4.
Nó đổ mồ hôi đầm đìa, ngồi bệt trên sàn thư phòng, xung quanh vương vãi đầy những sách vở rối bời hỗn độn, dáng vẻ uể oải đến cực điểm.
Hồ Bất Nan và Hồ Bất Sầu tựa lên khung cửa sổ, lo âu nhìn vào trong.
Từ ngày viếng mộ về đến nay đã hơn hai tháng, tiểu nha đầu Như Ý ấy, người đã từng chịu mở lời nhiều hơn, chịu cười đùa, chịu cùng bọn họ nghêu ngao mấy khúc tiểu ca, nay lại trở về dáng vẻ cũ kỹ năm nào: ba ngày không nói nổi mười câu, ngoài ăn với ngủ, thì cả ngày giam mình trong thư phòng, lật hết từng quyển sách một, không dưới vài lượt. Nhưng sách đọc càng nhiều, tinh thần của nó lại càng sa sút.
Hỏi nó rốt cuộc đang tìm gì, nó cũng chẳng chịu nói.
Cứ tiếp tục thế này, e là trong đạo quán Tùy Ý sắp có kẻ mất mạng rồi, à không, là mất Yêu. Cái cảm giác u uất và tuyệt vọng rõ ràng đến nỗi ai cũng nhìn ra được, lại còn kèm theo nỗi sợ hãi không giấu nổi, như thủy triều trào ra khỏi thân thể nó.
“Không ngờ con nhóc đó lại có tình cảm với lão già đến thế…” Hồ Bất Sầu thở dài. Có lẽ, đây là lời giải thích hợp lý nhất rồi.
Hồ Đại Lực rời đi, là một vết thương trong lòng mỗi người ởđạo quán Tùy Ý, chỉ là ai nấy đều tự hiểu ngầm, không nói ra, cũng chẳng cố tình bi lụy thêm. Hồ Đại Lực không còn nữa, nhưng đạo quán Tùy Ý do chính tay người lập nên vẫn còn, mà còn phải tiếp tục tồn tại như bản thân vốn có, nếu để cho thê lương phủ lấp, mới là sự bất kính lớn nhất đối với Hồ Đại Lực, vớiđạo quán Tùy Ý.
Nhưng… làm sao có thể trách một đứa trẻ đang liều mạng ghi nhớ người thân yêu đã khuất kia được?
Vì thế, bọn họ cũng bất lực. Trong thời gian này đã thử không biết bao nhiêu cách, hy vọng kéo nó ra khỏi trạng thái ấy, nhưng đều vô ích, nó như thể đã khóa kín bản thân lại, hoàn toàn.
Hồ Bất Nan cũng thở dài: “Nếu nói đến tình cảm sâu nặng, chẳng phải nên là ta mới đúng sao? Rõ ràng là ta đã kéo nó từ ranh giới cái chết trở về.”
“Nhưng ngươi đâu có chết.”
“Haiz, đáng tiếc là ngay cả di thể của sư phụ cũng không còn... Nếu không, chúng ta đã có thể làm giống như lần trước với Ngưu tẩu, để sư phụ quay về gặp mọi người lần cuối. Có lẽ chỉ như vậy mới có thể gỡ được khúc mắc trong lòng Như Ý.”
“Đừng nói mấy chuyện viển vông như thế nữa.”
“Ngươi nói xem, có phải Như Ý bị bệnh rồi không? Không phải cứ đau đầu cảm sốt mới gọi là bệnh, bệnh trong lòng còn khó chữa hơn ấy chứ. Nhớ hồi đó chúng ta cùng sư phụ chữa cho một người ‘bị tà nhập’, thực ra đâu phải trúng tà gì, chỉ vì quá đau buồn mà sinh ra chứng bệnh, uống vài thang thuốc là đã đỡ hẳn rồi. Bài thuốc ấy ấy vẫn còn giữ mà.”
“Nhưng Như Ý là Yêu quái, thuốc của người có dùng được cho nó không? Huống chi chúng ta cũng chẳng giỏi y thuật, đừng để mọi chuyện càng làm càng rối.”
“Vậy… tìm người biết trị bệnh cho Yêu quái đến xem thử?”
