1.
“Ngươi là Nhị thiếu gia Ti phủ ở sông Thanh Mộng sao? Mang trăm lượng vàng đã hứa ra đây!”
Ti Cuồng Lan nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra trước mặt mình, bẩn đến mức tưởng chừng đã mấy trăm năm chưa từng rửa, đầy chai sần sùi như đống đất nhỏ trồi lên, từng đường chỉ tay đều mang theo khí thế "ta có lý", đáng tiếc là mặt chủ nhân bàn tay này cũng chẳng sạch sẽ gì hơn. Kẻ trước mặt giống như vừa mới bò lên từ trong đất, đầu thắt đủ loại bím tóc rối rắm, mặt mũi quần áo lem luốc đầy bụi đất, bộ áo rách rưới đến mức chẳng nhìn ra được màu gốc, sau lưng vác theo một chiếc bao bố rách nát, thoạt nhìn đã biết là kẻ rơi vào cảnh khốn cùng.
Là nữ nhân... Nếu rửa mặt sạch sẽ thì chắc chừng hai mươi tuổi. “Chuyện lớn” mà Miêu Quản Gia hỏa tốc sai Cổn Cổn mang đến, là nàng ta đây.
Ti Cuồng Lan vừa bước chân vào cửa, nữ nhân kia đã lao thẳng đến.
“Cô nương họ Thạch, nàng chớ vội. Trình bày rõ đầu đuôi câu chuyện cho Nhị thiếu gia nhà ta nghe xong, rồi tính toán cũng chưa muộn.” Miêu Quản Gia thấy nàng ta “thẳng thắn” như vậy, vội vàng bước lên đứng chắn giữa nàng và Ti Cuồng Lan, sợ hai kẻ có tính tình không bình thường này lại nổi xung đánh nhau. Nhưng ánh mắt Ti Cuồng Lan đã vượt qua hai người, dừng lại ở kẻ đang ngồi trên ghế phía sau, dáo dác nhìn quanh, Ti Tĩnh Uyên mất tích từ mùa đông đến giờ, nom như thể cũng vừa mới từ hố đất nào đó bò lên, đầu tóc rối bù, mặt mày xám xịt, áo quần tả tơi, râu ria còn dài và loạn hơn cả tên đồ tể họ Lý ngoài chợ. Với bộ dạng thế này, ai dám nhận hắn là Đại thiếu gia nghiêm trang của Ti phủ chứ?
Đáng giận hơn là vẻ mặt hắn vẫn tỉnh bơ, như thể đang ngồi trong một nơi hoàn toàn không liên quan gì đến mình mà còn ra chiều hứng thú, thỉnh thoảng còn hít sâu một hơi, đôi mắt vốn không có thần sắc chợt sáng rực, khi nhìn thấy đĩa mứt đặt trên bàn, mặc kệ tay mình dơ bẩn đến đâu, mà chụp lấy một nắm nhét vào miệng, chẳng khác nào ma đói đầu thai.
Ti Cuồng Lan nhìn vị huynh trưởng chỉ biết vùi đầu ăn mứt, nét mặt chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào, nhưng không khí xung quanh hắn bỗng chốc lạnh hẳn đi, đến nỗi ép cả cái oi bức mãi chưa chịu tan biến trong không gian lùi dần về sau.
Chỉ có Miêu Quản Gia là biết... có chuyện lớn rồi. Chưa kịp kêu lên một tiếng “Nhị thiếu gia xin nương tay!” thì Ti Cuồng Lan đã sải bước tiến lên, một cước đá bay cả người lẫn ghế của Ti Tĩnh Uyên, nghiến răng nói: “Đúng là quá nuông chiều ngươi rồi!”
Mứt rơi tứ tung. Ti Tĩnh Uyên bị dọa đến hít sâu một hơi, không dám liếc nhìn Ti Cuồng Lan lấy một cái, lại còn tay chân lanh lẹ bò dậy, liều mạng chạy ra khỏi phòng, vừa chạy còn không quên vơ thêm một nắm mứt nhét vào miệng.
Thế là dưới bao ánh mắt tròn xoe kinh ngạc, Đại thiếu gia Ti phủ trông như một con vật đi bằng bốn chân, hoảng hốt bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã biến mất sau cánh cửa.
Ti Cuồng Lan lập tức đuổi theo, tiện tay đoạt lấy cây chổi của tiểu đồng đang quét sân ngoài cửa, dậm một cước bẻ gãy phần đầu chổi, nắm lấy cán chổi lao thẳng ra ngoài.
