Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 7

2.

Ti Tĩnh Uyên lại một lần nữa lặng lẽ nằm bất động trên giường, hô hấp tuy yếu nhưng vẫn còn ổn định.

Trong phòng, giọng the thé của con chuột tinh run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở, cuống quýt kể: “Hôm đó ta ra ngoài kiếm ăn, thấy ở cái hốc tối dưới chân tường của một căn nhà kia có một người đang nằm đó, còn thở nhưng không tỉnh lại. Nhìn thế nào cũng không giống say rượu, vì không hề có mùi rượu, chỉ là mê man mãi không tỉnh. Mà nơi hắn nằm cũng rất kỳ cục, bên trên cái hốc đó phủ đầy đống đồ linh tinh vứt bừa, tám phần là lúc hắn ngã vào đã kéo đổ những thứ ấy, che kín cả lối vào. Nếu không phải ta có thói quen chui lủi khắp nơi, ai mà phát hiện ra một người ngất xỉu nằm khuất ở cái góc kín đó chứ?

Nhưng chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến ta nên ta đã định bỏ đi. Ai ngờ đúng lúc đó lại nghe có ai phía bên kia bức tường yếu ớt kêu: ‘Cứu mạng… có ai nghe thấy ta nói không? Nghe thấy thì làm ơn kêu một tiếng đi!’

Tính ta lắm chuyện, nên cũng thuận miệng chít một tiếng. Rồi ta hỏi hắn là ai. Hắn vui mừng quá mức, lập tức hỏi lại: ‘Ngươi nhất định không phải là người đúng không?’ Ta bèn thật thà nói mình là chuột tinh. Hắn nghe xong bèn bảo cuối cùng cũng đợi được cứu tinh! Sau đó hắn bảo ta thử xem có thể nhập vào thân thể đó không.

Lúc đầu tất nhiên ta không chịu, dù tu vi thấp nhưng ta cũng biết tùy tiện nhập xác người sống là sẽ rước họa vào thân. Nhưng hắn cứ khẩn thiết cầu xin, nói nếu ta không giúp thì người đó sẽ gặp nguy hiểm, còn nếu làm được thì coi như đại công cứu người. Hắn còn bảo ta đưa thân xác này đến Kinh thành, vào Ti phủ ở sông Thanh Mộng, gặp nhị thiếu gia thì sẽ được thưởng. Ngoài trăm lượng hoàng kim, trong phủ còn có linh chi ngàn năm, nhân sâm vạn năm, chỉ cần ta mở lời là sẽ được ban thưởng. Những linh vật đó đối với tu vi của ta quả thực là đại bổ.”

Con chuột tinh kể đến đây thì càng nói càng hối hận, giọng nghẹn ngào: “Nói thật thì vàng bạc ta không để tâm, nhưng linh vật ngàn năm ấy khiến ta động lòng. Hơn nữa ta cũng rất ngưỡng mộ đồng loại đã hóa được hình người, luôn mong một ngày cũng được nếm trải cảm giác làm người một lần, thế là hồ đồ đồng ý.”

Nó vừa nói vừa thở dài: “Biết thế ta mặc kệ luôn cho rồi. Ai ngờ ngàn dặm xa xôi đến đây, linh vật còn chưa thấy đâu đã bị ăn một trận đòn, suýt nữa mất mạng.”

Ti Cuồng Lan nghe xong thì lửa giận bốc lên, đấm mạnh xuống bàn khiến chén trà trên mặt bàn bật lên rồi lại run rẩy rơi xuống, suýt thì đổ cả nước.

“Chuyện này đúng là kiểu mà đại thiếu gia làm ra.” Miêu Quản Gia ghé sát tai Ti Cuồng Lan nói khẽ một câu, rồi hỏi con chuột tinh: “Người đó không dặn ngươi chuyện gì khác à?”

“Hắn bảo ta sau khi vào Ti phủ, ngoài việc tìm nhị thiếu gia lãnh thưởng, còn phải lập tức đưa nhị thiếu gia đi cứu hắn, nếu không thì hắn không quay về được.” Chuột tinh nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chính miệng hắn nói thế. Ta còn đang định hỏi kỹ hơn thì giọng của hắn bỗng thấp dần, giống như đang né tránh thứ gì đó. Câu cuối cùng ta nghe được là: ‘Dù sao thì họ nhìn thấy thân xác này cũng sẽ hiểu thôi, ngươi mau chạy đi!’”

