4.
Vài mảng mây dày che khuất ánh trăng, khu nghĩa địa được đất đá bao quanh yên lặng nằm trong vùng trũng không dễ thấy. Mấy cồn cát gần xa như lũ quái vật thò đầu nhìn ngó, tò mò quan sát những gì đang xảy ra giữa đêm khuya.
Đào Yêu khom người hành lễ với các tổ tiên nhà họ Trịnh đang an nghỉ tại đây trước, rồi thành tâm giải thích rằng những gì nàng sắp làm chỉ là để cứu người vô tội, tuyệt đối không có ý mạo phạm, mong các vị tiếp tục yên nghỉ, đừng có xúc động quá mà đội mồ sống dậy tẩn nàng một trận, ừm, hình như nhân giới là vậy, đến nhà người ta phải chào hỏi trước, gọi là lễ độ.
Chào hỏi xong, nàng đi đến trước mộ Trịnh Vũ Lương, cắm xẻng vào đất, xoa tay một cái, rồi nói: “Lần đầu đào mộ, chưa có kinh nghiệm, ngươi đừng để bụng. Cũng tại ta hết cách rồi, ai bảo ngươi đi sớm quá làm chi? Gọi ngươi ra cũng chẳng có gì to tát, ta chỉ muốn tìm chút manh mối từ ngươi thôi. Bằng không ba mạng người kia thực sự khó cứu. Nếu ngươi bằng lòng giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi rửa oan. Ta đếm tới ba, nếu ngươi không nhảy ra phản đối, thì coi như đồng ý để ta đào nhé. Một… hai… ba. Ờ, cảm ơn nhiều.”
Một xẻng… hai xẻng…
Mới đào được hơn chục nhát, Đào Yêu đã thở hổn hển. Biết sớm phải làm việc nặng thế này thì đã chẳng dại mà một mình hấp tấp chạy tới đây. Ít nhất cũng nên về gọi Liễu Công Tử theo, có con rắn to có thể chẻ trời phá đất như hắn thì một cái mộ nhỏ xíu có là gì?! Mà không đúng, có hắn theo e là cả khu mộ tổ nhà họ Trịnh cũng chẳng còn nữa mất…
Thôi bỏ đi, tự mình đào vậy…
Tất cả cũng tại cái tinh thần trách nhiệm đáng chết của mình với đám “bệnh nhân” kia!
Nàng vừa đào vừa suy tính bước tiếp theo nên làm gì, đã lấy nhầm đồ của người ta, tất nhiên phải trả lại, đó mới là thuốc cứu mạng duy nhất. Xử lý càng nhanh, khả năng cứu sống cả nhà Lợi Thừ càng cao.
Nàng không màng cái nóng ngột ngạt đến nghẹt thở và bụi đất bay mù mịt, chỉ ra sức tăng tốc.
Nào ngờ còn cách quan tài chỉ một bước thì từ trên trời đột nhiên rơi xuống một tấm lưới đánh cá cực kỳ chắc chắn, trùm kín cả người Đào Yêu. Dây lưới không biết đã được ngâm qua bằng thứ gì, bốc lên một mùi khó ngửi đến mức muốn nôn. Bên ngoài tấm lưới, ba kẻ trông như gia đinh nhảy xuống từ nơi cao, thân thủ cũng khá nhanh nhẹn. Người dẫn đầu là một gã đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi, ăn mặc như người hầu, tay cầm cây gậy sắt chuyên nhóm bếp; phía sau là hai thiếu niên độ mười bảy mười tám, một tên cầm dao phay, một tên cầm búa sắt, trông đầy sát khí.
"Cuối cùng cũng bắt được!" Ba người dừng lại trước mặt Đào Yêu.
Tên cầm đầu đánh giá nàng một lượt, lộ vẻ bất ngờ: "Thì ra thật sự chỉ là một cô bé?!"
"Gia trưởng, đừng khinh địch.” Thiếu niên thứ nhất lên tiếng: “Yêu quái lòng dạ hiểm độc giỏi nhất là dùng vẻ ngoài để che mắt người. Nhìn bề ngoài là một cô bé, chưa biết chừng trong bụng đầy rẫy mưu mô quỷ kế."
"Đúng thế, nếu không phải yêu nữ, sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy," thiếu niên thứ hai giơ búa sắt trong tay lên, mắt rực lửa giận.
Đào Yêu nghe mà đau cả đầu. Mấy người này nửa đêm nửa hôm không ngủ mà chạy từ đâu ra vậy? Đào mộ thì đúng là có sai, nhưng nàng còn chưa đào xong mà? Sao đã bị quy kết thành kẻ mất hết nhân tính rồi? Nghe khẩu khí của họ cứ như vừa bắt được một tội phạm khét tiếng tội ác tày trời vậy.
Đào Yêu nắm lấy lưới cá, nói: "Các vị, các vị hiểu lầm rồi, ta..."
