Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 43

8.

“Đùi gà phải bọc mật rồi nướng mới ngon a a a!” Giấc mơ của Đào Yêu bỗng phá vỡ câu chuyện xưa xa xăm.

Ti Cuồng Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nàng đang ôm chặt cánh tay của Thạch Thiết Lam vào lòng, coi tay áo người ta như món ngon mỹ vị, chóp chép nhai lấy nhai để, còn mấy người bên cạnh thì ai nấy đều ngủ rất yên ổn, tiếng ngáy vang lên từng đợt như thi đua với nhau.

Liễu Công Tử đang lục tìm rượu còn sót lại giữa đám người, mặt đỏ bừng như thoa son, cuối cùng cũng tìm được bình rượu cuối cùng, vui mừng khôn xiết, lảo đảo đi một cái, giẫm trúng Ti Tĩnh Uyên. May mà tên kia ngủ còn sâu hơn heo.

Hắn ôm bình rượu lắc lư quay về, ngồi xuống cạnh Ti Cuồng Lan, đưa bình rượu đến sát mũi hắn: “Ngươi thật... thật sự không uống lấy một ngụm sao?” Lưỡi líu cả lại, vậy mà còn vỗ ngực nói mình tửu lượng cao.

Ti Cuồng Lan đẩy bình rượu ra: “Đừng nói chuyện với ta, mùi rượu nồng chết đi được.”

“Xì xì, đại trượng phu mà cũng sợ mùi rượu.” Liễu Công Tử che miệng cười nhạo, nhưng vẫn ngoan ngoãn né ra một chút, rồi lại tiếp tục uống một mình.

“Ta có một chuyện không hiểu.” Ti Cuồng Lan bỗng nhìn hắn.

“Chuyện gì?” Hắn tặc lưỡi.

“Ngươi nói Đế Hôi là đại xà vảy đỏ." Ti Cuồng Lan nhìn từ trên xuống dưới: “Nhưng rõ ràng ta thấy ngươi có màu xanh lá.”

Mặt mày Liễu Công Tử chùng xuống, quay người chỉ vào Đào Yêu đang ngủ chảy cả nước miếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải do con nhóc chết tiệt kia sao! Lần đó không đầu độc chết ta, nhưng sau khi khỏi bệnh thì lại đổi màu, mãi cũng không trở lại được như xưa. Ai mà biết nàng ta cho ta ăn thứ quỷ gì chứ!”

Ti Cuồng Lan gật đầu, cố nín cười.

“Cuối cùng ta không quay về núi Nguyên Khâu nữa, không chỉ vì không muốn sống như trước kia. Nguyên nhân...” Liễu Công Tử thở dài, chỉ vào mặt mình: “Đám đồng tộc kia của ta thì đỏ rực một mảng, còn ta thì xanh lè như thế này, chen vào giữa thật quá xấu hổ, nghĩ lại thôi cũng đủ lúng túng đến ch** n**c mắt.”

Ti Cuồng Lan rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Nhị thiếu gia hiếm khi cười vui vẻ đến thế.” Liễu Công Tử liếc mắt.

Ti Cuồng Lan lắc đầu, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, lại liếc nhìn về phía Đào Yêu, nói: “Nàng mà ngươi nói với nàng của bây giờ, có vẻ khác nhau một trời một vực.”

“Nàng ta lúc đó với bây giờ phải cách xa lắm.” Liễu Công Tử cười cười, sau đó ghé sát lại, thần thần bí bí nói: “Nàng ta cũng không phải vừa bắt đầu đã làm đại phu đâu.”

“Còn từng làm chuyện khác ư?” Ti Cuồng Lan nhướng mày: “Nghe ngươi miêu tả, nàng đều là làm việc cướp đi tính mạng người khác.”

