Lộc Viên Viên gia nhập câu lạc bộ máy tính đúng là chỉ hứng khởi nhất thời, nguyên nhân chủ yếu vẫn là như cô đã nói với Tô Lâm, tò mò cách sử dụng mới.
Cô cũng vừa mới vào được một tháng rưỡi, nói không nhớ rõ tên của bọn họ cũng là nói thật, còn Từ Ức…
Là bởi vì một quyển sách.
Câu lạc bộ này có thể được thành lập, theo chủ tịch câu lạc bộ cùng phó chủ tịch câu lạc bộ nói là bởi vì chủ nhiệm khoa bọn họ cảm thấy một thứ hữu dụng mà thú vị như máy tính thì cần phải phổ biến cho các bạn học một chút.
Không phổ biến rộng rãi được thì ít nhất cũng cần cho nó được một cái tên giữa nhiều câu lạc bộ như vậy.
Mà trường học cũng rất ủng hộ, câu lạc bộ mang tính chất học thuật mà không phải giải trí đã ít lại càng thêm ít, cho nên nếu xin kinh phí trợ cấp, thì tỷ lệ được thông qua cũng khá là cao.
Kỳ thật ở học kỳ 1 năm nhất Lộc Viên Viên nhìn các bạn cùng phòng ai cũng tham gia hoạt động câu lạc bộ, cô liền hạ quyết tâm học kỳ sau phải tham gia một cái.
Cô tìm danh sách câu lạc bộ trên trang web trường, ở góc khuất nhất phát hiện có một câu lạc bộ như vậy.
Lần đầu tiên tới cũng chỉ định là tới xem một cái, thật ra cô rất sợ bọn họ sẽ không nhận kiểu thường dân như cô.
Sự thật chứng minh, cô nghĩ quá nhiều —— lúc chủ tịch câu lạc bộ với phó chủ tịch câu lạc bộ nhìn thấy cô —— mà không phải nam, cô cảm thấy bọn họ thậm chí muốn hoan hô: Có bạn học nữ nguyện ý tới câu lạc bộ của chúng ta kìa!!!
Hơn nữa khi nghe nói cô là sinh viên khoa toán học, biểu hiện của bọn họ lại càng thêm kích động: Em gái sinh viên khoa toán học đúng là động vật quý hiếm! Em sinh viên này còn muốn tham gia câu lạc bộ máy tính! Mẹ nó phải nói đây là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng!!!
… Chẳng hiểu sao tự nhiên lại trở thành động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, lúc Lộc Viên Viên vừa tới còn có chút thấp thỏm, cảm thấy mình không hiểu cái gì cả, sợ hỏi nhiều quá làm phiền người khác.
Nhưng khi chân chính trải nghiệm mới phát hiện, thật ra máy tính cùng toán học vẫn có chút liên quan với nhau.
Chủ tịch câu lạc bộ cũng nói với cô, “Rất nhiều người học toán nhưng sau khi tốt nghiệp, thi lên nghiên cứu sinh đều chuyển sang chuyên ngành khác, ngoại trừ làm giáo viên, thì chỉ có một số ít tham gia nghiên cứu, ví dụ như máy tính, đối với các em thì nhập môn rất dễ, tương lai sau này làm nghiên cứu phát minh hay là lập trình gì đó, toán học chính là cơ sở.”
Thật ra chuyện đi làm xa xôi như vậy, cô cũng chưa nghĩ tới, dù sao thì bây giờ mới năm nhất.
Nhưng mà nghe chủ tịch câu lạc bộ nói vậy làm cô càng muốn ở lại hơn —— nếu sau này cô thật sự muốn chuyển ngành, thế chẳng phải là cô có thể vừa lúc ở đây thử xem là máy tính có hợp với mình hay không trước đã.
