[Mới][Chủ đề] #tui đi làm thêm ở tiệm trà sữa cũng phải ăn cơm chó sao??? Không thể chịu đựng cuộc sống này nữa rồi!!! [có ảnh có chân tướng]#
————
1l[người đăng]: Người đăng học năm ba, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là tìm thực tập, tiết chuyên ngành rất ít, ngày thường không có gì làm không muốn nằm chảy mỡ ở nhà, nên mới đến làm thêm ở tiệm trà sữa vừa mới mở gần trường.
Tầm một giờ trước, Tô Lâm, người nổi tiếng của trường học chúng ta cùng vợ cậu ấy, hai người nắm tay nhau vào quán, lúc buổi chiều còn chưa có việc gì làm, tui đang sắp xếp lại tiền ở bên cạnh, ngẩng đầu cái, đôi này đã khiến tui hoa cả mắt —— quá là xứng đôi.
Sau đó là Tô soái gọi americano không thêm đường nhưng vợ cậu ấy gọi trà sữa nóng lại nhấn mạnh là phải cho nhiều đường.
Lúc tui làm xong đồ uống rồi mang ra cho hai người họ tui còn nghĩ là, chậc chậc chậc, sự chênh lệch này —— phải nói là mấy người gọi đồ ở cửa hàng bọn tui toàn hai kiểu người như thế, một người ngọt chết một người đắng chết.
Bọn họ ngồi rất xa, tui không nhìn được, rồi sau đó tui bị phái đi lau sàn.
Không sai, làm thêm chỉ thảm thế thôi.
Cửa hàng bọn tui trang trí cũng không tồi, chỗ bọn họ ngồi có một cái bồn hoa rất to, là kiểu bồn hoa ngăn cách hai khu với nhau ấy, sau đó tui lau sàn gần đó, cách cái bồn hoa to là hai người bọn họ.
Lau xong rồi, tui còn đang nghĩ bụng là hai người này sao im thế.
Đến lúc sang bên kia lau, quay đầu cái mới thấy hai người bọn họ đang hôn nhau.
… Bảo sao im phăng phắc thế.
Nhưng là không biết vì sao, vợ của Tô soái cứ đẩy cậu ấy, tui thì tui cũng ngại tự nhiên lao ra lau sàn, cứ đứng nhìn hai bọn họ ngồi hôn nhau.
Không biết bao nhiêu giây, cuối cùng cũng xong.
Vợ của cậu ấy ngồi dậy, lúc nói chuyện còn cố ý gằn giọng nghe sao cho hung dữ, nhưng vẫn… Vẫn mềm như bông _(:3)∠)_
Cô đẩy Tô soái một cái: “Đắng chết đi được!!!”
À rồi, chắc chắn là lưỡi Tô soái vừa uống cà phê lại đi hôn cô ấy khặc khặc xấu hổ quá.
Tự nhiên nghe thấy thế tui mặt đỏ tai hồng.
Sau đó tui tiếp tục giấu cái mặt to tướng của mình ở sau lá cây trong cái bồn hoa to đùng đó, nhìn Tô soái quay lưng về phía tui, có thể là bởi vì trong phạm vi tầm nhìn bọn họ không có ai, cũng không nói nhỏ: “Thế em uống trà sữa của em đi.”
Vì vậy vợ của cậu ấy uống trà sữa.
Uống xong, lại mè nheo một câu: “Ui cà phê của anh đắng thế, sao anh lại uống được chứ…”
“…” Tô soái trầm mặc.
Tui cảm thấy không thể tiếp tục nghe lén được nữa.
Tui còn phải lau sàn!
Tui đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bên kia lại có động tĩnh.
Vợ của cậu ấy uống xong, cậu ấy lại cầm lấy cốc uống một ngụm, nhìn mặt nghiêng thấy cau mày, rất khó chịu.
Sau khi nuốt xuống, đột nhiên cậu ấy nói một câu: “Lần này không được đẩy.”
Vợ của cậu ấy trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng thì người này lại… Lại tiếp tục hôn tiếp.
Tui…
Má nó huhuhuhuhu!
Đêm nay trước khi tan làm tui còn phải dọn cốc americano không đường với trà sữa nhiều đường nữa!!!
———
2l[người đăng]: [hình ảnh] ảnh chụp lén hôn môi cách lá cây.
———
3l[vẫn là phương thuốc quen thuộc]: Cho nên mới nói, có thể cơm chó sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.
