Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 48

4.

Có lẽ là vì bất ngờ phải gánh thêm một “tâm nguyện” mang tính trăn trối, nên mấy kẻ gần như thức trắng cả đêm, khi trời vừa hửng sáng đã vội vã lên đường tới khách đ**m Hữu Khuyết. Ngay cả lũ lạc đà dường như cũng cảm nhận được sự gấp gáp của họ, chạy nhanh hơn thường ngày.

Sợ hắn chết thật trên đường, trước khi đi, Đào Yêu còn nhét nửa viên thuốc hoạt huyết tan bầm vào miệng hắn. Trời mới biết năm nay có phải hạn xấu thật không, chẳng phải chỉ là bắt một phàm nhân phạm lỗi thôi sao, lẽ ra phải là chuyện dễ như trở bàn tay, thế mà nàng lại vướng vào đủ thứ biến cố bất ngờ liên tiếp. Không nghỉ được lấy một hơi, đau đầu, bực bội, tâm trạng tệ đến cực điểm!

Ráng sức chạy gấp, đến chiều, đoàn lạc đà đã dẫm lên một vùng đất cát đen kỳ dị trong ánh trời nhá nhem, đúng là nơi mà Tiểu Xuyên từng nói sẽ xuất hiện “đèn quỷ”…

Nếu nói nơi này có gì đặc biệt, thì là nhìn từ trên cao xuống, cả vùng mười dặm này như một vết mực đen khổng lồ giữa biển cát vàng mênh mông. Cũng là cát, nhưng ở đây lại bị phủ kín bởi một lớp cát đen cháy xém, ranh giới rõ rệt với xung quanh.

“Có đèn quỷ thật hay không thì chưa chắc, nhưng trong cát đen có bẫy cát lún thì là thật. Phải đi vòng qua.” Tiểu Xuyên chỉ về phía tây: “Qua khỏi cát đen là gần đến khách đ**m Hữu Khuyết rồi. Nếu tăng tốc nữa, thì trước khi trời tối là đến được.”

Mọi người tất nhiên nghe theo, tiếp tục lên đường. Thiếu niên hôn mê được buộc cùng Liễu Công Tử, dù sao thì tên đó cũng nhẹ hều, ngồi cùng một con lạc đà cũng không phải khổ sở gì. Chỉ khổ cho Liễu Công Tử là phải canh hắn suốt đường xem có còn thở không. Lỡ đâu người này chết thật, thì là phải lập tức cắt đứt quan hệ với Đào Yêu để tránh liên lụy, hay là giúp nàng phi tang thi thể, tiếp tục làm bạn bất chấp sống chết? Đây là điều khiến y băn khoăn nhất suốt dọc đường…

“Lạ ghê, sao chỉ có mỗi chỗ đó là đen nhỉ?” Ma Nha ngoái đầu lại nhìn bãi cát đen bị bỏ lại phía sau, tò mò nói: “Ngoài màu sắc hơi khác thì nhìn cũng như cát thường thôi mà. Đúng không, Cổn Cổn?”

Ngồi sau lưng hắn, Cổn Cổn khịt khịt mũi, hắt hơi một cái rõ to.

“Hắt hơi to vậy, là bị cát bay vào mũi à?” Tiểu Xuyên hỏi.

Ma Nha đưa tay ra sau sờ đầu Cổn Cổn, nói: “Mũi nó nhạy lắm, chắc là ngửi thấy mùi gì khó chịu.”

“Hả?!” Mặt Tiểu Xuyên biến sắc, lẩm bẩm không yên: “Chẳng lẽ thật sự có thứ gì không sạch sẽ sao…”

Đào Yêu cũng quay đầu lại nhìn mấy lần, nhưng đúng là trông chỉ như một bãi cát đen bình thường. Khi đi qua cũng không gặp hiện tượng gì bất thường, chỉ là một mảng tối đen trông khá kỳ dị mà thôi.

“Thiên địa tạo vật, vốn có chỗ kỳ lạ riêng.” Ti Cuồng Lan quay đầu nhìn lại: “Chỉ là một mảng cát đen nho nhỏ mà bao năm không bị cát vàng xung quanh lấp đi, thế là đủ thú vị rồi.”

