Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 57

2.

Chỉ còn một tháng nữa là đến đại thọ tám mươi của Hồ Đại Lực.

Mọi người đang bàn xem nên tặng ông thứ gì làm quà mừng thọ. Dù sao thì trừ rượu ra, thì cái gì cũng được. Dạo gần đây hình như sức khỏe ông đã có chuyển biến tốt hơn một chút, có lẽ là do ai nấy đều coi việc giám sát ông uống thuốc là chuyện quan trọng nhất. Để tránh ông lén ra ngoài uống rượu, Tiểu Vương và Nam Cung thay nhau canh giữ suốt ngày đêm bên ông. Thấy ông thèm rượu đến tội nghiệp, mọi người bèn hứa với ông rằng, chờ ông khỏi bệnh rồi, sẽ góp tiền mời ông uống một bình rượu đắt nhất trong thành.

Nhưng chẳng ai ngờ được, lời hứa ấy lại trở thành điều vĩnh viễn không thể thực hiện.

Ba ngày trước yến thọ, đạo quán Tùy Ý nhận được một phong thư. Là một con quạ đen mang đến, viết tên người nhận là Hồ Đại Lực, ký tên là đạo quán Thanh Phong.

Sau khi thư được chuyển tới, con quạ lập tức hóa thành một chiếc lá khô, bị gió thu cuốn đi không rõ tung tích.

Hồ Đại Lực đọc xong thư, sắc mặt còn khó coi hơn cả khi biết mình cả đời không được uống rượu nữa. Một tờ giấy mỏng manh, thoáng chốc bị ông vo lại thành một cục.

“Lão Trương viết thư cho người à?” Hồ Bất Sầu kinh ngạc tột độ: “Ngoài mấy lần gặp mặt lúc họp, đạo quán Thanh Phong với chúng ta xưa nay chẳng qua lại, sao giờ lại như vậy?”

“Sư phụ, viết gì vậy? Nhìn mặt người như thế, chẳng lẽ thư mắng người à?” Hồ Bất Nan to gan đoán bừa: “Ngươi làm chuyện gì đắc tội người ta sau lưng tụi con rồi hả?”

Nếu là ngày thường, Hồ Đại Lực nhất định đã trừng mắt lườm họ một cái, rồi lại chọc ghẹo vài câu. Nhưng hôm nay, rõ ràng đến tâm trạng đùa giỡn ông cũng không có.

“Hai đứa theo ta ra ngoài một chuyến.” Hồ Đại Lực nhanh chóng quyết định, chỉ vào Hồ Bất Náo và Hồ Bất Sầu, rồi quay sang nói với những người còn lại: “Ta cùng sư huynh sư tỷ của các con ra ngoài mấy hôm, các con ở lại trông nhà cho cẩn thận.”

Không để ai có cơ hội hỏi han, họ lập tức thu dọn hành lý đơn giản, vội vã rời khỏi đạo quán Tùy Ý. Đi nhanh đến mức suýt chút nữa đụng phải Hồ Tiểu Nhị đang nằm ngủ trưa trước cửa. Hồ Tiểu Nhị lười biếng liếc nhìn họ một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục ngủ.

Nó không hiểu, bèn hỏi: “Sao đi gấp vậy, cũng không nói trong thư viết gì?”

“Hừ, lão Trương kia thì viết được chuyện gì tốt chứ.” Hồ Bất Nan vốn không ưa người này, nhìn theo bóng lưng họ dần khuất, chỉ nhíu mày nói: “Chỉ mong đừng là chuyện gì quá tệ.”

Sao chỉ mang theo sư huynh sư tỷ đi? Trong đạo quán Tùy Ý, người giỏi đánh nhau nhất là họ, chẳng lẽ chuyện này cần dùng đến vũ lực ư? Không, Hồ Đại Lực không phải người ưa đánh nhau, họ đối với lão Trương cũng vẫn khách khí, chắc không phải đi gây chuyện. Vậy thì họ đi làm gì? Trời ạ, quên mất không hỏi ba ngày có kịp quay về không, còn yến thọ có tổ chức được không.

Nó nghĩ ngợi lung tung một hồi cũng chẳng ra được manh mối, chỉ đành bỏ cuộc, mong rằng họ kịp trở về đúng hạn. Dù sao thì ai nấy đều dồn bao tâm huyết vào yến thọ ấy, mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Đáng tiếc là, ba ngày trôi qua, họ vẫn chưa về.

Mỗi ngày nó đều chạy ra cửa mấy lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng họ đâu. Kỳ lạ thật, trước đây họ cũng hay ra ngoài làm việc, nhưng chưa lần nào khiến nó chờ mong đến mức ruột gan nóng như lửa đốt thế này. Cảm giác bất an giống như mực loang trên giấy, càng lúc càng lan rộng.

