7.
Thời gian ban ngày thoắt cái đã trôi qua.
Trước khi trời tối, việc Đào Yêu làm nhiều nhất là ăn và ngủ, cho dù không ngủ được thì cũng phải nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng còn căn dặn bọn họ bớt dùng mắt, tranh thủ nghỉ ngơi, lại dặn Liễu Công Tử nhất định phải ăn nhiều vào, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn hết bấy nhiêu.
Không ai biết nàng rốt cuộc đang tính toán điều gì.
Ti Cuồng Lan đứng trước lan can ngoài khách đ**m, trầm ngâm nhìn tòa nhà suýt chút nữa đã bị lửa thiêu rụi. Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng nơi này khi còn là đạo quán Tùy Ý, tuy chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng ký ức như sắt đá ấy lại tựa ánh trăng xuyên suốt bao đêm dài, vô tình len vào tim hắn. Những ngày tháng hạnh phúc lẫn khổ đau ấy, tựa như như chính hắn cũng từng trải qua.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía mái nhà, nơi đó, Đào Yêu đang nằm phơi nắng, chân vắt ra ngoài nhàn nhã lắc lư.
Mỗi lần nàng chữa trị cho một Yêu quái, chẳng phải đều phải nghe xong một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình sao? Mà tính nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, suốt bao năm qua rốt cuộc làm sao chịu đựng nổi vậy? Có khi nghe được một nửa đã ngủ gật, hoặc nghe chán quá sẽ bịt miệng người ta, thậm chí đánh cho một trận ấy nhỉ?
Chỉ nghĩ đến bộ dáng nàng trợn mắt giận dữ hay buồn chán tột độ, hắn đã không nhịn được bật cười.
“Đệ cười gì thế?” Ti Tĩnh Uyên đứng bên cạnh nhìn hắn như nhìn quái vật: “Tối nay có trăng hay không chẳng ai biết được? Nếu không có, người của ban Đắc Thú chẳng phải chết sạch cả đám sao? Chúng ta vừa thoát khỏi rắc rối ở trấn Long Vỹ, giờ lại dẫm phải một hố to, tuy chưa đến mức gây hại cho chúng ta, nhưng ít nhiều cũng liên quan đến mười mấy mạng người, lo thì không biết có lo được không, không lo thì lại chẳng phải chuyện nên làm. Ta sốt ruột muốn chết rồi, vậy mà đệ còn cười nổi à?”
Khoé môi Ti Cuồng Lan hạ xuống, không thèm liếc hắn lấy một cái: “Điều huynh nên lo lắng nhất là phòng giam của Bệ Hãn Ti ở có thoải mái hay không thôi.”
Ti Tĩnh Uyên lập tức nhổ cọng cỏ khô trong miệng ra: “Đệ nói cái gì? Tại sao ta phải lo chuyện phòng giam của Bệ Hãn Ti?!”
Ti Cuồng Lan lạnh lùng nhếch môi, quay người vào phòng, chỉ để lại cho hắn một ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong phòng Hữu Khuyết, Ma Nha hoàn toàn trở thành cái loa truyền lời giữa nó và thiếu niên, không chỉ phải truyền đạt, mà còn phải mô tả kỹ từng biểu cảm của đối phương, ngay cả Cổn Cổn cũng bắt chước động tác và nét mặt theo, trông vô cùng buồn cười. Dù nói đến mức cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc, niệm kinh cũng chưa từng mệt đến thế, thực sự là làm khó cho cậu rồi, vậy mà cậu không hề than phiền, chỉ hận không thể cho mượn luôn đôi mắt của mình để giúp bọn họ được nhìn thấy nhau trong đêm trăng rằm.
Liễu Công Tử cũng rất bận, hắn ăn sạch mọi thứ có thể tìm được trong khách đ**m, cảm thấy lời dặn của Đào Yêu rất lạ. Con nhóc này xưa nay chỉ quan tâm đến chuyện ăn uống của mình, khi nào lại quan tâm hắn ăn được bao nhiêu? Chẳng lẽ nàng lại nghĩ ra kế sách gì đó bất ngờ?
