*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmSở Tĩnh đi vào một cửa hàng tiện lợi, quan sát các kệ hàng, sau đó chọn một con dao gấp dùng để gọt trái cây. Ra khỏi cửa hàng, Sở Tĩnh mở dao ra, dùng ngón tay thử thử lưỡi dao. Đi tới một góc đường vắng vẻ, Sở Tĩnh ngồi xổm xuống, giả vờ như đang buộc dây giày, nhét con dao gấp vào bên trong giày thể thao, sau đó đứng lên tiếp tục đi về phía trước.
Sở Tĩnh ghé qua một tiệm tạp hóa còn chưa đóng cửa, mua một con dao dài cỡ cây thước. Chủ tiệm là một ông chú trung niên, lúc thu tiền phì phèo điếu thuốc hỏi đùa, “Nhóc con, nhìn cậu hiền lành chất phác, định đi chém người với lão đại à?”
Biểu tình của Sở Tĩnh rất bình tĩnh, mỉm cười nói, “Không phải.”
Chủ tiệm nhả khỏi thuốc, cười nói: “Hả, tôi đoán sai rồi à?”
Sở Tĩnh nói: “Tôi không có lão đại, dao này là dùng để gọt trái cây.”
Dùng giấy báo bọc dao lại, giấu bên dưới áo khoác, Sở Tĩnh tiếp tục một mình lang thang trên các con phố của khu Cửu Long. Đi vào một vũ trường, Sở Tĩnh đứng ở cạnh cửa, nhìn vào bên trong quan sát, dưới ánh đèn rực rỡ xinh đẹp, trên sàn nhảy cả trai lẫn gái đều đang nhảy cực high. Ánh mắt Sở Tĩnh quét qua gương mặt mỗi người.
Ngăn một nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, Sở Tĩnh mỉm cười hỏi: “Cho hỏi hôm nay Ray ca có tới đây không?”
Nhân viên phục vụ nhướn mắt, nhìn Sở Tĩnh từ trên xuống dưới một lượt. Vẻ mặt Sở Tĩnh rất bình tĩnh, giống như chỉ đang hỏi chuyện nhà vặt vãnh.
“Cậu tìm hắn có chuyện gì?”
Sở Tĩnh mỉm cười nói: “Tôi với hắn có một khoản nợ phải giải quyết.”
Vẻ mặt nhân viên phục vụ vẫn rất cảnh giác: “Nợ gì?”
Sở Tĩnh mỉm cười đáp: “Chuyện này không tiện nói cho cậu biết. Tôi có đồ vật phải trả cho hắn.”
Nghe nói là có đồ phải “trả”, nhân viên phục vụ cho rằng Sở Tĩnh thiếu tiền Ray ca, biểu tĩnh giãn ra, “À, là trả tiền hả…. Ray ca hôm nay không tới, cậu đến chỗ khác tìm đi.”
“Cậu có thể đoán được hắn hiện tại đang ở đâu không?”
Nhân viên phục lắc đầu, “Không biết.” Nói xong thì đi.
Sở Tĩnh đẩy cửa vũ trường đi ra ngoài, tiếp tục đi dọc về phía trước.
Lúc này tại khu Cửu Long Tân Giới, có rất nhiều người đang đổ đi tìm Sở Tĩnh. Bọn họ dò xét khắp các ngõ ngách, len lỏi vào trong các quán bar, hộp đêm, phòng tắm hơi, tiệm mát-xa, tìm đến các nhân viên phục vụ, người gác cửa, châu đầu kề tai hỏi thăm, sau đó lại vội vàng rời đi.
Đây là một quá trình tìm kiếm và được tìm kiếm đầy căng thẳng.
Suốt một buổi tối, Sở Tĩnh không ngủ, Kim Tắc Thái không ngủ, những người được nhờ vả đi tìm kiếm Sở Tĩnh cũng không ngủ.
