9.
“A a a! hay quá trời luôn! Thật sự có thể bay rồi a a a!”
Trên bầu trời buổi sớm vang vọng tiếng hét phấn khích của Thạch Thiết Lam. Mặt trời vừa ló ra một chút đã vội nấp sau mây, như thể cũng bị nàng làm phiền đến mức không chịu nổi.
Người trên mặt đất ngửa cổ, mắt trợn tròn hết cỡ, ánh nhìn dán chặt vào cô gái vừa mới “mọc” ra đôi cánh kia.
Đào Yêu càng nhìn càng tức, dậm chân nói: “Giấu kỹ một món tốt thế mà lại đem cho người khác!”
Nói xong, nàng lại hậm hực lườm Liễu Công Tử một cái đầy bất mãn.
Trước đó không lâu, Thạch Thiết Lam vừa nói lời tạm biệt với họ. Liễu Công Tử gọi nàng lại, nói là có thứ muốn tặng.
Nàng tò mò hỏi: “Ngươi tặng ta đồ à? Ngươi không chia một nửa thù lao với ta đã là đại ân rồi.”
“Bớt nói nhảm, quay lưng lại.” Liễu Công Tử ra hiệu bảo nàng quay người đi.
Nàng lưỡng lự quay lưng lại, rồi lại vội ngoảnh đầu liếc hắn: “Ngươi mà có ý xấu giở trò với ta, thì đệ tử phái Tam Nguy chúng ta không phải để ngươi dễ bắt nạt đâu nhé!”
“Được rồi, nghèo rớt mồng tơi đến mức không đủ ăn còn dám mạnh miệng.” Liễu Công Tử hừ một tiếng.
“Giở trò với ngươi? Gặp được ta, coi như ngươi gặp may đấy.”
“May ư?!”
Nàng còn chưa dứt lời, Liễu Công Tử đã giơ tay trái ra, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Một luồng kim quang nhạt nhòa lập tức hiện lên từ lòng bàn tay hắn, ở trung tâm quầng sáng ấy lại như hiện ra hình cánh chim. Liễu Công Tử liếc nàng một cái, rồi nhẹ nhàng vỗ lên giữa lưng nàng.
“Xong rồi.” Hắn vỗ đầu nàng.
“Xong cái gì mà xong?” Nàng q*** t** ra sờ sau lưng, chẳng thấy gì cả, bèn nổi cáu: “Ngươi lấy ta ra làm trò đùa à?”
“Ghé tai lại đây!” Liễu Công Tử ngoắc ngón tay.
Nàng đành phải ghé sát lại, nghe hắn thì thầm vài câu bên tai.
“Không thể nào! Chắc chắn ngươi đang trêu ta!” Nàng nghi ngờ đầy mặt.
“Chỉ niệm mấy câu này là có thể bay à?”
Liễu Công Tử lùi lại một bước, khoanh tay cười: “Niệm thử xem sao.”
“Thì niệm!” Nàng nửa tin nửa ngờ, lẩm nhẩm đọc lại hai câu chú mà hắn vừa dạy.
Mắt tất cả mọi người bất chợt lóa lên, như thể mặt trời trên trời cao rơi xuống ngay trước mắt, một đôi cánh màu vàng óng bất ngờ bung ra sau lưng Thạch Thiết Lam, sống động như thật, tỏa ra tiên khí lượn lờ.
Nàng bị dọa đến đứng khựng tại chỗ, không dám động đậy.
“Có cánh rồi mà không bay à?” Liễu Công Tử nhướng mày.
“Nhát gan thế?”
Chiêu khích tướng vẫn có tác dụng. Thạch Thiết Lam từ trạng thái kinh ngạc tột độ tỉnh lại, tay đặt lên ngực đang đập thình thịch, hít sâu một hơi, thử khẽ động đậy cánh sau lưng, lại tự khích lệ bản thân vài câu, nhíu mày, nghiến răng, tựa như từ sống lưng nàng bỗng sinh ra một loại sức mạnh mà nàng chưa từng cảm nhận... Rồi, rồi thì là bộ dạng đang bay loạn khắp bầu trời như hiện tại.
Từ nghi ngờ lúc đầu đến sửng sốt, rồi chuyển sang vui sướng, nàng dường như có năng lực bẩm sinh để điều khiển đôi cánh ấy, càng bay càng thuần thục, càng bay càng cao.
Liễu Công Tử ngước nhìn bóng dáng tự do và rực rỡ kia trên bầu trời, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ti Cuồng Lan cũng mỉm cười.
