Bạn Học, Xin Nói Nhỏ Chút

Chương 7

Địa vị mặt mũi

Khi mọi người chuyên tâm làm một chuyện, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Tô Đường trong lúc bận rộn ôn tập bất tri bất giác nghênh đón cuối tuần, đối với cái đám sinh viên phải kí sinh ở cái thư viện mà nói, cuối tuần chính là thứ sáu. Bởi vì ở đại học của Tô Đường, thư viện cứ đến thứ sáu là nghỉ, buổi chiều đến bốn giờ là đóng cửa,thứ bảy bình thường là ngày nghỉ. Nhưng mà cái cuối tuần này bởi vì liên quan đến Trần Chi mà Tô Đường phải qua hai lần thứ sáu.

Phải làm cho Trần Chi món gì đây? Tô Đường lo lắng rầu rĩ, Trần Chi thoạt nhìn là người rất sành ăn, phiền quá nha, mình chỉ thiếu anh ta một bữa cơm, vậy mà phải về nhà anh ta (?), lại nói, nhà anh ta ở đâu đây hả…

“Thao! Mình quên hỏi địa chỉ!” Tô Đường nhịn không được oán hận thành tiếng. Lấy ra di động, gửi cái tin.

[Nhà thầy ở đâu?]

[Để làm chi?]

[Ngày mai không phải phải đến nhà thầy sao? Không biết địa chỉ thì sao em đến được?]

[Nói cho cậu thì cậu tìm được chắc? Ngày mai cứ về với tôi là được, sao lại vội vã đưa đến cửa vậy hả [﹁,﹁]]

[…]

Bởi vì thư qua tin lại như vậy, thời gian nhanh chóng đến ba rưỡi, có rất nhiều sinh viên bắt đầu lục tục đi về. Tô Đường tiện tay liệt kê vài món ra giấy, định đi hỏi ý Trần Chi, bởi cậu cảm thấy không thể cứ làm tùy tiện cái gì cũng được, lỡ may là ăn kiêng… Vậy thì vận khí cũng quá tồi đi.

[Thầy có kiêng kị thứ gì không?] Tô Đường vẫn cảm thấy nên hỏi một cái vẫn hơn.

[Kiêng phụ nữ.]

[… Em nói món ăn ấy, hành, tỏi, các loại linh tinh khác.]

[Hàng tỏi có thể ăn cái gì hả?]

[Vậy rau thơm các loại có ăn được không?]

[Rau thơm như con rệp vậy mà cũng có thể ăn được hả?]

[… Em biết rồi.] Mẹ nó, rau thơm hành tỏi, có chỗ nào không tốt a!!!

Tô Đường vô lực thu dọn sách vở, định về kí túc xá ngủ một giấc, đối thoại với Trần Chi đúng là rất tổn hao thần kinh nha. Tuy mình là cái loại thần kinh thô, nhưng cũng có thể bị thương tổn vậy…

Cái ba lô nhét đầy sách vở mà trở nên cồng kềnh to lớn, cậu chậm rãi đi ra phòng học. Nhìn đám người đang chen chúc chật ních trong thang máy, Tô Đường quyết định đi thang bộ. Lầu ba thôi mà, cũng không nhất định phải đi thang máy mới được, tui là ba lô có hơi nặng tí.



Phía sau, Trần Chi cũng đang từ văn phòng trên lầu bốn xuống dưới, thang máy đi qua lầu ba, đúng lúc anh nhìn thấy bóng dáng Tô Đường lưng đeo ba lô. Vì thế anh dứt khoát bước ra khỏi thang máy, bước nhanh về hướng Tô Đường. Khi Tô Đường đi đến đầu cầu thang, thò một chân chuẩn bị bước xuống, Trần Chi từ sau lưng kéo ba lô cậu một cái.

“Bịch! Bịch! Bịch bịch!”

