8.
Sân sau của khách đ**m Hữu Khuyết đã lâu rồi chưa từng rộn ràng như vậy.
Năm chậu gỗ lớn đựng đầy nước xếp thành một hàng. Mỗi người và Yêu quái ngồi xung quanh đều thấp thỏm bất an, tim như mặt nước trong gió đêm, gợn sóng không yên.
Hữu Khuyết thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn, cứ thấy bầu trời chẳng chút biến hóa là lại hoảng hốt cúi gằm xuống, ôm chặt lấy giỏ tre đựng hai con Nguyệt Đồng trong lòng.
Thiếu niên cũng chẳng khá hơn là bao, ngoài việc trông đợi ánh trăng thì trong đầu chẳng thể chứa được thứ gì khác.
Tĩnh tọa vốn là sở trường của Ti Cuồng Lan, hắn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, im lặng không nói một lời.
Ti Tĩnh Uyên thì vẫn như con khỉ bị rệp cắn, mắt chưa nhắm được một khắc đã lại mở ra ngó đông ngó tây, lúc thì lén lút ghé sang Ti Cuồng Lan thì thầm vài câu vớ vẩn, lúc lại quay sang hỏi Đào Yêu rốt cuộc còn phải đợi đến bao giờ, không thì cũng tự lẩm bẩm rằng về sau nhất định phải tìm người xem thử năm nay mình có phải phạm ngày xấu hay không. Đào Yêu không nhịn được bèn đá hắn một cú, bắt ngậm miệng ngồi cho yên.
Ma Nha nhịn mãi cũng không được, cuối cùng nhỏ giọng hỏi Đào Yêu: “Liễu Công Tử đi đâu rồi?”
Đào Yêu khoanh chân ngồi, chẳng buồn mở mắt: “Ăn nhiều quá, ra ngoài chạy mấy vòng cho tiêu hóa, lát nữa sẽ về. Ngươi đừng có linh tinh nữa, đã bảo các ngươi tiết kiệm ánh mắt rồi, đêm nay còn phải dùng mắt vào việc quan trọng nhất.”
Ma Nha không dám hỏi thêm, tiện tay che mắt Cổn Cổn lại, không cho nó đảo qua đảo lại nữa.
Mọi người đều biết mình phải làm gì, lại cũng giống như không biết nên làm gì. Trước khi trăng lên, lòng ai nấy đều như bị sương mù che phủ.
Thời gian trôi qua, mãi đến nửa đêm về sau, khi sự kiên nhẫn của cả đám gần như bị bào mòn đến cạn kiệt, thì đột nhiên một trận cuồng phong từ trên cao cuốn xuống. Chính xác mà nói thì đó không giống gió bình thường, mà là một luồng khí mạnh mẽ không rõ từ đâu ập đến, nhanh chóng mà dữ dội, khiến những kẻ trong sân đều bị thổi lệch người, hít sâu một hơi. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, gió lặng hẳn, chỉ còn lại một vầng sáng dịu nhẹ từ từ giáng xuống, ôn hòa bao phủ lấy toàn bộ khách đ**m Hữu Khuyết.
Tim Đào Yêu khẽ run, thành công rồi sao?! Nàng lập tức mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng như ngân hà đổ xuống, rực rỡ lạ thường, vô cùng hiếm thấy.
Tưởng rằng sẽ có người la lên, nhưng khi niềm vui quá lớn bất ngờ ập đến, mọi người lại lặng ngắt như tờ, đến hô hấp cũng không dám mạnh, sợ sẽ đánh vỡ giấc mơ chỉ cách một bước là thành hiện thực.
Hữu Khuyết nhìn thiếu niên, thiếu niên nhìn Hữu Khuyết. Tuy mắt họ mù mịt, nhưng lòng đã sớm đầy ắp hình ảnh phấn khích và vui mừng của đối phương. Không ai dám nói gì, cũng không dám hỏi, chỉ âm thầm kinh ngạc: thì ra người từ Đào Đô tới còn chói mắt hơn cả thần tiên, lời vàng ý ngọc, nói được làm được.
Ti Cuồng Lan hơi hé mắt, trông thấy ánh bạc trải đầy sân, lấp lánh như nước, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, khóe miệng cong lên, trong lòng đã hiểu ra bảy tám phần.
Cuối cùng vẫn là Ti Tĩnh Uyên phá vỡ sự yên lặng khác thường này. Hắn nhảy dựng lên, múa máy tay chân chỉ trỏ lên trời như thể mọi người đều bị mù, cần hắn thông báo vậy, lớn tiếng kêu: “Trăng kìa trăng kìa! Trăng lên rồi! To quá sáng quá luôn!!” Kêu xong lại vội vàng dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm bên cạnh vầng trăng rồi lẩm bẩm: “Sao bên trăng hình như có cái bóng đen? Hình như còn đang di chuyển?” Hắn lại dụi mắt nhìn kỹ hơn: “Không giống mây đâu… giống rồng? Hay là rắn?” Vừa nói vừa tiện tay vỗ Ti Cuồng Lan một cái: “Đệ nhìn xem! Có cái gì đó đang chuyển động đúng không?”
Mọi người đều thuận thế nhìn về phía ấy. Mây dày trên trời đã tan, trăng như mâm bạc, mới nhìn thì đúng là bên cạnh vầng trăng có một cái bóng đen như đang bơi, nhưng chỉ nháy mắt sau đã biến mất, khoảng cách quá xa, thật khó phân biệt đó là sinh vật sống hay chỉ là đám mây trôi qua.
“Đại thiếu gia nhìn nhầm rồi.” Không đợi Ti Cuồng Lan trả lời, Đào Yêu đã giơ tay chắn trước mắt Ti Tĩnh Uyên: “Đừng nhìn nữa, thứ cần nhìn đang ở đây cơ mà!” Nàng hạ tay xuống, chỉ vào năm chậu nước.
“Đã chuẩn bị đủ cả rồi?” Ti Cuồng Lan nhìn vào năm chậu nước phản chiếu năm vầng trăng.
Đào Yêu xoa xoa tay: “Chỉ còn thiếu chúng ta nữa thôi.”
Ma Nha vừa kích động vừa căng thẳng: “Giống như khi còn ở Đào Đô chứ? Chỉ cần chăm chú nhìn nhau là được?”
“Không phải còn phải đọc chú gì đó nữa sao?” Ti Tĩnh Uyên bò lên một chậu nước nhìn trái nhìn phải, rồi quay sang hỏi Hữu Khuyết: “Đúng không? Sư phụ ngươi dạy đấy?”
“Gặp quân như ta, thấy ta như quân, trong mắt có trăng, trăng trong mắt ta.” Hữu Khuyết và thiếu niên cùng đọc.
