Về lại kinh thành, dọc đường nắng ấm gió nhẹ.
Tư Đồ Minh Đăng đã đổi cho bọn họ một chiếc xe ngựa tốt hơn. Hai con tuấn mã kéo xe, vừa nhanh vừa vững. Trong xe chất đầy đồ ăn nước uống, nhu yếu phẩm cùng quần áo giữ ấm mà Tư Đồ Minh Đăng đã chuẩn bị kỹ càng cho họ, đúng là một người vô cùng chu đáo. Không khó hiểu vì sao Ti Cuồng Lan lại hợp ý với hắn đến vậy, vì vốn dĩ hai người cùng một kiểu tính cách.
Còn Trịnh Vũ Lương thì lại bị Đào Yêu dùng một viên thuốc khiến ngất xỉu, bởi chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là nàng đã thấy bực mình, nên dứt khoát trùm hẳn bao tải lên đầu hắn cho khuất mắt.
Đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được sự thoải mái nhẹ nhõm như thế. Thế nhưng, chỉ cần về tới kinh thành, chỉ cần ba con cóc kia bình an vô sự, chỉ cần nàng lấy được thứ nàng muốn… thì kinh thành, sẽ chẳng còn là nơi nàng thuộc về nữa.
Nàng nhai đồ ăn vặt thật khoa trương, ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Càng đi xa, màu xanh của phong cảnh ven đường càng nhiều hơn, thị trấn Phụng Vỹ và Long Vỹ đã giày vò bọn họ suốt chặng đường dài, giờ cũng dần dần bị bỏ lại phía sau.
Ti Cuồng Lan chuyên tâm đánh xe, Ti Tĩnh Uyên ngồi bên cạnh liên tục đưa đồ ăn, đồ uống. Liễu Công Tử và Ma Nha thì vừa đi vừa trò chuyện vẩn vơ, còn Cổn Cổn thì ngủ khò khò. Mọi người chẳng khác nào quay lại như lúc trước, đều bộc lộ dáng vẻ bình thường nhất của mình, những cảm xúc không nên lộ ra đều bị giấu kỹ tới mức không chừa kẽ hở nào.
Hai ngày sau, vào buổi trưa, họ dừng chân nghỉ tại một quán trà ven đường. Trùng hợp lúc đó cũng có một đoàn thương nhân đang nghỉ ở đó, trò chuyện một lát thì biết được họ đang trên đường đến thị trấn Phụng Vỹ.
“Hả? Các người giờ này mà còn đến Phụng Vĩ ư?” Ti Tĩnh Uyên lại lắm lời: “Bên đó sắp có bão cát lớn đấy, nghe nói sẽ bao trùm cả thị trấn suốt một tháng cơ, giờ mà đi qua đó chẳng phải tự chuốc khổ à?”
Lời còn chưa dứt, ông lão trông như người dẫn đường trong đoàn thương nhân kia đã nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Trấn Phụng Vỹ mà có bão cát lớn đến thế à? Ta sống ở đó nửa đời người rồi, nhiều nhất cũng chỉ là gió cát thoáng qua một lúc, có dữ dội lắm cũng chẳng đến mức vây cả thị trấn suốt một tháng đâu. Thanh niên, ngươi nghe ai nói linh tinh thế?”
“Hả?” Ti Tĩnh Uyên ngẩn người.
Ti Cuồng Lan bên cạnh vốn đang định uống trà, sắc mặt bỗng thay đổi, đến trà cũng chẳng buồn uống, chỉ lẩm bẩm: “Không ổn.”
Đào Yêu cũng lập tức nhận ra có điều gì không đúng, Tư Đồ Minh Đăng vốn nhiệt tình hiếu khách, còn từng có ý giữ bọn họ ở lại lâu dài, vậy mà vừa ra ngoài một chuyến đã viện cớ thời tiết xấu để giục bọn họ rời đi, lời nói đầy ẩn ý, cứ như đang cố đuổi người cho bằng được, đuổi một cách khó hiểu. Thế mà chỉ vì tin tưởng hắn, bọn họ lại chẳng mảy may nghi ngờ.
