6.
Có người từ nơi ánh sáng cuối cùng mỉm cười bước về phía nàng. Thế nhưng, ngay khi nàng dốc sức chạy đến chỗ họ, thế giới đã hoàn toàn sụp đổ.
“Ta tỉnh lại từ đống đổ nát cháy đen, cả người thương tích đầy mình, nhưng ta lại không cảm thấy đau. Cái chậu gỗ ôm trong ngực cũng vẫn còn nguyên vẹn.” Hữu Khuyết ngơ ngác nhìn ngọn đèn chập chờn, chậm rãi kể tiếp: “Không kịp nghĩ gì khác, ta chỉ dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, liều mạng chạy về thôn Minh Tuyền. Khi ấy trời đã sáng rõ, nhưng cảnh tượng trước mắt lại giống như địa ngục. Cả thôn Minh Tuyền gần như bị san bằng, những căn nhà còn sót lại vẫn còn cháy âm ỉ. Đáng sợ nhất là cả thôn chỉ còn lại bảy, tám người sống sót, kẻ thì khóc lóc gào thét, kẻ thì mất trí.
Ta túm lấy bọn họ, hỏi có thấy người của đạo quán Tùy Ý không. Nghe ta hỏi vậy, có một người phụ nữ ôm con bèn hỏi lại ta là ai. Ta nói mình là sư muội của họ, ai ngờ nàng ta lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa, còn ép cả đứa con trong ngực cùng dập đầu, miệng không ngừng nói ơn lớn đức dày, kiếp sau mới trả nổi.
Tim ta lập tức lạnh đi một nửa, vội hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ấy kể rằng hôm trước trong thôn đột nhiên xuất hiện một con Yêu quái xấu xí ghê tởm, gặp người là giết. Dân trong thôn nào từng gặp qua tai họa kinh khủng như vậy, phản kháng cũng vô ích, chỉ cần bị tơ nhả ra từ miệng nó quấn vào là cả người sẽ hóa thành cát bụi. Nó điên cuồng tàn sát khắp thôn, người thì chết bởi nó, người thì bị nhà cửa sập đè bị thương.
May là trong thôn có A Vượng chạy nhanh đã kịp chạy thoát để đi tìm cứu viện. Không bao lâu sau, mấy người trẻ biết pháp thuật lần lượt tới nơi. Trong trận đại chiến, dù họ cũng làm bị thương con Yêu quái, nhưng cuối cùng vẫn không phải đối thủ. Trong lúc hỗn loạn, để cứu những người đang nguy kịch, họ đã dùng thân mình chắn đòn tấn công của yêu quái. Nàng và đứa con là những người được cứu nhờ mạng sống của họ.
Ta nghe đến đây, chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa, đến thở cũng khó khăn. Nhưng nếu đến cả họ cũng không còn, thì các ngươi làm sao còn sống đến giờ?
Phụ nhân kia vẫn còn chưa hết sợ, kể tiếp rằng lúc họ tưởng không còn đường sống, thì trên trời bỗng rơi xuống một quả cầu lửa khổng lồ, lực va chạm lớn đến mức hất bay tất cả bọn họ ra xa. Trước khi ngất đi, nàng mơ hồ thấy có một thứ còn to hơn cả con Yêu quái từ trong ánh lửa bước ra, đen sì không rõ hình dáng. Đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng, còn thôn Minh Tuyền thì… đã không còn nữa.”
Nàng càng kể càng đau đớn, thân hình bé nhỏ vì nỗi buồn mà co lại, trông càng thêm đáng thương.
“Không chỉ thôn Minh Tuyền, cả đạo quán Tùy Ý của ta cũng không còn nữa. Một đêm thôi, ta chẳng còn lại gì. Ta như phát điên, đứng giữa đống tàn tích ở Minh Tuyền, gào gọi tên từng người bọn họ, cuối cùng chỉ tìm được một chiếc giày của Tiểu Vương. Nó là người kỹ tính, mỗi đôi giày đều có hoa văn nó tự tay thêu.”