“Ngươi cũng hồ đồ rồi à, trên đời này lấy đâu ra người như vậy?”
“Ngươi quên sư phụ từng nhắc đến một nơi gọi là Đào Đô rồi sao? Ở đó có một đại phu chuyên trị bệnh cho Yêu quái, là một cô nương mặc đồ đỏ, cổ tay buộc một chiếc chuông vàng. Tên gì thì ta quên mất, nhưng ta chắc chắn sư phụ từng nhắc tới.”
“Sư phụ uống vài chén rồi nói, làm sao có thể coi là thật được. Huống chi nếu thật có Đào Đô, thì biết đi tìm ở phương nào, đông tây nam bắc đều mờ mịt.”
Lại một tiếng thở dài vang lên, hai người uể oải chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những lời thì thầm to nhỏ ấy, Như Ý đều nghe thấy, nhưng trong lòng lại chẳng gợn chút sóng nào. Nó không bị bệnh, nó chỉ đang muốn tìm một đáp án, một đáp án vô cùng quan trọng.
Tới bữa tối, nó lại không ra ăn. Tiểu Vương đi xem, rồi lắc đầu trở lại, bảo đừng đợi nữa, lại ngủ gục trên đống sách rồi.
Nam Cung vừa bày bát đũa vừa nói, hắn đã lật xem những cuốn sách mà nó thường đọc đi đọc lại. Toàn là sách phổ thông thôi, sách dạy thuật pháp, dạy dưỡng sinh, dạy nấu ăn, dạy đạo lý làm người. Nhưng... hắn lộ vẻ khó hiểu, nói rằng nó còn dùng bút đánh dấu một số đoạn, song cũng chẳng phải nội dung gì cao thâm, toàn là những thứ liên quan đến cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, ngay cả “Ngũ Cầm hí” cũng bị nó vẽ lên đầy hình.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Nam Cung không hiểu, bọn họ cũng không hiểu, nhưng đây có lẽ là một đầu mối quan trọng.
Vì vậy, vào một buổi sáng vài ngày sau đó, khi Như Ý lết thân hình mệt mỏi ra khỏi phòng, định bắt đầu một ngày u ám nặng nề khác, thì thấy năm “con vật” hình dáng kỳ lạ đang đứng giữa sân vẫy tay vui vẻ với nó, ba người, hai yêu, đều đeo mặt nạ giấy, mặt là hổ, hươu, gấu, khỉ, chim, mỗi người một vẻ, thêm bộ đồ sặc sỡ trên người, tạo thành một khung cảnh trông vừa buồn cười vừa ngớ ngẩn.
Nó không cười, chỉ sững sờ nhìn họ.
“Ngũ Cầm hí có lợi ích rất lớn với việc cường thân kiện thể, cho nên từ giờ mỗi sáng sớm, chúng ta đều sẽ cùng nhau luyện vài lượt. Muội cũng không được vắng mặt đâu đấy.” Hồ Bất Sầu gỡ mặt nạ xuống, cười hí hí nói với nó.
Như Ý mấp máy môi, nhưng vẫn không nói một lời.
“Biết là muội chưa quen, hôm nay cứ đứng xem là được rồi.” Hồ Bất Nan chỉnh lại mặt nạ, hô lớn: “Mọi người, bắt đầu nào!”
Thế là một nhóm người trông tràn đầy sức sống bắt đầu nhảy nhót giữa ánh sáng ban mai, rõ ràng là cũng chẳng quen thuộc gì mấy với Ngũ Cầm hí, Hồ Đại Lực trước kia cũng chưa từng dạy họ, nhưng từng động tác vẫn cố gắng thực hiện nghiêm chỉnh. Thân thể Tiểu Vương linh hoạt nhất, có nàng ở đó, Ngũ Cầm hí hẳn nên thêm một loại cá nữa mới đúng; Nam Cung thì cứng nhắc nhất, đối với hắn mà nói, động tác uốn lượn như chim thực sự rất khó, nhưng hắn lại vô cùng nghiêm túc, cố gắng làm đúng từng động tác.
