Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 42

7.

Lần nữa đứng trước đại môn của phủ Thái Sơn, hai gã ngốc canh cổng không những không làm khó hắn, mà còn cung kính mời hắn vào trong.

Con muỗi đi cùng hắn cũng vậy, mặc kệ người ta gọi nó là gì, với hắn, có là vua trời đến thì đây vẫn chỉ là một con muỗi, một con muỗi dở hơi đã hút không ít máu hắn trong thời gian hắn dưỡng thương, ngày nào cũng vo ve bên tai, phiền muốn chết.

Tấm thẻ gỗ khắc hai chữ “Đào Đô” trong tay hắn tỏa mùi hương thanh nhã. Lúc rời đi, chính “cữu cữu” đã đưa cho hắn. Có được thân phận “Đào Đô chuyên sứ”, về sau hắn có thể đường đường chính chính ra vào nơi này, không cần liều mạng với ai nữa.

Không cần liều mạng nữa, nhưng lại càng lo lắng. Bước trên con đường từng liều chết đánh nhau, hắn không kìm được mà nghĩ đến rất nhiều tình huống có thể xảy ra, tốt có xấu có, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không ổn. Hắn hoàn toàn không đoán được tâm tư của phủ quân Thái Sơn, người không hề để lộ một chút thương cảm nào, gọi hắn quay lại, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Có nữ quan dẫn đường cho hắn. Bước trên những bậc thang mây đen lơ lửng, hắn lại nhìn thấy người phụ nữ không để ai có đường sống kia đang xách một cái thùng nước, chăm chỉ tưới cây trong vườn trái cây lơ lửng giữa không trung.

Đám đất đen lấp lánh ánh sáng yếu ớt kia ngoan ngoãn tụ lại ở nơi vốn dĩ không nên tồn tại. Dù được gọi là vườn trái cây, nhưng nhìn khắp nơi lại chẳng thấy một mầm cây nào. Ai cũng biết, mảnh đất này vốn dĩ chẳng thể mọc được loài gì khác ngoài hoa Bỉ Ngạn.

Thấy hắn đến, nàng đặt thùng nước xuống, lau tay rồi bước đến chiếc bàn đá trong vườn, ra hiệu bảo hắn ngồi xuống.

Người hầu nhanh chóng dâng lên hai tách trà không còn hơi nóng, cẩn thận đặt trước mặt hai người. Được đối đãi khách khí như vậy khiến trong lòng hắn càng thêm bất an. Chén trà này có bị hạ độc, hay bỏ thứ gì kỳ quái không vậy?

“Khôi phục nhanh đấy. Nhưng hoa Bỉ Ngạn bị ngươi hủy diệt, phải mất khá lâu mới mọc lại được. Bờ sông trọc lóc một mảng, nhìn rất chướng mắt.” Nàng đẩy tách trà về phía hắn một chút, nói: “Nếu thật sự muốn tính sổ với ngươi, căn bản chẳng cần phải hạ độc.”

Hắn cười gượng, nâng chén lên uống một ngụm, mát lạnh và ngọt dịu.

Con muỗi đi theo hắn cũng lăng xăng chạy tới, đậu lên miệng chén, háo hức nhảy nhót theo sóng nước. Hắn mất kiên nhẫn gảy nó ra, nó lại bay trở về, hắn lại gảy tiếp, vài lần như vậy, hắn bèn bỏ cuộc. Dạo này nó cứ như dính trên người hắn, đuổi không được, đánh không xong.

“Nàng ấy...” Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

“Đưa nó tới nơi nên tới đi.” Nàng vươn tay, một quyển sổ sinh tử mới tinh lập tức hiện lên trong lòng bàn tay.

Hắn nhìn thấy quyển sách ấy, đôi mắt sáng rực lên, trong lòng cũng bỗng lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

“Dẹp cái ý nghĩ ấy đi.” Ánh mắt nàng đã sớm nhìn thấu sự không an phận trong lòng hắn: “Sổ sinh tử của đứa nhỏ ấy từ nay về sau do ta tự tay trông coi. Ngoài ta ra, không ai được phép tra xét.”

Vừa dứt lời, quyển sổ sinh tử sách lập tức biến mất không dấu vết.

Hắn nhíu mày: “Vì sao?”

“Vì ngươi là một kẻ nguy hiểm.” Nàng thẳng thắn nói: “Những thứ không màng đến tính mạng, đều rất nguy hiểm.”

Hắn không đáp, tia hy vọng nhỏ nhoi vừa được nhóm lên đã bị một câu nói của nàng dập tắt hoàn toàn.