Màn đêm tan biến, đèn đường phụt tắt, ánh mặt trời chiếu sáng phố phường.
Doãn An Nhiên kéo lê thân thể mệt mỏi bước vào một quán trà vừa mới mở cửa, ngồi xuống một hơi uống hết hai ly trà, sau đó gọi điện cho Kim Tắc Thái.
“Kim đại ca, có tin gì của Tiểu Tĩnh chưa?”
“Vẫn chưa có.”
“Em xin nghỉ. Tiếp tục đi tìm cậu ấy. Nhất định phải tìm được cậu ấy.” Doãn An Nhiên rất lo lắng, y thật sự không muốn có bất kỳ một vụ án mạng nào xảy ra.
Kim Tắc Thái nói: “Cám ơn em, An Nhiên. Em cũng phải cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Kim Tắc Thái đã liên hệ với rất nhiều khách sạn lớn nhỏ, nếu như Sở Tĩnh vào thuê phòng, sẽ có người báo cho anh biết. Kìm nén lo lắng bất an trong lòng, Kim Tắc Thái nhắc nhở bản thân cần phải tỉnh táo, tỉnh táo suy đoán hành động của Sở Tĩnh, suy đoán hành động của Ray ca, để kịp thời ngăn cản trước khi bọn họ gặp nhau.
Bóng đêm lại một lần nữa buông xuống. Đã qua cả một ngày, Sở Tĩnh vẫn chưa tìm được Ray ca. Cậu không ngừng khuyên nhủ chính mình, thái độ phải ung dung, biểu tình phải bình tĩnh, giọng điệu phải tự nhiên, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, khiến cho những người quen biết Ray ca cảnh giác với lời hỏi thăm của cậu.
Sở Tĩnh ở trong một quán bar đưa mắt tìm kiếm, tựa như dã thú đang săn mồi. Cậu dò xét một vòng, cũng không tìm được thông tin gì, yên lặng đứng một lúc sau đó chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, từ phía sau, có một cánh tay đập lên vai Sở Tĩnh. Sở Tĩnh giật mình, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, trông thấy đứng đằng sau là một người đàn ông xa lạ.
Sở Tĩnh cong cong môi, giọng điệu hòa nhã lịch sự hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông quan sát cậu, hỏi: “Cậu là Sở Tĩnh?”
Không biết mục đích của đối phương là gì, Sở Tĩnh không có lập tức thừa nhận, cũng không trả lời câu hỏi của đối phương.
Người đàn ông nhìn nhìn Sở Tĩnh, quay lại gật đầu với hai người đứng phía sau nói: “Chính là cậu ấy.” Sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay Sở Tĩnh, hai người kia đồng thời tiến lên, nhấc Sở Tĩnh đẩy cậu ra ngoài.
Sở Tĩnh hoảng hốt: “Này, các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông cưỡng ép Sở Tĩnh rời khỏi quán bar, “Yên tâm, bọn tôi không làm gì cậu cả. Chúng tôi được người ta nhờ vả tìm cậu, bây giờ đã tìm được, mời cậu đi theo bọn tôi.”
Sở Tĩnh trong lòng hoảng sợ. Cái gì vậy? Được người nhờ vả? Ai? Ray ca? Chẳng lẽ chuyện cậu muốn trả thù Ray ca nhanh như vậy đã bị phát hiện? Những người này là được Ray ca sai tới bắt cậu sao? Sở Tĩnh lo lắng bất an nhìn người đàn ông đang kéo cậu đi về phía trước, muốn giãy ra, nhưng cánh tay bị siết rất chặt, căn bản không thể cử động.
Mấy người đàn ông không nói thêm gì nữa, đưa Sở Tĩnh vào một quán mạt chược. Bọn họ lấy con dao trên người Sở Tĩnh đi, rồi nhốt cậu vào một căn phòng nhỏ ở bên trong.
