Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

302633b521ea7b33ab2b2c7e58d39aa4

Ảnh sưu tầm

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Tắc Thái tỉnh lại, phát hiện người trong ngực đã rời giường. Mặc áo thun bước xuống giường, Kim Tắc Thái nhìn thấy bóng người ngoài ban công, anh đi qua.

Nắng sớm trong lành, đón gió biển phả vào mặt, Sở Tĩnh đứng ở ban công, nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của cậu, dường như đã trút bỏ được gánh nặng, dáng dấp trở nên thư thái, nghe thấy Kim Tắc Thái ở phía sau gọi mình, Sở Tĩnh quay đầu nở nụ cười với anh.

“Chào buổi sáng.”

“Buổi sáng tốt lành!”

Ba ngày tiếp theo, tâm trạng của Sở Tĩnh cải thiện rõ rệt, thoát ra khỏi bóng tối của tâm hồn cậu bắt đầu trở nên hoạt bát, đi theo Kim Tắc Thái tham quan khắp đảo, thưởng thức đồ ăn ngon. Sát ngày trở về, hai người đi mua quà lưu niệm để tặng cho bạn bè.

Một ngày trước khi lên đường về Hồng Kông, Kim Tắc Thái cùng Sở Tĩnh đi dạo trên bờ biển, từ chạng vạng tối cho tới lúc trời đầy sao. Lúc tản bộ, hai người tay trong tay, nhưng không ai nói gì. Hai người đều cảm thấy thời khắc dịu dàng như bây giờ không cần đến ngôn ngữ. Ngồi trên bờ cát, Kim Tắc Thái khoác vai Sở Tĩnh, Sở Tĩnh dựa vào vai Kim Tắc Thái.

“Hiện tại tâm tình đã tốt hơn chút nào chưa?” Kim Tắc Thái hỏi.

Sở Tĩnh gật đầu.

“Trở về nhà, thì phải học bù bài vở đã bỏ lỡ đó.”

Nghe Kim Tắc Thái cố tình giả bộ giọng điệu gia trưởng, Sở Tĩnh bật cười ra tiếng.

Sau khi im lặng một lúc, Sở Tĩnh khoác tay Kim Tắc Thái, nhìn biển rộng dưới ánh trời sao, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, em không nên để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy.”

“Anh có thể hiểu được tâm tình của em.”

Sở Tĩnh dán mặt vào tay Kim Tắc Thái, “Cám ơn anh đã lo lắng cho em như vậy.” Cậu nói tiếp, “Em bây giờ trong lòng rất buồn, nhưng mà có anh ở bên cạnh em, lắng nghe em tâm sự, lúc em khóc có anh làm bạn, em thật sự rất hạnh phúc. So với lúc em lẻ loi một mình, cho dù là oan ức khổ sở gì cũng chỉ có thể một mình chịu đựng thì tốt hơn rất nhiều. Em sẽ phấn chấn lên.”

Kim Tắc Thái không nói gì mà xoa xoa đầu Sở Tĩnh.

Hai người trở về khách sạn, ăn xong bữa tối thanh đạm nhưng ngon miệng, Kim Tắc Thái đi tắm trước, sau khi ra khỏi phòng tắm, anh giục Sở Tĩnh đi tắm.

“Tắm rồi ngủ sớm một chút.”

Tắm rửa xong, đứng trước gương trong phòng tắm, Sở Tĩnh nhìn mình trong gương, một người trẻ tuổi với đôi mắt đỏ ửng. Mình khóc như vậy cũng đáng yêu sao? Trong lòng Sở Tĩnh xẹt qua một tia nghi ngờ. Toàn là gây thêm phiền toái cho Kim Tắc Thái thôi. Nghĩ đến gương mặt của Kim Tắc Thái, khi anh cười hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết, ánh mắt dịu dàng và bao dung. Không cần biết cậu có bộ dáng gì, người sẽ dùng ánh mắt vừa thuần khiết vừa trưởng thành đó chăm chú nhìn cậu, cũng chỉ có duy nhất người đàn ông này.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Tĩnh trào dâng lên một tình cảm ấm áp, cậu cũng rất hy vọng có thể đáp lại phần tình cảm này, cậu muốn dùng hết sức mình để yêu Kim Tắc Thái thật tốt.

Nhìn thấy Sở Tĩnh chỉ mặc một cái áo sơ mi cỡ lớn đi lại đây, Kim Tắc Thái vô cùng bất ngờ. Cũng không phải không có đồ ngủ, tại sao Sở Tĩnh lại lấy áo sơ mi của anh làm đồ ngủ?  Sở Tĩnh nhấc chân trèo lên giường, toàn bộ mọi thứ giữa hai đùi đều bại lộ trước hai mắt Kim Tắc Thái, chỗ tư mật thì đã được vạt áo sơ mi che lại. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Kim Tắc Thái còn nhịn được sao?

“Em có muốn ngủ không?” Kim Tắc Thái hỏi, đặt tờ báo đang cầm trong tay lên tủ đầu giường bên cạnh.

Sở Tĩnh không trả lời, quỳ xuống trước mặt Kim Tắc Thái, ngượng ngùng mỉm cười đặt hai tay lên bả vai anh. Đây chính là ám chỉ hết sức rõ ràng, Kim Tắc Thái sao có thể không hiểu.

Kim Tắc Thái vươn tay ôm lấy eo Sở Tĩnh, vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai bị kéo lại gần, cơ thể Sở Tĩnh dán sát vào anh.

