3.
Trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời đêm thăm thẳm, sa mạc mênh mông vạn dặm trải dài. Phong cảnh trước mắt chẳng khác mấy với lời các thi nhân từng tả. Họ từng ngợi ca “Đại mạc khói đơn vươn thẳng trời, Trường hà lặn nắng một vầng tròn.” hay “Rượu nho chén ngọc lấp lánh soi”… nhưng không ai từng nói với nàng rằng cái nơi quỷ quái này, đến đêm cũng nóng đến thế!
Đào Yêu vác một cái xẻng sắt, lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho chuyện đào mộ lúc nửa đêm thuận lợi suôn sẻ.
Ngôi mộ mới trước mắt nằm giữa ánh trăng nhạt, mang vẻ hiu quạnh vô tận. Trên bia mộ, tên người được khắc vừa mới tô lại nên rất rõ ràng: Trịnh Vũ Lương.
Vài canh giờ trước, nàng còn đứng tại thị trấn hẻo lánh mang tên Phụng Vĩ này, trước mắt là ngôi nhà họ Trịnh mà nàng phải rất vất vả mới tìm ra được. Nào ngờ người đón tiếp nàng lại chỉ là cánh cửa đóng kín, cùng chiếc đèn lồng trắng lay động dưới mái hiên trong làn gió nóng bức.
Nàng gõ cửa, không ai đáp. Linh cảm chẳng lành nổi lên trong lòng, nhưng nàng vẫn ôm hy vọng chiếc đèn lồng kia không phải để đưa tiễn người nàng đang tìm.
Hỏi thăm người dân xung quanh, câu trả lời đúng là điều nàng hoàn toàn không muốn nghe, Đại công tử nhà họ Trịnh đã qua đời hai tháng trước.
Chết thế nào? Tự vẫn.
Lúc này Đào Yêu không còn thấy nóng nữa, mồ hôi trên người cũng trở nên lạnh toát.
Hai tháng trước người này chết, đúng bằng thời gian cả nhà dưa ngọt phát bệnh… Nếu thật sự là vì tính sai mà ăn phải thứ không nên ăn, rước lấy họa sát thân, khiến phản phệ phát tác… thì nếu người bị hại còn sống, vẫn có thể tìm cách trả lại món đồ bị lấy nhầm, tạm coi là chuộc lỗi. Nhưng nếu người đó vì thế mà mất mạng… sinh tử đã định, dù nàng là Đào Yêu, Quỷ y của đất Đào Đô ra tay thì cũng chẳng thể tìm ra loại thuốc giải nào để hóa giải độc của phản phệ đó. Sinh mạng cả nhà dưa ngọt… nguy rồi.
Chỉ nghĩ đến chuyện ba người nhà dưa ngọt có thể trở thành những bệnh nhân đầu tiên nàng không thể cứu, Đào Yêu không còn cảm nhận được cái nóng nữa. Chẳng lẽ danh hiệu Quỷ y Đào Đô lại sụp đổ tại nơi này sao?!
Lo lắng, không cam lòng, mệt mỏi, như từng mũi kim may xuyên qua người, lại xen chút đau đầu, Đào Yêu đã ngồi suốt nửa ngày ở tiệm ăn gần nhà họ Trịnh, hiếm có là chẳng buồn ăn uống gì, chỉ dốc vào bụng toàn nước lạnh.
Trấn Phụng Vĩ tuy nằm nơi biên cương hẻo lánh của Tây Vực, không được trời đất ưu ái, nhưng lại rộn ràng vượt ngoài tưởng tượng, sinh khí dồi dào.
Tựa như một viên minh châu nhỏ, tỏa sáng giữa sa mạc bao la. Người dân bản địa đều có vẻ yên ổn an cư, khách buôn lui tới cũng khá đông đúc. Ở chợ có rất nhiều đồ chơi mới lạ được bày bán, các loại gia vị mang mùi hương khác nhau thoang thoảng trong không khí khô nóng. Tiếng trả giá vang lên không ngớt, xen trong làn gió bất chợt nổi lên không chỉ là cát vàng mà còn có tiếng lục lạc lạc đà leng keng vang vọng. Theo thời gian trôi đi, ánh chiều tà càng thêm rực rỡ, biển cát hóa thành sắc vàng ròng, với những kẻ quen sống nơi trung nguyên phong điều vũ thuận mà nói, đây quả thực là cảnh tượng hiếm thấy, rất đáng chiêm ngưỡng.
