Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 60

5.

Trung thu năm đó, điều khiến người ta vui mừng nhất là, nó cuối cùng đã làm được rồi.

Dưới ánh trăng sáng như chiếc chậu bạc khổng lồ, nó nhìn Nguyệt Đồng đang bơi lội dưới nước, vui đến mức suýt rơi lệ. Càng kinh ngạc hơn là, nó kết hợp với từng người trong đạo quán Tùy Ý đều có thể triệu hồi được Nguyệt Đồng.

Tất cả mọi người đều rất vui mừng, Tiểu Như Ý cuối cùng đã như ý rồi! Hôm nay nhất định phải ăn thêm hai bát cơm để mừng!

Năm hồ lô buộc dây đỏ may mắn được đặt ngay ngắn trên bàn thờ, chỉ mỗi việc họ vui vẻ thôi còn chưa đủ, còn phải báo tin mừng cho Hồ Đại Lực, tiểu đồ đệ của ông đã có tiền đồ rồi!

Nó vừa ăn, vừa ngắm nhìn bàn thờ, cứ như nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Chưa từng thấy những trái hồ lô bình thường lại đẹp đẽ và đáng yêu đến vậy.

Hồ Bất Sầu và những người khác cũng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đó, trong mắt không chỉ có niềm vui, mà còn ẩn chứa những tâm tư khác. Vài người thậm chí còn lặng lẽ trao đổi ánh mắt, tự động hình thành một kế hoạch bí mật mà không để nàng biết.

Sau trung thu, ngoài nó ra, dường như ai nấy đều trở nên bận rộn.

Ba người họ Hồ thường xuyên không thấy bóng dáng, đôi khi còn bỏ lỡ cả giờ ăn, thỉnh thoảng mới thấy họ, cũng là trong dáng vẻ vội vàng hấp tấp, có lúc còn gọi Tiểu Vương và Nam Cung đi cùng. Nó không nhịn được hỏi họ đi làm gì, tại sao đi làm việc lại không gọi nó theo, nhưng họ chỉ cười thần bí, bảo là đang chuẩn bị cho nó một món quà thật đặc biệt, bảo nó đừng hỏi nhiều, cứ chuẩn bị tinh thần đón bất ngờ là được rồi.

Sự tò mò lập tức bị k*ch th*ch. Trong đám người này, Hồ Bất Sầu và Hồ Bất Nan là nhiều trò nhất. Họ sẽ chuẩn bị món quà gì cho nó nhỉ? Nó cũng đâu có từng thể hiện là mình muốn cái gì đặc biệt, khác với Tiểu Vương lúc nào cũng la làng đòi mua váy mới, trâm mới… Vậy rốt cuộc là gì nhỉ...

Nhiều lần nó định lén theo dõi, nhưng lần nào cũng bị phát hiện rồi bị đuổi về. Hồ Bất Náo còn đe dọa nếu còn dám bám theo sẽ nhốt nó vào nhà xí… Hồ Bất Náo đúng là làm ra được chuyện hồ đồ như vậy. Chỉ nghĩ đến mùi trong nhà xí thôi, nó đành từ bỏ.

Ngày tháng dường như lại trở về quỹ đạo vốn có, thậm chí còn có thêm vài phần mong đợi mới. Nó giúp Tiểu Vương chọn áo quần, giúp Nam Cung tưới nước trồng rau, đôi khi còn theo Hồ Bất Sầu bọn họ ra ngoài làm việc kiếm tiền. Hiện giờ nó thậm chí đã bắt đầu học xem quẻ, coi phong thủy. Bình thường có người đến đạo quán Tùy Ý cầu xin chỉ dẫn, nó cũng đã có thể ra dáng chỉ điểm được một hai câu rồi.

Nếu cuộc sống cứ thế trôi qua, biết đâu điều mà nó sợ nhất thật sự sẽ bị thời gian dài đằng đẵng ấm áp nhấn chìm đến mức chẳng còn đáng sợ nữa. Dù sao thì nó cũng sẽ lớn lên, trái tim từng suýt bị cơn gió đêm hôm đó thổi tan cũng sẽ theo thời gian mà dần trở nên kiên cường hơn. Nếu “một nửa như ý” là lẽ thường nơi nhân gian, thì hãy cho nó thêm chút thời gian để học cách làm quen với điều đó.

Nó cuối cùng cũng đã thỏa thuận được với chính mình.

Thế nhưng, vận mệnh của nó dường như không định sẽ thoả hiệp. Trước khi món quà bất ngờ mà bọn họ hẹn trước kịp đến, dân làng thôn Minh Tuyền lại sớm hơn một bước, mang đến một trận kinh hoàng, một nỗi kinh hoàng tột độ.