“Đúng rồi!” Tiểu Xuyên chợt lên tiếng: “Ta còn nghe mấy ông lão kể, dưới lớp cát đen hình như có một mỏ vàng đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng giờ không còn tìm thấy lối vào nữa.”

“Mỏ vàng?” Mắt Đào Yêu sáng rỡ.

“Là mỏ vàng bị bỏ hoang.” Ti Cuồng Lan nhắc nhở.

“Là mỏ vàng bỏ hoang, lại còn không tìm thấy lối vào.” Ti Tĩnh Uyên nhún vai.

“Không cần các ngươi nhắc!” Đào Yêu trừng mắt lườm bọn họ: “Ta có nghĩ gì đâu.”

Dù sự thật thế nào, nghe Tiểu Xuyên nói vậy, ngôi làng biến mất, đèn quỷ, lại thêm cả mỏ vàng… làm mảnh đất cát đen kia dường như càng thêm phần khả nghi.

Nhưng giờ đâu còn thời gian hay tâm trí để đi điều tra một mảnh đất chẳng liên quan. Rất nhanh, vùng cát đen đã thu nhỏ thành một chấm đen phía sau lưng, dần bị bỏ lại phía xa.

Đào Yêu nói không biết bao nhiêu lời ngon ngọt với con lạc đà của mình, chỉ mong nó hiểu được, chạy nhanh thêm chút nữa thì mới không phụ công nàng khích lệ.

“Cô nương không cần quá lo lắng." Tiểu Xuyên nhận ra nàng đang gấp gáp lên đường, bèn đuổi kịp rồi chỉ tay về phía trước: “Qua khỏi mấy đụn cát này, chắc sẽ thấy ánh đèn của khách đ**m Hữu Khuyết. Bà chủ ở đó là người cực kỳ thích rôm rả, nhất là vào dịp hội hè mùa hè, khách đ**m luôn được quét dọn sáng choang, đèn hoa rực rỡ. Nàng ấy lại là người tiếp khách nhiệt tình, dễ gần, các vị đến vào thời điểm này, chắc chắn sẽ được tiếp đãi bằng rượu ngon, món ngon.”

Nghe hắn nói vậy, sự bồn chồn trong lòng mọi người dường như cũng dịu đi không ít. Ma Nha và Cổn Cổn dẫn đầu đám người bắt đầu tưởng tượng về bữa đại tiệc và cảnh đèn hoa rực rỡ. Ti Tĩnh Uyên ngoài chuyện mong đợi ăn ngon uống ngon, còn nhân cơ hội hỏi thăm tính tình bà chủ, tuổi tác ra sao. Tiểu Xuyên thành thật đáp rằng bà chủ là một cô nương chừng hai mươi tuổi, từ tám chín năm trước đã tiếp quản khách đ**m từ tay mẹ, mười mấy tuổi đã gồng gánh cả khách đ**m Hữu Khuyết đến tận bây giờ, nhìn thế nào cũng là một nhân vật trẻ tuổi xuất sắc.

Ti Tĩnh Uyên nghe xong gật đầu liên tục, quay đầu hí hửng nói với Liễu Công Tử rằng một nữ tử có thể chống đỡ cả một mảnh trời giữa sa mạc chắc chắn là hào kiệt trong thiên hạ, vừa có bản lĩnh, vừa có vận mệnh cứng rắn, nhất định phải kết giao thật tốt. Liễu Công Tử trợn trắng mắt, hỏi hắn có phải lại nổi ý định tìm vợ cho Ti Cuồng Lan rồi không, nếu vậy thì tốt nhất hãy thu lại cái ý nghĩ ấy đi, hắn không biết mình đã ghi bao nhiêu món nợ xấu trong sổ ghi nợ của Ti Cuồng Lan đâu, đến lúc tính cả nợ cũ lẫn nợ mới, thì hắn chắc chắn sẽ phải ngồi tù ăn cơm nhà nước đấy.

Ti Tĩnh Uyên nghe vậy, ngơ ngác hỏi ăn cơm nhà nước là gì, Liễu Công Tử chỉ hừ một tiếng, để hắn tự hiểu lấy.