"Hiểu lầm? Tang vật và người đều bị bắt tại trận, hiểu lầm cái gì!" Gã đàn ông quát lớn, cắt ngang lời nàng: “Ngươi có thù oán gì với lão gia và phu nhân nhà ta? Công tử mới mất, họ đã đau lòng đến vậy, ngươi còn làm ra chuyện ác nhân thất đức như thế, chẳng khác nào giết họ thêm một lần nữa!"
Đào Yêu cực kỳ khó chịu với cảm giác bị lưới cá bốc mùi hôi trùm kín, không thể cử động được. Càng giãy thì càng siết chặt. Cái xẻng sắt trong tay chẳng giúp được gì, lại còn trở thành vướng víu. Trên người nàng không có vũ khí nào khác, chỉ có lọ thuốc có thể làm cơ thể thu nhỏ tức thì, nhưng nguyên liệu để điều chế thuốc ấy rất quý, chỉ vì một cái lưới mục mà tiêu tốn thì thật không đáng.
Dùng pháp thuật nhập hồn như khi đối phó với Trương Nhị Cẩu thì không phải không thể, nhưng “người kia” đã nghiêm cấm nàng sử dụng loại thuật pháp đó. Bởi vì tu vi của nàng còn chưa ổn định, mà thân thể người phàm lại mỏng manh, chỉ cần sơ suất là sẽ gây tổn thương không thể cứu chữa, thậm chí ảnh hưởng đến linh hồn và tính mạng đối phương. Trừ khi cực kỳ cần thiết, bằng không không nên dùng.
Vậy nên... hay là thử nói lý thêm lần nữa?
"Không phải... Ta làm gì mà gọi là mất hết nhân tính? Các người có thể để ta nói hết câu được không, ta..."
"Im miệng!" Gã đàn ông lại lần nữa quát lớn, vung tay ra lệnh: “Mau, đưa nó về, để lão gia và phu nhân xử lý!"
Thôi rồi, thất bại trong giao tiếp. Hai người khác siết lưới chặt thêm, rồi xách Đào Yêu lên như xách gà con, lôi đi về phía Trịnh phủ, miệng còn không ngừng mắng nhiếc nàng.
Đám người phàm vô tri này… Đào Yêu tự nhủ không nên tức giận với họ. Thời tiết nóng như thiêu, đào mộ đào nửa chừng cũng đã mệt lử, nên giữ sức để sau này gặp cha mẹ Trịnh Vũ Lương rồi tính tiếp. Dù sao nhìn phản ứng của mấy kẻ ngốc này thì nàng cũng rất tò mò rốt cuộc bản thân đang phải gánh cái tiếng xấu cỡ nào. Lúc nãy bọn họ còn nói “cuối cùng cũng bắt được”, chứng tỏ chuyện nàng bị buộc tội này trước đó đã từng xảy ra rồi.
Khu nghĩa trang nhà họ Trịnh nằm ở phía Bắc ngoài trấn Phượng Vĩ, không xa cũng chẳng gần. Ba tên gia đinh hối hả chạy về, như thể sợ chậm một bước sẽ không kịp nhìn thấy kết cục của nàng.
Trước khi trời sáng, cuối cùng họ cũng đưa được “yêu nữ” đến trước mặt Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân.
Trong đại sảnh, ánh nến lay lắt như quỷ hỏa. Trịnh lão gia tóc đã bạc trắng vì đau buồn, tay chống gậy, cau mày nhìn Đào Yêu đang giãy dụa trong lưới cá, hỏi: "Là ả này?!"
"Là ả!" Gã gia đinh cúi người đáp: “Bắt tại trận! Chúng ta tận mắt thấy ả ta đào mộ công tử!"
Bên cạnh, Trịnh phu nhân nghe thấy hai chữ “đào mộ” thì lập tức òa khóc: “Con trai bất hạnh của ta ơi… Con đi rồi mà người ta vẫn không chịu buông tha cho con…”
Nha hoàn bên cạnh vội đỡ bà, sợ bà vì quá đau buồn mà ngất đi, rồi cũng khóc theo.
Tất cả mọi người trong phòng đều đỏ hoe mắt, nỗi bi thương như nước biển sắp tràn ra khỏi căn phòng này. Đến mức khiến Đào Yêu cũng hơi nghi ngờ không biết có phải mình thực sự đã làm chuyện gì đó mất nhân tính lắm không, dù sao thì nàng cũng vừa đào mộ con trai họ, dù là chưa đào xong.
Trịnh lão gia cầm gậy trong tay khẽ run, bước chậm tới trước mặt Đào Yêu, cố nén lửa giận trong lòng hỏi: “Vì sao ngươi lại cứ khăng khăng làm tổn thương một người đã yên nghỉ dưới mồ? Ngươi và nhà họ Trịnh chúng ta có thâm thù đại hận gì? Hay là có kẻ đứng sau sai khiến ngươi?”