———
4l[vẫn là hương vị quen thuộc]: Đây là chén cơm chó đầu tiên của một học kì mới? Nhân lúc còn nóng thì ăn đi? Tiện thì ngồi chờ sàng lọc bài viết nữa [nụ cười héo mòn]
———
5l[không chịu nổi]: Cái đôi này đúng là quá đáng! Lúc học kỳ 1 cũng chỉ xoa mặt các kiểu thôi mà? Tui bỏ lỡ cái gì à? Không phải chỉ ngồi tâng bốc thôi à? Sao phong cách học kỳ này trực tiếp đột biến tiến hóa thành thế này vậy???
Vãi chưởng đây là hôn nhau cả tập luôn à???
———
6l[gì]: Chân tướng ở trên...
———
7l[chỉ có một mình tui tò mò à]: Thế ra là người đăng quên lau sàn rồi à?
8l[bạn không cô đơn]: Thế người đăng lau sàn chưa?
9l[tui cũng tò mò]: Lau sàn chưa? Lau lâu thế không bị trừ tiền lương à?
…
20l[người đăng]: Một lũ ma quỷ QAQ!!!
…
Nói tóm lại, xem như là mở đầu học kỳ 2 xuôi gió xuôi nước, Tô Lâm yêu đương với bạn gái nhỏ cũng càng ngày càng dính nhau.
Mà điều duy nhất khiến anh khá là không thích đó chính là bạn gái nhỏ của anh muốn tham gia câu lạc bộ vào sáu tháng cuối năm, câu lạc bộ máy tính—— không phải là chơi trò chơi máy tính, mà là một cái câu lạc bộ thần kỳ chỉ thuần túy giao lưu tri thức về phương diện máy tính mà thôi —— đến tột cùng là người sáng chế ra cái câu lạc bộ này nhàm chán tới mức nào thì anh cũng không biết.
Nhưng học bá Lộc Viên Viên rất thích là được rồi.
Không giống câu lạc bộ âm nhạc ở học kỳ 1, lần này tự cô chủ động đi đăng ký tham gia.
Đại khái là sau khi vào một tháng, vào lúc hai người hẹn hò, cô gái nhỏ luôn tận dụng mọi thứ để nói về cái chuyện về hôm nay mấy người ở câu lạc bộ kia dạy cô cái gì, chính cô tự làm một cái trò chơi nhỏ, tuy rất là ngốc nghếch nhưng mà blah blah cô vô cùng có cảm giác thành tựu.
Ngay từ đầu Tô Lâm rất là nguyện ý nghe.
Dù cho bởi vì tiếng nói hay là nội dung, anh cũng vẫn luôn thích nghe cô nói chuyện.
Mãi đến khi có một lần, anh hỏi về tỉ lệ thành viên nam nữ của câu lạc bộ của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lộc Viên Viên ngẫm lại một cách cẩn thận, nói: “Chín với một.”
Sợ anh không hiểu, còn bổ sung một chút: “Con trai chín con gái một.”
Tô Lâm: “…”
Anh cũng từng nghĩ là chắc là con trai sẽ nhiều hơn một ít, nhưng thật sự là không nghĩ tới chỉ thuận miệng hỏi thôi mà lại nhận được cái kết quả như vậy.
Lúc ấy anh cứ có cảm giác nghèn nghẹn ở ngực, rất hậm hực.
Nhưng đi lý do bạn gái muốn tham gia khiến cho không ai có thể từ chối —— “Lúc em học cấp ba, máy tính trong nhà hỏng từ lâu rồi, cũng chẳng ai sửa, chỉ có thể nhân lúc học môn tin học mới có thể chạm vào máy tính. Lúc đó cũng không có điện thoại, cho nên cũng nhờ anh dạy em gõ chữ điện thoại, bây giờ em gõ nhanh lắm, nhưng mà máy tính vẫn có rất nhiều thứ em không biết, bọn họ toàn là sinh viên khoa máy tính, cảm giác lợi hại lắm, em muốn đi học một chút xem sao ——”
Cùng lúc đó, Lộc Viên Viên cũng vội vàng giải thích, “Cũng không phải là bọn họ lúc nào cũng ở câu lạc bộ, ngoại trừ lúc dạy mấy tân nhân bọn em vài thứ nhỏ nhỏ thì cũng vội lắm, đàn anh ——” lúc đó hai người ôm nhau, ngồi rất gần, cô tiện thể hôn anh một ngụm, cười: “Anh đừng ghen nha.”
Dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, thậm chí còn dùng cả mỹ nhân kế.
Này… Vì thế anh cũng hơi đánh mất lòng nghi ngờ.
Hơn nữa bạn gái cũng nói thế rồi, lại cứ tự nhiên ăn dấm linh tinh thì sẽ có vẻ rất hẹp hòi, cho nên anh cũng không đến xem qua câu lạc bộ của cô.
Hôm nay anh tan học trước hơn nửa giờ, còn cách thời gian ăn cơm khá sớm, liền hỏi Lộc Viên Viên ở đâu.
Cô rep rất nhanh, bảo là đang ở câu lạc bộ.
Tô Lâm thì tất nhiên là muốn đi đón cô rồi.
Thuận tiện xem mắt nhìn xem câu lạc bộ của cô ra sao.
Đúng là thuận tiện thật.
Nhớ mang máng là Lộc Viên Viên nói địa chỉ một lần rồi, anh đi thẳng đến tòa nhà thực nghiệm, từ tầng một đến tầng ba đều là phòng thí nghiệm, tầng bốn là phòng máy.
Quả nhiên, lên tầng bốn, chỉ đi một tí anh đã tìm thấy một cánh cửa, ở trên có treo bảng “Câu lạc bộ máy tính”.
Trong tiếng nhạc vang lên có hòa cả tiếng người.
Rốt cuộc cũng không phải thành viên, anh không mở cửa đi vào.
Ưu thế chiều cao phát huy ngay lúc này, anh nhìn vào bên trong từ cửa cửa kính, đứng thẳng là vừa lúc có thể thấy rõ toàn cảnh bên trong.
Đại khái có tầm hơn hai mươi người, chỉ có hai ba bạn nữ.
Chín với một đúng là chuẩn xác.
Mỗi người một máy tính, đôi mắt đều nhìn màn hình, anh nhìn từng máy từng máy một, nhướng mày.
Dãy đối diện anh không có cô.
Vì thế anh lại nhìn về phía dãy quay lưng về phía anh, phân biệt theo dáng người.
Thật sự là rất dễ phân biệt —— con gái quá ít, toàn là đầu tóc cắt ngắn, tóc dài đen bóng rất dễ thấy.
Anh nhìn thân hình cô gái nhỏ còn nhỏ hơn một cỡ so với mọi người chung quanh, hay dùng ngón tay trắng nhỏ nhắn thao tác máy, lúc nhìn đông lúc nhìn tây vô cùng đáng yêu.
Không tự giác mà nhếch khóe môi lên ——
Đột nhiên có một bạn nam đứng dậy, rời chỗ ngồi đi đến bên cạnh bàn cô —— để tay ở chỗ tựa lưng ghế của cô.
Bạn nam kia mặc cái áo khoác, nhìn dáng người cũng có vẻ không tồi, rất cao, lúc xem màn hình máy tính phải hơi khom lưng cúi đầu.
Lộc Viên Viên vừa chỉ vào màn hình vừa hỏi cái gì đó, bạn nam kia liền trả lời cô, Tô Lâm thấy cô ngưỡng mặt, lông mày nhăn lại, có vẻ còn không hiểu gì cả.
Có lẽ bạn nam kia biết cô không hiểu.
Định trực tiếp dùng tay thị phạm —— cậu ta chống một tay trên bàn máy tính, một bàn tay cầm chuột máy tính của Lộc Viên Viên, cả người ôm phía sau cô.
Cả người Lộc Viên Viên cứ thế mà biến mất dưới tầm mắt của anh.
Bị chặn.
Không đúng, là bị một người đàn ông khác, khom người chặn từ phía sau.
“……” Tô Lâm trợn mắt há hốc cả mồm.
Mẹ nó??
Anh còn không kịp phản ứng gì, tầm nhìn lại tiếp tục hiện lên bóng người cô lần nữa.
Dáng người Lộc Viên Viên nhỏ xinh lại linh hoạt, cứ thế co rụt cổ lại thoát khỏi vòng tay của bạn nam kia rồi đứng lên, sau đó chỉ vào ghế ý bảo là bạn nam kia ngồi đi.
… Như thế mới phải chứ.