“Chú chỉ là thói quen thôi, cũng như dịp lễ Tết phải nói lời may mắn vậy. Có lẽ sư phụ các ngươi cảm thấy đọc chú thì chuyện này mới giống một nghi thức chính thức hơn.” Đào Yêu mỉm cười, chỉ vào mắt mình: “Cái này mới là mấu chốt.” Dứt lời, nàng nháy mắt với Ma Nha: “Ngươi và Cổn Cổn thử một đôi xem sao?!”
Đột nhiên bị giao trọng trách, Ma Nha giật bắn người, đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ vào mình: “Ta với Cổn Cổn á?” Trong lòng Cổn Cổn lại vui đến không chịu nổi, cái đuôi ngắn không ngừng vẫy mạnh đến nỗi tạo ra cả bóng đôi.
“Đúng, là các ngươi.” Đào Yêu gật đầu: “Đừng chậm trễ nữa, thời gian không còn nhiều đâu.”
Ma Nha vội vã đặt Cổn Cổn ngồi đối diện bên kia chậu nước, rồi tự mình ngồi xuống, hít sâu mấy hơi, hỏi Cổn Cổn: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chít chít!”
“Được, nhìn đi!”
Một người một hồ ly cúi đầu, không rời mắt khỏi mặt nước lấp lánh ánh sáng. Trong nước có ánh trăng, có gương mặt sinh động của bọn họ, còn có một tấm lòng muốn cứu người thoát khỏi nước lửa.
“Trăng sáng treo cao, soi bóng dưới nước, hai kẻ có thể thấy được nhau thì ánh mắt sẽ giao hòa, có thể sinh ra Nguyệt Đồng.” Trong đầu Ma Nha lúc này chỉ không ngừng vang lên câu nói đó, nghĩ mãi nghĩ mãi, lòng dần bình tĩnh lại: “Có thể thấy được nhau”… Từ trước đến nay cậu và Cổn Cổn luôn có thể thấy rõ nhau nhỉ?
Cảnh Cổn Cổn chặt đuôi cứu người vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ cậu. Nó từng nói: “Ta không phải cứu hắn, người ta cứu là cậu thiếu niên năm xưa trong đêm đông giá rét, bên đống lửa và rượu mạnh, đã từng muốn cầm kiếm hành tẩu giang hồ.” Lúc cận kề cái chết, nó cũng từng nói: “Ta vẫn muốn sống, muốn nhìn thấy thời thế phồn hoa này.”
Cậu càng nhớ rõ vì muốn giữ lại con hồ ly nhỏ ấy, đã mặc kệ thể diện mà quỳ xuống van xin Đào Yêu. Mọi chuyện rõ ràng như mới hôm qua. Trong suốt hành trình dài đằng đẵng ấy, vô số lần cậu ôm sinh vật lông xù bé nhỏ ấy mà ngủ, sợ nó lạnh, sợ nó ốm, bản thân không ăn cũng phải lo cho nó no trước. Cậu hiểu cả những suy nghĩ mà nó chẳng thể nói thành lời: dùng đuôi lau bát, lấy đầu của Liễu Công Tử để xả giận, giúp cậu chống đối với Đào Yêu. Tham ăn, hiếu động, nghịch ngợm là nó; lâm vào nguy cảnh vẫn không rời không bỏ cũng là nó. Tuy trông chẳng có mấy tác dụng, nhưng nếu nó gặp nguy hiểm, cậu nguyện lấy mạng mình bảo vệ; còn nếu ngược lại, nó cũng sẽ không tiếc tất cả. Đó là con hồ ly mà cậu nhìn thấy, tuy chỉ là tình cờ gặp gỡ, nhưng lại thân thiết như người nhà.
Không biết giờ này con hồ ly nhỏ đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt phản chiếu trong nước của nó, đôi mắt tròn xoe trong vắt hơn bất cứ lúc nào. Ánh mắt của tiểu hòa thượng và con hồ ly giao nhau trên mặt nước ngập tràn ánh trăng, hợp thành một sức mạnh vô hình. Mặt nước tĩnh lặng dần dần gợn lên, ánh sáng tựa hào quang của vầng trăng từ đáy nước chậm rãi tỏa ra, soi sáng gương mặt hai người.
Hữu Khuyết sững sờ nhìn, bao nhiêu năm rồi… bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nữa.
Mọi người nín thở lặng im, không dám quấy nhiễu, có lẽ vì quá tập trung nên thậm chí không ai phát hiện Liễu Công Tử đi đến từ phía sau, chỉ có Ti Cuồng Lan hơi nghiêng đầu nhìn, rồi lại làm ra vẻ không có chuyện gì.
Khi tiếng cười khúc khích vang lên từ trong chậu nước, một đôi Nguyệt Đồng từ mặt nước bơi ra, dây thần kinh căng như dây đàn của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng. Hữu Khuyết vui mừng ôm miệng bật khóc, thiếu niên kích động nhảy cẫng lên, nếu không có sợi dây buộc lại thì chắc đã bay lên trời rồi. Ti Tĩnh Uyên giống như vừa đạt được kỳ ngộ to lớn, vỗ tay reo hò: “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, phát hiện Ti Cuồng Lan đang nhìn mình, bèn như bị chạm vào chỗ không nên chạm, vội vã dời mắt đi, theo đà cũng vỗ tay ca ngợi: “Ma Nha nhà chúng ta cuối cùng cũng không phải đồ bỏ đi nữa! Ồ, hồ ly cũng coi như có chút ích lợi.” Kết quả nhận lại hai cặp mắt trắng dã.
Ma Nha đứng dậy, mặt đỏ bừng bừng, nhìn đôi bảo bối trong chậu nước mà vẫn chưa dám tin: “Chúng ta… thành công rồi?!”
Cổn Cổn phóng vèo vào lòng cậu, lắc đầu lắc tai trông vô cùng đắc ý.
Kết quả này vốn nằm trong dự đoán, Đào Yêu mỉm cười, xoay người, cố tình lớn tiếng gọi Liễu Công Tử vừa mới xuất hiện: “Dô~ Sao giờ mới về đấy, chạy ba vòng xong rồi à? Tiêu hóa thức ăn xong chưa?”
Liễu Công Tử lau mồ hôi trên trán, bực dọc đáp: “Cả thức ăn hôm qua cũng tiêu hóa hết rồi!”
“Cực khổ cho ngươi quá.” Đào Yêu vội bước tới đấm vai bóp tay cho hắn, lại hếch cằm về phía chậu nước: “Nhìn xem, Ma Nha với Cổn Cổn của chúng ta đã nên người rồi!”
Thấy Nguyệt Đồng trong nước, ánh mắt Liễu Công Tử cũng sáng lên, thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng không uổng công ta bỏ bao công sức.”
“Công thần số một!!” Đào Yêu lập tức giơ ngón cái lên.
“Người nợ ta một đại ân đó.” Liễu Công Tử hừ mũi.
