Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 51

2.

“Các con làm vậy là không đúng đâu.” Hồ Đại Lực vừa bực vừa lo, bèn vuốt bộ râu dài chấm ngực, vừa vuốt vừa quay đầu nhìn về ổ chó ở góc phòng. Đó là ổ của Hồ Tiểu Nhị, một con chó đen từ nhiều năm trước chạy từ bên ngoài vào quán, tuổi tác đã lớn nhưng thân thể lại rất cứng cáp, đi lại tự do, ăn uống thoải mái. Dù nó chỉ coi nơi đây là nhà trọ miễn phí, nhưng mọi người vẫn lấy quần áo cũ may cho nó cái ổ thật ấm. Có điều hôm nay, thứ nằm trong ổ lại không phải Hồ Tiểu Nhị, mà là một con… Yêu quái có sừng.

“Nhìn đáng thương quá nên tiện tay mang về.” Hồ Bất Náo cúi đầu đứng bên cạnh, hai tay giấu trong tay áo, khịt mũi một cái, lắp bắp nói: “Sư phụ, bọn con cũng đâu có làm gì quá đáng, chẳng phải chỉ là tỷ thí công bằng thôi sao. Họ thua rồi, chẳng lẽ lại không chịu thừa nhận?”

Là đại sư huynh của đạo quán Tùy Ý, Hồ Bất Náo lúc nào cũng ngơ ngác như chưa tỉnh ngủ, nhưng đánh nhau lại cực kỳ giỏi. Chỉ cần ăn no, một quyền có thể khiến đối thủ ngủ mê tám canh giờ chưa chắc tỉnh lại, sức lực hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài.

“Đúng vậy, kỹ thuật không bằng người, thua thì chịu thôi.” Hồ Bất Sầu đang lục lọi tìm kiếm trước ngăn kéo cũng không quay đầu lại, hỏi: “Sư phụ, con nhớ lần trước còn mấy mảnh vải vụn lúc may khăn cho Hồ Tiểu Nhị, người để đâu rồi? Trời bắt đầu lạnh, con muốn may cho nó cái chăn nhỏ.”

Hồ Bất Sầu là nhị sư tỷ của đạo quán Tùy Ý, chữ viết rất đẹp, kiếm thuật còn giỏi hơn, khâu vá thì bình thường thôi nhưng lại rất chịu khó thử. Tâm trạng vui là cầm kim chỉ may ra những thứ vừa xấu vừa kỳ lạ, cái khăn quàng cổ trên cổ Hồ Tiểu Nhị có thêu tên nó, hay mấy cái đệm ghế, gối ôm hình thù kỳ quái trong quán, đều là kiệt tác của nàng.

“Vải vụn ở trong hộp kim chỉ ở ngăn thứ hai.” Hồ Đại Lực thuận miệng trả lời, rồi vỗ bàn một cái: “Giờ có phải đang nói chuyện vải vụn không hả!”

“Sư tỷ, hay là tỷ may thêm cho nó cái áo đi, đệ thấy nó cứ run mãi.” Hồ Bất Nan ngồi xổm xuống bên ổ chó, đặt cái lò sưởi đang ôm trong lòng vào ổ. Hữu Khuyết ban đầu còn tránh sang bên, nhưng sau khi cảm nhận được hơi ấm thì mới rón rén nhích lại gần, nheo mắt lại vẻ hưởng thụ.

Hồ Bất Nan là tiểu sư đệ của đạo quán Tùy Ý, chuyện gì cũng biết một chút nhưng chẳng giỏi cái gì cả, thường viện cớ còn nhỏ tuổi, đường còn dài nên làm việc gì cũng chậm rãi. Trừ việc ăn, lúc có đồ ăn ngon thì nhanh như chớp. Ngoài ra cậu còn thích đọc sách và thổi sáo trúc, mà lại thổi không tệ, gần như chẳng lệch tông bao giờ.

“Không cần, năm ngoái ta may cho Hồ Tiểu Nhị một cái rồi, nó không chịu mặc, giờ cho con Yêu quái nhỏ này luôn.”

