Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 68

Nửa đêm, tại nhà họ Trịnh.

Dù đang giữa mùa hè, căn phòng vĩnh viễn không đón được ánh nắng kia vẫn âm u tỏa ra từng đợt khí lạnh khiến người ta rùng mình, như thể mùa đông đã đến sớm.

Xung quanh không một bóng người, cây cối im lìm, ngay cả mèo hoang cũng không dám đi ngang, vì thế, tiếng kêu sợ hãi vang lên từ căn phòng kia lại càng chói tai hơn bao giờ hết.

“Ngươi… ngươi đừng lại gần đây! Đừng lại gần!!”

Trịnh Vũ Lương run lẩy bẩy co rúm trong góc tường, có lẽ đang đối mặt với cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời hắn.

Chỉ vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là một chiếc giường phủ vải trắng. Trong căn phòng xa lạ này chỉ có duy nhất món đồ đó. Cửa sổ và cửa chính đều bị khóa chặt. Hắn loạng choạng đi mở, không mở được, gõ cửa gọi cứu cũng chẳng ai trả lời.

Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng động khẽ khàng, như có gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn run rẩy quay đầu lại, lập tức sợ đến mức ngã ngồi bệt xuống sàn.

Tấm vải trắng phủ giường đã rơi xuống đất, người huynh đệ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, thậm chí cùng tên với hắn, Trịnh Vũ Lương khác đang từ từ ngồi dậy.

Có lẽ vì đã nằm quá lâu, nên hành động của đối phương rất cứng nhắc, dưới thân là ván giường vang lên từng tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, lọt vào tai chỉ khiến sống lưng người nghe lạnh buốt.

Dưới ánh nhìn kinh hãi của hắn, Trịnh Vũ Lương kia chầm chậm ngồi dậy, xuống giường, rồi đi đến trước mặt hắn.

Hắn hét lên một tiếng quái dị, ôm đầu vừa lăn vừa bò trốn vào góc tường, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, miệng lặp đi lặp lại như tụng kinh: “Không thể nào, không thể nào! Ngươi chết rồi! Ngươi chết rồi mà! Ngươi không thể xuất hiện trước mặt ta, không thể nào!”

Trịnh Vũ Lương kia chầm chậm xoay người, bước tới trước mặt hắn, cúi người, vươn tay đặt lên vai hắn, giọng nói mong manh như tơ lụa sắp đứt: “Tại sao?”

Dù cách qua lớp áo, hắn vẫn cảm nhận rõ ràng những đầu ngón tay của đối phương lạnh hơn cả băng.

“Aaaa!!!” Hắn rùng mình, lập tức bò rạp xuống đất, như một con côn trùng đang cố trốn chạy, vặn vẹo lết sang góc tường bên kia, không dám quay đầu lại, chỉ ôm đầu không ngừng lẩm bẩm: “Chắc chắn là mơ! Đây là mơ!”

Chẳng mấy chốc, có người ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, hỏi lại ngay sát bên tai hắn: “Tại sao?”

Hắn buông tay xuống, quay đầu lại, khuôn mặt vô cảm của Trịnh Vũ Lương đang ở ngay trước mắt.

Hắn lại hét lên một tiếng thảm thiết, hoảng loạn bỏ chạy, khuỷu tay đập trúng tường khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Có cảm giác đau… vậy thì không phải mơ rồi…

Hắn lại lao đến điên cuồng đập cửa, đập cửa sổ. Nhưng mấy bữa nay không ăn không uống, sức lực vốn đã cạn kiệt, chỉ chốc lát sau hắn đã như nửa cái xác khô, dựa vào cửa mà ngồi phịch xuống, th* d*c nặng nề, bất lực nhìn Trịnh Vũ Lương lần nữa chậm rãi tiến đến gần.

“Tại sao?” Trịnh Vũ Lương đứng trước mặt hắn, ánh mắt trống rỗng nhưng cố chấp.

Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng, đập mạnh đầu xuống đất: “bịch” một tiếng: “Là ta sai! Là ta sai! Ta từng chí lớn bốn phương, muốn làm nên đại sự, nhưng ai ngờ lại nợ ngập đầu, ta thật sự không trả nổi! Vào kinh thành là muốn đánh cược lần cuối, người ta nói sòng bạc kia không giống chỗ khác, thua sạch tiền cũng có thể vay, vật cầm cố là thứ ai cũng có thể đưa ra được…”

“…Ta… ta…”

Hắn ngẩng đầu lên, vung tay tát mình mấy cái: “Là ta mê muội không quay đầu, là ta bị quỷ ám… Ta quay lại trộm máu của ngươi, mang đi đánh lừa lấy được khoản tiền cuối cùng…”

“…Ngươi tin ta, ta không hề có ý hại ngươi… Ta nghĩ nếu ta thắng, ta bình an, thì ngươi cũng sẽ không sao. Dù sao ta chỉ mượn danh tiếng của ngươi để đổi lấy cơ hội… chỉ là danh tiếng thôi, không phải mạng sống, không thật sự gây tổn hại gì cả!”

