Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 53

4.

Đến khi ăn hết đợt táo năm nay, nó lại học được thêm một bản lĩnh mới.

Lần trước lúc Hồ Đại Lực dẫn mọi người quay về, nó nghe thấy Hồ Bất Nan và bọn họ nói cái gì mà thứ nọ thứ kia không đủ, nếu không tích trữ thêm thì lần sau gặp chuyện tương tự sẽ chẳng có cách xoay xở.

Nghe Hồ Bất Sầu kể, chuyến này bọn họ kiếm được một khoản tiền lớn là nhờ giúp một tên nhà giàu nứt đố đổ vách gặp lại người em trai đã qua đời. Nó có hơi kinh ngạc: “Chúng ta còn có thể nhận được cả việc như thế sao?”

Hồ Bất Sầu ra chiều đắc ý: “Ai bảo chúng ta có bản lĩnh chứ!”

Nhưng nó vẫn không hiểu, người sống sao có thể gặp lại người chết? Dù có pháp môn như vậy thì phần lớn cũng là tà đạo cả, chẳng phải đạo quán Tùy Ý ghét nhất là những thứ tà ma ngoại đạo đó sao?

Hồ Bất Sầu búng trán nó một cái: “Nghĩ gì thế, sao chúng ta có thể dùng tà thuật ấy được. Việc này nói ra thì hơi phức tạp, đợi sau này sư phụ dạy muội bản lĩnh này thì tự khắc muội sẽ hiểu.”

Nào ngờ Hồ Đại Lực lại dạy nó nhanh như vậy. Mà lý do thì có chút buồn cười, Hồ Đại Lực bảo rằng, đêm rằm trăng tròn nhất, sáng nhất, thì mới dạy bản lĩnh được. Hóa ra, muốn dạy nó bản lĩnh còn phải xem cả... thời tiết sao.

Nó còn nhớ rõ hôm đó, trời vừa sụp tối, Tiểu Vương, Nam Cung và những người khác đã bận rộn khiêng từng chậu nước đặt đầy trong sân. Không sai, là mấy cái chậu nước thường dùng để rửa rau giặt áo hằng ngày. Họ múc đầy nước vào từng chậu, để ánh trăng mới lên chiếu rọi, lấp lánh dao động.

Cảnh tượng chẳng hề nghiêm trang như nó tưởng tượng, thậm chí đến mấy món như bùa chú, hương lửa, pháp đàn để làm cho ra vẻ cũng chẳng thấy đâu. Trong lúc đợi trăng l*n đ*nh đầu, đám Hồ Đại Lực còn ung dung đi ăn cơm tối.

Tới khi thời gian vừa chuẩn, ánh trăng như thác bạc đổ xuống, Hồ Đại Lực vừa xỉa răng vừa ngồi trước một đống chậu nước, quay sang những người khác hỏi: “Năm người các con, bàn xem ai dẫn Như Ý?”

Mấy người còn lại thì thào to nhỏ một hồi, nó nghe thấy họ nói: “Lần đầu thử chắc chẳng thành đâu ha?”

“Giờ Như Ý học cái này chẳng phải còn sớm sao?”

“Dù gì cũng phải học, sớm còn hơn muộn. Thêm một người gia nhập thì thu hoạch cũng tăng thêm một phần. Để ta dẫn Như Ý đi, thành hay không cũng không sao, cứ từ từ.”

Kết quả là Hồ Bất Sầu dẫn nó. Nhưng mà... dẫn nó làm gì mới được chứ? Nó đứng trước chậu nước, hoàn toàn mơ hồ chẳng hiểu gì.

“Như Ý, nhìn vào mắt ta.” Hồ Bất Sầu đưa tay xoay đầu nó lại, chỉ vào mắt mình nói: “Nghe cho rõ đây, đôi mắt là nơi linh khí tụ tập nhất trên thân thể chúng ta. Cái gọi là ánh mắt, nghe thì tưởng là chuyện thường tình, nhưng trong một số điều kiện đặc biệt, ánh mắt có thể từ vô hình biến thành hữu hình. Ví dụ như…”

Nàng chỉ lên mặt trăng tròn trên trời: “...được ánh trăng tương trợ.”

Nó ngoan ngoãn nhìn vào mắt Hồ Bất Sầu, vẫn là vẻ mặt hoang mang chưa hiểu.