Thạch Thiết Lam đáp xuống mặt đất, nhảy nhót chạy đến trước mặt Liễu Công Tử, vui đến mức nói năng lắp bắp, chỉ biết nắm chặt lấy tay hắn, nói: “Ngươi ngươi ngươi làm sao lại có thứ thần kỳ như thế? Sao lại lại lại tặng cho ta? Ngươi thật sự tặng ta ư? Không đòi lại à?”
“Ta ta ta đã tặng ngươi rồi, thì nó nó nó vĩnh viễn là của ngươi.”
Liễu Công Tử cố tình bắt chước nàng lắp bắp, rồi lại nhắc nhở: “Trừ khi thật sự nguy hiểm, đừng tùy tiện dùng. Với thân thể phàm nhân, từ lúc kích hoạt đến khi tiêu tan, nó chỉ có thể giúp ngươi bay chín mươi chín lần, dùng tiết kiệm một chút.”
“Sao ngươi không nói sớm! Giờ thì còn lại chín mươi tám lần thôi!” Thạch Thiết Lam xót xa kêu lên, vội niệm chú thu cánh về.
Liễu Công Tử chọt trán nàng: “Sau này bớt làm mấy chuyện liều mạng lại đi. Cánh thì vẫn chỉ là cánh, không có năng lực cải tử hoàn sinh đâu.”
“Ta biết rồi.” Thạch Thiết Lam hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng có nhìn hắn: “Nhưng ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi lại tặng ta một pháp bảo ghê gớm như thế? Chúng ta chẳng phải không có thân thiết gì sao?”
Nàng lại ngó qua, lén chỉ Đào Yêu: “Ngươi nhìn kìa, gương mặt người bạn tốt của ngươi tức đến méo cả rồi đấy.”
Liễu Công Tử nhìn chăm chú vào gương mặt đầy ngờ vực của nàng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ xoa đầu nàng, dùng giọng nửa đùa nửa thật mà rằng: “Ngươi với ta, coi như là bạn cùng hoạn nạn.”
Nàng ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, dù sao cả hai chúng ta cũng từng bị lũ Yêu quái hành cho thê thảm. Nhưng mà, món quà quý giá thế này…”
Nàng đột nhiên nhìn hắn đầy cảnh giác: “Ngươi không phải có ý đồ gì khác đấy chứ? Đôi cánh này từ đâu ra? Có khi nào một ngày nào đó nó không nghe lời ta, mang ta lên trời cao rồi ném xuống không?”
“Đây là tiên vật, ngươi đừng dùng bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử nữa, cứ yên tâm mang theo đi.” Liễu Công Tử liếc nàng một cái.
“Tiên vật thật à?” Nàng nhìn kỹ vào mắt hắn một lúc lâu, xác định không tìm ra dấu hiệu nào của sự dối trá mới yên tâm, vui vẻ sờ sờ lưng mình, rồi tại chỗ xoay vài vòng vui sướng, sau đó nhảy vọt trở lại trước mặt Liễu Công Tử, chỉ về phía xa, nói: “Vậy ta thật sự phải cáo từ đây! Ngươi chắc chắn không hối hận chứ?”
“Đi đi.” Hắn giả bộ không kiên nhẫn.
“Các vị, sau này tái ngộ nhé!” Nàng cười híp mắt chào tạm biệt mọi người: “Sau này nếu có chỗ nào cần đến phái Tam Nguy chúng ta, nhất định phải tới tìm đó!”
“Không không không, vẫn mong là không cần tới các ngươi thì hơn. Dù sao ta cũng còn trẻ…” Ti Tĩnh Uyên liên tục xua tay, ánh mắt lại không giấu nổi sự ghen tị khi nhìn đôi cánh trên lưng nàng.
Đào Yêu thì bước lên khoác tay nàng, bực tức nói: “Ngươi không biết đã vớ được vận may gì đâu, cái tên chết tiệt đó mà lại tặng ngươi món bảo bối to tướng như thế!”
“Ta cũng lấy làm lạ, ngươi quen thân với hắn như vậy, sao lại không tới lượt ngươi chứ?”
“Có lẽ là vì đôi cánh này hợp với ngươi hơn chăng?”
“Thật ra thì ta không thích màu vàng lắm…”
“Ha, còn chê cả màu nữa cơ đấy? Nói cho ngươi biết, đây là cánh của Kim Vũ Thần Loan ở Côn Luân, là tiên điểu số một Côn Luân đó, muốn có được đôi cánh này còn khó hơn tìm được một nghìn lượng vàng từ người ngươi đấy!”
