Cuối cùng cũng quay lại rồi, trấn Phụng Vỹ đã lâu không gặp.
Lụa đỏ bay phấp phới, không rõ đang mừng cái gì.
So với khi rời đi, nơi này dường như đã có chút thay đổi, trở nên rộn ràng, tưng bừng hơn. Các cửa hiệu và hàng ăn ven đường đều treo giấy màu rực rỡ. Đào Yêu thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, tò mò quan sát cảnh tượng dọc đường: “Không phải lễ tết gì mà rộn ràng vậy?”
“Thiếu chủ của Bạch gia bảo thành thân.” Tư Đồ Minh Đăng đáp.
“Bạch gia là hào phú địa phương, mấy chục năm trước đã dựng nên Bạch gia bảo ở ngoài hai trấn, gia nghiệp đồ sộ. Trong số mấy người con trai của Bạch lão gia, còn có hai người làm quan ở kinh thành, nghe nói là người có thể lên tiếng trước mặt hoàng thượng. Cho nên trong mắt người bản xứ, Bạch gia gần như là ‘Hoàng đế đất’ của hai trấn này.
Bảy tám năm trước, toàn bộ Bạch gia dọn về phía nam, chỉ để lại vài gia nhân trông coi cố trạch. Nhưng họ có quy củ: hậu nhân của Bạch gia, hễ đến tuổi cưới gả, đều phải quay về tổ trạch bái tổ, lễ thành hôn cũng nhất định phải tổ chức tại đó.
Mười mấy ngày trước, Bạch gia bảo đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho thiếu chủ, giấy màu lụa đỏ cũng là do họ mang tới lúc phát thiệp mời. Mọi người đều vui vẻ treo lên, dù sao đây cũng là chuyện vui của Bạch gia, thể diện này nhất định phải nể.”
“Thì ra là vậy.” Đào Yêu chặc lưỡi: “Không sống ở đây nữa mà còn có thể làm rình rang đến mức cả trấn phải treo đèn kết hoa vì họ.”
Tư Đồ Minh Đăng mỉm cười, không nói thêm gì.
Liễu Công Tử nhìn cảnh tượng rộn ràng khắp phố, thản nhiên chêm một câu phá vỡ không khí: “May mà họ xây bảo ở ngoài hai trấn, nếu đặt ở trấn Long Vỹ, e rằng đám cưới này đã không tổ chức nổi rồi.”
“Phải ha, lúc đó chắc bị Hộ Môn chặn lại rồi.” Ma Nha phụ họa, hoàn toàn đồng tình.
Nghe đoạn đối thoại này, Tư Đồ Minh Đăng quay sang hỏi: “Các người cũng gặp sự cố ở trấn Long Vỹ sao?”
“Đại nhân cũng biết rồi à.” Đào Yêu hỏi lại, đúng là chuyện lớn như vậy chắc chắn đã có người báo tin cho hắn.
Tư Đồ Minh Đăng gật đầu: “Ta mới nhậm chức không lâu, đang bận sắp xếp lại đống hồ sơ tồn đọng trong phủ, còn chưa có thời gian đi tuần tra. Vài ngày trước có người đến báo rằng ở trấn Long Vỹ có Xà yêu quấy phá, cả trấn bị giam cầm. Khi ta đến nơi thì khủng hoảng đã được giải quyết. Lý trưởng kể lại mấy việc kỳ quái xảy ra trong những ngày đó, đúng là khó tin.
Khi ta rời đi, lão Mặc, làm nghề buôn lạc đà trong trấn đến tìm ta, nói đã phát hiện có khả năng là phạm nhân bị truy nã. Ta sợ sơ suất, nên đi cùng ông ấy suốt dọc đường tới khách đ**m có nghi phạm lưu trú, kết quả nửa đường thì chạm mặt các ngươi.”
“Lão già đó chỉ vì không làm được ăn với chúng ta nên cố tình gây sự đó.” Đào Yêu vừa nghĩ tới đã thấy tức: “Trên đời đúng là có những kẻ tâm địa trời sinh nhỏ nhen, chỉ thích làm mấy việc tổn người chẳng lợi mình. Miễn là khiến người khác bực mình, cho dù không thu được gì, hắn cũng thấy hả dạ.”