“Muốn anh ôm em không?”

“Ừm!” Sở Tĩnh gật đầu, sau đó dán mặt tới, nhỏ giọng nỉ non bên tai Kim Tắc Thái: “Em muốn anh…”

Kim Tắc Thái rất thích Sở Tĩnh chủ động như vậy, anh giống như khen thưởng mà hôn lên môi Sở Tĩnh, đầu lưỡi mơn trớn vuốt ve bờ môi cậu, sau đó lẻn vào trong, Sở Tĩnh đáp trả lại, cơ thể bởi vì nụ hôn này mà hưng phấn, bắt đầu chờ mong.

Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, Sở Tĩnh chủ động cúi người xuống, vùi mặt vào bụng dưới của Kim Tắc Thái, biết Sở Tĩnh muốn làm gì, Kim Tắc Thái đưa tay vuốt ve mái tóc phía sau đầu cậu.

Dùng tay xoa nắn phân thân của người đàn ông, trượt lên trượt xuống, Sở Tĩnh hồi tưởng lại trước kia Kim Tắc Thái làm cho cậu như thế nào. Lè lưỡi chạm nhẹ vào quy đầu, cẩn thận liếm láp vài cái, Sở Tĩnh lập tức nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Kim Tắc Thái. Há môi, đem phân thân ngậm vào trong miệng, phân thân vốn còn đang mềm bắt đầu cứng lên. Cố gắng cử động đầu lưỡi, Sở Tĩnh tận lực mút phân thân vào đến tận gốc.

Kim Tắc Thái khẽ cau mày, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, bàn tay to lớn vuốt ve tóc Sở Tĩnh, giống như đang khen ngợi. Nghe thấy âm thanh của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh biết mình đang làm cho anh thoải mái, lại càng thêm ra sức chuyên tâm làm.

Một lúc sau, ngón tay Kim Tắc Thái trượt xuống má Sở Tĩnh, sau đó chậm rãi rút phân thân ra khỏi miệng Sở Tĩnh, “Em, lại đây….”

Kim Tắc Thái gọi Sở Tĩnh tới gần, bảo cậu mở hai chân ngồi lên đùi anh. Sở Tĩnh ngượng ngùng làm theo. Vươn tay xoa nắn phân thân Sở Tĩnh, ngón cái cọ xát quy đầu mẫn cảm, Sở Tĩnh lập tức bắt đầu thở dốc, chủ động leo lên ôm bả vai Kim Tắc Thái.

Hai tay vuốt ve cặp mông đầy đặn của Sở Tĩnh, tách ra hai bên, ngón tay chen vào, chậm rãi mở rộng nơi bí mật. Bởi vì bị kích thích từ phía sau, cơ thể Sở Tĩnh càng ngày càng nóng, vách ruột bên trong bắt đầu co rút, cậu bắt đầu khao khát tư vị tuyệt vời quen thuộc.

“Ngoan, tự mình ngồi lên.”

Âm thanh nam tính gợi cảm truyền vào trong lỗ tai Sở Tĩnh, cậu nhấc cao eo, dùng tư thế mặt đối mặt, để phân thân Kim Tắc Thái tiến vào trong cơ thể cậu. Bởi vì trọng lượng của cơ thể, bị xỏ xuyên đặc biệt sâu, Sở Tĩnh nhịn không được ngửa đầu về sau.

Theo nhịp điệu luật động, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, Sở Tĩnh lại càng dùng sức ôm chặt Kim Tắc Thái. Mỗi khi Kim Tắc Thái mạnh mẽ đẩy vào, Sở Tĩnh lại phát ra tiếng rên rỉ như muốn khóc. Dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, Sở Tĩnh muốn che giấu biểu tình, nhưng Kim Tắc Thái lại không cho phép. Nhìn gương mặt động tình của Sở Tĩnh, biểu tình say mê, ánh mắt mê loạn, đôi môi hé mở không ngừng thở dốc.

“Em cũng tự mình cử động eo đi, em sẽ rất thích….” Kim Tắc Thái nói.

Sở Tĩnh lắc đầu, nhưng cơ thể cũng đã mất kiểm soát, vô thức vặn vẹo thắt lưng, đuổi theo khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt. Rất sung sướng, cảm giác rất tuyệt vời, hai mắt Sở Tĩnh ẩm ướt nhuốm màu tình dục, cả cơ thể đều hận không thể hòa tan làm một với Kim Tắc Thái.

Lúc sắp đạt cao trào, Sở Tĩnh ôm chặt Kim Tắc Thái, nỉ non gọi tên đối phương.

“Tắc Thái…. Tắc Thái….”

“Em muốn….. anh yêu em….”

“Bắn cho em….”

Giây phút lên đỉnh, khi chất lỏng màu trắng đục bắn ra, Sở Tĩnh vô lực ngả người về phía sau, Kim Tắc Thái cũng vừa mới phóng thích bên trong cơ thể Sở Tĩnh vươn tay ôm lấy cậu, kéo cậu tiến vào trong lồng ngực.

Tiếng thở dốc của hai người dần dần ngừng lại, Sở Tĩnh gối đầu lên bả vai Kim Tắc Thái, ánh mắt trượt xuống, nhìn thấy trên bụng Kim Tắc Thái tung tóe bạch dịch, đó chính là dấu vết Sở Tĩnh lưu lại.

