Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 65

Tâm trạng của Đào Yêu lúc này hệt như bánh xe quay cuồng, sốt ruột đến mức chẳng thể chờ đợi được nữa. Nhưng thoáng chốc, nàng lại mong xe ngựa có thể chạy chậm một chút, như vậy thì thời gian bên nhau sẽ dài thêm một khắc.

Bên trong xe không ai nhận ra nỗi niềm của nàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người bị nàng đấm cho bất tỉnh đang nằm một góc.

“Nhìn hắn cũng giống người từng đọc sách, sao lại có thể làm ra lắm chuyện bẩn thỉu độc địa đến vậy.” Ti Tĩnh Uyên lắc đầu liên tục: “Đào nha đầu, chuyện liên quan đến mạng người, ngươi đã xác nhận kỹ rồi chứ?”

“Ta gọi tên hắn, hắn chẳng phải đã đáp lại rồi sao.” Đào Yêu khinh bỉ nhìn Trịnh Vũ Lương đang co rúm nơi góc xe.

“Ta không nói chuyện đó.” Ti Tĩnh Uyên nghiêng người qua: “Hắn thật sự dám chiếm cả lợi của Yêu quái? Thật sự dám bán đứng cả huynh đệ mình sao?”

Đào Yêu gật đầu.

“Nhà họ Trịnh kia đối xử tốt với hắn như vậy… Vậy mà hắn lại lấy ân báo oán, thật đáng chết.” Ti Tĩnh Uyên chau mày: “Ngươi nói muốn mang hắn về trấn Phụng Vỹ, về rồi thì sao? Yêu quái đang chờ được ngươi cứu kia, thật sự có thể dựa vào tên ác nhân này mà giành lại sinh mạng sao?”

“Có cứu được hay không, giờ vẫn chưa thể nói chắc.” Đào Yêu vén rèm xe nhìn ra ngoài: “Phải xem kế sách ta bày ra có hiệu nghiệm hay không, còn phải xem ông trời có cho một con đường sống hay không nữa.”

Cảnh vật ngoài cửa xe vẫn đơn điệu lặp đi lặp lại: những đụn cát cao thấp lướt qua vun vút, ánh nắng gần trưa đổ xuống mặt đất khô cằn gay gắt đến mức khiến người ta vô cớ bực bội.

Ti Tĩnh Uyên nghĩ ngợi một lúc, rồi khẽ nhích người lại gần Đào Yêu, ấp úng hồi lâu mới dè dặt lên tiếng: “Đào nha đầu… ngươi với Lan Lan nhà ta, hai người…”

“Nhị thiếu gia à?” Đào Yêu hạ rèm xe xuống, không khách sáo mà ngắt lời hắn: “Giữa ta với hắn đã nói rõ rồi, bắt được Trịnh Vũ Lương xong, còn phải nhờ hắn giúp ta một chuyện nữa. Nếu chuyện đó thành công, mấy con cóc kia thật sự có thể cứu sống.”

“Ồ… không, ta chỉ là thấy ngươi bỗng nhiên dùng từ ‘nhờ vả’ xa lạ như thế, kỳ lạ lắm. Ngươi nhờ Lam Lan giúp, đệ ấy chắc chắn sẽ vui lòng. Người một nhà mà.” Ti Tĩnh Uyên lập tức nở nụ cười rạng rỡ, còn dùng khuỷu tay huých nàng một cái: “Đào nha đầu, ngươi biết ta đang nói gì mà.”

Đào Yêu nheo mắt cười, vỗ vai hắn: “Ta biết. Ta với ngươi đã bái huynh muội kết nghĩa, danh phận sớm đã rõ ràng. Ngươi có thừa nhận hay không, chúng ta vẫn là người một nhà.”

“Ta không nói chuyện đó, ý ta là…”

“Đã chính ngọ, trời càng lúc càng nóng, ngươi còn không mang bình nước ra cho Lan Lan nhà ngươi, muốn hắn bị nắng thiêu khô ngoài kia sao?”

“Ta đang dốc lòng tâm sự với ngươi, sao ngươi cứ đánh trống lảng như vậy!”