Nàng lại nhớ đến đôi tay đầy thương tích của Tư Đồ Minh Đăng, còn cả đoạn quá khứ mà hắn cố ý giấu đi, không chịu nói rõ… Hắn đang giả vờ như không có chuyện gì sao?!
Ti Cuồng Lan đứng dậy: “Mọi người tiếp tục đi đi, ta quay lại xem sao.”
Đào Yêu kéo hắn lại: “Ta cùng về với ngươi.” Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn: “Nếu quả thực có dính dáng đến Yêu quái, ta sợ một mình ngươi không đối phó nổi. Lỡ mà ngươi lại đánh bừa rồi khiến mình mắc kẹt thì chẳng còn ai cứu ngươi đâu.”
Ti Cuồng Lan nhìn ánh mắt kiên quyết của nàng, gật đầu: “Được.”
Đào Yêu mỉm cười hài lòng.
“Nếu thật sự cần ngươi giúp, ta sẽ trả công cho ngươi.” Ti Cuồng Lan lại nói thêm một câu.
Đào Yêu bĩu môi: “Vậy thì càng tốt.”
Xe ngựa xoay đầu dưới ánh hoàng hôn, tăng tốc trở lại thị trấn Phụng Vỹ.
Hai ngày sau, vào buổi chiều, bọn họ đã đứng trước cổng nha phủ Giám Trấn một lần nữa. Nhưng Tư Đồ Minh Đăng không có ở đó. Người hầu cho biết hắn đã lên đường đi đến Bạch gia bảo từ hôm qua. Bạch gia cũng gửi thiệp mời đến phủ Giám Trấn, vốn dĩ đại nhân không định đi, không hiểu sao lại đổi ý, qua loa chuẩn bị một lễ vật tạm bợ rồi xuất phát luôn.
Ti Cuồng Lan xin được bản đồ đi Bạch gia bảo, không chậm trễ lấy một khắc, lập tức đánh xe rời đi. Cảm giác bất an dày đặc như chất lỏng đặc sánh quẩn quanh trong lòng, hắn chưa từng nghi ngờ Tư Đồ Minh Đăng, vậy mà giờ đây lại chẳng thể không nghi ngờ, rốt cuộc hắn đang che giấu điều gì?
Đầu óc Đào Yêu cũng xoay chuyển rất nhanh, cẩn thận hồi tưởng lại từng ngày từng chuyện xảy ra tại phủ Giám Trấn: khắp phố đầy lụa đỏ hoa giấy, tin tức thiếu chủ của Bạch gia về nhà tế tổ rồi thành thân… Lão Tế điên khùng từ Bạch gia chạy ra cùng đứa con đã chết… “đá Xá Sinh” bị lộ ra… Và cả cái tên được khắc trên tảng đá, Bạch Đường?!
Họ Bạch, vốn không phải họ phổ biến gì.
“Bạch gia?!” Trong xe và ngoài xe, Đào Yêu và Ti Cuồng Lan đồng thời thốt ra hai chữ ấy.
Nếu Tư Đồ Minh Đăng chỉ muốn đi chúc mừng một tiếng thì sao lại phải tìm cách đẩy Ti Cuồng Lan đi? Đáng lẽ phải kéo hắn theo cùng cho vui mới đúng. Hắn hiểu rõ tính cách và năng lực của Ti Cuồng Lan, vậy mà lại cố ý không để hắn ở bên, nguyên nhân chỉ có hai khả năng, hoặc là sợ liên lụy hắn, hoặc là sợ hắn ngăn cản mình… Dù khả năng nào cũng đều không phải chuyện tốt.
“Ti Cuồng Lan…” Đào Yêu thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.
“Ta biết.” Vẻ mặt Ti Cuồng Lan trầm trọng, hắn luôn là người trầm tĩnh làm việc chắc chắn, vậy mà trong mắt lúc này cũng thấp thoáng một tia bồn chồn hiếm thấy.