Tư Đồ Minh Đăng lắc đầu: “Chắc Mặc đại thúc cũng không xấu như ngươi nói. Ông ấy đã lớn tuổi, có khi chỉ nhìn nhầm thật. Hơn nữa, nếu không nhờ ông ấy, ta cũng không gặp được các ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Ti Cuồng Lan, cười lớn: “Phải không, Cuồng Lan huynh đệ, nếu bỏ lỡ lần này, chẳng biết bao giờ mới gặp lại nhau.”
“Huynh vẫn dịu dàng và thiện lương như xưa.” Ti Cuồng Lan mỉm cười nói, ánh mắt đầy cảm xúc nhìn hắn: “Bấy nhiêu năm trôi qua, bản tính ấy của huynh chẳng đổi chút nào.”
Tư Đồ Minh Đăng ngượng ngùng gãi đầu: “Đâu có, chỉ là xử sự công bằng mà thôi.”
Ở phía sau, khóe miệng Ti Tĩnh Uyên đã muốn kéo lê dưới đất, hắn kéo tay áo Đào Yêu, bực bội nói: “Nghe chưa, hắn chưa từng khen ta như vậy! Cũng chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt thân thiết đó! Hệt như coi tên người ngoài kia là đại ca ruột vậy!”
“Ngươi thì có gì đáng khen chứ!” Đào Yêu ghét bỏ hất tay hắn ra: “Nợ ta tiền còn chưa trả, đừng có quên đấy!”
“Hu hu hu, ngươi cũng vô tình như hắn! Hu hu hu, ta không còn đệ đệ, cũng không còn muội muội nữa rồi!”
“Ngươi dám ‘hu’ thêm tiếng nữa thử xem! Ta sẽ ném ngươi xuống xe ngay đấy!”
“Oa oa oa!”
Ti Cuồng Lan nhịn cười.
Đi thêm một đoạn nữa, hắn đột nhiên quay đầu hỏi Tư Đồ Minh Đăng: “Huynh tin trên đời có yêu quái không?”
Tư Đồ Minh Đăng hơi sững lại, rồi bật cười: “Thế giới này lớn như vậy, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.”
Nếu hắn vừa mở miệng đã nói “không tin! Nhảm nhí! Làm gì có yêu quái!” thì sau này mọi chuyện sẽ phiền phức lắm. Nhưng hắn lại trả lời như vậy, trong lòng Ti Cuồng Lan cũng yên tâm phần nào.
Đi qua vài con phố nữa, Tư Đồ Minh Đăng chỉ về phía trước: “Đến nơi rồi!”
Trước mắt là phủ Giám Trấn, còn đơn sơ hơn tưởng tượng nhiều. Căn nhà này trông chẳng giống nơi xây riêng cho chức quan này chút nào, tám phần là sửa lại từ một ngôi miếu nhỏ, treo tấm biển “Phủ Giám Trấn” lên là xong, không có chút khí thế nào của quan phủ cả.
Mọi người còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn. Một ông lão tóc tai rối bù, áo quần rách nát, tay cầm nửa cái bánh mì bẩn thỉu, từ cổng phủ Giám Trấn lao ra như điên. Hai thanh niên trẻ phía sau mặt mày bất lực đuổi theo, mỗi người một tay kéo lão lại.
“Ông Tề, cái bánh đó hỏng rồi, không ăn được đâu!” Một người trẻ giành lấy cái bánh trong tay ông lão: “Ông không thể cứ ra lục thùng rác mãi như thế được!”
“Không, không!” Ông lão ôm chặt cái bánh vào lòng, cả người ngồi thụp xuống đất, mắt đờ đẫn lẩm bẩm: “Để dành cho Tiểu Phi ăn… Nó đi làm về bụng đói…”
Thấy vậy, Tư Đồ Minh Đăng nhíu mày, bước nhanh lên phía trước. Hai thanh niên vội vã hành lễ với hắn, nóng nảy nói: “Đại nhân nhìn xem, ông ấy lại đến gây chuyện. Chúng ta cũng hết cách rồi.”