Khăng khăng làm tổn thương, nghe đến đây, Đào Yêu đã chắc chắn bản thân đang bị gán cho một tội danh cực kỳ oan ức.
“Trịnh lão gia, ta là lần đầu tiên đến trấn Phượng Vĩ, cũng không có ân oán gì với lệnh lang. Trong chuyện này thật sự là có hiểu lầm rất lớn.” Đào Yêu cố gắng hạ thấp giọng, tránh kích động thêm đối phương: “Hay là ngài cởi trói cho ta trước, rồi chúng ta nói chuyện tử tế? Cái lưới này siết ta sắp không thở nổi rồi. Yên tâm, ta không chạy đâu.”
Trịnh lão gia lại một mực không tin, bèn quay đầu nhìn người gia đinh dẫn đầu: “Trước đó lão Trương đã nói gì với ngươi?”
Gia đinh vội đáp: “Ngày hôm nay, lão nói có một tiểu cô nương cầm theo xẻng đến hỏi mộ công tử nhà ta nằm ở đâu. Lão thấy cô nương đó lạ mặt, cảm thấy kỳ quặc. Đúng lúc đó con vừa mua đồ về, đi ngang qua tiệm lão, lão bèn kể lại chuyện này cho con, còn nói cô nương ấy tự xưng là bạn cũ ở phương xa, đến viếng mộ công tử. Con càng nghe càng thấy có điều bất thường, không dám chậm trễ, chưa kịp báo lại cho gia và phu nhân, bèn vội gọi Đại Lý, Tiểu Lý mang theo vũ khí đến nghĩa trang dò xét. Quả nhiên thấy nàng ta ở đó. Huống hồ, có ai lại cầm xẻng đi viếng mộ người đã khuất? Quả nhiên chẳng bao lâu sau, nàng ta đã bắt đầu đào mộ.”
À, thì ra là ông lão ăn mặc lòe loẹt như con gà mái hoa trong tiệm vải hôm nay, miệng mồm đúng là nhanh nhảu.
“Trịnh lão gia, chuyện này không hợp lý chút nào. Ta tuy không rõ lệnh lang đã gặp phải chuyện gì, nhưng ông lại nói hắn bị ‘liên tục’ bắt nạt. Nếu ta là kẻ từng bắt nạt hắn, thì cớ gì phải đến hỏi ông lão kia xem hắn được chôn ở đâu?” Đào Yêu bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không phải đến để bắt nạt hắn.”
Mọi người nhìn nhau, trầm tĩnh nghĩ lại thì thấy nàng quả thực chẳng giống “kẻ tái phạm”, bởi đến cái xẻng nàng cũng dùng không thành thạo cho lắm.
“Nhưng việc ngươi đào mộ là sự thật!” Trịnh lão gia đập mạnh cây gậy xuống đất: “Nói! Ngươi làm vậy rốt cuộc vì mục đích gì?!”
“Ông cởi trói cho ta trước rồi ta nói.” Đào Yêu hừ một tiếng.
“Ngươi!” Tên gia đinh dẫn đầu hận không thể cầm gậy củi đánh nàng một trận, tức giận quát: “Nói hay không nói?!”
“Không cởi thì không nói.” Đào Yêu gắng ngẩng đầu lên: “Các người không phân rõ trắng đen đã trói ta đem về đây, tin không, ta kiện các người tội bắt cóc đấy! Ta đã nói là không bắt nạt con ông, các người hiểu lầm rồi!”
Trịnh phu nhân lau nước mắt, bước lên khuyên nhủ Trịnh lão gia: “Một cô bé con thôi mà, cứ cởi trói đi, dù sao cũng chẳng chạy được, nghe xem nó nói gì đã.”
Trịnh lão gia suy nghĩ một lúc, nhíu mày: “Cởi trói!”
Gia đinh dẫn đầu đành không tình nguyện tháo dây trói cho Đào Yêu, đồng thời cảnh cáo nàng rằng khắp trong ngoài Trịnh gia đều đã có người mai phục, nếu dám có ý định bỏ trốn, sẽ lập tức đánh chết ngay tại chỗ. Đào Yêu xoa cổ tay bị siết đau, lườm hắn một cái.
“Giờ thì nói được rồi chứ?” Trịnh lão gia cố giữ chút kiên nhẫn cuối cùng: “Đừng nói dối, nói thật.”
Đào Yêu gãi mũi, nói: “Chuyện là thế này, ở tận kinh thành có mấy con yêu quái vì thao tác sai lầm mà nhiễm phải một căn bệnh nghiêm trọng, đã đến bước ngàn cân treo sợi tóc. Cơ duyên trùng hợp là chỉ e trong thiên hạ chỉ có lệnh lang mới có thể cứu được. Ta là được mấy con yêu kia nhờ cậy, lặn lội đến đây tìm lệnh lang để bàn cách cứu chữa. Nào ngờ người đã mất, bất đắc dĩ ta mới liều lĩnh đào mộ, muốn tìm chút manh mối từ thi thể của hắn, hòng tìm ra phương pháp cứu mạng khác.”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, đến ngọn nến cũng chẳng buồn nhảy nhót nữa… Đào Yêu chân thành nhìn từng người trong phòng, chẳng phải bảo nàng nói thật sao? Nàng đã nói rồi.