“Giờ muội chắc chắn chưa hiểu đâu.” Hồ Bất Sầu lại xoay đầu nó sang hướng khác, hất cằm ra hiệu về phía bốn người kia: “Muội nhìn cho kỹ những gì họ sắp làm tiếp theo.”

Được thôi, nó nhìn thật kỹ.

Hồ Bất Náo và Hồ Bất Nan một nhóm, Tiểu Vương và Nam Cung một nhóm, hai người một chậu, rồi thì thấy họ hoặc ngồi xổm hoặc ngồi xếp bằng, tóm lại là vây quanh chậu nước, toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn vào. Rồi sao nữa? Rồi không còn gì nữa, họ cứ thế dán mắt nhìn mặt nước loang loáng ánh trăng trong chậu, chẳng làm thêm gì khác.

Nó ngờ vực quay đầu nhìn Hồ Bất Sầu, nàng lại đưa tay xoay đầu nó về: “Đừng phân tâm, cứ nhìn kỹ đi.”

Bốn người, hai chậu... có gì hay mà nhìn chứ? Nhưng sư tỷ đã nói vậy, thì cứ nhìn thôi.

Ánh trăng lặng lẽ dịch chuyển theo thời gian, những người có mặt dần trở nên im lặng bất thường, chuyên chú vào việc “nhìn”. Nó nhìn bọn họ cúi đầu tập trung, còn họ thì nhìn chằm chằm mặt nước ánh bạc trong chậu.

Đột nhiên, trong chậu nước có biến hóa kỳ lạ, từng vòng gợn sóng nổi lên, liên tục lan rộng trong khi chẳng có ngoại lực nào tác động. Giống như có vật gì đang bơi lội phía dưới, nhưng nó biết rõ, đó chỉ là hai chậu nước sạch, chẳng thả thứ gì vào cả.

Lại qua một khắc, tầng tầng ánh sáng nhạt như vầng trăng dâng lên từ đáy nước, chiếu sáng khuôn mặt phía trên. Nhìn lướt qua, tựa như có lớp sa mỏng đan dệt từ ánh bạc phủ lên người bốn người kia, lấp lánh chói mắt, cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.

Nhìn kỹ lại, đôi mắt của bốn người cũng phát ra ánh sáng tương đồng. Ngay khoảnh khắc đó, ánh trăng, ánh mắt, ánh nước, ba thứ vốn chẳng hề liên quan, lại hòa quyện thành một, đan xen lưu chuyển trong hai chậu gỗ đơn sơ, cảnh tượng hư ảo như mơ.

Nó sững người nhìn không chớp mắt. Trên đời này có biết bao loại ánh sáng, rạng đông, chiều tà, ánh đèn, ánh nến, chẳng có thứ nào có thể so sánh được với hai chậu nước đầy linh quang trước mắt.

Một tràng cười “khúc khích” vang lên từ trong chậu, trong trẻo như chuông đồng trên dây mây được gió xuân thổi qua.

“Thành công rồi.” Hồ Bất Sầu mỉm cười.

Hồ Đại Lực cũng thở phào nhẹ nhõm, lưng vừa rồi còn căng cứng đã lại tựa vào lưng ghế, hài lòng nói: “Được lắm, các nhóc con càng lúc càng thuần thục rồi.”

Là hoa mắt sao? Sao lại có thứ gì đó từ trong chậu nước bơi ra ngoài chứ?!

Nó tiến lại gần nhìn kỹ, thì ra là hai người nhỏ xíu, toàn thân tỏa ra ánh sáng giống hệt ánh trăng, chỉ có đường nét, không thấy ngũ quan. Cái đầu của chúng trông có hơi kỳ lạ, rất giống một con mắt. Tuy hình dạng cổ quái nhưng lại rất hoạt bát, như hai con cá nhỏ vui vẻ bơi lội trong chậu nước.

“Cái này... các ngươi bỏ vào từ lúc nào thế?” Nó lại cúi đầu nhìn vào chậu của Tiểu Vương và Nam Cung, tình hình cũng y hệt.

Hồ Bất Nan làm động tác thu khí quy nguyên, đắc ý nói: “Ha ha, bọn chúng đâu phải do chúng ta bỏ vào.”

“Vậy sao lại như thế? Rõ ràng ban nãy chẳng có gì mà.” Nó tò mò lắm.