“Cái đó hơi to, mặc vào nhìn cứ như con gà mái hoa ấy…”

“Hoa văn đó ta chọn rất kỹ càng đấy!”

“Mấy đưa có đang nghe ta nói không hả!”

“Nghe rồi, nghe rồi. Sư phụ, lần sau bọn con không chọc giận lão Trương nữa là được. Người sợ họ tới gây chuyện sao?”

“Ta sợ cái rắm ấy! Ý ta là, đám lão Trương không chỉ là đồng đạo, mà còn là trưởng bối của các con, các con dùng mấy trò bịp để thắng người ta, thế là thất lễ, không quang minh chính đại.”

“Sư phụ, lần nào bọn con tham gia đại hội cũng toàn dùng trò vặt để thắng mà?”

“Ờ... Ý ta là chỉ nên lấy giải thưởng thôi, chuyện khác đừng xen vào nữa.”

“Nhưng chẳng phải sư phụ thường nói: ‘Đạo pháp tự nhiên’ sao? Con chỉ là tùy tiện ra ngoài đi vệ sinh thì tình cờ gặp nó, thấy nó đáng thương quá. Rồi lại tùy tiện liếc mắt một cái đã thấy lão Trương định luyện hóa nó thành đồng tiền. Lại vừa hay bọn con có khả năng cứu nó, không sớm không muộn, không cố ý, cứ thế mà gặp thôi. Ngài nói ý trời, chẳng phải bọn con cũng là một phần của ý trời sao? Ý trời không muốn nó biến thành một đồng tiền trong tay lão Trương mà. Dù sao cũng đã mang về rồi, lẽ nào đi trả lại?”

“Hồ Bất Nan! Con thật lắm lời! Ăn nhiều, ngủ nhiều, mà nói cũng nhiều!”

“Vậy sư phụ định làm gì ạ?”

“Ta... Ta sẽ may áo cho nó! Tay nghề của nhị sư tỷ các con tệ quá.”

“Vậy còn đế giày người may xong chưa? Người nói sinh nhật bọn con nhất định sẽ có giày mới cơ mà!”

“Sao con biết ta chưa may! Thấy các con vừa về nên ta tranh thủ dạy dỗ mấy câu thôi. Phải rồi, mấy giải thưởng mang về sắp xếp ổn thỏa chưa?”

“Đều để trong bếp rồi, đủ cho chúng ta ăn nửa năm! Lần này không chỉ có gạo với bột, còn có một hũ mật ong to nữa!”

“Tính ra họ cũng hào phóng thật, hê hê.”

“Vậy cứ để Hữu Khuyết ở lại đây à?”

“Chứ còn sao nữa? Chờ Hồ Tiểu Nhị quay về thấy ổ của mình bị chiếm, chắc chắn sẽ đánh nó một trận. Các ngươi mau giải thích với Hồ Tiểu Nhị đi, rồi sắm cho nó cái ổ mới.”

“Vậy thì lấy cái áo bào cũ của đại sư huynh cho Hồ Tiểu Nhị đi.”

“Sao lại là đồ của ta? Các ngươi không có à?”

“Không phải, tại Hồ Tiểu Nhị thích đồ có mùi ấy mà, huynh còn lạ gì nữa.”

“...”

“Được rồi, đi nấu cơm đi! Tiểu Vương và Nam Cung vẫn còn đang đói đấy, lần này thắng được bọn Lão Trương, hai đứa chúng nó cũng vất vả lắm.”

“Biết rồi, biết rồi.”

“Đại sư huynh, huynh nấu nhiều chút nha, đệ cũng góp công mà! Mấy món quà đều do một mình đệ kéo về đó.”

“Lắm lời! Mau đi nấu cơm, sư phụ mấy ngày nay chưa được bữa nào tử tế, không ăn no thì lấy đâu ra sức mà làm giày cho các ngươi!”

