Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 66

Thời gian ở sa mạc nóng rực này dường như trở nên mơ hồ và chậm chạp một cách kỳ lạ.

Rõ ràng đã chạy gần nửa ngày, mà nhìn khung cảnh bên ngoài vẫn y hệt, khiến người ta có ảo giác như đang giậm chân tại chỗ.

Ti Tĩnh Uyên đã sớm trở lại, co ro ngủ gật trong góc xe, cả xe người đều mơ mơ màng màng.

“Chúng ta đã đi được nửa đường chưa vậy?” Đào Yêu cuối cùng không nhịn được, thò đầu ra khỏi cửa sổ.

“Chưa.” Ti Cuồng Lan đáp: “Giữa sa mạc, ngựa không bằng lạc đà. Tính cả thời gian nghỉ ngơi, e là phải hai ba ngày nữa mới đến được trấn Phụng Vỹ.”

“Ồ…”

Đào Yêu ngáp một cái, đúng lúc một cơn gió thổi tới, khiến miếng nàng đầy ngậm cát, nhổ mãi không xong.

Ti Cuồng Lan nhíu mày, ấn đầu nàng trở vào trong. Nhưng Đào Yêu không chịu thua, lại ló đầu ra, lần này còn đưa cả bình nước ra ngoài: “Nhị thiếu gia, đánh xe vất vả, uống chút nước đi. Ở đây khô quá, thật sự sẽ thành khô người mất.”

Ti Cuồng Lan vẫn nhíu mày, nhưng cũng đưa tay nhận lấy uống một ngụm lớn.

“Nhị thiếu gia, hay để ta đánh xe thay cho? Ngươi nghỉ ngơi một chút, đã mệt cả nửa ngày rồi mà.” Đào Yêu cười hí hí.

“Chúng ta hiện đang đi theo hướng nào trong bốn phương tám hướng thế?” Ti Cuồng Lan hỏi.

“À?” Đào Yêu gãi đầu: “Phía đông?”

“Về ngủ tiếp đi.” Ti Cuồng Lan thở dài: “Ngươi mà cầm cương, sang năm cũng chưa đến được trấn Phụng Vỹ.”

“Ơ kìa, sao ngươi lại phân biệt được rõ ràng như vậy chứ? Ta thấy bốn phía trông y như nhau, đâu có điểm đánh dấu gì đâu.”

“Chỗ nào cũng có dấu hiệu.”

“Dạy ta xem thử đi?”

“Đừng để người đánh xe phân tâm khi xe đang chạy.”

“Vậy đợi dừng lại ngươi dạy ta nhé.”

“Được.”

“Ủa, nhị thiếu gia dạo này tốt với ta hẳn? Ta tưởng ngươi sẽ lạnh lùng từ chối cơ đấy.”

“Không dạy không công, một chữ một văn tiền, trừ vào tiền công.”

“Chúng ta giờ chỉ còn quan hệ tiền bạc thôi sao?”

“Không phải ngươi nói đó à, đơn giản rõ ràng.”

“Sao ngươi nhỏ nhen thế chứ!”

“Ha ha.”

“Ngươi…” Đào Yêu định cãi lại một trận, nhưng đột nhiên bị thứ gì đó thu hút sự chú ý: “Ơ? Nhìn kìa, phía trước có người tới phải không?”

Nàng giơ tay chỉ về phía trước, nheo mắt nhìn kỹ. Quả nhiên, có một đoàn lạc đà đang vội vã tiến lại.

Đi suốt chặng đường dài, cuối cùng cũng thấy sinh vật sống khác ngoài họ, cảm giác thật gần gũi.

Ti Cuồng Lan lập tức giảm tốc độ đánh xe, ánh mắt cảnh giác nhìn đoàn người lạ đang đến gần, rồi nói với Đào Yêu: “Gọi mấy người trong xe dậy đi.”

“Ừ.” Đào Yêu nhanh chóng rụt đầu trở lại.