“Nguyệt Đồng chỉ có thể dùng ánh trăng, ánh mắt và tâm niệm để triệu hồi, làm sao bỏ vào được.” Hồ Bất Náo điềm nhiên đáp.

“Nguyệt Đồng?” Nó ngồi xổm xuống, ánh mắt xoay theo hai sinh linh nhỏ trong chậu: “Là cái gì vậy?”

“Nói chính xác thì, cũng là Yêu quái.” Hồ Bất Sầu nói: “Khi trăng tròn treo cao, dùng nước trong hứng ánh trăng, sau đó tìm hai người có thể thấy được lẫn nhau, đồng thời dồn ánh mắt vào mặt nước, trong lòng niệm linh chú thì sẽ triệu hồi được hai người tí hon sinh ra từ ánh sáng, gọi là Nguyệt Đồng.”

“Yêu quái sao? Chúng cũng là Yêu quái à?” Nó cảm thấy thật thú vị, thì ra trên đời còn có loại Yêu quái được sinh ra từ ánh trăng và ánh mắt.

Nó nhìn một lúc, theo bản năng vươn tay ra, muốn chọc thử đầu chúng như thường hay trêu đùa mấy đồng loại của Tiểu Vương.

“Không được chạm vào!” Hồ Bất Sầu vội vàng nắm lấy cổ tay nó, rồi hỏi Tiểu Vương: “Muôi và hồ lô đâu?”

Tiểu Vương vỗ trán một cái: “Vẫn còn trong bếp, ta đi lấy ngay!”

Rất nhanh, Tiểu Vương ôm một cái giỏ tre chạy về, bên trong có một cái muôi lớn cùng hai quả hồ lô, thêm một bó dây đỏ: “Đến đây, ai muốn múc nào?”

“Để ta.” Hồ Bất Sầu cầm lấy muôi, lại nói với nó: “Muội xem, triệu hồi được Nguyệt Đồng mới chỉ là thành công một nửa. Giữ chúng lại một cách chính xác và hiệu quả mới tính là hoàn thành trọn vẹn. Hơn nữa, trước khi sử dụng, không ai trong chúng ta được phép chạm vào chúng. Bằng không sau này sẽ khó dùng, nên chỉ có thể dùng muôi mà thôi.”

Nói xong, nàng ngồi xổm xuống trước chậu nước, trước khi múc còn nhắc thêm: “Hồ lô đã chuẩn bị sẵn.”

Hồ Bất Nan lập tức lấy một quả hồ lô từ trong giỏ tre, nghĩ ngợi một lúc rồi đưa cho Hồ Bất Náo: “Sư huynh, huynh làm đi.”

Hồ Bất Náo không chớp mắt, vung tay chém xuống như dao, quả hồ lô trong tay Hồ Bất Nan lập tức bị chẻ làm đôi.

Hồ Bất Nan cười nói: “Sư huynh càng lúc càng giỏi dùng thủ đao rồi.”

“Tất nhiên rồi.” Hồ Bất Náo dụi mắt: “Múc nhanh đi, làm xong còn ngủ, ta buồn ngủ lắm rồi.”

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, Hồ Bất Sầu bèn thuần thục dùng muôi múc từng Nguyệt Đồng một giống như múc rau trong nồi canh thường ngày, đổ vào hai nửa hồ lô do Hồ Bất Nan cầm. Hai sinh linh nhỏ kia tuy vui vẻ hoạt bát trong nước, nhưng một khi rời khỏi nước vào trong hồ lô, lập tức như những đứa trẻ con mệt lả, cuộn người lại ngủ thiếp đi. Ánh sáng kỳ dị từ cơ thể chúng tỏa ra như một tấm chăn, bọc chúng lại một cách an toàn và chắc chắn trong hồ lô.

“Xong rồi, khép lại đi.” Hồ Bất Sầu đứng dậy.

Hồ Bất Nan hít sâu một hơi, chắp hai tay lại, hai nửa hồ lô lại hợp thành một thể. Tiểu Vương thấy thế bèn lấy dây đỏ ra, quấn chặt quanh thân hồ lô, khiến nó không còn khả năng tách ra nữa.

Sau đó, mọi người lại làm tương tự để “thu” Nguyệt Đồng trong chậu của Tiểu Vương và Nam Cung vào một quả hồ lô khác. Mỗi hành động đều vô cùng thuần thục, phối hợp ăn ý khiến nó nhìn mà ngạc nhiên không thôi.