Hắn ngẩng khuôn mặt đã bị chính mình tát đến sưng đỏ, đáng thương ngước mắt nhìn Trịnh Vũ Lương: “Lương ca, ta biết ta có lỗi với huynh. Tuy chúng ta không chung huyết thống, nhưng huynh vẫn luôn coi ta như đệ đệ ruột, chẳng lẽ hôm nay huynh thực sự muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?”

Hắn ráng vắt ra mấy giọt nước mắt, thậm chí còn ra vẻ oan ức: “Ta sai rồi, ta không ngờ việc giao nộp ‘danh tiếng’ lại dẫn đến hậu quả thế này… Chủ sòng bạc đó nhất định là Yêu quái! Chỉ có Yêu quái mới có thể vô duyên vô cớ biến ra một người căn bản không tồn tại để hại huynh thôi! Huynh thử nghĩ mà xem, kẻ vu cáo huynh không phải là ta, ta không hại chết huynh mà. Sao huynh lại có thể nghĩ quẩn như vậy, nói chết là chết luôn được chứ!”

Sắc mặt Trịnh Vũ Lương không hề thay đổi trước lời biện bạch ấy. Hắn ngây người nhìn người tự xưng là “đệ đệ” kia thật lâu, rồi mới cất tiếng: “Cả nhà chúng ta đã đối xử với ngươi tốt đến vậy…”

Hắn đứng trơ ở đó, môi run run, ánh mắt tán loạn như đang cố tìm trong đầu một lý do thỏa đáng nhất. Nhưng trong lòng hắn quá tối tăm, quá dơ bẩn, đến chính hắn cũng không thể tìm được một cái cớ sạch sẽ đủ để thuyết phục bản thân, chứ đừng nói là đối phương.

Không khí giữa hai Trịnh Vũ Lương như đông cứng lại.

Người đứng, chờ một câu trả lời.

Kẻ quỳ, không nói một lời.

Đã từng là hai chàng trai nhiệt huyết, thân thiết như tay chân. Trong biết bao ngày tháng không thể quay lại ấy, họ nhất định đã từng kể cho nhau nghe lý tưởng, hoài bão dưới gió xuân ánh sao, từng thật lòng mong đối phương có thể đạt được ước mơ.

“Chúng ta, đối xử với ngươi, tốt đến vậy.” Trịnh Vũ Lương lặp lại một lần nữa.

Đầu hắn từ từ ngẩng lên, cả vai cũng run rẩy theo. Nghĩ tới nghĩ lui, vậy mà lại là cười thành tiếng.

Nhưng nụ cười ấy cực kỳ khó coi, chẳng khác gì đang khóc.

“Các người đúng là tốt với ta. Nhưng cuộc sống của ta vẫn rối tung rối mù.” Hắn như tìm được một điểm tựa, dù nực cười nhưng ít ra trong lòng đã không chỉ còn lại nỗi sợ. Hắn cũng không dập đầu, không tự tát mình nữa, mà ngồi thẳng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Huynh cái gì cũng tốt, tướng mạo tốt, tính tình tốt, học vấn tốt, ai cũng khen huynh, cha mẹ huynh cũng tự hào vì huynh. Ta và huynh sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ, đến cái tên cũng giống nhau, nhưng mệnh thì cách nhau quá xa. Nhà ta không có che chở, đời ta gập ghềnh, thiên phú lẫn vận may đều kém xa người khác. Ta chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, mong một ngày có thể sống cuộc đời mình mong muốn, có được ánh sáng riêng của mình.

Ta không muốn làm một ‘Nhị công tử’ mượn tiếng nhà huynh mà sống kiếp khốn khó, đến nha hoàn cũng dám cười sau lưng ta là ‘Nhị công tử ăn cơm chùa’. Hơn nữa, có Nhị công tử nhà nào lại phải chen chúc trong một gánh xiếc hạng ba, làm chân sai vặt để sống không?

Trộm máu của huynh, trộm danh tiếng của huynh, thậm chí trộm cả tiền của người khác… ta quá muốn thoát khỏi cuộc đời như thế này rồi, cho dù phải dùng thủ đoạn nhơ nhuốc nhất.”

