5.
Căn phòng lớn nhất trong “Tiên Cảnh” là “kho báu” quan trọng nhất của ông chủ Lợi, hay gọi đúng hơn là “tài khố”. Căn phòng chia làm hai: tiền sảnh để tiếp khách và buôn bán, còn vàng bạc cùng sổ sách thì được cất giữ trong nội thất, tiện lợi cho việc ra vào sử dụng.
Lúc này, ông chủ Lợi đang được vợ con giúp đỡ, cuống quýt lật đi lật lại một đống sổ sách, vẻ mặt bối rối.
Đào Yêu thì rảnh rang đi lại trong tiền sảnh, thu hút sự chú ý của nàng là chiếc cân vàng treo lơ lửng bằng dây tơ đỏ phía trên bàn án. Hai đĩa cân bên trái phải phát ra ánh sáng âm u, ở giữa cán cân ngồi một con cóc vàng trông y hệt ông chủ Lợi, tất nhiên không phải cóc sống, mà cũng được đúc từ vàng. Tuy chỉ là một cây cân thôi, vậy mà lại toát lên khí thế như thể có thể cân được hết cả thiên hạ.
Đào Yêu ghé sát lại gần một chút, như thể đang ngắm nhìn một người bạn cũ, vừa đáng ghét vừa hoài niệm mà tỉ mỉ quan sát cái cân này.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, không biết trên đĩa cân ấy lại chồng thêm bao nhiêu số phận lâm vào đường cùng.
Năm xưa, khi nàng cuối cùng đã được tự do ra vào giữa Đào Đô và thế gian, thì cách một khoảng thời gian nàng lại chạm mặt ông chủ Lợi một lần. Gọi là “chạm mặt” cũng không chính xác, đúng hơn là nàng trắng trợn bám theo hắn, tùy tiện phá cửa xông vào, khiến ông chủ Lợi phát rồ phát điên vì nàng.
Những năm đầu, hắn sống phiêu bạt không ổn định, không bao giờ trụ lại lâu ở bất cứ sòng bạc nào, hơn nửa nguyên do là để tránh né nàng. Lý do cũng đơn giản thôi, Đào Yêu muốn hắn giao ra cái “vật” mà chỉ mình hắn biết tung tích. Nhưng hắn sống chết không chịu, mặc cho nàng dây dưa không dứt, uy h**p dụ dỗ đủ kiểu, hắn cũng không hé răng nửa chữ. Đào Yêu tức đến nỗi trong lần gặp cuối cùng từng buông lời ác độc: “Sau này nếu ngươi có mắc bệnh đến chết, cũng đừng mong ta cứu!” Ai ngờ con yêu quái tròn trịa như trái dưa ngọt này lại cứng đầu không tưởng, đáp trả thẳng thừng: “Có tiền thì có mạng! Dù ngươi có là nhân vật ghê gớm ở Đào Đô, cũng đừng hòng khiến ta khuất phục trước cường quyền!”
Đào Yêu tức đến nghẹn lời… từ đó không còn gặp lại nữa. Giờ nhớ lại cái trái dưa tròn vo ấy, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng đạo lý “mạnh miệng quá dễ bị vả mặt” quả nhiên không tha cho bất cứ kẻ cứng đầu nào. Vòng qua vòng lại bao năm, cuối cùng chẳng phải cũng phải đốt giấy cầu thần đến tìm nàng sao? Hờ!
Một lúc sau, ông chủ Lợi mặt mày ủ ê từ trong nội thất đi ra, mời Đào Yêu vào trong.
“Chỗ các ngươi cất của cải mà để người ngoài như ta vào, liệu có ổn không?” Đào Yêu gãi mũi: “Đừng để mất đồ rồi quay sang đổ vạ cho ta đấy.”
“Ngươi nói thế…” Ông chủ Lợi thở dài: “Ngươi vẫn còn giận ta, đúng không?”
“Đâu có.”
“Ta không nói cho nàng biết là vì muốn tốt cho ngươi thôi! Con nha đầu nhà ngươi không biết điều, lại cho rằng ta cố tình gây khó dễ à?!”