“Tiểu Như Ý à, lại đây.” Hồ Đại Lực vẫy tay gọi nó.

Nó lập tức bước tới.

“Ghi nhớ kỹ cái này, rồi con cũng thử một lần.” Hồ Đại Lực s* s**ng hồi lâu trong tay áo mới lôi ra được một tờ giấy nhăn nhúm: “Linh chú triệu hồi Nguyệt Đồng, dùng tâm ghi nhớ, dùng tâm đọc thuộc. Nguyệt Đồng là Yêu quái rất quan trọng đối với bọn ta ở đạo quán Tùy Ý, chỗ nào có thể kiếm được nhiều tiền đều cần dùng đến chúng.”

Nó quý như bảo bối mà nhận lấy, vừa nhìn thì sa sầm mặt, đưa trả lại: “Đây là phương thuốc ngâm rượu thuốc của người mà…”

“Hả?!” Hồ Đại Lực nhìn lại, xấu hổ nhét vào tay áo, lại mò một lúc nữa mới lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm khác: “Lần này đúng rồi.”

Quả đúng thật, không phải phương thuốc cũng chẳng phải thực đơn, trên giấy chỉ nguệch ngoạc bốn dòng chữ: “Kiến quân như ngã, kiến ngã như quân. Mục trung hữu nguyệt, nguyệt trung hữu mục.”

Nhìn một lần là nhớ ngay. Đây là “linh chú” sao?

“Đi đi, xem có linh nghiệm không.” Hồ Đại Lực lại tựa lưng vào ghế, thoải mái khe khẽ ngân nga tiểu khúc, như thể hôm nay vừa hoàn thành việc quan trọng nhất.

Nó nắm tờ giấy trong tay, nhíu mày: “Ta vẫn chưa hiểu.”

“Chỉ những người có thể nhìn thấy lẫn nhau mới có thể triệu hồi được Nguyệt Đồng.” Hồ Đại Lực chỉ vào mắt mình, cười nói: “Ta, sư huynh sư tỷ của con, mỗi người trong đạo quán Tùy Ý đều thấy được con, giờ chỉ còn xem con có thấy được bọn ta không thôi.”

“Ta có mù đâu, vẫn luôn thấy rõ các ngươi mà.”

“Con tưởng ‘thấy’ là chỉ cần không mù là được sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Con nhìn thấy những gì người khác không thấy, chẳng lẽ người khác đều là kẻ mù cả sao?”

“Đó là bởi vì ta có năng lực mà người khác không có.”

“Cho nên, cái gọi là ‘nhìn thấy’ vốn dĩ đã là một năng lực rất giỏi rồi. Sau này con sẽ hiểu, trên đời này có rất nhiều đôi mắt không hề đơn giản. Mau qua xem thử đi, chần chừ nữa là trăng sẽ lặn đó.”

Nó suy nghĩ một hồi, mang theo vẻ mơ hồ đi đến bên cạnh Hồ Bất Sầu: “Sư tỷ, rốt cuộc cái ‘nhìn thấy’ mà các người nói là nhìn thấy cái gì? Có phải nếu không hiểu được điểm này, ta sẽ không học được bản lĩnh triệu hoán Nguyệt Đồng không?”

“Ban đầu ta cũng không hiểu rõ, sau này quen rồi thì tự nhiên sẽ hiểu. Đến đây, chậu nước này là của hai chúng ta.” Hồ Bất Sầu kéo một chậu nước sạch chưa ai dùng đến, đặt xuống dưới chân, góc độ vừa vặn để cả vầng trăng hiện rõ trong nước. Nàng ngoắc tay bảo nó ngồi xổm xuống: “Muội cứ thả lỏng đầu óc, tùy ý nghĩ về những chuyện có liên quan tới ta. Ví dụ như ta từng mua kẹo cho muội ăn, hai ta từng cùng nhau phơi thịt khô giúp Hồ Tiểu Nhị, hoặc là ta từng dùng hột táo dạy muội đập muỗi... Tóm lại, ăn uống vui chơi, bất kỳ chuyện gì có liên quan đến hai chúng ta đều được. Vừa nghĩ vừa nhìn ánh trăng trong nước, đồng thời tập trung niệm chú sư phụ đã dạy, may ra sẽ thành công.”