Tim Ti Cuồng Lan thắt lại, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ hỏi: “Ngươi gặp hắn lúc nào?”

“Hơn một tháng trước…”

Miêu Quản Gia nhíu mày: “Vậy ngươi tốn hơn một tháng mới tìm được chúng ta?” Nói rồi ông ta quay sang nhìn người đã đưa chuột tinh đến.

“Đừng trừng ta như thế. Lúc ta gặp nó, nó sắp chết khát giữa sa mạc rồi. Các ngươi cũng biết mà, phái Tam Nguy bọn ta chuyên lo hậu sự cho người chết, mà đưa người sống đi thì phiền hơn đưa xác chết nhiều. Nếu không vì nó hứa sẽ thưởng cho ta trăm lượng vàng… nếu không phải vì tiền thật, ta còn lâu mới chịu đến một chuyến như thế.”

Thạch Thiết Lam vội vàng phân bua.

“Các ngươi biết hành trình đó gian nan cỡ nào không? Đường xa, lại khúc khuỷu hiểm trở, nó thì vừa đi vừa bò, đi chưa nổi hai dặm đã kêu mệt, trên người không có lấy một xu, còn phải kêu ta đi thuê xe ngựa. Vất vả lắm mới đưa được tổ tông này về, các ngươi còn trách ta tới trễ sao?”

Nghe vậy, chuột tinh liên tục gật đầu: “May mà gặp được nàng ấy, lần đầu ta nhập vào thân người, hoàn toàn không điều khiển được cơ thể, ngay cả đi đứng cũng không nổi, nếu chỉ dựa vào mình thì mười năm cũng chưa chắc tới nơi.”

Thạch Thiết Lam cũng gật đầu lia lịa: “Chúng ta làm việc tốt đó. Nếu các ngươi dám lật lọng, ta sẽ không để yên đâu!”

Ti Cuồng Lan đè nén cơn giận, hỏi: “Căn nhà đó ở đâu?”

“Là…” Chuột tinh đột ngột ngậm miệng, dè dặt nhìn Liễu Công Tử: “Các ngươi phải thề với trời, nếu ta nói ra thì không được ăn ta!”

Liễu Công Tử hừ một tiếng, cố ý nhe răng ra dọa nó một cái, làm nó sợ đến run lên.

“Không ai ăn ngươi cả. Dù ngươi là ai, đến từ đâu, ngươi cũng là ân nhân … ân… chuột của Ti phủ. Ti phủ ta xưa nay không phải hạng vong ân phụ nghĩa.” Ti Cuồng Lan lại quay sang dặn Miêu Quản Gia: “Trăm lượng vàng, linh chi ngàn năm, ông đi chuẩn bị trước đi.”

Chuột tinh thở phào nhẹ nhõm. Thạch Thiết Lam thì vui đến nhảy dựng lên, lại chạy tới trước mặt Ti Cuồng Lan, đập tay lên ngực cam đoan: “Nhị thiếu gia thật sảng khoái! Thạch Thiết Lam ta cũng vậy! Từ nay về sau, hậu sự của toàn bộ người trong Ti phủ, cứ giao cho phái Tam Nguy bọn ta! Không lấy một xu!”

Ti Cuồng Lan gượng cười: “Vậy ta thì phải cảm tạ chưởng môn Thạch rồi?”

“Không cần, không cần! Đều là bạn bè cả, khách sáo gì chứ, ha ha ha.” Thạch Thiết Lam cười ha hả: “Đều là duyên phận cả thôi. Nếu không phải ta đi lo chuyện ở gần đó, cũng đâu gặp được con chuột này.”

“Chưởng môn Thạch cũng đừng vui mừng quá sớm. Tiền thưởng tuy chuẩn bị sẵn, nhưng phải đợi chúng ta bình an trở về mới đưa.” Ti Cuồng Lan lạnh giọng nhắc.

Niềm vui của Thạch Thiết Lam lập tức sụt phân nửa: “Nhưng ta đã giao người cho các ngươi rồi mà!”

“Thứ ngươi đưa tới là người sao?” Ti Cuồng Lan hỏi lại.