Sở Tĩnh ngồi xuống, có người đưa tới cho cậu một ly trà. Phát hiện thái độ của đối phương tương đối tốt, Sở Tĩnh nghĩ thầm, nếu như là Ray ca bắt cậu, sẽ không dùng thái độ như này mà đối xử với cậu đâu. Không hiểu được chân tướng sự tình, Sở Tĩnh hết cách, chỉ có thể hồi hộp lo lắng chờ đợi. Nghĩ đến trên người vẫn còn giấu một con dao, Sở Tĩnh âm thầm tính toán.
Cũng không biết là ở trong quán mạt chược chờ đợi bao lâu. Sở Tĩnh gục đầu ngồi trên ghế. Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Tĩnh căng thẳng ngẩng đầu. Cửa bị đẩy ra, người đi vào là….. Kim Tắc Thái.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh hoàn toàn thả lỏng, thì ra là anh ấy. Nhưng ngay lập tức sau đó, toàn thân Sở Tĩnh căng cứng. Nếu bây giờ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì quá ngu rồi. Cậu bị mấy người đàn ông xa lạ đưa đến đây giam lỏng, chính là bởi vì anh.
Nhìn thấy Sở Tĩnh bình an không có chuyện gì, Kim Tắc Thái thở phào nhẹ nhõm. May mắn, trước khi Sở Tĩnh làm ra chuyện gì không thể vãn hồi anh đã tìm được cậu.
Kim Tắc Thái ngồi xổm xuống trước mặt Sở Tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cậu, vươn tay cầm chặt tay Sở Tĩnh, “Anh đến đón em về nhà!”
“Anh làm sao mà tìm được em?” Sở Tĩnh hỏi.
“Huy động tất cả những người có thể huy động để đi tìm em.”
“Vì sao?”
“Vì anh biết em muốn làm cái gì. Anh phải ngăn cản em.”
Sở Tĩnh mím chặt môi, nhìn Kim Tắc Thái, sau đó dời tầm mắt. Cậu biết, người đàn ông trước mắt này vô cùng hiểu cậu. Cậu ở trước mặt Kim Tắc Thái căn bản không giấu giếm được cái gì. Đúng lúc này, Kim Tắc Thái đột ngột vươn tay túm lấy cổ chân Sở Tĩnh. Sở Tĩnh giật mình, muốn giãy ra, nhưng đã muộn.
Tìm được dao gấp giấu bên trong giày thể thao, Kim Tắc Thái cầm trong tay, sau đó cất vào trong túi áo âu phục. Lúc này, Sở Tĩnh cuối cùng cũng bùng nổ, dùng sức đẩy mạnh Kim Tắc Thái, đẩy anh ngã xuống đất. “Em không cần anh quản!”
Kim Tắc Thái im lặng không nói gì. Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh lại càng thêm tức giận, khẽ nói: “Vì sao, vì sao hả? Em không cần anh quan tâm! Đây là chuyện của em, là quyết định của em, không liên quan gì đến anh hết, anh dựa vào cái gì mà đi quản, anh dựa vào cái gì mà ngăn cản em, sai người tới bắt em, nhốt em ở chỗ này. Anh dựa vào cái gì?”
“Bởi vì anh yêu em!” Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh nổi giận, trên mặt là nụ cười mỉm vạn năm không đổi.
“Nếu như anh yêu em, anh nên ủng hộ em, chứ không phải ngăn cản em!” Sở Tĩnh nắm chặt tay, quát vào mặt Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái vẫn cứ mỉm cười, bộ dáng vô cùng tốt tính, mặc kệ Sở Tĩnh gào rống trút giận, thái độ của anh vẫn luôn bình thản.
“Đúng vậy, yêu em thì nên ủng hộ em. Nhưng ủng hộ của anh không bao gồm việc biết em làm chuyện sai trái mà mặc kệ không ngăn cản.”
“Em không có làm chuyện sai trái.”
“Em có làm sai hay không, trong lòng em biết rõ.”