“Ồ...” Nó cố gắng hiểu từng câu Hồ Bất Sầu nói. Chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện thường ngày thôi sao? Vậy thì lẽ ra rất đơn giản, nhưng càng nghĩ vậy, trong lòng lại càng căng thẳng.

Mặt nước yên tĩnh dưới ánh nhìn của hai người dường như có chút rung động nhẹ, nhưng rất nhanh sau đó phát hiện thì ra chỉ là cơn gió thoảng qua.

Mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi. Trong mắt họ, Tiểu Như Ý là đứa vô cùng thông minh, học gì cũng nhanh, có khi đêm nay sẽ mang đến điều bất ngờ.

Nhưng đợi mãi đến lúc ai nấy đều ngáp liên tục, chậu nước của nó vẫn chỉ là một chậu nước trong vắt. Trán nó đã rịn mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt sũng.

Cuối cùng, Hồ Bất Sầu dụi mắt, ngẩng đầu cười với nó: “Được rồi, ánh trăng nhạt mất rồi, xem ra phải đợi lần sau.”

Nó ngồi phệt xuống đất, hơi mất tinh thần nhìn chậu nước: “Ta đã nghĩ rồi, đã nhìn rồi, cũng đã tụ chú rồi...”

“Thôi nào, đừng buồn, đâu ai vừa thử là thành công ngay.” Hồ Bất Nan đi tới xoa đầu nó, rồi hất cằm ra hiệu về phía Hồ Bất Náo: “Đại sư huynh của muội năm đó thử tới hai mươi tám lần mới thành công đó.”

“Thật sao?” Nó ngẩng đầu lên, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Hai mươi bảy lần.” Hồ Bất Náo sửa lại, lại ngáp dài một cái: “Giờ có thể về ngủ chưa?” Nói xong quay nhìn phía Hồ Đại Lực, mới phát hiện ông già đã chẳng thấy đâu, hắn bèn dậm chân: “Lão già đó lại trốn về ngủ trước rồi!”

“Đi nào đi nào, tất cả về ngủ thôi.”

“Để ta dọn chỗ này, các ngươi cứ đi trước. Đừng lãng phí, nước mà Nguyệt Đồng từng bơi qua linh khí nhiều hơn nước thường, mang ra tưới rau đi, rau quả sẽ lớn tốt hơn nhiều.”

“Nam Cung, nửa đêm mà còn tưới rau à? Để mai đi.”

“Không được, linh khí trong nước đến sáng sẽ tản hết, trồng rau cũng phải có tâm chứ.”

“Được được, ta giúp ngươi. Hèn gì bữa trước củ cải ngọt hơn bình thường.”

“He he, ta giỏi chứ hả.”

“Giỏi giỏi, có Nam Cung Phi Yến ở đây, đời này chúng ta lúc nào cũng có của ngon để ăn!”

“Ngươi nhất định phải gọi cả họ tên ta ra sao?”

Những lời đối thoại như thế, nó đã nghe không biết bao nhiêu lần. Đám người bên cạnh nó lúc nào cũng như vậy, chỉ cần là việc mình muốn làm, vui vẻ là làm, dù cho chuyện ấy có bình thường, nhỏ nhặt, hay vô vị đến đâu, dường như lúc nào cũng có người ủng hộ, thậm chí giúp đỡ. Không ai khiến người khác cụt hứng. Có họ ở bên, dù chuyện không thành, lòng cũng chẳng quá thất vọng.

Tuy đêm nay chưa thể triệu hoán được Nguyệt Đồng, nhưng ít ra Hồ Đại Lực đã chịu dạy nó bản lĩnh mới, coi như cũng có thu hoạch. Quả là: “Sự đời đâu thể như ý mãi, được một nửa đã là tốt rồi”, câu nói này đúng là ở đâu cũng ứng nghiệm cả.

Cảm giác hụt hẫng thoáng chốc đã tan biến.

Tối hôm ấy, khi đã nằm trong chăn, Hồ Bất Sầu thì thầm với nó rằng: sau khi triệu hoán được Nguyệt Đồng, không ai được chạm vào nó, bởi phải để dành dùng vào thời điểm thích hợp. Ví dụ như tên nhà giàu muốn gặp lại người em trai đã qua đời, thì phải đưa cho hắn một viên Nguyệt Đồng, còn viên kia thì đặt vào tay người em quá cố. Như thế mới tạo ra được một đôi “mắt” để người sống và người chết có thể nhìn thấy nhau. Đến khi trăng sáng, tên nhà giàu chỉ cần mang viên Nguyệt Đồng của mình ra hứng ánh trăng, là có thể thấy được đệ đệ của hắn.

