Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 46

2.

Bóng đêm buông xuống, sao trời rực rỡ.

Càng tiến gần đến vịnh Lạc Nguyệt, phong cảnh càng thêm khô cằn, dần dần ngay cả vài gốc cây ra hồn cũng không còn nhìn thấy, trước mắt chỉ toàn là cát vàng và vùng hoang địa.

Chấm chấm xương khô rải rác.

Nơi nghỉ chân do Tiểu Xuyên chọn nằm sát một lòng sông đã cạn, lưng tựa vào một đồi cát thấp.

Thanh niên này tay chân lanh lẹ, lấy ra đủ thứ dụng cụ cần thiết từ chiếc túi vải lớn mang theo, chẳng mấy chốc, mấy cái lều trại tuy đơn giản nhưng đủ dùng đã được dựng xong. Lại thêm chút thời gian nữa, lửa trại đã cháy bập bùng, cả vỉ sắt nướng thịt và nồi đồng đun nước cũng được sắp xếp gọn ghẽ, khách khứa đều được chăm sóc chu toàn, thật sự là mời đúng người rồi!

Ban ngày và ban đêm nơi này như hai thế giới khác nhau, mặt trời vừa lặn, nóng nực lập tức tan biến, gió lạnh thổi đến, mồ hôi trên người bị hút sạch, cái lạnh lập tức len lỏi qua từng khe xương, không mặc thêm áo ấm là không chịu nổi. Tiểu Xuyên đang bận chuẩn bị bữa tối cũng không quên nhắc họ mặc thêm áo khoác, tốt nhất là quấn khăn trùm đầu lại luôn, còn nói câu gì đó như “ban ngày lột da, ban đêm mặc thêm” là đặc sản ở đây.

Đào Yêu lấy khăn trùm đầu làm khăn choàng, ôm bụng đang réo inh ỏi ngồi xuống bên đống lửa, chắc chắn vị trí mình ngồi là nơi có thể ăn thịt nướng và bánh mì trắng đầu tiên. Ma Nha cũng vội theo tới, ló mặt ra từ một tấm vải dày, ôm chặt Cổn Cổn như ôm lò sưởi, một người một hồ ly cùng chăm chăm nhìn phần ăn đang tỏa hương thơm ngào ngạt.

Có lẽ bị ánh mắt của Cổn Cổn chọc cười, Tiểu Xuyên đưa cho nó một miếng thịt dê trước: “Cho ngươi trước nhé. Đúng là một chú chó con thú vị.”

“Nó ăn chay đấy!” Tay Ti Tĩnh Uyên nhanh như chớp vòng qua Cổn Cổn, chộp miếng thịt dê nhét vào miệng mình. Cổn Cổn tức đến mức gầm gừ nhe răng, nếu không bị Ma Nha giữ chặt, chắc đã tè lên đầu hắn cho hả giận rồi.

“Ngươi cáu cái gì, ta có nói sai đâu?” Ti Tĩnh Uyên ngồi sát bên Đào Yêu, bị thịt dê nóng làm bỏng miệng, vừa muốn nhả ra lại tiếc không nỡ: “Nóng quá nóng quá, nhưng mà thơm quá thơm quá…”

Đào Yêu nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, vội vàng dịch lại gần Tiểu Xuyên một chút, ở gần đồ ăn sẽ an toàn hơn, nàng đã để mắt tới miếng sườn nướng đang cháy cạnh bên ngoài, mềm ngậy bên trong, sắp hoàn thành rồi, tuyệt đối không thể để tên đói rách này cướp mất giữa đường.

Tiểu Xuyên vội chỉ sang túi bên cạnh: “Ta mang theo đủ đồ ăn rồi, không cần tranh đâu.”

Quả đúng như lời hắn nói, thịt nướng đầy đủ, kẹp trong bánh nướng giòn rụm, rắc thêm chút muối, quả thực là mỹ vị nhân gian. Mọi người đều ăn uống thỏa thuê, người ăn chay người ăn mặn ai nấy đều được phục vụ theo nhu cầu, mệt nhọc ban ngày cũng theo những tiếng ợ đầy mãn nguyện mà tiêu tan hết. Trời đêm sao thưa, giữa lòng đại mạc, có thịt ăn, có lửa sưởi, tuy không có rượu ngon nhưng nồi canh rau thơm ngào ngạt vừa mới đun sôi cũng chẳng hề kém cạnh.

“Biết tiểu sư phụ không thể ăn mặn, ta vừa hay còn ít nấm khô, cho vào canh rau sẽ càng thơm ngon hơn.” Tiểu Xuyên cười nói: “Đêm lạnh, nhất định phải húp chút canh nóng mới tốt.”

Hắn vừa dứt lời, cái bát của Đào Yêu đã đưa đến trước mặt hắn: “Thêm một bát nữa!”