Sở Tĩnh quát: “Hắn giết ba em, tại sao em lại không thể giết hắn?”
Kim Tắc Thái chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, sau đó ngồi xổm bên cạnh Sở Tĩnh, tay vịn đầu gối cậu, trấn an Sở Tĩnh đang trong cơn kích động.
“Nghe anh nói, Tiểu Tĩnh, em có chứng cứ xác thực ư? Còn nữa, thi thể ở chỗ nào? Nói cho anh biết.”
Nhìn đôi mắt trong veo của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cắn môi, một lát sau cậu nói: “Nhưng mà em biết chắc!”
“Em biết cái gì? Tất cả những gì em biết cũng chỉ là một câu say rượu nói bừa.”
“Đấy không phải là nói bừa, không phải là nói bừa!!” Trong mắt Sở Tĩnh hiện lên ánh nước.
“Đúng vậy, cho dù không phải nói bừa, thế nhưng ngoại trừ lời kể có như không có này, em còn có chứng cứ nào khác ư?”
Sở Tĩnh quát lên với Kim Tắc Thái: “Tại sao anh lại muốn đứng về phía hắn? Tại sao anh lại thiên vị hắn? Tại sao anh không chịu giúp em?”
Kim Tắc Thái không trả lời, anh cầm chặt tay Sở Tĩnh, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến trái tim Sở Tĩnh. Sở Tĩnh cúi đầu, trở tay siết chặt tay Kim Tắc Thái. Sở Tĩnh biết rõ, người đàn ông trước mặt này là thật lòng yêu cậu, cũng hiểu được anh ngăn cản cậu là đúng, Sở Tĩnh thật sự không phải không phân biệt được đúng sai. Nhưng mà nghĩ tới ba mình, Sở Tĩnh không có cách nào bình tĩnh nổi.
“Vì sao? Anh vì sao lại ngăn cản em…” Sở Tĩnh nức nở nói.
Kim Tắc Thái ôm lấy Sở Tĩnh, kéo đầu cậu dúi vào trong ngực, nói với cậu: “Tiểu Tĩnh, chúng ta đặt một giả thiết. Nếu như, nếu như thật sự là Ray ca làm, trước tiên chúng ta đi tìm thi thể, thu thập chứng cứ, sau đó đưa hắn ta ra tòa. Tiểu Tĩnh, nếu như, nếu như là thật, anh nhất định có cách khiến cho Ray ca bị phán tử hình, anh đảm bảo. Nhưng mà nếu như, nếu như không phải Ray ca làm, hắn bị oan, lại phải gánh trên lưng cái tội này, còn hung thủ thật sự thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, em muốn nhìn thấy kết cục như vậy sao? Còn có, nếu như em thật sự giết Ray ca, em phải vào tù, em nghĩ xem nếu như chú biết chú có đau lòng không? Chú thương em như vậy, hy vọng em tiến lên, hy vọng em không phải đi theo con đường chú ấy đã đi, cho nên mới dành dụm tiền cho em, nhờ bạn bè giúp đỡ, muốn gửi em đi học sửa xe, vào trong tiệm sửa chữa ô-tô học nghề. Ông ấy hy vọng em có thể làm chuyện mình thích, ông ấy hy vọng em vui vẻ, nếu như em giết người, chú biết chú sẽ vui sao?”
Sở Tĩnh không nghe vào những thứ này, nghĩ đến chuyện của ba, cảm xúc của cậu lại lần nữa bùng nổ, giãy dụa muốn lao ra bên ngoài, bị Kim Tắc Thái ôm chặt lấy từ phía sau.
“Thả em ra! Thả em ra! Đừng cản em! Để em đi! Để em đi tìm hắn! Em phải tìm được hắn!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút! Tiểu Tĩnh, đừng kích động, bình tĩnh lại.”
Sở Tĩnh gào lên với Kim Tắc Thái, “Em phải làm sao mới có thể bình tĩnh? Anh dạy em đi!”
Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh, giữ chặt cậu trên ghế sô pha, không cho cậu giãy dụa, sau đó vươn tay vuốt tóc Sở Tĩnh, hy vọng cậu có thể từ từ bình tĩnh lại.
“Nếu như anh không cho em đi, vậy anh giúp em đi…! Giúp em đưa hắn tới đây! Anh không phải luôn miệng nói yêu em sao, vậy thì giúp em đi…! Nếu như yêu em, thì cũng không thể đứng bên ngoài nhìn em đau khổ! Anh đi đi…! Đi tìm hắn đi! Em muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu! Em sẽ không bỏ qua cho hắn! Em nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Sở Tĩnh la hét, hai mắt đẫm lệ lóe lên ngọn lửa điên cuồng, như muốn thiêu đốt người khác.
Kim Tắc Thái nói: “Anh sẽ tìm, anh sẽ tìm ra hắn ta, anh nhất định tìm được. Anh cũng sẽ tra cho ra chân tướng sự thật.”
“Chân tướng, chân tướng! Chân tướng chính là hắn giết ba của em!”
Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh, để cho đầu cậu tựa ở trước ngực anh, “Tiểu Tĩnh, chứng cứ, phải có chứng cứ!”
“Em không muốn nghe anh nói gì hết, là hắn, khẳng định là hắn!”
Kim Tắc Thái ôm chặt Sở Tĩnh vào trong lòng, cho dù cậu la hét giãy giụa đánh đá thế nào cũng không buông tay, mãi cho đến khi Sở Tĩnh kích động dần dần bình tĩnh lại. Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh khóc đến nỗi mặt mũi nước mắt giàn dụa, anh giúp cậu lau nước mắt, sau đó ôm cậu đứng lên.
“Chúng ta về nhà trước.”
Sở Tĩnh lại giãy giụa: “Không, em không muốn về nhà, em muốn đi tìm hắn, đi tìm hắn!”
“Anh đã cho người đi tìm rồi, tin anh, hãy tin anh!”
Sở Tĩnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kim Tắc Thái, cái mặt cười vạn năm không đổi kia, lúc này vẫn đang mỉm cười. Ánh mắt của đối phương tràn đầy quan tâm cùng chân thành, cuối cùng, Sở Tĩnh thỏa hiệp, cậu mệt mỏi ngã vào lòng Kim Tắc Thái.
“Anh không được gạt em…”
“Anh sẽ không gạt em.”
Trên đường về nhà, Kim Tắc Thái lần lượt gọi điện cho những người bạn đã ra tay giúp đỡ để cám ơn, cho đến lúc này, Sở Tĩnh mới giật mình nhận ra rằng đã có rất nhiều rất nhiều người đi tìm cậu. Nhìn sang Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cảm thấy áy náy vì sự bốc đồng của mình.
Phát hiện ra ánh mắt của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái nhìn về phía cậu, sau đó lộ ra nụ cười híp mắt vạn năm không đổi, ý bảo Sở Tĩnh an tâm.
“Ngay cả An Nhiên cũng đi tìm em sao?” Sở Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
“Ừ. Lúc này có lẽ đã về nhà rồi. Cậu ấy rất lo lắng cho em, đã xin nghỉ, chạy ở bên ngoài cả ngày.”
Sở Tĩnh cúi đầu.
Một lát sau Sở Tĩnh lại nói: “Em cũng không cảm thấy mình sai.”
Kim Tắc Thái mỉm cười nói: “Bây giờ không phải là lúc tranh luận đúng sai.”
“Anh chẳng lẽ không phải là muốn tranh luận chuyện này với em ư? Vậy thì anh vì sao lại ngăn cản em, ép buộc đưa em về nhà?”
“Anh sẽ nói với em, nhưng không phải bây giờ.”
