Uống chút rượu đi!
Tô Đường đứng giữa phòng khách nhàTrần Chi, không biết làm sao. Sao cậu lại đi đến đây vậy?
Đúng rồi, thầy nói anh ấy đói, thực tế là anh ấy nói “cho tôi ăn no”, Tô Đường ngầm thừa nhận là vì thầy đói. Nhưng mà đói cũng không thể ăn thịt người ta nha, vì thế cậu đẩy thầy ra, nghiêm túc nói, “Em nấu cơm cho thầy ăn”, sau đó, bây giờ bất tri bất giác bị người ta tha về nhà.
“Thầy à… Không phải ngày mai em mới phải đến sao?” Tô Đường rốt cục phát hiện sự tình bất thường, động tác vừa rồi của thầy hẳn không gọi là ‘ăn’ mà là ‘hôn’ a, hơn nữa là một nụ hôn ướt át.
“Ngày mai cậu cũng có thể đến nữa, tôi không phản đối.” Trần Chi mỉm cười, “Trong bếp có đủ cả đấy, cậu vào xem đi.”
“Em, em còn chưa chuẩn bị tốt.” Tô Đường từng bước từng bước lui về phía cửa.
“Nấu cơm phải chuẩn bị cái gì hả? Nguyên liệu đầy đủ cả rồi, tùy tiện làm vài món là được, tôi ăn gì cũng được.” Đụng cụ trong bếp đều là đồ mới đó, chỉ còn chờ cậu tới thôi đó, đến giờ mà còn muốn chạy hả?! Không có cửa đâu!
“Nhưng mà chúng ta nói là ngày mai mà!” Tô Đường còn đang vùng vẫy.
“Không phải hôm nay chính là ngày nghỉ của cậu à? Ngày mai lại đến sẽ làm lỡ việc học của cậu. Chọn ngày không bằng tùy ý, huống hồ bây giờ cậu mà đi mất, tối nay tôi phải nhịn đói a. Vốn là định hẹn người khác ra ngoài ăn, vừa lúc cậu nói làm cơm nên tôi hủy hẹn rồi, nếu giờ cậu còn đi…” Trần Chi dùng ánh mắt ai oán nhìn Tô Đường.
“Được rồi, thầy à, đừng dùng ánh mắt này nhìn em nữa mà!” Tô Đường bị nhìn đến mức da đầu run lên, “Toilet ở đâu? Em đi rửa tay trước.”
“Ngay bên cạnh phòng bếp.”
Nhà ở của Trần Chi không quá lớn, bên tay phải cửa vào là phòng bếp, không lớn; bên trái là phòng khách, thêm hai gian phòng liên thông với phòng khách, trong đó có một cái có ban công; phòng vệ sinh và bếp thông nhau. Trong phòng khách là một bộ sofa nghệ thuật chiếm gần nửa diện tích căn phòng, đối diện sofa là một cái TV treo tường 40 inch, trên bàn trà bày rất nhiều CD, thoạt nhìn đều là những bài ngãywa. Bên trái sofa có một cái giá, một tầng đều là điệp phiến, thêm vài ba cuốn sách, phía dưới đều là, đồ, ăn, vặt! Toàn, bộ, đều, là, một, đống, bình, chai, bên trong đều là các loại đồ ăn vặt.
Bên cạnh bộ sofa nghệ thuật còn có một chiếc sofa màu nâu nhạt đứng lẻ loi, phối với mấy chiếc án kỉ (bàn ngày xưa), đương nhiên là cũng để đầy bàn đồ ăn vặt. Phía dưới sofa trải một lớp thảm mềm màu trắng, xem ra là Trần Chi là thường xuyên ngồi ở cái tràng kỉ nhỏ kia.
Tô Đường lập tức đi về phía toilet, so sánh thì thiết kế trong toilet đơn giản hơn nhiều, bồn rửa mặt, bồn tắm đứng. Đi ra toilet, liền nhìn thấy Trần Chi đứng bên giá tìm một chiếc đĩa, lát sau, âm nhạc vang lên.