Dù sao đi nữa, suốt cả ngày hôm đó, trong lòng mọi người đều không ngừng cầu nguyện: Đêm nay nhất định phải có trăng!
Chỉ sợ chính mặt trăng cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ gánh trên vai trọng trách to lớn đến thế, không làm gì mà lại ảnh hưởng đến nguyện vọng liều mạng của một Yêu quái, liên quan đến tính mạng của mười mấy con người, cùng một đoạn duyên phận kéo dài gần cả trăm năm. Ông trời mới biết nó có vì quá áp lực mà bị đánh rớt xuống hay không…
Chờ.
Khi màn đêm buông xuống, tâm trạng của mọi người từ chờ mong cực độ chuyển thành thất vọng cùng cực, đêm nay không có trăng!
Trong tiếng gió rít gào chỉ còn lại bụi cát xoáy lên và tầng mây dày nặng phủ kín bầu trời, không chừa lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Hữu Khuyết òa khóc hu hu. Thiếu niên cũng thất vọng thở dài, cười gượng một tiếng.
Ma Nha vội vàng an ủi rằng đợi thêm chút nữa, đêm còn dài, biết đâu gió lớn nổi lên lại thổi tan mây. Ti Tĩnh Uyên cũng uể oải, nói nếu trăng có thể mua được thì hắn nguyện dốc hết tài sản của Ti phủ, kể cả tiền riêng cũng đưa ra hết, chỉ mong nó lộ diện một lần.
Ti Cuồng Lan không biểu lộ cảm xúc, chỉ chăm chú quan sát thiên tượng. Hắn nhìn rất lâu, lông mày ngày càng nhíu chặt, lẩm bẩm: “Đêm nay mây dày đặc, e là khó rồi. Nếu đêm nay không có trăng, Nguyệt Đồng tắt, thiếu niên tan biến, người thương chẳng còn hy vọng quay về, bệnh tình của Hữu Khuyết chẳng phải sẽ trầm trọng hơn sao? Đến lúc ấy, e rằng thà bị chúng ta đánh chết cũng không chịu buông tha cho đám người ban Đắc Thú…”
Liễu Công Tử xoa cái bụng căng tròn, hỏi Đào Yêu: “Ta ăn no thì có liên quan gì đến việc trăng có hiện ra hay không?”
Trong đám người, biểu cảm Đào Yêu là thản nhiên nhất. Nàng lại chờ thêm một lúc nữa, thấy rõ đêm nay không còn khả năng trông đợi gì vào trăng sáng, bèn xoa xoa cái cổ mỏi nhừ vì ngẩng nhìn trời quá lâu, quay sang nói với Liễu Công Tử: “Trời không theo ý người, thì rắn theo ý người vậy.”
“Ý ngươi là gì?” Liễu Công Tử nghe thấy không ổn, lập tức lùi lại một bước.
“Ta nhường cơm cho ngươi ăn, chẳng lẽ ăn rồi mà không làm gì à?” Mắt Đào Yêu cong thành hai vầng trăng non, nàng chỉ tay lên trời: “Dựa vào khả năng ăn no rồi khỏe mạnh của ngươi, nhất định có thể thổi tan mây, khiến trăng hiện ra thôi!”
Liễu Công Tử sững người, rồi lập tức hiểu ra, kéo nàng sang một bên. Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, lại chuyển thành đen, giọng nói run rẩy đến lệch cả tông: “Ngươi muốn ta đi khuấy động thiên tượng sao?!”
“Chỉ một đêm thôi mà, nếu thấy gắng quá thì hai canh giờ là đủ rồi.” Đào Yêu vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt trần đầy tin tưởng và khích lệ: “Ngươi làm được mà!”