Tham gia câu lạc bộ lâu như vậy, cô học làm mấy cái trò chơi nhỏ rất là ngốc nghếch, càng ngày càng cảm thấy hứng thú, có lúc bí nọ bí kia, chủ tịch câu lạc bộ đang bận, bên cạnh mình lại có một bạn nam không quen biết, cô đang vội nên cũng không thấy ngại gì cả, cứ thế mà hỏi trực tiếp luôn.
Bạn nam kia chính là Từ Ức.
Cô cũng không nói dối, ban đầu cô thật sự chỉ gọi cậu ấy là bạn học này bạn học nọ thôi, chỉ là sau đó hình như Từ Ức rất hứng thú với việc thiết kế mấy trò chơi nhỏ này nên cho cô mượn một quyển sách để đọc luôn.
Tên cậu ấy viết ngay trên sách, cô cũng không mắc chứng dễ quên, đương nhiên cứ thế mà nhớ kỹ.
Vừa rồi…Bị hỏi một cái, thì thuận miệng nói luôn.
Lúc này Từ Ức đã đi được vài phút rồi.
Lộc Viên Viên vừa nói xong, không cảm thấy có cái gì bất thường, mãi đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt híp lại của Tô Lâm.
Khóe môi nhấp thẳng, không lộ chút cảm xúc, con ngươi tối sầm, đáy mắt xẹt qua ánh sáng tối tăm không rõ.
Lời nói của anh có chút nghiền ngẫm: “Một cái tên cũng không nhớ kỹ?”
“…” Lộc Viên Viên nuốt nước miếng “ực” một cái.
… Cái sắc mặt này! Những lời này!
Trong đầu cô lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhanh chóng vận hành, tốc độ nói cũng cấp tốc giải thích một đống thượng vàng hạ cám.
Tô Lâm vẫn giữ nguyên sắc mặt kia, nhàn nhạt nhìn cô, cũng không xen vào.
Sau khi Lộc Viên Viên nói xong, không biết vì sao vẫn cảm thấy hơi chột dạ, cô cảm thấy Tô Lâm chắc là không tức giận —— tay anh vẫn không buông cô ra.
Nhưng mà cô không hiểu, bây giờ nhìn anh tỉnh rụi như vậy là đang làm gì.
… Ấp ủ cảm xúc?
Rốt cuộc thì căn cứ vào nhiều lần… Phản ứng sau mỗi lần như vậy, đáng lẽ anh không nên bình tĩnh như vậy.
Hay là, anh cảm thấy chuyện lần này không đáng kể chút nào ——
Đầu óc Lộc Viên Viên chỉ nghĩ được như vậy.
Giây tiếp theo.
Tô Lâm kéo chặt tay cô hơn một chút, dùng thêm lực kéo cô về một hướng khác, cũng không nói lời nào, cứ thế đi nhanh về phía trước.
Đến cuối cùng Lộc Viên Viên suýt chút nữa chạy chậm lên mới có thể đuổi kịp anh.
Khi đi đến cửa sổ cuối hành lang, anh đột nhiên quay người ôm cô vào lòng, động tác thành thạo đẩy cô lên bệ cửa sổ, rồi đột nhiên cúi cả người xuống, cách cô vô cùng gần.
Anh cũng không quên giơ một bàn tay ra đằng sau lưng để làm đệm lưng cho cô, để cho lưng cô không bị bệ cửa sổ cấn lên.
Lộc Viên Viên phát hiện.
Tô Lâm thích các loại kabedon.
Cô và anh ở bên nhau hơn nửa năm… Thật sự là dường như đã trải nghiệm tất cả các loại kabedon khác nhau…
Có một lần cô bị anh đè hôn ở chỗ vô cùng kỳ quái, sau khi về ký túc xá có hỏi Vương Nhất Hàm, lúc bọn họ yêu đương thì Tần Phóng có như vậy hay không.
Không nghĩ tới mặt Vương Nhất Hàm đen xì.
Lúc ấy Vương Nhất Hàm nói, “Bé Viên, cậu đừng ỷ vào việc cậu xinh đẹp lại còn đáng yêu tớ thích cậu thì cậu có thể kích thích tớ như thế à?”