Ta còn tìm thấy một đoạn sáo trúc bị gãy. Ta ôm cây sáo và chiếc giày ấy, khóc như một đứa ngốc. Chẳng phải đã hứa sẽ sống đến khi thành lão yêu hai trăm tuổi sao? Vậy mà chẳng ai làm được!
Hôm đó gió lớn lắm, ta quỳ trong gió cát, mắng họ suốt một ngày trời. Trước giờ ta chưa bao giờ mắng ai cả…”
Kết cục này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Ai ngờ mọi chuyện không phải là do một tiểu yêu non nớt nhìn không thấu sinh tử hành động nông nổi, mà cuối cùng lại trở thành như thế này. Một tiểu đạo quán không tên tuổi đã biến mất trong dòng lịch sử mờ mịt, vậy mà lại từng có những con người rực rỡ như ánh lửa tồn tại nơi đó.
Trong lòng Đào Yêu đã bắt đầu dâng lên niềm tiếc nuối. Nếu họ không gặp đại kiếp này, nếu cho những người trẻ tuổi ấy, cả người lẫn yêu thêm chút thời gian, biết đâu thế gian sẽ có thêm một nhóm cao nhân chính trực thiện lương mà vẫn có đủ năng lực khuấy đảo gió mây.
Họ tốt đến thế, vừa trong trẻo, vừa có thiên phú, chắc chắn sẽ kéo được nhiều sinh linh vô tội thoát khỏi tuyệt vọng, khiến thế giới đầy nguy hiểm này trở nên tốt đẹp hơn một chút.
Nhưng vận mệnh lại cứ cố chấp đi theo một con đường không ai thay đổi được. Đừng nói Hữu Khuyết không thể chấp nhận, ngay cả Đào Yêu nàng cũng chẳng thể ung dung sống tiếp phần đời còn lại sau khi đã mất đi những người đồng hành như thế.
Bởi vì… đối với những người như nàng, như Hữu Khuyết, hay bất cứ ai không bị ràng buộc bởi tuổi thọ con người, thì “con người” vốn dĩ là những sinh mệnh định sẵn sẽ rời xa.
Nghĩ tới đây, lòng Đào Yêu như bị một vật nhọn đâm vào. Không hẳn là đau… nhưng rất khó chịu.
Nhìn sắc mặt mọi người thay đổi vi diệu, thiếu niên dường như cũng đoán ra Hữu Khuyết đã nói gì với họ. Tuy không thể nhìn thấy hay nghe thấy lời nàng, nhưng quãng thời gian từng đồng hành cùng nhau, vẫn lặng lẽ phủ lên giữa bọn họ như một tấm chăn vô hình.
“Hộp đồ họ giao cho ngươi…” ánh mắt Ti Cuồng Lan rơi vào hai con Nguyệt Đồng sắp tắt thở trên bàn: “Là chúng?”
“Đúng.” thiếu niên trả lời thay nàng: “Kể từ khi biết nỗi sợ hãi và nỗi buồn lớn nhất của Như Ý, bọn ta đã nảy ra ý định muốn tự tay chế tạo một đôi Nguyệt Đồng đặc biệt nhất.”
“Đặc biệt.” Liễu Công Tử giơ tay ướm lên hai con Nguyệt Đồng: “Đúng là đặc biệt… mập đặc biệt. So với Nguyệt Đồng thông thường thì mập hơn gấp đôi.”
Thiếu niên bật cười: “Đúng là mập hơn thật, nhưng cũng giỏi hơn nhiều.”
Lúc này, Ma Nha kinh ngạc chỉ tay vào thiếu niên: “Phải rồi! Nếu ngươi là ‘tượng’ sinh ra từ Nguyệt Đồng, thì theo lẽ thường giống như Ngưu tẩu kia, chỉ có thể tồn tại tối đa một hai canh giờ. Làm sao ngươi còn kịp giải vây ở trấn Long Vỹ rồi mới đến khách đ**m Hữu Khuyết được? Suốt chặng đường mấy ngày nay mà vẫn chưa biến mất? Ờ, tuy nói cũng chưa giải được vây ở trấn Long Vỹ.”
“Bởi vì… đây không phải là ‘tượng’ của một người.” thiếu niên mỉm cười đầy đắc ý: “Mà là năm người.”