Trên đây là toàn bộ thành viên của đạo quán Tùy Ý, dẫn đầu là Hồ Đại Lực, theo sau là ba đồ đệ Bất Náo, Bất Sầu, Bất Nan.

Trong mắt người ngoài, một đạo quán xây giữa hoang mạc mà dưới điều kiện khắc nghiệt vẫn duy trì được đến nay, lại còn có bốn người sống đã là kỳ tích. Nhưng điều người ngoài không biết là, cuộc sống hằng ngày trong đạo đạo quán Tùy Ý còn rộn ràng hơn họ tưởng nhiều…

Hiện giờ, Hữu Khuyết cuộn tròn trong ổ chó ấm áp, lắng nghe bốn người kia huyên náo om sòm, vậy mà không cảm thấy phiền, còn áp lực và nặng nề quẩn quanh trong thân thể bao lâu cũng dần được xoa dịu bởi tiếng ồn ào ấy. Song, vận may giữa lúc tuyệt vọng cũng không khiến nó trở nên vui vẻ hơn, mà trái lại còn đưa nó trở về chốn cũ, để rồi theo thói quen lại bắt đầu lo lắng cho ngày mai chưa tới.

Thế nhưng ổ chó này quả thật quá thoải mái, tâm trạng nó dù kém mấy thì mí mắt vẫn dần sụp xuống, thân thể vốn luôn căng chặt cũng thả lỏng từng tấc một. Mãi đến lúc này, nó mới mơ màng nhận ra, bản thân đã rất, rất lâu rồi không có được một giấc ngủ ngon.

Thật ra nó cũng không quá phản kháng hay tuyệt vọng với chuyện bị biến thành một đồng tiền, bởi từ nhỏ các họ hàng đã không ngừng kể cho nó nghe về bi kịch gia tộc, không ngừng nhấn mạnh rằng Hữu Khuyết là loài yêu nghiệt xui xẻo nhất trời đất, trời sinh vô duyên với phúc khí và may mắn. Bất cứ điều ước nào, dù cố gắng đến mấy, cũng không thể thành hiện thực. Cuộc đời chúng như cái tên và hình hài khi sinh ra, đều đã định sẵn là tàn khuyết, không trọn vẹn.

Trong số chúng cũng từng có những kẻ không cam lòng khuất phục số mệnh “trời sinh”, dành nửa đời khổ luyện, mong được như những Yêu quái khác, có thể một ngày vươn đến vị trí tốt đẹp hơn. Chuyện thành người hay thành tiên, chúng không dám mơ, mục tiêu tu luyện của chúng… lại chỉ là hóa thành Yêu quái khác.

Năm nay nghe nói tu thành Thỏ yêu dễ, thì dốc sức thành thỏ.

Vài năm sau lại nghe nói tu thành Hoa yêu dễ hơn, thế là lại quay sang làm hoa.

Chúng luôn nghĩ, chỉ cần có thể thành công, nói không chừng sẽ thoát khỏi vận mệnh Hữu Khuyết, có một cuộc “yêu sinh” bình thường, cố gắng được đền đáp, sống có tiếng cười, chết không nuối tiếc.

Nghe vừa buồn cười lại vừa đáng thương, khi Yêu quái khác còn chê thân xác mình quá tầm thường, không thể hóa người thành tiên, thì thân xác bị chê ấy lại là mục tiêu cao nhất mà bao đời Hữu Khuyết dùng cả đời để đạt đến. Nhưng dù là mục tiêu giản dị như thế, đến nay vẫn chưa có ai thành công.

Chúng hoặc là đang tu luyện thì gặp hạn, thiên thời địa lợi không đủ, bị nước nhấn, lửa đốt, sét đánh giữa đường; hoặc là thiếu “nhân hòa”, chết bất đắc kỳ tử. Nguyên nhân thường là bị bắt đem luyện thành công cụ, giống như nó bị Lão Trương bắt, rồi đem hóa thành các loại pháp khí, trở thành vật dẫn vô danh trong tay thuật sĩ khi xem tướng đoán mệnh.