“Ta mặc kệ. Dù sao nếu ta chữa khỏi cho nhà các ngươi, các ngươi không những phải làm thuốc theo quy củ cho ta, mà thứ ta muốn, ngươi cũng phải giao ra! Ngươi chẳng đã gật đầu rồi sao? Nói bất cứ điều kiện gì cũng đồng ý mà?”
Ông chủ Lợi bất đắc dĩ: “Ta đã gật đầu, thì tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
Lúc này Đào Yêu mới lộ vẻ tươi cười: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Bước vào nội thất, chẳng thấy núi vàng núi bạc đâu, đâu chỉ thấy xung quanh tường đều chất đầy những quyển sổ sách được sắp xếp chỉnh tề. Trên cái bàn ở giữa cũng chất một chồng sổ dày cộp. Phu nhân và tiểu thư nhà họ Lợi lật cả nửa ngày trời vẫn không tìm ra được điểm nào đáng nghi, bèn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đào Yêu.
Đào Yêu bước tới, tiện tay cầm một quyển lên: “Không thấy gì bất thường à?”
“Từng khoản rõ ràng, thật sự không phát hiện điểm nào không ổn.” Ông chủ Lợi cau mày, vợ con hắn cũng gật đầu lia lịa.
“Sổ sách trong một năm gần đây đều ở đây rồi chứ?”
“Đủ cả, không thiếu quyển nào.”
Đào Yêu lắc đầu, nhảy phắt lên bàn ngồi, bắt đầu lần lượt xem từng quyển một, vừa xem vừa lắc đầu cảm thán: “Mới một năm mà đã có từng này khoản, ông chủ Lợi, việc làm ăn của ngươi phát đạt thật đấy.”
“Dù sao cũng là Đế Đô, người đông mà.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng Đào Yêu lật sổ đều đều vang lên.
Thấy sắc mặt Đào Yêu ngày càng nghiêm trọng, cả nhà ông chủ Lợi nín thở không dám hé răng, sợ quấy nhiễu đến nàng. Nhưng mỗi lần nhìn quanh căn phòng ngoài sổ sách ra chẳng có thứ gì khác, ông chủ Lợi lại thêm nản lòng. Từ sau khi bị bệnh đến giờ, đến một đồng tiền hắn cũng không thể nhả ra được.
Bách Yêu Phổ viết: “Lợi Thừ, có hình dáng giống cóc, thích cư ngụ ở nơi cờ bạc thịnh hành. Có thể phun ra vàng bạc châu báu, cho người vay mượn, hóa tâm thành cân, để cân đo vốn lãi, lấy “lợi” làm thức ăn, “lợi” không dứt thì thọ không tận, là yêu quái tượng trưng cho sự phú quý.”
Ông chủ Lợi trăm năm qua vẫn làm đúng việc ấy, phun ra vàng bạc châu báu là bản năng trời sinh, nhưng những tài vật này với bản thân hắn không hề có ích gì. Chỉ khi đem đi cho vay, hẹn kỳ lấy lãi, chờ lúc vốn lẫn lãi được hoàn trả, hắn mới có thể hóa phần lãi thành khí, rồi dùng khí ấy làm thức ăn, như vậy mới có thể sống lâu.
Còn chiếc cân vàng kia là do yêu tâm của Lợi Thừ hóa thành, chuyên dùng để cân đo xem mỗi cuộc giao dịch có sinh lợi hay không. May mắn là chiếc cân yêu ấy liên hệ sinh mệnh với Lợi Thừ, chỉ có hắn mới khiến nó phát huy tác dụng phi phàm. Nếu không, giống loài Lợi Thừ chắc đã sớm trở thành mục tiêu của những kẻ tham lam, giết yêu đoạt tâm, luyện hóa thành pháp bảo xem lời lỗ rồi.