Tâm trạng Tô Lâm thay đổi rất nhanh từ đại bi đến đại hỉ, đến bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên trong, hai người thay đổi vị trí, bắt đầu tiếp tục đối thoại, anh cũng không nhìn tiếp nữa.
Anh dựa vào hành lang bên cạnh cửa sổ, đột nhiên điện thoại rung lên.
Anh nhìn tên người gọi đến, hơi kinh ngạc một chút, rồi nhanh chóng trả lời: “Ba.”
“Ừ,” người bên kia nói chuyện cũng chẳng thèm dài dòng gì hết, “Ba vội quá quên, đáng lẽ phải hỏi con từ lâu rồi, môn tự chọn học kỳ này không có vấn đề gì chứ?”
“… Không.”
Về chuyện môn tự chọn lúc trước, bà Tô có hỏi sao anh lại quen Lộc Viên Viên, anh mới nói.
Không nghĩ tới là ông chủ Tô cũng biết.
Có lẽ là người nào đó coi đây là một câu chuyện tình yêu kể lại cho ông ấy, nhưng trọng điểm mà ông ấy chú ý lại là cái khác.
“Ừ, cũng không có gì khác nữa,” ông chủ Tô cũng già rồi, giọng nói vẫn rất mê người, “Môn tự chọn trượt một lần thì trượt, lần sau chú ý, lúc mà học nghiên cứu ở trường nước Mỹ người ta có thể thấy phiếu điểm đấy, không tốt lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tay Tô Lâm chững lại, không nói gì khác, trả lời: “Vâng.”
“Được rồi, không còn gì nữa, cúp máy.”
Anh lại nói tiếp: “Vâng.”
Vừa bỏ điện thoại xuống một cái, cửa phòng máy trước mặt đã mở ra.
Người đi ra đúng là người anh muốn tìm.
Lộc Viên Viên cũng nhìn anh, chững lại trong nháy mắt, lặng vài giây, mới nhẹ nhàng bước đến.
Chuyện thứ nhất làm chính là nhón chân duỗi tay bóp mặt anh.
Ngón tay cô gái nhỏ ấm áp, sau khi chạm vào làn da anh, lại cảm thán giống như vô cùng kinh hỉ: “Là thật…”
“…” Tô Lâm lập tức bật cười, cầm lấy tay cô rồi nắm lấy, nhướng mày: “Không thì sao? Chẳng lẽ còn giả à?”
Cô tiện thể đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay anh, động tác trôi chảy tự nhiên, “Là bởi em nhớ là anh đang đi học mà,” Đôi mắt cô sáng lên: “Nào có rảnh tới tìm em chứ!”
Không biết vì sao, máu dồn lên não, Tô Lâm trực tiếp mở miệng nói: “Anh đến để tra hỏi.”
Lộc Viên Viên sửng sốt vài giây, sau đó khó hiểu hỏi lại, “… Tra hỏi?”
“Ừ,” anh đút điện thoại vào trong túi, xoa đỉnh đầu cô, “Biểu hiện tốt đấy, coi như em qua ải.”
Cô cau mày: “Biểu hiện tốt đấy là cái gì? Anh đang nói cái gì thế đàn anh……”
Tô Lâm không muốn nói về cảnh vừa nãy.
Anh chuyển tầm mắt đến mái tóc mượt mà của cô, vừa nãy ở dưới ánh đèn cũng đen bóng, vô cùng thẳng, đẹp tự nhiên.
Giống như… Trước giờ toàn thấy cô buộc tóc, giờ lại thả tóc.
Anh duỗi tay gom lại tóc dài của cô, chọn một sợi chơi, “Sao gần đây em toàn không cột tóc?”
“A,” tốc độ trả lời của cô rất nhanh: “Bởi vì mùa đông lạnh mà, thả giữ ấm.”
Tô Lâm gật đầu: “Thế à”
Buông tóc cô ra, không nghĩ tới là cô gái nhỏ đột nhiên cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, “Thật ra không phải, gió thổi qua chẳng giữ ấm được đâu.”
“…” Đây lại bắt đầu úp úp mở mở.
Anh rất phối hợp: “Thế rốt cuộc là vì sao?”
“Bởi vì…” Đột nhiên cô nói nhỏ, âm cuối mềm mại len vào lỗ tai anh: “Mấy bạn ở ký túc xá em đều nói, em thả tóc trông xinh hơn cột tóc.”