Hoan ái qua đi, hai người cùng nhau tiến vào phòng tắm tắm rửa. Ngồi bên trong bồn tắm lớn, Sở Tĩnh cúi đầu nhìn vòi nước chảy vào bồn tắm.

“Có chuyện gì vậy?” Kim Tắc Thái hỏi.

“Khách sạn này chắc là rất đắt tiền đúng không!”

Kim Tắc Thái cười hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?” Anh cho rằng Sở Tĩnh để ý đến chi phí đi chơi mấy ngày vừa rồi.

Lấy ngón tay chọc chọc cái miệng vòi nước có hình đầu sư tử* làm bằng đồng, Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái, “Có phải tất cả các bồn tắm lớn xa hoa đều có vòi nước đầu sư tử giống như vầy đúng không?”

009f39948862281a982ee26441083401

* Là cái giống vầy nè, nhưng cái trong bồn tắm thì chắc là cỡ nhỏ thôi hihi

Kim Tắc Thái im lặng nở nụ cười, vươn tay vuốt vuốt tóc Sở Tĩnh: “Trông em lúc này thật sự rất đáng yêu.”

“Cái gì cơ?”

Sở Tĩnh thỉnh thoảng lộ ra một mặt trẻ con khiến cho Kim Tắc Thái yêu muốn chết.

“Nếu em thấy thú vị, chúng ta cũng có thể gắn một cái như này.”

Sở Tĩnh nghe xong vội vàng ngăn cản, “Không, không cần đâu!”

Kim Tắc Thái cười nói: “Anh ở Hồng Kông còn có mấy bất động sản khác, nếu chán chỗ ở hiện tại, muốn đổi một chỗ mới thì nói với anh, anh sẽ đến thu xếp trang trí.”

Sở Tĩnh nghe xong lắc đầu, sau đó dựa vào ngực Kim Tắc Thái, nắm chặt tay anh, “Ngôi nhà to, ngôi nhà nhỏ. Có thể che mưa che nắng chính là ngôi nhà tốt. Ở chỗ nào không quan trọng, em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh, không chia xa là được.”

Nụ cười của Kim Tắc Thái lại càng thêm dịu dàng, anh cúi đầu hôn khẽ lên môi Sở Tĩnh một cái.

“Tắc Thái, hứa với em, đừng bao giờ biến mất, đừng để em tìm không thấy anh.” Sở Tĩnh nhỏ nhẹ nói, ánh mắt tha thiết nhìn Kim Tắc Thái, dường như có giọt nước mắt.

“Ừ, anh hứa với em!” Kim Tắc Thái cam đoan, “Tiểu Tĩnh, anh yêu em nhất!”

****

Trở lại Hồng Kông, Kim Tắc Thái vẫn còn hai ngày nghỉ, có thể ở nhà với Sở Tĩnh, nghỉ ngơi, điều chỉnh lệch múi giờ, cùng nhau đến nhà bạn bè thăm hỏi tặng quà làm khách.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và thanh thản của Sở Tĩnh, Chu Minh Nghĩa trao đổi ánh mắt với Kim Tắc Thái.

Sau khi tặng quà, kể chuyện về hành trình du lịch, Chu Minh Nghĩa kéo Kim Tắc Thái từ trên ghế sô pha dậy, “Đến đây, Tắc Thái, cùng nhau nấu cơm.”

Kim Tắc Thái vừa đứng lên vừa nói: “Cậu xem, tôi đến nhà cậu làm khách, mà còn phải xuống bếp.”

“Ai bảo tay nghề của cậu tốt làm chi.”

Kim Tắc Thái cười hì hì đi theo sau lưng Chu Minh Nghĩa tiến vào phòng bếp, để lại hai người ngồi trong phòng khách.

Doãn An Nhiên chen đến ngồi chung trên ghế sô pha Sở Tĩnh đang ngồi, ôm Sở Tĩnh nhỏ giọng nói.

“Đi du lịch vui lắm nhỉ, có chụp hình không? Lần sau tôi đến nhà cậu xem ảnh chụp.”

Doãn An Nhiên không biết mục đích thật sự chuyến du lịch lần này của Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh, chỉ cho rằng bạn bè ra ngoài nghỉ phép. Sở Tĩnh khẽ mỉm cười, cậu nghĩ: An Nhiên không biết, thì không cần phải nói cho anh ấy biết, không cần phải tăng thêm phiền não cho bạn bè.

“Có chụp hình, nhưng mà không nhiều lắm. Tôi với Tắc Thái đều không phải người thích chụp hình.”

Doãn An Nhiên nghe xong, thở dài: “Chậc, haizz, có thời gian bốn người chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, tôi sẽ chụp ảnh, bảo đảm đẹp.”

“Được.”

“Cậu không ở đây, tôi một mình buồn muốn chết. Không tìm được ai chơi với tôi. Bây giờ cậu về rồi, chúng ta xem lúc nào cùng nhau chơi bi-da đi.” Doãn An Nhiên năng nổ nói.

“Được.”

Trong phòng bếp, Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái mỗi người một cái tạp dề, một người cầm xẻng xào đồ ăn, một người đứng bên cạnh làm trợ thủ.

Chu Minh Nghĩa giũ giũ rau xanh đang rửa trong tay, nói với Kim Tắc Thái: “Tôi thấy sắc mặt của Tiểu Tĩnh hiện tại rất tốt, tinh thần cũng không giống với trước kia, xem ra là nghỉ phép có hiệu quả.”