Đó là một đêm hè oi bức, bên ngoài đạo quán Tùy Ý vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, lực mạnh đến mức tưởng chừng muốn phá tung cả cánh cửa. Mọi người bị tiếng động đánh thức, vội khoác áo ra mở. Cửa vừa hé ra một nửa, đã có một thanh niên máu thịt be bét ngã nhào vào trong.

Ai nấy đều giật mình. Nhưng những lời mà người kia dốc hết sức nói ra mới thật sự là cơn ác mộng.

“Yêu quái... có Yêu quái... ăn mất rất nhiều người...”

“Ngươi đừng gấp, từ từ nói rõ xem, Yêu quái gì? Ở đâu?”

“Thôn Minh Tuyền... một con Yêu quái to lớn, xấu xí... biết nhả tơ... cầu đạo trưởng cứu mạng...” Nói xong, đầu hắn nghiêng sang một bên, không còn hơi thở nữa.

“Cứu... mạng...” Người thanh niên ấy trút hơi thở cuối cùng.

Dù đang giữa tiết trời nóng nực nhất, mọi người vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Lại là hướng đó, lại là Yêu quái biết nhả tơ... Lẽ nào...?

Cảm giác bất an mãnh liệt và cơn giận dữ chợt bùng nổ trong lòng mọi người.

Hồ Bất Sầu đứng phắt dậy, quả quyết nói: “Nam Cung, Tiểu Vương, Như Ý, các ngươi thu xếp thi thể tiểu huynh đệ này cho cẩn thận. Sư huynh, sư đệ, chúng ta đến thôn Minh Tuyền!”

“Được, ta đi lấy đồ.”

“Có thể mang theo thứ gì thì mang theo!”

Chỉ trong chốc lát, ba người thu xếp đâu ra đấy, lao ra khỏi cửa đạo quán Tùy Ý như một cơn gió. Nó thậm chí còn chưa kịp dặn họ câu “nhớ cẩn thận”.

Nhìn bóng lưng bọn họ khuất xa trong chớp mắt, một cảm giác chẳng lành bất chợt dâng lên trong lòng nó. Sau khi khiêng thi thể tiểu huynh đệ vào bên trong, nó càng nghĩ càng không yên tâm, bèn nói với Tiểu Vương và Nam Cung: “Ta muốn đi cùng họ.”

“Ngươi không phải đối thủ của Yêu quái đó.” Nam Cung vẫn giữ lý trí.

“Bọn họ cũng không phải.” Nó thẳng thắn đáp: “Nhưng thêm một người thì thêm một phần hy vọng. Hơn nữa, chúng ta vốn là Yêu quái.”

Tiểu Vương suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng phải, nhỡ đâu bọn mình lại khắc được cái thứ xấu xí đó thì sao?”

“Không sợ à?” Nam Cung hỏi hai người họ.

Cả hai đồng loạt lắc đầu.

“Được.” Hắn kéo tay Tiểu Vương: “Chúng ta quay lại lấy thêm pháp khí, bùa chú.”
Sau đó lại nói với nó: “Ngươi lấy một tấm vải đắp lên người tiểu huynh đệ, rồi đốt ba nén nhang. Chúng ta về là lên đường ngay.”

Nó vội vàng gật đầu.

Hai người kia rời đi một lát rồi quay lại, trên tay và sau lưng đều mang thêm rất nhiều đồ.

“Đi thôi.” Nam Cung ngoắc nó: “Nhưng phải nói trước, đến đó rồi ngươi nhất định phải nghe lời chúng ta. Nếu chúng ta bảo ngươi chạy thì ngươi phải lập tức chạy, không được ngoái đầu lại! Mạng người quan trọng, mạng mình cũng quan trọng! Nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi.” Nó cố gắng để bản thân trông thật bình tĩnh, dù tim đập nhanh như trống.

Ba người vừa bước tới cửa, đi được nửa đường thì Nam Cung bất chợt vỗ đầu: “Hỏng rồi, quên lấy kiếm Lôi Kích!”

Hắn lập tức đẩy nó một cái: “Mau tới phòng sư tỷ ngươi, đồ ở trong rương gỗ cạnh giường, một thanh kiếm gỗ màu đen, lấy nhanh lên! Có thứ đó, chúng ta mới có cơ hội thắng! Nhanh!”

Nó không kịp phản ứng gì, lập tức chạy đến phòng Hồ Bất Sầu. Vừa vào đã nhìn thấy ngay chiếc rương gỗ đàn đặt cạnh giường, cái rương suốt ngày dùng để chứa mấy mảnh vải vụn mà Hồ Bất Sầu nhặt về.

Từ lúc nào lại có kiếm trong đó chứ?