Chỉ tiếc tâm trạng Đào Yêu không tốt, chẳng buồn thưởng ngoạn vẻ đẹp nơi đây, trong đầu chỉ vẩn vơ một câu hỏi: Trịnh Vũ Lương thật sự đã chết rồi sao?
Tiểu nhị quán ăn kể, chuyện công tử nhà họ Trịnh tự vẫn từng náo động cả thị trấn. Sau khi mai táng xong, nhà họ Trịnh lập tức đóng cửa từ chối khách khứa, ai nấy đều đoán rằng cha mẹ quá đau lòng, lại thấy mất mặt nên chỉ đành đóng cửa sống qua ngày.
Đau lòng là chuyện dễ hiểu, nhưng “mất mặt không dám gặp người” là ý gì?
Được Đào Yêu thưởng thêm, tiểu nhị vui mừng ra mặt, lời cũng nhiều hơn: “Trịnh công tử xem như là ‘danh sĩ’ vùng này, dáng dấp đẹp, học thức tốt, gia thế lại càng không tầm thường. Từ trấn Phụng Vĩ đến trấn Long Vĩ, mười thành hai trấn này, nhà họ Trịnh là giàu có nhất. Nghe nói tổ tiên từng làm quan lớn triều trước, xuất thân danh gia vọng tộc. Chỉ vì thời thế thay đổi, hậu nhân từ Trung Nguyên chuyển đến đây, tuy không còn vinh quang như xưa, nhưng ‘ngựa chết cũng to hơn trâu sống’, nên ở vùng này vẫn là nhân vật có máu mặt.
Nhà họ Trịnh không chỉ giàu mà còn coi trọng lễ nghĩa. Từ trên xuống dưới ai nấy đều hòa nhã, hay làm việc thiện. Công tử nhà họ Trịnh học rộng tài cao, nhưng chẳng mấy hứng thú với công danh, mở tư thục dạy trẻ con học chữ. Gặp học trò nghèo, còn tự bỏ tiền mua sách vở cho tụi nhỏ. Ai cũng kính trọng, cho rằng thế gian hiếm ai vừa có đức vừa có tài như hắn.”
“Nghe câu nào cũng là lời khen cả…” Đào Yêu cau mày: “Vậy Trịnh công tử chẳng phải rất có tiếng tốt sao?”
“Phải, nổi tiếng lắm!” Tiểu nhị khẳng định chắc nịch, nhưng ngay sau đó lại tiếc nuối nói: “Ít nhất là… trước năm nay thì rất tốt…”
“Ý ngươi là… năm nay thì không?”
Trong lòng Đào Yêu đã mơ hồ đoán ra, chỉ cần một bằng chứng chắc chắn hơn.
“Đâu chỉ là không tốt nữa… phải nói là rớt xuống đáy vực ấy.” Tiểu nhị nhìn trước ngó sau, hạ thấp giọng: “Ta không phải kẻ thích nói xấu sau lưng người khác, chỉ là thuật lại sự thật thôi. Chuyện xảy ra chắc chừng nửa năm trước, tư thục của công tử xảy ra một… chuyện xấu.”
Giọng hắn nhỏ hơn nữa, gần như thì thầm sát tai: “Có ông cậu của một tiểu cô nương trong tư thục, bỗng dưng chặn ngay cửa, mắng Trịnh công tử là Đ* c*m th* đội lốt người, bề ngoài đạo mạo mà bên trong đồi bại, nói chung là mắng thậm tệ suốt mấy canh giờ, ầm ĩ đến độ cả trấn đều biết, mới chịu dừng.”
Đào Yêu không hiểu: “Sao lại mắng hắn như vậy?”
“Khụ… nói Trịnh công tử đã… làm chuyện xấu với con bé ấy…” Tiểu nhị xấu hổ chẳng dám nói ra.
