọng sống.
Chẳng bao lâu sau khi uống thuốc, thân thể Lợi Thừ đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác huyết khí cuộn trào trong lòng ngực cũng giảm bớt, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng, thậm chí có thể tự xuống giường bước đi. Cái đầu cóc ghê gớm kia cũng đã hóa lại thành đầu người, không còn là bộ dạng quái dị như vừa nãy nữa.
Quay sang nhìn vợ con, hai người cũng đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, sắc mặt mẹ con họ so với lúc trước tốt lên không ít.
Lợi Thừ... giờ đã lại là ông chủ Lợi tròn trịa kia rồi, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã phục sát đất. Hắn mời Đào Yêu ngồi vào sảnh đường, áy náy nói: “Nhà chúng ta không chú trọng ăn uống, từ trước đến nay không chuẩn bị trà nước đãi khách, mong đại nhân thứ lỗi.”
Vậy ngươi ngắt giúp ta vài quả bảo thạch trên cây ngoài kia mang vào cũng được mà...
Đào Yêu nuốt mấy lời này trở lại, chỉ khoát tay, nghiêm túc nói: “Ta đến chữa bệnh, không phải làm khách. Khi nào thì các ngươi phát hiện ra thân thể có vấn đề?”
Hắn nghĩ một lúc: “Ước chừng là từ hai tháng trước...”
Lợi phu nhân và Lợi cô nương cũng vội gật đầu xác nhận.
“Hai tháng... Các ngươi cũng biết chịu đựng thật.” Đào Yêu trêu chọc: “Sao hả? Cuối cùng cũng tin có tiền chưa chắc giữ được mạng rồi chứ gì?”
Lợi ông chủ đỏ bừng cả mặt: “Lời nói năm xưa, thôi thì đừng nhắc lại nữa.”
“Trong năm qua có từng bị thương? Có thay đổi thói quen ăn uống? Trong nhà có từng xuất hiện người nào lạ mặt chưa từng gặp chưa?”
Cả ba người cùng cố nhớ lại, sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Với loại yêu quái như chúng ta, lại còn làm cái nghề thế này, mỗi ngày qua đi đều chẳng có gì khác biệt. Thường ngày cũng chỉ nhân lúc đêm khuya mới lên trần đi dạo một chút. Nói thật thì, thế giới bên ngoài chẳng có gì hấp dẫn với chúng ta. Chỉ cần có được một mái nhà yên ổn nơi lòng đất này là chúng ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
Ông chủ Lợi nắm tay vợ con, trịnh trọng nói: “Có họ bên cạnh, ta chẳng còn lòng dạ nào mà lang thang phiêu bạt nữa. Nơi này ta gây dựng bao năm, đã có quy mô, cũng không định dọn đi đâu nữa. Chỉ mong nửa đời còn lại có thể bình an bên nhau, hạnh phúc vui vẻ.”
Ngươi thì bình an vui vẻ rồi đó... chỉ tiếc là cái thế giới bên ngoài nhà ngươi thì chẳng vui vẻ được đâu.
Đào Yêu thấy hơi buồn cười. Yêu quái già này sau khi có vợ có con, quả nhiên đã bớt đi mấy phần sắc bén, đến cả ánh mắt cũng hiền hòa hơn rất nhiều. Đáng tiếc thay, tuy nguyện vọng của hắn rất đẹp, nhưng cái “sự nghiệp” mà hắn lấy làm kế sinh nhai kia vốn tiềm ẩn đầy hiểm họa, chẳng biết ngày nào sẽ đẩy cả nhà vào chỗ chết, giống như lần trúng độc này chẳng hạn.
“Không bị thương, không ăn nhầm, cũng không có người lạ đến gây chuyện...”
Đào Yêu trầm ngâm một hồi, bỗng đập bàn đánh ‘cộp’ một tiếng: “Vậy thì chỉ có thể là... gặp ma rồi!”
Lợi ông chủ đưa tay đỡ trán: “Nhà ta làm gì có ma với quỷ gì?!”
“Đầy cả lũ ma cờ bạc mà còn chối?” Đào Yêu cười nhạt: "Ngươi tự nghĩ lại đi, nếu không phải kẻ thù tới cửa, thì những kẻ mà các ngươi tiếp xúc nhiều nhất mỗi ngày cũng chỉ có lũ cờ bạc kia thôi.”
Nàng đứng dậy, vừa xoa cằm vừa nói: “Các ngươi từ trước đến nay chỉ ăn duy nhất một loại đồ ăn, mà cái thứ đó từ đâu mà có, các ngươi đều rõ. Đi đêm nhiều rồi thì sớm muộn cũng gặp ma. Ta vẫn nghiêng về khả năng là các ngươi ăn nhầm thứ gì đó không nên ăn.”
Ba người nhìn nhau, hơi chột dạ, lí nhí: “Sao có thể được chứ...”
Đào Yêu quay đầu lại: “Nếu là ta, thì nhân lúc thân thể còn chịu được, nên lập tức kiểm tra toàn bộ sổ sách trong vòng một năm trở lại đây, xem có chỗ nào ghi sai hay ăn nhầm cái gì không.”
Lợi cô nương cau mày, nhìn sang cha: “Cha, lời đại nhân nói cũng có lý. Nếu không phải sổ sách có sơ sót gì đó, thì con thật sự không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác nữa.”
“Nhưng mà sổ sách do cha con ghi, nghìn năm nay chưa từng sai sót lần nào mà!” Lợi phu nhân bán tín bán nghi nói.
“Cha già rồi mà...”
“Ờ... nói cũng đúng.”