9.
Ngay khoảnh khắc nàng thất thần ấy, ánh mắt của Ti Cuồng Lan cũng dừng lại trên cặp thẻ Đào Hoa trong tay nàng, như muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã biến mất, để lại gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
“Ngươi định dùng bọn chúng làm thuốc dẫn thật sao?” Liễu công tử buột miệng hỏi: “Đây là cơ duyên trời ban đấy, ngươi không cần nữa à?”
“Đúng vậy, dù chỉ là một trò chơi nhưng luôn cảm thấy đây cũng là thứ được định sẵn trong âm dương…” Ngay cả Ma Nha cũng cảm thấy tiếc nuối: “Chỉ có thể chọn bọn chúng thôi sao?”
“Phải đó phải đó, của trời cho không thể nói bỏ là bỏ được, không may mắn đâu!” Ti Tĩnh Uyên vẫn còn cố gắng thuyết phục lần cuối, hận không thể giật lại thẻ Đào Hoa trong tay nàng: “Vẫn còn thời gian mà, nghĩ thêm một chút đi, thứ sinh ra một đôi vốn trời định đâu phải chỉ có mỗi bọn chúng.” Hắn vừa nói vừa quay đầu hét lên với Ti Cuồng Lan: “Lan Lan, đệ nói gì đi chứ! Trong này còn có một tấm là đệ tự tay rút ra đó, đệ không thấy tiếc sao?”
Thế nhưng Ti Cuồng Lan chẳng nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn Đào Yêu một cái.
Đào Yêu siết chặt thứ nhỏ xíu trong tay, bất ngờ lớn giọng quát: “Mấy người các ngươi ở đây làm cái gì thế hả! Đúng ra phải cảm ơn ta đã nhớ ra vẫn còn thứ này mới đúng! Trời sắp sáng rồi, đi đâu tìm được thứ trời sinh một cặp nào hợp hơn bọn chúng nữa! Không định cứu người nữa sao?!”
Nàng dứt lời, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, xoay người bước đến bên dưới đôi mắt lấp lánh lơ lửng giữa không trung. Trước khi động thủ, nàng lại nghiêng mặt, lạnh nhạt nói: “Người có duyên thì dù không có cặp thẻ Đào Hoa vẫn có thể bên nhau, người vô duyên thì cho dù có ôm trong người cả vạn cặp cuối cùng cũng sẽ chia xa. Những chuyện hư vô phiêu miểu như thế, không cần xem trọng quá.”
Khóe môi nàng lại nhếch lên, nheo mắt nghịch ngợm với mọi người: “Dù sao thì… mạng người vẫn quan trọng hơn đào hoa, đúng không nào?”
Nàng lại trở về dáng vẻ vốn có rồi, phải không? Góc lòng nặng trĩu trong tim Ti Cuồng Lan cuối cùng cũng rơi xuống đất, hoặc có thể nói… đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Cũng trong khoảnh khắc đó, một chút tình duyên từng len lén nhen nhóm trong lòng hắn đã bị chôn vùi.
Hắn mỉm cười, không đau khổ, chỉ là bỗng chốc quay lại nơi khởi đầu, rồi nhận ra người lẽ ra phải sánh vai cùng mình giờ chẳng còn bóng dáng. Cảm giác hụt hẫng ấy thật sự khó xua đi. May mà không ai nhận ra.
Không rõ nguyên do trong lòng, Hữu Khuyết và thiếu niên muốn mở miệng cũng không xen lời được, chỉ có thể lo lắng chờ đợi. Những người khác thì tiếc nuối, không nỡ, chỉ chăm chú nhìn nàng, xem rốt cuộc nàng sẽ sắp đặt thế nào cho đôi sinh linh nhỏ bé ấy. Bọn họ biết chỉ cần nàng đã quyết, thì nhất định phải làm đến cùng, không ai có thể thay đổi được ý nàng.