Mọi người đều giật mình.
“Khi bọn ta quyết định làm chuyện này, là đã dốc hết tâm trí và toàn lực rồi.” Thiếu niên chậm rãi kể: “Quãng thời gian đó, chúng ta giấu Như Ý, tìm nơi yên tĩnh bên ngoài đạo quán Tùy Ý, đem tất cả những bí pháp học được phối hợp lại theo mục đích đã định. Lại nhờ thêm yêu lực của Tiểu Vương và Nam Cung, nhờ sức mạnh, vận may và cả thiên phú, cuối cùng cũng luyện thành đôi Nguyệt Đồng đặc biệt này, dung hợp năm đôi Nguyệt Đồng của Như Ý do chúng ta triệu ra thành một cặp. Là hai tên mập các ngươi đang thấy đây. Một được đặt trong hộp giao cho Như Ý, cái còn lại hóa thành năm luồng linh khí gắn vào bọn ta.”
Điều đặc biệt nhất ở chúng, là có thể giữ cho ‘tượng’ của năm người chúng ta quy tụ trong cùng một thân thể, mỗi lần xuất hiện có thể duy trì ít nhất mười lăm ngày. Chỉ cần Như Ý phơi tên mập nhỏ của nó đủ ánh trăng, bọn ta sẽ có thể trở về gặp nó. Chỉ là mỗi năm chỉ được một lần, và mỗi lần ‘trở về’, dung mạo cũng phải luân phiên thay đổi. Năm nay đến lượt ta, năm ngoái là Tiểu Vương.”
Hắn mỉm cười, có chút ngại ngùng: “Tuy là đã thành công, nhưng hình như vẫn có vấn đề… Mỗi khi Nguyệt Đồng phát sáng, chúng ta luôn ‘tỉnh lại’ ở những nơi khác nhau. Ban đầu là tàn tích thôn Minh Tuyền, sau lại càng lúc càng xa, như lần này thì tỉnh lại ở tận bãi hoang phía tây trấn Long Vỹ, khiến bọn ta đi mất bao nhiêu ngày mới tới nơi.
Các ngươi cũng biết, bọn ta chỉ là ‘tượng’, đã không còn pháp lực chân chính, chẳng khác gì con người bình thường, thậm chí còn yếu hơn nữa. Cho nên chẳng dám nghĩ đến cảnh sau này sẽ tỉnh lại ở chốn xa xôi vạn dặm nào đó. Có lẽ là do lúc luyện chế hai nhóc mập này, có một khâu nào đó chưa được tính toán kỹ càng.”
Nghe xong, Ti Tĩnh Uyên vuốt cằm, lại lắc đầu: “Nghe ngươi kể như vậy, năm người các ngươi mỗi năm chỉ xuất hiện một lần đã là không dễ, đúng là tượng đất qua sông mà, thế mà còn ghé trấn Long Vỹ giúp người khác nữa cơ à?”
“Không còn cách nào, thấy thì giúp thôi mà.” Thiếu niên cười ngốc nghếch một tiếng: “Huống chi cũng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Không ngờ một nửa Nguyệt Đồng kia lại bị người khác động vào đúng không.” Liễu Công Tử huých Đào Yêu một cái: “Sao sao, sao chổi đúng là đi đến đâu xui xẻo đến đó, phải không.”
Trước khi Đào Yêu kịp nổi giận đập bàn, Hữu Khuyết đã nổi đóa trước. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, từng cọng lông trên người nó đều dựng đứng lên vì tức giận. Nó giáng mạnh một quyền xuống bàn: “Là nhờ vào Nguyệt Đồng mà bọn họ để lại cho ta, ta mới vớ được một sợi cỏ cứu mạng trong tuyệt vọng tột cùng.