Bề ngoài nhìn vào, bọn họ chỉ như đang làm một việc kinh doanh vay mượn đơn giản, nhưng thực tế thì hoàn toàn không hề đơn giản như vậy. Nếu nhìn kỹ những cuốn sổ chất đầy kín cả bức tường kia, sẽ không khó phát hiện: sổ sách được phân thành nhiều màu, phần lớn là màu đen, chỉ có một phần rất nhỏ là màu trắng.
Trong những cuốn sổ trắng ấy ghi chép toàn những món nợ đã hoàn vốn kèm lãi đúng hạn, còn sổ đen thì đều là các khoản “nợ xấu”, đến cả vốn cũng không trả nổi.
Thế nhưng, tuy nợ xấu nhiều, lại hoàn toàn không cần lo cho ông chủ Lợi, bởi Lợi Thừ tuyệt đối không làm ăn lỗ vốn, cũng không cho vay vô nguyên tắc. Bất kỳ kẻ nào muốn vay tiền từ hắn, đều phải đích thân ký vào khế ước vay nợ. Nội dung khế ước rất đơn giản, ngoài việc ghi rõ số tiền vay, phần trăm lãi suất và thời hạn hoàn trả, chỉ có thêm một điều khoản duy nhất: nếu không thể hoàn vốn lẫn lãi đúng hạn, thì phải dùng “vật thuộc về bản thân” để thế nợ, như tuổi thọ, sức khỏe, tiền đồ, dung mạo, thậm chí tay chân ngũ tạng cũng được.
Trước khi ký, ông chủ Lợi sẽ trình bày cặn kẽ điều khoản và hậu quả. Nếu bên vay vẫn đồng ý, thì sẽ dùng chính máu của mình làm mực, viết họ tên, tuổi tác, địa chỉ, ngày tháng năm sinh giờ sinh đầy đủ, sau đó tại dòng “nếu không thể hoàn trả đủ vốn lãi đúng hạn, xin lấy thứ sau để thế, cam tâm tình nguyện, tuyệt không hối hận”, và sẽ ghi vào “vật thế nợ” mà mình chọn. Sau cùng, ông chủ Lợi đặt số tiền cho vay và tờ khế ước mỗi thứ lên một bên đĩa cân. Nếu bên khế ước nặng hơn thì giao dịch thành công.
Thức ăn duy nhất của Lợi Thừ, là “lãi suất”.
Tuy đều là “lãi”, nhưng so với tiền, yêu quái này thật ra càng thích những “vật thế thân” thuộc về bản thân người vay hơn, vì so với tiền bạc, thứ ấy càng giúp hắn tăng thêm tuổi thọ và tu vi.
Nghe sơ qua thì giống tà vật thật đấy, nhưng suốt bao năm nay, Lợi Thừ chưa từng bị liệt vào bất kỳ danh sách “phải trừ khử” nào. Dù là thiên giới Côn Luân hay Đào Đô, đều mặc nhiên thừa nhận sự tồn tại của hắn, không can thiệp thêm. Nguyên do rất đơn giản: bởi mỗi khế ước trong tay Lợi Thừ đều là người ta tự nguyện viết ra, không gạt gẫm, không ép buộc, buôn bán công bằng, mà vật thế nợ cũng chỉ có thể là những thứ thuộc về chính người vay. Đã là tự nguyện thì hậu quả phải tự chịu.
Điều quan trọng hơn là, tuy Lợi Thừ sống trong vùng đất cờ bạc lan tràn, nhưng chỉ làm việc cho vay và thu lãi, chưa bao giờ đi mời chào dụ dỗ, vì thế không thể quy vào tội “xúi giục”. Đành trách lòng người quá tham lam, từ xưa đến nay chưa từng thiếu những kẻ mơ mộng mong một vốn vạn lời, mong không làm gì cũng được hưởng. Có lẽ, những vị thần lấy trừ ác diệt tà làm trách nhiệm kia để cho Lợi Thừ tồn tại, là muốn dùng hắn làm bài học răn dạy những kẻ đánh mất lương tri, hy vọng sau khi nếm trải đau khổ, họ có thể quay đầu là bờ.
Chỉ tiếc rằng... những quyển sổ trong tay ông chủ Lợi chỉ có tăng chứ không giảm, hẳn đã khiến các vị thần thất vọng rồi...