Hắn vội đón lấy, lại múc cho nàng một bát đầy ắp: “Cô nương ăn khỏe thật, ăn được là phúc đó.”

“Chứ sao, phúc lớn nhất đều chứa cả trong bụng ta rồi.” Đào Yêu cười híp mắt, vỗ vỗ bụng, thoắt cái bát canh thứ hai đã cạn: “Cho ta thêm bát nữa!”

“Húp nhiều canh vậy, cẩn thận tối tè dầm đấy!” Liễu Công Tử vội chen sang, rót hết phần canh cuối cùng vào bát mình.

“Ta mặc kệ, cứ muốn húp đấy!” Đào Yêu nốc liền ba bát canh, còn cố ý phát ra tiếng ừng ực ừng ực khi uống, chỗ càng khô càng cần bổ sung nước mà, huống chi canh ngon như vậy. Nàng đặt bát xuống, chưa đã mà lau miệng hỏi: “Đây là loại nấm khô gì vậy, ngươi mua ở đâu? Về sau chúng ta cũng mua một ít.”

“Lần trước đưa tiếp tế đến khách đ**m Hữu Khuyết, đúng lúc gặp mấy thương nhân từ Tây Vực đến ở đó, họ bán vài loại gia vị khô linh tinh, bảo là hàng tồn cũng lười mang đi, bèn bán rẻ cho bà chủ. Ta tiện tay cũng mua chút ít.”

Tiểu Xuyên áy náy nói: “Có thể giờ khó mua được rồi, nhưng khách đ**m thường xuyên có thương nhân các nơi qua lại, các người cũng có thể đến thử vận may, đôi khi có thể mua được hàng ngon giá tốt.”

“Khách đ**m đó làm ăn tốt sao?” Ti Cuồng Lan hỏi.

“Cũng tạm thôi.” Tiểu Xuyên vừa thu dọn nồi vừa nói: “Vịnh Lạc Nguyệt nghe thì hay, nhưng khí hậu và địa thế lại cực kỳ khắc nghiệt, khi thì nóng rát, khi thì lạnh buốt, còn có bão cát, ai không quen đường mà đến đó thì dễ mất mạng. Nhưng vì đó là lối tắt để ra ngoài quan ải, ngày thường vẫn có nhiều đoàn thương nhân có kinh nghiệm chọn đi tuyến đó. Chỉ cần đi đường đó, khách đ**m Hữu Khuyết là chỗ nghỉ chân duy nhất, nên việc buôn bán cũng luôn ổn định.”

“Nghe vậy thì thấy không hợp lý lắm.” Đào Yêu thắc mắc: “Mở quán làm ăn quan trọng nhất là vị trí, vị trí tốt mới dễ buôn bán đông khách, ai lại đi mở tiệm ở nơi nguy hiểm đến tính mạng chứ? Vậy khách đ**m đó mở được bao lâu rồi?”

“Cũng là tiệm lâu đời rồi.” Tiểu Xuyên ngẫm nghĩ: “Chắc chắn lớn tuổi hơn ta, cha ta khi còn trẻ cũng từng đến đó tiếp tế. Cụ thể mở từ bao giờ thì ta không biết.”

“Nghe vậy thì ta cũng hiểu phần nào vì sao bà chủ lại thích rộn ràng rồi.” Liễu Công Tử xen vào: “Nếu là ta mà bị nhốt ở một nơi như vậy nhiều năm, lại vì làm ăn mà chẳng thể đi đâu, chắc ta cũng thường xuyên mời người đến mở tiệc vui chơi cho đỡ buồn.”

“Các người cũng biết chuyện này à.”
Tiểu Xuyên nói: “Bà chủ rất hào phóng, nghe bảo mỗi năm vào mùa hè đều mời mấy đoàn biểu diễn tới diễn, ai cũng kiếm bộn tiền. Mấy năm trước ta đưa một nhóm khách ra ngoài quan, đúng lúc gặp dịp đó, bà ấy không chỉ mời ta ăn cơm, còn để ta xem một màn pháo hoa đặc sắc, vô cùng vui vẻ. Các người lần này chắc cũng kịp tham gia. Bà chủ là người rất tốt.”

Nói rồi, hắn thu dọn đồ xong, khoác thêm áo dày, cầm lấy một thanh gậy sắt ngắn, xoay người chỉ về phía lều trại: “Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai phải xuất phát. Đêm nay cứ yên tâm ngủ, ta canh ngoài này. Ban đêm nơi này không yên ổn, phải có người giữ lửa, giữ người.”

“Có sói à?” Ti Tĩnh Uyên rụt cổ, cảnh giác nhìn quanh.