Không lâu sau, đoàn lạc đà dừng lại trước mặt họ. Nhìn bề ngoài thì không giống người lạ tình cờ gặp gỡ, mà rõ ràng là đến vì họ.

Dẫn đầu là một nam tử để râu quai nón, đội khăn, mặc áo dài, mặt mày cứng rắn, đeo kiếm bên hông. Tuổi tác khó đoán, râu ria làm người hắn già đi, cạo sạch có khi cũng xấp xỉ tuổi Ti Cuồng Lan. Dù sao thì thoạt nhìn là ba phần nho nhã, bảy phần thô ráp, dáng vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng lại rất hợp với vùng đất hoang mạc này.

Đi sau hắn là mấy người đàn ông trẻ trung cường tráng, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên gầy nhom như khỉ, từ ngoại hình đến khí chất đều không hợp với đám người kia.

Người khác thì không quen, nhưng riêng gã trung niên kia lại có vẻ quen mặt.

“Sao vậy?”

“Họ là ai?”

“Không quen.”

Sau lưng Ti Cuồng Lan, bốn cái đầu người cộng thêm đầu hồ ly cùng chen chúc ngoài cửa sổ, tò mò quan sát đám người chặn đường họ.

“Tư Đồ đại nhân, là bọn họ.” Nam trung niên lách qua đứng cạnh râu quai nón, chỉ tay về phía Ti Cuồng Lan và những người còn lại: “Lúc đầu ta đã thấy bọn họ mờ ám, sau mới nhớ ra trên truy nã mà các vị dán khắp nơi, mấy tên tội phạm đó trông rất giống bọn này.

Ngài xem, ba nam một nữ cộng thêm một đứa nhỏ, số người cũng đúng rồi.”

Gã lại liếc thêm mấy lần: “Chỉ là thêm một con chó?”

Người được gọi là đại nhân chau mày, ánh mắt lạnh lùng dừng trên mặt Ti Cuồng Lan hồi lâu, rồi chuyển sang nhóm Đào Yêu, sau đó chìa tay về phía một thanh niên bên cạnh.

Người kia lập tức hiểu ý, lấy ra một xấp giấy đưa cho hắn, dường như là mấy bức họa chân dung.

Người râu quai nón cầm lấy, ánh mắt lần lượt so sánh giấy và người.

Đào Yêu vẻ mặt mờ mịt: “Hắn nói gì vậy? Truy nã? Tội phạm?”

“Chúng ta từ bao giờ trở thành tội phạm truy nã rồi?” Ti Tĩnh Uyên chọc chọc Liễu Công Tử: “Các ngươi đã cùng Lam Lan làm chuyện gì mờ ám trái pháp luật sau lưng ta vậy hả?”

“Ta còn muốn hỏi ngươi đó, một mình chạy rong ngoài kia bao lâu, ai biết được ngươi đã làm gì rồi.” Liễu Công Tử hừ nhẹ một tiếng, bất chợt nhìn chằm chằm vào mặt gã trung niên nọ, nghĩ một hồi rồi nói: “Ồ! Con khỉ đó chẳng phải tên gian thương bị chúng ta từ chối lúc thuê lạc đà lần trước sao?”

“Đúng đúng, là hắn!” Ma Nha đập tay lên đầu: “Không làm được mối làm ăn với chúng ta, khi đó còn chửi bới om sòm nữa.”

Ti Cuồng Lan nhíu mày.

“Phải rồi, là hắn!” Đào Yêu cũng nhớ ra: “Chẳng qua không kiếm được tiền từ chúng ta thôi, không đến mức bụng dạ hẹp hòi đến nỗi vu khống chúng ta là tội phạm chứ.”

Tên trung niên kia cũng chẳng quan tâm bọn họ đang thì thầm gì, chỉ quay sang nói với gã râu quai nón: “Không phải nói mấy tên tội phạm này rất hung hãn sao? Chúng lại dùng trẻ con làm lá chắn, giả vờ là một gia đình bình thường, chuyên đi làm mấy chuyện bắt cóc, lừa đảo, giết người, cướp bóc, nghe đã thấy nguy hiểm rồi. Dạo trước ta vừa nhìn thấy mấy người lạ này là thấy quen mặt, tuy không dám chắc chắn, nhưng thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, nhất định phải bẩm báo với đại nhân một tiếng. Ngài xem, có phải trông họ rất giống trong bức họa không?”