Ánh mắt Đào Yêu lướt qua từng ghi chép trong sổ, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy câu.
Thời gian trôi qua hồi lâu, lúc cả nhà ông chủ Lợi đã bắt đầu thất vọng, chán nản, thì ánh mắt Đào Yêu đột nhiên dừng lại.
Nàng đưa sổ đến trước mặt ông chủ Lợi, chỉ vào một hàng chữ: “Ngươi có ấn tượng với người này không?”
Ba cái đầu lập tức dí sát lại, cùng đồng thanh đọc lên: “Trịnh Vũ Lương?!”
Liếc mắt nhìn nhau xong, ông chủ Lợi hơi do dự nói: “Hình như... có chút ấn tượng… là một thư sinh trẻ tuổi?”
Lợi cô nương khẳng định thêm một câu: “Là một tên mặc đồ thư sinh! Ta nhớ rõ mà.”
“Vì sao ngươi nhớ rõ vậy?” Đào Yêu hỏi.
“Hắn lần đầu thua sạch đến vay tiền thì cha ta lại đúng lúc đang ngồi... ở nhà xí. Ta sợ hắn đợi sốt ruột nên đích thân ra nói quy củ với hắn. Hắn nghe xong thì tỏ vẻ do dự, bảo là phải về suy nghĩ đã.” Lợi cô nương cố gắng nhớ lại: “Mà kiểu người do dự thế này cũng không ít, chúng ta không bao giờ xúi giục hay ép ai vay cả, nên để hắn đi. Khi đó cũng chẳng thấy hắn có gì đặc biệt. Cỡ hai ba tháng sau, hắn lại đến, lần này rất quyết tâm, làm theo quy củ viết khế ước ngay, cân xong thì giao dịch thành công.”
“Rồi chắc chắn là không trả nổi nữa.” Đào Yêu nhìn con số trong sổ, tặc lưỡi: “Tên này vay cũng không ít nhỉ.”
Ông chủ Lợi ngẫm tính: “Quả là không nhỏ. Trong gần một năm nay, đây là khoản vay lớn nhất.”
“Đương nhiên là lại thua sạch đúng không?”
“Chuyện này thì ta không rõ lắm.” Ông chủ Lợi đáp: “Dù sao sổ sách của sòng bạc và nhà chúng ta không dính dáng gì, từ trước tới nay chỉ là quan hệ hợp tác, mỗi bên giữ sổ riêng.”
Hắn liếc nhìn đống sổ cao như núi trên tường, thở dài: “Ngươi cũng thấy rồi đó, màu sổ đại diện cho cái gì. Mười người đánh bạc thì chín người thua, số tiền mượn được, cả nghìn người chưa chắc có một người trả đủ, ai chẳng mượn rồi thua, rồi lại mượn tiếp.”
“Thế thì ngươi phải vui chứ, người không trả nổi càng nhiều, ngươi càng lấy được nhiều ‘vật thế nợ’.” Đào Yêu vừa xoa cằm vừa nói: “Để ta đoán xem... Ngươi giờ không có một vạn năm thọ mạng thì cũng cỡ tám ngàn rồi nhỉ?”
“Không, không có đâu… làm gì có nhiều vậy!” Ông chủ Lợi lập tức xua tay phủ nhận: “Ngươi cũng thấy sổ sách rồi đó, dù ta có lý do chính đáng để nhận ‘vật thế nợ’, nhưng ta vẫn có giới hạn. Những con bạc nói lấy mười năm, hai mươi năm thọ mệnh ra gán, bọn họ dám đưa, ta cũng không dám nhận đâu. Tuổi thọ phàm nhân mà thay đổi quá lớn, thì Phủ Quân Thái Sơn sẽ tìm ta đầu tiên. Thế nên nhiều lắm ta cũng chỉ lấy một năm thọ mệnh thôi. Nói thật ta đâu có như ngươi nghĩ, ta cũng phải chăm chỉ tích cóp từng chút từng chút một mà, không dễ đâu.”