Về đến nhà, Kim Tắc Thái hỏi Sở Tĩnh: “Đói bụng không, anh nấu cái gì cho em ăn nhé?” Sau đó không đợi Sở Tĩnh trả lời đã đi vào bếp.
Sở Tĩnh rúc ở trên ghế sô pha trong phòng khách, ngồi yên một lúc lâu, sau đó giơ hai tay ra trước mặt, nhìn một hồi. Nếu như không được Kim Tắc Thái tìm thấy, có khi nào cậu bây giờ đã hai tay dính máu hay không? Sở Tĩnh không biết, cũng không dám nghĩ tiếp.
Kim Tắc Thái nấu mì hải sản cho Sở Tĩnh, bưng tới đây để cho Sở Tĩnh ăn. Sở Tĩnh ăn mì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén Kim Tắc Thái. Đối phương vẫn giữ biểu tình mỉm cười ấm áp, Sở Tĩnh đoán không ra anh rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Ăn mì xong, bụng no người ấm, Sở Tĩnh thầm nghĩ, không biết hiện tại có phải là bắt đầu bị thuyết giáo hay không. Tất cả những gì Sở Tĩnh dự đoán đều không có xảy ra, Kim Tắc Thái nói: “Muộn rồi, tắm rửa đi ngủ thôi.”
Trong phòng tắm, Sở Tĩnh ngâm mình trong bồn tắm đầy nước ấm, rửa sạch những mệt mỏi, căng thẳng cùng bụi bẩn. Nước ấm hòa tan đi oán khí, phẫn nộ, sát ý chất chứa trong lòng. Nội tâm Sở Tĩnh dần dần bình tĩnh lại, lý trí biến mất cũng bắt đầu quay về. Khiến cho Sở Tĩnh cảm thấy ngoài ý muốn hơn đó chính là Kim Tắc Thái vẫn luôn ngồi ở bên cạnh bồn tắm cùng cậu. Là muốn nhìn cậu hay là giám thị cậu, sợ cậu trốn đi trả thù lần nữa? Sở Tĩnh không biết, cố tình phớt lờ đi, tự mình chọc chọc bong bóng xà phòng trong bồn tắm.
Thấy Kim Tắc Thái từ nãy tới giờ không nói gì, Sở Tĩnh cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Anh làm gì mà cứ ngồi ở chỗ này vậy?”
“Nhìn em.”
Sở Tĩnh liếc nhìn Kim Tắc Thái, hất tóc mái ẩm ướt trên trán lên, “Có cái gì đẹp mà nhìn? Anh cũng không phải chưa thấy bao giờ.”
“Hiện tại rốt cuộc cũng có thể yên tâm.”
“Bởi vì hiện tại em không mặc quần áo, chạy không được, đúng không?”
Kim Tắc Thái vươn tay vuốt tóc Sở Tĩnh: “Trò đùa này không vui chút nào.”
Tắm xong, Kim Tắc Thái lấy khăn tắm lớn, bọc Sở Tĩnh lại, rồi trực tiếp bế cậu đến phòng ngủ, đặt ở trên giường. Đợi đến khi người yêu nằm xuống bên cạnh mình, Sở Tĩnh lập tức giống như con mèo con dính chủ cọ người sát vào anh. Cậu tham luyến ấm áp mà Kim Tắc Thái mang đến, còn có cả cảm giác an tâm.
“Ngủ đi, em mệt rồi.”
“Ôm em…” Sở Tĩnh nỉ non nói. Kim Tắc Thái vươn tay choàng qua vai Sở Tĩnh, ôm cậu vào trong lòng.
“Anh không sợ em chạy trốn lần nữa à?”
“Anh hứa với em, anh sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng. Anh hy vọng em có thể bình tĩnh một chút.”
Sở Tĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn Kim Tắc Thái, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Anh hứa với em?”
“Ừ!”