“Ngươi thông minh thật đấy.” Liễu Công Tử hạ giọng, mang theo vài phần men say nói: “Ta kể cho ngươi nghe nhé. Đào Đô tuy quản lý yêu tộc khắp thiên hạ, nhưng bên ngoài Đào Đô, thiên hạ vẫn rất rộng lớn. Lũ Yêu quái ấy, giống như hạt giống theo gió bay đi khắp nơi mà nảy mầm, sinh sôi không dứt. Chúng ta cũng không thể gom hết về Đào Đô mà quản được. Vì vậy, Yêu quái ở bên ngoài, thiên giới, Côn Luân cũng phải ‘phối hợp xử lý’, nếu không bọn họ lấy đâu ra nhiều yêu chờ độ hóa như thế, cũng lấy đâu ra nhiều sấm sét chém Yêu quái đến vậy.”

“Nhưng...” Hắn lại ghé sát thêm chút nữa, nghiêm trang nói: “Yêu quái ác nhất thiên địa, nhất định phải bị giam vào Đào Đô.”

“Cho nên?”

“Yêu quái ác nhất phải chịu hình phạt cao nhất... Trảm!” Liễu Công Tử làm động tác chém đầu: “Nhân gian có đao phủ, Đào Đô cũng có ‘Yêu đồ’. Yêu đồ nắm giữ Phá Hồn Đao, một đao chém xuống, dù là yêu ác đến đâu cũng hóa thành tro bụi.”

Ánh mắt Ti Cuồng Lan thoáng thay đổi: “Nàng ư?”

“Không sai.” Liễu Công Tử hơi nheo mắt lại: “Trước khi Đào Yêu đổi nghề làm đại phu, nàng là Yêu đồ ra tay chuẩn xác, tàn nhẫn nhất dưới trướng Đào Đô.”

“Không ngờ đúng không? Quỷ y Đào Đô, thiện ác khó phân. Chuông vàng vang lên, không còn mảnh giáp nào sót lại... Thật ra trước khi có chuông vàng, nàng đã chẳng chừa manh giáp nào cho chúng rồi.”

Những Yêu quái biết đại danh của nàng đa phần đều sợ nàng, chẳng qua là vì trong lời đồn, nàng giỏi chữa cho yêu, nhưng còn giỏi giết yêu hơn.

“Hành lá! Hành lá! Cho thêm hành lá!” Lời nói mớ của Đào Yêu lại vang lên không đúng lúc.

Ti Cuồng Lan nhìn gương mặt ngủ ngốc nghếch của nàng, rất lâu sau mới nói: “Nhưng nàng đến một trận cũng không đánh cho ra hồn.”

“Chém đầu giỏi không có nghĩa là đánh nhau giỏi.” Liễu Công Tử lại uống một ngụm rượu: “Tuy ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng nghe kể kha khá. Các lão nhân Đào Đô nói rằng nàng tuy có dáng vẻ vô hại, nhưng thật ra cứng rắn như sắt, lòng dạ không chút thương xót, chém đầu cũng nhẹ nhàng như thái rau.”

“Ta không biết vì sao người kia lại bắt nàng đổi từ nghề Yêu đồ thành đại phu, từ giết yêu sang cứu yêu, nàng đã đi qua một con đường dài và gian nan đến thế, nhưng dù sao đi nữa, đây hẳn là một quyết định đúng đắn và đáng mừng.”

“Nàng ấy...” Ti Cuồng Lan do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng: “Rốt cuộc là gì?”

“Không phải Yêu quái.” Liễu Công Tử đáp thẳng.

Ti Cuồng Lan chau mày: “Hôm đó lúc giao chiến với Ứng Phàm Sinh, nàng ấy đỡ một đao cho ta, vậy mà thậm chí không chảy một giọt máu.”

“Nói thật là…” Ánh mắt bất đắc dĩ của Liễu Công Tử quả thật giống như đang nói thật: “Ta từ chỗ là bệnh nhân của nàng, rồi thành hàng xóm, thành bạn đồng hành, bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chẳng biết rốt cuộc nàng là gì. Có lẽ người duy nhất biết rõ thân phận nàng, chỉ có người đó.”

Ti Cuồng Lan ngẫm nghĩ một lát, rồi bỗng đổi giọng: “Không phải là cữu cữu sao. Giờ đến cả tên ông ta các ngươi cũng không dám nhắc đến à?”