Ta đã quyết định cả đời này sẽ không rời khỏi đạo quán Tùy Ý, cho dù nơi này đã trở thành đống hoang tàn giống như thôn Minh Tuyền, ta cũng sẽ ở lại đây mãi, đợi họ quay về. Ta không đủ sức khôi phục đạo quán Tùy Ý về nguyên trạng, chỉ có thể qua loa dựng lên mấy gian nhà để trú tạm. Ta chọn phơi Nguyệt Đồng vào đêm trăng tròn nhất mùa hè. Đáng hận là ta đã phơi suốt ba mươi năm, vậy mà bọn họ vẫn không quay về. Trong lá thư họ để lại viết nghe thì hoành tráng lắm, kết quả lại chỉ là cái gối thêu rỗng ruột! Làm ta tức tới ba ngày không nuốt nổi cơm!”
Bầu không khí tràn đầy bi thương và tiếc nuối đột nhiên bị phá vỡ, mọi người nhìn nhau ngờ vực, lại hơi buồn cười. Lúc này bọn họ hẳn có tâm trạng giống Hữu Khuyết khi đó, đầy tin tưởng và chờ mong, vậy mà giống như một quả pháo đã châm ngòi bỗng tịt ngòi ở giây cuối cùng, đành nằm đó vô lực. Nhìn thì khó chịu, ném đi thì lại sợ nó bất ngờ nổ tiếp.
“Sao vậy, không phải nói là bí pháp gì đó, yêu lực gì đó, rồi thì thiên phú với thực lực hay sao? Vậy mà người ta phơi ba mươi năm trời cũng không gọi các ngươi quay lại được?” Miệng nói nhanh như gió, Liễu Công Tử đã ném câu hỏi qua.
“Thì ra các ngươi... cũng chẳng đáng tin cậy đến thế ha.”
Thiếu niên ngượng ngùng cúi đầu, vừa nhỏ giọng vừa thiếu tự tin: “Hồi đó bọn ta đều tưởng là đã thành công rồi... Chỉ là lúc ấy mọi người còn sống, không có cách nào nghiệm chứng thực tế. Bọn ta cũng không ngờ lại phải phơi ánh trăng đủ ba mươi năm mới ‘kích hoạt’ được đôi nhóc mập đó…”
“Rốt cuộc các ngươi đã dùng pháp thuật gì để luyện ra cặp Nguyệt Đồng này vậy?” Ngay cả Đào Yêu cũng bắt đầu tò mò, thứ mà nàng không nghĩ ra nổi, vậy mà bọn họ lại nghĩ ra, hơn nữa còn thật sự làm được.
Thiếu niên khó xử: “Đã nói là bí pháp rồi, có cái là học được từ bí tịch, có cái là nghe phong thanh, cũng có cái là sư phụ sáng tạo ra, còn một số là... bọn ta tự mày mò. Ngươi biết đó, đầu óc mà, đôi khi càng tùy hứng thì hiệu quả lại càng bất ngờ. Dù sao thì trộn hết tất cả lại là thành. Nhưng xin lỗi nha, chi tiết thật sự không thể tiết lộ, đạo quán Tùy Ý của bọn ta có quy củ, dù là còn sống hay đã chết cũng đều phải giữ lấy.”
“Thôi thôi, ta cũng chẳng muốn học mấy cái đó.” Đào Yêu bĩu môi, quay đầu hỏi Hữu Khuyết: “Vậy sau ba mươi năm thì sao?”
“Khi cố gắng đến năm thứ ba mươi mốt...” Vẻ tức giận trên mặt Hữu Khuyết bỗng dịu lại: “Họ đã quay về rồi! Tuy chỉ có thể dùng chung một thân thể, nhưng họ đều có mặt! Tất cả quá khứ, không thiếu một mảnh. Dù mỗi năm chỉ có vỏn vẹn mười lăm ngày, ta cũng đã rất mãn nguyện. Với ta mà nói, mỗi ngày trong mười lăm ngày ấy đều đáng giá như một năm. Có họ ở đây, đạo quán Tùy Ý vẫn là đạo quán Tùy Ý của ngày xưa:
Sư huynh giúp ta gánh nước bổ củi, sư tỷ vẫn khâu cho ta đủ thứ kỳ quái, tiểu sư huynh vẫn thổi sáo hay như vậy, Tiểu Vương bình phẩm xem ta mặc bộ nào đẹp, bộ nào xấu, Nam Cung dạy ta trồng rau trồng hoa.