“Ít nhất cũng được một nửa chứ?”

“Vậy thì chỉ trả năm mươi lượng. Chưởng môn Thạch nhận rồi có thể rời đi.”

"Không được! Sao lại chỉ có năm mươi lượng vàng! Thôi được thôi được, cứ theo ý ngươi đi, cùng lắm ta chờ thêm chút nữa."

Ti Cuồng Lan mỉm cười, bước tới trước mặt Liễu công tử: “Giải pháp thuật của yêu quái kia đi."

Liễu công tử nghiêng đầu, khẽ nói bên tai hắn: “Không hợp quy củ của Đào Đô chúng ta đâu."

"Đây là Ti phủ, không phải Đào Đô. Trên cánh tay ngươi nếu vẫn còn ấn ký của Ti phủ ta, thì phải làm theo ý ta." Ti Cuồng Lan chỉ về phía đầu giường: “Ti Tĩnh Uyên đã rời khỏi thân xác quá lâu, nếu không có yêu quái này, e rằng hắn đã chết đói từ sớm. Cứu một mạng người chẳng đủ bù đắp lỗi nhập xác hay sao? Quy củ của các ngươi chẳng đến mức vô lý như thế chứ?"

"Nhị công tử mà cũng vì một con chuột mà mở lời cầu xin, xem ra cũng không lạnh lùng như lời đồn nhỉ." Liễu công tử bật cười: “Được rồi, trời nóng quá, hôm nay ta nể mặt ngươi một lần."

Dứt lời, y khẽ động ngón tay, sức mạnh vô hình đang trói buộc chuột tinh lập tức tan biến.

Được tự do, chuột tinh chẳng màng thân thể còn mềm nhũn, lập tức bò rạp xuống, dập đầu liên hồi, khấu tạ ơn tha mạng.

"Quay về thân thể hắn đi." Ti Cuồng Lan hất cằm về phía giường: “Sau này còn phải trông cậy ngươi dẫn đường."

"Phải phải phải! Ta lập tức quay về ngay!"

Chẳng bao lâu, Ti Tĩnh Uyên đã ngồi dậy trên giường.

Thấy vậy, Liễu công tử tiếc rẻ thì thào: “Lại không được ăn rồi..."

"A di đà Phật, không ăn được mới là chuyện tốt đó!" Ma Nha thở phào một hơi, Cổn Cổn cũng thở phào theo.
Rất tốt, đầu trọc và đầu hồ ly đều bị búng cho một cái đau điếng.

Chỉ là, vở kịch lớn diễn ra sáng nay ở Ti phủ, hình như vẫn thiếu điều gì đó...

À đúng rồi, thiếu mất một kẻ thích hóng chuyện nhất.

Sáng nay tỉnh dậy đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Là đi khám bệnh, hay lén làm việc gì không thể để người khác biết, không ai dám chắc.

Từ sau cái đêm họ phát hiện nàng giấu giếm bọn họ làm chuyện kia, mấy ngày nay, dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy mơ hồ bất an, như thể nàng đang dần dần rời xa họ, mà bọn họ… rất có thể sẽ không đuổi kịp nàng nữa.

Cảm giác mơ hồ như bị gai nhọn đâm trong tim. Không hẳn là đau, nhưng khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Ngay trong khoảnh khắc Ti Cuồng Lan phân tâm, “phiên bản chuột" của Ti Tĩnh Uyên đã xuống giường, kể rõ rành rọt chuyện xảy ra.

Miêu quản gia lấy bản đồ ra, mọi người bèn vây quanh nhìn theo ngón tay của ông.

"Trấn Long Vĩ?"

Ti Cuồng Lan nhìn vào địa danh gần như chạm tới rìa tây vực trên bản đồ, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng: “Xa thật đấy..."

"Chúng ta từ phủ đến đó, dù chọn ngựa chạy nhanh nhất, không nghỉ ngơi cũng phải hơn mười ngày..." Miêu quản gia lo lắng nói: “Kéo dài thêm từng ấy ngày, không biết bên Đại thiếu gia liệu có gặp thêm biến cố nào không... Hơn nữa, chuột tinh kia chỉ nghe được giọng, chứ chưa nhìn thấy mặt, người phía sau bức tường ấy có đúng là Đại thiếu gia hay không, vẫn chưa thể hoàn toàn xác định. Một khi chuyến này xảy ra sơ suất, tới lui đều sẽ mất thời gian vô kể..."