“Đó là vì ngươi chưa từng thấy thủ đoạn của ông ta thôi.” Liễu Công Tử rùng mình một cái, không nhịn được mà run rẩy: “Trông thì có vẻ nho nhã, nhưng khi trừng phạt người khác… chậc chậc, ngay cả Lôi Thần cũng phải cúi đầu chịu thua, làm người ta sống không bằng chết. Không nhắc, không nhắc nữa, nhắc đến lại mơ thấy ác mộng. Nếu không phải nể tình hai mươi trượng Thần côn kia, ta đã bỏ chạy từ lâu rồi.”

“Có vẻ ông ta cố ý để ngươi ở bên nàng.” Ti Cuồng Lan khẽ cười: “Hai mươi trượng đó cũng không phải ăn đòn vô ích.”

“Cũng chỉ có ta mới sống được lâu với nàng ấy thôi.” Liễu Công Tử lại thở dài: “Đổi lại là kẻ yếu đuối khác, sớm bị nàng ấy đầu độc chết hoặc bị chọc tức mà chết rồi.”

Ti Cuồng Lan chỉ cười mà không đáp.

Liễu Công Tử ngoảnh đầu nhìn Đào Yêu một cái, dở khóc dở cười: “Nhiều năm như vậy, ta đã quên mất mình từng giúp nàng đánh bao nhiêu trận, chạy bao nhiêu lần. Ta nói làm đủ trăm việc sẽ ăn thịt Ma Nha, chỉ là muốn nàng dè chừng một chút, đừng suốt ngày làm phiền ta. Ai ngờ con nha đầu chết tiệt ấy chẳng thèm quan tâm sống chết của ta chút nào. Tiểu hòa thượng may mà đến muộn, đỡ phải chịu khổ sớm như ta.”

Nghe vậy, Ti Cuồng Lan im lặng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn những vì sao đang dần lặn đi trên bầu trời, ánh mắt dường như có hơi mông lung, rồi mới nói: “Nàng là kiểu người dù chỉ một mình cũng có thể sống tốt.”

“Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.” Liễu Công Tử chợt thấy hả hê: “Khi xưa ngươi và nàng cùng đến Mộc Châu, nàng đuổi theo Độn Ngư rơi xuống sông đúng không, là ngươi đã vớt nàng lên.”

“Đúng vậy.”

“Nàng cái gì cũng biết, duy chỉ không biết bơi. Một khi rơi xuống nước, dù vùng vẫy thế nào cũng không nổi lên được. Nếu không có người vớt, hậu quả phiền phức lắm.” Liễu Công Tử uống liền mấy ngụm rượu, rồi khẽ ợ một cái: “Cũng không phải chưa từng dạy nàng, nhưng thân thể nàng như sinh ra đã khắc nước vậy, thế nào cũng không học được. Vậy nên ta chỉ còn cách chịu mệt nhiều hơn thôi.”

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ở Mộc Châu, khóe môi Ti Cuồng Lan lại khẽ nhếch lên, buột miệng nói: “Ngươi chắc là rất thuần thục trong việc vớt nàng rồi.”

Bình rượu trong tay Liễu Công Tử khựng lại giữa không trung, một lúc sau mới đưa lên miệng, uống một ngụm rồi lau miệng, cười: “Ta từng mơ thấy mình vớt một đứa trẻ hàng vạn lần, vậy nên vớt nàng tất nhiên cũng rất quen tay.”

Ti Cuồng Lan liếc hắn một cái, chỉ thấy hắn uống hết ngụm này đến ngụm khác, như muốn rửa trôi những hồi ức không muốn nhớ lại mà cứ trào dâng mãi.

Cuối cùng, hắn đặt bình rượu xuống, ánh mắt càng thêm hoang mang, một tay đặt lên vai Ti Cuồng Lan: “Ta biết ngươi đối tốt với nàng.”