Nó vội mở nắp rương, bên trong ngoài mấy mảnh vải màu sắc sặc sỡ ra thì chỉ có một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng vải hoa. Kiếm đâu? Lẽ nào thanh kiếm Lôi Kích ở trong hộp?

Không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nó ôm lấy chiếc hộp rồi chạy ra cửa. Nhưng chưa kịp tới nơi thì “rầm” một tiếng, cửa phòng đột ngột đóng sầm lại, ngay cả cửa sổ đang hé mở cũng lập tức khép chặt.

Nó biết có chuyện chẳng lành, lao tới định mở cửa, nhưng cánh cửa chẳng nhúc nhích chút nào. Cửa sổ cũng y như bị hàn chết, hơn nữa loại “không động đậy” này không phải chỉ là bị khóa đơn thuần, mà cả căn phòng đều bị một luồng yêu lực phong tỏa.

Lúc này nó mới hiểu ra rằng mình bị lừa rồi!

Nam Cung, cái tên nhìn thì có vẻ thật thà ấy, lại dám gạt nó trong tình huống như thế này!

Nó dốc sức đập cửa, đạp cửa, dùng mọi loại pháp thuật mình có để công phá, nhưng đều vô ích.

“Nam Cung! Tiểu Vương!” nó gào lên trong phòng, thở hổn hển: “Hai người muốn làm gì?!”

“Như Ý, đạo quán Tùy Ý phải có người trông nhà, đây là quy củ.” giọng Tiểu Vương vang lên từ bên ngoài: “Khi trời sáng, phong ấn sẽ tự giải. Ngươi cứ yên tâm ở nhà.”

“Ta không muốn!! Đồ khốn các người!”

“Đứa nhỏ này sao còn mắng người nữa vậy.” Giọng Nam Cung vang lên: “Ngay cả thuật pháp của bọn ta ngươi còn không phá nổi, đến thôn Minh Tuyền cũng chẳng giúp được gì, để bọn ta đi là được rồi. À phải, cái hộp trong rương gỗ, ngươi thấy rồi chứ? Đó là quà bọn ta chuẩn bị cho ngươi, vốn định đợi ngày lành rồi mới tặng, giờ thì cầm lấy trước đi. Bọn ta đi đây.”

“Không… Nam Cung! Tiểu Vương! Hai người đừng đi!!”

Bên ngoài không còn ai đáp lại. Lúc này nó mới cảm nhận được nỗi sợ thực sự. Mấy lời Nam Cung nói ra vẻ như bâng quơ, sao lại nghe chẳng khác gì lời trăn trối thê?

Nó ngồi phịch xuống sau cánh cửa, gỡ lớp vải hoa ra, để lộ một chiếc hộp gỗ, trên đó buộc một phong thư, bên ngoài viết: “Gửi Tiểu Như Ý”.

Đọc xong thư, tay nó không kìm được mà run rẩy. Mở hộp ra, khi nhìn thấy vật bên trong, nó lập tức bịt chặt miệng, nước mắt tuôn ra như suối.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng động, như có thứ gì đó đang bước tới gần. Nó vội lau nước mắt, áp sát cửa lắng nghe. Tiếng thở phì phò ấy, chẳng phải là con chó gia Hồ Bất Nhị đó sao?

“Hồ Bất Nhị, là ngươi đấy à?”

Ngoài cửa vang lên một tiếng chó sủa uể oải.

“Đúng là ngươi.” Nó lại thất vọng, ngồi trở lại, lẩm bẩm: “Họ đi hết rồi, nhốt ta lại trong này, ta rất sợ. Ngày sư phụ rời đi cũng như thế, vội vã ra khỏi cửa rồi chẳng bao giờ quay lại.”

Không ai đáp lại. Hồ Bất Nhị thì có thể đáp lại gì nó chứ? Cùng lắm là gà gật ngủ ngoài cửa.

Trong đạo quán Tùy Ý lúc này chỉ còn lại hai kẻ bọn họ.

Nó ôm chặt lấy chiếc hộp, cuộn người lại một chỗ. Không biết giờ thôn Minh Tuyền ra sao rồi? Họ đến nơi chưa? Tiểu Vương, Nam Cung có đuổi kịp không? Con Yêu quái kia chẳng phải là thứ đã hại chết sư phụ ư? Nhưng chẳng phải nó đã tan thành tro bụi rồi sao? Sao còn sống lại được? Hay là con khác? Họ có đánh thắng nó không? Nếu không thắng được thì nhất định phải chạy đấy!