Ba ngày… năm ngày… tám ngày…

Mãi đến đêm khuya ngày thứ mười một, họ cuối cùng đã trở về, nhưng chỉ có Hồ Bất Náo và Hồ Bất Sầu.

Hồ Bất Náo toàn thân bê bết máu, được Hồ Bất Sầu dìu vào. Người xưa nay mạnh như trâu rất ít khi bị ốm, thế mà lúc này đã mất đi cánh tay phải, chỉ được băng bó sơ sài, mặt mũi trắng bệch, chẳng nói một lời. Tuy Hồ Bất Sầu trông có vẻ ổn hơn, tay chân còn nguyên, nhưng cũng đầy thương tích, thảm không nỡ nhìn.

Chuyện gì đã xảy ra vậy! Sư phụ đâu? Sao chỉ có hai người quay về? Những người ở lại hoảng hốt đến suýt bật khóc. Hai người dường như chẳng biết nên mở lời thế nào, chỉ buồn bã lắc đầu: “Sư phụ… không còn nữa.”

Trong lòng mọi người như có tiếng “bụp” khẽ vang lên.

Còn chưa kịp hỏi kỹ, Hồ Bất Náo đã không trụ nổi mà ngất xỉu. Mọi người vội vã xử lý vết thương, tìm thuốc bôi thuốc, trong đêm khuya của đạo quán Tùy Ý, khắp nơi nhốn nháo bận rộn, chẳng có ai kịp khóc.

Nam Cung nhìn Hồ Bất Náo nằm trên giường, hơi thở mong manh, ánh mắt hắn dừng lại rất lâu nơi cánh tay cụt của hắn, đau đớn như chính mình mất đi một phần thân thể: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Khi đi vẫn còn khỏe mạnh cơ mà!”

“Là đám Lão Trương ra tay sao?” Trong mắt Tiểu Vương bùng lên nỗi bi phẫn như lửa cháy, chỉ cần có được câu trả lời xác thực, nó sẽ dám lao ra liều mạng, cho dù bản thân chỉ là một con cá.

Còn nó, dường như chẳng nghe lọt được lời nào, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một câu, Sư phụ không còn nữa.

Mười mấy ngày trước, rõ ràng người vẫn còn cười hi hi ha ha bàn xem nên tổ chức sinh nhật tám mươi tuổi thế nào, cả ngày mải mê nghiên cứu món ngon vật lạ, chẳng có chút dáng vẻ nghiêm túc nào, giống như không hề liên quan đến mọi xui xẻo hay phiền muộn trên đời. Bao nhiêu lần bước ra khỏi cửa đạo quán Tùy Ý, lại bao nhiêu lần vui vẻ trở về… Sao lần này chẳng chào lấy một tiếng mà lại không quay về nữa?

Nó cảm thấy đầu óc như phủ đầy sương mù, một tầng sương đặc đến mức giơ tay không thấy năm ngón, trong màn sương ấy có một vách đá dựng đứng, nó bước hụt một bước, rơi thẳng xuống vực.

“Lão Trương viết thư là để cầu cứu.” Môi Hồ Bất Sầu trắng bệch, ngồi bên cạnh th* d*c, người xưa nay trời không sợ đất không sợ ấy, vậy mà trong mắt lại thấp thoáng một nỗi sợ hãi hiếm thấy.

“Đạo quán Thanh Phong chẳng phải rất giỏi sao? Sao lại phải tìm chúng ta cứu viện?” Mắt Hồ Bất Nan đỏ hoe, ngỡ bản thân nghe nhầm.

“Họ đã đụng phải một con ác yêu.” Hồ Bất Sầu nghiến răng nói: “Lão Trương dẫn đệ tử truy đuổi nó suốt dọc đường, đến gần nơi gọi là Hắc Sa Địa thôn Minh Tuyền. Con ác yêu ấy lẩn xuống lòng đất, họ bám sát không rời.” Nàng siết chặt tay, trong mắt như lại hiện lên cảnh tượng đáng sợ đến nỗi không muốn nhớ lại: “Dưới lớp đất đen ấy lại là một mỏ vàng đã bị bỏ hoang nhiều năm. Con yêu kia chạy thẳng xuống đáy mỏ, Lão Trương bọn họ chắc vì quá tự tin, xưa nay đạo quán Thanh Phong hàng yêu trừ ta chưa từng thất bại, nào ngờ lần này lại vướng vào vũng lầy, bị nhốt sâu trong mỏ vàng, thương vong thảm trọng. Lúc sinh tử kề cận thì chẳng màng thể diện gì nữa, Lão Trương mới phái Diệp Nha đưa thư đến chỗ gần nhất là… chỗ chúng ta, cầu cứu.”