Bởi vì ba lô của Tô Đường khá nặng, thang bộ của thư viện lại được một lớp tôn khoảng 5 cm bao quanh, mà cái lớp tôn này lại được mài nhẵn, vô cùng trơn trượt. Tô Đường mới vừa thò một chân ra, trọng tâm đang chuẩn bị hạ xuống thì bị Trần Chi kéo giật về sau, cả người liền bật ngửa ra sau, nhưng phía sau còn có cái ba lô to nặng nên không thể ngã ngồi xuống, thế là cậu bị trượt luôn xuống mấy bậc thang mới đứng vững lại được.

“Thao! Tên nào chán sống hãm hại đại gia ta a!” Tô Đường cực kì phẫn nộ quay đầu, muốn nhìn xem là tê nào hại mình suýt ngã dập mông.

“… Đại gia ngài, không, sao, chứ?” Trần Chi quả thực muốn ha ha cười to, anh chẳng qua là kéo Tô Đường một cái, không ngờ lại kích động như mở công tắc, người trước mắt trượt thẳng xuống cầu thang.

“… Thầy à, không phải là thầy cố ý đấy chứ?” Tô Đường quả thực là khóc không ra nước mắt, chống lan can đứng lên.

“Tôi chỉ muốn cậu ở lại một lát, không ngờ cậu lại vội vã chạy về như vậy, không sao chứ?” Trần Chi đi lên trcm xách ba lô cho cậu, để cậu đứng lên.

“Em không sao, dù sao thịt trên mông cũng nhiều, cũng không đau.” Tô Đường vỗ vỗ bụi trên người, định vươn tay lấy lại ba lô của mình.

“Để tôi cầm cho, cũng không nặng mà.” Trần Chi bảo Tô Đường.

“… Em cũng không nặng nha, thầy cũng bế luôn đi.” Muốn chứng tỏ sức mạnh à, ai muốn anh hỗ trợ đại gia ta đây chứ, nếu không có anh thì ông đây có ngã dập mông không a!

“Cậu chắc chắn?”

“Chắc chắn thầy…” Còn chưa nói xong, người đã bị Trần Chi khiêng lên vai.

“AAAA! Thả em xuống!” Tô Đường ý thức được mình đã bị Trần Chi khiêng lên vai, lập tức tạc mao bàn rống to.

“Cậu cứ hét đi, tốt nhất là hét cho tất cả mọi người đều đến xem, cậu cứ lăn lộn như thế thì té thêm lần nữa là cái chắc, đến lúc đó tôi chỉ có thể đưa cậu đến bệnh viện nha.” Trần Chi khiêng Tô Đường nhanh chóng xuống lầu, theo con đường riêng của nhân viên.

“Mọi người nha, mọi người, mau tới cứu tôi…” Tô Đường chỉ có thể nhỏ giọng than thở, chẳng lẽ còn muốn mời người khác đến xem bộ dạng ngu ngốc này của mình sao?!

“Phốc, truyện cười nhạt như thế không được nói nữa!”

“Đại vương, ngài muốn đưa em đến đâu nữa? Thầy một tay khiêng em, một tay xách ba lô không biết mệt sao? Thả xem xuống đi mà!” Tô Đường động chi lấy tình hiểu chi lấy lí.

“Đợi đến đường dành riên cho nhân viên, cậu cho là cậu nặng hơn cái ba lô của cậu bao nhiêu?”

“Em đương nhiên nặng hơn ba lô nhiều chứ, có bản lĩnh thì thầy khiêng ba lô, xách em theo a.”

“Đây là cậu nói đó.” Nói xong, cánh tay phải Trần Chi dùng sức, kẹp lấy thắt lưng Tô Đường, dùng eo cậu làm trục, xoay cạu 90o, cố định cậu trên eo mình. Đầu Tô Đường vốn chúc xuống sau lưng Trần Chi, bây giờ đổi lại thành mắt cậu ngay bụng anh, Tô Đường hoảng sợ, hai tay ôm chặt lấy eo Trần Chi, muốn phòng ngừa chính mình rơi xuống.

Nhưng mà Trần Chi là người sợ nhột, bị Tô Đường nắm như vậy, tay phải liền lỏng ra, anh cũng không thể thật sự buông tay, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Cậu buông tay ra cho tôi, cậu còn cứ nắm eo tôi như thế, tôi buông tay à nha! Rơi xuống thì đừng khóc!” Giọng điệu Trần Chi lúc này không còn thong dong nhàn nhã như ngày thường.