“Ghê vậy sao? Vậy thì màu vàng cũng không đến nỗi tệ lắm… À đúng rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tới tìm Miêu Quản Gia lấy tiền. Đến lúc đó, ta sẽ không còn nghèo nữa, hề hề hề…”
“Đi nhanh đi, nhớ nói khéo một chút, Miêu Quản Gia là người hào phóng, biết đâu còn cho thêm ấy chứ.”
“Thật không? Ta ghi nhớ rồi! Này… quen biết các ngươi thật tốt quá đi!”
“Đúng thế, có nhiều người đánh giá cao chúng ta lắm đó.”
Hai nàng tay trong tay ríu rít trò chuyện bước đi, đám người phía sau cũng không vội đuổi theo. Ma Nha ôm Cổn Cổn, nhìn theo bóng lưng hai nàng, lại liếc sang Liễu Công Tử, gãi đầu, một bụng toàn thắc mắc.
“Thạch Thiết Lam!” Liễu Công Tử bất chợt gọi lớn một tiếng.
Nàng quay đầu lại, đã thấy hắn bước tới trước mặt, lần này, hắn không hề do dự mà ôm nàng một cái thật chặt.
Nàng chớp chớp mắt trong cái ôm bất ngờ ấy, có lẽ vì xấu hổ mà mặt đỏ lên. Nếu là người khác, chắc đã sớm bị nàng cho ăn một cái bạt tai, nhưng trong vòng tay hắn, nàng lại không cảm thấy chút mạo phạm nào. Cái ôm đột ngột ấy chỉ mang theo một chút ấm áp và quan tâm mơ hồ, tựa như từ rất lâu rất lâu trước đây, ở một nơi đã chẳng còn nhớ rõ, trong một vùng lạnh lẽo mờ mịt, cũng từng có người ôm nàng như thế.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, Liễu Công Tử đã buông nàng ra, hai tay tự nhiên vuốt nhẹ qua cánh tay nàng, mỉm cười: “Đi đi. Thạch chưởng môn, chúc ngươi sống lâu trăm tuổi, làm ăn phát đạt.”
“Ồ, xin nhận lời chúc lành này! Ta đi thật đây.” Nàng nhìn vào ánh mắt cười mà như không cười của hắn, tỉnh lại từ trong cơn thất thần ngắn ngủi.
“Không! Ta không muốn đi với ngươi đâu!!” Trong cái túi vải buộc ở thắt lưng nàng vang lên một tiếng phản đối tức tối, sau mấy lần giãy giụa, con Chuột tinh vắt kiệt sức chui ra khỏi túi, “bịch” một tiếng rơi xuống đất, lăn mấy vòng, đầu choáng mắt hoa chưa đủ, cái đuôi chuột thon dài của nó lại biến thành một cái đuôi chó trắng.
“Ha ha ha, sao ngươi lại có cái đuôi chó thế hả?” Đào Yêu trông thấy thì cười phá lên: “Chuột mà mọc đuôi chó, chẳng lẽ lúc tu luyện bị chó cắn à?”
Chuột tinh ra sức lắc đầu, xấu hổ giấu đuôi ra sau lưng, ỉu xìu nói: “Ta sinh ra đã như vậy rồi, cả tộc chỉ mình ta là dị dạng… Vì thế ta mới khổ luyện không ngừng, mãi mới sửa được cái đuôi trở lại bình thường. Chắc là do dạo này lao lực quá độ lại bị kinh hãi, nên công pháp bị phá, ôi chao, phiền to rồi, không biết phải mất bao lâu mới sửa cái đuôi lại được nữa…”
Mọi người đều bật cười, chỉ có Liễu Công Tử là không cười nó, hắn đưa một tay ra đỡ nó lên, làm nó sợ đến run lẩy bẩy, tưởng hắn lại định nhắc đến chuyện ăn thịt chuột.
“Đi theo nàng đi.” Vẻ mặt Liễu Công Tử bỗng dịu dàng bất ngờ.
“…Hả?”
“Lúc ngươi gặp hiểm cảnh, không gặp Trương Tam, không gặp Lý Tứ, mà lại gặp được nàng.” Liễu Công Tử mỉm cười: “Ý trời là lớn nhất, biết đâu chuyến đi này với nàng lại giúp ngươi bước l*n đ*nh cao của ‘Chuột sinh’ thì sao?”