Không biết qua bao lâu, tiếng quát giận dữ của Trịnh lão gia như muốn lật tung cả nóc nhà: “Giam nó vào nhà củi! Trời sáng thì giải đến quan phủ!”
“Rõ!!” Hai tên gia đinh lập tức ấn vai nàng xuống.
“Chính ông bảo ta nói thật, giờ ta nói rồi lại không tin!” Đào Yêu cũng không giãy giụa, chỉ nhìn gương mặt trắng bệch vì giận dữ của Trịnh lão gia, chợt hỏi: “Khi lệnh lang nói mình không làm mấy chuyện đó, ông có tin không? Dù chỉ một chút xíu thôi?”
Lời này vừa dứt, Trịnh lão gia như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt từ trắng chuyển sang tái nhợt. Đào Yêu chỉ đoán mò thôi, nhưng nàng có cảm giác mình đã đoán đúng.
“Lôi nó ra ngoài! Còn dám nói bậy thì đánh gãy chân nó!” Trịnh lão gia đập gậy chống điên cuồng, phu nhân và nha hoàn vội vàng chạy lên đỡ lấy ông, không ngừng an ủi, sợ ông tức đến ngạt thở. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, gia đinh đang định kéo Đào Yêu ra ngoài thì ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng thét thê lương, tiếp theo là tiếng vũ khí rơi loảng xoảng rồi một trận yêu phong lạnh lẽo thốc vào qua cửa sổ, gió lùa qua thổi tắt cả đèn.
Cả đám người chìm trong bóng tối còn chưa kịp hoàn hồn, thì đã nghe một tiếng hét chói tai từ phía nha hoàn, nàng ta sợ hãi ngồi sụp xuống đất, tay chỉ về phía cửa sổ, lắp bắp: “Công… công… công tử…”
Ngoài cửa sổ khép hờ, chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng đó, ngược sáng mờ mờ, chỉ thấy bóng dáng giống như một nam tử, đứng im lặng không nói lời nào. Tuy không trông rõ mặt, nhưng sự hiện diện của hắn dường như khiến cái oi bức của mùa hè bỗng tan biến hoàn toàn.
Gia đinh run rẩy thắp lại nến, ánh sáng dần dần sáng lên, chiếu rõ từng góc trong phòng, cả gương mặt người đứng ngoài cửa sổ.
Gương mặt tái nhợt như giấy, đôi mắt vô hồn tràn đầy tử khí, mở trừng trừng mà không hề có chút sinh khí, ánh nhìn trống rỗng lướt qua những khuôn mặt hoảng loạn trong phòng, chẳng biết dừng ở đâu. Cơn gió đêm thổi qua khó khăn lắm mới làm rung lên chiếc áo khoác dày cộm trên người hắn, trang phục vừa đẹp đẽ vừa không hợp thời tiết. Giữa trời nóng như thiêu, trán và tóc mai hắn lại không hề đổ một giọt mồ hôi, từng tấc da thịt đều lạnh cứng như đóng băng, dường như hắn đã đánh cắp cả một mùa đông để đến đây vậy.
Nha hoàn bật khóc vì sợ hãi, đám gia đinh cũng chết trân tại chỗ, đến thở mạnh cũng không dám.
Trịnh phu nhân từ kinh ngạc ban đầu đến bật khóc thảm thiết, chỉ trong chớp mắt: “Con ơi!!!”
Bà vừa khóc vừa định lao tới, nhưng lại bị Trịnh lão gia giữ chặt, nghiến răng dặn dò nha hoàn: “Khóc cái gì mà khóc! Mau đỡ phu nhân vào trong!”
A hoàn vội vàng chạy tới, vừa nức nở vừa kéo lấy tay Trịnh phu nhân: “Phu nhân… xin đừng… đừng tới gần."
Trịnh phu nhân lại khóc càng thảm thiết, hất tay a hoàn ra, tiếp tục lao lên phía trước. May thay, một gia đinh phản ứng kịp thời, vội kéo bà lại, vừa run rẩy vừa nói: “Phu nhân… người đó… đã không còn là công tử nữa rồi..."
"Ngươi nói bậy! Đó là con ta! Là con ta mà… ta..." Trịnh phu nhân bi thương quá độ, lập tức ngất lịm tại chỗ.
Giữa đám người đang hoảng loạn, chỉ có Đào Yêu là bình tĩnh lạ thường, chẳng nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi đó có một kẻ không phải người sống đang đứng.