“Con người quý giá là bởi chỉ có một kiếp sống. Dù ngươi có chấp nhận hay không, thì đứa bé trong quyển sách mới này... đã không còn liên quan gì đến ngươi nữa.”
Nàng uống một ngụm trà: “Với tính cách của ngươi, nếu biết tung tích nó, e rằng sẽ lại làm ra những chuyện khiến người ta đau đầu. Ta phải đề phòng.”

Ngón tay hắn siết chặt, suýt nữa bóp nát chén trà trong tay. Hắn buông tay ra, chén từng giúp hắn giữ lại mạng sống cũng rơi xuống bàn: “Quân thượng gọi ta tới, chỉ để nói những lời này thôi sao?”

“Đó là một phần.” Nàng mỉm cười, đưa tay ngoắc ngoắc về phía con “muỗi” kia. Con vật nhỏ lập tức ngoan ngoãn tan vào đầu ngón tay nàng.
Nàng nghiêng đầu, hơi nhíu mày, thần sắc lại có phần tinh nghịch, tự lẩm bẩm: “Biến thành hình dáng gì thì tốt nhỉ?”

Hắn thật sự không đoán nổi nàng đang giở trò gì, trong lòng bực bội mà không dám phát tác, chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Ánh mắt nàng bỗng khóa chặt hắn, rồi bật cười: “Vẫn nên theo hình dạng của ngươi đi.”

“Cái gì cơ?!”

Một luồng sáng ngũ sắc từ lòng bàn tay nàng b*n r*, con muỗi vo ve không ngừng kia lập tức bị bao bọc trong hào quang.

Chỉ nghe nàng quát nhẹ một tiếng: “Ra!”

Muỗi biến mất, trong lòng bàn tay nàng lúc này là một con rắn nhỏ màu đỏ sống động như thật.

Hắn vô cùng ngạc nhiên: “Đây là...”

“Chốn sâu nhất của Vong Xuyên có một loài yêu, hình dạng như muỗi, nuôi bằng máu thì có thể luyện thành ấn, khắc vào hồn, vĩnh viễn không mất, nên gọi là Ấn Tòng.”

Nàng nhẹ nhàng gõ lên đầu rắn nhỏ: “Không phải ngươi hỏi vì sao bọn ta luôn bận rộn hay sao? Yêu quái ấy, cũng giống như hạt giống bay theo gió tìm chỗ trú, không ai đoán được nơi nào, lúc nào, vì nguyên cớ kỳ quái gì mà sinh ra. Ngay cả địa giới của phủ Thái Sơn cũng không thể tránh khỏi.”

Nàng lắc đầu bất lực, nghiêng đầu nhìn về phía dòng sông dưới vườn cây, dòng nước vĩnh viễn không cuộn sóng, nhưng luôn sâu thẳm, nặng nề: “Người ta nói, Yêu quái ấy sinh ra là do dòng sông này chứa quá nhiều nước mắt của con người, lắng đọng những nỗi niềm không thể buông bỏ, nên mới thành hình.”

Hắn ngơ ngác nhìn rắn nhỏ: “Ta... không hiểu lắm.”

“Ta sẽ đặt Ấn Tòng này lên người đứa bé ấy. Dù sau này nó đi đến đâu, biến thành hình dáng gì, trên người cũng sẽ có một ấn ký hình rắn này.” Nàng chỉ vào hắn: “Chỉ có người từng dùng máu nuôi Ấn Tòng, mới có thể xóa bỏ dấu ấn ấy.”

Nghe xong, da đầu hắn như tê dại, tâm trạng vốn buồn bã lại chợt kích động: “Ý của quân thượng là... ta vẫn có thể gặp lại nàng?”

Nàng lắc đầu: “Thời gian, địa điểm, biển người mênh mông, trùng hợp hay lệch hướng, chỉ một yếu tố lệch thôi cũng khiến các ngươi không bao giờ gặp lại.”

Lời ấy như một gáo nước lạnh nữa dội xuống đầu, nhưng tia lửa nhỏ trong lòng hắn vẫn chưa bị dập tắt.

“Nếu ngay cả vậy mà các ngươi vẫn có thể gặp lại, thì là ý trời. Ta không thiên vị, cũng không can thiệp mệnh số.” Nói xong, nàng đứng dậy đi vào vườn, xách thùng nước tưới cây.

“Được rồi, chuyên sứ của Đào Đô, ngươi có thể rời đi rồi.”

Mọi chuyện thay đổi quá đột ngột, đầu óc hắn có chút rối loạn. Hắn nhìn mảnh đất sau lưng nàng, nơi hoàn toàn trống rỗng, bất giác thốt lên: “Mảnh đất này chẳng mọc được thứ gì, quân thượng cần gì phải phí công vô ích.”