Cuộc sống của ta, như vầng trăng vùng ra khỏi mây mù, lại trở nên sáng rõ.
Ta không nghĩ gì khác nữa, chẳng nghĩ gì cả, ta chỉ là một người bình thường vui vẻ chờ đợi mười lăm ngày đoàn tụ mỗi năm mà thôi. Ta lại dùng thêm mấy năm nữa, xây lên một khách đ**m nhỏ mang tên ‘Hữu Khuyết’ trên nền mấy căn phòng đổ nát, bởi vì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, phải kiếm tiền ăn cơm, mà cũng là để chuẩn bị cho họ một mái nhà ấm áp hơn.
Ta không có khả năng dựng lại đạo quán Tùy Ý, nhưng đạo quán Tùy Ý vẫn ở đây, chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau thì dù chỉ viên mãn một nửa cũng đã tốt rồi.”
Thế nhưng, sự bình thản và niềm hạnh phúc trên gương mặt nó lại bị cơn phẫn nộ đánh tan trong thoáng chốc: “Ta cả đời chưa từng làm điều ác, dù là tiểu Như Ý ở đạo quán Tùy Ý, hay là chủ khách đ**m Hữu Khuyết bây giờ, ta đều đối xử chân thành với mọi người mà ta gặp, gặp kẻ khó khăn thì giúp được là giúp. Ta không mong thiện hữu thiện báo, nhưng ít nhất cũng đừng để lòng tốt mang đến tai họa, có được không?
Bảy tám năm gần đây, lấy danh nghĩa chúc mừng, ta đều mời vài đoàn nghệ nhân giang hồ đến trọ biểu diễn trong mười lăm ngày mùa hè ấy. Một là muốn thêm chút vui vẻ rộn ràng cho những người chỉ có thể trở lại một lần trong năm; hai là nghĩ đến đời sống của các nghệ nhân giang hồ không dễ dàng, ta cho họ nhiều tiền thưởng một chút, họ vui thì diễn càng hay, ta xem vui thì cũng mừng. Như vậy không phải rất tốt sao?”
Nói đến đây, hàm răng nó cắn chặt, cơ thể bé nhỏ gần như muốn bốc cháy: “Năm nay, ta mời đoàn ‘Đắc Thú’ ở trấn Long Vỹ, chỉ vì quyết định này mà suýt nữa hại chết tất cả bọn ta. Ban đầu mọi việc đều rất bình thường, họ đến vịnh Lạc Nguyệt sớm một ngày, ta tiếp đãi họ, cho ăn ngon uống đủ, họ cũng hết sức chuyên nghiệp chuẩn bị biểu diễn.
Nhưng ta vạn lần không ngờ, trong số họ lại có kẻ gian.
Tên trộm này chắc thấy ta phải một mình lo toan cả khách đ**m, không thể phân thân, bèn lén lẻn vào phòng ta trộm đồ. Đáng hận hơn là...
Hắn không chỉ trộm tiền, mà còn tiện tay lấy luôn cả Nguyệt Đồng ta treo trên cửa sổ.
Cửa sổ phòng ta thoáng đãng, hướng tốt, bên ngoài không có vật gì che chắn, vốn là vị trí dẫn đường tốt nhất cho họ. Bao nhiêu năm rồi, cái giỏ mây đặt Nguyệt Đồng vẫn treo ở đó. Để không bị chú ý, bên cạnh ta còn treo thêm hồ lô chữ Phúc, thậm chí cả mấy thứ bình thường trong nhà như rau khô, cá khô.
Ngươi nói xem, tên khốn này có phải nghèo phát điên rồi không? Ngay cả chỗ đó mà cũng không bỏ qua!
Thứ đó ngoài việc phát sáng một chút ra thì có chỗ nào trông giống đồ đáng giá đâu chứ! Mang đi bán cũng chẳng ai mua!”
"Mang cho chó ăn, chó cũng chẳng thèm cắn một miếng! Hắn chạm vào nó làm gì? Đồ thần kinh này!"