Kim Tắc Thái nói: “Đúng vậy. Khúc mắc coi như đã được cởi bỏ. Sau khi nghĩ thông suốt em ấy sáng sủa hẳn lên.”

“Vẫn không có cách nào làm tiêu tan triệt để luôn ư?”

“Đúng vậy. Minh Nghĩa, tôi nghĩ tâm tình của Tiểu Tĩnh chúng ta không thể hiểu rõ mà cũng không có cách nào lý giải hoàn toàn được. Cậu và tôi, ba mẹ đều đang ở đây, mặc dù mẹ ruột cậu không ở bên cạnh, nhưng mà cậu vẫn biết bà ấy còn sống, có đúng không? Hiện tại cậu còn có dì Vân. Tiểu Tĩnh lại không giống. Cho nên vết thương trong lòng em ấy, tâm sự của em ấy, tôi có thể hiểu được. Loại tổn thương này cho dù là nhiều năm về sau, lúc nghĩ tới vẫn sẽ cảm thấy đau.”

Chu Minh Nghĩa xúc động thở dài, “Đúng thật là như vậy.”

“Cho nên…” giọng nói Kim Tắc Thái rõ ràng, mang theo chờ mong nói: “Tôi hy vọng Tiểu Tĩnh có thể từ từ thoát ra. Không cần gấp gáp, chậm rãi là được. Với lại, tôi cũng hy vọng trong cuộc sống bình thường em ấy có thể vui vẻ hết mình. Tôi sẽ cố gắng hết sức để em ấy không còn cảm thấy cô đơn.”

Ăn cơm xong, Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái vào thư phòng nói chuyện phiếm, Doãn An Nhiên cùng Sở Tĩnh ngồi ở phòng khách xem ti vi. Lúc ra khỏi thư phòng đi rót thêm trà, Kim Tắc Thái thấy Doãn An Nhiên khoác vai Sở Tĩnh, hai người thân mật chen chúc trong một cái ghế sô pha, không biết đang nói liên miên cái gì, Kim Tắc Thái nhìn thấy cái tư thế như sắp sửa dán vào lỗ tai nhau nói chuyện đó liền cảm thấy khó chịu.

“Này, hai người bọn em cứ phải ôm nhau như vậy thì mới nói chuyện được à?” Kim Tắc Thái nhịn không được ý kiến.

Hai người đang tán gẫu nghe thấy, cả hai đều quay đầu nhìn về phía Kim Tắc Thái, sau đó trao đổi ánh mắt, Doãn An Nhiên lập tức lộ ra biểu tình bất mãn.

“Kim đại ca, bọn em thì làm sao?”

Kim Tắc Thái chua lè nói: “Hai người bọn em lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp.”

Doãn An Nhiên bật cười ha ha, cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Tĩnh, cố tình trêu ghẹo cậu: “…..Quản nghiêm như vậy luôn.”

****

Sở Tĩnh sau khi nghỉ phép trở lại trường học, vừa học bài mới, vừa học bù bổ sung phần bài bị lỡ. Có bạn học chủ động cho cậu mượn vở ghi chép. Buổi tối ở nhà, nhìn thấy bộ dáng ngồi trên bàn học ngoan ngoãn chép bài của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cảm thấy cậu thật đáng yêu.

“Em có muốn đến xưởng sửa chữa ô-tô xem một chút không? Có thể chỗ đó chính là nơi làm việc tương lai của em đó.” Kim Tắc Thái đề nghị.

Sở Tĩnh hưng phấn tỏ vẻ muốn đi.

Được một người bạn giới thiệu, Kim Tắc Thái sắp xếp cho Sở Tĩnh vào học việc trong một xưởng sửa chữa ô-tô không quá lớn nhưng kỹ thuật tốt. Biết tính cách Sở Tĩnh không giỏi cùng người khác giao tiếp, Kim Tắc Thái còn đặc biệt gửi gắm ông chủ, nhờ hắn để ý chăm sóc Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh lúc mới bắt đầu đến học việc, là người không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân nên cậu luôn rất yên tĩnh. Dần dần, sau khi bắt đầu quen thuộc hơn với các đồng nghiệp, cậu mới bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Cả chủ lẫn thợ trong xưởng sửa chữa đều rất thân thiện, sẵn lòng chăm sóc người em trai nhỏ là cậu này.

Vào cuối tuần nọ, không có tiết học cũng không cần phải đến xưởng, Sở Tĩnh một mình quay lại khu phố bar đi thăm bạn bè cũ.

“Tôi có bạn trai mới.” A Ken vui vẻ thổ lộ với Sở Tĩnh, vẻ mặt có hơi thần bí.

“Thật sao?” Sở Tĩnh rất mừng cho bạn mình.

“Đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Bọn tôi ở bên nhau rất vui vẻ. Tôi tan làm muộn, anh ấy sẽ đến đón tôi.” A Ken ngọt ngọt ngào ngào kể.

Sở Tĩnh cũng đi thăm A Vũ cùng Linh Linh, thấy mọi người đều sống khá tốt, khỏe mạnh bình an, trong lòng Sở Tĩnh rất thỏa mãn.

“Ơ, sao lại tới đây rồi? Làm sao, vứt bỏ đại luật sư nhà cậu, một mình chạy đến chỗ chúng tôi tìm hoan mua vui hả? Hừ, coi chừng tôi méc với đại luật sư, lúc đó thì cậu thảm là cái chắc.” Ở hộp đêm, vừa nhìn thấy Sở Tĩnh quản lý đã nói.