Đào Yêu quay người lại, chìa hai tay ra, đặt từng thẻ Đào Hoa vào lòng bàn tay. Nàng quay lưng về phía mọi người, không rõ đã dùng pháp lực gì, mà hai tấm thẻ như sống dậy, ngoan ngoãn lơ lửng giữa không trung. Ngay sau đó, hai sợi ánh sáng đỏ mảnh như tơ từ tim nàng bay ra, quấn lấy hai thẻ Đào Hoa, rồi kéo dài lên không trung, dùng cách tương tự mà nối với đôi mắt kia.
Mọi thứ đâu vào đó, Đào Yêu lên tiếng: “Hợp!”
Chỉ thấy luồng sáng đỏ nối thẻ Đào Hoa và đôi mắt dần thu ngắn lại, hai vật thể trong không trung ngày càng gần nhau. Đôi mắt ấy dần phát ra ánh sáng vàng, cuối cùng không chệch nửa li mà nhập vào hai tấm thẻ gỗ. Trên thẻ Đào Hoa cũng phát ra ánh sáng đỏ vàng rực rỡ, chói lóa lạ thường.
“Hai ngươi lại đây.” Đào Yêu gọi Hữu Khuyết và thiếu niên.
Hai người sững sờ một chút rồi lập tức bước tới, căng thẳng đến cực độ.
“Đã biết thân phận ta thì hẳn cũng hiểu quy củ của ta.” Đào Yêu nghiêm túc nói: “Muốn ta chữa bệnh cho các ngươi thì phải đồng ý trở thành thuốc của ta. Cam tâm tình nguyện, sống chết không hối, ký dấu làm chứng. Hãy suy nghĩ kỹ đi.”
“Chúng ta ký, chúng ta ký!” Hai người cùng đồng thanh.
Đào Yêu gật đầu, chìa tay trái ra: “Ký đi.”
Một móng vuốt run rẩy và một bàn tay trong suốt gần như vô hình long trọng đặt lên lòng bàn tay nàng. Đào Yêu hài lòng thu tay về. Có được ấn ký của hai người này, Bính Bính của nàng hẳn cũng gần như hoàn chỉnh rồi.
Nàng lập tức xoay người, nhẹ nhàng búng tay, nói: “Đi!”
Hai thẻ Đào Hoa đang lơ lửng giữa không trung vút bay ra ngoài, một trái một phải, chính xác rơi vào tay hai người đang chờ đợi.
Những người khác nín thở, chỉ chờ giây phút đại công cáo thành.
Hữu Khuyết ngơ ngác ôm lấy thẻ Đào Hoa, ánh sáng trên thẻ nhảy múa trong đôi mắt nàng không dứt. Thiếu niên cũng không dám động đậy, như thể đang ôm lấy chính sinh mệnh của mình.
“Sư huynh?”
Chỉ trong một cái chớp mắt, Hữu Khuyết bỗng mở to mắt, ngẩng đầu, không thể tin nhìn thiếu niên trước mặt: “Huynh…”
Lúc này thiếu niên mới giật mình nhận ra thân thể mình đã từ hư ảo hóa thành thực thể, hơn nữa còn có thể tự mình đứng vững trên mặt đất. Hắn cúi đầu nhìn dưới chân Hữu Khuyết, đôi mắt lập tức ướt nhòe.
Hắn nghẹn ngào ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, cười: “Lâu rồi không thấy dáng vẻ thật của muội, sao lại nhỏ thế này.”
Chưa dứt lời, thân thể thiếu niên bỗng khựng lại, rồi từ người hắn tách ra bốn cái bóng mờ mịt, lăn lóc rơi xuống đất. Chúng dần dần hiện rõ hình người, hai nam hai nữ nhìn nhau nửa ngày, rồi cùng hét lên: “Trời ạ! Không phải ta đang mơ đấy chứ? Nam Cung, mau tát ta một cái!”