“Bình nước đây!”

“Hứ!”

Ti Tĩnh Uyên chẳng cãi lại được nàng, đành ôm bình nước lên phía trước xe, nhoài nửa người ra cửa sổ trước, đưa bình nước cho Ti Cuồng Lan: “Uống chút nước đi, có người lo đệ bị thiêu khô đấy.”

Ti Cuồng Lan chỉ lau mồ hôi trên trán, vẫn chăm chú nhìn về phía trước: “Ta không khát.”

“Môi nứt toác ra rồi còn nói không khát? Không cần phải tiết kiệm cho bọn ta đâu, nước do Nam Cung chuẩn bị đủ dùng mà.”

“Sa mạc tràn đầy hiểm họa bất ngờ, lương thực tiếp tế không thể tùy tiện lãng phí.”

Ti Cuồng Lan liếc lên bầu trời chói chang, hơi nheo mắt lại.

“Vậy ăn miếng bánh đi! Ta vừa ăn xong, giòn rụm thơm lừng, ngon lắm!” Ti Tĩnh Uyên không cam lòng, lại dúi cái bánh đến trước mặt hắn.

“Ta không đói.”

Bị từ chối thêm lần nữa, Ti Tĩnh Uyên bèn trèo cả người ra ngoài cửa sổ, ngồi phịch xuống cạnh Ti Cuồng Lan, kiên trì dí bánh sát miệng hắn: “Cắn một miếng đi, chỉ một miếng thôi. Từ lúc xuất phát tới giờ, đệ chẳng ăn gì cả.”

“Cầm đi.” Ti Cuồng Lan vẫn không động đậy: “An phận chút đi, xe chạy nhanh thế này, ngã xuống không ai cứu đâu.”

Ti Tĩnh Uyên chu môi, tức tối thu cái bánh lại: “Đệ vì tâm trạng không tốt nên mới không muốn ăn uống chứ gì.”

“Không phải.” Ti Cuồng Lan trả lời không do dự.

Ti Tĩnh Uyên nhìn dải cát vàng trải dài trước mắt, thở dài: “Đào nha đầu đã đưa thẻ Đào Hoa cho người khác, trong lòng đệ không dễ chịu đúng không.”

“Không.”

“Ta với đệ là huynh đệ song sinh.”

“Nếu không phải huynh đệ, ta đã đá huynh xuống xe rồi. Kẻ nên bị thiêu khô là huynh mới đúng.”

“Lan Lan.” Ti Tĩnh Uyên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đang cố tỏ ra chuyên chú của hắn, tiếc rẻ nói: “Ta đã mai mối cho đệ không ít lần mà chẳng lần nào thành. Rồi bỗng có một Đào nha đầu đến phủ, kể từ đó, dù đệ cố gắng che giấu hay đè nén, từng thay đổi của đệ ta đều nhìn thấy cả. Ta đâu có ngốc.”

Hắn lại thở dài một tiếng, như thể vừa mất đi báu vật mà mình sắp nắm được: “Ta thật sự từng nghĩ, chẳng mấy chốc nữa là có thể có một đệ muội xuất sắc rồi.”

Ti Cuồng Lan hơi sững người.

“Nàng ấy là một cô nương vô cùng xuất chúng.” Ti Tĩnh Uyên cười: “Mặt dày, biết tiến biết lùi, mệnh lại rất cứng. Khi trở nên tàn nhẫn đến đệ có khi cũng bị nàng trói lại đánh một trận.”

“Huynh với nàng đã là huynh muội kết nghĩa rồi, còn mơ mơ viển vông gì nữa?” Ti Cuồng Lan cắt ngang: “Có muội muội rồi thì đừng nhòm ngó đệ muội nữa.”

Ti Tĩnh Uyên không phục: “Thân càng thêm thân thì có sao!”

“Hữu Khuyết từng nói, ta không có nhân duyên.” Ti Cuồng Lan cuối cùng cũng dập tắt chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng đối phương.