"Lại đến nữa rồi…" Cơn giận dữ của Trịnh lão gia đã lấn át nỗi đau. Ông chống gậy bước ra cửa, vung mạnh cây gậy vào khoảng không, tức giận mắng chửi: “Đồ súc sinh! Nó chỉ là một đứa trẻ, đã chịu kiếp nạn như vậy ngươi còn không chịu buông tha?! Ngươi có thù oán gì với Trịnh gia ta? Ta còn sống đây, có bản lĩnh thì tới tìm ta! Cứ quấy nhiễu hồn phách đứa trẻ đã khuất thì còn ra thể thống gì?!"
Thứ đáp lại ông chỉ là làn hơi nóng dày đặc, xen lẫn mùi tanh kỳ dị đang lan tỏa trong không khí, cùng với bóng dáng đứa trẻ đứng bên cửa sổ từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.
Tay cầm gậy của Trịnh lão gia chợt mất hết sức lực. Cây gậy "cạch" một tiếng rơi xuống bậc thềm, còn ông thì cũng như nó, mất đi điểm tựa, ngồi phịch xuống đất, hai tay siết lấy đầu, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi giữa mái tóc bạc phơ.
Đám gia đinh chạy ra theo sau, bọn a hoàn núp trong góc cũng lấy hết can đảm xúm lại, nhưng ai nấy đều giữ khoảng cách với kẻ ngoài cửa, không ai dám thở mạnh, chỉ thấp thỏm đợi Trịnh lão gia lên tiếng.
Một hồi lâu, ông ta rốt cuộc cũng đưa tay lau mạnh nước mắt, cất giọng khàn đặc: “Đem nó đi."
Được lệnh, mọi người lập tức tản ra, không bao lâu sau đã có người khiêng tới một chiếc cáng, động tác thuần thục, vừa nhìn đã biết chẳng phải lần đầu xử lý tình huống bất ngờ thế này.
"Đợi đã."
Đào Yêu đứng gần "người" ngoài cửa sổ nhất, quan sát hắn một lượt, sau đó vươn tay bắt mạch cho hắn, khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc. Nàng xác định được kẻ kia thực sự chỉ còn là một thân xác không còn sức sống, tuy đứng như người sống nhưng thân thể đã có dấu hiệu rữa nát.
Nàng buông tay hắn ra, ánh mắt dừng lại ở lưng hắn, chợt giơ tay áp lên, cau mày, rồi mỉm cười.
"Ngươi làm gì vậy?" Trịnh lão gia quay đầu lại đúng lúc trông thấy cảnh ấy, bèn chống mạnh gậy xuống đất, quát đám gia đinh còn đang ngây ra như phỗng: “Còn không kéo nàng ta ra?!"
"Vâng!"
"Xảy ra bao nhiêu lần rồi?" Đào Yêu chợt xoay người, nhìn thẳng Trịnh lão gia, ngón tay chỉ về phía "người" sau lưng.
Trịnh lão gia sững sờ. Đám gia đinh định tiến lên cũng khựng lại, không dám động đậy.
"Các ngươi đều thấy rõ, chẳng phải ta đưa hắn đến đây. Đừng đổ oan thêm nữa." Đào Yêu bước lên một bước, lạnh lùng nói: “Muốn giải quyết việc này, thì thành thật với ta."
Chỉ qua vài động tác bắt mạch, xem lưng, nàng đã khiến mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt khác hẳn. Trong tình cảnh thế này, thử hỏi có cô gái bình thường nào không bị dọa cho ngất xỉu? Vậy mà nàng chẳng những không hề sợ hãi, còn dám trực tiếp tiếp xúc, lời nói cũng trầm ổn khác thường, chẳng lẽ thực sự là cao nhân ẩn thế?
Nhưng nếu là cao nhân, sao lại đào mộ vụng về đến nỗi bị lưới bắt về như vậy...
"Ngươi..." Trịnh lão gia đánh giá lại nàng, dường như cũng phát hiện ra sự khác thường, nghi ngờ hỏi: “Ngươi biết điều gì? Rốt cuộc là người phương nào?"
"Ta biết hắn vì sao lại đứng ở đây." Đào Yêu mỉm cười: “Các ngươi chẳng phải cũng đang muốn biết phải không?"
Nói xong, nàng vẫy tay với đám gia đinh: “Đưa vị này nằm xuống đi, nửa đêm đứng như thế, trông cũng ghê lắm."
Mọi người lúc ấy mới vội vàng xúm lại, bảy tay tám chân đỡ lấy "người" kia đặt lên cáng, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng. Hắn tuy đã nằm xuống, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, lặng lẽ nhìn về thế gian mà hắn đã không còn thuộc về.
"Ngươi thực sự biết sao?"
Trịnh lão gia bước đến bên Đào Yêu, vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
"Chôn cất xong rồi, hắn vẫn thường 'tự mình' quay về nhà, giống như đêm nay, đúng chứ?" Đào Yêu thẳng thắn nói.