Ánh nắng đã lâu không xuất hiện, bèn xuyên qua cành lá của cây lớn trong sân, dịu dàng rơi xuống từng người. Mặt nạ vẽ tuy cẩu thả, nhưng tấm nào cũng là khuôn mặt tươi cười, trong ánh sáng sớm chan hòa toát lên một luồng sức sống chân thực.
Hồ Tiểu Nhị cũng ra hóng hớt, con chó già hôm nay có vẻ rất khoẻ, còn bắt chước động tác của bọn họ mà nghiêng đầu lắc chân, học theo chẳng ra hình thù gì nhưng cũng rất cố gắng.
Như Ý cứ nhìn mãi, viền mắt đỏ lên, thế giới đã từng chết đi hơn phân nửa trong lòng nó, vào giây phút ấy lại trở nên rạng rỡ. Ánh sáng và gió dịu dàng, cùng những bóng dáng vừa ngốc nghếch vừa nghiêm túc kia, bèn nhuộm lại màu sắc cho một thế giới trắng đen trong lòng nó.
Những người luôn ở bên mình như vậy, thật tốt biết bao.
Nó bỗng mềm nhũn chân, ngồi phịch xuống đất, òa một tiếng khóc lớn.
Mọi người giật mình, vội vã chạy lại.
“Sao thế?” Hồ Bất Nan lật mặt nạ lên, ngượng nghịu nói: “Bọn ta múa khó coi đến mức đó sao? Làm muội sợ khóc luôn à?”
“Đã bảo đừng có vặn vẹo như vậy rồi mà!” Hồ Bất Sầu trừng Tiểu Vương: “Ngươi thế kia chẳng giống hươu gì cả, rõ ràng là giun đất uống nhầm thuốc!”
“Ta làm đúng theo sách dạy đó nhé! Giun đất làm gì có dáng vẻ đáng yêu như ta!”
“Không phải... nhưng thật sự có hơi giống giun đất.”
“Nam Cung ngươi cũng chẳng khá hơn, cứng như một củ gừng ấy.”
“Gừng mà cứng... thì cũng là bình thường thôi.”
“Trời ơi, tư chất các ngươi tệ quá rồi, ta dùng một tay còn đánh đẹp hơn các ngươi nhiều. Haiz.”
Càng nghe, nó càng thấy khó chịu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nói: “Ta đang tìm cách để các ngươi có thể sống thật lâu, thật lâu.”
Mọi người đều sững sờ.
"Nếu chỉ là vì sư phụ rời đi đột ngột thì ta quả thật rất đau lòng. Nhưng điều khiến ta đau lòng hơn nữa… là ta chợt nhận ra, các ngươi cũng sẽ giống như người, từng người từng người một rời bỏ ta." Nó rưng rưng nước mắt nhìn từng người trong bọn họ: “Mỗi lần nghĩ đến việc người trong đạo quán Tùy Ý sẽ ngày càng ít đi, nghĩ đến một ngày nào đó Ngũ Cầm Hí không thể đủ năm người để cùng nhau biểu diễn… nghĩ đến việc chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa, lòng ta lại đau đến không chịu nổi."
Bọn họ nhìn nhau, không ai nghĩ ra phải an ủi thế nào con Yêu quái ngốc nghếch đang bị chuyện “sinh ly tử biệt” làm cho buồn bã, đúng vậy, trong lòng mỗi người bọn họ, kể cả Hồ Đại Lực, điều quan trọng nhất luôn là hôm nay có vui vẻ hay không, chứ không phải ngày mai có còn sống không. Thì ra căn bệnh mà nó mắc phải, nguyên nhân lại đơn giản đến mức như vậy… đơn giản đến nỗi không ai trong số họ từng nghĩ nó sẽ trở thành một “căn bệnh”.
Nó lau mắt, cúi đầu, trầm mặc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Hữu Khuyết cả đời, định sẵn là không trọn vẹn. Nhưng những ngày tháng ở đạo quán Tùy Ý từng khiến ta ảo tưởng rằng mình có thể thoát khỏi số mệnh bi thảm. Mãi đến khi sư phụ rời đi… ta mới bừng tỉnh…”
Nó chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt dưới ánh sáng ngày càng rực rỡ vẫn không ngừng lấp lánh: “Thì ra ta vốn dĩ chưa từng thoát khỏi vận mệnh. Vận mệnh không trọn vẹn của ta… là sẽ lần lượt mất đi từng người một trong số các ngươi, những người tốt nhất, tuyệt vời nhất mà ta từng gặp trong đời.”
