Bách Yêu Phổ 5 - Sa La Song Thụ

Chương 69

Ba ngày sau.

Đào Yêu đứng trước bảng cáo thị ngoài nha môn phủ Giám Trấn rất lâu, nhìn tấm công văn mới được dán lên không biết bao nhiêu lần, nhất là mấy câu cuối, cứ như đang tỏa ánh sáng: “Trịnh Vũ Lương, học sĩ thư trai Minh Tâm trấn Phụng Vỹ, nhân phẩm đoan chính, suốt đời lấy cứu sách dạy người làm chí nguyện, chưa từng có hành vi thất lễ với học sinh, đơn tố cáo đã được xác minh là ngụy cáo. Kẻ chủ mưu là Trịnh Vũ Lương của đoàn xiếc Đắc Thú trấn Long Vỹ, nay hung thủ thật đã bị áp giải về phủ Giám Trấn, chờ ngày xét xử.”

Thật sự chỉ muốn khắc mấy chữ này vào mắt. Vì nó, nàng đã trải qua bao gian khổ, biết bao bất trắc, suýt nữa mất nửa cái mạng… Một tờ công văn không chỉ trả lại thanh danh cho Trịnh Vũ Lương, mà còn mở đường cho tương lai của Đào Yêu nàng, cho dù con đường ấy có thể vẫn chông gai và đầy biến động.

Ti Cuồng Lan đứng sau nàng, nhìn bóng lưng bất động: “Vậy là xong rồi sao?”

Một lúc lâu sau, nàng mới gật đầu: “Vậy là xong.”

“Lô công văn in khẩn cấp đầu tiên đã được phân phát đến nhà dân trấn Phụng Vỹ. Sau đó sẽ tiếp tục gửi đến trấn Long Vỹ và toàn bộ phạm vi quản hạt của phủ Giám Trấn. Minh Đăng Đại ca nói, chỉ cần nơi nào hắn có quyền quản, sẽ đưa đến nơi.” Ti Cuồng Lan nói.

“Mặc dù công văn này cùng việc xử lý toàn bộ vụ án đều không đúng quy củ, nhưng trời cao, Hoàng đế xa, cũng không thể quá câu nệ.”

“Cảm ơn.” Đào Yêu vẫn quay lưng về phía hắn: “Lần này, ta nợ ngươi một ân tình.”

Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Vậy… cái bao lì xì to bằng cái gối, ta không cần đưa nữa, coi như ngươi trả nợ, được không?”

Hắn tưởng nàng sẽ lập tức nhảy dựng lên nói làm gì có chuyện đó, nhưng nàng chỉ quay đầu lại, mỉm cười biết ơn: “Được thôi.”

Thẻ đào hoa nàng cũng không cần, cùng đi về cũng không cần, bây giờ đến cả cái bao lì xì mà nàng mong ngóng cũng không cần… cô gái này, rõ ràng đang ở ngay trước mặt, sao lại cảm thấy càng lúc càng xa như thế?

Ti Cuồng Lan có một khoảnh khắc thất thần.

“Xử lý Trịnh Vũ Lương thế nào vậy?” Đào Yêu lại hỏi.

“Mặc dù công văn đã phát, nhưng vụ án này đặc thù, dù Minh Đăng đại ca là Giám Trấn, thực tế xử lý e rằng không tiện.”

Ti Cuồng Lan đã có tính toán: “Vậy nên, ta sẽ đưa Trịnh Vũ Lương về kinh, giao cho Bệ Hãn Ti xử lý.”

Đào Yêu yên tâm, nhìn dáng vẻ hắn luôn bình tĩnh chu toàn, cười: “Vẫn là nhị thiếu gia làm việc đáng tin nhất. Loại người này, tuyệt đối không thể dung tha nhẹ nhàng. Mấy cú ta đánh hắn đến cả lãi cũng không đủ.”

“Bệ Hãn Ti ắt sẽ có chừng mực.” Ti Cuồng Lan lại nhìn công văn thêm một lượt: “Lần ‘chưa bệnh’ này của ngươi, đến đây là kết thúc rồi sao?”