Tất cả người trong sảnh đều biến sắc. Chuyện này quái quỷ như vậy, ngoài mấy người trong nhà thì không ai hay biết. Vị cô nương bỗng từ đâu xuất hiện này, sao lại nắm rõ như lòng bàn tay như thế?
Trịnh lão gia im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng nói: “Tính cả đêm nay, là lần thứ tư rồi."
“Có lúc thì đứng giữa sân, có lúc lại dựa vào đống củi trong viện... Lần trước là ở phòng ngủ của lão gia và phu nhân.” Trong phòng có người nhịn không được bèn cất lời: “Đều là vào nửa đêm, cũng không biết đến bằng cách nào... Khu Nghênh Viên cách phủ ta cũng đâu có gần, chẳng ai từng nhìn thấy chuyện xảy ra ra sao, chỉ cần ngẩng đầu, mở mắt ra là thấy công tử đã ở đó rồi.”
Người ấy càng nói, trong lòng mọi người càng thấy sợ. Tên gia đinh dẫn đầu lúc bắt Đào Yêu cũng run giọng nói: “Lúc đầu còn tưởng ai đó đùa ác, nhưng điều tra mãi cũng không ra manh mối, đành phải đem công tử chôn lại. Nào ngờ chuyện ấy lại cứ lặp đi lặp lại... Hơn nữa...”
Hắn nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn cáng thi thể rồi vội quay đi, ngay cả môi cũng bắt đầu run lên: “Hơn nữa chúng ta phát hiện... thân thể công tử... chẳng có thay đổi gì mấy. Thời tiết chỗ ta thì rất khô ráo, nhưng hai tháng rồi, sao lại vẫn y như lúc còn sống chứ? Gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, chúng ta cũng không dám tùy tiện rêu rao. Chuyện công tử vốn đã chẳng hay ho gì, giờ người chết rồi mà vẫn chịu cảnh này, chúng ta dù sợ thật nhưng cũng đau lòng lắm, lại không tìm ra cách nào giải quyết.
Thật lòng mà nói, chúng ta cũng từng không ít lần rình ở nghĩa địa, muốn tóm kẻ phá rối thi thể công tử, nhưng chưa lần nào thành công. Chỉ cần có người trông mộ, thì cả đêm sẽ yên ắng, chẳng có gì xảy ra. Nhưng cũng không thể đêm nào cũng canh giữ suốt được. Hôm nay nghe lão Trương nói vậy, quả nhiên bắt gặp cô nương đang đào mộ, chúng ta nhất thời tức giận, không suy nghĩ gì nhiều nên đã trói ngươi mang về.”
Hắn có chút áy náy nhìn Đào Yêu: “Nếu thật sự việc này không liên quan đến cô nương, nếu ngươi thật sự có thể giải được nỗi khổ của công tử nhà ta, chúng ta xin dập đầu nhận sai, ngươi muốn báo thù thế nào cũng được.”
Nghe tới đây, những người khác đều gật đầu đồng tình, chẳng rõ từ lúc nào, bọn họ đã xem Đào Yêu là hy vọng cuối cùng.
Suốt quá trình, Trịnh lão gia vẫn cau chặt mày, không hề ngắt lời gia đinh, chỉ nặng nề thở dài một tiếng.
Gặp chuyện thế này, đổi lại là ai mà chẳng hoảng hốt đau đầu... Cũng thật khó cho đám người chẳng hiểu rõ nội tình này. Về già mất con đã đủ thê lương, lại còn bị dọa bốn lần, thực sự là quá đáng rồi.
Đào Yêu không muốn phí thời gian thêm, bèn bước đến trước cáng, ngồi xổm xuống, lật tung tấm vải phủ thi thể một hồi rồi lấy ra một viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón út, màu xanh lục. Nàng duỗi tay điểm nhẹ vào cằm người đã khuất, miệng hắn khẽ hé ra, viên thuốc thuận thế lăn vào, Đào Yêu lại đẩy nhẹ, khép miệng hắn lại, vậy là đã xong được nửa bước.
“Ngươi... ngươi vừa cho con ta ăn gì thế?” Trịnh lão gia vẫn không yên tâm, nhưng thấy Đào Yêu cho người chết uống thuốc mà ra tay thuần thục như vậy, trong lòng ông lại âm thầm tăng thêm vài phần kỳ vọng. Đám gia nhân bên cạnh thì trố mắt há mồm, hoàn toàn đoán không ra nàng là ai.
Đào Yêu đứng dậy, làm dấu tay ra hiệu: “Tránh xa ra một chút, đừng cản ta làm việc.”
Mọi người vội vàng đỡ lão gia lui về phía sau.