“Này, ngươi báo thù kiểu này thì không hay lắm đâu.” Đào Yêu nhịn không được bèn hét lên với tên trung niên: “Chỉ là không thuê lạc đà của ngươi thôi mà, tội phạm gì chứ, chúng ta là người qua đường trong sạch rõ ràng, vu khống người khác là sẽ bị đánh roi đấy!”

“Ta nào có vu khống! Ta chỉ thấy giống thôi không được chắc?” Gã trung niên vênh cổ hét lại.

“Đại nhân…” Mấy thanh niên nhìn họ rồi lại nhìn bức họa, thì thầm: “Cũng không giống lắm.”

Gã râu quai nón thu bức họa lại, nhảy xuống lạc đà, bước tới trước mặt Ti Cuồng Lan, lạnh lùng nói: “Tất cả người trong xe xuống hết cho ta.”

Ti Cuồng Lan cũng lạnh lùng trả lời: “Các hạ lấy thân phận gì mà ra lệnh cho chúng ta?”

Không đợi râu quai nón mở miệng, con khỉ kia đã tranh nói trước, vẻ mặt đắc ý: “Đây là vị giám trấn đại nhân mới nhậm chức! Trấn Phụng Vỹ, trấn Long Vỹ, kể cả chỗ các ngươi đang đứng, đều nằm trong quyền quản lý của ngài ấy!”

“Thì ra là giám trấn đại nhân, thất lễ rồi.” Ti Cuồng Lan mỉm cười, gõ gõ vào cửa sổ xe: “Mọi người, xuống đi.”

Chờ mọi người đều xuống khỏi xe ngựa, râu quai nón lại dò xét họ một lượt, hỏi: “Các vị đến từ đâu?”

“Kinh thành.” Ti Cuồng Lan trả lời.

“Vì sao tới đây?”

“Du sơn ngoạn thủy.”

“Chỉ để du sơn ngoạn thủy ư?”

“Chỉ du sơn ngoạn thủy.”

Râu quai nón vô thức nhìn quanh sa mạc, ngờ vực: “Giữa mùa hè nắng gắt, lại đến sa mạc du sơn ngoạn thủy ư?”

“Phong cảnh nơi đại mạc cũng có thú vui riêng mà.” Đào Yêu cười hì hì chen lời.

“Luật pháp triều đình cũng đâu có quy định nào cấm mùa hè không được đến sa mạc chơi.” Liễu Công Tử bĩu môi.

“Đại nhân, chúng ta tuyệt đối không phải tội phạm. Vị đại thúc kia nhìn nhầm rồi.” Ma Nha nghiêm túc giải thích, còn cố tình ghé sát mặt vào: “Ngài nhìn kỹ lại xem, người trong tranh khác chúng ta nhiều lắm đúng không?”

“Đúng vậy, ngài nhìn kỹ đi. Chúng ta làm gì có ai xấu như trong hình đó chứ!” Ti Tĩnh Uyên cũng tức giận nói.

Con khỉ kia vẫn không buông tha, rõ ràng là cố tình gây sự, lại quay sang râu quai nón mà nói: “Đại nhân, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.”

Râu quai nón suy nghĩ một chút, bèn dặn vài thanh niên: “Các ngươi vào xem trong xe có gì khả nghi không.”

Trong xe thì có thể có gì khả nghi chứ, chẳng lẽ lại tra ra được tang vật? Không đúng, còn có Trịnh Vũ Lương đang hôn mê trong xe!

Không đợi Đào Yêu lên ngăn cản, mấy thanh niên đã nhanh tay lẹ chân mở cửa xe.

“Đại nhân! Trong xe có người bất tỉnh, sống chết không rõ!” Giọng hét của thanh niên to đến mức khiến tai Đào Yêu cũng đau nhói.