“Cái này… cái này làm sao làm được vậy?”
“Chúng ta không cần chen chúc trong một thân xác nữa à?”
“Mẹ ơi, chúng ta thật sự đã trở về rồi!”
Hữu Khuyết nhìn nhóm “người” từ trên trời rơi xuống ấy, ngơ ngác như gà gỗ, nước mắt rơi như mưa.
Lâu rồi không gặp… những người ta yêu quý nhất.
Sân viện của Hữu Khuyết, cuối cùng cũng đón khoảnh khắc rộn ràng nhất. Tiếng khóc nức nở, tiếng cười vui sướng, tiếng reo hò vang dội, dẫu không phải là những con người thực sự, nhưng bọn họ vẫn là bọn họ. Tất cả hạnh phúc và vui mừng… đều là thật.
Tình bạn từ xưa đến nay chưa từng biến mất.
Liễu Công Tử và Ti Tĩnh Uyên mắt đã đỏ hoe, Ma Nha thì nước mắt ròng ròng, nước mũi không kịp hít lại rơi hết lên đầu Cổn Cổn. May mà Cổn Cổn cũng đang bận dụi mắt, không rảnh để so đo. May quá, mọi thứ… không uổng công.
Ti Cuồng Lan và Đào Yêu không hẹn mà cùng đứng ở một nơi cách họ hơi xa, không định quấy rầy cuộc đoàn tụ trọng đại này. Đêm nay cứ để dành cho họ, kẻ ngoài cuộc thì nên tạm lui.
Một cơn choáng váng bất chợt ập đến, thân thể Đào Yêu khẽ loạng choạng, nhưng nàng lập tức cắn răng đứng vững, không muốn để bất kỳ ai nhận ra sự bất thường nhỏ nhặt của mình.
Thế nhưng, một bàn tay ấm áp vẫn đúng lúc nhẹ nhàng đỡ lấy lưng nàng. Nàng theo bản năng lập tức đứng thẳng sống lưng, bàn tay rơi vào khoảng không phía sau cũng lặng lẽ rút về.
“Mệt quá à?” Ti Cuồng Lan hỏi.
“Đói bụng…” Đào Yêu nhe răng cười một cái.
“Về nghỉ ngơi đi.” Ti Cuồng Lan xoay người: “Chuyện ngày mai, ta sẽ lo.”
Ngày mai, cuối cùng cũng có thể bắt được kẻ nàng muốn bắt. Nàng có lẽ nên ăn mừng thật to mới phải.
Nhưng sao lại chẳng có chút tâm trạng nào cả. Bệnh nên chữa thì cũng chữa rồi, không chỉ chữa xong mà còn chữa rất tốt; thứ nàng ngày đêm khắc khoải mong muốn cũng chỉ còn cách một bước ngắn ngủi là tới được. Rõ ràng mọi chuyện đều tiến triển theo đúng mong muốn của nàng.
“Ti Cuồng Lan, ta…”
“Ta hiểu.” Ti Cuồng Lan hơi nghiêng mặt, mỉm cười: “Ngươi là đại phu giỏi nhất ta từng gặp.”
Nàng khựng lại, vẫn muốn nói với hắn điều gì đó, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, đến một câu tử tế cũng không thể ghép nổi.
Kỳ lạ thay, nàng luôn cảm thấy như đã nợ hắn điều gì, nhưng nghĩ mãi cũng không biết mình đã nợ gì. Một cặp thẻ đào hoa vốn chỉ đến vì chơi đùa, giờ lại trở thành thuốc dẫn cho nàng, là phúc phận mà cái cặp gỗ vụng về ấy tu mấy kiếp cũng không đổi được.