Chỉ thấy trên thân thể bất động của Trịnh công tử đột nhiên bốc lên một làn khí xanh, như có sinh mệnh mà luẩn quẩn vòng quanh hắn. Sau khi xoay đủ mười mấy vòng, làn khí ấy soạt một cái thu về lồng ngực hắn, kế đó là cả cơ thể hắn run bần bật như bị sét đánh.
Cảnh tượng xảy ra quá bất ngờ, cả đám người hoảng sợ nhảy dựng, ngay cả lão gia cũng suýt nữa ngất lịm. Nhưng chuyện kế tiếp còn kinh hãi hơn, Trịnh công tử sau khi co giật dữ dội, bất ngờ bật dậy ngồi thẳng lên, đôi mắt vẫn trống rỗng như trước, nhìn vào càng khiến người ta rợn người.
Mọi người theo bản năng lùi xa thêm, bịt miệng không dám la lên.
Đào Yêu thì chăm chú nhìn vào lưng Trịnh công tử, như đang đợi điều gì đó.
Quả nhiên, một vật nhỏ đen thui từ sau lưng Trịnh công tử chui ra, rơi xuống đất rồi giãy đạp loạng choạng. Nhìn kỹ mới thấy cả người nó đầy lông vũ đen, có bốn cánh, hình dáng như gà con vừa nở, chỉ là đôi chân có màng lại to quá cỡ, trông vô cùng kỳ quái.
Nó vừa vỗ cánh giãy giụa vừa ho sặc sụa, từng ngụm khí xanh tuôn ra từ cái mỏ ngắn tẹt, xem chừng bị sặc không nhẹ.
“Cái... cái thứ gì thế này...” Trịnh lão gia vừa kinh vừa hoảng, hụt hơi đến nỗi ho còn dữ hơn cả nó. Đám gia đinh thì há hốc miệng nhìn chằm chằm con quái vật nhỏ, không thốt nên lời.
Điều khiến người ta bất ngờ hơn là không phải chỉ có một con. Mà là bốn con. Từng con từng con một chui ra từ sau lưng Trịnh công tử, con nào cũng rơi xuống đất rồi ho khan, chẳng con nào bay nổi. Sau khi bốn con yêu quái nhỏ đều ra hết, Trịnh công tử đổ rầm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
“Một... hai... ba... bốn.” Đào Yêu đếm xong bèn gật đầu: “Ừm, đủ cả rồi.”
Nói đoạn, nàng cúi xuống nhặt con đầu tiên lên, đặt vào lòng bàn tay ngắm nghía rồi lẩm bẩm: “Các ngươi đó, bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ gì, đầu óc lúc nào cũng cứng nhắc thế.”
Con yêu quái nhỏ sau khi nhả hết khí xanh ra, có vẻ đã hồi lại chút sức, nó ngẩng đầu nhìn Đào Yêu, trong đôi mắt nhỏ như hạt gạo ánh lên vẻ bất mãn. Nó vỗ cánh loạn xạ, miệng liên tục phát ra tiếng “oán oán”, nghe thấy tiếng đồng bọn, ba con còn lại dưới đất cũng đồng thanh “oán oán” theo, tiếng kêu càng lúc càng lớn, chói tai đến nhức đầu.
“Thôi đi!” Đào Yêu bóp mỏ con trong tay, gằn giọng: “Ta biết là oan uổng mà, đừng có la nữa! Kêu thêm tiếng nào là ta lấy thuốc hòa tan các ngươi đấy!”
Chúng có vẻ nghe hiểu lời nàng, cuối cùng cũng từng con im lặng. Đám dưới đất sau khi nhả hết khí xanh thì như đã lấy lại chút sức, bắt đầu bay lên được, nhưng vẫn không dám bay quá gần, chỉ bay vòng vòng bên cạnh Đào Yêu, vừa kêu loạt soạt như muốn cứu đồng bọn, vừa không dám đắc tội với nàng.
“Chuyện của người này ta sẽ xử lý, các ngươi không được phép can dự nữa.” Đào Yêu ra lệnh cho đám sinh vật kia: “Tuy bản tính các ngươi vốn là như vậy, không hề có ác ý, nhưng dọa người ta sợ cũng là không đúng. Nhỡ đâu dọa chết người thì sao? Hại đến nhân mạng, ta tuyệt không dung thứ!”
Ba con tiểu yêu kia đáp xuống vai Đào Yêu, tuy gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không cam lòng, líu ríu kêu lên vài tiếng như oán thán. Con nàng đang cầm trong tay cũng ré lên vài tiếng, đầu ngoái liên tục về phía Trịnh công tử, nói những lời gì đó chẳng ai hiểu được.
“Được rồi, ta biết ngươi mắng khó nghe lắm.” Đào Yêu búng nhẹ vào đầu nó một cái: “Nhưng chỉ biết mắng người hay dọa người thì không giải quyết được vấn đề gì đâu. Có ta ở đây, các ngươi còn sợ gì nữa? Chẳng lẽ là không tin vào thân phận hay bản lĩnh của ta?”