Tư Đồ Minh Đăng ra hiệu không cần nói tiếp, chỉ dặn: “Đi lấy chút đồ ăn sạch sẽ mang tới, rồi đưa ông ấy về đi.”
“Lại là bọn ta à…” Hai người kia tỏ vẻ không tình nguyện: “Đại nhân, cho ông ấy bao nhiêu cũng vô ích, ông ấy ở nhà mấy hôm lại chạy tới gây chuyện.”
Tư Đồ Minh Đăng nhìn ông lão thần trí không còn rõ ràng kia, thở dài: “Ông ấy muốn tới thì cứ để tới. Có ảnh hưởng gì đâu, cùng lắm chỉ tốn vài bước chân đưa về. Ông đã già lại cô độc, chúng ta đừng chấp nhặt nữa. Đi đi.”
“Vâng!” Hai người trẻ tuổi đành phải mỗi bên đỡ một tay ông lão, khuyên can mãi mới đưa được ông ấy đi.
Ti Cuồng Lan nhìn theo, nói khẽ: “Chuyện này là…”
“Cha con lão Tề và Tiểu Phi vốn là gia nhân trong Bạch Gia Bảo. Nghe nói mấy năm trước, từ đường trong bảo xảy ra hỏa hoạn, Tiểu Phi vì lao vào cứu bài vị của chủ nhân mà bị bỏng nặng. Sau đó, Bạch gia cho lão Tề một khoản tiền rồi đuổi hai cha con ra khỏi bảo. Hai người dọn về trấn Phụng Vĩ, lúc ấy vết thương của Tiểu Phi còn chưa lành, số tiền kia phần lớn cũng tiêu hết vào việc chữa trị, tiếc rằng thương thế càng lúc càng không khá lên, chẳng bao lâu thì qua đời.
Sớm mất vợ, cuối đời lại mất con, cú sốc quá lớn khiến lão Tề không chịu nổi, trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nghe nói lúc ta mới nhậm chức, lão đã nằm chết gục ngoài cổng nha môn.”
“Có lúc còn gây rối khắp nơi, bị đánh mấy lần cũng không nhớ ra được gì.” Tư Đồ Minh Đăng vừa đi vừa thở dài: “Mọi người cũng chẳng hiểu lão oán hận điều gì, chắc là cảm thấy cái chết của con trai mình quá oan uổng mà lại chẳng biết trút giận vào ai. Cũng thật đáng thương. Từ sau khi ta tiếp quản trấn này, chỉ trong thời gian ngắn mà lão đã đến mấy lần rồi, lần nào cũng như các người vừa thấy vậy, ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành mỗi lần đến là đưa đi.”
“Ta hiểu rồi.” Ti Cuồng Lan gật đầu, rồi quay đầu lại nhìn những dải lụa đỏ và giấy màu bay phấp phới trên đường, bỗng nhiên thấy vô cùng chói mắt.
“Sao lại có thể như thế được… Cứu tổ tiên nhà bọn họ xong rồi lại đuổi người đi.” Ma Nha nhíu mày lẩm bẩm.
“Nhân gian khổ nạn.” Đào Yêu lắc đầu.
“Nếu là ta thì chắc chắn đã gom hết bài vị tổ tiên họ lại ném vào lửa thiêu luôn rồi.” Liễu Công Tử bĩu môi.
Ti Tĩnh Uyên cũng không vừa: “Một gia đình thất đức đến thế, vậy mà người ta vẫn treo lụa đỏ chúc mừng cho được… Mấy người ở đây đúng là nông cạn.” Dứt lời lại giận dỗi mà cố tình lắc người làm cho Trịnh Vũ Lương đang cõng trên lưng bị xóc mạnh, mắng: “Tên này cũng thật thiếu đạo đức, không chỉ thiếu đạo đức, mà còn nặng chết đi được!”