Còn điều mà Đào Yêu mong đợi nhất, không phải rượu ngon món lạ hay cảnh đẹp, mà là cảnh nàng cuối cùng cũng bắt được Trịnh Vũ Lương. Nếu hắn dám phản kháng thì càng tốt, đúng lúc nàng có lý do chính đáng để đánh cho hắn một trận nhừ tử. Tên khốn kiếp kia, không đánh một trận thì sao được. Chỉ nghĩ đến cảm giác sảng khoái khi ra tay thôi, nàng đã thấy còn vui hơn được ăn món ngon gấp trăm lần rồi.

Ti Cuồng Lan như thường lệ chẳng đồng điệu với ai, hắn không quan tâm đến khách đ**m hay bà chủ có nhiệt tình hay không, mà đang tính toán làm sao thông qua Bệ Hãn Ti để giải quyết "hậu sự" của Trịnh Vũ Lương một cách hiệu quả nhất.

Cát vàng mênh mông, tiếng lục lạc của Lạc đà leng keng, cả đoàn người mang theo những toan tính riêng mà đi về phía trước.

Quả nhiên đúng như lời Tiểu Xuyên, vượt qua đụn cát phía trước, một vùng trũng hình lưỡi liềm hiện ra trước mắt. Trong ánh hoàng hôn ngày một đậm, thấp thoáng có thể thấy một tòa nhà trơ trọi đứng giữa trung tâm, không có màu sắc, không có sức sống, ngập tràn vẻ u ám.

Không phải đang trong mùa lễ hội sao? Không phải nên đèn hoa rực rỡ sao? Trong ánh mắt ngờ vực của mọi người, ngay cả Tiểu Xuyên cũng bối rối: “Không thể nào… chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đừng có xảy ra chuyện nữa chứ! Đào Yêu là người đầu tiên lao xuống.

Bầu trời chạng vạng còn sót lại chút đỏ thẫm cuối cùng, gió thổi vù vù, từ nóng chuyển lạnh chỉ trong chớp mắt. Tầm mắt nhìn ra toàn là hoang vu, nơi gọi là Vịnh Lạc Nguyệt chẳng có lấy một chút cảnh đẹp như tưởng tượng. Mỗi bước tiến lên, cát vàng dưới chân lại cuộn lên như sóng, gần như nhấn chìm cả chân Lạc đà, tựa như một vùng đất mù mịt không phương hướng, khiến người ta lạc lối.

Chạy mãi đến sát tòa nhà kia, mới miễn cưỡng thấy được bảng hiệu treo ngoài bức tường đất thô ráp. Trên lá cờ cũ kỹ xám trắng có viết nguệch ngoạc bốn chữ "Khách đ**m Hữu Khuyết", theo gió đêm lật qua lật lại như sắp rơi rụng. Một chiếc xe ngựa đứng lẻ loi ở gần đó, con ngựa nhàm chán liếc nhìn đám người một cái, rồi lại cúi đầu ngủ gật, không hề bị buộc dây nhưng chẳng bỏ chạy.

Góc tường còn tàn lửa, lửa cháy yếu ớt như muốn tắt, không biết đang đốt cái gì, gặp gió ngược thì khói đen bốc lên cay mắt.

Tòa khách đ**m này nhìn thế nào cũng không giống khách đ**m. Tường đất thô sơ, không hề trang trí thì cũng thôi đi, nơi sa mạc hoang vắng không thể đòi hỏi như chốn phồn hoa, nhưng chỉ cần có chút mắt nhìn là nhận ra nơi này được dựng lên tạm bợ trên nền móng của một đống đổ nát, miễn cưỡng mà thành một tòa nhà ba tầng. Cảm giác người xây nó chẳng có chút yêu cầu gì: có cửa, có tường, ở được là được.

Nhưng khách đ**m xây tốt hay không cũng không quan trọng, ít ra cũng phải có người chứ? Cửa chính hé mở lắc lư theo gió phát ra tiếng kẽo kẹt, bên trong tối đen như mực, không có lấy một ánh đèn, hoàn toàn không giống có người ở.

“Chẳng giống không khí ăn mừng gì cả.” Liễu Công Tử nhìn quanh: “Trông giống hiện trường vừa thủ tiêu ai đó hơn.”