“Được rồi được rồi, rõ ràng là đại phú ông trong giới yêu quái mà còn bày đặt kể khổ.” Đào Yêu bĩu môi lườm hắn một cái.
“Đào Yêu đại nhân, tiền tài đối với chúng ta cũng chỉ là công cụ để sinh tồn thôi.” Vẻ mặt Lợi phu nhân trầm buồn: “Nếu có cách khác để sống, chúng ta cũng chẳng muốn ở lại cái nơi ô uế thế này. Dù chúng ta đã rất cố gắng để ngăn cách ngôi nhà với thế giới bên ngoài, dốc sức tạo ra một chốn đẹp như tiên cảnh, nhưng so với kim ốc ngọc thụ, bảo vật lấp lánh khắp nơi… ta vẫn yêu hoa cỏ cây cối trên mặt đất hơn, những thứ thật sự có thể nở hoa kết trái, cảm nhận được bốn mùa xoay vần.”
“Ta rất ngưỡng mộ đám nhân loại có thể tự do đi lại khắp nơi, đáng tiếc chúng ta không thể chịu được ánh sáng mặt trời, vốn không cách nào sống yên ổn trên mặt đất. Từ ngày sinh ra, chúng ta đã bị trói chặt với đám con bạc kia rồi. Nếu rời xa bọn họ, e là ngay cả thức ăn cũng không kiếm được.”
Nghe đến đó, ông chủ Lợi cúi đầu, bất an vò nhẹ vạt áo, Lợi cô nương thì đỏ hoe mắt.
Thật đúng là tâm sự khiến người ta chua xót, Đào Yêu lẩm bẩm một câu: “Không chịu nổi ánh nắng à?”
Ông chủ Lợi dường như nghe được câu ấy, bèn rụt cổ lại, cúi đầu thấp hơn.
Thôi bỏ đi, chuyện đó giờ chưa quan trọng. Quan trọng nhất là cái tên “Trịnh Vũ Lương” này.
“Các ngươi không thấy kỳ lạ sao?” Đào Yêu giơ cuốn sổ lên, chỉ vào hai chữ trên đó: “Danh tiếng?!”
“Trịnh Vũ Lương thế mà lại lấy danh tiếng của bản thân làm vật thế nợ?!”
Ba quả dưa tròn kia lại đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không rõ lắm.”
Đào Yêu nhìn ba gương mặt tròn vo ngơ ngác ấy, khẽ thở dài: “Thật không hiểu nổi, các ngươi làm nghề này mà đến sổ sách còn chẳng tính nổi sao.”
“Sao lại nói vậy? Những chuyện khác thì không dám chắc, chứ tính sổ thì bọn ta thuộc hàng đệ nhất đấy.” Ông chủ Lợi không phục: “Huống chi những món làm ăn qua cái cân của ta, đều chỉ lời không lỗ!”
Đào Yêu không tranh cãi với hắn, chỉ hỏi: “Trong sổ sách của ngươi, ngoài người tên Trịnh Vũ Lương này ra, còn ai khác từng dùng 'danh tiếng' để thế chấp không?”
Ông chủ Lợi sững người, Đào Yêu dường như vừa hỏi đến điều mà từ trước đến nay hắn chưa từng để tâm.
“Kẻ đến tìm ngươi vay tiền đều là bọn cờ bạc, mà bọn cờ bạc chỉ quan tâm liệu có thể thắng trăm trận trăm thắng, một đêm đổi đời hay không, đã là đám con bạc ai cũng ghét bỏ, thì danh tiếng chẳng phải đã sớm bị họ ném đi như giẻ rách rồi sao?” Đào Yêu nghiêm túc nói: “Cái cân của ngươi, trong chuyện ‘đo nặng nhẹ’ xưa nay chưa từng sai lệch, một con bạc đã thua đến mức phải vay tiền, thì danh tiếng là thứ rẻ mạt nhất. Thế mà Trịnh Vũ Lương lại vay một khoản tiền lớn như vậy, cái cân của ngươi lại còn chấp nhận vật thế chấp của hắn... Lúc đó ngươi không thấy đáng ngờ sao?”