Đào Yêu gật đầu: “Đến đây là hết. Những gì ta có thể nghĩ, có thể làm, chỉ tới vậy thôi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Nếu có hiệu quả, mấy con cóc chắc giờ đã bắt đầu hồi phục, đợi ta về, chắc sẽ mặt mày hồng hào, ăn ngon ngủ khỏe.”

Nhưng nói đến đây, nàng lại bất giác nhíu mày, chớp mắt, lẩm bẩm thêm: “Nhưng nếu chữa trị thất bại, thì chỉ có thể tìm cho chúng một nơi phong thủy tốt rồi chôn cất thôi.”

“Y thuật của ngươi, sẽ không có vấn đề đâu.” Ti Cuồng Lan theo bản năng định đưa tay vỗ vai nàng, nhưng ý định ấy bị dập tắt trước khi tay chạm vào. Hắn âm thầm cười chính mình, quay người đi vào trong phủ Giám Trấn, vừa đi vừa nói: “Công văn đã dán lên, ngươi cũng chạy ra xem năm lần rồi, về ăn cơm đi, nhìn mãi cũng chẳng no được đâu.”

“Ồ.” Đào Yêu miệng thì trả lời, nhưng ánh mắt lại quay lại liếc nhìn thêm lần nữa, sau đó mới lon ton chạy theo Ti Cuồng Lan quay về phủ Giám Trấn.

Những ngày qua, có vẻ như Tư Đồ Minh Đăng đã vét sạch túi mình, mỗi ngày đều chuẩn bị rượu ngon món lạ khoản đãi bọn họ. Hương vị đặc trưng vùng biên mà nơi khác không có khiến ai nấy đều bị hấp dẫn, chớ nói gì Ti Tĩnh Uyên, ngay cả Liễu Công Tử và Ma Nha cũng đều không nỡ rời đi sớm. Mới mấy ngày thôi mà quan hệ giữa họ và Tư Đồ Minh Đăng đã thân thiết còn hơn cả Ti Cuồng Lan với hắn, một tiếng lại “Minh Đăng Đại ca”, gọi nghe thân thiết vô cùng. Mỗi lần Tư Đồ Minh Đăng có hứng lên, thứ gì tốt cũng đều mua về mời họ ăn, người rộng rãi như hắn đúng là không sợ bị đám mặt dày này ăn đến phá sản.

Họ vốn tưởng hôm nay cũng là bữa cơm đông vui rộn ràng như mọi ngày, nhưng vừa bước vào cửa đã cảm thấy không khí có chút lạ lùng. Rõ ràng khi Đào Yêu chạy ra ngoài xem thông báo, cả bọn còn đang ngồi quanh bàn ăn, ăn uống rôm rả nói chuyện cười đùa. Chỉ cần có hai kẻ lắm mồm Ti Tĩnh Uyên và Liễu Công Tử này có mặt, thì đừng mong bữa cơm nào có thể yên ổn kết thúc.

Vậy mà lúc này, Tư Đồ Minh Đăng lúc nào cũng cười nói, lại đen mặt, trong tay siết chặt sợi dây đỏ đeo trên cổ, siết đến mức không thấy rõ vật đang treo trên đó là gì, chỉ thấy cả người hắn như thể mất hồn mà đứng chết trân tại chỗ. Đối diện, Ti Tĩnh Uyên và Liễu Công Tử như mấy đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ dám cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Tư Đồ Minh Đăng với vẻ chột dạ và khó hiểu, muốn nói lại thôi. Bên cạnh, Ma Nha mấy lần định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Đến khi thấy Đào Yêu và những người khác, mấy kẻ kia như thấy được cứu tinh, lập tức nhìn họ bằng ánh mắt đầy ấm ức.

Một con muỗi không biết từ đâu bay ra vo ve, Đào Yêu theo bản năng giơ tay xua đi, rồi bước lại ngồi xuống: “Sao vậy đây?” Nàng nhìn Tư Đồ Minh Đăng đang rõ ràng có gì đó không ổn, đùa giỡn nói: “Ăn nhanh quá bị nghẹn à?”