Nó còn nhớ, người họ hàng lớn tuổi từng thất bại nhiều nhất nhà, đã nói: “Nếu thật muốn sống những ngày thuận buồm xuôi gió, cách duy nhất là sớm giao phó cái mạng này đi, rồi cầu ông trời cho đầu thai sang kiếp khác. Dù kiếp sau vẫn làm yêu, cũng đừng làm loài yêu sinh ra từ hung khí ở nơi vô phúc như chúng ta. Dù chỉ là con sâu nhỏ cũng còn hơn mang cái số ‘sinh ra đã tàn khuyết’ này.”

Lời ấy tuy bi quan, nhưng dường như đúng là không có cách nào tốt hơn.

Cho nên, khi Lão Trương đột nhập vào ngôi cổ mộ chẳng rõ từ triều đại nào, cũng là nhà của nó, những họ hàng còn sót lại cũng chẳng mấy ai cố gắng tránh né. Trốn không thoát thì bị bắt cũng được, nói không chừng làm lại cuộc đời còn tốt hơn sống lê lết như hiện tại. Chỉ cần khi đưa đi đừng quá đau đớn là được.

Nó chạy chậm nhất, bị Lão Trương dùng một tấm lưới phát sáng bắt lại. Những họ hàng khác nhân lúc hỗn loạn mà trốn sâu vào huyệt đạo, chui xuống đất hoặc nấp trong tường đá, lúc đó có muốn bắt lại cũng khó. May là Lão Trương không tham, có được một con Hữu Khuyết là đủ, sau đó lập tức mang nó rời khỏi cổ mộ, rời khỏi nơi nó sinh ra và chưa từng rời đi.

Lão Trương là chưởng môn đạo quán Thanh Phong, dưới tay có đến mấy chục đồ đệ, danh vọng cực cao trong giới tu đạo. Mỗi năm ở “Thái Bình Hữu Hội”, bọn họ đều đứng đầu.

Cái gọi là “Thái Bình Hữu Hội” nghe như tiệc tụ tập ăn uống trò chuyện, thực ra là đại hội tranh tài giữa các đạo quán, na ná như đại hội võ lâm trong giang hồ, chỉ là so tài thì không đơn giản là đánh nhau bằng dao kiếm nắm đấm mà còn phô diễn nhiều năng lực khác nhau, vô cùng náo nhiệt.

Ban đầu tổ chức hội là để mọi người tiện bề kết bạn, thu đồ đệ, lập đồng minh, mở rộng thế lực. Mặt khác cũng là để tạo thanh thế, cảnh cáo yêu ma tà đạo rằng: “Thế gian vẫn có người canh giữ.”

Bên nào giành được thứ hạng cao sẽ được xem trọng, danh tiếng lan xa, sau này làm việc cũng thuận lợi hơn.

Tuy nhiên, mỗi năm trong số người dự hội, có lẽ chỉ đạo quán Tùy Ý là không màng danh tiếng. Họ chỉ nhắm vào phần thưởng. Thông thường, ba hạng đầu được nhận pháp khí giỏi, từ hạng bốn đến mười chỉ được ít lương thực, vải vóc, giấy bút... Đạo quán Tùy Ý mỗi lần đều nằm trong top bảy đến mười.

Hồ Đại Lực rất hài lòng với thứ hạng đó. Dù sao điều hắn trông mong lớn nhất ở mấy đứa đồ đệ chỉ là đem chút lương thực miễn phí về cho đạo quán…

Câu cửa miệng của hắn luôn là: “Thi thố tùy hứng là được rồi, thi không quan trọng, quan trọng là tham gia và phần thưởng!”

Ba đồ đệ biết nhà mình nghèo, ngày thường chỉ trông vào việc đặt tên, đổi tên, xem phong thủy, bát tự cho người ta, cũng không kiếm được bao nhiêu. Những chuyện thu phục yêu ma cho nhà giàu để nhận hậu tạ đối với họ mà nói chỉ là truyền thuyết. Có thu phục được Yêu quái gây hại thì nạn nhân cũng nghèo hơn cả họ, chẳng những không thu được tiền, còn phải để lại ít bạc cho người ta sinh sống.