“Gì cơ?!” Chuyện này đúng là ngoài dự đoán của Đào Yêu.
“Con bé đó không cha không mẹ, được bà ngoại mù nuôi lớn. Ban đầu là Trịnh công tử thấy nhà nghèo mà cô bé lại ham học, cộng thêm bản thân không trọng nam khinh nữ, nên mới cho vào tư thục học miễn phí. Ai ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này…”
Tiểu nhị lắc đầu liên tục.
Đào Yêu uống một ngụm nước lớn, hỏi: “Ngươi có tin chuyện đó không?”
“Trịnh công tử sao?” Tiểu nhị tỏ vẻ khó xử, nghĩ một lát rồi mới nói: “Ban đầu ta cũng không tin đâu. Trịnh công tử xưa nay nổi tiếng là người lễ nghĩa, liêm khiết, được người đời kính trọng, ta thật sự chẳng muốn tin chuyện ấy. Nhưng mà…” Hắn thở dài: “Nhưng loại chuyện như vậy, dù có phải sự thật hay không, một khi truyền ra ngoài, để người khác nghe được, thì cũng giống như ‘bùn vàng dính đáy quần, không phải cứt cũng giống cứt’, lời đồn kiểu đó còn khó nghe gấp trăm lần mấy chuyện trộm cắp vặt, đối với người như Trịnh công tử, đó chẳng khác gì một đòn chí mạng.”
Đào Yêu cau mày: “Bị người vu oan như thế, Trịnh gia chẳng lẽ không đứng ra thanh minh?”
“Có chứ, họ có lên tiếng, còn báo quan nữa, muốn đưa ngươi cậu kia ra công đường đối chất.” Tiểu nhị kể tiếp: “Chỉ là, trước giờ chúng ta chưa từng nghe nói đến người cậu đó. Không biết hắn từ đâu chui ra, dắt theo cô cháu gái vừa khóc vừa tố cáo, diễn cho xong màn kịch rồi người cũng biến mất. Quan phủ tìm khắp trấn cũng không lần ra tung tích. Hỏi cô bé kia thì nó cứ như câm điếc, ai hỏi gì cũng không nói, chỉ biết khóc. Còn bà ngoại mù của nó thì càng chẳng nói được gì có ích, vụ án bèn bị đình lại. Sau đó Trịnh gia cũng bỏ không ít công sức để tìm người cậu kia, nhưng rốt cuộc vẫn là công cốc, cứ như hắn bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Trịnh công tử thì một mực khẳng định bản thân vô tội, bị vu oan hãm hại, nhưng chuyện đã lan khắp thị trấn, lòng người lại khó đoán. Có kẻ tin công tử vô tội, có người lại nói hắn là loại người giả nhân giả nghĩa, ngày thường che giấu quá khéo mà thôi. Lại còn vài kẻ ưa chuyện thị phi đem chuyện đó thêm mắm dặm muối mà truyền ra, càng truyền càng khó nghe, kéo cả Trịnh gia bị người đời xa lánh theo. Cuối cùng Trịnh công tử đành phải đóng cửa lớp tư thục, cả ngày ru rú trong nhà không chịu gặp ai. Không bao lâu sau thì mất.”
Tiểu nhị lắc đầu, ngữ khí đầy tiếc nuối: “Thực ra ta thật sự không tin Trịnh công tử sẽ làm chuyện như vậy, nhưng ta tin hay không thì có ích gì chứ? Dù chỉ là lời đồn, nhưng thanh danh quý giá nhất của hắn cũng tiêu tan rồi. Hắn lại là người đọc sách thánh hiền, cực kỳ coi trọng danh dự, đi đến bước đường cùng cũng không có gì lạ. Dù hắn lấy cái chết để chứng minh trong sạch, vẫn có kẻ bảo hắn là sợ tội nên tự sát mà thôi... Những lời đó thực sự quá tàn nhẫn. Nếu ta là người Trịnh gia, chắc cũng sẽ đóng cửa không dám ra ngoài.”