Sở Tĩnh cũng chỉ nở nụ cười.

Quản lý quan sát Sở Tĩnh một lượt, tặc lưỡi nói: “Cậu vẫn không chịu nói chuyện như trước, đồ hũ nút!”

Sở Tĩnh ngượng ngùng cúi đầu.

“Được rồi, được rồi. Cậu hiện tại cũng không cần phải biết nói chuyện, đến đây, cùng nhau uống một ly.” Quản lý rủ Sở Tĩnh cùng nhau uống rượu, lại nói một ít chuyện của mình. Sở Tĩnh cũng kể tình hình công việc cùng sinh hoạt gần đây của cậu cho quản lý nghe.

“A…., nhìn thấy cậu, tôi nhớ tới một việc, đúng lúc nói cho cậu biết.” Bộ dạng quản lý giống như là có chuyện không giấu được trong lòng.

“Chuyện gì?”

“Đợt trước…., đại luật sư có mấy lần từng hỏi tôi có biết chuyện gì của ba cậu hay không, sau đó anh ta cũng nhờ tôi để ý giúp. Các cậu đang tìm ông ấy hả?”

Nghe quản lý nói vậy, Sở Tĩnh lập tức hồi hộp, lẽ nào có tin tức mới của ba? Cậu nhìn chằm chằm vào quản lý, đợi y nói tiếp.

Quản lý nói: “Bởi vì là đại luật sư nhắc tới, nên tôi rất để ý. Gần đây có một nhóm người đến uống rượu, đàn ông mà, rượu vào thì lời ra, có cái gì đều nói cho bằng hết. Kết quả tôi nghe được một chuyện.” Nói xong, Sở Tĩnh nhìn mặt Sở Tĩnh, chớp chớp mắt, lộ vẻ do dự.

“Chuyện gì, anh nói đi.”

Quản lý giơ ngón trỏ, nhấn mạnh nói: “Tôi nói trước cho cậu biết, đây là lời say, là lời say, không hoàn toàn là thật.”

Sở Tĩnh gật đầu một cái, “Tôi biết rồi.” Thấy quản lý ấp a ấp úng, Sở Tĩnh nhịn không được suy đoán rốt cuộc là chuyện gì.

“Mấy tên đàn ông khoe khoang về mấy chuyện xấu bọn chúng làm, hừ, đúng là không sợ bị quả báo. Sau đó có người nói tới. Cậu đã bao giờ nghe đến một người gọi là Ray ca hay không, trước kia hắn ta cũng lăn lộn ở khu vực Cửu Long. Bọn chúng nói hắn ta….”

Quản lý đang nói thì dừng lại, Sở Tĩnh mở to hai mắt nhìn y, “Anh nói đi….”

“Một tên đàn ông nói năm đó là Ray ca giết Sở Gia Hào. Bởi vì Sở Gia Hào cá độ bi-da thắng hắn ta, hơn nữa còn thắng rất nhiều tiền, Ray ca vừa mất tiền vừa mất mặt, vì vậy ra tay “xử” Sở Gia Hào.” Quản lý nói liền một hơi.

Sở Tĩnh nghe xong, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, não bộ kêu ong ong, trong khoảnh khắc cậu gần như vô tri vô giác, chỉ cảm thấy máu dồn xuống chân, toàn thân lạnh toát, tim đập điên cuồng.

Ba đã chết, ba thật sự chết rồi! Ý nghĩ này cứ quay vòng lặp đi lặp lại trong đầu Sở Tĩnh, khiến cho tay chân cậu lạnh như băng, cơ thể gần như không thể ngồi vững.

Quản lý nhìn thấy sắc mặt Sở Tĩnh, y lo lắng giữ chặt cánh tay Sở Tĩnh, “Tiểu Tĩnh, đây là lời say, là lời say, không phải hoàn toàn chính xác. Có thể chỉ là nói xạo, đám đàn ông kia uống say rồi nói hươu nói vượn. Tiểu Tĩnh!”

Ở trước mặt quản lý, Sở Tĩnh cố hết sức đè nén cảm xúc không ổn định của bản thân, siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói. Sắc mặt Sở Tĩnh thâm trầm khiến cho quản lý vô cùng hối hận, nghĩ thầm có phải là y đã nói điều gì không thích hợp, hay là y đã nói quá thẳng thắn rồi thì phải.

“Này, Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, cậu không sao chứ?” Quản lý giữ chặt cánh tay Sở Tĩnh lắc lắc.

Sở Tĩnh hít một hơi thật sâu, trấn định tinh thần, sau đó bày ra vẻ mặt bình tĩnh cười cười với quản lý, “Không, tôi không sao.”

Quản lý hiếm khi nhìn thấy Sở Tĩnh cười, đột nhiên lại thấy cậu cười, không khỏi giật mình.

“Thật sự là không có chuyện gì?”

“Thật sự.”

Quản lý vội vàng nói thêm: “Tiểu Tĩnh, những lời này cũng chỉ là tôi nghe được, không có gì chắc chắn là sự thật, cậu không nên để ở trong lòng.” Quản lý bắt đầu hối hận vì đã nói chuyện này cho Sở Tĩnh. Y nghĩ: lẽ ra nên nói cho đại luật sư trước.

Sở Tĩnh mỉm cười với quản lý, lắc đầu, “Không có gì. A…, trễ rồi, tôi phải về thôi.”