Nó càng nói càng giận, càng giận càng nói năng lộn xộn: “Nhìn thấy giỏ mây trống rỗng trong khoảnh khắc ấy, máu cả người ta như chảy ngược, cả người đứng không nổi. Thế nào là đơ như gà gỗ? Chính là ta lúc đó. Đến khi trời tối, ta mới ‘tỉnh lại’, là bị lửa giận thiêu tỉnh. Trong đầu không còn một mảnh trống, trong thân thể chỉ còn lại cơn phẫn nộ cuồng loạn không thể kiềm chế. Khi ta nghe thấy tiếng bước chân qua lại và lời nói của đám người ban Đắc Thú bên ngoài, thậm chí còn có tiếng cười, ta chỉ cảm thấy như có thứ gì trong lòng ngực sắp nổ tung. Nhưng ta vẫn cố giữ lại một chút lý trí. Tuy mấy ngày đó trong khách đ**m chỉ có bọn họ, nhưng bắt trộm phải có tang vật, không thể đổ oan, nên ta dùng chút thủ đoạn, khiến tất cả người trong ban Đắc Thú tạm thời mất ý thức, tiện cho ta lục soát từng phòng từng người. Tìm đến phòng người thanh niên kia, ta mới hiểu thế nào là ‘người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong’.
"Kẻ đó nho nhã, mang dáng vẻ thư sinh, ban chủ từng giới thiệu với ta hắn là ‘nhân tài’ của Ban Đắc Thú, đọc sách nhiều, tính toán nhanh, viết chữ đẹp, tay chân lanh lẹ, còn biết chút tiểu thuật, tên là… Trịnh Vũ Lương. Nhìn ra ban chủ rất xem trọng hắn, tiếc là nhìn lầm người rồi. Lúc ta vào phòng hắn, đáng ra đã là giờ đi ngủ, thế mà hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, ngay cả bọc hành lý cũng đã thu dọn xong. Nếu ta hành động chậm thêm chút nữa thì chắc chắn đã thừa lúc đêm tối mà trốn đi. Quả nhiên, tiền bạc và Nguyệt Đồng của ta đều ở trong bọc của hắn."
Hữu Khuyết tức đến nỗi mũi run lên, phải bình tâm lại mới tiếp tục nói: “Nhìn Nguyệt Đồng mất hết hào quang, hồn ta như tan nát. Đó là cách duy nhất để ta được gặp lại bọn họ! Nếu không còn Nguyệt Đồng, tức là mấy chục năm kiên trì chờ đợi của ta hoàn toàn sụp đổ, tương lai cũng không còn. Họ đã không còn trên đời, ta không còn bất kỳ cơ hội nào để triệu hồi lại đôi Nguyệt Đồng của ta và bọn họ. Cuộc sống ta chật vật gầy dựng lại từ đống hoang tàn, đến đó là mất sạch chỗ dựa. Khoảnh khắc ấy, cơn giận dữ trong ta biến thành sự ác độc tận cùng, ta hận kẻ thư sinh tham tiền đó, hận ban chủ dạy trò không nghiêm, hận tất cả những kẻ sau lưng đâm ta một nhát dao dù đang hưởng thụ điều tốt đẹp mà ta dành cho… Cho nên, ta đã giam giữ hết bọn họ lại. Không giết ngay là vì ta còn chút lý trí cuối cùng."
Nó hít sâu một hơi, nhìn về phía Đào Yêu: “Mấy ngày sau đó, ta cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, trong lòng chỉ nghĩ không thể để Nguyệt Đồng biến mất. Ta nằm trên nóc nhà suốt mấy đêm, không có ánh trăng, tình trạng của Nguyệt Đồng mỗi ngày một xấu đi. Ta thực sự quá tuyệt vọng, cũng đã quyết tâm, nếu đến rằm mà vẫn không có trăng, nếu Nguyệt Đồng thực sự tan biến thì ta sẽ đốt trụi khách đ**m Hữu Khuyết, ta và đám người Ban Đắc Thú, tất cả đều không cần tồn tại nữa."
Cách sự việc diễn tiến cũng không khác suy đoán ban đầu của Đào Yêu là bao, chỉ là khiến người ta càng nghe càng giận. Mất đi vật quan trọng như thế, đổi lại là ai mà không tức? Đổi lại là nàng, đám người kia chắc chẳng còn cơ hội chờ người đến cứu nữa.