“Biết rồi, biết rồi.” Đào Yêu vội kéo hắn đến trước chậu nước, lại nghĩ nghĩ: “Hay là ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong lại quay sang mọi người: “Còn thiếu bốn cặp nữa, đôi Nguyệt Đồng của Hữu Khuyết tuy sắp tắt nhưng vẫn tính là đang sử dụng, nên bọn họ không thể triệu hồi được, việc này chỉ có thể giao cho chúng ta thôi. Bốn cặp còn lại, đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhất định phải đóng góp một cặp!”
Nàng vừa cười vừa làm động tác mời về phía Ti Cuồng Lan và Ti Tĩnh Uyên.
“Đến lượt bọn ta rồi à?” Ti Tĩnh Uyên lập tức khoác lấy cánh tay Ti Cuồng Lan, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra như bọn ta, từ lúc chào đời đã dính lấy nhau, đừng nói là thấy nhau, mấy sợi tóc trên đầu đệ ấy, ta còn rõ như lòng bàn tay, triệu hồi hai con tiểu yêu chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay sao.”
Ti Cuồng Lan ghét bỏ hất tay hắn ra: “Nếu huynh thật sự có mắt, đã không bị ta phạt chép bát tự của cô nương người ta rồi.”
“Huynh trưởng như cha, ta đây là vì quá quan tâm đến đệ thôi.”
“Bao nhiêu năm qua, huynh thử nghĩ xem giữa hai ta, ai mới là đứa ngỗ nghịch luôn gây họa cần người dọn dẹp?”
“Ờm… ngươi…”
“Cái gì?”
“Ý ta là đệ chắc chắn không phải rồi, nhưng ta cũng đâu đến nỗi nào…”
Ma Nha lo lắng kéo tay áo Đào Yêu: “Đại thiếu gia và nhị thiếu gia trông không giống loại người có thể triệu hồi được Nguyệt Đồng…”
Đào Yêu lại không lo, chỉ đá một cú vào mông Ti Tĩnh Uyên: “Nhiều lời thế làm gì, mau ngồi xuống!”
Trên trời, một vầng mây đen lại chầm chậm trườn qua, ánh trăng cũng nhạt đi vài phần.
Ti Cuồng Lan vén áo, khoanh chân ngồi trước chậu nước, Ti Tĩnh Uyên cũng không dám lắm lời nữa, lập tức ngồi phịch xuống, vươn cổ nhìn vào trong chậu. Ánh trăng trên mặt nước không ngừng gợn sóng khiến ánh mắt người ta dần mơ hồ, những ký ức đã lâu không chạm đến, tựa như dòng suối ngầm len lỏi, lặng lẽ trào dâng.
Lòng băng, trà cũ chỉ Tĩnh Uyên, Gươm máu, đao sương vượt Cuồng Lan… Tĩnh và động ngay từ đầu đã trao cho nhầm người, có lẽ cũng là dự báo cho vận mệnh suốt đời của hai huynh đệ họ, đó là không thể thuận theo lẽ thường.
Sau bảy tuổi, mất cha mẹ, huynh đệ nương tựa vào nhau, huynh trở thành kẻ nửa mạng, ta bèn vượt trùng trùng hiểm trở đi tìm cổ cầm không dây, chỉ mong giữ huynh bình an. Huynh nhìn như hoang đường ngỗ nghịch, thực ra bản tính thiện lương, tự do phóng khoáng, địa vị gia chủ với huynh chẳng khác nào xiềng xích to tướng, huynh không gánh nổi thì để ta gánh.
Ta không sợ thay huynh dọn dẹp hậu quả, chỉ sợ đến một ngày ngay cả cơ hội thu dọn cũng chẳng còn. Nghiêm khắc với huynh mọi bề, chẳng qua là mong huynh luôn được bình an. Huynh muốn ta thành gia lập thất, chỉ vì sợ rằng đến ngày buộc phải rời xa, phần đời còn lại của ta không ai bầu bạn, khiến huynh không yên lòng.
Huynh luôn dùng vẻ cợt nhả để che giấu nỗi bất an, nhưng quên mất rằng chúng ta đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ chỉ vì không xin được một vò rượu mà buồn bã, không còn là kẻ yếu đuối chỉ cần một cú đấm là ngã ngay. Có lẽ chúng ta đủ khả năng sống trọn vẹn một đời, không cần sớm lo hậu sự. Huynh còn sống, ta còn sống, tức là còn nhà để về. Huynh đệ là như thế.
Ánh trăng trong nước dường như là kẻ lắng nghe dịu dàng, im lặng dẫn dắt những tâm tư chôn sâu tận đáy lòng, từng dòng từng dòng phơi bày rõ ràng trước mắt.
Hai huynh đệ lặng lẽ nhìn mặt nước, Ti Tĩnh Uyên chưa từng có lúc nào yên tĩnh đến vậy, chăm chú nhìn bản thân trong nước không chớp mắt. Ngay cả vẻ mặt cũng thu lại khá nhiều, hiếm khi có vẻ trầm lắng như đang suy nghĩ điều gì, tựa như từ mặt nước ấy, hắn đã thấy được thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Cuối cùng, trong nước cũng có động tĩnh.
Ma Nha thở phào nhẹ nhõm: “A di đà Phật, ta chỉ sợ đại thiếu gia phân tâm lỡ miệng, nhị thiếu gia lại nhảy dựng lên đấm đại thiếu gia một cú thế thì hỏng bét.”
Đào Yêu cũng thở phào, cười nói: “Toàn là người thông minh, sao có thể không nhìn ra được.”
Sự yên tĩnh ngắn ngủi cuối cùng cũng bị tiếng cười lớn của Ti Tĩnh Uyên phá vỡ.
“Ha ha ha, ta đã bảo là chuyện dễ như trở bàn tay mà!” Ti Tĩnh Uyên nhảy cẫng lên, hớn hở nhảy nhót tới bên Ti Cuồng Lan, bất ngờ quàng lấy cổ hắn lắc mạnh: “Lan Lan, đệ xem chúng ta giỏi chưa kia! Vậy mà cũng triệu hồi ra được Yêu quái!! Mà còn là Yêu quái sống, biết bơi nữa cơ đấy!”
Nói rồi lại quay đầu hỏi Đào Yêu: “Không phải là cần ba cặp à? Ta có thể triệu hồi với người khác được không? Chuyện này vui quá đi mất, sao chỉ nhìn mặt nước thôi mà lại triệu hồi ra được Yêu quái thế chứ! Này, hay là ta với ngươi đi? Dù sao chúng ta cũng là huynh muội hữu danh mà, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không ít ngày rồi, chắc chắn cũng triệu hồi được!”
“Không.” Đào Yêu bĩu môi: “Điều kiện để triệu hồi Nguyệt Đồng là ‘có thể thấy nhau’, thế nên ngươi phải trả lại hết chỗ tiền ta đã mất trong chuyến này đã. Không thì dù ta có trừng mắt đến xuyên cái chậu, cũng chỉ nhìn thấy bốn chữ ‘nợ nần trả tiền’, tuyệt đối không thấy nổi ngươi.”
“Ta bảo sẽ trả rồi mà!”