“Sói thì không đáng lo, chúng sợ lửa.” Tiểu Xuyên bước đến bên đống lửa, cẩn thận chia đống lửa ra làm ba, rồi lại thêm củi vào mới yên tâm.

“Một đống lửa là đủ rồi, sao lại chia làm ba?” Đào Yêu khó hiểu.

“Là quy tắc truyền từ đời trước, ngủ ngoài hoang dã, dù bao nhiêu người, nhất định phải đốt ba đống lửa, có thể trừ tà bảo bình an.” Tiểu Xuyên ngượng ngùng giải thích: “Cũng chỉ để yên lòng mà thôi.”

“Trừ tà?” Ti Cuồng Lan nhìn quanh: “Chẳng phải chỉ là sa mạc thôi sao.”

Tiểu Xuyên chợt không biết nên giải thích thế nào, chỉ nói: “Nơi hoang dã khó tránh khỏi vài truyền thuyết không hay, kiêng kị một chút vẫn tốt, mọi người mau đi nghỉ đi.”

“Truyền thuyết không hay?” Đào Yêu chẳng còn buồn ngáp, lập tức kéo hắn ngồi xuống bên đống lửa: “Ngươi nhắc tới cái đó thì ta chẳng buồn ngủ nữa rồi. Mau kể đi, kể như truyện kể trước khi ngủ ấy.”

“Ngủ mà nghe cái này á?” Tiểu Xuyên trừng mắt nhìn nàng.

“Á!” Ti Tĩnh Uyên cũng vội chen tới: “Tụi ta thích nghe mấy chuyện đáng sợ vào ban đêm lắm!”

“Cả ta nữa.” Liễu Công Tử vừa ợ vừa ngồi xuống.

“Vậy ta cũng chưa ngủ vội.” Ma Nha bị sự tò mò lấn át cơn buồn ngủ, ôm Cổn Cổn ngồi trở lại bên đống lửa, lẩm bẩm: “Cũng chưa từng nghe nói ba đống lửa có thể trừ tà.”

Ti Cuồng Lan cũng ngồi xuống: “Ngươi không kể, bọn họ sẽ không ngủ được đâu.”

“Nói cứ như ngươi ngủ được ấy.” Đào Yêu bĩu môi với Ti Cuồng Lan.

Tiểu Xuyên nhìn họ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Các người lớn gan thật.”

Dù sao cũng là người thường mà, hắn đâu biết những kẻ, vừa ăn khỏe vừa nói nhiều đang ngồi trước mặt hắn này, trừ tà còn giỏi hơn bất cứ thứ gì.

Lửa nổ lách tách, từng tia lửa bắn lên, trong bóng đêm tạo thành đủ thứ hình thù rối loạn. Đám thú cưỡi ăn no ngoan ngoãn nằm cách họ không xa, xếp thành một hàng thẳng tắp, còn ngủ sớm hơn cả người.

“Cũng là ta nghe cha ta kể, bảo trong sa mạc có…” Tiểu Xuyên hạ thấp giọng: “Đèn quỷ!”

“Đèn quỷ?” Mọi người nhìn nhau, chẳng ai từng nghe qua thứ này.

“Sa mạc vốn đã là nơi hung hiểm, vịnh Lạc Nguyệt lại càng dữ.” Hắn nhíu mày, vẻ bất an đã hiện rõ trên nét mặt: “Nhất là chỗ gần khách đ**m Hữu Khuyết, trước kia từng có một ngôi làng ở đó, nhưng không hiểu sao một đêm thành phế tích, chết rất nhiều người. Sau đó, nơi đó biến thành một bãi cát đen. Về sau, mỗi khi đêm khuya vắng vẻ, ai không may đi ngang qua gần đó, nếu gặp vận xui sẽ trông thấy mấy ngọn đèn có gương mặt người bay lơ lửng khắp nơi. Ai nhìn thấy chúng sẽ bị bệnh, nhẹ thì đau bụng, nặng thì hôn mê không tỉnh, thậm chí mất mạng.”

“Không ai biết chúng từ đâu mà ra. Có người nói là do oán linh hóa thành, cũng có người nói là Yêu quái sinh ra dưới cát. Tuy chẳng có thuyết nào được công nhận, nhưng đều bảo chúng sợ lửa. Chỉ cần đốt ba đống lửa qua đêm ở nơi nghỉ chân, chúng sẽ không dám tới gần, có thể bảo toàn tính mạng.”

Đào Yêu khó hiểu: “Sao lại nhất định là ba đống lửa? Năm, sáu, bảy, tám đống chẳng phải càng có khí thế hơn à?”

Tiểu Xuyên gãi đầu: “Dù sao thì cha ta bảo rằng: một đống chiếu đỉnh đầu, hai đống hai bên vai, ba đống cùng cháy lên, tà ma sẽ không dám lại gần. Cụ thể là sao thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết từ đời tổ tiên đến nay đều theo quy củ ấy, ta cứ làm theo thôi.”