Một buổi sáng gà bay chó sủa lập tức bùng nổ trong Ti phủ.
Dọc đường đi, tất cả mọi người đều may mắn được chứng kiến cảnh Nhị thiếu gia cầm gậy đuổi theo một "sinh vật" trông rất giống Đại thiếu gia. Còn Đại thiếu gia thì chạy được vài bước là lại bò bốn chân như thú, chạy một đoạn lại bật dậy tiếp tục chạy, mệt rồi lại bò tiếp, trông cực kỳ quái dị kỳ quặc, cả Ti phủ vang vọng tiếng hắn kêu gào cầu xin: “Đừng đánh ta! Đừng đánh ta!” xen lẫn vài tiếng gào rú đầy kinh hoảng chẳng giống tiếng người chút nào.
Nhưng Ti Cuồng Lan nào chịu tha? Mặc cho Ti Tĩnh Uyên chạy nhanh cỡ nào, là chạy bằng chân hay bằng cả tay chân, cây gậy kia vẫn luôn có thể đánh trúng mông hay chân hắn một cách chính xác.
Miêu Quản Gia chạy sát phía sau Ti Cuồng Lan, thừa hiểu lúc này không ai có thể ngăn được hắn, đành phải vừa chạy vừa gào to: “Nhị thiếu gia! Theo gia quy thì cũng chỉ một trăm gậy là nhiều nhất! Ngài nhớ đếm cho kỹ đấy!”
Một trăm gậy? Không đời nào! Ti Cuồng Lan chẳng thèm để tâm. Ti Tĩnh Uyên thì khóc rống như ma, khiến cả Ti phủ náo loạn...
Đúng lúc lại ăn thêm một gậy vào mông, Ti Tĩnh Uyên bỗng dồn hết sức lao về phía trước, cả người nhào lên tường, rồi đạp mạnh một cái nhảy vọt sang cây cột hiên phía chéo trước mặt, cố sức tìm đường thoát thân. Nhưng không biết vì kiệt sức hay chọn sai hướng, mà lúc rẽ gấp thì “rầm” một cái, đâm thẳng vào Liễu Công Tử và Ma Nha đang đi tới từ hướng đó. Ba người kêu “ai da” một tiếng, đổ nhào xuống đất. May mà Cổn Cổn phản ứng nhanh, kịp nhảy sang bên để hóng hớt.
“Ai đó? Sáng sớm ra đường không mang theo mắt à?!” Liễu Công Tử ôm eo đứng dậy, tức giận chỉ vào kẻ đang nằm thở phì phò trên đất.
Ma Nha nhăn nhó bò dậy, vừa liếc thấy mặt tên xui xẻo kia, thì sửng sốt: “Ủa? Đại thiếu gia?!”
“Đại thiếu gia?” Liễu Công Tử cúi đầu nhìn kỹ lại lần nữa, lập tức trợn tròn mắt: “Dô! Đúng thật là Đại thiếu gia rồi! Sao lại ra nông nỗi này? Chơi bời sơn thủy chán rồi, giờ quay sang đi ăn xin à?”
Bốp! Gậy của Ti Cuồng Lan lại quật xuống không trung, giáng mạnh lên đùi Ti Tĩnh Uyên, đau đến mức khiến hắn bật dậy, toan đẩy Liễu Công Tử ra để chạy tiếp, nhưng đã bị y giữ chặt lấy.
Vẻ ngạc nhiên pha giễu cợt trên mặt Liễu Công Tử lập tức tan biến, y nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh như dao, gắt gao nhìn chằm chằm Ti Tĩnh Uyên: “Yêu quái phương nào đây?”
“Ta…” Ti Tĩnh Uyên hoảng loạn, còn chưa kịp nói hết câu, Liễu công tử đã vung một chưởng đánh thẳng vào ngực y. Chỉ nghe một tiếng “chít” vang lên, sau lưng Ti Tĩnh Uyên đang ngã ngồi dưới đất lập tức b*n r* một luồng sáng, lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi hóa thành một con chuột lông xám.
Còn Ti Tĩnh Uyên ở bên này thì như đã chết, thẳng đơ ngã xuống đất, may nhờ Ma Nha phản ứng nhanh, kịp thời đưa tay đỡ lấy sau gáy y, mới tránh cho y khỏi bị u đầu.
Chuột lông xám còn chưa phân biệt được phương hướng, cái đuôi đã bị Liễu công tử giẫm chặt dưới chân.