Nàng xoay người nhìn lại, trong đêm tối không có ánh trăng, bóng lưng của hắn dường như lại trở về dáng vẻ thuở ban đầu, thẳng tắp, kiên định nhưng cũng vô cùng cô độc. Vĩnh viễn tách mình khỏi thế giới bên ngoài, không cần ai đi theo, cũng không muốn ai trợ giúp. Núi cao vạn trượng, tai ương chất chồng, đều là chiến trường của riêng hắn.
Nàng trước giờ luôn trông thấy hắn rõ ràng, và hắn cũng vậy.
Nhưng từ khoảnh khắc nàng từ bỏ cặp thẻ đào hoa, thì việc mỗi người đi về phía riêng mình đã trở thành một sự thật không thể thay đổi.
Đào Yêu và Ti phủ, vốn dĩ không cùng một con đường, đã không có quá khứ thì cũng chẳng có tương lai.
“Xin lỗi.” Cuối cùng nàng cũng cất lời, nói ở một nơi mà hắn chẳng thể nghe thấy.
***
Sáng sớm hôm sau, tại đại sảnh khách đ**m.
Trên nền đất lạnh lẽo, hơn mười người nằm ngay ngắn thành hàng. Nhìn thoáng qua, thật dễ khiến người ta hiểu lầm…
“Không phải… sao ngươi lại xếp họ chỉnh tề như mớ rau ngoài chợ thế này?” Đào Yêu ôm cái đầu đau nhức nhìn Hữu Khuyết: “Sáng sớm ra, khách vừa mới tỉnh ngủ nên được thấy vài thứ đẹp đẽ thì hơn chứ?”
Hữu Khuyết đã hóa về hình người, sắc mặt có phần tái nhợt, xấu hổ giải thích: “Đào Yêu đại nhân đã nói là làm, ta cũng không thể nuốt lời. Sợ người sốt ruột nên ta đã sớm thu pháp lực lại để thả họ ra. Nhưng vì họ bị yêu lực của ta áp chế, có lẽ còn cần vài canh giờ mới tỉnh, nên ta mới chuyển họ đến đây, để người vừa thức dậy là có thể trông thấy luôn.”
“Không cần phải tiện đến mức đó đâu… vừa rồi chúng ta suýt nữa thì lăn xuống cầu thang đấy.” Ma Nha và Cổn Cổn vẫn còn vỗ ngực th* d*c.
“Phải đấy, ta nhìn thấy cũng hoa cả mắt, còn tưởng người chết cả rồi cơ.” Ti Tĩnh Uyên cũng không hài lòng.
Ti Cuồng Lan im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn hàng người kia, tìm kiếm “mục tiêu cuối cùng” của chuyến đi này. Liễu Công Tử lững thững bước tới, cúi người quan sát từng người một, rồi quay lại nói với Đào Yêu: “Còn sống cả.”
Ba chữ ngắn ngủi lại đến thật không dễ dàng.
Lúc này, ba “sư huynh sư tỷ” của Hữu Khuyết bước tới, đồng loạt chắp tay hành lễ. Hồ Bất Sầu mở lời: “Đêm qua quá xúc động, chưa kịp nói lời cảm tạ. Không ngờ lại gặp được người trong truyền thuyết. Nếu không có các vị ra tay cứu giúp, e rằng bọn ta đã hóa thành hư vô không còn ngày trở về. Đại ân khó báo, chỉ đành nói một câu đa tạ!”
“Nếu sau này có chỗ dùng đến bọn ta, xin cứ mở lời.” Thiếu niên… không, giờ đã là Hồ Bất Nan thật sự, nói với giọng đầy khí phách, lại cẩn thận lấy chiếc thẻ gỗ khắc hoa đào từ trong ngực ra, nâng niu trong tay, không chắc chắn hỏi: “Nhưng… chúng ta thật sự còn tương lai sao? Có thứ này rồi, chúng ta có thể giữ nguyên dáng vẻ hiện tại, không cần năm người phải chen chúc trong một thân thể, lần lượt xuất hiện nữa chứ?”
Ánh mắt của mấy người còn lại cũng lộ rõ sự ngờ vực.