Lo lắng tiễn Sở Tĩnh ra khỏi hộp đêm, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy cậu ngồi lên xe taxi rời đi, trong lòng quản lý vẫn thấy bất an, cau mày trở lại hộp đêm. Sau khi ngồi xuống, quản lý hồi tưởng lại biểu tình vừa rồi của Sở Tĩnh, Sở Tĩnh xưa nay vẫn luôn ẩn nhẫn, rất hiếm khi mâu thuẫn với người khác, biểu hiện của cậu luôn luôn hờ hững, tránh né mọi ánh mắt xấu xa và không thiện ý hướng về phía mình. Nhưng vừa rồi, quản lý nhìn thấy trên mặt Sở Tĩnh vẻ âm trầm cũng ngoan độc trước giờ chưa bao giờ có, hơn nữa, trong mắt còn lóe lên sát ý. Nghĩ đến đây, nội tâm quản lý run lên.

Đỗ Nam đi đến, nhìn thấy quản lý một mình ngồi ngẩn người ở chỗ đó, hắn đi tới, đặt tay lên bả vai y: “A Joy, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Quản lý ngẩng đầu, lập tức túm lấy tay Đỗ Nam, “Tôi, hình như làm sai chuyện rồi!”

Đỗ Nam nhíu mày, “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”

“Tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói với Tiểu Tĩnh chuyện không nên nói.”

“Tiểu Tĩnh?” Đỗ Nam theo bản năng nhìn xung quanh, “Cậu ấy ở đây à, người đâu?”

“Lên xe đi rồi.”

“Anh đã nói cái gì?”

Quản lý vẻ mặt ân hận, đau khổ nói với Đỗ Nam: “Tôi nói với Tiểu Tĩnh, tôi trong lúc vô tình nghe được mấy tên đàn ông uống say nói —- Ray ca giết ba Tiểu Tĩnh….”

Đỗ Nam lập tức mở to hai mắt nhìn, “Anh cứ vậy mà nói cho cậu ấy biết!”

Quản lý vừa tủi thân vừa hối hận, “Tôi… lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, trước kia đại luật sư từng hỏi tôi có biết tung tích gì của ba Tiểu Tĩnh hay không. Tôi trong lúc vô tình nghe được, đã nghĩ sẽ nói cho Tiểu Tĩnh. Tiểu Tĩnh cậu ấy cũng lâu rồi không tới đây, đột nhiên thấy cậu ấy, tôi phấn khích quá thế là đem toàn bộ mọi chuyện nói ra. Tôi thật sự không phải cố ý.”

Đỗ Nam an ủi quản lý, “A Joy, không sao, không có việc gì.”

Hắn vỗ vỗ lưng quản lý, giống như đang vuốt ve một con mèo xù lông, “Không có việc gì, đúng là nên nói cho Tiểu Tĩnh.“

“Thế nhưng mà Tiểu Tĩnh cậu ấy….” Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Sở Tĩnh, quản lý nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không tốt.

Lúc này, Đỗ Nam đã lấy điện thoại di động ra, bấm số.

“Alo…, luật sư Kim, Tiểu Tĩnh có ở nhà không? Cái gì, vẫn chưa có về? Này, anh mau mau gọi điện cho Tiểu Tĩnh, hỏi xem cậu ấy bây giờ đang ở đâu. Có chuyện gì ấy hả? Ai, vừa rồi Tiểu Tĩnh đến thăm A Joy, A Joy nói với Tiểu Tĩnh mấy câu…”

****

Sở Tĩnh ngồi trên xe taxi, hai tay siết thật chặt, tận lực kìm chế cơ thể run rẩy. Xe một đưởng chạy thẳng về phía trước, bên ngoài xe, ánh đèn đường hắt lên mặt Sở Tĩnh, chợt sáng chợt tối.

Đi được một nửa, Sở Tĩnh lên tiếng nói với tài xế: “Thật ngại quá, tôi không đi đường Trữ Tĩnh nữa, phiền bác tài đổi lộ trình, tôi đến đường Cửu Long.”

Kim Tắc Thái ở nhà gọi điện cho Sở Tĩnh, lúc đầu là không bắt máy, sau đó là trực tiếp tắt điện thoại luôn. Nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm, Kim Tắc Thái bắt đầu có dự cảm không hay.

Làm sao bây giờ?

Kim Tắc Thái đi qua đi lại trong phòng khách, sau đó lại cầm điện thoại lên.

“Nam ca, là tôi, Tắc Thái.”

Đỗ Nam nghe thấy là Kim Tắc Thái, vội vàng hỏi: “Sao rồi, liên lạc được với Tiểu Tĩnh chưa?”

“Vẫn chưa, em ấy tắt điện thoại rồi.”

“Cái gì?”

Đỗ Nam kêu ra tiếng, quản lý ngồi bên cạnh cũng lập tức khẩn trương, sấn tới gần hỏi: “Thế nào? Tìm được Tiểu Tĩnh chưa? Tiểu Tĩnh về nhà rồi hả?”

Đỗ Nam nói: “Không có, chưa có về nhà, điện thoại cũng tắt máy rồi.”

Quản lý nhíu mày, ảo não lên tiếng: “Hỏng bét, hỏng bét, đều tại tôi.”

Đỗ Nam một tay vỗ vỗ vai quản lý, cùng lúc đó nói với Kim Tắc Thái phía bên kia điện thoại: “Làm sao bây giờ?”