Giọng nàng run run, có lẽ là do đau đớn, cũng có thể là vì hoảng sợ chưa nguôi: “Lúc chúng ta đến nơi, họ đang liều mạng giằng co với con yêu trong mỏ vàng.”

Tiểu Vương sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là Yêu quái gì?”

“Chưa từng thấy.” Hồ Bất Sầu lắc đầu, trong mắt lộ vẻ ghê tởm tột độ: “Giống rắn mà không phải rắn, lại giống con tằm khổng lồ, nửa thân trên còn có hình dáng người, cực kỳ hung dữ xấu xí, xấu đến mức ngươi chẳng thể nhìn lần thứ hai. Nó còn có thể nhả tơ, tơ trắng mềm dẻo như rắn, chủ động tấn công địch. Ta tận mắt thấy mấy đệ tử của Lão Trương bị tơ trắng quấn lấy, lập tức hóa thành một đống cát bụi. Không biết là loại độc gì mà giỏi đến thế. Mà con yêu đó không sợ chú pháp bùa linh, lại càng không ngại đao kiếm, dù thương tích đầy mình vẫn mạnh mẽ không suy chuyển. Sư phụ thấy tình hình không ổn, lập tức bảo mọi người rút lui, nói nếu còn đánh tiếp, tất cả sẽ chết tại chỗ.”

Giọng nàng càng lúc càng chậm, như thể nói chậm lại thì ký ức đau đớn ấy cũng sẽ ùa về chậm hơn: “Chúng ta rút đến miệng hang lúc mới đến, con yêu kia đỏ mắt đuổi theo đến cùng. Lão Trương bị thương nặng, tránh không kịp, suýt chút nữa bị tơ trắng quấn cổ, là sư huynh nhà ta xông lên đỡ thay. Mắt thấy tơ trắng quấn lên cánh tay sư huynh, sư phụ lập tức rút đao chém xuống, chặt đứt cánh tay phải ấy, mới giữ được mạng cho huynh ấy. Sư phụ bảo ta dẫn sư huynh và Lão Trương rút lui trước, sau đó…”

Nàng nghẹn lời không nói tiếp được.

“Sau đó… thế nào?” Nó vẫn im lặng từ nãy giờ, giờ mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

“Sư phụ đã… thi triển Đại Chú Linh Đỉnh.” Hồ Bất Sầu siết chặt nắm tay.

Hồ Bất Nan sững người. Đại Chú Linh Đỉnh … là pháp thuật duy nhất mà Hồ Đại Lực chưa từng truyền lại cho bọn họ. Hắn từng nói, chú pháp này quá mức tuyệt tình, người trẻ tuổi không nên học, tám mươi tuổi hãy tính. Khi ấy, họ còn tưởng lão già keo kiệt, không muốn dạy bí thuật hàng yêu mạnh nhất, nào ngờ đâu đây lại là thuật chỉ dùng được một lần trong đời.

“Ta tận mắt thấy sư phụ lấy thân xác hóa thành nửa bức linh quang, gắng sức phong ấn con yêu. Trong lúc giằng co, hai bên cùng rơi vào khe nứt sâu không thấy đáy. Có lẽ uy lực của chú pháp ấy quá lớn, khiến mỏ vàng sụp đổ, chúng ta may mắn bò được ra ngoài, còn chưa kịp ngoái đầu, miệng hang trên nền cát đen đã bị chôn vùi trong lớp cát chảy.” Hồ Bất Sầu dụi mắt đỏ hoe: “Khi sư phụ lâm bệnh, ta từng nghĩ ra trăm phương nghìn cách để từ biệt người một cách tử tế… nhưng có đánh chết ta cũng không ngờ, ngay cả cơ hội để từ biệt cũng chẳng còn.”

Trong mắt nàng ánh lên lệ quang: “Ba người chúng ta, mấy kẻ bại trận đáng xấu hổ, ngây người đứng trên vùng đất cát đen trước bình minh. Lão Trương nhìn vào cái hang đã biến mất, hồi lâu mới thì thào tự nói: ‘Ta luôn biết, ngươi chẳng qua là không thích tranh giành. Ngươi từng nói, danh lợi giang hồ là thứ dễ khiến người buồn bực nhất. Làm người quan trọng nhất là buồn ngủ thì ngủ, đói bụng thì ăn, vui thì cười, buồn thì khóc, đọc sách, tu hành, trồng hoa, làm ruộng. Khi có thu hoạch thì ăn mừng lớn một trận, lúc chưa có gì thì lần sau lại thử. Tùy ý, tùy tâm, mới là chính đạo.’”