“Chuyện cũ rồi đừng nhắc nữa.” Tư Đồ Minh Đăng dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn chỉ về phía trước: “Mời chư vị theo ta tới tiền sảnh nghỉ ngơi, công việc là công việc, trước hết hãy giải thích rõ ràng mọi chuyện cho ta đã.”
Tất nhiên là phải nói rõ với hắn rồi. Trong sảnh phụ, Ti Tĩnh Uyên vứt Trịnh Vũ Lương như một con chó chết xuống đất, không buồn liếc hắn lấy một cái, chỉ ôm vai than thở liên tục.
“Có nên đánh thức hắn không?” Tư Đồ Minh Đăng đi đến trước mặt Trịnh Vũ Lương, không yên tâm nên lại cúi xuống kiểm tra hơi thở.
“Chưa đến lúc.” Đào Yêu nói thẳng: “Đợi ta dẫn hắn đến nơi cần đến, rồi sẽ đánh thức hắn.”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tư Đồ Minh Đăng nhìn qua nàng, lại nhìn về phía Ti Cuồng Lan. Hắn chỉ tin lời nói ra từ miệng Ti Cuồng Lan.
“Lúc nãy huynh nói, thế giới này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Ti Cuồng Lan nghiêm túc nói: “Ta hy vọng đó là lời thật lòng.”
Tư Đồ Minh Đăng ngạc nhiên: “Tất nhiên là lời thật lòng rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Chưa đầy một chén trà, Ti Cuồng Lan đã thuật lại vắn tắt ân oán giữa Lợi Thừ và hai Trịnh Vũ Lương theo những gì nghe được từ Đào Yêu.
Hắn đã dứt lời một lúc mà miệng của Tư Đồ Minh Đăng vẫn còn há hốc, chén trà đưa đến môi mãi mà không uống vào được.
Thật ra Đào Yêu nãy giờ vẫn thầm toát mồ hôi. Nhìn thì có vẻ như Ti Cuồng Lan với hắn thân thiết như huynh đệ ruột thịt, nhưng người gặp nhau mỗi ngày còn chưa chắc hiểu rõ lòng nhau, huống chi là một mối duyên nước chảy bèo trôi từ nhiều năm trước… Nếu bọn họ nói thật mà Tư Đồ Minh Đăng không phải là người rộng lượng và có tầm mắt như vẻ bề ngoài, thì biết đâu hắn sẽ kết tội họ vu cáo bịa chuyện, bắt cóc người vô tội. Đến lúc đó lại phải đánh một trận mới thoát được thì phiền toái lắm.
Cuối cùng, chén trà chạm vào môi của Tư Đồ Minh Đăng, không rõ có uống vào hay không, chỉ thấy hắn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Vụ án Trịnh Vũ Lương của trấn ta, ta từng xem qua hồ sơ. Trịnh gia lại kiện cậu của hắn tội giết người, cuối cùng vì cậu hắn mất tích mà chẳng điều tra được gì… Không ngờ lại có nội tình như vậy.”
Hắn lại im lặng một lát, đợi đến khi sự kinh ngạc trong lòng dịu đi đôi chút mới nói tiếp: “Chuyện này quá ly kỳ, ta không thể chỉ nghe lời các ngươi mà vội kết luận Trịnh Vũ Lương là kẻ ác.”
Đào Yêu thở phào, lập tức nói: “Cái này dễ thôi, ta có cách để hắn tự mình chứng minh với ngài.”
“Chứng minh thế nào?” Tư Đồ Minh Đăng nhíu mày nhìn khuôn mặt sưng vù của Trịnh Vũ Lương: “Bức cung bằng tra tấn thì không được.”
Đào Yêu vội xua tay: “Không đâu! Chúng ta đều là lương dân tuân thủ pháp luật, một ngón tay cũng không đụng đến hắn, đại nhân cứ yên tâm một trăm phần.”
“Vậy còn vết thương trên mặt hắn… Thôi được rồi, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.” Tư Đồ Minh Đăng nghiêm nghị nói: “Nhưng về sau, tuyệt đối không được động thủ!”