“Trả rồi hẵng nói.”
“Ngươi chui vào mắt tiền rồi hả!”
“Ta thích chui đó, hề hề, ta vui mà.”
“Còn thời gian đùa cợt nữa à?” Ti Cuồng Lan hất Ti Tĩnh Uyên ra, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Mây lại đang kéo đến rồi.”
Mọi người ngẩng lên nhìn, quả nhiên là vậy, đám mây ban nãy không biết bị sức mạnh gì thổi tan giờ lại đang tụ về, ánh trăng dường như cũng mờ đi đôi chút.
Liễu Công Tử tiện tay kéo Đào Yêu lại: “Ngươi cũng ra tay đi.” Không đợi nàng từ chối, đã ấn nàng ngồi xuống bên chiếc chậu thứ ba.
“Đợi đã.” Đào Yêu lại ngẩng lên nhìn trời, trầm ngâm chốc lát, rồi đột ngột vẫy tay gọi Ma Nha và Cổn Cổn: “Hai ngươi cũng qua đây ngồi.”
Liễu Công Tử ngạc nhiên: “Không phải mỗi chậu chỉ hai người sao?”
“Không còn nhiều thời gian.” Đào Yêu bình thản nói: “Ta cũng thử pháp môn bí truyền của ta xem, biết đâu có thu hoạch bất ngờ.”
Nàng lại mỉm cười với thiếu niên: “Đúng không? Lúc trước các ngươi cũng là bỗng nhiên nổi hứng mà mới có được bé mập nhà các ngươi đó.”
Thiếu niên không biết phải đáp thế nào, chỉ chắp tay cầu nàng nhanh chóng bắt đầu, dù là pháp môn bí truyền hay gì, nếu đợi thêm chút nữa, ánh trăng sẽ lại bị che khuất mất.
Đội ăn mày Đào Đô gồm ba người một hồ ly cùng nhau vây quanh chậu nước.
“Bốn người chúng ta cùng nhìn?” Ma Nha càng nghĩ càng rối: “Bốn cặp mắt? Phải tính sao đây? Ai nhìn ai chứ?”
“Muốn nhìn ai thì nhìn người đó, nhìn thấy là được.” Đào Yêu búng trán cậu một cái: “Làm y như ngươi vừa làm đó, nhìn.”
Liễu Công Tử nhún vai, còn có thể sao nữa? Mấy suy nghĩ trong đầu nàng luôn nằm ngoài dự đoán, vậy thì bốn cặp mắt cứ nhìn nhau hỗn loạn đi.
Đào Yêu chống cằm, trừng mắt nhìn mặt nước không chớp. Liễu Công Tử cũng bắt chước theo, hận không thể dùng tay căng mí mắt ra, miệng thì lầm rầm “Nhanh lên nào! Tiểu yêu quái có mắt mau ra đây!”
Ma Nha và Cổn Cổn không dám lơ là, chăm chú dán mắt xuống mặt nước, mặt Cổn Cổn suýt thì dính luôn vào trong nước.
Không có động tĩnh...
Lại nhìn, vẫn không thấy gì.
Ma Nha lẩm bẩm: “Đã bảo hai người ít nói xấu nhau rồi, bây giờ dẫu có thể thấy nhau thì thấy được cũng chỉ là cái cảnh ngươi mắng ta, ta đấm ngươi, bảo sao không triệu hồi nổi.”
“Câm miệng. Không phải lỗi của ta.” Đào Yêu phủ nhận.
“Không phải lỗi của ngươi, chẳng lẽ là lỗi của ta?” Liễu Công Tử cũng chống cằm, nếu không phải đang phải nhìn mặt nước, chắc chắn đã lườm cho nàng mấy cái rồi.
Đào Yêu bĩu môi, khoé miệng bỗng nở nụ cười mờ ám: “Cũng đúng, nếu đổi ta thành A Sửu, à không đúng, phải là Thạch Thiết Lam, ngươi mà cùng nàng triệu hồi thì chắc Nguyệt Đồng đã ra từ lâu rồi.”
Tay Liễu Công Tử trượt một cái, suýt chút nữa đâm đầu vào chậu nước: “Ngươi không say sao?” Hắn kinh ngạc ngẩng lên.
“Nhìn mặt nước, đừng nhìn ta.” Đào Yêu không buồn ngẩng đầu: “Ta quả là có say, nhưng ta say nhanh tỉnh cũng nhanh. Ngươi đã không kéo nhị thiếu gia nhà ta ra xa một chút để nói chuyện riêng lại chẳng biết hạ giọng, đêm hôm khuya khoắt yên tĩnh thế, ta muốn không nghe cũng không được, không thể trách ta.”
“Đồ ranh con quỷ quyệt!” Liễu Công Tử nghiến răng quay mặt lại nhìn nước, không ngờ chuyện quá khứ hắn không muốn ai biết lại bị nghe lén, cảm giác này chẳng khác gì tr*n tr**ng chạy giữa đường. Với tính tình nha đầu chết tiệt kia, về sau có thêm một lý do nữa để cười nhạo hắn rồi. Sớm biết thế thì đêm đó đã bớt uống vài chén...
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Ma Nha không dám ngẩng đầu: “Không thể tập trung một chút sao, lại còn tám chuyện à?”
Chỉ có Cổn Cổn là chăm chú nhất, vẫn không rời mắt khỏi mặt nước, đuôi vẫy đều đều.
Đào Yêu bĩu môi: “Ừ, trong chúng ta, ngươi là vô dụng nhất, nhưng nói nhiều nhất, chỉ biết quở trách người khác. Đợi làm đủ một trăm việc rồi chúng ta thoát thân, lúc đó ngươi đi tụng kinh trong bụng Liễu Công Tử nhé.”
Ma Nha nghe vậy lại bật cười: “Liễu Công Tử sẽ không ăn ta đâu.”
“Ngươi nghe lời đồn ở đâu thế!” Liễu Công Tử sống chết không chịu nhận.
“Từ lúc ta đến Đào Đô, những việc ngươi giúp Đào Yêu làm đã hơn một trăm việc lâu rồi. Ngươi không đếm, nhưng ta nhớ rõ.”
“Ê, trên đầu trọc nhà ngươi lại có tâm cơ đến thế hả?”
“Hề hề, nếu thật sự muốn ăn ta thì cần gì giới hạn một trăm việc; nếu thật sự muốn ăn ta, thì cần gì cứ lo ta sống chết, lúc bị Quai Long liên lụy rơi xuống nước, thì cứ để ta chết đuối là xong; lúc bị Ảo Cơ bắt đi, thì cứ để nàng bắt đi là được rồi; cũng không cần canh chừng cả đêm ngoài phòng Hề Nang; càng không cần dùng loại giấy đắt đỏ ấy đặt lên người ta, nói là không chịu được lòng tốt của ta. Thật ra ta biết hết, ta luôn biết. Đào Yêu, ngươi sợ lúc ta gặp nguy hiểm sẽ không tìm ngươi kịp. Ngươi và Liễu Công Tử tuy thường mắng ta, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc các ngươi sẽ liều mạng bảo vệ ta.”