Sắc mặt râu quai nón lập tức căng thẳng, bước nhanh tới. Con khỉ kia còn kích động hơn ai hết, phấn khích kêu lên: “Ta đã nói rồi mà, bọn họ có vấn đề!”

Khi nhìn thấy Trịnh Vũ Lương trong xe, con khỉ kia dùng một giọng như thể người đang nằm đó là cha ruột mình mà hét lên: “Đây chẳng phải là Trịnh tiểu ca của đoàn Đắc Thú sao?!”

Râu quai nón dùng dò hơi thở Trịnh Vũ Lương, xác nhận hắn chỉ là đang hôn mê, bèn hỏi: “Ngươi nhận ra người này?”

“Nhận ra nhận ra! Người trong đoàn Đắc Thú ở trấn Long Vỹ đó, thường ngày hay được trưởng đoàn sai đi làm việc.” Con khỉ kia hưng phấn đến mức tưởng như sắp tiễn được cả bọn vào ngục: “Người của trấn Long Vỹ sao lại bất tỉnh trong xe của mấy người ngoại lai này chứ? Nhất định là họ có âm mưu! Không chừng là bắt cóc Trịnh tiểu ca đòi tiền chuộc đó!”

Càng nói càng quá quắt, nào có ai bịa chuyện đến mức này. Hay là dùng chút thuốc cho bọn chúng xỉu hết, vừa nhanh gọn vừa đỡ phiền…

“Các vị e là không thể tiếp tục du sơn ngoạn thủy được nữa rồi.” Râu quai nón tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông, giọng điệu không chừa đường thoái lui: “Theo ta về nha môn.”

Đã biết mà, chuyện sao có thể suôn sẻ như vậy được! Đã biết tên Trịnh Vũ Lương xui xẻo kia thể nào cũng lại gây chuyện!

Khi tay nàng vô thức đưa đến túi vải bên hông, Ti Cuồng Lan đã rất tự nhiên nắm lấy cổ tay nàng, lặng lẽ kéo tay nàng xuống.

Đào Yêu trừng hắn, hắn lại không giải thích gì, chỉ điềm nhiên nhìn thẳng vào mắt râu quai nón, mở miệng gọi: “Tư Đồ Minh Đăng?!”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đã khiến râu quai nón sững người tại chỗ, hồi lâu sau mới hoàn hồn: “Sao… sao ngươi biết tên ta?”

“Nhiều năm trước, trên sông U Lan, ta có vinh hạnh cùng huynh đồng thuyền.” Ti Cuồng Lan mỉm cười.

Râu quai nón trợn tròn mắt, kinh ngạc đánh giá gương mặt Ti Cuồng Lan từ trên xuống dưới, còn cảm thấy nhìn không rõ, bèn đi quanh hắn mấy vòng, cuối cùng bất chợt túm chặt lấy vai hắn, mừng rỡ kêu lên: “Đây… chẳng phải là Cuồng Lan huynh đệ sao?!”

Ti Cuồng Lan gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”

“Không thể tin được! Lại có thể gặp được ngươi ở chốn này!” Gã râu quai nón kích động đến mức đỏ cả mắt, ôm chầm lấy, vỗ mạnh vào lưng hắn: “Suýt nữa thì không nhận ra! Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ đến ta!”

“Ta nhớ rất rõ.” Ti Cuồng Lan mỉm cười vỗ nhẹ vai gã: “Chỉ là huynh để râu dài như vậy nên khó nhận ra, bằng không thì ta đã nhận ra huynh ngay từ ánh mắt đầu tiên rồi, Minh Đăng đại ca.”

“Haha, bận bịu lo việc công suốt ngày, chẳng còn thời gian quan tâm đến râu tóc nữa.” Đối phương vẫn vui mừng khôn xiết, túm lấy Ti Cuồng Lan hỏi han đủ chuyện, không còn chút nào vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị như ban nãy, cứ như hoàn toàn quên mất bản thân đến đây là vì chuyện gì.

