1.
Hai nửa hồ lô được đặt lại với nhau, một đám đầu tò mò chụm lại gần.
“Có gì đặc biệt à?”
“Chẳng phải chỉ là một hồ lô thôi sao?”
“Chỉ là một hồ lô đen sì sì bên trong thôi mà?”
“Cái đám đen sì đó hình như không phải là một phần của hồ lô sao?”
“Nó biết động đậy đấy!”
“Giống hai... sinh vật tí hon kỳ quái ấy?”
Quanh chiếc bàn trong phòng bà chủ, một vòng người đang vây lại. Trên bàn, một bên là Hữu Khuyết, bên còn lại là Cổn Cổn. Hai sinh vật nhỏ, một có vẻ mặt u sầu, một thì tò mò không thôi. Hai nửa hồ lô nằm giữa, khiến ai cũng không rời mắt nổi.
Đào Yêu nheo mắt, ghé sát lại xem kỹ hơn rồi cầm một nửa lên, dứt khoát úp xuống bàn. Hành động nhỏ ấy lập tức khiến Hữu Khuyết hét toáng lên.
“Đừng làm ồn, ta xem xem còn cứu được không.” Đào Yêu cất nửa hồ lô đi, lộ ra bên trong là một... nói chính xác hơn là một sinh vật bé tí, đen nhánh, đang co tròn lại. Nó không có ngũ quan, tay chân cũng chỉ như bốn que gỗ, không hề có chi tiết rõ ràng, trông giống một vệt mực bị loang trên giấy ướt, vừa khéo loang thành hình dáng con người nguệch ngoạc. Phải nhìn thật kỹ mới thấy nó vẫn còn thở, thân thể khẽ phập phồng lên xuống.
Hữu Khuyết bò tới nhìn, nước mắt rơi lã chã.
Đào Yêu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào ngực và lưng của nó, cái đầu tròn xoe của sinh vật nhỏ động đậy một chút rồi hé mở ra như chiếc vỏ sò, khiến mọi người giật nảy mình. Thì ra cái đầu của sinh vật này vốn là một con mắt tròn xoe. Trước đó vì bất tỉnh nên chưa mở ra, lại thêm màu sắc đen sì, nên chẳng ai phát hiện ra.
Kỳ lạ hơn là mỗi khi nó ho một tiếng, màu sắc cơ thể lại nhạt đi một phần. Rất nhanh, từ đen tuyền chuyển sang xám đậm, đoán chừng ho thêm chút nữa thì sẽ thành xám nhạt, thậm chí nhạt đến mức gần như vô hình luôn.
Đào Yêu nhíu mày, lại kiểm tra nửa hồ lô còn lại, tình trạng bên đây còn tệ hơn, đến mắt cũng chưa từng mở ra, chỉ thoi thóp thở ra mà không hít vào, màu sắc cũng đang dần nhạt đi.
“Thế nào? Có cứu được không?” Hữu Khuyết lo lắng nhìn Đào Yêu: “Ngươi là Đào Yêu, nhất định cứu được mà, đúng không?”
“Lúc này mới cuống lên à? Sao không tìm ta ngay từ đầu đi? Ngồi lảm nhảm trên nóc nhà thì giải quyết được gì? Đắm chìm trong đau buồn thì giải quyết được gì? Xem bói đoán mệnh thì giải quyết được gì?” Đào Yêu lườm nó một cái.
“Ta... ta lúc đó tức giận, tuyệt vọng cực độ, đầu óc rối tung cả lên!” Nó nóng nảy đứng thẳng dậy, một móng vuốt đập vào ngực mình đầy kích động: “Thứ quan trọng nhất trong đời ta bị hủy hoại rồi, các ngươi hiểu được cảm giác đó không? Các ngươi có biết cảm giác bị mù là thế nào không?”
“Ờ thì... ngươi cũng đâu hẳn là mù hoàn toàn...” Liễu Công Tử lầm bầm, lập tức bị ánh mắt dữ dằn của mọi người trừng cho im bặt, chẳng ai cho phép hắn nói thêm nửa câu. Liễu Công Tử hiểu ý, không dám chọc giận Hữu Khuyết, nhỡ đâu nó phát điên rồi biến thành yêu quái khổng lồ thì tiêu đời, đành phải ngậm miệng.
“Được rồi được rồi, bình tĩnh lại nào.” Đào Yêu ấn nó nằm xuống bàn: “Ta nói rồi, ta sẽ chữa.”
Nghe được lời hứa của Đào Yêu, nó dần bình tâm lại, nước mắt lưng tròng bò tới bên cạnh sinh vật nhỏ, định ôm mà không dám, ngẩng đầu nhìn Đào Yêu, ánh mắt như nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Phải cứu cho bằng được!”
