3.
Liễu Công Tử mồm quạ, nói gì trúng nấy.
Đồ ăn ở Nhân giới thật kỳ quặc, hôm trước uống bao nhiêu rượu vẫn ngủ thẳng giấc tới sáng, vậy mà vừa húp canh lại gặp chuyện…
Đào Yêu chui ra khỏi chăn, dụi mắt mãi không mở nổi, ngây người một lát mới dần tỉnh táo lại. Bên ngoài, lửa vẫn cháy bập bùng, ánh lửa chiếu lên vải lều trắng toát khiến người ta thấy an tâm. Nàng lắc đầu, mơ màng chui ra ngoài.
Tiếng ngáy vang trời từ lều bên cạnh vọng tới, chắc bọn người kia đang ngủ say như chết.
Trước ba đống lửa, Tiểu Xuyên mặc thêm áo khoác dày, ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, một tay cầm cây sắt ngắn có thể làm vũ khí, đầu gật gù như gà mổ thóc. Bên cạnh, Ti Cuồng Lan đang rót nước nóng từ ấm trên lửa vào ly, trong không khí khô hanh thoang thoảng mùi trà.
Quả nhiên hắn lại không ngủ…
Cũng phải, hắn không tin vào cây sắt của Tiểu Xuyên, đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, hắn chỉ tin chính mình.
Nghe thấy động tĩnh, Ti Cuồng Lan không quay đầu, cũng chẳng nói gì. Đào Yêu cũng chẳng bận tâm đến hắn, rón rén đi về phía sau lều, định nhanh chóng tìm chỗ “giải quyết nhu cầu cấp bách”.
Đi mấy chục bước, ánh lửa đã chiếu không tới nữa, nàng vẫn chưa hài lòng, lại bước thêm vài chục bước nữa, xuống một vùng trũng được bao quanh bốn phía, lúc này mới yên tâm. Vừa hay ở đó có một gốc cây khô đổ từ bao giờ không rõ, nàng chen mình vào khe giữa thân cây và vách đá, cuối cùng cũng có thể an tâm ngồi xuống.
Nửa đêm trong sa mạc có lẽ vì quá yên tĩnh, nên khiến người ta cảm thấy đâu đâu cũng có tiếng động lạ. Ngoài tiếng gió rít từng cơn như khóc than, dưới mặt đất thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sột soạt, như thể có thứ gì đó đang chạy qua thật nhanh, hoặc đang bò lung tung dưới lớp cát. Trăng đã khuất, sao trên trời cũng chỉ còn lác đác vài ngôi, bóng tối mênh mông khiến mọi thứ như bị bóp nghẹt trong một thứ áp lực căng thẳng khó tả.
“Ngôi làng ấy một đêm hóa thành phế tích, còn chết bao nhiêu người!”
“Là mấy cái đèn quỷ có mặt người cứ trôi lơ lửng khắp nơi!”
Trong đầu Đào Yêu bất chợt hiện lên câu chuyện trước khi ngủ mà Tiểu Xuyên kể, dù nàng vốn can đảm, lúc này đặt vào hoàn cảnh thực tế vẫn không khỏi lạnh sống lưng, liên tục quay đầu nhìn xung quanh, cứ như thể giây tiếp theo sẽ có quái vật nào đó nhảy ra từ trong bóng tối.
Tất cả là do tham ăn, nếu không ăn nhiều canh như thế thì giờ đâu đến nỗi phải “giải quyết” giữa đêm thế này…
Nhưng quan trọng nhất là, tuyệt đối không thể để mấy tên lắm lời kia biết nàng đang trong cảnh ngộ xấu hổ thế này! Cũng không thể để lộ chút sợ hãi nào! Nói đi nói lại thì có gì đáng sợ chứ, chưa nói đến chuyện “đèn quỷ” có tồn tại hay không, cho dù thật sự có thì cũng chẳng làm gì được nàng! Cho nên phải bình tĩnh lại, tự dọa mình là điều ngu ngốc nhất.
Nghĩ như thế, lòng nàng cũng dần ổn định trở lại.
Chẳng qua là… trong sa mạc này có loài côn trùng biết bay nào không ngủ hay sao? Sao nàng cứ có cảm giác có thứ gì đó bay qua bay lại trên đầu vậy? Nàng cau mày, khó chịu đưa tay xua xua, nhưng hình như chẳng có gì cả.
Chẳng lẽ là ảo giác vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ? Không đúng, lại có cái gì đó lướt qua đầu nàng. Lần này cảm giác va chạm rất thật.