“Cái đó…”
“Nếu ngươi thật sự không muốn đi cũng được, ở lại theo ta vậy.” Liễu Công Tử cố tình l**m l**m môi.
“Ta theo nàng!” Chuột tinh không hề do dự một giây, bật người nhảy vèo một cái chui tọt vào túi vải.
Không phải Trương Tam, không phải Lý Tứ, mà lại là nàng. Còn nàng, liệu có từng nghĩ đến, không phải sâu bọ, không phải chim bay, tại sao nàng lại cố chấp muốn giữ con chuột này bên người? Có những cuộc tương phùng, luôn đến trễ một chút.
“Quả nhiên ngươi có cách.” Thạch Thiết Lam tán thưởng tặng cho hắn một cú đấm, sau đó xoay người lại, vẫy tay thật mạnh với mọi người, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúc các ngươi thượng lộ bình an! Hẹn ngày tái ngộ!”
“Đi thong thả!”
“Thạch thí chủ cũng thượng lộ bình an nhé!”
“Nhớ cất kỹ số tiền lấy được, đừng xui xẻo bị người ta trộm mất như ai kia đấy!”
“Sáng sớm ra nhắc cái xúi quẩy gì thế hả!”
Trong ánh bình minh ngày càng rạng rỡ, bóng dáng hân hoan của Thạch Thiết Lam dần khuất xa.
Đợi đến khi hoàn toàn không còn thấy nàng nữa, Liễu Công Tử mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, khẽ vẫy tay về hướng nàng đã đi xa. Mà tay còn lại của hắn vẫn siết chặt, như thể trong đó đang nắm giữ một thứ vô cùng quan trọng.
Đào Yêu đánh giá hắn từ đầu đến chân, hừ một tiếng nhưng chẳng hỏi gì, chỉ chạy về bên cạnh Ti Tĩnh Uyên, lại bắt đầu líu ríu với hắn tính toán sổ sách. Nàng cứ lặp đi lặp lại rằng mấy viên bảo thạch nàng đưa ra quý giá biết bao, vị thiếu gia như hắn không được thiếu dù chỉ một xu. Nói rồi, hai người không hẹn mà cùng nhớ lại những món đã ăn, rượu đã uống đêm qua, vừa hồi tưởng vừa tấm tắc khen ngon, nhân tiện chia sẻ giấc mơ đẹp của mỗi người. Cuối cùng, cả hai đồng lòng cho rằng ngủ một giấc ngon giữa hoang dã là điềm lành, ăn ngon ngủ ngon là có vận may, chặng đường tiếp theo nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió… Ai biết được bọn họ đã liên hệ được những chuyện chẳng mấy liên quan đó kiểu gì nữa.
Ti Cuồng Lan lại không nhịn được xoa trán, nếu hắn nói cho nàng biết tối qua nàng mắng hắn suốt nửa đêm vì tưởng một cái cây là hắn, không biết nàng có còn thấy mình may mắn nữa không.
Bên kia, Ma Nha và Cổn Cổn cùng ôm bụng đang réo ầm lên, dáng vẻ đáng thương đòi trước khi khởi hành phải đi mua mấy cái bánh bao chay ăn đỡ đói.
Tóm lại, sườn núi trong buổi sớm tinh mơ chẳng vì có người rời đi mà trở nên tiêu điều lạnh lẽo.
Liễu Công Tử quay đầu nhìn đám người phía sau, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm giác may mắn, có bọn họ bên cạnh, muốn yên lặng buồn bã một lúc cũng chẳng có cơ hội.
…
Cả đoàn người bắt đầu men theo sườn núi đi xuống. Đào Yêu, Ti Tĩnh Uyên và Cổn Cổn chạy nhanh nhất, nói là đang đói bụng, phải mau chóng vào trấn ăn sáng.
Liễu Công Tử cố ý đi chậm lại, tụt lại sau cùng. Ti Cuồng Lan quay đầu nhìn hắn vẫn nắm chặt tay trái, cũng giảm tốc độ, hỏi: “Giấu thứ gì à?”
Liễu Công Tử mỉm cười, buông tay ra. Một con “muỗi” vo ve bay ra khỏi tay hắn.
“Đây là… Ấn Tòng mà ngươi nói?” Ti Cuồng Lan nhìn sinh vật nhỏ bé đó, nói là Yêu quái, nhưng trời đất chứng giám, nó quả thật giống hệt con muỗi.