Vì cuộc sống như vậy, nên tất nhiên sư phụ sẽ thèm thuồng phần thưởng. May mà ba đứa cũng có chí, từ khi bắt đầu dự hội đến nay chưa lần nào tụt khỏi top mười.

Nhưng năm nay hơi bất ngờ, vì có Hữu Khuyết.

Ban đầu họ với phía Lão Trương không qua lại gì nhiều, cùng lắm là chào hỏi xã giao, gọi một tiếng “sư bá” cho phải phép, Lão Trương cũng chỉ gật đầu cho có, nói vài câu xong thì ai lo việc nấy. Dù sao người bận đại sự như họ chẳng mấy khi để mắt tới đạo quán nhỏ bé vô danh như Tùy Ý.

Mọi chuyện vốn nhẹ nhàng như thế, nếu không phải Hồ Bất Nan chọn đúng lúc đi nhà xí, lại đụng phải Hữu Khuyết đang trốn khỏi phòng của đám Lão Trương, hoảng hốt nhảy vào tay áo hắn, ôm cánh tay hắn run cầm cập.

Hồ Bất Nan đọc sách nhiều, nhận ra nó là Yêu quái gì.

Lúc đó đám đệ tử của Lão Trương cũng đuổi theo, vừa nhìn đã thấy Hữu Khuyết đang được Hồ Bất Nan ôm trong ngực.

Từ cửa phòng đang mở, Hồ Bất Nan trông thấy một lò luyện đang cháy. Lò không lớn, tiện mang theo, nhưng để luyện hóa một Hữu Khuyết thì vừa đủ.

Một tên đệ tử của Lão Trương chìa tay ra: “Trả lại đây.”

Hồ Bất Nan không nhúc nhích, hỏi: “Sư bá định luyện hóa con Hữu Khuyết này sao?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Tên đệ tử nhíu mày: “Mau giao ra đây!”

Hồ Bất Nan chỉ vào tiểu yêu trong ngực: “Người giỏi như sư bá chắc đâu cần dùng đến loài Yêu quái thế này nhỉ?”

Sắc mặt Lão Trương thoáng mất tự nhiên, nhưng với vai trò bề trên, ông không tiện nổi nóng, chỉ trả lời: “Bắt được dọc đường thôi.”

“Vậy thả nó đi cũng được mà, dù gì cũng chỉ là một tiểu yêu không hại gì.”

Hồ Bất Nan nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng Hữu Khuyết hình như đâu phải loài yêu có thể ‘tiện tay’ bắt được? Không phải chúng luôn trốn trong nơi hiểm trở, kín đáo sao?”

Mặt Lão Trương hơi đỏ lên, vội đổi chủ đề: “Ngươi là tiểu đồ của Lão Hồ đúng không?”

“Vâng.” Hồ Bất Nan lại quay về đề tài cũ: “Hay để con giúp sư bá thả nó nhé!”

“Chuyện của chúng ta, tự chúng ta xử lý, đến lượt ngươi lên tiếng sao?” Đệ tử của Lão Trương tiến lên một bước, giọng nghiêm lại: “Đừng nhiều lời nữa, giao ra đây!”

Hồ Bất Nan lùi lại một bước, làm bộ kinh ngạc nói: “Ồ! Ta biết rồi! Mấy người định dùng nó để gian lận chứ gì! Ta nhớ trong kỳ tỉ thí năm nay có một đề mục là trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra kẻ từng phạm tội ngồi tù trong mười người.”

Hắn làm ra vẻ ngây ngô: “Chỉ là xem tướng thôi mà, sư bá, với bản lĩnh của mấy người, chẳng lẽ còn phải đi đường tắt sao?”

“Một thằng nhãi ranh mà cũng dám mạo phạm sư phụ ta!” Cái tát của đệ tử lão Trương gần như đã vung tới mặt Hồ Bất Nan.