Dù lời Tư Đồ Minh Đăng nói về bão cát là thật hay giả, thì có một điều là thật, bầu trời càng đi càng u ám, mây đen từ bốn phía kéo tới dày đặc như bùn, gió mỗi lúc một mạnh, thổi cát bay rát cả mặt, cứ như từng hạt cát đang đâm vào da, tất cả đều chẳng báo hiệu điềm lành gì cả.
Xe ngựa chạy như bay, cố gắng lao tới Bạch gia bảo nằm giữa hoang mạc trước khi trời tối hẳn.
Còn cách cổng chính Bạch gia bảo chừng dặm rưỡi, dọc đường đã thấy những cọc gỗ dày đặc được sắp đặt có chủ đích, trên mỗi cọc đều buộc đầy lụa đỏ rực rỡ, toàn là hàng thượng phẩm, thắt thành từng đoá hoa lớn, lại rắc thêm lá vàng, kiêu ngạo trải ra một con đường phú quý thẳng tắp tiến vào bên trong. Giữa các cọc gỗ còn đặt cả lư hương, không rõ đốt thứ gì mà mùi hương nồng đậm, át hẳn mùi hoa giả, mà đây còn chưa phải nơi tổ chức hôn lễ chính thức nữa… Quả là tiêu xài không phải hạng thường.
“Thiện tai thiện tai, thiên hạ lắm kẻ không đủ cơm ăn áo mặc, vậy mà ở đây dùng lụa quý để làm trò này.” Ma Nha thở dài tiếc rẻ.
“Đống lá vàng kia mà nạo ra, chắc cũng gom được không ít.” Đào Yêu thì hau háu tính toán trong bụng.
“Lư hương này cũng không phải hàng rẻ tiền.” Ti Tĩnh Uyên bổ sung.
“Ta lại thấy hương liệu trong lò càng đáng giá hơn, ngửi thôi đã biết là hàng đắt đỏ rồi. Chỉ để đón khách mà đã chi đậm thế này, thật đúng là một nhà giàu to thật to a!” Liễu Công Tử xoa xoa cái bụng đang kêu réo: “Không biết có kịp vào tiệc không nữa…”
Ti Cuồng Lan chẳng nói một lời, trong mắt chỉ còn lại sự chán chường hờ hững. Dáng vẻ điên điên dại dại của lão Tề vẫn còn in đậm trong ký ức hắn, một kẻ sống lay lắt qua ngày, một kẻ phú quý vinh hoa, thật đúng là nực cười.
Cuối con đường lát hoa là cổng lớn Bạch gia bảo. Giữa mây đen cát vàng, tòa dinh cơ cao lớn sừng sững chiếm cứ một phương trời, tuy nay đã là “tổ trạch” bị vứt bỏ phân nửa, nhưng khí thế cao cao tại thượng vẫn còn nguyên vẹn. Lúc này, nó được trang hoàng đỏ rực vàng son, diện mạo hoàn toàn mới.
“Lớn thật đấy, còn lớn hơn cả phủ chúng ta.” Ti Tĩnh Uyên lẩm bẩm một câu: “Không biết là cống nạp cho vị thần tiên nào…” Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã nhận ra có gì đó không ổn. Bạch gia bảo lúc này thật quá rộn ràng, nhưng không phải là rộn ràng như họ tưởng. Bên trong liên tục có người vội vàng chạy ra, cả tòa bảo phủ to lớn như tổ kiến bị đổ nước vào, ai nấy đều hoảng loạn rối ren, hoàn toàn không giống một gia đình đang chuẩn bị hỷ sự.
Ti Cuồng Lan lập tức dừng xe ngựa, nhảy xuống, túm lấy một gia nhân ăn mặc như người hầu: “Chuyện gì mà hỗn loạn thế này?”
Người hầu thở không ra hơi, chỉ tay về phía bên phải Bạch gia bảo: “Thiếu chủ nhà ta… bị bắt đi rồi!”
Ti Cuồng Lan sững người, lập tức nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Trên bãi đất trống phía trước không xa không gần, tiếng người ồn ào, bóng người lố nhố, chỉ có thể xác định là có rất đông người đang vây quanh, còn lại thì không thấy rõ.