“Được được, chắc chắn rồi!” Đào Yêu cười toe toét: “Đại nhân đúng là vị quan thanh liêm chính trực, nhân phẩm như vậy, chẳng trách có thể trở thành huynh đệ với nhị thiếu gia nhà ta.”
“Cô nương quá lời rồi, ta chỉ mong kẻ có tội phải chịu trừng phạt thích đáng thôi.” Tư Đồ Minh Đăng vẫn nghiêm túc như cũ, lại hỏi Ti Cuồng Lan: “Vậy các ngươi định để hắn tự chứng minh thế nào?”
Ti Cuồng Lan nhìn sang Đào Yêu, nàng ngước nhìn sắc trời, suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười ranh mãnh: “Bây giờ trời còn chưa tối, đợi đến khi đêm khuya vắng vẻ, mời đại nhân cùng chúng ta đến một nơi.” Nàng còn cố ý nháy mắt: “Đại nhân không sợ tối chứ?”
“Tất nhiên là không sợ rồi.” Tư Đồ Minh Đăng không hiểu con nhóc này đang bày trò gì, nhưng thấy Ti Cuồng Lan không phản đối thì đành đồng ý: “Đi đâu?”
Nụ cười trên mặt Đào Yêu thu lại, bình thản phun ra hai chữ: “Trịnh gia.”
“Được!” Tư Đồ Minh Đăng gật đầu: “Ta đi sắp xếp bữa tối trước, no bụng rồi mới làm được việc.”
“Tuyệt quá! Dọc đường toàn phải gặm lương khô, cuối cùng cũng được ăn bữa cơm đàng hoàng rồi!” Đào Yêu vỗ tay reo lên.
“Cô nương đừng kỳ vọng quá, chúng ta bình thường ăn uống cũng rất giản dị, mong các vị đừng chê bai.” Tư Đồ Minh Đăng thành thật nói.
Hắn vừa định ra ngoài thì Ti Cuồng Lan gọi hắn lại.
“Còn chuyện gì sao?” Hắn hỏi.
Ti Cuồng Lan chỉ sang bên cạnh: “Ngay từ đầu đến giờ huynh vẫn chưa hỏi mấy kẻ hình thù kỳ dị bên ta là ai.”
“Đã có thể thân cận với ngươi đến vậy, lẽ nào lại là kẻ xấu?” Hắn bật cười: “Hơn nữa ánh mắt ngươi thi thoảng liếc nhìn bọn họ cũng mang theo ý cười. Kẻ có thể khiến ngươi có thái độ như vậy, ta đều xem là bạn bè, không cần hỏi nhiều. Trừ khi ta điều tra ra các ngươi thật sự là tội phạm bị truy nã, đến lúc đó không cần ngươi mở miệng, ta cũng sẽ lật tung gốc gác của bọn họ.”
Ti Cuồng Lan mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Chờ hắn rảo bước rời đi, Đào Yêu mới tiến lên chọc chọc Ti Cuồng Lan: “Huynh trưởng hoang dã của ngươi cũng thú vị đấy, tuy là người trong quan môn, nhưng giữa sự nguyên tắc nghiêm chỉnh lại có vài phần hào khí giang hồ. Chả trách ngươi hợp ý với hắn đến vậy.”
“Huynh ấy là người rất tốt.” Ti Cuồng Lan nhìn theo bóng lưng hắn, suy nghĩ bất giác chìm vào ký ức nhiều năm về trước: “Khi đó chúng ta tình cờ cùng đi chung một con thuyền trên sông U Lan, vốn không có liên hệ gì, nào ngờ con sông ấy lại ẩn chứa hiểm nguy, thêm vào đó là gió to mưa lớn nổi lên bất ngờ, sóng dữ cuộn trào khiến thuyền lật. Hơn mười người trên thuyền đều rơi xuống nước, trong đó có không ít người già yếu phụ nữ trẻ con không biết bơi. Ta và huynh ấy đều cố hết sức cứu người, nhưng trong tình cảnh như vậy, việc cứu người có thể khiến chính mình mất mạng.