Sau đó lại cười: “Chỉ là cái miệng tệ quá. Con nha đầu chết tiệt kia cũng vậy, toàn nói linh tinh. Sao nàng thực sự muốn gả cho Lôi Thần chứ, nàng chỉ muốn chữ ký của hắn để đổi lấy bàn đào thôi! Miệng thì thích người này người kia, Lôi Thần, Phong Thần, Vũ Thần, chỉ cần đẹp trai là ai cũng bị nàng nhắc đến. Ta thì mong nàng thật sự có thể thích ai đó, nhưng nàng chỉ nói cho vui, chứ trong lòng chẳng thích ai cả.

Người khác là một khối băng, sưởi ấm là sẽ thấy máu thịt, còn nàng, khó khăn lắm mới làm tan được băng, thì dưới lớp băng đó lại là tảng đá lớn, đào thế nào cũng không ra. Nàng chẳng bao giờ nói thật lòng! Nhìn thì như ở cạnh chúng ta, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến việc đơn thương độc mã.

Ta cảm thấy có lúc nha đầu ấy cách chúng ta rất xa rất xa, xa đến mức có một ngày e là ta vĩnh viễn không thể vớt nàng về nữa.”

Ti Cuồng Lan không nhúc nhích, để mặc hắn muốn nói gì thì nói.

“Ti phủ không phải chuyên giải quyết thị phi sao.” Liễu Công Tử lườm hắn, cười ranh mãnh: “Hay là ngươi giải quyết thay nàng một lần xem sao?”

“Nàng có thị phi gì?”

Liễu Công Tử ấn chặt vai hắn hơn, nhỏ giọng nói: “Nàng làm mất một thứ rất quan trọng ở Đào Đô, lần này xuống nhân giới là để tìm lại nó.” Nói rồi lại thấy không ổn, bèn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, để sau này nàng tự đến tìm ngươi, nếu nàng muốn.”

“Được.” Ti Cuồng Lan gỡ tay hắn ra, nhìn trời: “Chốc nữa trời sáng rồi, tốt nhất ngươi nên tỉnh rượu đi.”

Liễu Công Tử bĩu môi: “Ta có say đâu.”

“Ngươi tên gì?”

“Liễu Công Tử!”

“Ai đặt?”

“Ta tự đặt! Dân gian tôn rắn là Liễu Tiên, ta bèn chọn tên này.”

“Có họ không có tên?”

“Lúc đầu không có, sau này mới đặt.”

“Tên gì?”

“Liễu Bất Vấn! Tên hay chứ? Có khí chất không? He he.”

“Nghe dở tệ.”

“Ngươi!”

“Trời sáng rồi, Thạch Thiết Lam sắp đi đó.” Ti Cuồng Lan bỗng nhắc hắn: “Ngươi định say khướt như vậy để tiễn nàng à?”

Liễu Công Tử ngẩn người, rồi cười: “Không sao, lúc cần tỉnh thì ta sẽ tỉnh.”

“Hy vọng là vậy.” Ti Cuồng Lan nhặt một bình rượu trống dưới đất lên, lại cầm bình rượu trong tay hắn rót vào một nửa, sau đó đưa lại cho hắn. Liễu Công Tử không hiểu nhìn hắn.

“Dù các ngươi quen ăn uống không trả tiền, nhưng bữa rượu hôm nay cũng đáng giá.” Ti Cuồng Lan nâng bình rượu: “Cạn một chén đi.”

Liễu Công Tử lộ vẻ kinh ngạc, rồi bật cười: “Nhị thiếu gia tâm trạng tốt quá ha.”

Hai bình rượu chạm nhau, vang lên tiếng giòn tan.

“Bỏ xuống! Dám ăn thịt của ta à! Bỏ xuống!” Trong mơ, Đào Yêu vẫn đang ăn uống rộn ràng, Thạch Thiết Lam chắc bị làm phiền, đá nàng một cái rồi tiếp tục ngủ.

Hai người nhìn về phía các nàng, đều bất lực.

Sao trăng nhạt dần, một tia sáng ban mai bắt đầu lấp ló nơi chân trời đen thẫm, thế giới mơ hồ như giấc mơ này lại một lần nữa trở nên rõ ràng. 

 
Bình Luận (0)
Comment