Lộc Viên Viên: “…”
“Đúng là phục mà,” Vương Nhất Hàm nghiến răng nghiến lợi: “Sao cùng một ký túc xá mà khi yêu đương lại khác nhau đến như thế được chứ? So Tần cứt chó với bạn trai cậu một cái thì má nó phải nói là ngốc bạch ngọt như anh ấy không xứng!”
Nói xong, Vương Nhất Hàm liền bắt đầu thay quần áo, Lộc Viên Viên sợ câu hỏi của mình sẽ dẫn đến sự mâu thuẫn của vợ chồng son, sốt ruột ngăn cản: “Thái Thái cậu bình tĩnh đi, cậu muốn đi làm gì……”
“Không có cách nào nữa, anh ấy ngốc nhưng tớ không ngốc.” Vương Nhất Hàm hất tay cô ra, liếm liếm môi, nhất định phải được: “Tớ đi kabedon* anh ấy.”
…
Đấy, lại nữa.
Không thể đếm được lần thứ bao nhiêu “madodon”(*) rồi.
(*) Là động tác vỗ tay lên tường, áp sát vào gần bạn nữ, bất kể tường hay cửa sổ.
Bây giờ Lộc Viên Viên không dễ đỏ mặt như thế nữa, nhưng khi đối diện với tình huống như thế này ngoại trừ khi —— anh cúi sát vào cô, cúi đầu sát mặt cô, bắt đầu hôn từ thính tai cô rồi dần dần xuống dưới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Môi anh di chuyển ra khắp tai trái, Lộc Viên Viên cảm thấy có lẽ trên môi anh có điện, cả nửa người bên trái của cô đã tê rần hết rồi.
Vốn dĩ ở trong phòng máy tính không có ai, cả một tầng đều vô cùng quạnh quẽ, huống chi còn là chỗ cửa sổ ngược hướng với WC thang máy.
Không có người, ngoại trừ trong lòng bớt chút khẩn trương, thì những cảm xúc như ngượng ngùng đều sẽ không thiếu.
Lộc Viên Viên cảm thấy mặt mình có khi sắp bị thiêu cháy rồi.
Sau khi anh kéo cô ra đây, từ đầu đến cuối chẳng nói câu gì, bây giờ mới nói câu đầu tiên: “Còn nhớ rõ tên của cậu ta không?”
“… Hả?” Lộc Viên Viên còn chưa bình tĩnh lại: “Tên ai?”
“Người em phải trả sách đó.”
“…”
Cô không phải thiểu năng trí tuệ!
Cũng không phải có ký ức bảy giây!
Bị hôn lỗ tai thì làm sao mà có thể quên luôn được!!!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lộc Viên Viên vẫn trung thực đáp: “Em quên rồi, cậu ấy là ai em không biết.”
Người đang áp sát vào cô nghe vậy, vừa lòng nhếch môi, giơ tay vuốt mái tóc bên tai cho cô, che khuất lỗ tai đang nóng rực.
Sau đó, anh lại bất ngờ cúi đầu cắn môi cô.
Không nhẹ không nặng, nhưng tuyệt đối là cắn.
“Ngoan lắm.” Anh nói.
Giọng điệu khen ngợi một cách vô cùng chắc chắn, cứ như cô thật sự đã quên mất tên Từ Ức vậy.
Lộc Viên Viên: “…”
… Anh vui là được.
Đến ngày trả sách Tô Lâm nhất định phải đi cùng cô.
Lộc Viên Viên cảm thấy dù sao thì mình cũng không quen thuộc khoa máy tính, nếu anh đi cùng thì đỡ phải hỏi đường.
Đến cửa lớp 1 khoa thông tin, đúng lúc Từ Ức ra cửa, vóc dáng cao lớn cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cho cậu ấy rất nổi bật giữa đám người.