Màu biển đêm bao phủ đầy màu trăng sáng
Anh lặng lẽ ngắm nhìn những ngôi sao biển không biết trôi dạt về đâu
Anh nghe người ấy nói với em
Anh không biết phải tìm nơi nào để trốn tránh
Liệu yêu một người có cần sự thấu hiểu
Mỗi khi anh nhìn em, anh nghĩ rằng em đều biết
Bí mật mà anh cố giấu đi
Vào mỗi buổi sáng sớm
Anh lặng lẽ mang café đến cho em
Anh tình nguyện dùng cây bút chì đen
Vẽ nên vở kịch trầm mặc
Và ôm lấy em dù ánh đèn sân khấu có sáng thế nào
Anh nguyện ý hát bài hát bằng giọng trầm khàn của mình ở góc nhỏ
Khi âm thanh vang lên tất cả đều dành cho em
Chỉ xin em lắng nghe và không cần nói gì cả
_ Không cần phải nói – Trần Dịch Tấn _
Tô Đường cứ đứng ở đó, nhìn Trần Chi, đây là bài mà cậu thích, thật ra nếu là ca khúc Y Sinh [1] thì cậu đều thích, nhưng không ngờ thầy cũng thích ca sĩ này.
“Tôi nghĩ nếu không có ai nói chuyện thì không khí sẽ rất lạnh nhạt, để âm nhạc đến làm cầu nối cũng được, cậu không thích à?” Thấy Tô Đường không có phản ứng, Trần Chi hỏi ra tiếng.
“Không phải, em rất thích, chỉ là không ngờ thầy cũng thích ca khúc Y Sinh.”
“Chuyện cậu không thể ngờ được còn nhiều lắm.” Tôi cũng không biết thích những thứ này.
“Trong nhà có nguyên liệu gì không?” Tô Đường nói sang chuyện khác, thần kinh thô đến giờ cũng mẫn cảm lên được chút ít.
“Đều ở trong tủ lạnh, cậu xem đi.” Biết mẫn cảm hơn rồi đấy, Trần Chi nghĩ thầm.
“Ân.” Tô Đường xoay người vào phòng bếp, né tránh tầm mắt Trần Chi.
Mở tủ lạnh ra, Tô Đường bị dọa ngốc, đây là lần đầu tiên cậu thấy một cái tủ lạnh đầy nhóc đến thế. Đồ ăn thì không nhiều, hầu hết đều là sữa, bia, hoa quả linh tinh. Rau quả chỉ có hành tây, lô hao [2], rau chân vịt, nấm, thịt cá các loại có vẻ cũng được tích trữ trong ngăn đá. Tô Đường suy nghĩ một chút, hai thằng đàn ông, cậu ăn không nhiều, lượng cơm thầy ăn thì cậu không rõ, nhưng xem khí lực anh ấy lớn như vậy, hẳn là ăn nhiều. Như vậy đồ ăn làm ba món một canh hẳn là đủ rồi.
Tô Đường ở trong phòng bếp lấy nồi, thêm nước, bật lửa, chờ nước đầy liền bỏ naamxa vào rửa sạch, bỏ vào nồi, dùng lửa nhỏ đun. Tiếp theo vo gạo nấu cơm, trên nồi cơm đặt thêm cái ***g hấp, lấy cá chm biển lạnh đã ướp muối năm phút ra rửa kĩ lại lần nữa, để vào giữa khay, thêm dầu, gừng, chút hành, ớt để ướp tiếp, chuẩn bị tất cả rồi để vào ***g hấp.