“Ngươi điên rồi à?!” Liễu Công Tử hận không thể túm lấy nụ cười của nàng mà giẫm cho nát bét: “Mặt trời mọc, trăng lên, gió mưa lạnh nóng, mấy chuyện đó nhìn thì tưởng chuyện thường ngày, nhưng thực ra đều là thiên mệnh khó cưỡng. Nếu ta đơn thân độc mã xua mây gọi trăng, nếu để lão thần mây vốn nổi tiếng cổ hủ lại nhỏ nhen ở Thiên giới truy xét đến nơi đến chốn, thì dù không bị Thần côn đánh cho tơi tả thì cũng bị nhốt vào ngục là cái chắc, còn có thể bị phạt đi quét phân linh thú nữa đây. Cộng thêm tính nết cái người ở nhà chúng ta kia, ta mà về thì không biết còn bị trừng trị kiểu gì, khi đó tứ bề thọ địch, ngươi định giúp ta gánh à hay là đứng hóng chuyện hả?”
“Ta giúp ngươi gánh, đã nói là làm.” Đào Yêu vỗ ngực, mắt đảo một vòng: “Nếu thực sự không được thì cứ nói là ta đã đầu độc ngươi, ngươi không đi thì chết, nói chung tội gì cũng đổ lên đầu ta hết.”
“Thế cũng không được.” Liễu Công Tử lắc đầu như trống bỏi: “Cố tình làm chuyện nghịch thiên, dù lớn dù nhỏ đều bị phạt nặng.”
“Nghịch thiên à…” Đào Yêu nhếch môi: “Chẳng phải đã từng làm rồi sao.”
“Ngươi nói gì cơ?”
“Không, ý ta là… chỉ có hai canh giờ, lại chỉ ở mỗi chỗ này, chưa chắc lão thần mây đã phát hiện ra đâu.” Đào Yêu nắm lấy cằm hắn, quay sang hướng khác. Trong tầm mắt là Hữu Khuyết và thiếu niên, hai người rõ ràng chẳng thể thấy nhau, vậy mà nét mặt buồn bã y hệt. Nàng dừng một chút, lại kéo đầu hắn quay về phía khách đ**m: “Bên đó còn có mười mấy mạng người. Hữu Khuyết là một kẻ cứng đầu, nó mà nói không thả người, thì dù có chết cũng không thay đổi. Một khi đã chọc giận nó, thì đến thần tiên cũng chẳng làm gì được.”
Liễu Công Tử nhìn hai người kia, một lớn một nhỏ, cùng lúc ngẩng đầu với vẻ mặt rầu rĩ, rồi lại nhớ tới những kẻ còn đang bị “gắn” khắp nơi chờ chết kia. Trong lòng do dự, bàn tính đi tính lại, hắn xoay người nhìn Đào Yêu, lạnh giọng nói: “Nhớ lời ngươi nói đó, ngươi đã đầu độc ta trong bữa ăn.”
“Là ta nói đấy!” Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay hắn: “Chỉ cần ngươi làm được chuyện này, ta coi như ngươi đã giúp ta mười chuyện! Sau này khi ngươi ăn tiểu hòa thượng, ta sẽ rắc thêm hành!”
“Ngươi nói phải giữ lời đấy.”
“Chắc chắn rồi!”
“Vậy nếu ta không ăn tiểu hòa thượng nữa thì món nợ ân tình lớn bằng trời này phải đổi sang cái khác.”
“Ăn tiểu hòa thượng chẳng phải là lý tưởng cả đời của ngươi sao?”
“Lý tưởng là thứ có thể thay đổi.”
“Dù sao đừng ăn ta là được rồi. Tùy ngươi, ghi nợ cái ân tình này trước đi.”
“Hai người các ngươi lại đang lén lút thì thầm cái gì thế?” Ma Nha ló đầu lại gần, bất an sờ sờ l*n đ*nh đầu: “Sao ta thấy có cơn gió lạnh vừa thổi qua vậy?”
Đào Yêu chọt lên trán cậu một cái: “Bớt nói nhảm, đi chuẩn bị đi.”
Ma Nha ngơ ngác: “Chuẩn bị cái gì?”
“Mỗi cặp một chậu nước. Muốn cứu sống thì ít nhất phải có năm cặp, năm cái chậu...” Đào Yêu vừa bấm ngón tay vừa tính toán, rồi quay đầu nói với mọi người: “Mọi người động tay đi, lấy năm cái chậu, đổ đầy nước, chờ lệnh!”