Tiểu Xuyên nghe thế thì không nhịn được run lên: “Công tử đừng nói mấy lời đáng sợ thế chứ…”

Thiếu niên vẫn như đang mơ mơ màng màng ngồi sau lưng Liễu Công Tử suốt dọc đường cũng tỉnh lại, dụi mắt, yếu ớt hỏi: “Tới rồi sao?”

“Không phải ngươi chết à? Giờ không sao rồi?” Liễu Công Tử hừ một tiếng, lười biếng đáp lại, chỉ lo nghĩ lát nữa nên buộc cái "gói đồ dễ bay" này vào đâu cho chắc.

Tiểu Xuyên lau mồ hôi trán, vừa nôn nóng vừa sợ hãi, chần chừ nhảy xuống lạc đà, cố lấy dũng khí: “Mọi người chờ ở đây một lát, ta vào trong xem sao.”

“Tiểu Xuyên.” Ti Cuồng Lan gọi hắn lại: “Chỗ này có gì đó kỳ lạ, để ta vào xem là được.”

“Ta đi với đệ.” Ti Tĩnh Uyên lập tức nhảy xuống theo.

Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Người bực bội nhất tất nhiên là Đào Yêu. Không phải nói cả đoàn xiếc đều tới đây kiếm tiền lớn rồi sao, đến một cọng tóc cũng không thấy! Nếu tên đùi gà mà dám bịa chuyện, nàng sẽ về nhổ hết tóc hắn! Trời ơi, dù giữa nàng với hắn có oán hận gì đi nữa, cũng đâu cần dồn dập hành nàng thế này… Rõ ràng chỉ là chữa bệnh cứu người, trừ yêu diệt ác, bắt kẻ xấu thôi mà, sao lại giống như nàng đang gặp báo ứng vậy?

“Grao…grao…grao!” Cổn Cổn đứng trên vai Ma Nha bỗng ngẩng đầu, lo lắng kêu lên về phía mái nhà.

Một bóng đen không đáng chú ý ẩn mình trong ánh sáng mỗi lúc một mờ dần. Nếu không nhờ Cổn Cổn, ánh mắt lướt qua của mọi người có lẽ sẽ tưởng đó chỉ là một đống đồ linh tinh đặt trên mái nhà...

Gió lớn lắm, bóng đen kia không hề nhúc nhích.

Tiểu Xuyên vội mượn đống lửa thắp một bó đuốc, giơ cao soi lên. Trong ánh lửa chập chờn, lờ mờ lộ ra một người đang ngồi trên mái nhà, thân hình vốn đã nhỏ nhắn, lại còn cuộn tròn co rút, cả người như đông cứng lại, dễ dàng hòa vào bóng đêm, bảo sao không ai để ý đến.

“Ấy…” Tiểu Xuyên lại tiến lên mấy bước, cố giơ cao bó đuốc thêm chút nữa. Rất nhanh, đôi mắt lúc nào cũng lờ đờ của hắn bỗng mở to, buột miệng nói: “Bà chủ?! Sao ngươi lại ở trên mái nhà vậy?”

Bị hắn gọi một tiếng như thế, người trên mái cuối cùng cũng hoàn hồn, chậm rãi quay đầu lại, lộ mặt dưới ánh lửa, đúng là gương mặt trẻ trung thanh tú, nhưng không hề có biểu cảm gì, ánh mắt thậm chí còn đờ đẫn, cả người như chỉ còn là cái xác không hồn.

“Bà chủ… ngươi không sao chứ?” Tiểu Xuyên lo lắng hỏi.

Cô gái trên mái ngây ngốc nhìn xuống một lúc lâu mới uể oải nói: “Ồ, là Tiểu Xuyên à.”

May thật, vẫn còn biết nói, còn nhận ra người, không phải quái vật, mọi người cuối cùng cũng yên tâm được chút ít.

“Là ta đây!” Tiểu Xuyên lại gọi to: “Đêm đen như mực thế này, sao ngươi lại trèo lên mái làm gì?”

Cô gái ngẩng đầu nhìn trời: “Ngươi nói xem, hôm nay có trăng không?”

“Hả?” Tiểu Xuyên không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn trời: “Hôm nay mây dày, e là không thấy được.”

Cô gái thở dài: “Tối qua không thấy, hôm nay không thấy, vậy ngày mai chắc phải có chứ?”