Kim Tắc Thái mặc dù lòng như lửa đốt, nhưng anh cũng không bối rối, anh nói với Đỗ Nam: “Nam ca, dưới tay anh có bao nhiêu người?”

“Khoảng một, hai trăm.”

“Có thể tạm thời cho tôi mượn một chút không?”

Đỗ Nam lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề!”

Kim Tắc Thái nói: “Tôi nghĩ, rất có thể Tiểu Tĩnh sau khi nghe A Joy nói xong, đã đi tìm Ray ca rồi.”

Đỗ Nam nghe xong vội vàng la lên: “Ôi trời, đứa nhỏ này, đây không phải là đi tìm chết sao?”

Giọng điệu Kim Tắc Thái rất nghiêm trọng: “Nam ca, anh có biết Ray ca này bình thường hay lui tới chỗ nào không?”

“Khu Cửu Long, Tân Giới!”

Kim Tắc Thái nói với Đỗ Nam: “Nam ca, phiền anh nhờ người của anh đi ra ngoài, đến mấy chỗ Ray ca thường hay lui tới, tìm Ray ca.”

Đỗ Nam khó hiểu: “Tại sao phải tìm hắn, không phải là nên tìm Tiểu Tĩnh trước sao?”

Kim Tắc Thái bình tĩnh nói: “Bởi vì người Tiểu Tĩnh muốn tìm là Ray ca. Chúng ta chỉ cần tìm được Ray ca trước Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh sẽ không có chuyện gì.”

Đỗ Nam nghe xong liền hiểu, lập tức đáp: “Được, không thành vấn đề. Tôi cho người đi tìm.”

Kim Tắc Thái còn nói thêm: “Nam ca, anh nói với thủ hạ, tìm thấy Ray ca, thì lập tức đưa hắn tới nơi mà các anh chắc chắn là an toàn, đừng để cho hắn và Tiểu Tĩnh đụng mặt. Ngàn vạn lần đừng để Tiểu Tĩnh gặp được Ray ca.”

“Tôi biết rồi!” Đỗ Nam đồng ý.

“Cám ơn Nam ca!”

Cúp điện thoại, Đỗ Nam nhìn sang quản lý đang ngồi dựa vào hắn. Quản lý vẻ mặt sầu khổ, lo lắng nói với Đỗ Nam: “Này, Tiểu Tĩnh cậu ấy…. sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tôi cũng không biết.”

“Cậu ấy nếu như đi tìm Ray ca trả thù… Ray ca cũng có thủ hạ, Tiểu Tĩnh đơn thương độc mã, cứ như vậy mà mạo hiểm xông vào, tôi sợ….”

Đỗ Nam trấn an quản lý nói: “Tìm được Ray ca trước thì sẽ không sao.”

Quản lý đứng lên: “Tôi cũng đi tìm.”

“Nói với bạn bè của anh, giúp đỡ cùng tìm. Mẹ nó, ai mà biết đêm nay A Ray chơi bời ở chỗ nào.”

Sau cuộc điện thoại của Đỗ Nam và A Joy, thủ hạ cùng tay chân của bọn họ đang phân tán khắp mọi ngõ ngách nẻo đường của Hồng Kông, còn có anh em bạn bè tốt, dần dần tụ họp lại, đổ về Cửu Long, Tân Giới, ở bên trong thành phố không ngủ này tìm kiếm A Ray cùng Sở Tĩnh.

Kim Tắc Thái lại gọi điện cho bạn bè trong giới cảnh sát. Đối phương nghe thấy Kim Tắc Thái muốn tìm người, lập tức đồng ý.

“….Tôi cần sự giúp đỡ của cậu, tôi phải ngăn chặn những tình huống xấu nhất có thể phát sinh. Bạn của tôi đang đâm đầu vào nguy hiểm, nhờ cậu giúp tôi tìm em ấy trước khi em ấy gặp chuyện không may…. Đúng vậy, tìm em ấy. Nhờ cậu thông báo cho tất cả các cảnh sát tuần tra khu vực Cửu Long, Tân Giới đêm nay, hình của em ấy tôi sẽ gửi qua di động cho cậu. Nhờ các sếp đang làm nhiệm vụ lưu ý người trong hình giúp tôi. Một khi tìm được, lập tức đưa em ấy đến đồn cảnh sát gần nhất, sau đó tôi sẽ đi đón em ấy.”

Liên lạc với cảnh sát xong, Kim Tắc Thái lại gọi điện cho Quách Kỳ.

“Nửa đêm canh ba cậu làm cái gì vậy?” Giọng Quách Kỳ vô cùng ngái ngủ.

“Tiểu Quách, tôi cần cậu giúp tôi. Tiểu Tĩnh biến mất rồi.”

Quách Kỳ trở mình từ trên giường ngồi dậy, một tay nắm tóc, nói: “Làm sao, các cậu cãi nhau?”

“Có người nói với Tiểu Tĩnh, có thể một người tên là Ray ca đã giết Sở Gia Hào, Tiểu Tĩnh nghe xong thì liền biến mất.”

Quách Kỳ nghe đến chỗ này, cơn buồn ngủ lập tức chạy mất, “Trời ạ, đứa nhỏ này sẽ không phải là….”

Kim Tắc Thái thở dài, “…. Tám chín phần mười.”

Quách Kỳ vội hỏi: “Cậu có tính toán gì chưa?”

