Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 56

1.

Lại thêm ba năm trôi qua.

Thật ngại quá… nó vẫn chưa thể triệu hồi được Nguyệt Đồng.

Dù ghép đôi với ai cũng không thành công, ngay cả Hồ Tiểu Nhị cũng bị nó lôi ra thử rồi, dù nó có trừng mắt đến mức muốn đâm thủng cả chậu nước, vẫn chẳng được gì.

Tất cả mọi người đều an ủi nó rằng có lẽ cơ duyên chưa tới. Với lại, dạo gần đây bọn họ tích trữ được khá nhiều Nguyệt Đồng, không cần vội vàng.

Sau nhiều lần thất bại, nó cũng bình tĩnh lại. Thôi thì… cũng chẳng phải chuyện sống còn. Biết đâu nó vốn chẳng có thiên phú ở mặt này. Những pháp thuật khác nó học rất nhanh, nhất là thuật Phong Yêu, càng lúc càng thuần thục. Ngày nay cho dù là Hồ Đại Lực ra tay cũng phải mất ba bốn canh giờ mới giải được phong ấn nó đặt ra.

Mà trong tất cả pháp thuật được truyền dạy, thứ nó học nhanh nhất, giỏi nhất, là thuật Hóa hình.

Không hề phóng đại khi nói, hiện giờ nó có thể dễ dàng biến thành bất cứ thứ gì, thậm chí có thể biến mình thành một Hồ Tiểu Nhị khác.

Bản thân nó cũng không hiểu được vì sao chỉ riêng thuật Hóa HÌnh lại đạt được thành tựu cao như thế, nó thậm chí không xác định được tài năng này rốt cuộc là do bẩm sinh… hay chỉ là một sức hút nào đó rất sâu, rất bản năng, xuất phát từ tận đáy lòng, một sự theo đuổi và bắt chước đầy vô thức.

Mỗi lần biến thân thành một kẻ khác, ngồi cạnh hồ nước ngắm nhìn dung mạo mới của mình, nó lại nhớ đến những người thân của mình, những Yêu quái cả đời chỉ mong tu luyện thành một kẻ khác.

Nếu có được dáng vẻ đáng tin cậy thì có thể thoát khỏi số phận bị xem thường hay không?

Nó ngồi bên hồ, câu hỏi lặp đi lặp lại nhiều đến mức tâm trí cũng dần chai sạn. Dù nghĩ mãi cũng chẳng có đáp án.

Hôm đó, vừa hay đến phiên đạo quán Tùy Ý trồng rau, nó xắn tay áo lên giúp, đứng trong vườn rau, lặng lẽ quan sát Nam Cung làm việc.

“Chỉ lần này thôi nhé. Vườn rau chỉ được chôn hạt giống, không được chôn thứ khác.” Nam Cung không ngoảnh lại, nói dứt khoát.

“Lại trồng gì vậy?”

“Khoai môn.”

Nó bước tới bên hắn, tò mò nhìn hạt giống khoai môn trong giỏ: “Nhìn giống củ tỏi quá.”

“Khoai môn là khoai môn, không mọc ra tỏi được đâu.” Nam Cung nghiêm túc đáp. Hắn là người nghiêm nhất trong đạo quán Tùy Ý, chẳng bao giờ đùa giỡn.

“Phải đó, dưa leo là dưa leo, không thể mọc thành rau diếp, rau diếp là rau diếp, không thể hóa thành hồng.” Hồ Đại Lực thong thả đi tới, tay xách một bao gì đó bốc mùi: “Nỗi đau lớn nhất trên đời là bắt rau diếp phải trở thành quả hồng. Nhưng rau diếp thì có gì không tốt? Nếu tất cả đều biến thành hồng, thì món rau diếp xào thịt phải làm sao?”

“Sư phụ lại uống rượu rồi đúng không?” Nam Cung đặt cuốc xuống, trong làn gió thoảng qua có mùi rượu quen thuộc.

“Không mà.” Hồ Đại Lực giống như đứa trẻ bị bắt quả tang, lập tức chối bay.

“Dạo này người ho càng lúc càng nhiều, không thể tiếp tục uống nữa.”

“Ta... chỉ nhấp một ngụm thôi.” Hồ Đại Lực cười khì khì, đặt túi đồ hôi rình xuống trước mặt Nam Cung: “Sáng nay ta ra chợ, người bán hoa nói đây là loại phân bón hắn vừa phối ra, tốt lắm, tặng cho con đó. Mau dùng đi.”