Hắn nhíu mày, chỉ hỏi một câu: “Các ngươi có thấy Giám Trấn đại nhân không?”
“Giám Trấn đại nhân?!” Người hầu dậm chân, khóc lóc kêu trời: “Là Giám Trấn đại nhân bắt thiếu chủ nhà ta đi đó! Giờ lành sắp qua mất rồi, biết phải làm sao đây!”
Trước khi hỏi, trong lòng Ti Cuồng Lan vẫn còn một tia hy vọng mỏng manh. Nhưng giờ đây, linh cảm chẳng lành như mây đen trên đầu hoàn toàn đè nặng lấy hắn.
Ti Cuồng Lan tung người lên xe ngựa, bất chấp lan can chắn ngang, cưỡng ép phóng xe vượt qua, chọn con đường ngắn nhất xông thẳng về phía trước.
Tiếng kêu than của gia nhân, mấy người trong xe đều nghe thấy rõ ràng. Không ai tin nổi vào tai mình. Cho đến khi xe ngựa bị tầng tầng lớp lớp người vây chặt ở ngoài, tầm mắt họ mới rơi vào tòa đài cao đằng xa, dù cách một khoảng vẫn cảm nhận được sự mục nát cũ kỹ.
Ma Nha bị giữ lại trông xe, những người khác thì dùng tốc độ nhanh nhất, sức lực lớn nhất để chen vào đám đông, tiến về phía đài cao.
Đó có lẽ là một vọng đài dùng để quan sát bốn phía, cao vài chục trượng, lắc lư chênh vênh trên nền đá vụn gồ ghề.
Trên đài cao, Tư Đồ Minh Đăng mặc đồ trắng mỏng manh, tay cầm một con dao ngắn sáng loáng, dí sát vào cổ họng của thiếu chủ Bạch gia đang khoác hỉ phục. Gió trên cao càng mạnh, chỉ đứng vững thôi đã khó, hai người lảo đảo, thiếu chủ dường như bị thương, không cử động nổi.
Đào Yêu dụi mắt đến mấy lần, mới xác định người đang đứng trên đó thật sự là Tư Đồ Minh Đăng, người trước đó còn cùng họ ngồi một bàn trò chuyện vui vẻ, là vị Minh Đăng đại ca từng cứu giúp người lạ trong cơn hoạn nạn, lòng dạ bao dung, chính trực, đến cả Ti Cuồng Lan cũng khâm phục mến mộ… Cho nên, khi đột ngột rẽ ngoặt không một dấu hiệu báo trước, phản ứng đầu tiên của nàng là nghi ngờ người trên đài kia đã bị tà vật mê hoặc.
Những người vây xem ai cũng hoảng sợ, không ai hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ai nấy đều tưởng mình đến dự một yến tiệc rượu chè linh đình kiêm mở rộng mối quan hệ, không ngờ lại chứng kiến một sự việc rất có thể biến thành án mạng. Có người thì góp ý, nói không được chọc giận đối phương, có người lại bảo không thể chậm trễ, phải tìm xạ thủ giỏi nhất bắn một mũi là giải cứu được thiếu chủ. Lại có người thì bận an ủi Bạch lão phu nhân sắp ngất đi, tiện thể tranh thủ nịnh vài câu.
Một nhóm hộ vệ cầm cung tên đã sớm phục kích dưới đài cao. Dù gió cát mù mịt che mắt, cũng không dám lơi lỏng mảy may, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng.
Nhưng ai dám ra lệnh đây? Khoảng cách xa như thế, gió lại lớn như vậy, liệu có thể bắn trúng hay không còn chưa nói, mà thiếu chủ lại bị kẹp ngay trước người hắn, nguy cơ bắn nhầm quá cao, không ai dám mạo hiểm.
Lúc này, một người trông như cha thiếu chủ ngửa đầu hét to với người trên đài: “Ngươi có điều kiện gì cứ nói! Chỉ cần thả con ta ra! Quan cao lộc hậu, ngươi cứ chọn tùy thích! Nếu làm nó bị thương, Bạch gia ta nhất định tru di cửu tộc họ Tư Đồ nhà ngươi!”