Đến đây trực tiếp nhảy vọt đến bước gọi người.
Lộc Viên Viên thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước lên vài bước trả lại sách, sợ xảy ra chuyện gì bất trắc, lấy cớ không quấy rầy cậu ấy đi học rồi vô cùng nhanh nhẹn kéo lu dấm bên cạnh đi luôn.
Lộc Viên Viên biết đàn anh ghen vô cùng đáng sợ, đó là bởi vì hai tháng trước đây đã xảy ra một chuyện.
Vào lúc ấy còn chưa khai giảng, tháng hai, mỗi ngày hai người đều đi ra ngoài hẹn hò đi dạo phố hoặc đi chơi, trong lúc hẹn hò WeChat của cô nhận được tin gì hoặc là điện thoại có tin nhắn mới thì đều sẽ không tránh anh ra chỗ khác xem.
Mà anh cũng như vậy, lúc gọi điện thoại gì đó thì cũng đều không ra chỗ khác cứ ở bên cạnh cô.
Thậm chí điện thoại của mẹ Tô gọi thì cuối cùng cũng đều là do cô nghe điện, rồi sau đó cô tự kết thúc.
Lộc Viên Viên biết mình chẳng có cái gì cần giấu cả, hơn nữa tin nhắn của cô cũng không nhiều lắm.
Có một lần hai người chờ vào rạp xem điện ảnh thì điện thoại của cô nhận được một tin nhắn từ một dãy số lạ.
Cô còn đang xác định xem đó là số điện thoại của ai thì đột nhiên Tô Lâm đang đứng bên cạnh thò đầu sang, ngay từ đầu anh còn khá hứng thú đọc từng câu từng chữ ra: “Lộc Viên Viên, chào cậu, không biết cậu có còn nhớ mình hay không, mình là Lý Chu Việt ——” đột nhiên anh im bặt.
“Đây là tên con trai đúng không,” anh quay đầu sang hỏi: “Lý Chu Việt, là ai?”
Thật sự là Lộc Viên Viên không am hiểu nói dối.
Bởi vậy, tuy cô cảm thấy anh nhất định sẽ để ý người này, nhưng lại không thể không căng da đầu nói: “… Cái kia, anh có còn nhớ em đã từng nói hay không, ông nội của em thích cháu trai của ông Lý ở nhà đối diện em.”
“À,” anh nhàn nhạt gật đầu, hiểu: “Hình tượng lý tưởng của ông nội em.”
Lộc Viên Viên: “…”
Không chờ cô nói cái gì nữa, Tô Lâm tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại của cô, đọc: “—— Vào ngày Lễ Tình Nhân, mình có đặt trên mạng một hộp chocolate cho cậu, định bụng làm quà năm mới tặng cậu, nhưng mà mình không thường xuyên mua hàng online, cho nên quên còn phải chuyển phát nhanh nữa, mãi đến lúc kỳ nghỉ ăn tết gần hết thì mới đưa đến nhà cậu được.”
Đọc xong đoạn này.
Rõ ràng chung quanh toàn là người chờ xem phim, không khí ở chỗ họ lại giảm vài độ vô cùng kì dị.
Lộc Viên Viên cho rằng xong rồi, không nghĩ tới vẫn còn nữa.
Thế mà lại còn nữa! Vì sao còn nữa thế!
Tầm mắt của cô bị mặt anh chặn lại, chỉ có thể nghe anh đọc, không nhìn thấy màn hình.
“… Cũng không biết là cậu có thích ăn chocolate hay không, mình đã hỏi rất nhiều bạn, họ nói chắc là con gái thì sẽ thích những hộp quà đóng gói như vậy.” Giọng nói Tô Lâm trầm xuống, giống như đang kìm nén điều gì đó, nhưng nghe thì vẫn rất ổn, “… Chúc cậu Lễ Tình Nhân muộn vui vẻ, và cả chúc mừng năm mới… Nhờ cậu gửi lời hỏi thăm của mình đến ông bà nhé.”