Những người khác nhìn nhau. Đào Yêu khẽ đụng vào Ti Tĩnh Uyên: “Không phải  ngươi nói Lan Lan nhà ngươi không có bạn bè sao?”

Ti Tĩnh Uyên gãi đầu: “Ta cũng không biết nữa, chưa từng nghe đệ ấy nhắc đến việc có quen ai ở cái nơi heo hút này cả.”

“Nhị thiếu gia đâu có hay thân thiết như vậy, vừa cười vừa vỗ vai người ta nữa.” Ma Nha cũng thấy kỳ lạ: “Đối phương nhiệt tình như thế, hắn cũng không tỏ vẻ phản cảm… chẳng giống với phong cách thường ngày của Nhị thiếu gia chút nào.”

“Còn gọi người ta là đại ca nữa…” Liễu Công Tử liếc nhìn Ti Tĩnh Uyên: “Thân thiết hơn cả với đại ca ruột ngươi nữa đấy.”

“Đừng giày vò ta nữa…” Ti Tĩnh Uyên r*n r*.

Mọi người đều thấy khó hiểu trước cuộc hội ngộ bất ngờ này. Đợi đến khi cảm xúc của gã râu quai nón dịu xuống, hắn mới nhớ đến Trịnh Vũ Lương trong xe ngựa.

“Nói mới nhớ, người này là…” Gã buông Ti Cuồng Lan ra, chỉ vào trong xe ngựa, giọng điệu đầy tò mò: “Ngươi không phải hạng người đi bắt cóc tống tiền.”

“Huynh tin ta vậy sao?” Ti Cuồng Lan cười hỏi.

“Ba tuổi đã định tám mươi. Việc ngươi từng làm trên sông U Lan năm ấy đã cho thấy ngươi không phải kẻ sẽ đi vào con đường tà đạo. Ta tin vào mắt nhìn người của mình.” Gã cười, ánh mắt đầy cảm khái nhìn Ti Cuồng Lan: “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt ngươi đã trưởng thành. Khá lắm, cao hơn cả ta rồi!”

“Cao hơn huynh thì vẫn phải gọi một tiếng đại ca.” Ti Cuồng Lan cũng đùa một câu, rồi quay lại nhìn về phía xe ngựa: “Người kia đúng là bị chúng ta bắt, nhưng không phải để tống tiền. Chuyện này nói ra thì dài.”

“Vậy đến chỗ ta rồi từ từ nói.” Gã choàng vai Ti Cuồng Lan: “Huynh đệ gặp lại, phải uống một trận mới được! Tuy ta chẳng có rượu ngon gì…”

“Dù huynh không mời ta cũng định ghé nhà huynh làm phiền.” Ti Cuồng Lan nghiêm túc nói: “Người này có liên quan đến một mạng người vô tội. Ban đầu ta định áp giải hắn về quan phủ, giờ giữa đường gặp được huynh, mà huynh lại là quan phụ mẫu ở vùng này, vậy thì tiện quá rồi.”

“Liên quan đến tính mạng người vô tội ư?” Gã biến sắc: “Vậy thì không thể trì hoãn được nữa. Từ đây đến nha môn ở trấn Phụng Vỹ vẫn còn một đoạn đường.” Dứt lời, hắn ngoái đầu lại nhìn gã trung niên gầy gò như khỉ đang lúng túng, lớn tiếng nói: “Mặc đại thúc, lần này đúng là ngươi nhìn nhầm rồi. Bọn họ không phải đám tội phạm bị truy nã kia, ngươi yên tâm đi.”

“À? Vậy sao? Là ta nhìn nhầm à?” Gã khỉ có phần thất vọng: “Đại nhân đã nói không phải… thì tất nhiên là không phải rồi.”

“Ngươi có được sự cảnh giác này cũng là điều tốt. Nhưng về sau phải cẩn trọng hơn, nếu không sẽ mang tiếng vu khống, tự chuốc lấy họa đó.” Hắn không có ý trách phạt, chỉ phất tay nói: “Không sao, ngươi đi đâu thì cứ đi đi, chuyện còn lại để ta lo.”