Câu nói ấy như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, sắc mặt cả nhà ông chủ Lợi đều thay đổi.
“Nhưng… không thể nào!” Trán ông chủ Lợi đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Hắn cung cấp đầy đủ mọi thứ, đều đúng cả mà...”
Hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn kiên quyết nói với Đào Yêu: “Giấy viết khế ước của ta không phải vật tầm thường, để tránh sơ suất, chẳng hạn có kẻ dám giả mạo người khác để gán nợ, thì mọi thông tin viết bằng máu như họ tên, tuổi tác, nơi ở, bát tự... nếu không khớp với người thật, thì dù viết xong cũng sẽ lập tức biến mất, không thành văn bản được. Còn cái cân của ta, dù ta có sai, nó cũng không sai được, vật thế chấp nhất định phải là thứ khế ước chủ thực sự sở hữu, thì nó mới có thể cân ra trọng lượng, bằng không thì sẽ không nhúc nhích. Mọi khâu kiểm tra đều chặt chẽ chưa từng xảy ra sai sót, ta dám lấy mạng sống ra đảm bảo!”
“Càng là quy trình quen thuộc thì càng dễ để xảy ra sơ suất trong thói quen.” Đào Yêu từ bàn nhảy xuống, mỉm cười: “Nếu cái cân không sai, ngươi cũng không sai, thì món nợ này lại càng đáng nghi hơn. Vừa rồi ta bắt mạch cho các ngươi, cả nhà ngươi tuy trúng độc, nhưng trong khí huyết lại ẩn chứa dấu hiệu bị phản phệ.”
“Phản phệ?!” Ông chủ Lợi hoảng hốt: “Sao có thể được chứ?”
“Yêu quái bị phản phệ, nhất định là do dùng yêu lực làm chuyện trái đạo, chọc giận trời cao.” Đào Yêu đánh giá ông chủ Lợi từ đầu đến chân.
“Quá oan uổng rồi!!” Ông chủ Lợi gần như bật khóc: “Ta với Trịnh Vũ Lương chẳng có quan hệ gì, chỉ là một giao dịch vay mượn đơn thuần, ta chưa từng làm gì trái đạo với hắn cả! Đừng nói là hắn, ngay cả với tất cả khách vay tiền ở đây, ta đều làm theo đúng quy củ, không vượt rào nửa bước, lấy đâu ra chuyện 'trời giận người oán'!”
“Đào Yêu đại nhân, phụ thân thiệt tình không nói dối!” Lợi tiểu thư lại rơi nước mắt: “Từng khế ước đều rõ ràng rành mạch, đến hạn thì họ hoàn tiền, chúng ta chỉ lấy phần lãi rồi hóa khí nuốt vào; nếu không hoàn được, thì máu lưu lại trên khế ước sẽ thành thuật dẫn máu, dù họ ở đâu, đều có thể lấy được vật thế chấp đã hứa, cách thức lại hợp lý hiệu quả. Bao năm nay vẫn luôn là như vậy, chưa từng sai sót gì. Đại nhân, nhà chúng ta chỉ cho vay tiền, chưa từng làm điều gì khuất tất cả...
Nợ thì trả, chẳng phải là lẽ trời sao?”
“Các ngươi đã tin tưởng vào bản thân như thế...” Đào Yêu gãi đầu: “Vậy thì chuyện này lại càng thú vị.”
Nàng nghĩ một lát, rồi hỏi: “Vật thế chấp mà Trịnh Vũ Lương đưa ra, các ngươi nuốt vào từ bao giờ?”
“Chắc khoảng nửa năm trước.”
“Lúc đó không có gì xảy ra sao?”
“Không có.”
“Cho đến hai tháng trước mới phát độc…” Đào Yêu lẩm bẩm, rồi lại hỏi: “Hiện giờ ngươi biết Trịnh Vũ Lương ở đâu không?”