“Huynh quên rồi sao, trước kia huynh từng cố ép ta kết đôi với người khác, thậm chí còn tự tay viết cả thiệp cưới, mà kết quả ra sao? Những cô nương suýt thành vợ ta giờ đều ra sao rồi?”

Ti Tĩnh Uyên nhíu mày, hồi tưởng một lúc lâu mới nói: “Hoặc là bị thương, hoặc là đổ bệnh đột ngột…” Nhưng hắn lập tức lại lắc đầu xua tay phủ nhận: “Nhưng đó chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi mà. Mấy lời nói đệ khắc vợ đều do đám người ghen ghét bịa đặt lung tung, đệ đừng tin!”

“Huynh không tin?” Khóe môi Ti Cuồng Lan cong lên: “Huynh không tin mà vẫn chạy khắp nơi tìm mấy cô nương mệnh cứng?”

“Ta…” Ti Tĩnh Uyên nghẹn lời, xấu hổ đáp: “Dù sao ta cũng không tin mấy thứ quỷ quái ấy.”

“Hữu Khuyết đâu biết được chuyện quá khứ của chúng ta, huynh tin hay không tin, điều nó nói cũng đều là sự thật.” Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Còn nhớ mẹ thường dạy chúng ta điều gì không?”

“Ăn no uống đủ, ngủ sớm dậy sớm.”

“Nghĩ kỹ lại xem.”

“Rồi rồi, ta biết.” Ti Tĩnh Uyên bĩu môi: “Thuận nước đẩy thuyền, thuận thế mà làm.”

“Thế nên, thay vì mê mẩn đi soi bát tự của các cô nương, chi bằng tìm cách khiến mệnh mình cứng hơn chút, tranh thủ sống thêm mấy chục năm nữa để tiếp tục quấy rầy ta.” Hắn lấy chiếc bánh trong tay Ti Tĩnh Uyên, nhét cả vào miệng đối phương: “Ăn nhiều bánh, nói ít lại. Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Ti Tĩnh Uyên vội nuốt bánh trong miệng, chỉ còn biết phát ra mấy tiếng “ư ư” bất mãn, ngoài ra cũng chẳng thể nói được gì. Dù sao có nói cũng vô ích. Theo sau họ, chỉ có tiếng bánh xe nghiền qua cát và cái nắng ngày càng gay gắt.

Bên trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh. Đào Yêu nhắm mắt giả vờ ngủ, Trịnh Vũ Lương vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng Ma Nha và Liễu Công Tử lại không thể ngồi yên.

Chỉ cách một cánh cửa sổ, lời đối thoại của hai huynh đệ, bọn họ nghe được tám phần mười.

Đào Yêu chắc chắn cũng đã nghe thấy, nhưng mí mắt nàng lại không hề nhúc nhích. Nếu là lúc thường, nghe người khác nhắc đến mình như vậy, chắc nàng đã nở nụ cười như hoa rồi. Thế nhưng lúc này, nàng chỉ ngồi cách đó vài bước nhưng một sự yên tĩnh tuyệt đối hiếm khi xuất hiện trên người nàng, như một phong ấn, ngăn cách nàng với tất cả mọi người.

Cuối cùng Ma Nha không nhịn được, kéo tay áo Liễu Công Tử, hạ giọng hỏi: “Ngươi thấy Đào Yêu có gì đó không đúng trong chuyện chữa cho Nguyệt Đồng không?” Hắn lại suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không đúng, phải là trong chuyện bắt Trịnh Vũ Lương mới thật sự rất không đúng.”

Liễu Công Tử hừ mũi: “Chưa từng thấy nàng chịu khổ chịu cực thế này, đúng không?”