Tư Đồ Minh Đăng vẫn giữ nguyên tư thế đó, như thể hoàn toàn không nghe thấy nàng nói gì.

Ánh mắt ngờ vực của Ti Cuồng Lan rơi lên mặt Ti Tĩnh Uyên, Ti Tĩnh Uyên lập tức giơ tay phủi sạch: “Không phải ta!” rồi hất cằm về phía Liễu Công Tử: “Là hắn…”

Thấy vậy, Đào Yêu bèn đá Liễu Công Tử một cái dưới gầm bàn, nhỏ giọng trách: “Lại nói mấy lời chọc người ta rồi hả?”

“Ta nói gì chọc người đâu? Ta chỉ thuận miệng nói sự thật thôi mà.” Liễu Công Tử mặt mũi đầy oan ức.

Ma Nha vội vàng ghé lại, nhỏ giọng nói: “Khi nãy đang ăn ngon lành, Tư Đồ đại nhân bị muỗi đốt, lúc gãi cổ vô tình kéo ra vật gì đó giấu trong áo, là một viên đá nhỏ treo trên dây đỏ. Trên viên đá có khắc hai chữ, nét chữ rất xấu, nhưng từng nét đều phát ra ánh sáng đỏ pha vàng. Đại thiếu gia hỏi đây là bảo bối gì mà còn biết phát sáng. Tư Đồ đại nhân mới nói đó là bùa hộ mệnh của hắn, trên đó khắc tên một người bạn rất quan trọng của hắn. Trước đây hắn từng rất lo lắng cho sự an nguy của người bạn đó, có một cao nhân tặng cho hắn viên đá này, nói rằng chỉ cần cái tên còn phát sáng thì chứng tỏ người kia còn sống.

Nhưng Liễu Công Tử vừa nhìn đã nói: ngươi bị lừa rồi à? Đá phát sáng là vì có yêu khí, chứ liên quan gì đến sống chết? Cao nhân gì đó chắc lừa ngươi lấy tiền rồi?

Tư Đồ đại nhân nghe xong thì sắc mặt thay đổi, sau đó thì như mất hồn như vậy, mặc bọn ta nói gì hắn cũng không đáp, bọn ta cũng không dám nói thêm, sợ làm hắn tổn thương hơn…”

Đào Yêu nghe xong bèn đá Liễu Công Tử thêm cái nữa: “Nói ngươi ăn cơm thì bớt nói lại! Chưa rõ đầu đuôi câu chuyện mà đã bảo người ta bị lừa?”

“Thì ta cũng là sợ hắn là người tốt mà bị gạt nên mới nói thật thôi mà!” Liễu Công Tử ôm đùi r*n r*: “Chuyện nhìn qua là biết ngay, ta cũng chỉ thuận miệng thôi… đâu ngờ hắn nghe xong lại thành ra như vậy…”

Ti Cuồng Lan đi đến bên cạnh Tư Đồ Minh Đăng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Minh Đăng đại ca.”

Gọi ba tiếng, Tư Đồ Minh Đăng cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt đờ đẫn, chậm rãi mở tay ra đưa viên đá trong lòng bàn tay cho hắn: “Thật sự chỉ là yêu khí thôi sao?”

Ti Cuồng Lan nhíu mày, có vẻ như đây không phải chuyện hắn có thể tùy tiện trả lời.

Đào Yêu kịp thời bước đến, cẩn thận quan sát viên đá trong tay Tư Đồ Minh Đăng, rồi nhắm mắt cảm nhận một lúc, sau đó mới chắc chắn nói: “Chữ phát sáng, đích thực là do yêu khí dẫn động. Đây chỉ là trò vặt mấy Yêu quái có chút bản lĩnh là làm được.” Nàng suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Tư Đồ đại nhân từng gặp Yêu quái rồi sao?” Chẳng trách hắn lại dễ tin vào sự tồn tại của Yêu quái như vậy, có lẽ không chỉ vì tâm tính đơn thuần…

Tư Đồ Minh Đăng không trả lời nàng. Ánh mắt hắn lại rơi vào viên đá trong lòng bàn tay, nhìn thật lâu rồi bỗng nhiên đứng dậy, nói với bọn họ: “Xin lỗi, ta ra ngoài một lát, mọi người cứ ăn đi.” Nói xong bèn vội vã chạy ra ngoài, bước chân loạng choạng, lúc ra cửa còn suýt vấp phải bậc thềm.