Đào Yêu nghe mà tối sầm mặt mày, đến nước này rồi mà còn dám hăm dọa?
Chỉ nghe tiếng cười lớn từ trên đài vọng xuống: “Ta không cha không mẹ, không vợ không con, cô độc một mình. Bạch lão gia muốn tru di, chỉ cần diệt một mình ta là đủ.”
“Ngươi…” Lão gia họ Bạch tức đến ho sặc sụa.
“Tư Đồ Minh Đăng!” Ti Cuồng Lan chen ra khỏi đám đông, đứng chắn trước mũi tên, ngửa đầu hét lên: “Gió to thế này, huynh ở trên đó làm gì! Xuống đây cho ta!”
Có vẻ Tư Đồ Minh Đăng bất ngờ khi nghe thấy tiếng hắn, một lúc sau mới hét lại: “Các ngươi quay về làm gì! Ta chẳng phải đã bảo đi nhanh đi sao?!”
“Không uống được chén rượu với huynh, mãi là chuyện canh cánh trong lòng ta. Huynh xuống đi, có khó khăn gì, có ta ở đây.” Giọng Ti Cuồng Lan lớn chưa từng thấy: “Huynh biết ta từ đâu đến, Bạch gia không làm gì được ta, tất nhiên cũng không dám ức h**p huynh!”
Vì cứu người, hắn đã bất chấp tất cả. Quy tắc từ trước đến giờ không dựa vào thân phận để chèn ép người, đến lúc này đã bị vứt sang một bên.
“Cuồng Lan huynh đệ!” Trên cao truyền đến tiếng đáp dõng dạc, mang theo cả ngưỡng mộ và an ủi: “Gặp lại ngươi, ta thật sự rất vui! Ta nghĩ đây là món quà hiếm hoi mà ông trời ban cho ta! Nhưng điều ta vui nhất là, thấy đệ ngươi trở thành một người thật tốt, ta rất ghen tỵ.”
“Chẳng phải huynh cũng đã trở thành người mà mình muốn trở thành rồi sao? Nếu huynh vẫn còn xem ta là huynh đệ…”
Ti Cuồng Lan còn chưa nói hết lời, Tư Đồ Minh Đăng đã lập tức đỡ lấy Bạch thiếu chủ, xoay người chạy đến đầu bên kia của đài cao, không chút do dự ôm lấy hắn nhảy xuống từ nơi xa nhất.
Dù thân thủ của Ti Cuồng Lan có nhanh nhẹn đến đâu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng không thể lao đến ngăn cản, thậm chí còn chẳng kịp lao tới đỡ lấy hắn.
Đám người Đào Yêu cũng ngơ ngác sững sờ. Rõ ràng vừa rồi còn đang bàn bạc xem làm sao đưa họ xuống an toàn dưới con mắt của bao người, thậm chí đã tính đến việc để Liễu Công Tử ẩn thân đi cứu người, chỉ cần Ti Cuồng Lan nói thêm vài câu kéo dài thời gian là được… Vậy mà hắn lại không thèm nghe hết lời đã nhảy rồi ư? Sao lại có thể quyết đoán tuyệt tình đến vậy?
Mấy chục trượng, chỉ trong chớp mắt.
Thực ra không có tiếng vang lớn, chỉ là một tiếng “bịch” nặng nề…
Đám đông kinh hãi kêu lên, không ít người lập tức bịt mắt. Bạch lão phu nhân cuối cùng cũng ngã lăn ra đất, Bạch lão gia thì ngồi bệt dưới đất, cả đoàn người lập tức hỗn loạn.
Ti Cuồng Lan lao đến trước, Đào Yêu theo sát ngay sau. Trên nền đất cứng, Tư Đồ Minh Đăng mắt khẽ hé, khóe môi vẫn còn vương nụ cười.
Ti Cuồng Lan quỳ xuống bên cạnh hắn, nghiến răng kiểm tra hơi thở, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Đào Yêu: “Còn sống.”