“Dừng tay!” Tiếng quát của lão Trương vừa dứt, tay đệ tử kia đã bị Hồ Bất Náo chặn lại giữa không trung. Chẳng ai thấy rõ hắn xuất hiện sau lưng tiểu sư đệ từ lúc nào, vì thật sự rất nhanh.

“Buông tay! Buông ra!” Đệ tử lão Trương đau tới nhe răng trợn mắt, ra sức giằng khỏi bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình.

“Sao đi nhà xí có tí mà lại đánh nhau rồi?” Hồ Bất Sầu từ phòng mình chậm rãi bước ra, tay còn cầm nửa cái bánh chưa ăn xong: “Sư huynh, huynh vừa ăn xong đấy, cẩn thận kẻo bẻ gãy cổ tay người ta giờ.”

Hồ Bất Náo ợ một cái, rồi mới buông tay.

“Hắn lấy đồ của chúng ta mà không chịu trả, chẳng lẽ đạo quán Tùy Ý các ngươi dạy đệ tử kiểu như vậy à?” Đệ tử lão Trương xoa cổ tay đỏ bừng, tức giận nói.

“Lấy đồ của người ta à?” Hồ Bất Náo trừng mắt nhìn Hồ Bất Nan.

“Nó tự chui vào lòng đệ mà.” Hồ Bất Nan lớn tiếng nói: “Sư bá muốn luyện hóa nó, đệ thấy không cần thiết.”

“Đưa đây.” Hồ Bất Sầu chìa tay ra.

“Nhị sư tỷ!” Hồ Bất Nan không cam lòng.

Hồ Bất Sầu không nói thêm lời, trực tiếp bế Hữu Khuyết từ trong lòng cậu ra, lịch sự đưa đến trước mặt lão Trương: “Sư bá, tiểu bối trong nhà không hiểu chuyện, mạo phạm ngài, ngài cứ việc luyện hóa. Dù sao đạo quán Thanh Phong năm nào cũng đứng nhất, năm nay tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất.”

Nàng còn cố ý mỉm cười đầy ẩn ý.

Ai mà nghe không ra nàng đang châm chọc?

Lão Trương biết Hồ Đại Lực là kẻ tùy tiện, không quản nghiêm đệ tử, nhưng cũng không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ mà lại bị mấy đứa trẻ con “chặn đường” như thế. Nhận lấy Yêu quái này chẳng khác nào thừa nhận gian lận, sau này không biết bọn nhóc này sẽ đồn thổi ra sao; không nhận lại càng giống có tật giật mình, khiến người khác nghi ngờ.

Nhưng gừng càng già càng cay, lúng túng thế nào cũng có cách xử lý. Lão Trương ra hiệu cho đệ tử bế Hữu Khuyết lại.

Hồ Bất Nan nhìn con vật nhỏ bị bế đi, thấy nó cũng quay đầu lại nhìn mình, chợt cảm thấy mất mát xen lẫn buồn bã.

“Ta thấy tiểu đệ tử hình như không cam tâm.” Lão Trương bỗng nở nụ cười: “Thế này đi, dù sao còn mấy ngày nữa mới chính thức bắt đầu đại hội, chi bằng chúng ta tỉ thí trước một trận. Ba ván hai thắng, nếu các ngươi thắng, Hữu Khuyết thuộc về các ngươi; thua thì phải tâm phục khẩu phục, không được nhiều lời. Thế nào?”

Thế nào à? Tất nhiên là tỉ thí rồi!

Ván đầu tỷ võ, hai bên đánh ngang nhau. Hồ Bất Náo nói mình thua là do chưa ăn no, tất cả là lỗi của sư muội tham ăn đã ăn mất bánh hắn giấu.

Ván thứ hai tỷ kiếm pháp, dùng kiếm làm thuyền vượt sông, ai đến bờ bên kia trước thì thắng. Thực lực của đạo quán Thanh Phong quả không hổ danh, đệ tử lão Trương tuy đáng ghét nhưng kiếm thuật chẳng hề thua kém Hồ Bất Sầu, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Nhưng cũng không sao, hắn vẫn thua.