“…”
Cô tiếp theo nói: “Cho nên em muốn thả tóc đó.”
Tô Lâm vẫn không quen với việc bạn gái nhỏ hơi chút là nói… Lời âu yếm.
Trái tim không quá quen, lúc nào cũng đập rất nhanh, nhưng đương nhiên là anh vô cùng thích nghe.
Hơn nữa ngẫm lại câu nói, vô cùng hăng hái.
Ví dụ như bây giờ ——
Bởi vì các cậu ấy bảo em như thế sẽ đẹp, em muốn cho anh xem bộ dáng đẹp nhất của em.
Thật là một lý do tốt đẹp.
Thật là… Một cô gái nhỏ đáng yêu quá thể.
Cái cục tức hồi nãy lập tức không còn nữa, anh sờ cằm Lộc Viên Viên, hôn một cái vào trên đỉnh đầu cô, cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, bé yêu của chúng ta thế nào cũng đẹp hết.”
Bé yêu của anh vẫn không quen lời trêu chọc, chỉ sát lại gần nói một câu như vậy mà lỗ tai và gương mặt đã đỏ ngay lập tức.
Cô hơi hơi lùi ra phía sau một bước, ánh mắt trốn tránh: “Đàn anh, thành viên câu lạc bộ bọn em còn đang ở trong nữa kìa…”
Anh kéo cô về: “... Thế thì sao chứ?”
“…”
Cô không nói lời nào, anh lại muốn trêu cô: “Em sợ bọn họ biết em đang yêu đương?”
“Ai sợ chứ!” Một kích, Lộc Viên Viên lập tức liền đúng lý hợp tình: “Đàn anh anh đừng có đoán mò, đã bảo không ăn dấm cơ mà!”
“Bọn họ không hỏi em, nhưng mà em cảm thấy trong trường học…” Dừng một chút, cô hơi ngượng ngùng: “Anh biết đấy… Chúng ta đi.”
Tô Lâm “ừ” một cái, ăn ngay nói thật, “Anh chỉ cảm thấy cái bạn nam kia ở câu lạc bộ bọn em đúng là nói hơi bị nhiều.”
“… Nhưng mà là em đi hỏi người ta mà.” Lộc Viên Viên mở to hai mắt, nắm lấy tay anh thật chặt, tiếp tục nghiêm túc mà giải thích: “Thật sự đấy, gặp em một lần thì em toàn gọi là bạn học, lớn hơn em thì em gọi đàn anh đàn chị, nhiều người như vậy, em còn chẳng nhớ được kĩ tên của bọn họ!”
Cuối cùng cô nói một câu: “Cho nên anh đừng có suy nghĩ vớ vẩn nha!” Đàn anh ghen… Vô cùng đáng sợ.
Tô Lâm nhìn cô nôn nóng mà giải thích, cảm thấy thú vị vô cùng, trả lời một câu không đau không ngứa: “À, thế à.”
Môi hồng của cô khẽ nhếch, lại muốn nói chuyện.
Cánh cửa phía sau lại vang lên tiếng ồn.
Tô Lâm nhìn sang bên đó, vóc dáng cao, chân dài, áo khoác đen.
—— là người vừa dạy cô.
Bởi vì cùng một độ cao với biển treo trước cửa phòng, người nọ kia nhìn ngang với tầm mắt của anh, nhìn mặt mũi cũng không tồi, hoàn toàn không phải chỉ là một tên mọt sách bình thường.
Tô Lâm thu cười, bạn nam kia nhìn ra chỗ khác, lại nhìn Lộc Viên Viên, người vừa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.
“Anh đi đây ha,” bạn nam kia cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng: “Lộc Viên Viên, sắp tới anh không tới câu lạc bộ, nhớ tuần sau trả cho anh quyển sách kia nhé.”
“Được.” cô xua xua tay: “Anh yên tâm, em sẽ cầm đến lớp anh trả cho.”
“Anh học ở lớp 1,” bạn nam kia vừa đi vừa nói như đang trêu chọc: “Chắc em còn nhớ rõ tên anh chứ? Đừng tìm sai người.”
“Em nhớ rõ ——”
Tô Lâm nghe ba chữ đó, nheo mắt lại.
Anh rũ mắt nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt tươi cười của bạn gái nhỏ, nhìn cô nói một chuỗi tin tức đầy chính xác: “Từ Ức của lớp thông tin 1!”
“...”
Tô Lâm:???