Nàng nhíu mày ngẩng đầu, một đôi chân, trông có vẻ là của con người, còn mang giày vải đen, lơ lửng giữa không trung, lên lên xuống xuống, đầu ngón chân thi thoảng lại chạm vào đầu nàng. Theo chân nhìn lên trên, là một người, mặt nàng tái xanh.
Người đó nghiêng đầu, cúi xuống nhìn nàng. Khi ánh mắt hai bên cuối cùng chạm nhau, hắn nhe răng cười với nàng.
Mẹ ơi, có ma!!
Tất cả mọi người, kể cả đang ngủ hay chưa ngủ, đều nghe thấy một tiếng hét chói tai kinh thiên động địa.
Người đến hiện trường nhanh nhất tất nhiên là Ti Cuồng Lan, tay cầm thanh Huyết kiếm đã tuốt khỏi vỏ. Nhưng cảnh tượng hắn nhìn thấy lại hoàn toàn khác với tưởng tượng… Một thiếu niên ăn mặc như đạo sĩ đang bị Đào Yêu túm cổ áo, mắt tím mũi sưng, vừa rên vừa cầu xin: “Ta thật sự không cố ý mà!”
“Không cố ý mà ngươi còn cố tình lượn lờ trên đầu ta?” Đào Yêu lại đấm hắn một cú: “Nửa đêm nửa hôm, một thằng con trai lén nhìn con gái đi vệ sinh, không phải d*m t*c thì là gì? Đánh chết ngươi cũng chẳng oan!”
“Ta chẳng nhìn thấy gì hết á!” Thiếu niên mắt sưng tím, tội nghiệp gần muốn khóc: “Mắt ta kém lắm, mãi mới thấy phía này có ánh lửa, khó khăn lắm mới trôi lại gần, đến khi tới nơi mới phát hiện bên dưới có ngươi… à không, có ngươi đang ngồi.”
“Nói dối!” Đào Yêu lại giơ nắm đấm: “Rõ ràng ngươi còn cười với ta bằng ánh mắt không đứng đắn!”
“Đừng đánh nữa, ta van ngươi đấy, đánh nữa ta thật sự chết mất.” Thiếu niên chắp tay cầu xin: “Ta chỉ là thấy có người ở đây thì mừng quá thôi, không ngờ nụ cười chân thành của ta lại bị ngươi hiểu lầm như vậy. Ta thề với trời, nếu có nửa phần tà niệm với ngươi, trời đánh sét giáng, đời đời chết thảm! Hơn nữa mắt ta thật sự rất kém, đừng nói là nhìn trộm, bây giờ mặt ngươi thế nào ta còn chẳng nhìn rõ.”
Đào Yêu nghe hắn thề độc như vậy, mới nửa tin nửa ngờ hạ nắm đấm xuống, rồi giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
“Ta chưa mù hẳn, nhưng chỉ nhìn lờ mờ được bóng sáng thôi, ngươi đừng thử nữa.” Hắn có vẻ rất thật thà đáp.
Lời còn chưa dứt, một viên đá nhỏ bay vèo qua đỉnh đầu hắn mà không hề gây tiếng động. Hắn hoàn toàn không phản ứng gì, rõ ràng là chẳng thấy được viên đá từ đâu tới đâu đi.
“Mắt đúng là không dùng được.” Ti Cuồng Lan xoa tay, thu kiếm vào vỏ: “Chắc là không nói dối.”
“Hừ, nếu hắn mà nói dối, ta móc mắt hắn ra!” Đào Yêu hậm hực nói, tay đang túm áo thiếu niên cũng vô thức thả ra.
“Cô nương ơi!! Đừng buông tay!!” Thiếu niên lập tức hoảng hốt, để khỏi bị bay lên, hắn liều mạng ôm chặt lấy eo Đào Yêu.
Tất nhiên lại bị ăn một trận đòn tơi tả nữa, dù gào khóc không ngừng, hắn vẫn sống chết không buông tay.
“Đây là trò gì thế?” Liễu Công Tử vừa dụi mắt vừa đi tới, nửa mê nửa tỉnh nhìn cảnh trước mắt: “Cái gì mà ôm Đào Yêu chặt thế kia?”
“Trông giống người?” Ma Nha mặt ngơ ngác như mộng du, trong lòng còn ôm theo Cổn Cổn với biểu cảm y hệt.