Chưa dứt lời, hắn đã ho sù sụ, mất một lúc mới ngừng lại được.

“Rượu trong đạo quán Tùy Ý đều bị dọn sạch rồi, người dậy sớm ra chợ chỉ để kiếm rượu phải không!” Nam Cung thở dài: “Người không còn trẻ nữa, dù giỏi cũng chỉ là thân xác phàm tục, ít ra cũng nên quý trọng bản thân một chút chứ.”

“Đấy, đấy, đến cả Nam Cung cũng bắt đầu dạy dỗ ta rồi đấy.” Hồ Đại Lực dựa vào nó, lợi dụng chút men rượu mà nháy mắt nhăn mặt: “Ta nói con nghe, bây giờ ta hối hận vì đã mang nó về rồi. Sớm biết nó nhiều lời phiền phức như vậy, hôm đó cứ để mặc nó giữa trời tuyết, tự cắt mình bỏ vào nồi nấu thành canh còn hơn.”

“Tự cắt thành từng lát ư?” Nó rùng mình: “Không đau à?”

“Người ta không sợ đau mà. Một miếng gừng thành tinh, chẳng học được bao nhiêu bản lĩnh, nhưng trời sinh lại có tấm lòng từ bi. Khi ấy đang mùa đông, lại thêm hàn độc, dân đói từng người một chết đi đúng ngay nơi nó tu luyện. Kết quả là nó không màng tu hành nữa, thật sự tự cắt thân thể nấu canh nóng cho người ta ăn. Đừng nói, khúc gừng ấy đúng là hiệu quả hơn gừng thường, cứu sống được mấy mạng người lận.”

Hồ Đại Lực kể chuyện như nhắc lại chuyện cũ xa xưa: “May mà ta đi ngang qua, trên tay còn mang thuốc trị hàn độc mới cứu được cả đám người. Ta thấy khúc gừng đó tơi tả quá, không đành lòng nên mới mang về đạo quán Tùy Ý dưỡng thương. Ai ngờ... nuôi ra một kẻ phiền phức. Tính đến giờ… chắc cũng bốn mươi năm rồi nhỉ?”

“Năm mươi hai năm.” Nam Cung sửa lại: “Người uống thêm vài chén nữa, e là ngay cả tuổi mình cũng quên mất.”

“Hừ, chẳng thèm chấp ngươi.” Hồ Đại Lực phủi mông tính đi, lại quay đầu nói với nó: “Tiểu Như Ý, con tuyệt đối đừng học theo sư huynh Nam Cung của con, con không phải là gừng, không thể cắt thành lát được. Con là Hữu Khuyết! Nhớ kỹ nhé, con là Hữu Khuyết hiếm có nhất trên đời, không phải yêu, không phải cá, cũng không phải rau diếp hay quả hồng, hề hề.”

“Sư phụ thật sự say quá rồi.” Nó bịt mũi: “Lần sau có lén uống cũng làm ơn khử mùi rượu trước khi về nhé!”

“Được, lần sau ta lại quay lại dạo chơi.” Hồ Đại Lực cười ha hả rồi rời khỏi vườn, miệng còn lẩm nhẩm một khúc nhạc:

Suối nhỏ uốn quanh, cô nương làm rơi giỏ trúc,
Khóc mãi khóc hoài, ướt cả vạt váy.
Cá con lượn lờ, quay mấy vòng tròn,
Giỏ trúc trôi đi lại về trước mặt,
Cá con vẫy đuôi, cô nương mỉm cười.
Trời đã tối rồi, về nhà thôi, mai gặp lại nhé.

Nó nhìn theo bóng lưng Hồ Đại Lực rời đi, thấy rõ ràng ông lại ho dữ dội, thân thể vốn không cao lớn giờ càng còng xuống, trông càng thêm gầy yếu. Bệnh của ông thật sự càng lúc càng nặng.

Phần ánh sáng vừa mới nhen lên trong lòng nó, mơ hồ lóe lên khả năng bị dập tắt. Nam Cung từng nói, chuyện chuyển nặng vốn chỉ là vấn đề thời gian.

Chính câu nói ấy đã hoàn toàn khơi gợi cảm giác bất an mà từ trước đến nay nó chưa từng nhận ra. 

 
Bình Luận (0)
Comment