“Đúng vậy.” Ma Nha gật đầu: “Nhất là còn vì cứu Lợi Thừ, một loại Yêu quái như thế, những việc nó làm từ trước đến nay vốn chẳng có gì tốt đẹp, mấy trăm năm qua, bao nhiêu người bị hủy cả đời chỉ vì nó, dù bản tâm nó ra sao, thì cũng đều là ác giả ác báo. Yêu quái như thế mà có chết bất đắc kỳ tử cũng chẳng thể gọi là oan uổng. Với tính cách của Đào Yêu, nếu đã có người tìm đến thì nàng tất nhiên sẽ ra tay chữa trị, nhưng suốt quá trình lại gặp đủ thứ trắc trở như thể có ý trời cản trở, đáng lý ra nàng không nên cố chấp như thế. Ngươi hiểu ý ta chứ? Đào Yêu xưa nay sợ phiền phức, vậy mà lần này lại không ngại gì cả.”

Hắn dừng một chút, lại hạ thấp giọng hơn: “Vì cứu Trịnh Vũ Lương, nàng còn từ bỏ cả tấm thẻ Đào Hoa đó. Ta cứ tưởng khi nàng rút được lá thẻ ấy thì vui lắm, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn xem nó như bảo vật, bởi vì quá trùng hợp, cũng quá hiếm có. Vậy mà nàng lại đưa ra một cách dứt khoát, chẳng hề do dự chút nào. Đó mới là điều ta không ngờ.”

“Nàng ta ấy à…” Liễu Công Tử liếc nhìn Đào Yêu một cái, mỉm cười: “Không có lợi thì chẳng chịu dậy sớm. Chắc chắn ở chỗ Lợi Thừ có thứ gì đó mà nàng ta rất muốn, chẳng qua là không nói thật với chúng ta mà thôi.”

“Là cái gì mới được chứ? Tiền sao? Lợi Thừ đúng có nhiều tiền thật!” Ma Nha gãi đầu: “Nhưng nàng cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Nhị thiếu gia trả công cũng hậu hĩnh rồi mà, chắc chắn không phải vì tiền.” Cậu lại nghĩ thêm một lát: “Con Lợi Thừ cũng đâu có đẹp… Nếu không phải ham mê sắc đẹp… Ồ!” Ma Nha đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ đùi cái đét: “Nhất định là nàng muốn học mấy mánh khóe cờ bạc gian lận để đánh đâu thắng đó từ Lợi Thừ! Đúng là bản tính khó dời mà!”

Lời còn chưa dứt, một hạt trái cây bay tới trúng ngay trán hắn, đau đến mức hắn phải “á” một tiếng.

“Nói xấu ta thì cũng nên chọn lúc ta không có mặt mới phải chứ?” Đào Yêu vừa nói vừa nhặt thêm một hạt nữa từ đống trái cây ăn dở, làm bộ định ném tiếp.

Ma Nha vội ôm đầu: “Ta chỉ nói thật thôi, còn ngươi thì không chịu nói thật với bọn ta.”

Đào Yêu vứt hạt đi, tiện tay nhét một miếng trái cây vào miệng, thản nhiên nói: “Không cho người ta giữ chút bí mật riêng à? Phật tổ chắc có dạy ngươi không được lo chuyện bao đồng rồi chứ.”

“Chuyện của ngươi sao có thể gọi là chuyện bao đồng được!” Ma Nha buột miệng: “Đào Yêu, rời khỏi khách đ**m rồi, ngẫm lại mọi chuyện, ta cứ thấy bất an.”

Cậu đặt tay lên ngực: “Tim ta đập nhanh hơn bình thường nhiều lắm.”

“Là vì ngươi nóng đấy.” Đào Yêu nhíu mày: “Hay là ngươi bỏ cái thứ lông lá ôm trong lòng ra trước đi? Nó còn nóng đến mức lè cả lưỡi ra kia kìa!”

Ma Nha cúi đầu nhìn, thấy Cổn Cổn trong lòng đúng là đang cụp tai, lưỡi lè ra gần hết, thở hồng hộc không ngừng.

“Ngươi không chỉ thiếu đuôi còn thiếu cả đầu óc, nóng vậy mà cứ dính với nó làm gì, nó có chạy mất đâu.” Đào Yêu nhấc Cổn Cổn khỏi người cậu, nhét cho nó một miếng trái cây mát lạnh.

Liễu Công Tử quan sát từng động tác của nàng, bất chợt nói: “Thật sự không cần nữa sao?” Đào Yêu hơi ngẩn người.