Đào Yêu mỉm cười, tiện tay cầm lại thẻ đào từ tay hắn, còn tung lên vài cái như đang chơi đùa. Đối diện lập tức vang lên một tràng hét vang như nhà sập đất lở.
“Bình tĩnh lại, thuốc dẫn của ta không phải mấy cái bình bể của các ngươi đâu.” Đào Yêu lại trả lại thẻ đào hoa cho Hồ Bất Nan: “Về sau, dù có bị người khác chạm vào, chúng cũng không mất hiệu lực. Có linh dược Mục Hoàng ta điều chế hộ thân, các ngươi không chỉ giữ được diện mạo hiện tại, mà còn có thể duy trì suốt năm tháng, không còn cần tắm ánh trăng để đáng thương hiện hình mười mấy ngày như trước. Tuy hiệu lực thuốc kéo dài bao lâu ta không dám chắc, nhưng vài trăm năm thì không vấn đề gì, nếu vận may tốt, ngàn năm cũng không phải không thể.”
Hồ Bất Nan vẫn chưa hoàn hồn, vội nắm chặt lấy thẻ đào hoa, lại lén quan sát xung quanh. Quả nhiên thị lực vẫn bình thường, không có gì mờ ảo, mọi người đều đứng rõ ràng trước mặt. Hắn lại thử nhảy vài cái, cũng không có cảm giác bay bổng. Mọi người nín thở quan sát từng cử động của hắn, thấy không có chuyện gì, ai nấy mới hoàn toàn yên tâm.
“Hoa đào không mất, Mục Hoàng sáng mãi.” Đào Yêu vỗ vai Hữu Khuyết, lại nhìn sang bọn họ: “Chúng sẽ mãi là đôi mắt của các ngươi.”
Nghe vậy, Ti Cuồng Lan mỉm cười. Đào hoa đổi lấy ánh sáng dài lâu, cũng xem như đã có chốn tốt nhất để về. Quả thực còn hơn là mãi mãi chỉ làm hai tấm thẻ gỗ mang hàm ý mà vô dụng.
Hữu Khuyết “phịch” một tiếng quỳ xuống, mấy người bên cạnh cũng quỳ theo, không ai là không chân thành cảm kích.
“Dù là thân xác máu thịt thật sự, hay là ‘tượng’ hưu danh vô thực, các ngươi vẫn luôn là chính mình. Sau này, hãy chăm lo cho ‘đạo quán Tùy Ý’ của các ngươi thật tốt. Một nơi tốt như vậy, phải trường tồn mới phải.” Đào Yêu mỉm cười, nhưng vừa quay người đã ôm ngực thì thào: “Ái chà, tim ta sao vẫn còn đau thế này… Dược liệu quý giá như vậy nói dùng là dùng, lại còn dùng cho mấy tên xui xẻo không quyền không thế… Không được, phải bắt con cóc ghẻ kia đem hết đồ quý trong nhà ra cho ta!”
“Ngươi lại lầm bầm gì thế?” Ma Nha thấy nàng nhăn nhó, chỉ tay về phía hàng người hôn mê: “Không làm việc chính à?”
À đúng rồi, việc chính! Trải bao gian khổ, chẳng phải là để đợi khoảnh khắc này sao.
Đào Yêu bước tới, ánh mắt lướt qua, bèn khóa chặt một người trong hàng, hắn là người ăn mặc chỉnh tề nhất, dáng vẻ cũng thư sinh nho nhã nhất.
Ti Cuồng Lan nhìn sang Hữu Khuyết: “Tên trộm đây sao?”
Hữu Khuyết vội gật đầu, chỉ về phía người bị Đào Yêu nhắm tới: “Là hắn, tên nhóc họ Trịnh!”
Ti Cuồng Lan bước đến bên cạnh Đào Yêu: “Ngươi và ta đều chưa tận mắt thấy người này, vẫn nên để hắn tự mình xác nhận thì hơn, đừng bắt nhầm.”