Kim Tắc Thái nói với Quách Kỳ: “Tôi muốn mượn người của cậu, nhờ cậu thông báo với tất cả những người cung cấp tin tức của cậu, còn có những anh em tốt, giúp tôi tìm Ray ca. Tiểu Tĩnh là muốn tìm hắn, chúng ta chỉ cần tìm được Ray ca trước, vậy thì sẽ không xảy ra tình huống không thể cứu vãn. Nếu như có thể tìm được Tiểu Tĩnh, thì lập tức ngăn em ấy lại, bất luận như thế nào cũng phải ngăn em ấy lại.”

Quách Kỳ đã xuống giường, một tay cầm áo sơ mi, nói với điện thoại: “Được, không thành vấn đề. Tôi lập tức nói với đám… bạn bè kia. Chính tôi cũng đi luôn.”

“Cám ơn cậu.”

Kim Tắc Thái chuẩn bị ra ngoài, trong lúc lấy chìa khóa xe, anh lại bấm một số điện thoại.

“Minh Nghĩa, là tôi.”

“Làm sao vậy?” Bạn thân nửa đêm gọi điện thoại đến, giọng nói nghiêm trọng, Chu Minh Nghĩa có dự cảm không lành.

“Tiểu Tĩnh mất tích rồi. Em ấy có khả năng lớn là đi trả thù. Có người nói với Tiểu Tĩnh có thể là người nào đó đã giết ba của em ấy. Minh Nghĩa, tôi muốn mượn người của cậu.”

Chu Minh Nghĩa khẩn trương ngồi dậy, “Cậu nói đi.”

“Người tình nghi gọi là A Ray, thường xuyên lui tới ở khu vực Cửu Long, Tân Giới. Minh Nghĩa, nhờ cậu giúp tôi, phát động cho người của cậu, nói với chủ sở hữu các tòa nhà, quản lý khách sạn, chủ các cửa hàng mà cậu biết ở khu vực Cửu Long, Tân Giới. Nhờ bọn họ phân phó với thủ hạ của họ – bảo an cao ốc, người gác cửa khách sạn, nhân viên cửa hàng, tất cả những ai có thể thông báo thì thông báo. Nhờ họ giúp tôi tìm kiếm kẻ tình nghi cùng Tiểu Tĩnh, mặc kệ là tìm thấy ai trước cũng được. Lúc này kẻ tình nghi kia có thể là đang ở trong nhà hàng khách sạn nào đó ăn khuya thuê phòng, hoặc là đang chơi bời ở đâu đó. Tất cả những ai có thể thông báo thì hãy thông báo giúp tôi, càng nhiều người càng tốt, như vậy thì sẽ càng dễ tìm được hơn. Những người kia không biết Tiểu Tĩnh, tôi sẽ gửi ảnh chụp của em ấy qua điện thoại cho cậu, nhờ cậu chia sẻ cho mọi người dùm tôi.”

Chu Minh Nghĩa lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề!”

“Tôi đây cũng lập tức đi ra ngoài tìm Tiểu Tĩnh.”

“Cậu cũng phải cẩn thận.” Chu Minh Nghĩa vội vàng dặn dò.

“Tôi biết rồi. Cám ơn cậu.”

Kim Tắc Thái nhanh chóng đi ra ngoài, lái xe chạy thẳng tới khu vực Cửu Long, Tân Giới.

Chu Minh Nghĩa bắt đầu gọi điện thoại, gọi hết người này đến người khác, hắn đứng lên đi loanh quanh trong phòng. Doãn An Nhiên cũng bất an theo sát sau lưng Chu Minh Nghĩa. Từ cuộc đối thoại đứt quãng vừa rồi, Doãn An Nhiên cũng đã hiểu được một chút tình huống.

Đợi đến khi Chu Minh Nghĩa đặt điện thoại xuống, Doãn An Nhiên lại gần, lo lắng hỏi: “Tiểu Tĩnh cậu ấy….”

Chu Minh Nghĩa xoa đầu Doãn An Nhiên, thở dài: “Tiểu Tĩnh đứa nhỏ này, kìm nén nhiều năm như vậy. Đột nhiên lại nghe được ba mình bị giết, cậu ấy làm sao mà chịu được.”

“Cậu ấy muốn làm gì…” Doãn An Nhiên hoảng sợ hỏi, loáng thoáng có dự cảm không tốt, mở to hai mắt.

Lông mày Chu Minh Nghĩa nhíu lại, “….Đã nhiều năm như vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác. Tiểu Tĩnh đau khổ nhớ thương ba mình. Bây giờ lại nghe thấy tình huống như vậy, cảm xúc bùng nổ cũng không có gì kỳ quái “

“Liệu có thể tìm được Tiểu Tĩnh không, biển người mênh mông!” Doãn An Nhiên lo lắng hỏi.

“Cố gắng hết sức. Hy vọng Tiểu Tĩnh không quá xúc động, thứ nhất, chính là tự tổn thương bản thân, thứ hai, vì báo thù mà hy sinh cả nửa đời sau, không đáng. Anh tin rằng ba Tiểu Tĩnh cũng không muốn thấy tình cảnh như vậy.”

Doãn An Nhiên không thể ngồi yên: “Em cũng muốn đi tìm.”

“Đi đi. Tiện thể thông báo cho bạn bè của em nhờ họ giúp đỡ cùng nhau tìm. Càng nhiều người tìm, cơ hội tìm được người càng lớn.”
Bình Luận (0)
Comment