Tiểu Vương, một con yêu cá chép đã tạo xoáy nước trong sông. Dù đệ tử lão Trương nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, nhưng cũng chậm một nhịp. Khi Hồ Bất Sầu đứng trên bờ mỉm cười nói: “Sư huynh, đa tạ nhường nhịn." Đệ tử lão Trương chỉ biết đấm ngực dậm chân.

À, Tiểu Vương là yêu cá chép, sống lâu năm trong ao sen đạo quán Tùy Ý, thích phơi nắng, mê du lịch. Chỉ cần tỉ thí có dính đến “nước”, nó đều sẵn lòng giúp đỡ. Mỗi lần xuất hiện nó đều trốn trong trâm Ngọc Thủy trên đầu Hồ Bất Sầu, làm từ linh thạch hồ sâu, tự mang thủy khí, rất thích hợp cho loại thủy tộc có tu vi thấp như nó trú ngụ xa nước.

Hồ Bất Sầu rất thích nó, dễ nuôi, dễ đem theo, lại dễ dùng.

Ván thứ ba thi chú lực, mỗi bên lấy một cây giống, dùng chú pháp thúc đẩy nó sinh trưởng, trong một ngày xem cây ai cao hơn thì thắng. Hồ Bất Nan vô cùng nghiêm túc, cả đêm không ngủ, ngoài việc niệm chú còn liên tục nói chuyện với cây mình, hết lời nịnh hót, còn thổi sáo suốt nửa đêm, nói rằng âm thanh dễ chịu có lợi cho cây phát triển.

Dù đã làm đủ trò, cây của hắn cũng chỉ cao thêm chưa đầy ba tấc... Nhưng vẫn thắng, vì cây đối thủ không lớn thêm chút nào.

Bên lão Trương tức tới mức muốn lăn ra đất, vừa giận vừa không hiểu tại sao chú lực của mình lại vô dụng như vậy? Rõ ràng đã làm đúng quy tắc! Lẽ nào cũng phải học bọn ngu ngốc bên kia nói chuyện với cây cả đêm?

Nhìn vẻ không cam lòng của họ, Nam Cung chỉ cười nhạt... Ờ, Nam Cung là một củ gừng thành tinh, cơ duyên xảo hợp trôi dạt đến đạo quán Tùy Ý, được Hồ Đại Lực nuôi nấng. Chuyên phụ trách chăm sóc vườn rau, tưới cây bón phân.

Nam Cung có thể nói chuyện với mọi loại cây, dù không ra khỏi cửa, nhưng mỗi lần đại hội vẫn phải theo đoàn ra ngoài. Bởi vì nó chỉ cần dọa vài câu, cây cối bên phe đối thủ lập tức “không dám lớn”.

Lần này nó cũng ra tay, dỗ dành, doạ dẫm, nói với cây rằng: “Chỉ cần ngươi đừng lớn, là đã cứu được một mạng sống rồi, công đức to lớn biết chừng nào. Nhưng nếu ngươi cứ cố chấp lớn lên, ta thề mỗi năm đều vác rìu tới chặt ngươi một lần.”

Cây nhát gan kia vậy mà thật sự chẳng dám lớn thêm chút nào...

Thế là họ thắng lão Trương, bế Hữu Khuyết trở về. Từ đó, đạo quán Tùy Ý lại có thêm một Yêu quái.

Lúc này, Hữu Khuyết đang ngủ say trong ổ chó, chẳng ai biết nó đang mơ gì, chỉ có thể chắc chắn một điều: khi tỉnh dậy, đạo quán nhỏ cô lập giữa sa mạc này, sẽ là nơi nó nương thân suốt quãng đời còn lại.

Trong bếp, mùi cơm thơm lừng, bốn người họ Hồ cười đùa ríu rít, vô cùng rôm rả. 

 
Bình Luận (0)
Comment