Quả nhiên tiền thưởng vẫn hiệu quả, chỉ vài đồng mà đã moi được nhiều tin tức như vậy, tuy toàn là tin xấu. Nhưng cũng chính từ đó, mà những điểm khiến nàng nghi ngờ dần hiện ra.
“Chưa nói đến mấy lời đồn kia, bình thường Trịnh công tử có hay đánh bạc không?” Đào Yêu đột ngột hỏi.
“Đánh bạc? Làm sao có chuyện đó?” Tiểu nhị liên tục lắc đầu: “Người như Trịnh công tử sao có thể xuất hiện ở sòng bạc? Mấy con bạc trong trấn ta đều quen, chưa từng nghe ai nói thấy Trịnh công tử ở sòng bạc cả.”
Đào Yêu tính toán thời gian: “Vậy trong năm nay hắn có từng rời khỏi trấn không? Lỡ đâu lúc đi nơi khác không nhịn được mà sa vào cờ bạc thì sao?”
“Không thể nào. Từ khi mở lớp tư thục tới nay, mấy năm nay hắn chưa từng rời khỏi Trấn Phụng Vĩ. Bọn trẻ cần học hành, hắn làm gì có thời gian mà đi xa, cùng lắm là đi chơi loanh quanh gần đó thôi.” Tiểu nhị nói rất chắc chắn, thấy mặt Đào Yêu vẫn còn nghi ngờ, bèn chỉ tay lên trời thề thốt: “Ngươi cũng thấy vị trí quán ta rồi đấy, người Trịnh gia mỗi lần ra vào đều phải đi ngang qua đây, ta ngồi đây mỗi ngày, thấy rõ ràng lắm. Ta nói này cô nương, người ta đã mất rồi, lúc còn sống đã khổ sở lắm rồi, ngươi còn muốn đổ cho người ta thêm cái tiếng cờ bạc nữa à?” Nói đến đây thì đến lượt hắn nghi ngờ, đánh giá Đào Yêu một lượt: “Cô nương có quan hệ gì với Trịnh công tử vậy?”
Phía sau những lời hắn nói, Đào Yêu đã chẳng còn nghe vào tai. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn một tiếng vang…
Trịnh Vũ Lương thực sự bị Lợi Thừ cướp mất thanh danh.
Gã “cậu” kia nhất định là hiện thân của yêu lực, sử dụng thứ gọi là “huyết dẫn chi thuật” mà Lợi Thừ khắc lên khế ước, có thể biến hóa muôn hình vạn trạng. Để đoạt đi “vật của bản thân” như trong khế ước, cách hiệu quả nhất để lấy đi danh tiếng của một người là tạo ra một vụ bê bối không thể biện minh được...
Nhưng vấn đề lớn nhất là người tên Trịnh Vũ Lương này, rất có thể chưa từng đặt chân đến Đế Đô, càng không thể ký kết khế ước với Lợi Thừ!
Ăn phải món “không thuộc về mình”, gián tiếp khiến người ta mất mạng, nếu không bị phản phệ thì còn ai bị nữa? Nhiễm độc đã là nhẹ, chưa bị sét đánh chết thì cũng là ông trời nương tay rồi.
Cho nên, “bệnh” của cả nhà Lợi Thừ hiển nhiên đã không còn trong phạm trù của “bệnh” nữa rồi, thực sự là một món cực kỳ khó nhằn.
Nhưng, rốt cuộc là sai sót ở đâu?
Bốp!
Đào Yêu đặt mấy đồng tiền lên bàn, trầm ngâm bước ra khỏi quán, để lại tiểu nhị ngẩn người nhìn theo bóng lưng nàng.
Đi lòng vòng thêm vài ngõ, lại dò hỏi đôi câu, nàng đi thẳng đến tiệm rèn. Có lẽ là do phơi nắng quá nhiều, cũng có thể là vì hôm nay ăn chưa đủ no, tóm lại, ngay trước khi bước chân vào tiệm, nàng đã ra một quyết định... cực kỳ muốn chết.
Vì danh tiếng của mình.
Vì ba con cóc vừa vô tội vừa phiền phức kia.
Dù cơ hội mong manh, cũng phải thử một lần.