“Cảm giác này… thật lạ quá, thì ra ánh trăng treo trên trời và ánh trăng rơi vào trong chậu nước lại mang đến cảm giác không giống nhau. Nhìn lâu rồi, như thể đôi mắt cũng uống rượu say, mọi thứ xung quanh bắt đầu chao đảo, đến cả trong lòng cũng thấy ấm áp hẳn.”
Sau những lời của Ma Nha nói, Đào Yêu càng không dám ngẩng đầu, sợ rằng vừa ngẩng lên sẽ lộ ra vẻ lúng túng vì bị nhìn thấu. Thì ra cậu biết hết.
“Ha ha, không ngờ lại bị tiểu hòa thượng nhìn thấu chứ gì, cứ tưởng cậu ta ngây thơ dễ lừa nhất, ai ngờ trong lòng cậu ta lại sáng như gương.”
Liễu Công Tử cố ý cười lớn thật lố lăng, nhưng thực ra lại lén lau khóe mắt. Tiểu Ma Nha của bọn họ, từ trước tới nay vẫn luôn nhìn rõ mọi thứ.
Đào Yêu khẽ lắc đầu mỉm cười.
Không chỉ Ma Nha, Liễu Công Tử ngươi cũng nhìn rõ ràng lắm chứ. Ta là tảng đá nằm sâu dưới lớp băng, dù đào lên bao nhiêu lớp cũng không thấy đáy, vậy nên ngươi dứt khoát không đào nữa. Rõ ràng biết ta là kẻ vung đao dứt khoát, vô tình lạnh lẽo, rõ ràng biết tiếng xấu của ta lan xa chẳng ai ưa nổi, rõ ràng biết ta là biến số lớn nhất trong Đào Đô, là họa hay phúc còn chưa rõ ràng, vậy mà ngươi vẫn dạy ta bơi hết lần này đến lần khác, sợ rằng đến ngày nào đó không kéo nổi ta lên nữa, ta sẽ chết thật.
Phải chăng ngay cả bản thân ngươi cũng nghĩ rằng, ngươi chỉ đang bù đắp tiếc nuối với A Sửu qua ta. Giờ ta nói cho ngươi biết, không phải đâu. Cho dù không có A Sửu, ngươi cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà cứu lấy ta, cứu lấy Ma Nha và Cổn Cổn, cứu lấy tất cả những ai ngươi đã để trong lòng, bất chấp hiểm nguy. Không phải vì áy náy mà là vì bản chất ngươi là một con rắn tốt như vậy đấy.
“Thì ra ngươi nói Liễu Công Tử là con rắn tốt nhất thế gian không phải là để chọc ta vui...” Liễu Công Tử bật cười. Trong ánh trăng ngày một sáng rõ, lời trong lòng Đào Yêu như một cơn gió, không cần lắng tai nghe, đã trực tiếp thổi vào lòng hắn.
Đào Yêu à, ta biết ngươi một lòng muốn cứu sống bọn họ cùng Nguyệt Đồng, không chỉ vì hơn chục mạng người, mà bởi vì ngươi cũng giống như bọn họ, thật lòng yêu quý cái nơi gọi là “đạo quán Tùy Ý” ấy, không đành lòng để nó cứ thế tan biến.
Nói cho cùng, nơi như thế thì ai mà không thích chứ? Những lời động viên và sự đồng hành xuất hiện bất cứ lúc nào, niềm vui chẳng bao giờ giảm đi dù có khó khăn đến mấy, đèn sáng và canh nóng luôn đợi sẵn dù có về muộn thế nào, rồi cả mấy mảnh giấy màu lấp lánh tung bay, dù trăm năm trôi qua vẫn khiến ta lưu luyến.
Còn ngươi, đù ngươi là Yêu đồ diệt quỷ của thành Đào Đô hay là thần y, có quá khứ không ai hay biết ra sao, trong mắt ta, ngươi mãi là cô bé áo đỏ có nụ cười cong như trăng khuyết, luôn đùa giỡn nhảy nhót cùng ta, ham ăn ham chơi, miệng lại độc, bày ra vẻ chẳng coi ai ra gì, nhưng luôn âm thầm khâu vá từng vết nứt, đau buồn, tiếc nuối, hiểm độc, toàn là những căn bệnh ngươi từng đã chữa.
Còn bản thân ngươi thì sao? Nếu quá khứ chẳng muốn cho ai biết của ngươi cũng là căn bệnh khó trị nhất, vậy thì xin ngươi đừng một mình chống đỡ nữa, bởi vì chúng ta luôn ở bên ngươi. Dù chẳng phải người lớn lao gì, nhưng chúng ta có đạo quán Tùy Ý của riêng mình. Chỉ cần ngươi vui, cho dù thứ khiến ngươi vui là một bát mì hay một người, chúng ta cũng sẽ vì ngươi mà tung giấy màu lấp lánh ăn mừng. Ngươi từng thấy ta trong bộ dạng thảm hại nhất, cũng thấy Ma Nha vào lúc nguy hiểm nhất, thậm chí còn ở lại bên cạnh Cổn Cổn khi chẳng còn gì cả, từng cho vô số Yêu quái từng tuyệt vọng một cơ hội làm lại cuộc đời.
Vì vậy, chúng ta cũng sẽ không chê ngươi nếu một ngày nào đó ngươi cũng thảm hại như thế. Chỉ cần ngươi còn muốn gặp chúng ta, chúng ta sẽ không rời đi. Chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ mãi không buông tay, cho đến khi kéo được ngươi ra khỏi vực sâu.
Phải đấy phải đấy! Chúng ta sẽ luôn bên nhau, cho dù sau này thật sự đi ăn xin, thì cũng sẽ chia nhau một bát cơm làm bốn phần đó! Ta vẫn sẽ giúp rửa chén như trước, ta biết Đào Yêu ngươi ghét rửa chén nhất mà. Nhưng nếu ta dùng đuôi lau chén thì ngươi không được mắng ta đâu nhé! Ta đâu có cố ý rụng lông, hì hì.
Từng lời, từng chữ, Đào Yêu đều nghe thấy rõ ràng. Ánh trăng lắc lư trước mắt, từng vòng hào quang năm màu từ trong nước bay lên như vỗ cánh, đúng vậy, thật sự là bay lên. Nàng dụi mắt thật mạnh, lại dụi tai, tự hỏi có phải nhìn lâu quá nên sinh ra ảo giác không, đến cả Cổn Cổn cũng biết nói rồi?!
Nàng lắc đầu, ngẩng lên liếc nhìn bên cạnh, ánh sáng rực rỡ càng rõ ràng hơn, như một đôi cánh khổng lồ đang nhẹ nhàng vỗ, bao lấy cả bốn người bọn họ. Nhưng mấy người Liễu Công Tử rõ ràng đều đang cúi đầu nhìn mặt nước, môi cũng chẳng mấp máy chút nào. Vậy những lời vừa nãy nàng nói... họ nói... là ảo giác mà người triệu hoán Nguyệt Đồng nhất định phải trải qua ư?