"Thôi được rồi, ta chịu chút thiệt, dẫn các ngươi đi." Liễu công tử bước tới, đưa tay vạch vài cái lên bản đồ: “Ba ngày, nhanh hơn nữa thì sợ các ngươi chịu không nổi."

“Ngươi ư?!” Ti Cuồng Lan nhìn y với vẻ không mấy tin tưởng.

“Ta.” Liễu Công Tử nheo mắt cười.

Nghe xong lời hắn nói, mắt của Thạch Thiết Lâm trừng lớn: “Ngươi bịp bợm hả, xa như thế làm sao có thể tới trong ba ngày được? Ta không tin!”

Liễu Công Tử bĩu môi: “Vậy đi, nếu ta có thể đến nơi trong ba ngày, trăm lượng vàng kia ngươi chia cho ta một nửa, thế nào?”

“Cái này…” Thạch Thiết Lâm do dự một lúc: “Chia cho ngươi một lượng được không?”

“Cút!”

Chỉ có nàng là không tin, chứ Ti Cuồng Lan và Miêu Quản Gia thì tin. Kẻ đi theo bên cạnh Đào Yêu, đến cả hồ ly cũng chẳng phải hồ ly tầm thường, huống chi là Liễu Công Tử. Đào Đô và những kẻ đến từ Đào Đô đối với bọn họ vẫn là một điều bí ẩn, nhưng sức mạnh của bí ẩn đó lại là thứ đáng để tin tưởng, đó là nhận thức chung của họ.

“Chuyện không thể chậm trễ, thu xếp xong thì lập tức xuất phát.” Ti Cuồng Lan nhìn thẳng Liễu Công Tử: “Chuyến này nếu có thể bình an trở về, tất sẽ trọng thưởng.”

“Ta không cần bao lì xì to bằng cái gối đâu!” Liễu Công Tử vội vàng xua tay: “Dù sao thì ngươi sẽ nợ ta một ân tình, đợi ta nghĩ xong muốn gì, ngươi hãy trả ta cũng được.”

“Cũng được.” Ti Cuồng Lan gật đầu, rồi quay sang dặn Miêu Quản Gia: “Ông ở lại phủ trông coi, nếu có biến cố gì, ta sẽ nghĩ cách thông báo.”

“Vâng, nhị thiếu gia yên tâm, bên này ta sẽ trông coi chu đáo.” Miêu Quản Gia chắp tay với Liễu Công Tử: “Lần này có Liễu Công Tử cùng đi nên ta yên tâm hơn nhiều. Các vị lên đường cẩn trọng.”

“Ta cũng muốn đi cùng các ngươi! Đại thiếu gia bình thường cũng không bạc đãi ta với Cổn Cổn, giờ huynh ấy gặp nạn, ta cũng muốn góp chút sức! Hơn nữa…” Ma Nha ngập ngừng một chút, rồi vội túm lấy tay áo Liễu Công Tử như sợ bị từ chối: “Tuy ta với Cổn Cổn không giúp các ngươi đánh nhau được, nhưng nếu cần sai vặt, đưa thư hay làm việc lặt vặt gì, cũng thêm một tay mà. Các ngươi biết Cổn Cổn có bản lĩnh nhận đường tìm người thế nào rồi, nếu cần thiết, ta còn có thể giúp tụng kinh nữa.”

Liễu Công Tử vừa định trả lời, thì một tiểu đồng chạy tới trước cửa, cầm theo một phong thư: “Liễu Công Tử, có người gửi thư cho ngài!”

Hắn nhận lấy thư, xé mở, nét chữ vẫn cẩu thả nhưng đã khá hơn trước của Đào Yêu đập vào mắt…

“Bệnh nhân mới lần này hơi phiền phức, ta đang vội đến một nơi rất xa để tìm thuốc giải, ngày về chưa rõ. Trong bếp có món gì ngon thì nhớ để phần cho ta. Đừng nhớ ta.”

Liễu Công Tử đưa thư cho Ti Cuồng Lan, Ti Cuồng Lan liếc mắt qua rồi điềm nhiên chuyển cho Miêu Quản Gia: “Phải trừ bao nhiêu ngày công, ngươi tính cho kỹ là được.”