Đào Yêu nhìn hai sinh vật thoi thóp, lại bắt mạch cho chúng, thật ra chỉ là sờ đầu, rồi vò cằm vẻ khó xử: “Rắc rối đấy.”
“Ngươi... ngươi không chữa được à?” Mặt nó tái đi, từng sợi lông dựng đứng vì phẫn nộ, mắt lại hóa đỏ ngầu.
“Đừng kích động.” Đào Yêu vội trấn an: “Ta chỉ nói là phiền phức, chứ không phải không thể. Nguyệt Đồng đâu phải giống loài hiếm hoi gì. Dù cặp này gần cạn hơi rồi, nhưng chỉ cần còn thở được một chút... ờm, cũng không quá xui xẻo, ta đảm bảo có thể cứu được chúng. Mà một khi chúng khỏe lại, ‘bệnh mắt’ của ngươi cũng sẽ tự khỏi thôi.”
Cơn thịnh nộ bị dội một gáo nước lạnh, Hữu Khuyết gần như nhảy cẫng tới trước mặt Đào Yêu, ngẩng đầu lên: “Ngươi không gạt ta chứ? Chúng thực sự có thể khỏi sao?”
“Y thuật của ta thì khỏi lo, nhưng ta cũng nói rồi, còn phải nhờ thêm chút may mắn nữa.” Đào Yêu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nếu ngày mai có trăng.”
Hữu Khuyết lập tức chuyển giận thành mừng, hào hứng xoay vòng tại chỗ, còn lẩm bẩm: “Ta biết mà! Chắc chắn sẽ có trăng! Mai là rằm, nhất định có!”
Ti Tĩnh Uyên nhỏ giọng thì thầm sau lưng Đào Yêu: “Cái này... có hơi không bình thường đúng không? Chốc thì khóc chốc thì cười... ngươi chắc là chữa được chứ? Ý ta không chỉ mắt, mà là đầu ấy.”
Liễu Công Tử chen Ti Tĩnh Uyên sang một bên, lo lắng nhắc nhở Đào Yêu: “Ngươi định làm gì thì làm, nhưng nếu xảy ra bất trắc... thì thứ này nói trở mặt là trở mặt ngay. Nếu nó tự kết liễu, thì những kẻ đang bị phong ấn trong khách đ**m này chẳng ai còn cơ hội đâu.”
Đào Yêu thiếu kiên nhẫn nhún vai: “Ta có chừng mực.”
“Ngươi nói ‘Nguyệt Đồng’ là thứ gì vậy?” Ti Cuồng Lan nhìn hai sinh vật nhỏ trên bàn, chỉ trong thoáng chốc, màu sắc chúng lại nhạt đi thêm một tầng.
“Nguyệt Đồng...” Ma Nha chợt nhớ ra: “Lúc ở Đào Đô, mỗi khi trăng tròn, đám Yêu quái rảnh rỗi thường chơi một trò, dùng bát hoặc chậu hứng trăng soi xuống nước. Hai yêu một nhóm, xem ai triệu được ‘Nguyệt Đồng’ nhanh hơn.” Cậu không chắc lắm, quay sang hỏi: “Có phải thứ đó không?”
Đào Yêu gật đầu, đi tới bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm đen kịt, chậm rãi nói: “Trăng sáng treo cao, phản chiếu xuống nước. Hai kẻ có thể nhìn thấy nhau qua mặt trăng trong nước, nếu ánh mắt giao hòa thì có thể sinh ra Nguyệt Đồng. Hình như cặp song sinh, thân phát sáng, đầu là mắt. Dùng ánh trăng nuôi dưỡng, thông âm dương, có tác dụng kỳ diệu.”
Nghe xong, có vẻ không dễ hiểu lắm. Ít nhất Ti Tĩnh Uyên thì không hiểu nổi chữ nào, quay sang hỏi: “Lan Lan, đệ nghe hiểu gì không?”
Ti Cuồng Lan nhíu mày: “Giống như một loại Yêu quái sinh ra từ ánh trăng và ánh mắt…”
“Đúng vậy.” Đào Yêu quay đầu lại mỉm cười với hắn, sau đó lại nhìn về phía thiếu niên: “Điều ta tò mò hơn là sao các ngươi lại có thể phát huy công dụng của Nguyệt Đồng đến mức này?”
Thiếu niên luống cuống xoa tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hữu Khuyết vẫn đang lẩm bẩm gọi trăng trên mặt bàn, thở dài một hơi: “Ai bảo bọn ta là người của đạo quán Tùy Ý chứ.”