Bốn con sinh vật kia nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng đồng loạt gật đầu. Mấy con bám trên vai còn dùng vuốt cào nhẹ nàng, như đang nghiêm túc dặn dò: “Vậy thì chuyện này nhờ cậy ngươi.” Dáng vẻ làm như thật ấy khiến người ta không khỏi bật cười.
“Vậy thì đã nói rõ rồi.” Đào Yêu xòe hai tay: “Lần này xét thấy các ngươi lần đầu bị ta chế phục, lại còn chịu nghe lời, ta sẽ không phạt thêm. Lập tức rời khỏi đây, từ nay tuyệt đối không được chạm vào thi thể Trịnh công tử nữa! Nếu không, ta nhất định sẽ không tha!”
Nàng trừng mắt nhìn con nàng đang cầm, lại bóp nhẹ cái móng vuốt đang nghịch ngợm của nó, cảnh cáo: “Cho dù là xuất phát từ lòng tốt, thì động vào người khác một lần còn tạm chấp nhận, chớ có làm tới lần hai lần ba. Lòng người vốn mong manh, nhất là những kẻ tuổi tác đã cao, chẳng chịu nổi kinh sợ. Tốt bụng mà làm hỏng chuyện, đó mới là tai họa lớn!”
Lời vừa dứt, sinh vật trong tay nàng lập tức vỗ cánh, bay vút lên không, cùng với đồng bọn của nó bay vòng quanh Đào Yêu mấy lượt, sau một tràng líu lo như tạm biệt, bèn vỗ cánh bay ra khỏi Trịnh gia, chẳng mấy chốc đã khuất bóng giữa màn đêm.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, coi như xong việc.
Đào Yêu hít sâu một hơi, quay đầu lại, thấy sắc mặt đám người Trịnh gia vô cùng phức tạp, trong lòng đoán chắc đêm nay e là chẳng còn mong được ngủ yên, rốt cuộc nàng vẫn phải giải thích cho đám đầu đất này hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, trước khi giải thích, còn một việc quan trọng phải làm.
Nàng bước nhanh đến bên cạnh Trịnh công tử, lúc này thi thể hắn đã không còn vẻ ngoài như trước, khuôn mặt, bàn tay, cũng như toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài đều bắt đầu đen lại, hoại tử, không còn được yêu khí của đám sinh vật kia tẩm bổ, thân thể vốn đã chết lâu tất nhiên phải hồi phục lại nguyên trạng.
Nàng vốn định để người nhà họ Trịnh lập tức đưa hắn về mộ phần an táng, nhưng lại đổi ý, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược trắng nhét vào miệng hắn.
Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh. Mọi người tận mắt chứng kiến sắc mặt Trịnh công tử dần khôi phục như bình thường, thậm chí còn hồng hào hơn cả khi hắn còn sống. Ngay cả mùi tử khí nồng nặc trong không gian cũng tan biến sạch sẽ, tất cả đều bàng hoàng đến mức không thể tin vào mắt mình.
“Các người tìm một căn phòng không có ánh mặt trời, tạm thời sắp xếp công tử nhà mình ở đó.” Đào Yêu dặn dò: “Đợi ta xử lý xong đám yêu kia, sẽ đưa hắn đi an táng tử tế.”
Lúc này, chẳng còn ai dám nghi ngờ lời nàng nữa. Mỗi một câu nàng nói, đối với họ chẳng khác nào thánh chỉ. Đám gia đinh vội vàng nâng Trịnh công tử đi, chỉ còn lại Trịnh lão gia đứng tại chỗ, dùng ánh mắt như nhìn quỷ mà nhìn Đào Yêu.
“Ta đã nói rồi, ta không hề bắt nạt hắn.” Đào Yêu nhún vai, thản nhiên đáp.
“Ngươi…” Trịnh lão gia trầm ngâm rất lâu, rốt cuộc chắp tay hành lễ thật sâu: “Hôm nay thất lễ, chưa kịp thỉnh giáo, xin hỏi cô nương quý danh là gì? Rốt cuộc là cao nhân phương nào?”
Cuối cùng cũng biết mình đã trách lầm người tốt, Đào Yêu nhẹ nhõm thở phào, mỉm cười: “Tại hạ Đào Yêu, chẳng phải cao nhân gì đâu, chỉ là một lang y thích lang thang tứ xứ.”
“Đào cô nương…” Trịnh lão gia lại đánh giá nàng một lần nữa: “Tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, là lão phu nông cạn. Mời vào trong nói chuyện.”
Từ tù nhân bị áp giải, đến khách quý được mời, chỉ trong một canh giờ đã thay đổi hoàn toàn.
Đào Yêu thầm nghĩ: Quả nhiên việc đi đào mộ không hề sai, tuy không có thu hoạch trực tiếp, nhưng gián tiếp lại được thu hoạch không nhỏ. Chuyến đi xa lần này, xem ra vận khí không tệ chút nào!