“Đi theo xem không?” Đào Yêu hỏi Ti Cuồng Lan.

“Cứ để huynh ấy tự trấn tĩnh đã.” Ti Cuồng Lan nhìn bóng hắn khuất sau cánh cửa, lại nói: “Ta nhớ năm đó hai chúng ta thoát chết bò lên bờ, việc đầu tiên huynh ấy làm là sờ xem vật này có còn trên cổ hay không. Lúc đó ta đã cảm thấy vật này không bình thường, nhưng cũng không hỏi nhiều. Không ngờ bao năm rồi, huynh ấy vẫn coi nó như bảo vật.”

“Haizz, Tư Đồ đại nhân hẳn là rất tin tưởng bọn ta mới chịu kể lai lịch viên đá này.” Ma Nha có chút tự trách: “Không nên nói sự thật quá nhanh như vậy.”

“Giờ lại trách ta ư? Sao lúc đó ngươi không bịt miệng ta lại? Chỉ lo dắt hồ ly đi ăn ăn ăn!” Liễu Công Tử trừng mắt nhìn hắn, lại trừng sang Ti Tĩnh Uyên: “Ngươi là người khơi mào! Người ta đeo trên cổ che kín không cho ai xem, ngươi cứ phải hỏi cho bằng được.”

“Ta hỏi, nhưng hắn có thể không nói mà.” Ti Tĩnh Uyên cũng thấy oan ức: “Chuyện nói chơi lúc ăn uống, ai biết lại chạm đúng nỗi đau chứ?”

“Không cần đổ lỗi cho nhau.” Ti Cuồng Lan nói: “Huynh ấy không phải kẻ hẹp hòi, lời các ngươi nói chưa chắc là tổn thương, có lẽ chỉ vô tình chạm đúng chỗ đau trong lòng huynh ấy, nên nhất thời chưa thể tiếp nhận thôi.”

“Dù có phải bị lừa hay không, thì thứ này cũng chứng minh hắn có một người bạn rất quan trọng, và sống chết chưa rõ.” Đào Yêu trầm ngâm một hồi, lại hỏi Ti Cuồng Lan: “Hắn thật sự chưa từng nhắc đến sao?”

“Ta từng nói ta nhớ rất rõ mọi chuyện.” Ti Cuồng Lan ngồi xuống: “Món ăn nguội cả rồi, đừng lãng phí, ăn thôi.”

Nếu đã không giúp gì được thì chỉ đành ăn cơm. Dù sao cũng là bỏ tiền mua, đã phụ lòng người rồi, không thể phụ luôn cả tiền bạc của người ta.

Ăn xong một bữa, lại thêm một lúc nữa, Tư Đồ Minh Đăng vẫn chưa quay lại. Thấy trời sắp tối, Ti Cuồng Lan đứng dậy nói: “Ta đi tìm huynh ấy. Mọi người ai cần thu xếp hành lý thì đi chuẩn bị đi.” Hắn nhìn sang Đào Yêu: “Không phải mai phải trở về rồi sao?”

“Được. Huynh đệ ngươi thì cứ để ngươi an ủi.” Đào Yêu lại đấm Liễu Công Tử một cái: “Tiện thể giúp hắn xin lỗi luôn, cái miệng của hắn ngươi cũng biết đây, tuy khó ưa nhưng không có ác ý.”

Ti Cuồng Lan gật đầu, định bước ra thì Tư Đồ Minh Đăng đã quay về. Trông hắn có vẻ đã bình tĩnh lại, chỉ là hai bàn tay nguyên vẹn ban nãy nay đã trầy trụa thương tích. Không rõ là hắn đánh tường hay đấm cây, nhưng chắc không phải đánh người…

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn bèn thấy ngượng: “Vừa rồi là ta thất thố, xin lỗi đã dọa các vị.”