Những người khác cũng nghe mà chỉ biết lắc đầu thở dài, Ti Tĩnh Uyên còn tức đến nỗi đập bàn mắng to: “Tên trộm chết tiệt! Không phải thứ gì tốt lành!"
Cứ như thể bị trộm là hắn vậy. Cũng đúng, dù sao hắn cũng từng mất tiền, mà là mất nhiều nữa là đằng khac.
Nghe kể xong, thiếu niên không nhịn được mà bật khóc. Đứa trẻ khiến người ta yên tâm nhất trong đạo quán Tùy Ý, lại gắng sống đến hiện tại bằng chính sức mình, vậy mà vẫn bị số phận trêu chọc tàn nhẫn nhất. Thế mà lúc này hắn lại đang ở ngay trước mặt nó, đến ôm nó một cái cũng không làm được.
"Lúc đó, bọn ta còn cách khách đ**m Hữu Khuyết một đoạn, khi Nguyệt Đồng bên Như Ý tắt, Nguyệt Đồng bên bọn ta cũng dần lụi đi. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến thị lực, mà còn khiến bọn ta mất phương hướng, thân thể ngày càng nhẹ, vừa không nhìn rõ vừa không chạm đất được. Cứ tưởng lần này thực sự là biệt ly vĩnh viễn rồi, may mà…"
Thiếu niên lau nước mắt, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt cảm kích vô hạn: “May mà bọn ta trôi đến trước mặt các ngươi! Đây chắc là vận may lớn nhất mà cả đám bọn ta cộng lại mới có được!"
"Nhưng với ta thì không phải may mắn, mà là phiền phức lớn." Đào Yêu chống cằm lên bàn, mặt mày ủ rũ: “Nhưng thôi, các ngươi đã giày vò ta suốt quãng đường tới giờ, ta chẳng còn sức mà tức giận nữa, coi như việc tốt thường trắc trở đi."
"Việc tốt?" Thiếu niên không hiểu.
"Việc tốt của ta, ngươi không cần hiểu." Đào Yêu liếc hắn một cái bằng ánh mắt như mộng du.
Không khí căng thẳng như gươm súng đêm qua, giờ thực sự chỉ như một cơn ác mơ theo ánh mặt trời tan biến. Từ chỗ hô hào "ác yêu đáng giết", đến giờ mọi người đều không nhịn được muốn xoa cái đầu nhỏ đang buồn bã và uể oải kia của Hữu Khuyết để an ủi nó đôi chút. Không khí trong phòng hoàn toàn thay đổi.
Dù dùng tà pháp Phong người là không đúng, nhưng với thân thế và trải nghiệm như vậy, từ nơi tồi tệ nhất đi ra lại có được những điều tốt đẹp nhất trần gian, ai có thể nói buông là buông được? Tốn mấy chục năm mới tìm lại được “một nửa hài lòng”, chỉ trong một đêm đã hóa thành tro bụi, nó không “phát điên” mới là chuyện lạ.
Ma Nha nhíu mày, Cổn Cổn trong lòng hắn cũng nhíu mày. Cậu nhìn Đào Yêu: “Thật sự chữa được sao?"
Rồi lại lo lắng nhìn Nguyệt Đồng trên bàn: “Chúng dường như sắp không chịu nổi nữa rồi."
Sự thật là độ "trong suốt" của thiếu niên cũng ngày một rõ rệt. Những người còn lại cũng gửi gắm tia hy vọng cuối cùng vào Đào Yêu, dán mắt vào nàng, đợi nàng nói một câu.
Đào Yêu thở dài một hơi, chỉ ra bầu trời ngoài cửa sổ đang sáng dần lên: “Chỉ cần tối nay có trăng."
Câu này như mang theo hy vọng vô biên. Nhưng… trăng, đâu phải muốn có là có?
Giọt dầu cuối cùng trong đèn cháy hết khi ánh sáng ban mai chiếu tới góc bàn.
Hôm nay, trời quang.