Hắn cười vô cùng thê lương: “Huynh là người sạch sẽ như thế, sẽ không hiểu được đâu.”

Trịnh Vũ Lương lại nhìn hắn rất lâu, chẳng nói gì. Hắn xoay người đi về phía giường, trèo lên nằm xuống, ngay khoảnh khắc khép mắt lại, chỉ để lại một câu: “Những gì ngươi đã làm, hãy xin lỗi ta đi.”

Hắn tưởng mình nghe lầm, chỉ cần xin lỗi thôi sao? Không phải oán hồn đến đòi mạng? Không phải đến giết hắn đưa xuống địa ngục sao?

Hắn run rẩy bò đến bên giường, ngơ ngác nhìn Trịnh Vũ Lương không còn động tĩnh, trong lòng chẳng biết nên vui mừng vì mình giữ được mạng, hay nên ăn năn vì đã hại chết một người từng đối xử tốt với mình.

Không ai biết thật ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ biết chẳng bao lâu sau, trong phòng lại vang lên tiếng bạt tai chan chát xen lẫn tiếng dập đầu không ngừng. Xin lỗi, là lời bồi thường yếu ớt nhất, nhưng không thể thiếu được.

Ngoài phòng, Tư Đồ Minh Đăng sững sờ.

Tựa lưng vào tường “hôn mê” bấy lâu, Ti Tĩnh Uyên bất ngờ hít sâu một hơi, cố gắng mở mắt. Ti Cuồng Lan âm thầm thở phào, đỡ hắn dậy. Còn chưa kịp mở miệng, Ti Tĩnh Uyên đã giành nói trước: “Lần này đệ không thể mắng ta đâu, là Đào Yêu cầu ta đó!”

Hắn lại quay sang mọi người, cười hì hì: “Thế nào, ta diễn đạt lắm đúng không? Từ biểu cảm đến giọng điệu, đều nắm rất chuẩn luôn!”

“Đại thiếu gia, từ đầu đến cuối ngài không hề có biểu cảm hay giọng điệu gì cả.” Ma Nha nói thật.

Liễu Công Tử giơ tay: “Ta làm chứng.”

“Hai người các ngươi mù cả mắt rồi à, nhìn kỹ chưa hả?” Ti Tĩnh Uyên bất mãn: “Ta có động chân mày mà!”

“Đừng chọc huynh ấy nữa.” Đào Yêu kéo Ma Nha ra một bên, cười tươi giơ ngón cái với Ti Tĩnh Uyên: “Làm tốt lắm!”

“Muội muội gặp khó khăn, đại ca giúp là chuyện tất nhiên.” Ti Tĩnh Uyên đắc ý, chọc ngón tay vào trán Đào Yêu: “Giờ không hối hận vì kết nghĩa với ta rồi chứ?”

“Huynh bớt nói mấy lời vô dụng đi.” Ti Cuồng Lan nhìn sắc mặt hắn hơi tái, nhíu mày: “Lần sau không được tái phạm.” Bao năm nay, hắn đã nói biết bao lần “lần sau không được tái phạm”, chính hắn còn chẳng nhớ nổi, chẳng lẽ còn trông mong tên này nhớ?

“Xin lỗi, lại khiến đệ lo lắng rồi.” Ti Tĩnh Uyên liếc sang cây cổ cầm không dây bên cạnh. Cảm giác áy náy rồi lại phạm sai, vốn luôn xuất hiện mỗi khi bị Ti Cuồng Lan mắng, lần này dường như hoàn toàn biến mất. Hắn lại rất nghiêm túc nói: “Sau này sẽ không nữa.”

Ti Cuồng Lan ngẩn người.

“Trừ phi muội ấy lại đến cầu ta giúp, đệ biết mà, ta mềm lòng lắm.” Ti Tĩnh Uyên lại thêm một câu.

“Đừng có đổ thừa cho ta.” Đào Yêu trừng mắt với hắn, rồi dứt khoát cam đoan với Ti Cuồng Lan: “Ta sẽ không để đại thiếu gia làm chuyện kiểu này nữa đâu!”

Thật ra, ta còn không biết mình có thể ở bên các ngươi bao lâu nữa, thậm chí không biết ta và các ngươi có còn cơ hội để tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm hay không, trong lòng Đào Yêu thoáng qua một tia u ám.

“Ngươi tốt nhất phải giữ lời đấy.” Ti Cuồng Lan lại liếc vào trong phòng, rồi hỏi Tư Đồ Minh Đăng: “Đã rõ cả chưa?”

Tư Đồ Minh Đăng lúc này mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn từng người trong bọn họ, hồi lâu sau mới thốt lên: “Các ngươi… thật sự khác người.”

Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Đúng là hơi kỳ lạ, nhưng như huynh nói, cũng không phải người xấu.”

“Nếu không tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, thực sự khó mà tin nổi.” Tư Đồ Minh Đăng hít sâu một hơi, phải đến mấy lần mới lấy lại được khả năng phán đoán bình thường. Sau đó nghiêm túc nói với Ti Cuồng Lan: “Chuyện ngươi nhờ, ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành. Người bị oan không thể mãi bị oan như thế, dù người đó còn sống hay đã chết.”

“Đa tạ.” Ti Cuồng Lan chắp tay: “Cảm ơn huynh đã tin rằng thế giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Nếu ta không tin, năm xưa sao có thể vừa gặp đã như tri kỷ.” Tư Đồ Minh Đăng cũng cười: “Chuyện này xong rồi, nếu không còn việc gì bận, thì đừng vội rời đi, chúng ta đã nói rồi, ít nhất phải uống cho thỏa thuê hai ngày. Năm xưa là ta nói không ngừng, giờ đến lượt nhị thiếu gia Ti phủ kể cho ta nghe những chuyện kỳ lạ ngươi đã gặp trong mấy năm qua.”

“Được, ta ở lại thêm mấy ngày cũng không sao.” Ti Cuồng Lan khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Đào Yêu.

Đào Yêu lập tức nói: “Các ngươi tương phùng sau bao năm, như vậy là phải. Đợi oan khuất của Trịnh Vũ Lương được rửa sạch, ta sẽ lên đường trước, không quấy rầy các ngươi uống rượu ôn chuyện cũ.”

“Hả? Ngươi không đi cùng chúng ta sao?” Ti Tĩnh Uyên tỏ vẻ không vui: “Về cũng nên cùng nhau về chứ, ngươi gấp cái gì chứ?”

“Tất nhiên là gấp trở về xử lý mấy con cóc kia rồi.” Đào Yêu liếc hắn một cái: “Ta đâu có rảnh rỗi như đại thiếu gia nhà ngươi.”

“Ngươi…”

“Cứ để nàng đi đi.” Ti Cuồng Lan ngắt lời Ti Tĩnh Uyên: “Nếu huynh không nỡ, có thể cùng nàng về trước.”

“Đừng vậy chứ, đến lúc đó để một mình đệ đi đường thì buồn lắm.” Ti Tĩnh Uyên đành bất đắc dĩ quay sang Đào Yêu: “Các ngươi muốn đi thì cứ đi trước, về đến nơi thì báo bình an với Miêu quản gia là được, mấy chuyện khó chịu đã gặp thì đừng nói ra, để tránh ông già lại lải nhải.”

“Biết rồi.” Đào Yêu vốn đã thấy hắn lắm lời rồi.

“Thật sự đi à?” Liễu công tử hỏi nàng.

“Vậy Trịnh Vũ Lương thì sao? Còn phải mang hắn theo nữa à?” Ma Nha cũng hỏi.

“Sau này chắc không cần dùng đến hắn nữa, cứ giao lại cho họ xử lý. Đợi việc cuối cùng xong xuôi, chúng ta lập tức khởi hành.”

Đào Yêu đã ra quyết định.

Ti Cuồng Lan nhìn dáng vẻ nàng dứt khoát rời đi, cũng không nói thêm gì nữa. Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Ngươi ở lại, có rượu ngon, có huynh đệ tốt, còn ta ngàn dặm phong trần, cứu bệnh cứu người, mỗi người có con đường và điểm đến riêng, có thể đồng hành thì cùng đi, không thì chia tay cũng chẳng sao.

Giờ đây, trời cũng đã gần sáng. Trong phòng, tiếng bạt tai dần dần lặng xuống, chỉ còn vài tiếng khóc không rõ thật giả vang lên thưa thớt.

Trịnh Vũ Lương, ta đã từng nói sẽ mang thứ ngươi bị cướp về lại cho ngươi. Tuy không thể khiến ngươi sống lại lần nữa, nhưng ít ra có thể để ngươi nằm xuống một cách trong sạch.

Tội lỗi đã gây, không dám cầu xin tha thứ, chỉ mong ngươi giữ lại cho bọn họ một con đường sống.

Đào Yêu nhìn bầu trời rạng sáng, xoa xoa cái cổ đau mỏi: “Đi thôi, lão gia và phu nhân nhà họ Trịnh còn đang đợi chúng ta.”

Hy vọng từ hôm nay trở đi: “vận đen” của nàng sẽ thật sự chấm dứt.

Bình Luận (0)
Comment