“Là đàn ông à?” Ti Tĩnh Uyên ngáp một cái.
“Ái chà, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tiểu Xuyên vẻ mặt sốt ruột.
“Các ngươi không bằng đợi ta chết luôn đi rồi hẵng ra!” Đào Yêu gào lên: “Còn không mau lại giúp ta gỡ hắn ra!”
Lúc này mọi người mới ào ào xông tới, bảy tay tám chân kéo thiếu niên xuống. Thiếu niên chẳng buồn quan tâm đang bám vào ai, cứ túm lấy cánh tay gần mình nhất, khẩn thiết van xin: “Các vị anh hùng, ta không phải kẻ xấu đâu, làm ơn đừng buông tay! Ta vất vả lắm mới trôi tới được đây, nếu buông tay ra ta lại bị bay mất! Mà nếu bay lên cao hơn chút nữa là ta không quay lại được nữa rồi!”
Hiện trường hỗn loạn hết sức.
Chỉ nghe Ti Cuồng Lan nói: “Mang hắn lại chỗ có lửa đi rồi nói tiếp.”
Cuối cùng cũng được thoát thân, Đào Yêu chỉ về đống lửa không xa: “Lôi qua đó mau! Ta muốn nhìn rõ rốt cuộc là thứ quỷ quái gì!”
Dù bọn họ nói gì, thiếu niên vẫn nhất quyết ôm chặt tay Liễu Công Tử với Ti Tĩnh Uyên, như thể ôm được hai bó rơm cứu mạng, để mặc họ xốc mình đi về phía lửa trại.
Khi ánh lửa rốt cuộc rọi rõ gương mặt thiếu niên, Đào Yêu sửng sốt, chỉ vào hắn kinh ngạc: “Là ngươi?”
Thiếu niên bị đánh bầm dập cũng ngẩn người: “Ngươi quen ta à?”
“Lúc Trấn Long Vỹ bị phong tỏa, đạo sĩ ở ngoài trấn làm phép trừ yêu chẳng phải là ngươi sao?” Đào Yêu nhớ rõ cái gã mà dân chúng Trấn Long Vỹ gửi gắm kỳ vọng, nhưng thực ra chẳng có tác dụng gì cả.
“Là ta!” Thiếu niên gật đầu lia lịa, giọng vô cùng kích động: “Không ngờ lại gặp người quen, ta đã nói rồi mà, ta không phải kẻ xấu!”
Ti Tĩnh Uyên hất cằm về phía hắn: “Bị đánh thành thế này mà ngươi còn nhận ra sao?”
“Ngươi có bị đánh thành thế nào ta cũng nhận ra.” Đào Yêu liếc hắn một cái, lại quan sát thiếu niên: “Trước đây không phải còn ổn lắm sao? Sao giờ lại lơ lửng như hồn ma vậy?”
Tiểu Xuyên biến sắc, vội vàng dịch sát về phía Ti Cuồng Lan, khẽ nói: “Chẳng lẽ gặp phải thứ gì bẩn thỉu…”
“Ta không bẩn!” Thiếu niên cực kỳ thính tai: “Ta chỉ gặp rắc rối thôi. Mọi người có thể giúp ta không, đừng để ta lại bay đi. Vừa rồi ta thật sự sợ không tìm được ai, nơi này vừa rộng vừa hoang, giữa đêm khuya làm gì có người. May mà ta chưa tận sốn, mơ hồ trông thấy ánh lửa của các người, mới liều mạng trôi tới cầu cứu!”
Ma Nha gãi đầu: “Lạ thật, ta chưa từng thấy người nào lại có thể trôi lơ lửng, đâu phải lông vũ hay liễu bay.” Hắn khều Đào Yêu: “Là Yêu quái à?”
Đào Yêu lắc đầu: “Có hô hấp, có thân nhiệt, không có yêu khí… hình như đúng là người thường.”
“Thế thì sao có thể chứ!” Liễu Công Tử nhăn mặt, đẩy Ti Tĩnh Uyên ra xa thiếu niên một chút: “Ngươi đừng ôm chặt như vậy nữa được không? Tay ta sắp gãy rồi! Ôm một mình hắn thôi có được không?”
“Xin lỗi, nhưng ta không thể buông tay… thật sự không thể!” Thiếu niên bất đắc dĩ đáp, lại càng siết chặt cánh tay hai người.
Ti Cuồng Lan chỉ ra sau lều: “Ở đó có mấy tảng đá lớn, dùng dây buộc hắn vào, chắc là không trôi đi được đâu.”