Nàng lau nước mắt, lại bật cười: “Lão Trương ngày thường là người kiêu căng cỡ nào, vậy mà nói đến đây lại khóc nấc lên. Khóc xong, ông dập đầu ba cái về phía linh vị của sư phụ, rồi đứng dậy nói với chúng ta, sau này nếu đạo quán Tùy Ý có gì cần ông giúp, tuyệt đối không thoái thác, lấy mạng báo đáp. Nhưng ta nghĩ chắc sẽ không có ngày đó, ta chỉ muốn biết cái thứ vừa xấu vừa độc ấy rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào thôi.”

Lão Trương cũng nói chưa từng thấy, chỉ biết con yêu ấy xuất hiện ngang trời, ăn thịt vô số người, họ mới đuổi giết suốt dọc đường, ai ngờ lại thành kết cục thế này. Tuy lần này không thể tận tay kết liễu yêu nghiệt ấy, nhưng Đại Chú Linh Đỉnh đã thi triển, sợ rằng không còn yêu tà trên đời nào có thể thoát khỏi, e là giờ nó đã hồn phi phách tán, vĩnh viễn vùi sâu trong lòng đất rồi.

Lời vừa dứt, cả gian phòng lặng như tờ. Cái gọi là Linh Đỉnh, là toàn bộ tu vi của một đời, là mạng sống chỉ dùng được một lần, kẻ hồn phi phách tán há chỉ có mỗi Yêu quái.

Hồ Bất Nan như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Thật ra… ta giấu một vò rượu trong bếp, mấy lần định đem cho lão già ấy đỡ thèm… sớm biết vậy đã đưa cho người rồi.”

“Ta… ta cũng giấu một vò.” Tiểu Vương vừa lau mắt vừa thừa nhận.

“Ta cũng…” Nam Cung ủ rũ đến nỗi tự đấm mình một cú.

Sớm biết vậy đã đưa cho người rồi… sớm biết vậy đã mừng sinh nhật tám mươi cho người sớm một chút… sớm biết vậy… sớm biết vậy đã không để người ra khỏi cửa.

Nó cứng đờ đứng đó, chẳng kịp buồn, chỉ thấy giận dữ, nhưng lại chẳng biết mình đang giận ai.

Bầu không khí trongđạo quán Tùy Ý nặng nề đến cực độ. Ngay cả Hồ Nhị, kẻ hay ngủ gật, cũng đứng thẳng tắp bên cửa, mí mắt vốn luôn lười rũ xuống giờ cũng mở căng. Nó lang thang bên ngoài nửa tháng mới về hôm qua, gặp phải đại biến thế này, tâm trạng cũng trở nên tệ hại. Tối nay, con chó già ấy như một kẻ mang đầy tâm sự, lắc lư đầu nhìn về một hướng nào đó trong đêm tối.

Cho đến rạng sáng, chẳng ai nói thêm lời nào, chỉ có Hồ Bất Náo đang mơ mơ màng màng ngủ, thỉnh thoảng rên lên vài tiếng đau đớn trong mơ.

Nếu có thù thì dễ rồi. Đáng hận ở chỗ, đến cả kẻ thù cũng không còn.

Nó nhìn bóng tối mịt mù ngoài cửa, muốn lao ra, nhưng lại không biết mình nên lao đi đâu.

Có lẽ nên tự an ủi mình rằng, Hồ Đại Lực đã tám mươi tuổi rồi, cho dù không có tai ương bất ngờ này, thì với cái thân thể ấy, e cũng chẳng gắng gượng được bao lâu nữa. Có thể đem đoạn sức lực cuối cùng trong đời mà dốc vào một trận chiến sinh tử giữa chính, tà, với kiểu người bề ngoài thì như vô ưu vô lo, thực chất trong lòng lại lo nghĩ vì muôn dân như ông, chắc chắn còn đáng giá hơn nhiều so với việc uống quá chén, vấp ngã rồi bất cẩn mà chết đi.

Chuyện đời đâu thể như ý, chỉ mong được một nửa là tốt rồi. Lão già hẳn là đã rất mãn nguyện rồi.

Đêm hôm ấy, nó coi câu nói ấy như một lá bùa hộ mệnh, lẩm bẩm đọc đi đọc lại trong lòng trống rỗng của mình.

Nhưng… câu nói ấy thật sự có thể cứu mạng nó sao? 

 
Bình Luận (0)
Comment