Thì ra nút thắt trong lòng nó nằm ở đây. Rõ ràng là chuyện trẻ con mới hay lo nghĩ, nhưng từ miệng nó nói ra lại như một đòn giáng trúng trái tim người ta. Lúc đầu cứ tưởng mình không đến mức phải đau lòng, vậy mà vết thương đó lại suýt nữa xé toạc cả thân thể.
Tưởng là đã hiểu rõ nó, tưởng là đã nhìn thấu nó, nhưng lại không hề nhận ra điều nó để tâm nhất là gì… Thì ra, nó vẫn luôn không triệu hồi được Nguyệt Đồng, không phải vì bản thân nó yếu kém, mà là vì bọn họ chưa từng thấy được điều ấy.
Hồ Bất Sầu và Tiểu Vương đau lòng ôm lấy nó, những người khác mắt cũng đỏ hoe, ngay cả Hồ Bất Náo vốn mạnh mẽ cũng phải cố hết sức mới nhịn được nước mắt.
Thế nhưng, sinh lão bệnh tử là con đường mà bất cứ người phàm nào cũng phải đi qua, cho dù có đau lòng hay luyến tiếc đến đâu, cũng không thể thay đổi được gì. Nỗi buồn của nó, thật sự không có cách nào giải được.
Nghĩ đến đó, trong lòng càng thấy khó chịu.
Cuối cùng vẫn là Nam Cung giữ được lý trí, xoa đầu nó, nói: “Không sao đâu, chúng ta chăm sóc thân thể cho tốt, biết đâu ba người họ Hồ có thể sống tới trăm tuổi, nếu tu luyện thành công, biết đâu còn sống được tới hai trăm tuổi, trở thành mấy con Yêu quái già hai trăm tuổi cũng không chừng. Vận khí tốt hơn nữa, thành tiên cũng không phải không thể. Hơn nữa chẳng phải còn có ta và Tiểu Vương đây sao? Tuy rằng chúng ta không phải đại Yêu quái sống mấy triệu năm, nhưng cũng không dễ gì già chết đâu. Biết đâu còn sống lâu hơn cả ngươi ấy chứ. Giờ ngươi đã buồn bã như vậy, không phải lỗ vốn à? Ở đạo quán Tùy Ý, mỗi ngày đều phải vui vẻ mới đúng chứ.”
Rất có lý, nhưng ba chữ “Yêu quái già” lại vô cùng chói tai. Hồ Bất Sầu nước mắt còn chưa khô đã bật cười, đấm Nam Cung một cái: “Tin không, dù ta hai trăm tuổi vẫn còn sức đánh mi đấy?”
“Tin chứ. Mà thôi, đừng ngồi dưới đất nữa, lạnh đấy. Mau dậy ăn sáng thôi. Hôm nay có món bánh gạo thịt vụn mà các ngươi thích đó.”
“Sáng sớm mà ăn sang thế à?!”
“Còn có canh gà nấu đậm đặc thơm lừng nữa.”
Không ai nói thêm lời nào, tất cả vụt chạy biến mất. Đâu còn ai rảnh ôm nó than xuân bi thu nữa, vừa chạy được nửa đường lại quay đầu gọi to: “Mau lên nào! Ăn không nhiệt tình là có vấn đề đấy! Đừng ngẩn ra đó nữa!”
“Ừ…” Nó đứng dậy, lau nước mắt, hít sâu một hơi, lại giống như trước kia, nhanh chóng đuổi theo.
Giá như họ thật sự có thể sống đến hai trăm tuổi thì tốt biết mấy. Nó chấp nhận mỗi ngày đều nhìn họ luyện Ngũ Cầm Hí, chấp nhận nghe họ lải nhải, cãi nhau, chấp nhận bị họ ném giấy màu đầy người, càng chấp nhận chạy theo sau lưng họ cứ như thế này, hết lần này đến lần khác để được sống cùng nhau qua bữa sáng, bữa trưa, bữa tối… và cả ngày mai nữa.