“…” A.
Lộc Viên Viên cảm thấy nội lòng mình hình như có một nhân vật phản diện.
Nột nhân vật phản diện kia múa may đôi tay ngã xuống đất, trong miệng nói “Xong đời rồi” “Xong đời rồi” “Đàn anh bão nổi đến nơi rồi”.
Còn 10 phút nữa là phim điện ảnh bắt đầu.
Đã có thể bắt đầu kiểm tra vé vào rạp.
Tô Lâm tri kỷ khóa điện thoại giúp cô, dẫn cô đi vào tìm chỗ ngồi.
Vẫn là ghế đôi như cũ.
Rồi sau đó —— Lộc Viên Viên lại hoàn toàn không nhớ rõ phim điện ảnh này chiếu cái gì, có lẽ một ngày nào đó còn phải đi xem một lần nữa.
Lúc gần hết phim, anh ôm eo cô, cô bị hôn đến nỗi choáng váng đầu óc, mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh vờn quanh bên tai.
“Về đưa hộp chocolate đấy cho anh.”
Lộc Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu.
“—— không được ăn một miếng nào.” Anh bổ sung.
“…”
Lý Chu Việt tặng cả hai hộp hình trái tim rất to, hãng Dove.
Lộc Viên Viên nhận hàng, sau đó đưa cho anh như anh nói.
Không nghĩ tới, ngày tiếp theo lại có đơn chuyển phát nhanh chuyển đến.
Tô Lâm mua cho cô cả một thùng chocolate, mỗi loại mua một hộp, kể cả hãng Trung Quốc hay nước ngoài, hộp đóng gói hình vuông, hình chữ nhật, hình tròn hay hình dẹp gì cũng mua hết, còn có rất nhiều loại cô không biết.
Cô nhìn kỹ, nhiều hãng như thế, lại không hề có của Dove.
Nhiều hình dạng như vậy, lại không có một cái nào hình trái tim.
Trong thùng, còn có ba chữ viết tay to, chữ rất bay bổng đẹp đẽ, ở trên giấy trắng rất đáng chú ý:
Ăn cái này.
……
Cho nên cô thực lòng cảm thấy, lu dấm lần này không chua như lần trước.
Đột nhiên Lộc Viên Viên nhớ tới một người.
“Em hỏi anh cái này.” Cô túm chặt tay anh, dùng sức hơn một chút.
“Chuyện gì?”
“Chính là cái cô… Lý Nhân ấy,” vừa nói tên này một cái, cô đã cảm thấy khó xử rồi, “Em còn chưa hỏi anh, rốt cuộc cô ấy là ai.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đúng lúc hai người đang ra khỏi khu giảng đường, có rất ít người trên đường, anh dừng chân nhìn về phía cô.
“… Em không có ghen! Em còn chưa hỏi cô ấy là ai!” Lộc Viên Viên nhăn mũi lại.
Nhưng mà cả ngày anh chỉ biết uống dấm!
“Cô ấy theo đuổi anh, nhưng không được, lúc học cấp ba.” Anh chỉ dừng một chút, liền cho đáp án.
Lộc Viên Viên sửng sốt: “Không còn gì nữa sao?”
“Không.”
“…” Cô hơi chút nhụt chí, còn hơi không tin, tuy không thích bạn nữ kia, nhưng bây giờ cô vẫn còn nhớ người đó vô cùng xinh đẹp, “Chỉ đơn giản như vậy sao…”
Tô Lâm không nhịn được nở nụ cười, anh cong môi sờ lên sống mũi của cô: “Không thì sao, em còn muốn phức tạp hơn à?”
“… Anh không gạt em đấy chứ?” Cô còn đang hỏi, mắt như nho đen quay tròn, nhìn đến mức anh ngứa ngáy.