“Thì ra chỉ là một con chuột tinh tu vi thấp kém, bảo sao chẳng che giấu được chút yêu khí nào.” Liễu công tử bật cười, quay đầu nói với Ti Cuồng Lan: “Thân thể của huynh trưởng ngươi, đúng là bao dung hết chỗ nói!”
Sắc mặt Ti Cuồng Lan còn khó coi hơn khi nãy gấp bội.
Miêu quản gia thấy vậy thì thất sắc, vội vàng chạy đến bên Ti Tĩnh Uyên, thuần thục đưa tay thăm mũi rồi bắt mạch, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu với Ti Cuồng Lan: “Lại tái phát bệnh cũ rồi…”
Thôi thì ai nấy đều biết rõ trong lòng: người trở về là Ti Tĩnh Uyên, nhưng cũng không hoàn toàn là Ti Tĩnh Uyên.
“Chậc chậc, màn này là trò gì đây?” Một nữ tử nãy giờ hóng chuyện từ phía sau Ti Cuồng Lan bước ra, tò mò đánh giá Ti Tĩnh Uyên đang hôn mê bất tỉnh, lại nhìn sang Liễu công tử đang giẫm lên con tinh chuột, vừa xoa mũi vừa nói: “Bị chuột tinh hại à?”
Nàng chẳng lấy làm kinh ngạc, dường như đã thấy quen mắt, chỉ mở miệng kêu lên: “Việc này ta mặc kệ nha, hắn nói rõ với ta rồi, chỉ cần đưa hắn tới phủ các người, nhị công tử nhà các người nhất định hậu tạ trăm lượng vàng! Ta đã đưa đến rồi, các người không thể quỵt nợ đâu đấy!”
Tình thế lập tức trở nên hỗn loạn.
Chuột tinh có lẽ đã tỉnh táo lại, tuy chẳng nhìn ra được chân thân của Liễu công tử, nhưng bản năng lại cảm nhận được mối nguy cực độ tỏa ra từ người này. Liễu công tử nhấc nó lên, ngắm nghía một hồi… rồi bất giác l**m môi một cái: “Lâu lắm rồi chưa được ăn…”
“Chít chít chít, đừng ăn ta! Không được ăn ta đâu! Chít chít chít!” Chuột tinh vùng vẫy giữa không trung, luống cuống hét lên: “Ta đâu có tự nguyện tới đây! Ta cũng chẳng hại ai cả!”
“Không hại người? Yêu vật chiếm giữ thân thể nhân loại vốn đã là trọng tội, g**t ch*t cũng chẳng quá đáng đâu.” Liễu công tử nhe răng cười với nó: “Tu vi thì chẳng ra sao, lá gan lại không nhỏ chút nào.”
“Không phải, ta không chiếm xác người khác đâu! Là chủ nhân thân xác này sống chết khóc lóc cầu xin ta nhập vào mà!” Chuột tinh hoảng hốt lẫn uất ức, sợ bọn họ không tin, bèn thề độc bằng giọng điệu dứt khoát nhất trong đời: “Nếu ta có nửa câu nói dối… thì tu hành vô vọng, đời đời kiếp kiếp mãi làm một con chuột ăn không no!”
Mọi người nhìn nhau. Cô nương kia thấy Miêu quản gia đang nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, bèn cau mày nói: “Đừng nhìn ta, lúc ta gặp hắn thì hắn đã thế rồi. Ta chỉ phụ trách đưa người, lấy tiền, mấy chuyện khác đều không biết.”
Ti Cuồng Lan ném gậy trúc, hít sâu một hơi: “Đem về rồi nói.”
Hắn từ lâu đã nhận ra Ti Tĩnh Uyên có điểm bất ổn, tất nhiên cũng đoán được kẻ này lại tái phát chứng cũ. Nhưng dù vậy, trận đòn vừa rồi vẫn phải đánh, chẳng vì gì khác, chỉ để hắn xả giận mà thôi.
Hết lần này đến lần khác, năm lần bảy lượt, người kia chưa bao giờ để tâm tới lời khuyên răn của hắn, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ đưa bản thân đến ranh giới sinh tử. Biết thế thì ban đầu cần gì phải hao tâm tổn trí đi tìm Vô Huyền Cầm, chi bằng cứ để hắn bị chiếm mất thân xác, từ nửa người sống biến thành kẻ không mạng quách cho rồi!