“Ừ, liên quan đến mạng người, phải thận trọng.” Đào Yêu vừa nói xong, bèn tiến lên túm cổ áo hắn kéo cả người ngồi bật dậy, tay kia tát liên tiếp mấy cái bạt tai như trời giáng. Làn da trắng nõn lập tức in hằn những dấu tay đỏ bừng, trông vô cùng thê thảm.
Mọi người đều bị hành động đột ngột của nàng làm cho kinh ngạc. Nàng này đúng là chẳng làm theo lẽ thường, ai cũng tưởng nàng sẽ gọi hắn dậy bằng cách nào đó chính đáng… Ai ngờ lại dùng “phương pháp gọi tỉnh bằng bạt tai”, mạnh bạo mà hiệu quả.
Sau khi lĩnh mấy chục cái tát giữa ánh mắt đau đớn thay của mọi người, tên kia cuối cùng cũng dần mở mắt. Đào Yêu không cho hắn chút thời gian phản ứng, quát lớn: “Ngươi là Trịnh Vũ Lương?!”
Ánh mắt hắn mơ hồ, thân thể lảo đảo, theo bản năng gật đầu: “Phải…”
“Vậy là được rồi.” Đào Yêu cười lạnh lẽo, rồi vung một cú đấm mạnh như trời giáng vào giữa mặt hắn, rõ ràng là đã dồn toàn bộ sức lực vào đó.
Nam nhân vừa mới tỉnh lại lập tức lại hộc ra một hàng máu mũi rồi ngất xỉu lần nữa.
“Xác nhận xong rồi.” Đào Yêu xoa xoa tay, quay sang mỉm cười với Ti Cuồng Lan.
Ti Cuồng Lan nhìn kẻ xui xẻo thật sự đang nằm sõng soài dưới đất, giơ ngón tay cái ra với nàng: “Ra tay đẹp lắm! Rất khá!”
Rồi lại như lẩm bẩm tự nói: “Lúc ngươi suýt chết đuối mê man, sao ta lại không nghĩ ra cách gọi ngươi dậy bằng chiêu này nhỉ…”
Đào Yêu lườm hắn một cái, đứng dậy hỏi Hữu Khuyết: “Có dây thừng không?”
“Có!”
Chẳng bao lâu, Hữu Khuyết ôm ra một cuộn dây thừng: “Cái này dùng được không?”
“Được.” Đào Yêu nhận lấy, buộc một đầu dây vào tay Trịnh Vũ Lương, đầu còn lại buộc vào eo mình. Sau đó, nàng giơ tay vuốt nhẹ lên sợi dây, miệng lầm rầm niệm vài câu, chỉ thấy dây thừng khẽ rung lên mấy cái rồi biến mất ngay trước mắt mọi người.
Ti Tĩnh Uyên tròn mắt líu lưỡi, kéo áo Ti Cuồng Lan thì thầm: “Cô nàng này thật sự đáng sợ. Giờ ta mới hiểu lúc trước nàng ta cứ luôn miệng nói ở lại trong phủ chúng ta là phúc lớn cho Ti phủ, thì ra không phải nói suông… Phì phì, giờ ta thật sự tin nàng là Yêu quái mấy trăm tuổi rồi đấy, vừa già vừa nhiều mưu mô, mà bản lĩnh lại cứ thế mà tuôn ra không dứt. Có một người như vậy ngồi trong phủ, ta thấy hơi bất an… Sau này chúng ta chắc cũng phải chuẩn bị vài sách lược mới thôi.”
Ti Cuồng Lan liếc hắn: “Sách lược mới? Ví dụ?”
Ti Tĩnh Uyên nắm tay lại, ánh mắt lập tức nghiêm túc, nghiến răng nói: “Đệ trả thêm tiền cho nàng đi! Gấp ba? Không, gấp mười lần luôn!”