Kế tiếp, Tô Đường cắt rau gọn gàng, gạt ra thớt, chờ cơm nấu xong là cho vào xào. Lô hao đã được rửa sạch, bắt đầu thái hành tây. Tuy ở nhà Tô Đường thường nấu cơm, chính cậu cũng rất thích ăn hành tây, nhưng cậu sợ cắt hành lắm lắm, lần nào cắt hành cũng bị ép cho nước mắt nước mũi rơi đầy, muốn chết sặc. Vất vả lắm mới thái xong hành tay, Tô Đường chuẩn bị ra bếp tìm khăn tay lau mắt, vừa đi tới cửa đã đâm sầm vào thân thể để trần. Tô Đường hai mắt đẫm lệ, nhìn không rõ phía trước. Trần Chi thì cứ nghĩ Tô Đường sẽ dừng lại, đi vào mới phát hiện mặt mũi Tô Đường đầy nước mắt, đang chuẩn bị hỏi, Tô Đường đã đụng vào.
“Cậu làm sao vậy” Trần Chi thuận thế nắm bả vai Tô Đường, ôn nhu hỏi.
“Thầy mau tránh ra đi, em phải tìm khăn lau mắt a!” Tô Đường nhắm mắt lại, chờ cảm giác cay mắt nayfqua đi, nước mắt tựa hồ không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Không sao, quần áo của tôi cho cậu mượn này, không phải là cậu cắt vào tay đấy chứ?” Trần Chi không rõ cho nên hỏi lại.
“Thầy nghĩ em là thầy chắc? Tránh ra, em là bị hành tây làm sặc, thầy ôm em làm gì!” Tô Đường không còn gì để nói, đúng là kẻ chỉ biết ngồi ăn.
“Cậu khóc như vậy, tôi sẽ đau lòng a.” Kỳ thật là muốn khi dễ cậu thôi, Aha ha ha!!!
“Đau, đau lòng cái đầu thầy á, tránh ra tránh ra!” Tô Đường bối rối đẩy Trần Chi ra, vội vàng tìm được khăn tay rồi lại bay vào bếp. Kỳ thật, Trần Chi còn đang đứng phía sau nhìn cậu bận rộn.
Cơm gần được, Tô Đường cũng chuẩn bị bắt đầu xào đồ ăn, hành tây xào trứng gà, lô hao đương nhiên là phối với đậu phụ khô. Động tác trên tay cậu vô cùng nhanh nhẹn, Trần Chi ở sau nhìn thấy mà vo cùng hài lòng. Trong nhà dần tỏa ra mùi đồ ăn, chờ đến khi Tô Đường xào xong, Trần Chi đi ra phía trước, bưng đồ ăn đến bàn cơm đã dọn xong trên phòng khách. Tô Đường đem miến đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, thêm rau chân vịt cho vào nồi, lát sau cho thêm ít gia vị, lại mở ***g hấp ra, rưới thêm ít dầu vừng trên cá hấp.
Làm xong tất cả, Tô Đường đi ra phòng bếp nói với Trần Chi, “Đồ ăn xong rồi, đến đây bưng ra đi.” Nói xong liền xoay người đi vào tắt bếp.
Trần Chi sắp xếp trên bàn xong, đivào bếp, bưng canh nấm ngo ngon lành ra bàn. Tô Đường mở ***g hấp, lấy cá đã hấp chín từ trong ***g ra. Cái đĩa mới lấy từ trong ***g hấp ra rất nóng, có thể phỏng tay, Tô Đường ở phòng bếp xoay vòng vòng tìm tấm lót tay. Khi vừa xoay người, cá đã bị Trần Chi bưng ra bàn.
“… Thầy à, thầy không thấy nóng à?” Lão sư, ngươi không biết là năng yêu” Tô Đường đi ra phòng bếp liền hỏi.
“Có một chút, cho nên tôi mới phải đi nhanh.” Trần Chi mỉm cười.
“Thầy thật là lợi hại.” Da anh dày thật đó!
“Chúng ta ăn cơm đi.”
“Ừm.”
“Tôi xới cơm cho cậu.”
“Ừm.”
“Muốn xem TV không?”
“Ừm.”
“Không bằng uống chút rượu đi?”
“Ừm.”
“Rượu trắng, rượu đỏ, hay là bia?”
“A… Em sẽ không uống rượu! Không cần khách khí, thầy à!”