Mọi người nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Nhìn dáng vẻ nàng ta thì chẳng giống kẻ ngu ngơ, cũng không như người say nói sảng, sao lại không chịu nói chuyện cho rõ ràng?

“Này, ngươi là bà chủ quán trọ này đúng không?” Đào Yêu nhảy xuống, chống nạnh gọi với lên mái nhà: “Hôm nay không buôn bán à? Đèn cũng không thèm thắp luôn?”

“Không buôn nữa, sau này cũng không buôn nữa.” Cô gái đáp rất dứt khoát, chẳng thèm liếc Đào Yêu lấy một cái, vẫn cứ cố chấp ngẩng đầu nhìn trời, như thể chỉ cần nhìn chăm chú thì có thể khiến trăng hiện ra.

Chuyện này… mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng tới được nơi này, không được như mong đợi thì thôi, cớ sao lại còn ăn phải bát canh từ chối thế này?

“Tiểu Xuyên, nàng ta chẳng giống người mà ngươi tả chút nào cả.”
Ti Tĩnh Uyên gãi đầu.

“Ngày thường nàng ấy không thế này đâu.” Tiểu Xuyên cũng rất khó hiểu, lại gọi: “Bà chủ, trời tối rồi, khách của ta từ xa đến, trong vịnh Lạc Nguyệt ngoài quán trọ của ngươi ra thì không còn chỗ nào khác để nghỉ chân, hay là ngươi rộng lòng một chút, buôn bán giúp họ một đêm?”

“Hôm nay là mười bốn, ngày mai là mười lăm…” Cô gái lại nói chệch đề, cố chấp nhìn lên bầu trời đen kịt: “Nếu mười lăm mà vẫn không thấy ánh trăng, thì sao còn gọi là mười lăm nữa.”

Lẩm bẩm một hồi, cuối cùng nàng cũng thôi nhìn trời, cúi đầu nhìn về đống lửa vẫn đang cháy, lại thở dài một tiếng: “Như Ý ơi Như Ý à, rốt cuộc vẫn chẳng được như ý ngươi muốn.”

Ánh mắt nàng rời khỏi đống lửa, quét về phía Đào Yêu, rồi lần lượt liếc qua từng người một, giọng nói vẫn uể oải: “Các ngươi muốn trọ lại sao?”

“Phải phải phải! Trọ hết!” Đào Yêu vội gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói to như thể sợ nàng không nghe thấy.

Cuối cùng nàng cũng động đậy, chậm rãi leo từ chiếc thang bên cạnh xuống.

Đến khi cả người nàng hiện rõ trong ánh lửa, mọi người mới thấy rõ dung mạo thật của bà chủ: đúng là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, không chỉ mặt mộc, cài trâm gỗ, mặc váy vải thô, ngay cả tóc cũng lười chải, chiếc trâm gỗ đơn sơ chẳng giữ nổi mái tóc dài ngắn không đều đang rối tung, xõa lòa xòa trên trán và má.

Kết hợp với đôi mắt lim dim và sống lưng không chịu thẳng, nàng thật sự chẳng có chút khí sắc nào, hoàn toàn không giống một bà chủ trọ mạnh mẽ gan góc có thể tự mình quản lý cả một quán trọ giữa sa mạc.

Trái lại, trông nàng hợp với vẻ hoang vu lạnh lẽo xung quanh hơn.

Một chiếc giỏ mây treo trong tay nàng, nàng cúi đầu nhìn giỏ, kéo nhẹ tấm vải phủ lên trên, không rõ bên dưới đựng gì. Sau đó nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn mọi người, giọng điệu cũng ủ rũ như lá cờ trong gió: “Chỉ nhận khách đêm nay. Ngày mai cho dù các ngươi có nói khô miệng rát họng cũng không thể ở lại.”

Nói xong, nàng xoay người đi về phía cổng lớn, ra hiệu bảo họ theo sau.

Liễu Công Tử vuốt cằm lẩm bẩm: “Giống y như đám người thua sạch gia sản, cả người phủ đầy tro tàn.”

Hắn nói không lớn, nhưng bà chủ lại thính tai, quay đầu liếc hắn một cái: “Ta chỉ kiếm tiền, không đánh bạc.”