Nhưng mà... nàng rơi vào ảo giác từ lúc nào chứ?
Mà… điều đó có nghĩa là…
Họ đã thành công rồi sao?
Hơn nữa, đôi cánh sặc sỡ kia... chẳng lẽ thật sự là điều nàng hằng mong muốn?
Khi đầu óc còn đang mù mịt, ánh sáng đủ màu xoay vòng trong nước bất ngờ hợp thành một luồng, xuyên qua mặt nước vọt lên không trung, rồi nổ tung như pháo hoa. Không chỉ thắp sáng bầu trời đêm, mà ngay cả mắt và đầu óc cũng sáng bừng theo.
Bốn người trước chậu nước lúc này như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, đồng loạt ngẩng đầu. Giữa không trung nào có pháo hoa, chỉ thấy một đôi chim lớn năm màu đang vỗ cánh bay vòng tròn, đuôi dài vẽ thành vệt sáng rực rỡ phía sau, nhìn thế nào cũng giống thần vật giáng trần, chỉ nhìn một lần là đủ khắc sâu trong lòng.
Hữu Khuyết và thiếu niên đứng cạnh vừa kích động vừa ngờ vực, đồng loạt bụm miệng không nói nên lời.
“Cái này… cái này là cái gì vậy?” Ti Tĩnh Uyên luôn là kẻ biểu cảm khoa trương nhất, chỉ tay về phía “thần điểu” giữa không trung, vẻ mặt không tin nổi: “Phượng hoàng trong truyền thuyết ư? Nhưng Phượng hoàng không phải xuất hiện từ trong lửa sao? Sao lại từ chậu nước bay ra?”
Ti Cuồng Lan đè nén sự kinh ngạc trong lòng, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Bốn người họ… quả thật rất đặc biệt.”
Liễu Công Tử chớp mắt thật mạnh, xác nhận mình không nhìn nhầm, vậy mà vẻ mặt chẳng phải là vui mừng mà là... như vừa uống nhầm thuốc độc: “Xong rồi, không phải Nguyệt Đồng! Sao lại là hai con chim?” Mặt mày hắn bí xị nhìn Đào Yêu: “Chẳng lẽ hồi trước chúng ta thật sự nói xấu nhau quá nhiều à?”
Hắn đột nhiên lại thấy không đúng: “Miệng quạ thì cũng phải bay ra hai con quạ chứ? Sao lại là hai con chim sặc sỡ thế này?”
Lời nói vớ vẩn của hắn cũng làm Ma Nha hoang mang theo, sốt ruột nói: “Đào Yêu, có phải chúng ta làm sai chỗ nào rồi không? Ngay cả Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia còn thành công, lẽ ra chúng ta không thể thất bại chứ, sao lại ra hai con chim?”
Hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, càng sốt ruột hơn: “Xong rồi xong rồi, mặt trăng chỉ còn lại một mẩu nhỏ! Giờ làm sao đây?!”
Nói xong hắn lại nhớ đến cảnh vừa nãy, ngập ngừng hỏi: “Trước khi chim bay ra, có phải chúng ta nói với nhau rất nhiều điều không? Nhưng vừa bị hai con chim kia dọa, ta lại thấy mơ hồ, là ta nghe nhầm hay là bị ảo giác thật rồi?”
“Đúng đúng, ta cũng có cảm giác y như vậy.” Ma Nha vừa nói xong, Liễu Công Tử đã gật đầu lia lịa: “Ta cảm giác nước miếng sắp khô hết rồi, vậy mà ta đã nói gì chứ?” Hắn lại trừng mắt nhìn Đào Yêu: “Ngươi cũng vậy sao?” Nói rồi lại quay đầu nhìn về phía hai huynh đệ họ Ti cách đó không xa: “Hai vị thiếu gia, các ngươi có nghe thấy bọn ta nói chuyện không?”
Ti Tĩnh Uyên lắc đầu: “Lúc đầu các ngươi có nói mấy câu, nhưng sau đó thì cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào chậu nước, chẳng nói gì cả.”
Quả nhiên là ảo giác! Ma Nha gãi đầu nói với Liễu Công Tử: “Ta thậm chí còn nghe thấy Cổn Cổn nói chuyện nữa…”
“Ta cũng vậy.” Liễu Công Tử nghĩ ngợi rồi nói: “Cái gọi là ‘có thể thấy nhau’, chẳng lẽ là kiểu thấy như vậy sao?” Hắn lại gõ nhẹ vào đầu: “Đáng giận, ta rốt cuộc đã nói cái gì vậy…”
“Có lẽ là thành tâm nguyền rủa Đào Yêu cả trăm lần cũng nên?”
“Xì! Biết đâu là ngươi chửi bọn ta cả trăm lần cũng nên! Bình thường không dám nói, nên mới nhân cơ hội này phát tiết hết bức xúc bấy lâu chứ gì!”
“Ta đâu có bức xúc gì! Không đúng, dù ta có nói mớ cũng chưa từng chửi các ngươi bao giờ!”
Bọn họ nói chuyện vô cùng ồn ào, còn Đào Yêu thì chẳng buồn để ý đến, chỉ chăm chú nhìn đôi chim lớn rực rỡ kia, sau đó lại đứng dậy xoay đi xoay lại mấy lần để xác nhận, cuối cùng vì quá phấn khích mà bật người nhảy cao ba thước, rồi mặc kệ ai đang đến gần, nàng lao tới ôm chầm lấy đối phương, vui sướng kêu lên: “Phát rồi phát rồi, lần này đúng là phát rồi!”
Lưng Ti Cuồng Lan bị nàng vỗ kêu “bốp bốp”, hắn hờ hững nói: “Phát gì thì phát, đừng phát điên là được.”
Lúc này Đào Yêu mới nhận ra người mình ôm là ai, lập tức đỏ bừng mặt, vội đẩy hắn ra. Giải thích cũng không được, không giải thích cũng không xong, nàng đành cười gượng, giữ nguyên bộ dạng mặt dày quen thuộc: “Hi hi, hôm nay có phát điên cũng đáng, vì chúng ta đã gặp đại vận rồi!”
“Sao lại nói vậy?” Ti Cuồng Lan thấy nàng vui vẻ như vậy, tuy kết quả không như dự đoán, nhưng trong lòng đã yên tâm được phần nào.