“Dạ, dạ!” Gã mặt khỉ vội gật đầu, nhanh chóng nhảy lên lưng lạc đà, giật dây cương chạy đi như trốn, sợ hắn đổi ý mà bắt tội vu cáo thật vậy.

“Này này! Ông bỏ chạy như vậy thôi à! Không biết quay lại xin lỗi chúng ta một tiếng sao?!” Đào Yêu hét to về phía trước. Đáp lại nàng chỉ là bóng lưng của con lạc đà cuốn bụi mù bay xa.

“Tên này thật đáng ghét!” Nàng tức tối: “Báo án bậy thì ít nhất cũng phải đánh năm mươi trượng! Cứ thế mà để hắn chạy thoát à!”

“Cô nương, lệnh truy nã là thật, hành tung của các người cũng quả thực đáng nghi. Mặc đại thúc tuy nhận nhầm người, nhưng không tính là báo án giả.”

Tư Đồ Minh Đăng nghiêm túc nói với Đào Yêu: “Hơn nữa, trước khi các người làm rõ thân phận kẻ đang hôn mê trong xe, thì vẫn chưa thể xem là ‘người qua đường trong sạch’.”

“Đại nhân, ngài vừa mới nói Nhị thiếu gia nhà ta không phải hạng người làm điều xấu!” Đào Yêu nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi cúi người thi lễ: “Ngài còn một mực đòi uống rượu ôn chuyện với hắn, sao giờ lại nói chúng ta không trong sạch?”

“Là hai chuyện khác nhau.” Tư Đồ Minh Đăng cười nhã nhặn: “Ta cảm thấy hắn không phải người xấu, là chuyện của ta. Còn nữa, với giao tình giữa ta và hắn, dù hôm nay hắn có thật làm chuyện xấu, ta vẫn muốn uống rượu ôn chuyện với hắn. Công là công, tư là tư.”

“Quả là công tư phân minh thật đấy.” Đào Yêu đảo tròn mắt.

“Đó là điều nên làm.” Tư Đồ Minh Đăng tưởng nàng đang khen mình, bèn chỉ về phía trước: “Đi thôi, ta dẫn đường. Có một lối tắt để tới trấn Phụng Vỹ nhanh hơn.”

“Đi thôi.” Ti Cuồng Lan gọi mọi người trở lại xe ngựa.

Có bốn con lạc đà quen đường dẫn lối phía trước, đoạn đường còn lại trở nên suôn sẻ hơn hẳn.

Trên đường, Đào Yêu mấy lần thò đầu ra hỏi Ti Cuồng Lan xem hắn và Tư Đồ Minh Đăng có quan hệ thế nào. Ti Cuồng Lan bị nàng làm phiền mãi, bèn nói qua loa rằng đó là người hắn tình cờ gặp khi năm xưa đi xa tìm đàn Vô Huyền.

Đàn Vô Huyền?! Vậy chẳng phải là từ năm hắn mười ba tuổi đã quen Tư Đồ Minh Đăng rồi sao?

Đào Yêu nhìn cây đàn Vô Huyền đặt trong một góc xe ngựa, lòng đầy tò mò. Rốt cuộc là cuộc gặp gỡ tình cờ kiểu gì mà khiến hai người xa cách nhiều năm vẫn có thể gặp lại như chưa từng rời xa? Nhất là với Ti Cuồng Lan, kẻ đã quen với mọi cảnh đời, lạnh lùng với mọi người, sao lại có thể dành sự xem trọng khác thường cho một viên quan nhỏ ở vùng biên cương trông chẳng có gì nổi bật như thế?

Chuyến đi lần này xem như viên mãn.

Hiện tại, tâm trạng của những người còn lại cũng giống hệt nàng, chỉ mong nhanh chóng được đến nơi, giải quyết mọi chuyện, nghe xong mọi câu chuyện, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa!

Bình Luận (0)
Comment