Liễu Công Tử ngượng ngùng ngậm miệng.

“Chúng ta đến nơi rồi đúng không!” Thiếu niên nắm chặt sợi dây buộc hắn với Liễu Công Tử, nói khẽ: “Mắt ta càng lúc càng tệ.”

“Đến rồi! Mắt ngươi kém, tai cũng không tốt à, không nghe bà chủ suýt nữa không cho chúng ta ở lại sao!” Liễu Công Tử trừng hắn một cái, lại nghĩ tới chuyện mắt hắn có vấn đề, đành hừ một tiếng tỏ rõ sự bực bội. Lặn lội từ xa tới, chẳng được ăn uống gì đã đành lại còn bị lạnh nhạt, trên người lại còn phải buộc theo một tên phiền phức.

Thiếu niên nhíu mày: “Nàng ấy đang giận…”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Liễu Công Tử chỉ về phía cửa lớn quán trọ: “Đằng kia là cổng lớn, giờ ta nhìn vào bên trong cũng chẳng giống có người, bạn cũ mà ngươi nhất quyết liều mạng đến gặp kia e là cũng không ở đây đâu.”

“Haiz…” Thiếu niên thở dài, cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Bên này, Ti Tĩnh Uyên thì thào với Ti Cuồng Lan và Đào Yêu: “Nơi này có chút quái lạ, hai người chắc chắn đêm nay chúng ta vẫn ngủ ở đây sao?”

“Tất nhiên phải ngủ!” Ánh nhìn Đào Yêu rút về từ đống lửa, nàng đã nhìn nó rất lâu rồi.

Ti Cuồng Lan thản nhiên nói: “Ngay cả nhà ma mà huynh cũng dám ở, lại còn sợ một quán trọ nhỏ này sao?”

“Ta không phải sợ!” Ti Tĩnh Uyên vội vàng biện giải: “Các người đâu có mù, khách đ**m này chẳng có chút hơi người nào cả. Kẻ chúng ta muốn bắt là đi cùng một đoàn diễn xiếc cơ mà, nơi này đâu có rộn ràng như vậy!”

Đúng lúc đó, Đào Yêu bất ngờ chạy ra, tiện tay kéo lấy giỏ mây trên tay bà chủ quán.

Bà chủ ngoái đầu lại, lông mày lập tức nhíu chặt, không hề do dự mà tát mạnh một cái gạt tay Đào Yêu ra, kéo giỏ mây về, hung dữ trừng mắt nhìn nàng: “Mấy người các ngươi sao cứ thích tùy tiện đụng vào đồ của người khác thế hả!”

Nhưng cơn phẫn nộ và địch ý kịch liệt ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Đôi mắt nàng ta lập tức trở nên trống rỗng, chẳng buồn liếc họ thêm lần nào nữa, cứ thế quay đầu đi thẳng vào trong quán. Vừa đi vừa nói với khoảng không: “Hôm nay không nấu nướng gì, chỉ có bánh bao và vài món nguội, ăn hay không thì tùy, cũng không có nước nóng, ở hay không thì tùy.”

“Tính tình còn dữ hơn cả ta nữa…” Đào Yêu xoa mu bàn tay đỏ ửng vì bị đánh, cất giọng gọi với theo bóng lưng nàng ta: “Năm nào nàng cũng tổ chức tiệc mùa hè, vậy rốt cuộc là chúng ta đến sớm hay đến muộn rồi?”

Bà chủ dừng bước, mất kiên nhẫn phẩy tay: “Không tổ chức nữa, sau này cũng không tổ chức nữa!”

“Không tổ chức nữa? Không phải đã mời đoàn Đắc Thú đến rồi sao?” Đào Yêu nhìn quanh quất: “Chúng ta còn định đến góp vui, sao lại chẳng thấy ai vậy?”

“Đoàn Đắc Thú…” Bà chủ hơi nghiêng mặt, giọng mang theo chút ghét bỏ: “Ta không ưa bọn họ, đã đuổi về hết rồi.”

Ngoại trừ Tiểu Xuyên, trong lòng mọi người đều thầm kêu không ổn, lại uổng công đi một chuyến rồi? Ma Nha càng căng thẳng nhìn Đào Yêu, chỉ sợ nàng nổi nóng rồi lại làm ra chuyện gì bốc đồng.