Ti Cuồng Lan thở dài, chỉ hận không thể bắt chước Đào Yêu, vung một cú cho đỡ phiền.
Bên kia, Liễu Công Tử thắc mắc: “Cần gì phải dùng đến thuật trói dây? Chúng ta đông người thế này, ngươi còn sợ hắn chạy sao?”
“Vì sao ta không thể sợ chứ! Tất nhiên là sợ rồi!” Đào Yêu hừ một tiếng: “Không trói lại thì ta một ngàn lần không yên tâm!”
“Được rồi được rồi, ngươi thích trói thì cứ trói đi, nhưng lỡ đâu hắn rớt xuống hố, ngươi cũng sẽ rớt theo đấy.” Liễu Công Tử bĩu môi.
“Đồ mồm quạ!”
“Ta có lòng nhắc ngươi thôi mà!”
“Ta mặc kệ! Dù sao đời này hắn cũng đừng mơ thoát khỏi tay ta!”
Trong lúc cãi qua cãi lại, mặt trời bên ngoài đã lên cao, chắc chắn hôm nay trời sẽ rất nóng.
Nhưng tâm trạng thì… cũng không tệ.
*
Ngoài khách đ**m, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, đàn ngựa ăn no đang lắc đầu đung đưa đầy phấn khích.
“Những người còn lại trong đoàn Đắc Thú giao cho các ngươi lo liệu nhé.” Đào Yêu chỉ vào trong quán.
“Yên tâm đi. Đợi họ tỉnh lại, chúng ta tự có lời giải thích. Tuyệt đối không để họ nghi ngờ gì.” Hữu Khuyết cam đoan.
“Yên tâm! Bịa chuyện là sở trường của ta mà!” Tiểu Vương lè lưỡi.
“Thật đó, chúng ta nhất định sẽ xử lý thật tốt!” Hồ Bất Nan và Hồ Bất Sầu cũng hùng hồn hứa hẹn, không để nàng phải lo lắng.
Lúc này, Hồ Bất Náo và Nam Cung mang mấy vò nước mát và ít lương khô ra, cẩn thận đặt vào trong xe ngựa.
Hồ Bất Náo lúc nào cũng thật thà: “Trời nóng, nhớ uống nhiều nước.”
Nam Cung vẫn chu đáo như trước: “Các ngươi đều là người lợi hại, chúng ta không lo lắng gì nhiều. Nhưng giữa sa mạc hiểm trở trùng trùng, các ngươi vẫn nên cẩn thận nhiều hơn. Nếu thật sự có việc cần giúp, nhất định phải quay lại tìm chúng ta!”
“Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ quay lại thật, nhưng không phải để nhờ vả gì, mà là để cùng các ngươi ăn mừng chiến quả kỳ lạ rực rỡ mà chúng ta giành được.” Đào Yêu cười: “Đến lúc đó, các ngươi nhớ rải hết mấy cái giấy màu bắn tung tóe lên người ta, rồi nói cho ta nghe cả đống lời hay ý đẹp mà ta thích nghe nhé.”
“Đào Yêu đại nhân…” Hữu Khuyết nước mắt rưng rưng nắm tay nàng, nghẹn ngào một lúc mới nói: “Trước kia ta từng xem tướng cho các ngươi, ta đã nói Đào Yêu đại nhân…”
“Ta biết ngươi đoán việc như thần, chưa bao giờ sai.” Đào Yêu cắt lời nó, mỉm cười: “Nhưng không sao cả.”
“Đào Yêu đại nhân…” Hữu Khuyết cắn môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm buông tay nàng ra: “Nhất định phải cẩn thận.”
“Ta trước giờ vẫn cẩn thận.” Đào Yêu cười lớn, lần cuối cùng xoa đầu nó, rồi chỉ vào xe ngựa: “Cho ta mượn xe nhé, sau này ta sẽ sai người mang trả lại.”