Đang mải suy nghĩ thì một luồng khí cực mạnh từ đâu bất ngờ ập tới, cách cửa thôi mà cũng đủ khiến nó bị hất ngã xuống đất. Cả căn phòng chấn động dữ dội, từ vách tường đến nền nhà đều rung lên. Ánh lửa chói lòa bừng sáng ngoài cửa sổ khiến nó hoảng hốt tưởng rằng cháy lớn. Nhưng lửa gì lại có thể cháy sáng đến vậy chỉ trong chớp mắt, lại còn mang theo sát khí hung hãn đến lạ?

Nó vội bò dậy, cố nhòm ra ngoài qua khe cửa, nhưng chỉ thấy lửa đỏ rực, chẳng thấy rõ gì. Tuy vậy, nghe âm thanh thì dường như có thứ gì đó to lớn vừa rời khỏi đạo quán Tùy Ý. Khi âm thanh đó dần biến mất, ánh lửa cũng tắt theo.

Khi tầm nhìn nó dần rõ ràng trở lại, bên ngoài đã chìm trong bóng tối, không còn một chút động tĩnh nào.

“Hồ Nhị!” Nó hoảng hốt gọi. Lửa lớn như vậy, đừng nói là đã thiêu chết con chó già ấy rồi nhé? Nó không thể chấp nhận việc bất kỳ sinh linh nào trong đạo quán Tùy Ý biến mất ngay trước mắt mình, dù chỉ là một con chó.

Nó gọi mãi, bên ngoài không có lấy một tiếng r*n r*. Ngay cả Hồ Bất Nhị cũng không thấy đâu nữa?! Trái tim đang loạn nhịp của nó như rơi xuống vực sâu.

Nó mệt mỏi ngồi xuống, ôm chặt chiếc hộp, chỉ mong trời mau sáng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, nó mơ màng thiếp đi, chìm vào một giấc mơ hỗn loạn. Khi thì là con Yêu quái xấu xí phá cửa đạo quán Tùy Ý xông vào, lúc lại thấy bọn họ cười nói rộn ràng trở về, gọi nó ra ăn cơm. Người đứng giữa bọn họ, tay cầm bầu rượu, là Hồ Đại Lực.

Ầm!!

Một tiếng nổ lớn xuyên qua mái nhà, còn vang hơn cả tiếng sấm dữ dội, khiến nó bừng tỉnh.

Không biết khi ấy là canh mấy, ánh sáng mờ mịt hỗn loạn phản chiếu lên cửa sổ khiến nó ngỡ mình vẫn đang mơ. Nhưng tiếng nổ dồn dập và những chấn động kỳ lạ lan khắp cả căn phòng, thậm chí lan khắp đạo quán Tùy Ý, khiến nó nhận ra có điều gì rất bất thường.

Nó vội áp sát khe cửa nhìn ra, rồi không khỏi kinh hoàng.

Không biết từ lúc nào, bầu trời đêm đã bị một quả cầu lửa lớn chiếu sáng gần nửa, tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng nó vẫn nhìn thấy điều quan trọng, trên trời không chỉ có quả cầu lửa ấy, mà còn có một sinh vật đang vùng vẫy kịch liệt. Vì ở quá xa nên không nhìn rõ, nhưng có thể thấy chúng đang sống mái đánh nhau.

Từng luồng lửa phun ra từ quả cầu ấy như hóa thành những dải sáng đỏ rực giữa không trung, quấn chặt lấy sinh vật kia hết lần này đến lần khác. Những tiếng rống thảm thiết chưa từng nghe bao phủ khắp bầu trời.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hai sinh vật trên không trung đã bay khỏi tầm mắt nó. Thế nhưng, trận chiến trên không lại càng lúc càng dữ dội, cả bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.

Đột nhiên, nó thấy một luồng sáng lao về phía mình từ khe cửa, càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói, đỏ rực, như một ngọn lửa đang cháy hừng hực. Đến khi nó nhìn rõ đó đúng là một quả cầu lửa khổng lồ lao thẳng đến, nó mới lẩm bẩm một câu: “Xong rồi.”

Ầm, một tiếng nổ long trời. Nó bị sóng nhiệt nóng bỏng đánh bay ra xa, bay cùng với cả căn phòng, gạch tường, cột nhà, cùng tất cả đồ đạc bên trong, như thể một cơn sóng thần khổng lồ từ phía đối diện bất ngờ dâng lên, cuốn phăng mọi thứ chắn đường.

Ký ức cuối cùng của nó là chiếc ghế đang bay thẳng về phía mình và ngọn lửa suýt nữa chạm tới mặt. Điều duy nhất nó có thể làm lúc ấy, là ôm chặt lấy chiếc hộp trong lòng.

“Tiểu Như Ý, bọn ta về rồi!”

“Tiểu Như Ý, ăn cơm thôi!” 

 
Bình Luận (0)
Comment