Ta muốn cứu người, nhưng cũng phải tính toán theo năng lực của bản thân. Nhưng huynh ấy thì không, huynh ấy hoàn toàn không màng sống chết của mình, cứu hết người này đến người khác, đến khi kiệt sức, đến bờ cũng không bơi nổi. Khi ấy, ta cũng chỉ còn một hơi thở, vừa hay nắm được một sợi dây leo trôi đến, ta quăng cho huynh ấy, may mà kéo được huynh ấy về phía mình, cuối cùng cùng dìu nhau bò lên bờ, giữ được mạng sống.”
Giọng hắn bình thản, chuyện năm xưa ngàn cân treo sợi tóc lại chỉ được kể bằng mấy câu nhẹ nhàng như gió thoảng: “Lúc chúng ta hong khô áo bên bếp lửa, mới thật sự quen biết. Huynh ấy lớn hơn ta bốn tuổi, nói là đến vùng khác tìm thân thích, lại thấy chúng ta rất có duyên.
Hắn bảo ta là ân nhân cứu mạng, ta nói chỉ là vừa khéo có dây leo trôi đến, bằng không cũng đành bất lực. Hắn chẳng màng, nói sẽ ghi nhớ ân tình này suốt đời.
Thân thủ hắn không tệ, bắt được thú rừng rồi nướng chín, mời ta và mọi người ăn. Hôm ấy chúng ta như đôi huynh đệ thân thiết nhất trần gian, vừa ăn vừa chuyện trò suốt đêm bên ánh lửa. Ta vốn rất ít khi nói chuyện ăn ý được với người mới quen, nhưng huynh ấy là ngoại lệ.
Huynh ấy rất có kiến giải trong việc nuôi ngựa, cũng từng đi nhiều nơi, gặp không ít chuyện lạ kỳ thú vị, kể lại say sưa.
Ta từng nghĩ người như huynh ấy, tương lai nhất định sẽ là một hiệp khách giang hồ tiêu dao. Nhưng huynh ấy lại nói với ta, huynh ấy muốn thi đậu công danh, làm quan.
Ta hơi khó hiểu, huynh ấy thì cười, nói chỉ có làm quan mới có thể làm được nhiều việc hơn, giúp được nhiều người hơn.
Mỗi người mỗi chí hướng, ta cảm thấy người như huynh ấy, cho dù làm quan cũng sẽ là một vị quan tốt.
Sáng hôm sau, chúng ta chào tạm biệt, mỗi người một ngả. Ta chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Đào Yêu chăm chú lắng nghe không sót một chữ, nhìn sang gương mặt nghiêng của Ti Cuồng Lan: “Khi đó ngươi suýt chết chìm ở con sông ấy đúng không?”
“Ừ. Nước sâu sóng dữ, khi ấy tuổi còn nhỏ, sức lực không đủ.” Ti Cuồng Lan hờ hững đáp: “Nhưng đã có danh là tiểu Diêm Vương, mệnh chắc cũng cứng lắm.”
Nói xong, hắn chỉ vào Trịnh Vũ Lương dưới đất: “Tìm chỗ nào nhốt hắn lại đi, để đây chướng mắt. Ta đi hỏi xem chỗ này có nhà giam không.”
“Ti Cuồng Lan!” Đào Yêu đột nhiên gọi giật lại.
“Không để hắn trốn đâu.” Ti Cuồng Lan liếc mắt: “Dù không nhìn thấy, nhưng bị trói chung thế này cũng không thoải mái lắm.”
Không phải chuyện dây trói!
Ngươi chỉ là con người, máu thịt bình thường, chết là chết thật, ngày nào cũng nói huynh trưởng ngươi không nghe lời, không cần mạng, bản thân ngươi chẳng phải cũng vậy sao?
Đừng tưởng rằng đầu óc và thân thủ hơn người thì mạng sống cũng dài hơn người khác.