Ánh sáng ngũ sắc phản chiếu trong mắt Đào Yêu, ánh nhìn của nàng đầy hưng phấn, chăm chú dõi theo từng đường bay lượn của cặp đại điểu trên không: “Cực phẩm của Nguyệt Đồng, gọi là Mục Hoàng, quanh thân tỏa ngũ sắc, dáng như thần điểu…” Nàng ngừng lại, giống như đang đọc thuộc bài mà bất chợt quên mất câu kế tiếp, nghĩ một lúc mới tiếp tục: “Nhưng dù triệu hồi cả vạn lần cũng chưa chắc xuất hiện, người có duyên sẽ được gặp, không mắt cũng sinh mắt, âm dương không rời, công dụng vô cùng lớn, tuy là yêu vật nhưng đến tiên dược cũng khó sánh bằng.”
Ti Cuồng Lan hơi sững lại: “Cực phẩm của Nguyệt Đồng?”
“Ngươi muốn nói, đôi chim lớn này là cực phẩm trong Nguyệt Đồng?” Ti Tĩnh Uyên ghé tới suy đoán: “Cái gọi là vận may ngập trời, là vì triệu hồi cả ngàn vạn lần cũng chưa chắc gọi ra được… loại yêu vật gọi là Mục Hoàng?”
“Mục Hoàng?” Liễu Công Tử mờ mịt, vỗ vai Ma Nha: “Ngươi từng nghe nói chưa?” Ma Nha lắc đầu: “Chưa từng. Quê bọn mình cũng chưa bao giờ thấy loại yêu vật này.”
“Ghi chép về Nguyệt Đồng, đoạn này nằm ở phần sau, lại còn được bổ sung bằng một hàng chữ nhỏ không mấy nổi bật. Nếu không phải vì khả năng xuất hiện quá thấp, chắc chẳng để đến phần sau mới thêm vào.” Đào Yêu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt nàng thì không thể nào kìm được: “‘Có thể thấy nhau’ là điều kiện để triệu hồi Nguyệt Đồng, còn điều kiện triệu hồi Mục Hoàng thì không ai biết cả. Trong đoạn bổ sung cũng chỉ có đúng một câu ‘người có duyên sẽ được’. Thế nào là có duyên, thật sự quá khó để đoán.”
Nàng nhìn sang Liễu Công Tử và Ma Nha, cười xấu xa: “Bây giờ nghĩ lại, biết đâu thật sự phải là mấy tên vừa nói xấu nhau không ngớt nhưng lại không rời bỏ nhau như các ngươi mới có thể gọi ra ‘cực phẩm của Nguyệt Đồng’ này.”
Liễu Công Tử vẫn lắc đầu: “Ta vẫn thấy không thể có chuyện thứ được gọi ra bằng cách nói xấu nhau lại xinh đẹp đến thế này. Hay là do đông người nên sức mạnh tăng lên?”
“Không phải.” Thiếu niên phủ nhận: “Trước kia bọn ta từng vì tò mò mà thử để một nhóm cùng triệu hồi Nguyệt Đồng, kết quả chỉ thấy ánh sáng hỗn loạn, nửa con Nguyệt Đồng còn không gọi ra được, chưa nói gì đến Mục Hoàng thần kỳ thế này.”
“Ra là vậy à…” Liễu Công Tử bĩu môi: “Dù sao ta cũng không tin chúng được gọi ra bằng mấy lời chửi rủa đâu.”
“Tin hay không cũng chẳng sao cả, quan trọng là chúng đã xuất hiện rồi.” Mắt Ma Nha sáng rực, cực kỳ háo hức nhìn Đào Yêu: “Vậy là chúng ta không chỉ không thất bại, mà còn gọi ra được Mục Hoàng mạnh hơn cả Nguyệt Đồng, vậy là bé mập của Hữu Khuyết được cứu rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Đào Yêu tâm trạng vô cùng tốt: “Có nó rồi, cộng thêm hai cặp Nguyệt Đồng trước đó là đủ rồi.”
“Thật sự đủ rồi sao?” Hữu Khuyết xúc động đến mức giọng cũng run lên.
“Thật sự có thể chữa khỏi cho bé mập rồi sao?” Thiếu niên kia cũng không giấu nổi vui mừng.
Đào Yêu kiên định gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Xem ra cuối cùng ta cũng hiểu vì sao trước giờ ta cứ đánh bạc là thua, thì ra là vận may đều tích lại cho đêm nay!” Nàng ngước nhìn hai con thần điểu rực rỡ giữa không trung, ánh mắt chẳng khác gì quỷ đói gặp đồ ăn ngon, lộ ra vẻ thèm thuồng: “Các ngươi không biết thứ này đem chế thuốc hay cỡ nào đâu. Nguyệt Đồng dùng làm thuốc, ta chỉ có thể trị được các bệnh mắt thông thường cho bệnh nhân; còn Mục Hoàng mà làm thuốc, đừng nói là yêu vật mắc bệnh mắt, ngay cả lão Thiên Đế bị mù cũng sẽ mọc lại cặp mắt mới. Khi ấy, đến cả lão cũng nợ ta, Đào Yêu, một món nợ nhân tình to đùng! Mà cho dù không phải lão, bất cứ vị đại thần nào khác tới tìm ta trị mắt, ta cũng phát tài rồi!”
Nàng càng nói càng hưng phấn, như thể sắp có một nhân vật lớn bị mù mò tới tìm nàng chữa mắt vậy.
Ma Nha càng nghe càng thấy sai sai, vội kéo nàng lại: “Dừng ngay! Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao nghe như thể ngươi chuẩn bị chiếm luôn đôi Mục Hoàng này làm của riêng thế hả?”
Bị hắn ngắt lời, vẻ mặt lâng lâng của Đào Yêu lập tức cứng lại, rồi biến mất trong ánh mắt của Hữu Khuyết và thiếu niên, haizz… hình như… nghĩ hơi nhiều thật, hết cách rồi, đó là bản năng mà.
“Chỉ nói một chút cũng không được sao!” Đào Yêu hất tay Ma Nha ra, bước đến trước chậu nước. Nàng nhìn hai cặp Nguyệt Đồng còn đang tung tăng bơi lội trong nước, cố ổn định lại tinh thần, rồi giơ tay ra, ngón tay nhẹ nhàng ngoắc lên phía trên, hô một tiếng: “Lên!” Hai cặp Nguyệt Đồng lập tức bay khỏi mặt nước, lao thẳng về phía Mục Hoàng trên không, trông chẳng khác nào những chú gà con nôn nóng lao vào lòng mẹ.
Bốn Nguyệt Đồng thì bị hai cánh của Mục Hoàng nhẹ nhàng ôm trọn vào giữa. Thấy thế, Đào Yêu bèn gọi lớn về phía Hữu Khuyết: “Đưa hai bé mậpcủa các ngươi lại đây.”
Hữu Khuyết vội vàng lấy từ trong giỏ mây ra hai con Nguyệt Đồng chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, dè dặt đưa đến trước mặt Đào Yêu. Chỉ thấy nàng lập tức lôi từ trong túi vải ra hai viên thuốc vàng óng, lần lượt nhét vào mắt hai bệnh nhân, rồi ôm lấy cả hai. Theo sau tiếng kêu kinh hãi của Hữu Khuyết, hai bé Nguyệt Đồng xám xịt bị nàng nhẹ nhàng búng lên trời, chuẩn xác rơi vào giữa vùng giao nhau giữa Mục Hoàng và các Nguyệt Đồng đang dần hòa làm một.