Hữu Khuyết và thiếu niên tưởng mình nghe nhầm, đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề như đeo ngàn cân, cùng hỏi: “Ngươi nói gì cơ? Sao lại phải chuẩn bị chậu nước?”
“Không chuẩn bị chậu nước thì sao Nguyệt Đồng bơi được?” Đào Yêu cười ranh mãnh, chìa năm ngón tay ra: “Năm cặp. Muốn cứu bé mập của các ngươi, thì phải chuẩn bị năm cặp Nguyệt Đồng mới.”
Mọi người kinh hãi.
“Ngươi nói có trăng là có thể chữa khỏi, thì ra là để triệu hoán Nguyệt Đồng mới?” Hữu Khuyết không dám tin vào tai mình: “Nhưng đêm nay chẳng phải không có trăng sao?”
“Chút nữa sẽ có.” Đào Yêu nói chắc như đinh đóng cột, còn bĩu môi nhìn về một phía: “Còn không đi chuẩn bị? Không muốn chữa cho bé mập của các ngươi nữa à? Không muốn chữa mắt của ngươi nữa à?”
“Á?! Ta… ta đi ngay đây!” Hữu Khuyết cuối cùng cũng phản ứng, mừng rỡ như điên, lao thẳng vào khách đ**m.
“Đào Yêu nói thật chứ?” Ma Nha vẫn chưa chắc lắm.
“Ta đã lừa ngươi chưa?”
“Lừa bao nhiêu lần rồi còn gì…”
“Mau cút đi giúp việc đi! Bỏ lỡ thời điểm thì thật sự không còn thuốc cứu đâu!”
“Ờ! Đi liền đây.” Ma Nha lập tức kéo theo Cổn Cổn chạy vào trong.
Ti Cuồng Lan nhìn mặt nàng, cân nhắc một lát, chẳng hỏi gì, chỉ xoay người định bước vào khách đ**m.
“Ngươi không hỏi ta cái gì à?” Đào Yêu đột nhiên lên tiếng: “Ta nói sẽ có trăng là ngươi tin luôn?”
Ti Cuồng Lan chẳng quay đầu: “Ngươi với Liễu Công Tử lén thì thầm lâu như vậy, chẳng lẽ đang bàn xem bữa tối nay có món ngon ăn hay không?” Hắn nhún vai một cái, như đang cười: “Ta thì đúng là không tin một tạp dịch vô trách nhiệm như ngươi, nhưng ta tin ngươi là một đại phu tuyệt đối không chịu làm hỏng danh tiếng của chính mình.”
Cái tên này… Đào Yêu bĩu môi, lại nhìn thiếu niên đang bị trói ở bên cạnh, rồi nói với Ti Tĩnh Uyên: “Dắt hắn vào đi, đừng để hắn bay mất vào phút cuối.”
“Biết rồi…”
Khách đ**m vắng lặng bấy lâu, lại bắt đầu rộn ràng trở lại.
Dù hy vọng này đến đột ngột và vô lý, nhưng trên đời có những việc vốn dĩ chẳng cần lý lẽ. Hữu dụng là được.
Đào Yêu hướng lên trời van vái, ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy chính khí: “Dù sao cũng là cứu người, các ngươi đừng nhỏ mọn quá nữa. Ý trời không thể trái, nhưng ta cũng là một phần của ý trời. Một khi đã nhìn thấy thì ta phải làm việc nên làm. Nếu phải tính sổ…”
Nàng rụt cổ, nhìn ngang liếc dọc, thì thầm: “Vậy thì ta với Liễu Công Tử mỗi người một nửa nhé!”
“Đào Yêu! Ngươi tưởng nói nhỏ là ta không nghe thấy hả?!”
“Á... ơ... không phải ngươi đi rồi sao?”
“Vừa mới bay lên đã nghe thấy mấy lời chướng tai của ngươi rồi!”
“Vậy chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi! Mau đi đi, thượng lộ bình an! Chờ tin tốt của ngươi!! Liễu Công Tử của chúng ta là con rắn tốt nhất thế gian! Liễu Công Tử sống lâu trăm tuổi! Liễu Công Tử lục súc hưng vượng!”
“Về rồi tính sổ với ngươi sau!”