Ông chủ Lợi lập tức bảo Lợi tiểu thư đi lấy một chiếc hộp gỗ đen từ trong ngăn bí mật ra, mở nắp, bên trong toàn là khế ước đã vô hiệu, đều đã chuyển sang dạng nửa trong suốt.
Lật một lúc, ông chủ Lợi rút ra một tờ, đưa cho Đào Yêu: “Khế ước của hắn đây!”
Đào Yêu cầm lấy, xem kỹ từng nét chữ, bút tích không tệ, trông như người từng đọc sách, chỉ có điều cái địa chỉ mà hắn để lại... đúng là xa quá chừng!
Đào Yêu lần dò trên tấm bản đồ mà Lợi tiểu thư đưa đến, xem đi xem lại vẫn thấy quá xa. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì không sao, nhưng một khi dọc đường có biến cố, thời gian đi đi về về sẽ khó mà tính được. Nàng thì không sao, nhưng ba quả dưa đen đủi kia e rằng không đợi nổi đến lúc đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lấy ra ba viên thuốc nhỏ: “Nếu mười ngày nữa ta vẫn chưa quay về, các ngươi mỗi người uống một viên, như vậy sẽ có thể kéo dài thêm một tháng nữa.”
Ông chủ Lợi nhận thuốc, lo lắng hỏi: “Ngươi định đi tìm hắn sao?”
“Trực giác nói cho ta biết, muốn giải được độc cho các ngươi, ắt phải gặp mặt Trịnh Vũ Lương mới được.”
“Nhưng nơi đó xa xôi lắm… nếu ngài… một tháng vẫn chưa quay về thì…” Lợi cô nương hơi luống cuống.
“Chớ nói lời xui xẻo!” Lợi phu nhân vội ngắt lời con gái: “Đào Yêu đại nhân là nhân vật thế nào chứ, tất sẽ thuận lợi hóa giải được độc cho nhà ta!”
Ông chủ Lợi nhìn viên thuốc trong tay, tâm trạng cũng đã bình ổn hơn nhiều: “Nếu lần này không qua khỏi, vậy cũng là mệnh trời, không trách được ngươi.”
“Ngươi dám trách ta à?” Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn một cái: “Rõ ràng không phải ta hạ độc ngươi!”
“Tất nhiên rồi.” Ông chủ Lợi cười gượng: “Lần này, dù gia đình ta sống chết ra sao, những gì ngươi muốn, ta đều sẽ để lại. Nếu đến khi ngươi quay lại mà bọn ta đã hết mệnh rồi, thì ngươi cứ đến cổng sòng bạc tìm ông lão canh cửa, ta sẽ để lại một phong thư cho hắn. Ngươi lấy mà xem là rõ.”
Một câu ấy khiến cơn giận tích tụ trong lòng Đào Yêu bao năm qua thoắt cái tiêu tan.
“Vẫn nên nói lời may mắn thì hơn.” Nàng cất bản đồ vào người: “Các ngươi có thể chết vì bất kỳ lý do gì, nhưng tuyệt đối không phải vì trúng độc. Ít nhất thì lúc này ta vẫn còn sống.”
Có lời hứa nghe chẳng mấy dễ lọt tai ấy rồi, còn sợ gì nữa chứ. Ba người bèn cảm động rưng rưng nước mắt.
Sau đó, nàng viết một bức thư, phong kín rồi giao cho Lợi cô nương: “Chút nữa tìm một tiểu đồng giúp ta mang thư này đến Ti phủ phủ bờ sông Thanh Mộng, giao cho một người họ Liễu là được.”
Lợi cô nương vội vàng gật đầu: “Nhất định sẽ đưa tận tay. Chỉ là… đại nhân người…”
“Thời gian quý giá, không thể trì hoãn.” Đào Yêu ném lại một câu rồi sải bước ra cửa.
Thế nhưng chưa đi được bao xa, nàng đã quay ngược trở lại, chỉ ra ngoài cửa, cười hì hì: “Lần này đi đường xa, các ngươi bẻ vài quả làm lương khô cho ta được không? Mà không phải vài quả đâu, mấy chục quả cũng được!”
Đúng là… bản tính khó dời mà.