“Ngay cả tiểu hòa thượng không hiểu tình yêu còn cảm thấy tiếc thay cho ngươi đấy.” Liễu Công Tử cười đầy ẩn ý: “Dù chỉ là một cặp thẻ gỗ, nhưng sau này chưa chắc sẽ có cơ hội gặp được vận may như thế nữa.”

Đào Yêu im lặng một lát, cũng bật cười: “Lúc trước ở chuồng ngựa Ti phủ, ngươi nói pháo hoa tuy ngắn nhưng rất đẹp.”

“Ngươi còn nhớ à. Tưởng đâu ngươi sớm quên rồi chứ.” Liễu Công Tử nhún vai.

“Pháo hoa đẹp là chuyện quan trọng.” Nàng nói tiếp: “Nhưng… pháo hoa dù đẹp, nhưng không phải ai cũng có thời gian để dừng lại ngắm nhìn.”

Ánh mắt nàng dừng lại nơi khung cảnh đang vùn vụt lùi lại ngoài cửa sổ: “Hắn là người còn ta thì không phải. Ta không muốn đến một lúc nào đó trong tương lai phải trải qua nỗi sợ và đau buồn giống như Hữu Khuyết. Cũng không định bỏ ra hàng trăm năm, thậm chí hơn thế, để đứng yên ở một nơi chờ đợi.”

Nàng thu ánh mắt về, nhìn thẳng vào mặt Liễu Công Tử, nở một nụ cười tinh nghịch: “Huống chi, Hữu Khuyết may mắn, có ta chữa ‘đôi mắt’ của nó. Nhưng nếu mắt ta không dùng được nữa thì ai sẽ chữa cho ta? Với vận may kiểu đánh đâu thua đó của ta, chắc chẳng có ai đâu.”

Liễu Công Tử nhìn nụ cười gượng gạo của nàng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta cứ tưởng ngươi là người đã dám yêu thì cũng dám buông.”

Đào Yêu liếc hắn một cái: “Ta còn chưa từng nắm lấy, sao biết được có buông xuống được không.”

“Chữa bệnh không bằng phòng bệnh, huống chi là bệnh nặng có thể nhìn thấy trước ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Đào Yêu xắn tay áo, để lộ ra chữ “Ti” nhỏ xíu ở hõm khuỷu tay.

“Nhìn xem, chỉ cần dấu ấn này còn đây, ta là tạp dịch của Ti phủ. Hắn bỏ tiền, ta làm việc, đơn giản rõ ràng, dứt khoát gọn gàng.”

Nàng buông tay áo xuống, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Không cần lo ta không vui hay không hạnh phúc. Loại người như ta, sao có thể để bản thân chịu thiệt được.”

Dứt lời, ánh mắt nàng nghiêm túc một cách chưa từng có, lần lượt lướt qua khuôn mặt của Liễu Công Tử và Ma Nha: “Những ý nghĩ khác, các ngươi nên dập tắt đi thì hơn.”

Liễu Công Tử và Ma Nha nhìn nhau, ý định làm Nguyệt lão dân gian cuối cùng cũng theo một tiếng thở dài rơi rụng giữa biển cát vàng hoang vắng ngoài xe ngựa.

Đồng thời, bên ngoài xe cũng vang lên một tiếng thở dài nặng nề.

Trong ngoài xe, chẳng ai che giấu điều gì.

Tựa như có điều gì đó đã thay đổi, mà lại như chẳng có gì thay đổi cả.

Vốn dĩ đã là như thế. Đã định sẵn là đường ai nấy đi, sao có thể chung lối? Chẳng qua chỉ là cùng đi chung một đoạn đường mà thôi.

Ngươi, thiếu nhân duyên.

Ngươi, không phải thiếu gì, mà chẳng có gì cả.

Cát vàng tung bay, hơi nóng phả vào mặt. Chiếc xe ngựa lướt nhanh như một sinh vật duy nhất còn sức sống giữa thế giới rộng lớn hoang vu, cô độc nhưng đầy dũng cảm.

Bình Luận (0)
Comment