Đừng lúc nào cũng âm thầm vác lấy những gánh nặng không thuộc về ngươi, mình đầy thương tích mà vẫn giả vờ như không có gì,
Đào Yêu vốn định dằn từng chữ vào mặt hắn, nhưng mỗi chữ đều nghẹn lại trước lúc thốt ra.
Nàng như con cá trí nhớ kém, há miệng nửa ngày, cuối cùng lại phun ra một câu cách xa ý định ban đầu mười vạn tám ngàn dặm: “Ngươi… mệnh khắc thủy thì đừng có mà suốt ngày nhào xuống sông nữa.”
Ti Cuồng Lan quay đầu, cười như không cười nhìn nàng: “Mệnh khắc thủy ư? Xưa nay ta không tin mấy thứ này. Nếu thật có nói vậy, thì chắc ngươi càng khắc thủy hơn đấy.”
“Ta?” Đào Yêu chỉ vào mình, khẽ rít một tiếng…
Tên này thật sự từng vớt nàng từ dưới sông lên, lại thêm Liễu Công Tử mượn rượu khai luôn nhược điểm của nàng… chết tiệt, phản bác không nổi!
Ti Cuồng Lan lắc đầu, bỏ mặc họ rồi rảo bước đi.
Haiz, Đào Yêu chỉ muốn tự vả mấy cái vì cái miệng đột nhiên ngọng nghịu của mình, rồi tiện thể tát luôn cái miệng của Liễu Công Tử.
Đợi đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn ngoài cửa, Liễu Công Tử mới sán lại gần tặc lưỡi: “Hai người đó lại có tình nghĩa vào sinh ra tử à?”
Đào Yêu ném cho hắn một ánh mắt sắc bén, dọa hắn nhảy dựng lên, vội giơ tay phòng thủ: “Ngươi định làm gì đó?!”
“Muốn tháo cái lưỡi của ngươi ra!”
“Ta lại chọc gì ngươi rồi?”
“Ngươi thích bán đứng ta lắm à?”
“Có sao? Ngươi chẳng thường bán đứng ta với tiểu hòa thượng sao?”
“Bán các ngươi bao nhiêu lần rồi các ngươi vẫn ở cạnh ta đấy thôi!”
“Thì ta cũng đâu có thật sự bán ngươi đâu mà… À, cái lần ngươi giả say! Nhưng lần đó ta là muốn giúp các ngươi mà! Không tăng hiểu biết làm sao tăng tình cảm? Đáng giận là các ngươi chẳng ai biết ơn, uổng phí một tấm lòng của ta.”
“Đừng giúp kiểu đó nữa thì tốt rồi.”
“Không cảm ơn còn trách ta? Ma Nha, ngươi nói đi, ta có phải vì nàng mà lo lắng đến bạc cả tóc không? Ta có phải có lòng tốt bụng không?”
“Các ngươi một kẻ suốt ngày tính bán ta, một kẻ suốt ngày muốn ăn ta, còn bắt ta nói lời công bằng ư?”
Bọn họ cãi nhau ầm ĩ, nhưng Ti Tĩnh Uyên ở một bên lại không nói một lời, cả người ngồi đờ ra trên ghế, dường như hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì, thần sắc cũng trầm trọng hiếm thấy.
Đào Yêu thấy không ổn, bước đến, giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Đại thiếu gia?”
Ti Tĩnh Uyên không phản ứng.
“Đại thiếu gia!” Đào Yêu vỗ vai hắn: “Hồn phách lại lạc mất rồi à?”
Lúc này Ti Tĩnh Uyên mới như từ trong mơ tỉnh lại, nhưng vẻ mặt hoàn toàn mất đi vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, ngơ ngác nói: “Đệ ấy chưa từng kể với ta chuyện này.”
Đào Yêu ngẩn người: “Chuyện tìm đàn Vô Huyền à?”
Môi Ti Tĩnh Uyên run nhẹ, trong mắt là sự tự trách không cách nào che giấu: “Ta không biết, đệ ấy suýt vì ta mà mất mạng…”
Liễu Công Tử và Ma Nha cũng vây lại, thấy Ti Tĩnh Uyên đột nhiên thành ra thế này, vội dùng ánh mắt hỏi Đào Yêu: có phải hắn bị trúng tà không?