Anh còn nhớ rõ năm ngoái, sau khi ăn tiệc bóng rổ xong, cô gái nhỏ uống say cũng không quên hỏi tên người phụ nữ này.
Không chỉ không quên, còn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Không biết đã lâu vậy rồi mà sao cô còn nhớ nữa.
Tô Lâm thở dài: “Không.”
Lại nói: “Anh lớn như vậy, cũng chỉ mới thích có mình em.”
“Lúc trước bọn Thẩm Cố Minh Thập Nhất yêu đương anh cũng chẳng hâm mộ, vốn là anh cảm thấy có khi đại học cũng giống như cấp ba vậy.”
“Ai biết,” anh nhéo má cô, giọng nói không tự chủ được mà có chút ấm áp: “Hóa ra em đang ở đây chờ anh.”
So với học kỳ 1 thì vào học kỳ 2, hoạt động và kỳ nghỉ ít hơn rất nhiều, ngoại trừ các hoạt động có quy mô nhỏ ở câu lạc bộ, thì cũng không có một hoạt động nào giống như tiệc tối để có thể khiến cho sinh viên toàn trường có thể vui chơi sung sướng.
Lúc đi học thì có cảm giác như thời gian đang chạy chậm hơn tầm 0,5 lần, mà lúc học xong thì thời gian lại chạy nhanh hơn 16 lần.
Thành phố S lại mưa nhiều hơn, thời tiết càng ngày càng nóng, mùa xuân và mùa hè đến đầy thầm lặng, quần áo dày cộm trên người Lộc Viên Viên cũng mỏng dần theo từng lớp, quần áo Tô Lâm mặc cũng không phải lúc nào cũng là màu tối nữa.
Hình như khi thi cuối kì mùa đông vừa mới kết thúc chưa được bao lâu thì kỳ thi cuối kì mùa hè lại tiếp tục đến rồi.
Ngày mai thi môn đầu tiên.
Lộc Viên Viên làm bài đến mức đau đầu đau cả mắt, tay còn đang cầm bút, cứ thế dựa đầu vào trên người Tô Lâm, thở ngắn than dài: “Em cảm thấy em sắp bị ép khô rồi…”
Bàn tay anh đặt ở trên bàn phím dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái rồi cười ái muội mà ý vị thâm sâu: “Thế thì phải chờ anh đến chứ.”
“…”
Lúc anh đúng đắn thì Lộc Viên Viên không cảm thấy lời này có gì không đúng.
Bởi vì không thể to tiếng nói chuyện, anh đè giọng xuống, nghe khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thư viện, hai người chiếm cái bàn bốn người, không biết vì sao mà không ai ngồi đối diện bọn họ.
Bầu không khí học tập vô cùng căng thẳng lập tức thay đổi.
Dưới công cuộc khai sáng cả một năm của các bạn cùng phòng, Lộc Viên Viên cũng đã hiểu…… Không ít tri thức.
Mỗi khi vào lúc này, cô hiểu anh đang nói cái gì, nhưng không biết đáp lại như thế nào.
Cho nên đành phải giả vờ như không có việc gì mà sờ lỗ tai, ánh mắt nhìn khắp nơi, đánh lạc hướng: “Đàn anh… Khụ khụ… Vì sao không ai ngồi ở chỗ bàn mình nhỉ?”
“… Em không biết?” Hình như Tô Lâm có chút kinh ngạc, “Lâu rồi không vào diễn đàn à?”
“A, rất lâu rồi không vào.” Lộc Viên Viên gật đầu.
“Có lần có hai bạn học nữ ngồi đối diện hai bọn mình, anh nhớ rõ là từ đầu đến cuối chúng ta không hề nói chuyện, nhưng sau đó lúc về ký túc xá trước khi ngủ anh có xem diễn đàn, hai bạn đó đăng bài nói là từ giờ trở đi sẽ không bao giờ ngồi đối diện với hai bọn mình nữa.”