Tiểu Xuyên tuy hơi bất an, nhưng vẫn lập tức làm theo lời Ti Cuồng Lan, khiêng mấy tảng đá từ sau lều tới bên đống lửa, rồi lấy một cuộn dây gai bền chắc từ hành lý ra. Ti Cuồng Lan đích thân ra tay, cột chắc đá vào eo thiếu niên, chiều dài dây vừa đủ để hắn có thể chạm chân xuống đất.
“Thật sự cảm ơn các vị rất nhiều!” Thiếu niên cảm kích siết lấy dây thừng bên hông: “Nếu không có các vị, giờ ta cũng chẳng biết mình trôi dạt đến đâu rồi.”
“Rốt cuộc… ngươi là cái gì?” Đào Yêu vòng quanh hắn ba vòng, cau mày hỏi: “Dám nói dối, ta sẽ cắt dây ngay lập tức!”
“Giống như các ngươi, chỉ là kẻ qua đường thôi.” Hắn khổ sở đáp: “Là do ta nhiều chuyện, lúc đi ngang trấn Long Vỹ thì bị dân làng ở đó cầu xin giúp hàng yêu. Ta thấy họ lo lắng, lại cảm nhận được yêu khí ở trấn nên mới ở lại giúp. Kết quả chẳng giúp được gì, còn lãng phí mất mấy ngày. Nếu ta đi thẳng đến khách đ**m Hữu Khuyết như đã định thì giờ này chắc đã đến nơi rồi. Haiz…”
Mọi người ngẩn ra, hắn cũng định đến khách đ**m Hữu Khuyết?
“Ngươi cũng tới khách đ**m đó?” Đào Yêu tò mò hỏi: “Đến làm gì?”
“Một người bạn cũ đang đợi ta ở đó, đã hẹn từ trước rồi.” Thiếu niên thở dài: “Giờ thì phiền rồi, đến cả phương hướng của khách đ**m ta cũng không nhìn rõ.”
Nói đoạn, hắn bất ngờ ôm ngực, ho khan dữ dội, trông rất đau đớn: “Thân thể này rõ ràng không chịu nổi nữa rồi… bị đánh nhiều quá… ta… ta…”
Còn chưa nói hết, hắn đã nhắm mắt lại, cả người ngã xuống trước mặt Đào Yêu. Nói “ngã” cũng không hẳn đúng, thực ra là nhờ sức nặng của tảng đá mà bị kéo xuống đất, nhưng tư thế thì hoàn toàn giống người vừa ngã quỵ. Lúc ngã còn cố tình nắm chặt lấy cổ chân Đào Yêu, giống hệt người hấp hối đang trăn trối câu cuối: “Ta… ta phải đến khách đ**m Hữu Khuyết…”
Nói xong, đầu lệch sang một bên, không còn động tĩnh gì nữa.
Đào Yêu chợt thấy khựng lại.
“A! Đào Yêu, ngươi đánh chết hắn rồi à?!” Ma Nha hoảng hốt la lên.
“Làm gì có ai dễ chết vậy chứ!” Đào Yêu vội vàng ngồi xổm xuống bắt mạch hắn.
“Ta thấy ngươi ra tay cũng đâu có nhẹ gì.” Ti Cuồng Lan lạnh nhạt tiếp lời.
“Nếu hắn là người thật, mà ngươi đánh chết rồi thì… trời ơi!” Liễu Công Tử che miệng lùi lại một bước, như thể sét sắp đánh trúng Đào Yêu.
“Câm hết cho ta!” Đào Yêu trừng mắt quát bọn họ: “Hắn vẫn còn thở.”
“Vậy thì…” Ti Tĩnh Uyên khó xử nhìn cái thứ rắc rối từ trên trời rơi xuống: “Giờ xử lý thế nào? Chưa kịp nói gì đã bất tỉnh rồi. Nhưng nhìn tình hình này, Đào muội muội, e là ngươi phải chịu trách nhiệm chính rồi.”
“Nửa đêm lơ lửng trên đầu người khác thì ai mà không đánh chứ!” Đào Yêu tức tối nói, nhưng dù sao thì những vết thương mới trên người hắn đúng là nàng gây ra, có muốn chối cũng không được.
Vứt hắn ở đây chờ chết thì cũng không xong… Trầm ngâm một lát, Đào Yêu nghiến răng nói: “Mặc kệ! Đưa hắn đến khách đ**m Hữu Khuyết đi!”