Đào Yêu nghĩ một lúc, nói: “Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Ti Tĩnh Uyên cũng không nhìn nàng, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ: “Ngươi biết không, đệ ấy kể chuyện đó nhẹ nhàng như thể đi dạo phố mua cái áo, mà ta thì ngu ngốc tin suốt bao năm nay.
Ta quen với việc có một đệ đệ cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, quen đến mức quên mất đệ ấy cũng chỉ là người phàm, chỉ có một mạng sống.”
Hắn ngừng một chút, nụ cười càng thêm ủ rũ: “Ta hình như thật sự không xứng làm ca ca của đệ ấy.”
“Đại thiếu gia…” Liễu Công Tử và Ma Nha không ngờ Ti Tĩnh Uyên luôn cẩu thả bông đùa lại đột nhiên rơi vào trạng thái tự trách như vậy.
Bộ dạng ủ rũ ấy thật hiếm thấy, hai người muốn nói gì đó để cắt đứt tâm trạng sa sút kia, nhưng lại không nghĩ ra lời nào hợp nhất, chỉ đành ra hiệu với Đào Yêu, dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa với ngươi, an ủi một câu đi, trông cũng đáng thương quá.
Nào ngờ Đào Yêu nhướng mày, bất ngờ đập một phát vào trán hắn.
“Aiyo!” Ti Tĩnh Uyên đau đến nhảy dựng lên: “Đánh ta làm gì!”
“Sống lại rồi chứ?”
“Đau quá! Tay ngươi sao lại mạnh thế!”
“Cây đàn đã tìm được nhiều năm rồi, giờ ngươi tự trách thì có ích gì.” Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn: “Sau này đừng có làm mấy chuyện không cần mạng như thế nữa, biết thân thể mình không tốt thì càng phải đối xử tốt với nó. Ti Cuồng Lan nhà các người đã mạo hiểm, đã chịu khổ, chẳng phải là để thấy ngươi cứ ngâm mình trong mấy thứ cảm xúc vô dụng này mãi. Ngươi chỉ cần sống cho tốt, thì tất cả những gì hắn gánh chịu đều không uổng phí.”
Mắt Ti Tĩnh Uyên hơi đỏ, dấu tay in trên trán lại càng đỏ hơn. Một lúc lâu sau, hắn mới gật đầu: “Biết rồi.”
“Thật sự biết rồi sao?”
“Biết rồi!”
“Vậy ngươi vẫn có thể tiếp tục làm đại ca hắn. Hắn sẽ không chê ngươi, ta cũng không.”
“Đào nha đầu…”
“Không được khóc nhè!”
Kết quả là Ti Tĩnh Uyên bèn ôm chầm lấy Đào Yêu: “Có ngươi đến nhà chúng ta, thật tốt.”
Lần này, Đào Yêu không đẩy hắn ra. Có lẽ, cơ hội để họ ôm nhau như người một nhà cũng chẳng còn nhiều.
“Chúng ta đến nhà các ngươi thì không tốt sao?” Liễu Công Tử không phục, chui ra nói.
“Ta cũng ôm ngươi một cái nhé?”
“Tránh xa ta ra một chút.”
“Khi nào mới được ăn cơm vậy? Cổn Cổn đói đến nỗi bụng réo mấy lần rồi.”
“Khoan đã! Vừa nãy có phải Ti Cuồng Lan nói chúng ta là một đám kỳ quái không?”
“Đào nha đầu, cái tát kia của ngươi đáng lẽ nên vả ngay vào miệng hắn…”
Bầu không khí trong sảnh nhỏ, từ sự trầm lắng ban nãy, đã quay trở lại đúng như bản chất vốn có của nó.
Lúc này bên ngoài đã là hoàng hôn, nhưng gió lại mạnh hơn, cát vàng bay tán loạn trên đường, người đi đường vội vã, chỉ sợ trời tối quá nhanh thì khó mà kịp về nhà. Chỉ có Đào Yêu là chê trời tối quá muộn.