“Ổn rồi chứ?” Ti Cuồng Lan nhìn chằm chằm vào tay hắn.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, lắc đầu cười: “Đánh vào đá thật sự có hơi đau.”

Thấy hắn lúc này đã thản nhiên như thế, Đào Yêu cuối cùng cũng yên tâm, lập tức kéo Liễu Công Tử đến, cười hì hì nói: “Tư Đồ đại nhân, tên này không cố ý mạo phạm ngài đâu, chỉ là cái miệng nhanh hơn cái đầu thôi. Ngài mời hắn ăn cơm mà hắn còn dám nói ngài bị lừa! Ngài nói xem, nên phạt thế nào đây? Trói lại đánh vào miệng hay là quẳng ra chà nhà xí?”

Liễu Công Tử bị nàng bấu mạnh một cái, không dám cãi nửa lời, cố gượng cười gượng gạo.

“Đào cô nương nói vậy nặng lời rồi, Liễu Công Tử không hề mạo phạm ta.” Tư Đồ Minh Đăng vội vã xua tay, lại mỉm cười nói: “Chẳng qua là hắn nói một câu, khiến kẻ trong mơ bừng tỉnh mà thôi.”

“Vậy… Tư Đồ đại nhân, viên đá kia của ngài…” Ma Nha dè dặt nhìn về phía ngực hắn, định hỏi lại không dám.

“Là người đó tặng ta, nói nó gọi là ‘đá Xá Sinh’, khắc tên người lên, chỉ cần người ấy còn sống, đá sẽ luôn phát sáng.” Tư Đồ Minh Đăng nâng viên đá trong tay, thành thật kể: “Khi ấy ta còn nhỏ, một người bạn gặp chuyện chẳng may, nhưng ta bất lực, chỉ biết khóc trong vùng hoang dã. Người kia có lẽ bị ta khóc đến phiền, bèn hiện thân bảo rằng hắn có thể cứu bạn ta, nhưng bao giờ khôi phục hoàn toàn thì không thể đoán trước, chỉ cho phép ta yên tâm giao bạn lại cho hắn, hai mươi năm sau hãy quay lại đón. Trong thời gian đó không được tìm đến, tránh ảnh hưởng đến việc chữa trị. Sau đó hắn đưa cho ta viên đá này, nói rằng như vậy ta sẽ biết tình trạng của bạn mình.”

Hắn hẳn đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, chỉ kể đại khái, cuối cùng còn cố nhấn mạnh: “Yên tâm, ta không bị lừa tiền đâu.”

Hắn giơ viên đá lên cho mọi người xem mặt có khắc chữ: “Đây là tên bạn ta, họ Bạch, tên chỉ có một chữ Đường.”

Đúng là chữ xấu thật… Đào Yêu cuối cùng cũng thấy một đối thủ viết chữ còn kém hơn nàng.

“Bạch Đường…” Ti Tĩnh Uyên bật cười: “Nghe cũng khá đáng yêu đấy.”

“Đúng vậy, rất đáng yêu.” Tư Đồ Minh Đăng như hồi tưởng lại điều gì, cười khổ: “Ngốc nghếch một cách đáng yêu.”

Đào Yêu tò mò hỏi: “Ngài thật sự chưa từng tìm lại hắn sao?”

“Ta đã hứa với người ta rồi.” Hắn thở dài, trông rất thất vọng, cẩn thận đặt lại viên đá vào tay, lẩm bẩm: “Giờ nghĩ lại… ta mới là kẻ ngốc thật sự. Làm sao hắn còn sống được… Vậy mà ta chỉ vì viên đá này, lại tin rằng hắn vẫn sống, lại thật sự đợi suốt hai mươi năm.”

Mọi người đều im lặng. Liễu Công Tử lúc này chỉ muốn tự vả mình một cái. Nếu lời hắn không giả thì kẻ tặng đá cho hắn, dù là người hay yêu, chắc chắn là có lòng tốt… Biết đâu chính nhờ viên đá ấy, hắn mới có thể trưởng thành tử tế, không đi sai đường. Haizz…

“Dù viên đá này không liên quan đến sinh mạng, nhưng nếu có người tốt như vậy tồn tại, nói không chừng thật sự có kỳ tích, bạn ngài có thể chết đi sống lại ấy chứ.” Đào Yêu vỗ vai hắn: “Ngài còn tin rằng trên đời có Yêu quái, sao lại không thể tin hắn còn sống? Biết đâu mấy hôm nữa, hắn khỏe mạnh hồng hào tới tìm ngài, giống như ta gặp nhị thiếu gia nhà ta vậy, cứ thế mà gặp thôi.”