“Biết rõ không thể mà vẫn làm, đôi khi là một loại sức mạnh, nhưng cũng có thể là một loại tai họa.” Nước trong vắt từng giọt, từng giọt từ muôi gỗ chảy vào mảnh đất không chút sức sống. Nàng làm rất cẩn thận, không hề giống người đang rảnh rỗi giết thời gian.

“Khó là ở chỗ kết quả không ai đoán được, ngay cả bọn ta cũng không thể. Sức mạnh và tai họa... Những quy tắc ngươi ghét cay ghét đắng, vốn là để làm mọi cách ngăn chặn cái sau.”

Khi nàng tưới xong giọt nước cuối cùng, nàng cười: “Đạo lý thì ai cũng hiểu. Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn thử. Ta còn như vậy, huống hồ là một đứa trẻ như ngươi.”

Lúc ấy, hắn vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa lời nàng. Nhưng sự tủi thân của hắn, vốn bị giấu sâu dưới tầng tầng lớp lớp cảm xúc như giận dữ, bất cam, tiếc nuối, dường như bất chợt được giải tỏa.

Vị Thái Sơn Phủ Quân nổi tiếng là lạnh lùng không nói cười, không gần người, toàn thân như phủ khí tức tử vong... vậy mà lại có một trái tim đầy sức sống.

Hắn vốn định nói lời cảm tạ, nhưng nghĩ tới bộ dạng đáng ghét của nàng lúc đối phó mình khi trước, lời đến miệng bèn đổi giọng: “Giờ ta không chết được ở chỗ Lôi Thần, quân thượng chắc chắn không định ném ta vào chảo dầu nữa chứ?”

“Chỗ ta không có cái chảo nào to đến vậy.” Nàng lườm hắn một cái: “Ngươi đúng là đứa nhỏ hay thù dai.”

“Ta không có.”

“Trong lòng chắc mắng ta với Lôi Thần mấy trăm lần rồi nhỉ?”

“Không tới mấy trăm lần đâu.”

Nàng bật cười: “Cũng được cái thật thà.”

Nói rồi nàng chỉ lên trời, ngữ khí có hàm ý sâu xa: “Nếu Lôi Thần đã muốn ngươi chết, dù có Thiên Đế ra mặt, thì hai mươi Thần côn cũng vẫn rơi lên người ngươi thôi.”

Hắn sững sờ.

“Về đi. Tôn chủ nhà ngươi cũng đâu còn trẻ, hai mươi gậy đủ làm hắn khổ rồi. Về sau đừng chọc giận hắn thêm nữa là được.”

Nàng vẫy tay, thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Bề ngoài vô tình mà thực ra có tình... Ai lại không mong thế gian tốt đẹp hơn một chút đâu, haizz.”

Trước khi rời đi, hắn đứng lặng bên bờ Vong Xuyên rất lâu.

Giống như chẳng biết con sông này cuối cùng sẽ chảy về đâu, hắn cũng nhất thời không biết mình nên đi về hướng nào.

Từ Xà vương tương lai ở núi Nguyên Khâu, đến ăn mày chốn nhân gian, rồi thành chuyên sứ Đào Đô, dường như chẳng trải qua bao lâu.

Nhưng những chuyện hắn đã trải qua ở đây, còn vượt xa tổng cộng tám trăm năm trước gộp lại.

Nếu chưa từng rời khỏi núi Nguyên Khâu, sinh mệnh của hắn sẽ bị trói buộc cùng những trái cây sớm muộn gì cũng hóa thành tro bụi kia, năm này qua năm khác dọn dẹp sạch sẽ lũ nhân loại mang theo vọng tưởng mà đến, không gió không sóng, không buồn không vui, an ổn mà đi hết đoạn dài đằng đẵng cuối của đời mình.

Thế nhưng, không thấy trời đất, không thấy chúng sinh, thì sao có thể thấy được chính mình?

Nước sông róc rách, như không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi không có đáp án, hắn lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ suy nghĩ.

Suy nghĩ rất lâu, thôi thì... lão già ở Đào Đô còn đang tập tễnh, lại thêm con nhóc kỳ cục kia, nếu không trông chừng cho tử tế, không biết sẽ còn đầu độc chết bao nhiêu bệnh nhân nữa... Hắn nhìn tấm thẻ gỗ Đào Đô trong tay, đại khái cũng đã có quyết định.

Ra đến cổng lớn, hắn ngoái đầu nhìn lại một cái. A Sửu à, nếu có ngày còn có thể gặp lại, nhất định phải tặng ngươi một thứ này. 

 
Bình Luận (0)
Comment