“Con bé này…” Miêu Quản Gia lắc đầu cười khổ.

“Ông đừng mềm lòng, phải trừ tiền công của nàng ta nhiều vào, cũng đừng để dành đồ ngon cho nàng ta nữa.” Liễu Công Tử hùa thêm: “Nếu nàng ta ở lại thì đã chẳng đến lượt ta theo nhị thiếu gia đi chuyến này rồi. Trời thì nóng như thiêu, còn phải đến nơi nóng hơn nữa, ta đúng là số khổ.”

“Không khổ, không khổ, ta quạt cho huynh!” Ma Nha không biết từ đâu lôi ra một cái quạt mo, ra sức quạt cho Liễu Công Tử: “Mang ta theo, trên đường huynh sẽ luôn được hưởng làn gió mát lành!”

Lời Ma Nha còn chưa dứt, Thạch Thiết Lâm cũng túm lấy một cây quạt, cười tươi rói quạt cho Liễu Công Tử: “Ta thấy bọn họ đều tin huynh có thể tới trấn Long Vĩ trong ba ngày, vậy thì thuận tiện cho ta đi cùng một chuyến đi, huynh xem, chuyện này thật khéo, vốn dĩ ta cũng định đến trấn Long Vĩ. Nếu không phải nửa đường làm chuyện tốt, ta đã đến nơi rồi. Dù sao ở lại đây cũng chẳng được trả công, chi bằng đi theo các ngươi, cùng đi cùng về.”

Liễu Công Tử mỉm cười xoa đầu trọc của Ma Nha: “Dẫn ngươi theo cũng được, nhưng việc này phải tính vào một trong một trăm chuyện ta làm giúp Đào Yêu. Một trăm chuyện, không còn xa nữa đâu.”

Hắn lại gỡ cây quạt trong tay Thạch Thiết Lâm xuống: “Dẫn ngươi đi cũng được, nhưng thù lao của ngươi phải chia cho ta một nửa, không được mặc cả một đồng. Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ.” Nói xong, hắn sải bước rời đi, để lại Ma Nha và Thạch Thiết Lâm mắt to trừng mắt nhỏ, mỗi người đều đang giằng co với giới hạn cuối cùng của mình.

Miêu Quản Gia cất bản đồ cẩn thận rồi giao cho Ti Cuồng Lan: “Nơi đó địa hình phức tạp, ngàn vạn lần chớ để lạc đường. Thời tiết nóng bức, phải uống nhiều nước, gặp chuyện thì không được hấp tấp.”

“Cũng không phải lần đầu giải quyết mấy chuyện rắc rối kiểu này.” Ti Cuồng Lan vuốt trán: “Lần này bắt được hắn trở về, nhất định phải tống vào ngục của Bệ Hãn Ti, cho hắn ngồi tù.” Dứt lời, y lại ngẩng đầu bảo Miêu Quản Gia: “Mang đàn Vô Huyền tới đây.”

“Vâng. Có mang kiếm không? Đề phòng bất trắc.”

“Ừ.”

Thực ra mấy rắc rối thế này đối với hắn mà nói, chưa bao giờ có thể dùng con số để tính, dù là bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ không chút do dự mà đi bắt huynh ấy về, một lần hay vô số lần, chẳng khác gì nhau. Chỉ là lần này, ngoài việc phải bận lòng vì người huynh trưởng không ra huynh trưởng kia, hắn còn cứ mãi nhớ đến kẻ đã đột ngột biến mất trong ánh bình minh ngay trước mắt mình.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, hơi nóng hầm hập. Ti phủ chưa bao giờ bận rộn đến thế, kẻ thì thu dọn hành lý, người thì dặn dò trăm điều, có kẻ thì cò kè mặc cả tranh thủ chốt chuyện sau cùng, cũng có kẻ thì chiếm lấy thân xác Ti Tĩnh Uyên ăn sạch sáu đĩa bánh mật…

Một ngày hè oi ả vốn bình thường, vì hai cuộc hành trình đột ngột, mà trở thành khởi đầu cho một con đường mờ mịt, chẳng biết phúc hay họa. 

Bình Luận (0)
Comment