Lúc này, Ti Tĩnh Uyên vừa lầm bầm vừa vác Trịnh Vũ Lương ném thẳng lên xe ngựa, sau đó thò đầu ra hỏi: “Tạm biệt xong chưa đấy? Không phải còn phải lên đường sao!”
“Đi rồi đi rồi!” Đào Yêu nhảy lên xe ngựa: “Mau lên hết đi!”
Ti Tĩnh Uyên vừa leo lên đã nhảy xuống, chưa từ bỏ ý định, chạy đến trước mặt Hữu Khuyết hỏi: “Hữu Khuyết à, ngươi nói Lan Lan nhà ta thiếu nhân duyên, ngươi chắc chắn không nhìn lầm chứ? Nói thật xem, Yêu quái các ngươi rốt cuộc làm sao biết được người ta thiếu cái gì thế? Có phải mọi người đều viết thứ thiếu lên trán mà chỉ ngươi nhìn thấy không?”
“Không phải thế.” Hữu Khuyết lắc đầu, thật thà đáp: “Chỉ là một loại cảm giác khó tả. Chỉ cần ta thực sự khởi tâm muốn ‘xem’, kích phát yêu lực, thì người đối diện thiếu gì sẽ hiện ra trong lòng ta như một câu nói không nguồn gốc vậy, không cần suy nghĩ gì cả, tự nhiên bật ra miệng thôi.”
“Ồ…” Ti Tĩnh Uyên lại ghé sát hỏi nhỏ: “Nhưng Lan Lan nhà ta … thật sự thiếu nhân duyên à? Thật sự không cứu nổi sao?”
Chưa đợi Hữu Khuyết trả lời, mông hắn đã lãnh trọn một cú đá, lập tức úp mặt xuống đất ăn bùn.
Ti Cuồng Lan lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Còn không mau cút lên xe ngựa!”
“Lên liền đây!” Ti Tĩnh Uyên vội vàng bò dậy, dù ấm ức nhưng không dám nói thêm câu nào, chỉ biết xoa mông chạy vèo lên xe.
“Thất lễ rồi.” Ti Cuồng Lan chắp tay với đám người Hữu Khuyết: “Bảo trọng.”
“Bảo trọng nhé!”
“Thuận buồm xuôi gió!”
“Sau này có dịp nhất định phải quay lại thăm bọn ta đó!”
“Bọn ta sẽ làm thật nhiều đồ chơi bắn giấy màu chờ mọi người về đấy!”
Trong tiếng hô hào tiễn biệt, xe ngựa từ từ lăn bánh rời xa.
Ti Cuồng Lan quay đầu lại một lần, chỉ thấy khách đ**m mơ hồ trong nắng sớm rực rỡ như hóa thành hình dáng khác, tựa như tòa đạo quán Tùy Ý hắn chưa từng gặp nhưng vẫn quen thuộc, một gian một phòng, một hoa một cỏ đều hiện ra rõ ràng trước mắt, như thể… hắn thực sự đã từng nhìn thấy.
Bóng sáu người kia càng lúc càng nhỏ, nhưng cánh tay giơ lên vẫy chào vẫn có thể trông thấy dù đã cách rất xa.
Sau này, khách đ**m Hữu Khuyết sẽ lại có vườn cây kết quả, sẽ có ao sen nở hoa kép, sẽ có khúc hát lí lắc cùng tiếng sáo tre vang vọng giữa hương cơm chiều, cảnh tượng đánh Ngũ Cầm Hí giữa ánh bình minh cũng sẽ trở về.
Nếu có thể gặp lại, nếu có thể luôn bên nhau, thì dù thiếu gì cũng sẽ được bù đắp cả thôi.
Xe ngựa phóng thẳng về hướng đã đến, đích đến là trấn Phụng Vĩ.
Mong rằng phía trước không còn trở ngại, mọi điều như ý.