Ti Cuồng Lan hất tay áo bỏ đi, để mặc đám người rối rít đưa Ti Tĩnh Uyên về phủ.
Cô nương kia sán lại gần Liễu công tử, chỉ vào chuột tinh trong tay y, cười hì hì: “Nhìn huynh cũng là người tinh thông thuật pháp, báo môn phái làm quen chút đi? Ta tên là Thạch Thiết Lam, chưởng môn phái Tam Nguy, kết bạn không?”
“Ta vô môn vô phái, không cần quen biết.” Liễu công tử lườm nàng một cái, cố ý lùi ra xa, còn tiện tay phẩy phẩy làn bụi do nàng mang tới: “Ta cũng không thích kết bạn với mấy người mặt mũi còn chưa rửa sạch.”
“Khà khà, huynh ăn nói khó nghe thế, chắc bình thường có không ít người muốn đánh chết huynh đâu ha.”
Nàng không giận chút nào, trái lại còn móc từ chiếc túi vải cũ kỹ bên hông ra một tờ giấy nhàu nát, nhét vào tay Liễu công tử: “Nhưng huynh không cần lo, phái Tam Nguy bọn ta chuyên xử lý mấy tình huống thế này, trên đây là địa chỉ của chúng ta, huynh cầm lấy đề phòng bất trắc!”
Liễu công tử tất nhiên không nhận, chỉ cười nhạt trêu chọc: “Dựa vào ngươi, cũng đòi bảo vệ ta chu toàn?”
“Không phải bảo vệ ngươi chu toàn, mà là nếu lỡ như ngươi bị đánh chết mà chẳng ai lo hậu sự, bọn ta có thể giúp đỡ thôi mà!”
Nàng dứt khoát chắn ngang đường đi của y, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói thật nhé, ta cầm kỳ thi họa cái nào cũng thông, đọc kinh tụng chú cũng không thành vấn đề. Tùy theo ngươi thích loại nhạc cụ nào, tín ngưỡng giáo phái ra sao, giao cho bọn ta, đảm bảo làm tang sự linh đình cho ngươi! Trong nghề lo hậu sự này, ta xếp thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất! Hay là ngươi cân nhắc chút đi?”
Ma Nha tụt lại phía sau cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ha hả. Thân phận cô gái này còn ly kỳ hơn cả dáng vẻ của nàng.
“Cười cái rắm!” Liễu công tử quay đầu, nhe răng trợn mắt với hắn: “So với ta, ngươi càng cần đến cái môn phái quỷ quái kia hơn đấy! Trăm việc chẳng còn mấy nữa đâu!”
Ma Nha lập tức im bặt.
“Sao cơ? Vị tiểu sư phụ này cần chúng ta hỗ trợ sao?” Mắt nàng sáng lên, lập tức nhào tới trước mặt Ma Nha: “Không sao đâu! Tiểu sư phụ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sớm lo hậu sự là chuyện sáng suốt lắm đó! Ta với ngươi thương lượng một chút nhé?”
“Không, không, thí chủ hiểu lầm rồi, ta không cần các vị giúp gì hết.”
“Nói chuyện một chút đi mà, ai rồi cũng sẽ chết cả thôi, tiểu sư phụ cũng không ngoại lệ đâu. Nếu giờ ngươi thanh toán tiền phí cho ta, ta có thể tính giá rẻ hơn đấy!”
“Không phải... thí chủ sao lại tự tin rằng ta sẽ chết sớm hơn thí chủ chứ... rõ ràng ta trông nhỏ tuổi hơn thí chủ rất nhiều mà.”
“Ta sẽ thu nhận đệ tử mà, nếu ta không còn nữa thì bọn họ vẫn còn, đó là truyền thừa.”
“Nhưng ta thấy thí chủ chẳng giống người có khả năng thu đồ đệ gì cả… ngay cả cơm của mình cũng chưa ăn no thì phải?”
“Ờ... dạo gần đây thu nhập của môn phái chúng ta quả thực hơi túng thiếu một chút, vậy nên tiểu sư phụ à, người từ bi rộng lượng, giúp đỡ bọn ta một phen được không?”
“Ta không có tiền!”
“Vậy ngươi có người thân bạn bè nào vừa có tiền vừa đáng ghét, lại nhiều kẻ thù, giới thiệu cho ta đi?”
“Liễu Công Tử là bạn thân của ta.”
“Ai là Liễu Công Tử?”
“Là người đàn ông vừa rồi ngươi nói muốn lo hậu sự cho hắn đó…”
…