Liễu Công Tử gật đầu, lại dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trước mặt nó: “Vất vả rồi, ngươi đã đi theo nàng lâu như vậy. Giờ thì về nhà đi, gặp Thái Sơn Phủ Quân thì thay ta gửi lời hỏi thăm.”
Dường như nó hiểu, quay vài vòng trong không trung, rồi từ từ biến mất. Liễu Công Tử nhìn theo hướng nó tan biến, ánh mắt có chút luyến tiếc, nhưng rất nhanh đã bình ổn trở lại.
“Ta tưởng ngươi sẽ tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống sau này của nàng.” Ti Cuồng Lan nhìn hắn, mỉm cười: “Ta đoán sai rồi.”
Liễu Công Tử lắc đầu: “A Sửu là A Sửu, còn Thạch Thiết Lam là Thạch Thiết Lam. Người của tương lai là người của tương lai.”
Gió sớm làm tóc hắn rối tung, hắn đưa tay vuốt lại, bình thản nói: “Vết rạn trong lòng ta thực ra mãi mãi chẳng thể liền lại. Khi vớt A Sửu từ dưới nước lên, nỗi tuyệt vọng và tội lỗi khi đó đã sớm đóng chặt ở nơi ấy, không cách nào xóa bỏ, không thể né tránh. Nhưng…” hắn khẽ vỗ vỗ ngực: “Sau khi trao cặp cánh ấy cho nàng, nơi này cũng dễ chịu hơn nhiều. Tuy không thể chữa lành, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn.”
“Vậy nên tất cả những điều ngươi làm, cũng không hẳn là vì nàng.” Ti Cuồng Lan gật đầu, suy nghĩ về dáng vẻ của Thạch Thiết Lam rồi chắc chắn nói: “Nàng chắc chắn sẽ sống tốt.”
“Độ không biết xấu hổ đủ để đấu ngang với Đào Yêu, sao mà sống tệ được.” Liễu Công Tử nhún vai, lại thở dài: “Chỉ mong nàng sớm ra dáng người có học một chút, đừng lúc nào cũng lôi thôi như ăn mày vậy.”
Hắn dường như sực nhớ ra điều gì quan trọng, nghiêm mặt nói với Ti Cuồng Lan: “Hay là ngươi nói với Miêu Quản Gia một tiếng, lúc nàng đến lãnh tiền, thì cho nàng thêm chút nữa?”
“Được. Nhưng sẽ trừ vào lương của ngươi.”
“Đừng mà! Ta chỉ buột miệng nói thôi!”
“Hừ.”
“Đừng có ‘hừ’ kiểu đó. Chuyện giữa ta với nàng, ngay cả Đào Yêu còn chưa biết, tối qua những lời ta nói, ngươi nhất định phải giữ kín cho ta đấy!”
“Giữ kín thì ta được lợi gì?”
“Ngươi!… Được rồi… hay là ta kể thêm chuyện Đào Yêu ở Đào Đô cho ngươi nghe? Nàng ta tuy làm không ít chuyện lố bịch, nhưng cũng có lúc rất đáng yêu đấy! Ta thấy ngươi chắc chắn sẽ hứng thú mà, hề hề hề…”
“Ta không hứng thú.”
“Xạo!”
Đúng lúc đó, Đào Yêu quay đầu lại hét lên với họ: “Hai người các ngươi đi nhanh lên được không! Thời gian gấp lắm đấy! Ăn xong là phải lên đường tới vịnh Lạc Nguyệt rồi!”
“Biết rồi biết rồi!” Liễu Công Tử trợn mắt: “Đồ nha đầu chết tiệt! Biết thời gian gấp mà còn đòi ăn sáng!”
Ti Cuồng Lan mỉm cười, đi nhanh. Khi bỏ lại Liễu Công Tử phía sau, hắn bất chợt ném lại hai câu: “Tối qua chỉ là lời rượu, ta sẽ không để bụng. Còn nữa, tửu lượng của ngươi rất tệ.”
“Ti Cuồng Lan!”
Mặt trời càng lúc càng cao, ánh nắng nhuộm cả sườn núi dưới chân thành màu vàng rực. Dù tiết trời ngày càng oi bức, nhưng từng người xuống núi đều sải bước nhẹ nhàng.
Chỉ mong lời vàng của Đào Yêu linh nghiệm, chặng đường tiếp theo thật sự sẽ gặp nhiều may mắn.