…
Trời vừa sáng, quả nhiên nàng quay lại theo đường cũ.
Tốt lắm, không chỉ còn nguyên tay chân, mà trên người còn có thêm một cái bọc lớn căng phồng, không biết là đựng thứ gì.
Lúc nàng đi về phía bên này, Ti Cuồng Lan hơi nghiêng người, cố tránh để nàng không phát hiện ra mình đã ngồi suốt một đêm trong quán nhỏ.
Trông nàng như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó, mày nhíu chặt, ánh mắt đảo quanh trước sau trái phải như đang xác định phương hướng, nhưng lại có vẻ vẫn chưa chắc chắn lắm. Nàng lấy ra một tờ giấy, có lẽ là bản đồ, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng giãn mày ra, xoay người rẽ vào con đường nhỏ phía tây, không phải hướng về Ti phủ.
Ti Cuồng Lan dõi theo bóng lưng nàng, trong lòng lưỡng lự giữa việc đi theo hay mặc kệ nàng. Còn nàng thì vừa đi vừa quan sát chung quanh, sáng sớm tinh mơ, trên con hẻm gần như không một bóng người. Hắn thấy nàng đi ngày càng nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tim hắn hơi nhói lên, vội bước nhanh đuổi theo. Nhưng con đường nhỏ này ngoài mấy bóng người xa xa đang đi tới, tuyệt nhiên không thấy nàng đâu cả.
Nàng thi triển pháp thuật rồi ư?! Cả đêm không về nhà còn định chạy đi đâu nữa? Đi khám bệnh hay đi gây chuyện? Nhìn bộ dạng ngơ ngác chưa tỉnh ngủ của nàng ban nãy, liệu có phân biệt được phương hướng, có biết đường đi không?
Đứng giữa con hẻm nhỏ vẫn còn oi bức sau cơn nóng, Ti Cuồng Lan lắc đầu nhìn về phía nàng biến mất, bao nhiêu nghi vấn đột nhiên nảy sinh khiến chính hắn cũng cảm thấy buồn cười. Ngồi ngoài đường suốt một đêm đã đủ nực cười rồi, giờ nàng đi đâu thì liên quan gì đến hắn chứ, cùng lắm thì vì trễ nải công việc tạp dịch mà trừ lương nàng là được.
Không được, phải kêu Miêu quản gia đi bốc thuốc thôi, mất ngủ đúng là dễ khiến người ta hóa đần thật. Hắn ngáp một cái, đang định quay người rời đi thì một thứ lông lá nhỏ xíu đột nhiên lao đến như tên bắn, không kịp dừng lại, đầu đập thẳng vào chân hắn, ngã nhào ra đất, mông ngồi bệt xuống trông rất chi là buồn cười.
Ti Cuồng Lan cúi xuống nhìn, chau mày: “Cổn Cổn?!”
Cổn Cổn lồm cồm bò dậy, lắc lắc cái đầu, ngẩng mặt lên kêu “chíp chíp” vài tiếng với hắn, rồi giơ móng ra khều khều cái túi gấm đỏ đeo trước ngực.
Ti Cuồng Lan tháo túi ra mở ra xem, bên trong là một tờ giấy cuộn tròn. Hắn mở ra, đúng là bút tích của Miêu quản gia: “Việc lớn, mau về phủ.”
Hắn nhìn Cổn Cổn một cái: “Ngươi giỏi tìm người đấy.”
Cổn Cổn hếch mũi lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Mặt trời đã lên cao, đường phố bắt đầu rộn ràng. Trên con đường rời khỏi thành, một người một hồ ly đang lao nhanh.
Cùng lúc đó, trên con đường dẫn đến nơi xa lạ kia, một bóng dáng khác cũng đang cấp tốc phi hành. May mà thuật khinh hành của nàng lần này đã thuần thục hơn lần trước không ít, chỉ cần không đi sai hướng, chắc sẽ kịp đến nơi đúng thời hạn…
Trận mưa đêm qua cuối cùng vẫn không đổ xuống, lại càng thêm oi bức.