Bàn ở thư viện rất là to, chỗ trống cũng rất nhiều nên nếu ở đối diện bọn họ không có người thì nói nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
“…”
Gần đây Lộc Viên Viên phải làm bài tập và ôn tập, hai cái sát nút nhau, căn bản không có thời gian vào diễn đàn.
Chẳng phải ai cũng sung sức giống như anh, sau khi làm xong bài tập lại còn có thời gian đi lục bình luận, lại còn bắn nick từng người một —— Hả? Bắn nick…
Anh vừa nhắc tới đây một cái.
Đột nhiên Lộc Viên Viên nhớ đến chuyện bị bắn nick của mình.
Cô bỏ bút xuống “cạch” một cái, quyết định nói về nợ cũ năm xưa này —— rốt cuộc nếu mà không nói thì có khi là anh sắp quên đến nơi rồi.
Lộc Viên Viên cảm thấy chẳng đau đầu nữa, lục điện thoại, dựa vào trí nhớ để tìm bức ảnh chụp màn hình lần trước, sau đó khóa màn hình. lại ôm cánh tay anh.
“Em nghe anh nói là anh lại bắn nick 1 người đúng không.” Cô dí sát vào tai anh nói, “Là cái nick mắng em, bảo là đôi ta không hợp ý, anh có nhớ không?”
Cô không nghĩ tới, cô nhắc tới một cái, Tô Lâm liền cười.
“Đương nhiên nhớ rõ rồi,” anh nói, “Trong cái bài đăng đấy có mấy cái nick bị anh bắn, anh nhớ là có cái mắng em, còn có một cái vô cùng ngốc nữa.”
Trong lòng Lộc Viên Viên hồi hộp.
“Anh vào bài đăng này để nói chuyện… sau đó hình như còn nhớ rõ cái người đăng kia chúc… chúc cái gì đấy…” Cách bây giờ quá lâu rồi, nick bị anh bắn nhiều như vậy, anh chỉ có thể nhớ chủ đề một cách mơ hồ. không nhớ rõ nội dung cụ thể.
Mà Lộc Viên Viên lại nhớ rõ.
Cô nhắc nhở: “Bách niên hảo hợp…?”
“A đúng, là cái này,” Trí nhớ Tô Lâm lập tức bị đánh thức: “Cái người ta đăng bài chúc anh với em bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, em có biết có một người nói cái gì không?”
Lộc Viên Viên: “Nói cái gì?”
Anh nhẹ nhàng cong môi, khuôn mặt góc càng càng thêm đẹp hơn khi được soi chiếu ở dưới ánh đèn, những sự mỏi mệt ở khóe mắt đuôi lông mày đã bị đánh tan khi nhắc về chủ đề này, Tô Lâm ôm chầm vai cô, cũng bắt chước cô dí gần đến bên tai cô.
“Năm nay là 2018 rồi, Đại Thanh cũng đã diệt từ lâu…” Hình như anh đang cố nhịn cười để không cười ra tiếng, hơi thở nóng hầm hập phả vào gáy cô: “Có người bình luận nói là, ‘chúc một đôi nam nữ mới yêu nhau sớm sinh quý tử, có phải hơi quá hay không. ’”
“Ha ha…”
Anh nói xong, trực tiếp gục đầu trên vai cô bắt đầu cười, không tiếng động, nhưng mà cả người run lên.
Lộc Viên Viên: “…”
Sau khi run lên một lúc lâu, Tô Lâm ngẩng đầu, đối diện với cô ở khoảng cách cực gần, ý cười còn chưa hết, đuôi mắt hơi nhếch lên, nói: “Sau đó anh bắn luôn nick của cái đồ cổ hủ này.”
Giọng điệu nghe giống như là anh muốn cô khen ngợi vậy, có chút ý tranh công.
“Bé yêu,” anh nhếch mày, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Em xem có phải người này rất là ngu ngốc đúng không.”
Lộc Viên Viên: “…………”
Em thấy anh mới giống đồ ngu ngốc!!!