Thế nhưng, Đào Yêu chỉ hơi cau mày, thì thầm như lẩm bẩm với chính mình: “Ồ, đuổi đi rồi à…”

Vừa nói, ánh mắt nàng lại rơi vào đống lửa sắp tàn.

Liễu Công Tử thấy nàng đi về phía cánh cổng sắt, bèn hỏi: “Còn muốn ở lại đây sao?”

“Tất nhiên là muốn.” Đào Yêu rất nhanh đã giãn mày ra, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười khó nhận ra.

“Đoàn Đắc Thú đều rời đi cả rồi.” Ti Tĩnh Uyên đánh giá mọi thứ xung quanh: “Chỉ để qua đêm thôi, chúng ta không nhất thiết phải ở chỗ này. Ta cứ cảm thấy bà chủ quán này kỳ quái thế nào ấy.”

“Ta thấy công tử nói đúng.” Tiểu Xuyên đã sốt ruột muốn rời đi.

“Ta đã đến rồi, nàng ta có bệnh chẳng phải càng tốt sao.” Đào Yêu chỉ vào đống lửa, hạ giọng: “Các người nhìn kỹ xem, trong lửa đang đốt cái gì.”

Lửa thì đốt cái gì chứ, không phải củi thì cũng là mấy thứ vứt đi… Mọi người nhìn theo ánh lửa yếu ớt, thấy dưới lớp tro tàn dường như là một đống nhạc cụ hỏng, thậm chí còn có một cái giống như cồng đồng đã cháy đen, bên cạnh vương vãi vài mảnh dải lụa chưa cháy hết.

Những thứ này… tuyệt đối không phải vật để đem đi đốt lửa.

“Người hành tẩu giang hồ biểu diễn mưu sinh, nếu không là rửa tay gác kiếm thì là bỏ mạng, chứ đồ ăn cơm không bao giờ rời khỏi người.”

Tàn lửa cuối cùng nhảy lên trong mắt Ti Cuồng Lan: “E là không đơn giản chỉ là ‘đuổi đi’ như vậy đâu.”

Câu nói vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Ma Nha lo lắng kéo tay áo Đào Yêu.

Đào Yêu hít sâu một hơi, dứt khoát nói: “Thuê phòng!”
Nàng không chút do dự bước vào cổng lớn khách đ**m.

Tuy không tình nguyện lắm, nhưng Liễu Công Tử cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành kéo theo thiếu niên đi vào. Dù tình huống có hơi kỳ dị, nhưng có Đào Yêu, có hắn, có Ti Cuồng Lan, tạm chấp nhận cả Ti Tĩnh Uyên đi, đối phương chỉ là một người mà thôi thì có thể gây nên sóng gió gì được chứ?

Trước khi vào cửa, Ti Cuồng Lan ngăn Tiểu Xuyên lại: “Ngươi đã đưa bọn ta đến nơi, giờ trời còn chưa khuya, hãy mau rời đi đi.”

Nói xong, hắn lại lấy thêm tiền đưa cho cậu ta: “Trên đường nhờ ngươi chăm sóc, vất vả rồi.” Nếu nơi đây thực sự nguy hiểm, thì không nên kéo người ngoài cuộc vào cuộc.

Tiểu Xuyên cảm ơn rối rít, nhận tiền, định lập tức rời đi, nhưng lại không yên tâm: “Ta đi rồi, các vị làm sao rời đi được? Hay là các vị hẹn giờ, ta quay lại đón?”

“Không cần, bọn ta tự lo được.” Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Mau đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”

“Được rồi…” Tiểu Xuyên lại ghé đến thì thầm: “Người có thể bay lên kia với cả bà chủ quán đều rất kỳ quặc, các vị nhất định phải cẩn thận đó!”

“Bọn ta sẽ cẩn thận.”

“Vậy… vậy ta đi thật đây.”

Chẳng bao lâu, Tiểu Xuyên dẫn lạc đà vội vàng rời đi.

Ti Cuồng Lan thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn, khách đ**m Hữu Khuyết không đèn không lửa, cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng. 

 
Bình Luận (0)
Comment