“Ngươi từng thấy Đèn quỷ à? Hay là cha ngươi tận mắt nhìn thấy?” Liễu Công Tử hỏi.

“Cả ta lẫn cha đều chưa từng thấy, chỉ nghe người khác kể lại.” Tiểu Xuyên vẫn gãi đầu: “Giờ chúng ta cách Vịnh Lạc Nguyệt cũng không còn xa, dẫu chỉ là lời đồn, phòng ngừa một chút cũng không thừa. Các vị là khách của ta, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất gì.”

Nói rồi, hắn đứng dậy, chỉ về phía lạc đà: “Ta đi xem bọn chúng một chút, tiện lấy thêm củi. Các vị còn cần gì không? Có muốn lấy thêm áo quần giữ ấm không?”

“Không cần, như bây giờ vậy là ổn rồi.” Ti Cuồng Lan đáp.

Ti Tĩnh Uyên rụt người lại, nhìn xung quanh bốn phía: “Không lẽ thật sự có thứ gì kỳ quái à?”

“Chuyện đồn đại dân gian thì đừng quá để tâm.” Đào Yêu liếc hắn một cái, ném mấy cành củi vào đống lửa, nghe thấy tiếng lách tách vang lên, nàng vỗ tay: “Ngủ thôi.”

“Ngủ kiểu gì?” Liễu Công Tử chỉ vào hai cái lều phía sau: “Chỉ có hai cái, ngươi chẳng lẽ định chiếm một cái một mình sao?”

“Chứ còn sao nữa.” Đào Yêu đứng dậy vươn vai: “Quan hệ giữa ngươi với Nhị thiếu gia chẳng phải đã cải thiện rồi sao, ngủ chung một lều thì có sao đâu?”

Ti Cuồng Lan liếc nàng một cái, không lên tiếng.

“Hả? Ý ngươi là bắt bốn người chúng ta và một con hồ ly chui vào một cái lều à?” Ti Tĩnh Uyên không chịu nổi nữa: “Hôm qua chẳng phải còn vui vẻ ngủ cùng nhau đấy sao! Sao tối nay lại không được?”

“Lều nhỏ mà, sao sánh được với trời đất mênh mông. Huống chi các ngươi ai cũng chưa tắm, mùi hôi bốc lên, nhốt trong không gian kín như vậy, nhỡ đâu khiến ta không ngủ được thì sao?” Đào Yêu lướt ánh mắt chê bai qua từng người: “Vậy đi, cô nương thơm tho như ta phải có lều riêng.”

“Ngươi cũng mấy hôm chưa tắm rồi đấy.” Liễu Công Tử nhắc nhở.

Đào Yêu quấn khăn lên đầu, hất cằm: “Ta cho dù không tắm vẫn thơm tho!” Nói xong bèn lượn hông đi vào trong lều.

“Nàng nói sao thì là vậy đi, chúng ta đi ngủ thôi.” Ma Nha ngáp một cái, ôm Cổn Cổn chui tọt vào cái lều còn lại.

“Lan Lan, ngươi quản cái đám tạp dịch nhà mình một chút đi!” Ti Tĩnh Uyên kéo tay áo Ti Cuồng Lan: “Chúng ta còn chưa sắp xếp xong, nàng đã chiếm lều rồi? Ta không muốn chen bốn người trong một lều đâu! Nhất là với Liễu Công Tử, chắc chắn tư thế ngủ rất tệ!”

“Ta ngủ không tốt ư? Ngươi từng nằm chung giường với ta à? Há mồm ra đã bôi nhọ ân nhân cứu mạng… Nếu ta không đưa bọn họ phi nhanh đến cứu ngươi, thì giờ ngươi còn đang nghịch bùn đấy! Ngươi được ngủ chung với ta một lều là phúc của ngươi đấy Tĩnh Tĩnh!”

“Cút, cứu cái đầu ngươi! Ngươi chẳng phải cũng chờ người đến cứu như ta sao!”

“Vậy là lỗi tại Lan Lan nhà ngươi đấy!”

“Lan Lan! Đệ mau nói gì đi chứ! Nhìn cái tên hỗn láo này xem, chẳng gọi ta là đại thiếu gia mà cứ gọi là Tĩnh Tĩnh!”

Hai tên nhóc con cãi nhau ầm ĩ quay sang nhìn Ti Cuồng Lan, lại trông thấy hắn đưa tay lên ngửi ngửi, vẻ mặt thản nhiên nói một câu: “Không hôi mà.”

Thì ra hắn lại để ý lời Đào Yêu nói đến vậy sao… Hai người nhìn hắn, trước mắt cùng tối sầm. 

 
Bình Luận (0)
Comment