“Đúng đúng, là ý đó! Người nên tái ngộ thì chắc chắn sẽ tái ngộ, hai mươi năm cũng chưa đến mà.” Ti Tĩnh Uyên vỗ tay, ôm vai Đào Yêu: “Ngươi không biết đấy, Đào nha đầu nhà ta rất giỏi, nói gì trúng nấy luôn đó!”

“Thật đấy, bọn ta không gạt ngài đâu.” Ma Nha cũng vội nói, Cổn Cổn bên cạnh thì ra sức gật đầu.

Tư Đồ Minh Đăng nhìn bọn họ ra sức an ủi mình, thân là một đại trượng phu mà mắt cũng đỏ hoe, cố gắng lắm mới không khóc thành tiếng.

“Chẳng phải đã hẹn uống rượu ba ngày sao?” Ti Cuồng Lan mỉm cười hỏi: “Rượu của huynh đã chuẩn bị xong chưa?”

Hắn bật cười: “Chuẩn bị xong rồi! Không đủ thì đi mua tiếp!” Nhưng lại có vẻ bối rối, sắc mặt thay đổi.

“Sao thế?” Ti Cuồng Lan nhận ra sự khác thường.

“Ta vừa thấy sắc trời khác lạ, theo kinh nghiệm của ta, chỉ e trong hai ba ngày tới sẽ có bão cát ập đến.” Hắn lộ vẻ khó xử, nhìn họ nói: “Dù với nơi này thì bão cát là chuyện thường, nhưng một khi bão đến, việc đi lại sẽ vô cùng bất tiện. Nặng thì có thể suốt cả tháng không có đường cho xe ngựa. Cuồng Lan huynh đệ, ngươi nên cân nhắc kỹ, xem là mạo hiểm ở lại hay tranh thủ đi trước khi bão đến.”

Ti Cuồng Lan nhíu mày: “Ở đây bão cát ghê đến thế sao?”

“Vẫn vậy từ trước đến giờ.” Tư Đồ Minh Đăng gật đầu: “Không còn cách nào cả. Có khi cả năm không gặp bão, cũng có khi vài tháng một lần. May mà các ngươi đi về phía kinh thành, ngược hướng với gió bão, nếu đi sớm thì sẽ ổn.”

“Vậy à?” Ti Tĩnh Uyên lập tức kéo tay Ti Cuồng Lan: “Lan Lan, rượu này để lần sau uống đi, nếu thật sự bị kẹt ở đây cả tháng, Minh Đăng đại ca e là nuôi không nổi chúng ta mất.”

Ti Cuồng Lan nghĩ một lúc, đành tiếc nuối nói với Tư Đồ Minh Đăng: “Đợi lúc huynh rảnh rỗi thì tới kinh thành tìm bọn ta, cũng thử xem rượu và món ăn nhà ta thế nào.”

Tư Đồ Minh Đăng như nhẹ cả người, cười lớn ôm lấy hắn: “Nhất định rồi! Đến lúc đó ngươi phải mang ra rượu và món ăn ngon nhất đấy!”

Trong mắt hắn đã hiện rõ vẻ mong chờ tha thiết: “Kinh thành là nơi tốt, đáng tiếc ta lại ít khi được đến.”

“Bọn ta chờ ngài.” Ti Tĩnh Uyên ghé sát mặt hắn: “Nhất định phải đến đấy! Đừng có quên lời!”

“Ừ.”

Xem ra, tạm thời vẫn chưa đến lúc mỗi người một ngả.

Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, vội gọi mọi người đi thu dọn hành lý, sáng mai lên đường.

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi vừa nóng như thiêu vừa khô khốc này rồi!

Bình Luận (0)
Comment