Ánh mắt sắc bén ác liệt chuyển thành ấm áp, Sở Tĩnh vươn tay ôm Kim Tắc Thái, “Làm ơn, đừng để em phải chờ quá lâu. Thật sự rất đau khổ, giống như có cái gì đang cắn xé trái tim em, khiến cho em trở nên mù quáng. Vậy nên, đừng để em phải chờ quá lâu.”
“Anh biết rồi!”
****
Một lần cảm xúc mất kiểm soát của Sở Tĩnh đã được xoa dịu, cậu quay trở lại trường học và bắt đầu học bù những bài học bị lỡ hai ngày vừa rồi. Sinh hoạt lần nữa quay trở lại bình thường. Nhưng cả Sở Tĩnh lẫn Kim Tắc Thái dường như đều có thể nghe thấy tiếng tíc tắc, giống như âm thanh của đồng hồ quả lắc, như thể đang thúc giục bọn họ nhanh chóng lên.
Kim Tắc Thái đến tìm Quách Kỳ, Quách Kỳ vừa thấy anh liền hỏi thẳng: “Muốn tôi giúp cậu điều tra chuyện của Ray ca chứ gì?”
“Đúng vậy.”
“Cứ giao cho tôi.” Quách Kỳ lập tức đồng ý.
Mấy ngày sau, Quách Kỳ đến văn phòng luật sư tìm Kim Tắc Thái.
“Thế nào?” Kim Tắc Thái hỏi.
Quách Kỳ gảy gảy tàn thuốc lá trên tay nói, “Tôi tìm người trung gian dẫn đường, mặt đối mặt ngồi xuống cùng hắn nói chuyện. Hắn nói không phải hắn làm.”
Kim Tắc Thái nhíu mày hỏi: “Cậu cảm thấy có thể tin không?”
Quách Kỳ cười cười: “Không giống như là nói dối.”
“Nói vậy là thế nào?”
“Nghe hắn kể một ít chuyện xưa. Theo lời nói của hắn có thể thấy, chuyện này không đáng để hắn làm. Sở Gia Hào trong mắt hắn chỉ là nhân vật nhỏ, tuy thua dưới tay nhân vật nhỏ, nhưng thua là tiền, chứ không thua địa vị giang hồ, cũng không thua địa bàn của hắn. Cá cược, tất nhiên phải có thua có thắng, tiền không là gì cả. Ray ca này tôi không quen, qua tiếp xúc tôi thấy hắn cũng rất phóng khoáng, không giống kiểu người sẽ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận thậm chí giết người.”
“Vậy thì….”
Quách Kỳ nói: “Hắn không phủ nhận trên tay hắn có mạng người. Hắn nói với tôi, hắn giết ai hắn đều nhớ rõ.”
Kim Tắc Thái trầm ngâm. Mặc dù đối phương không thừa nhận, nhưng một câu nói này đã nói lên tất cả. Xem ra thật sự không phải Ray ca làm.
Nhìn thấy trên mặt Kim Tắc Thái lộ ra nụ cười, Quách Kỳ hỏi: “Cậu cười cái gì?”
“Đây là một tin tức tốt.”
“Nói vậy là sao?”
Kim Tắc Thái nói: “Ray ca không có làm chuyện này, có lẽ Sở Gia Hào vẫn chưa chết.”
Quách Kỳ cười cười, hút một hơi thuốc, “Tôi nói này, cậu đúng thật là một người lạc quan.”
“Tôi cần phải nghĩ đến mặt tích cực. Nếu như ngay cả tôi cũng bi quan, Tiểu Tĩnh làm sao có thể chấp nhận được!”
“Nói cũng đúng!”
Lúc sắp đi, Quách Kỳ nói với Kim Tắc Thái: “Tôi sẽ tiếp tục điều tra. Tôi đã hỏi qua A Joy ở hộp đêm, tôi đang tìm mấy người để lộ tin tức với A Joy, hy vọng sẽ có thêm thông tin.”
“Trông cậy vào cậu.”