Lúc này, chỉ thấy ánh sáng trên không càng lúc càng chói lòa. Mục Hoàng ôm lấy đám Nguyệt Đồng cũ mới mà xoay tròn không ngừng, giống hệt một đóa hoa nở rộ. Khi ánh sáng rực rỡ đến mức dường như có thể chói lòa cả bầu trời, một tia sáng vàng sắc bén vụt qua, trên không trung lập tức khhông còn thấy bóng dáng Mục Hoàng hay Nguyệt Đồng nữa, chỉ còn lại một khối cầu ánh sáng màu vàng, trông hệt như một con mắt, sống động lạ thường, thậm chí còn giống mắt thật đến nỗi còn tò mò đảo qua đảo lại, quét nhìn từng người dưới mặt đất.
Đào Yêu phủi tay: “Linh dược xuất thế, đại công cáo thành.” Nhưng vừa dứt lời, nàng đã vỗ trán cái bốp: “Suýt nữa quên mất, còn một bước cuối cùng.” Mọi người vừa thở phào thì bị một câu của nàng làm căng thẳng trở lại.
“Còn thiếu gì thế?” Liễu Công Tử sắp phát điên, sợ nàng lại bảo hắn ra ngoài “tiêu cơm” gì đó, hắn thật sự không tiêu nổi nữa rồi!
Đào Yêu quay đầu, chỉ vào Hữu Khuyết và thiếu niên: “Hai bé mậpcủa các ngươi thì sống được rồi, nhưng nếu muốn trị khỏi hẳn đôi mắt của hai ngươi, thì vẫn phải tìm một thứ trời sinh một cặp để làm thuốc dẫn.”
Lúc này mọi người mới nhẹ nhõm. May mà không phải là yêu cầu gì quá khó hoặc quá kỳ quái.
“Hồ lô lúc trước có dùng được không?” Hữu Khuyết vội hỏi.
“Không được. Linh khí trong chúng đã tiêu tán từ lâu rồi, cho dù chưa tiêu, cũng không thể chịu nổi dược tính của Mục Hoàng.” Đào Yêu lắc đầu.
Mọi người bắt đầu quay cuồng suy nghĩ, cố tìm ra thứ gì có thể xem là “trời sinh một cặp” mà lại có thể dùng ngay.
“Đũa được không?” Liễu Công Tử đề xuất.
“Không được…”
“Thìa thì sao?” Ma Nha rất nghiêm túc.
“Không được…”
“Giày được chứ?” Ti Tĩnh Uyên thậm chí còn giơ chân mình lên.
“Ngươi muốn làm nó chết ngạt à?”
“….”
Thiếu niên nhìn quanh một vòng, mặt mày u ám: “Nếu cái ao ngày trước còn, có lẽ thứ dùng đài sen song sinh. Nhưng bây giờ… thật sự không nghĩ ra thứ nào khác.”
Hữu Khuyết cũng muốn đến vỡ đầu, nhưng càng sốt ruột càng không nghĩ ra nổi thứ hữu dụng, cuống lên đến mức chạy vòng vòng tại chỗ.
Đào Yêu xoay trước nghĩ sau, bỗng trong lòng chợt lóe sáng, khi ánh mắt nàng đang quét quanh đầy căng thẳng, thì lại rơi vào người Ti Tĩnh Uyên, phát hiện Ti Cuồng Lan cũng đang nhìn về phía Ti Tĩnh Uyên, ánh mắt hai người lại một lần nữa đồng thời hội tụ vào một điểm. Nhưng Ti Cuồng Lan chỉ hơi nhíu mày một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, như thể đã giao chuyện mà cả hai cùng nghĩ đến cho nàng quyết định.
Không chút do dự, Đào Yêu bước đến túm lấy Ti Tĩnh Uyên: “Từ lúc chúng ta chia tay ở Lạc Dương đến giờ, tất cả đồ ngươi mang theo đều vẫn còn chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Ti Tĩnh Uyên bị nàng kéo đến mức sợ hãi: “Đồ của ta tất nhiên phải mang theo suốt rồi… trừ tiền bị trộm với cái cặp đao chết tiệt ta mua cho các ngươi.”
“Mấy thứ đó không quan trọng.” Đào Yêu càng túm chặt hơn: “Cặp thẻ Đào Hoa có còn trên người ngươi không?! Ta nhớ hồi đó ngươi coi nó như báu vật, đến lúc chia tay cũng chưa từng lấy ra.”
Sắc mặt Ti Cuồng Lan hơi thay đổi. Rõ ràng là chuyện đã đoán ra từ sớm, nhưng khi nàng thật sự nói ra miệng, không hiểu sao trong lòng hắn vẫn chùng xuống một thoáng.
“Hả? Cái đó à?” Ti Tĩnh Uyên bất giác do dự.
“Còn hay không?!” Sắc mặt Đào Yêu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Còn…” Ti Tĩnh Uyên không tình nguyện gật đầu.
Thấy sắc mặt nàng dịu xuống, hắn mới được buông ra. Đào Yêu chìa tay: “Đưa ta.”
“Phải lấy cái đó sao…” Ti Tĩnh Uyên lầu bầu, lục lọi hồi lâu trong thắt lưng, cuối cùng không cam lòng lấy ra cặp thẻ Đào Hoa, trong mắt rõ ràng là vạn lần không nỡ.
Đào Yêu mặc kệ hắn có tiếc hay không, giật lấy luôn. Trên thẻ vẫn là hai cành hoa đào y hệt nhau, sống động như thật. Cảnh tượng cùng rút thẻ với Ti Cuồng Lan hồi còn ở “chợ Thần Tiên” vẫn còn rõ mồn một. Thậm chí cả bức “Thần nữ đồ” mà hắn tùy tiện vẽ trong Tùng Hạc Đình cũng như hiện ra trước mắt…
Đêm đó, giữa ánh đèn rực rỡ, đông vui rộn ràng, là một trong ba khoảnh khắc nàng vui vẻ nhất trong đời, một đoạn ký ức mà chỉ cần nghĩ đến, khóe môi lại không kiềm được mà cong lên.
Nhìn tấm thẻ gỗ nhỏ nằm trong tay, nàng bất chợt dâng lên một nỗi tiếc nuối kỳ lạ.
“Ta mở quầy ở chợ Thần Tiên bao nhiêu năm, chỉ có hai vị là cặp đôi duy nhất rút trúng cặp thẻ Đào Hoa đó đấy! Đây là cặp linh thẻ linh nghiệm nhất trong thẻ Nguyệt Lão đó! Hai vị chắc chắn sẽ kết duyên trăm năm, trời sinh một đôi!” lời còn kích động hơn cả hai người họ của ông chủ mập lúc đó vẫn còn vang bên tai.