Điều thần kỳ của Nguyệt Đồng là có thể thông âm dương.

“Nguyệt Đồng có thể khiến người chết sống lại sao?” Nó kinh ngạc đến mức ngủ cũng không nổi.

“Sao có thể chứ? Ai dám, ai có thể làm chuyện trái nghịch thiên đạo như vậy? Thần cai quản âm phủ, Thái Sơn Phủ Quân sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Nguyệt Đồng vốn sinh ra thành một đôi, người sống cầm giữ là Dương Mục, kẻ chết cầm giữ là Âm Nhãn. Một khi Dương Mục mở ra, Âm Nhãn sẽ cùng lúc hiện hình. Đôi ‘mắt’ này sẽ tạo nên một con đường vô hình, đưa ‘hình bóng’ của người đã khuất trở lại trước mặt người sống.”

“Khác với mơ ảo, ‘hình bóng’ này do yêu lực của Nguyệt Đồng tạo nên, tuy không phải người thật, nhưng chẳng khác gì người sống, giống như là cho người nơi cửu tuyền thêm được một khoảnh khắc hữu hạn. Nếu lúc sống còn điều chưa kịp nói, chưa kịp hỏi, thì có thể nhân cơ hội này giải hết tiếc nuối.”

“Nhưng phải lưu ý: một khi Nguyệt Đồng bị ai đó chạm vào thì sẽ chỉ nhận hai người đầu tiên từng chạm đến, chỉ làm ‘đôi mắt’ của riêng họ. Nếu trong quá trình sử dụng có người thứ ba chạm vào, thì yêu lực sẽ tan ngay, trở thành vật vô dụng.”

“Cho nên phải dùng muôi múc chúng lên, cất kỹ. Đợi đến khi có người thật sự cần thì mới lấy ra. Thường thì một đôi Nguyệt Đồng chỉ duy trì được một, hai canh giờ, khi yêu lực tiêu tán, chúng sẽ tự động tan vào ánh trăng và quay về trời.”

“Như vậy, vừa không gây loạn sinh tử, lại có thể giúp người, mà còn kiếm được tiền, có gì không tốt đâu?”

Hồ Bất Sầu rất kiên nhẫn giảng giải, cuối cùng nó cũng hiểu được quá nửa.

“Nhất định phải dùng hồ lô để đựng chúng sao?”

“Chỉ cần là thứ gì sinh ra thành một đôi đều được cả, chẳng qua hồ lô tiện nhất thôi. Nam Cung gieo cả đống, lấy một quả chẻ ra là xong, vừa tiện vừa không tốn tiền, lại còn mang ý nghĩa cát tường.”

Ồ… Vậy bản lĩnh này chẳng phải chỉ có bọn ta ở đạo quán Tùy Ý mới có sao?
Dù có biết pháp môn, biết chú ngữ, cũng chưa chắc đã triệu hồi được Nguyệt Đồng, điểm này thì đạo quán Tùy Ý bọn ta giỏi hơn tất cả bọn họ.

Bọn ta giỏi hơn bọn họ?

“Ngoan nào, Tiểu Như Ý, ngủ thôi. Ta buồn ngủ quá rồi, sau này sẽ kể tiếp cho muội nghe được không?”

“Được thôi…”

Đêm hôm đó, nó mơ một giấc mơ. Trong mơ, nó không phải sinh ra trong cổ mộ, mà là từ một quả hồ lô nhỏ của đạo quán Tùy Ý. Khi nó từ hồ lô bị chẻ làm đôi ấy nhảy ra, đón chào nó là tiếng pháo giấy vang giòn và một tràng hoan hô chân thành.

Nó bật cười trong mơ.

Hồ Tiểu Nhị đang nằm ngoài cửa sổ bị tiếng cười của nàng làm tỉnh, nhấc đầu nhìn vào trong phòng, hít sâu một hơi rồi lại vùi đầu tiếp tục ngủ.

Ánh trăng lặng lẽ di chuyển, dịu dàng soi rọi từng góc của đạo quán Tùy Ý, cũng như từng người và yêu đang chìm trong giấc ngủ nơi đây. 

 
Bình Luận (0)
Comment