Đào Yêu nhẹ nhàng bắt mạch cổ tay hắn, chau mày, sau khi buông ra lại tiếp tục kiểm tra các bộ phận khác, cuối cùng nét mặt u ám, lắc đầu với Ti Cuồng Lan: “Sống không nổi, cả người đều gãy rồi.”
Ti Cuồng Lan ngẩn ra, ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn nàng: “Thật sự không cứu được sao?”
Đào Yêu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, trả lời: “Xin lỗi.”
Liễu Công Tử và Ti Tĩnh Uyên vừa vội vàng chạy tới, vừa hay nghe thấy câu này, trong lòng xót xa vô cùng. Ti Tĩnh Uyên ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng Ti Cuồng Lan: “Thôi, sinh tử có mệnh, cưỡng cầu vô ích. Đêk muốn cứu hắn, nhưng hắn vốn dĩ đã chẳng muốn sống nữa.”
Ti Cuồng Lan cúi đầu, nắm tay đấm mạnh xuống đất.
Đúng lúc ấy, Tư Đồ Minh Đăng đang hấp hối lại khẽ mở miệng: “Cuồng Lan… huynh…”
Ti Cuồng Lan vội vàng nắm lấy tay hắn: “Ta đây.”
“Có thể… đưa ta… về Hắc Sa Địa không…” Chỉ một câu ấy, đã tiêu hao toàn bộ hơi sức của hắn.
“Hắc Sa Địa?” Ti Cuồng Lan sững người: “Là bãi cát đen trên đường đến khách đ**m Hữu Khuyết đó sao?”
Tư Đồ Minh Đăng đã không nói nổi nữa, chỉ hơi chớp mắt một cái.
“Được, ta đưa huynh đi.” Ti Cuồng Lan lập tức đứng dậy.
“Đợi đã.” Đào Yêu lục lọi trong túi vải, lấy ra một viên thuốc, do dự chốc lát rồi nhét vào miệng Tư Đồ Minh Đăng: “Không cứu được mạng, nhưng giữ được một hơi thở, nhiều nhất là ba ngày.”
Ti Cuồng Lan gật đầu: “Đa tạ.”
Mọi người cùng đặt Tư Đồ Minh Đăng lên lưng Ti Cuồng Lan, vừa định rời đi thì bị đám hộ viện vừa hoàn hồn chắn lại. Lúc này họ mới nhận ra Bạch thiếu chủ đang nằm lăn lóc ở phía bên kia, bị người nhà vây quanh chật như nêm, khóc lóc, mắng chửi, kêu cứu.
Bạch lão gia lảo đảo bước ra từ đám đông, nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào họ: “Không được để đứa nào chạy!”
Liễu Công Tử và Ti Tĩnh Uyên nhìn nhau, lập tức hiểu ý.
“Các ngươi lên xe ngựa trước đi, bọn ta dọn dẹp xong sẽ đến.” Liễu Công Tử nói.
“Cẩn thận.” Ti Cuồng Lan dặn dò.
“Đừng gây ra án mạng.” Đào Yêu bổ sung.
“Biết rồi.”
“Láo xược! Ai dám đi! Đứng lại cho ta! Người đâu, chặn bọn chúng lại!”
Chẳng cần quay đầu cũng biết, đám người xông lên đầu tiên đã bị đánh bay ra ngoài, rơi bịch xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi. Những người còn lại không ai dám cản đường, vội vàng né sang hai bên, trơ mắt nhìn hai thiếu niên đưa “hung thủ giết người” rời đi.
Trên mặt đất trải đầy đá vụn, chỉ còn lại vết máu đậm đặc kéo dài, vẽ nên một bức tranh hỗn loạn và đầy tiếc nuối.
Trên đài cao phía sau, chẳng còn lấy một bóng người, nom hệt như một con quái vật bất lực, miễn cưỡng bị giam tại chỗ, buộc phải chứng kiến trọn vẹn hỉ nộ ái ố.
Bóng đêm cuối cùng cũng buông xuống hoàn toàn, gió cát cũng trở nên điên cuồng dữ dội hơn.