“Em buông tay mới rơi xuống ấy! Thầy nắm chặt chút đi, sao em có cảm giác như ngày càng đi xuống thế này!”

“Cậu bị người khác ôm eo mà không nhột a!” Trần Chi muốn nhanh chóng đến đường dành cho nhân viên, trong đại sảnh vẫn còn rất nhiều giáo viên, không ôm chặt mà để ngã xuống thì rất mất mặt.

“Thầy nhanh lên, em thật sự sắp ngã xuống rồi này!” Tô Đường ý thức được mặt mình sắp sửa hôn đất đến nơi, vội vàng hét lên.

“Đến rồi…” Trần Chi đẩy cửa của đường giành riêng cho nhân viên, buông Tô Đường xuống, không ngờ Tô Đường lại nằm luôn xuống đất, Trần Chi đành phải tựa lưng lên tường, gập một chân lên, để đầu Tô Đường dựa vào đùi mình, trá cho đầu mặt cậu đập xuống đất.

“Uy, cậu làm gì thế hả? Không phải vừa nói muốn tôi thả xuống, thả cậu rồi cậu còn nằm vật ra đất làm gì?” Trần Chi có chút bất đắc dĩ

“… Thầy, để, mặt, em, tiếp, xúc, với, cái, ấy, ấy, rồi!” Tô Đường thật muốn đâm đầu chết quách đi cho xong, vừa rồi mặt mình lại áp sát vào khóa quần của Trần Chi.

“Sĩ diện vậy a?!” Trần Chi thấy Tô Đường giờ đang chôn mặt vào đùi mình, vô tội nói.

“Thực mất mặt lắm a, thầy chẳng lẽ không biết xấu hổ sao? Của thầy… Cái đó… Em…” Tô Đường thật sự nói không nên lời.

“Cậu cảm thấy mất mặt làm à?” Trần Chi hỏi.

“Chứ sao…”

“Vậy chứ bây giờ cậu làm gì đó?”

“Em đang nghỉ ngơi…”

“Nghỉ ngơi ở giữa háng tôi?” Trần Chi ác liệt giở trò trêu cợt.

Tô Đường vừa nghe, tức khắc ngẩng đầu nhìn phía trước, phát hiện đường dành cho nhân vên không bật đèn, ánh nắng chiều xuyên qua cánh cửa thủy tinh chiếu vào trong thành một màu vàng rực. Nhưng mà Tô Đường không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp, giờ cậu chỉ thấy ánh nắng rất nóng, nóng vô cùng, đến mức mặt cậu như muốn nướng chín.

Trần Chi nhìn bộ dạng Tô Đường ngây ngốc nhìn về phía trước, có chút không đành lòng, không phải là bị dọa ngốc luôn rồi đấy chứ?

“Vừa rồi cậu chỉ dựa vào đùi tôi thôi, tôi đùa cậu đó.” Trần Chi vò vò tóc Tô Đường.

Tô Đường máy móc nâng đầu lên nhìn Trần Chi, “Thật không? Thầy không bắt em chịu trách nhiệm chứ?” Hai luồng ý nghĩ khác nhau lại bắt đầu phát huy tác dụng.

“Thật, nhưng trước đó cũng là thật, cho nên cậu vẫn phải chịu trách nhiệm.” Trần Chi ôn nhu tiếp tục vuốt ve tóc Tô Đường.

“Chịu trách nhiệm cái gì?” Tô Đường bị mê hoặc bởi những cái vuốt ve ôn nhu của Trần Chi, ngây thơ hỏi tiếp.

Cậu ngửa đầu, trên mặt còn đỏ bừng vì chuyện khi nãy, dưới ánh chiều tà phản chiếu ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. Trần Chi khẽ khom người, tay phải khẽ giam gáy Tô Đường, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, ngậm làn môi như cánh hoa, nhẹ nhàng liếm mút.

“Chịu trách nhiệm cho tôi ăn no.”
Bình Luận (0)
Comment