Thích không?
Đột nhiên ý thức được lão sư nói uống rượu, Tô Đường nhất thời 囧, cậu thật đúng là kẻ tửu lượng một ly, hơn nữa lúc cậu uống say rồi thì hoàn toàn không thể khống chế chính mình, toàn bộ những thói hư tật xấu gì đều bùng phát hết. Không biết vì sao, Tô Đường không muốn để thầy biết bộ dáng khi mình uống rượu; huống hồ lần đầu tiên đến nhà người khác mà uống rượu cũng không hay.
“Một chút bia hẳn là không sao chứ?” Trần Chi thấy Tô Đường khẩn trương như thế, đoán có lẽ là tửu lượng của cậu không tốt.
“Thật sự không uống mà, em uống một ly sẽ say đó.” Tô Đường từ chối.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tửu lượng kém như vậy, thu phục dễ à nha.
Vì thế, hai người im lặng cùng ăn bữa tối. Không thể không nói, tuy Tô Đường làm đều là mấy món ăn bình thường, nhưng tay nghề của cậu trải qua sự rèn luyện của ba mẹ, vô cùng ngon miệng. Trần Chi ăn đến vô cùng vừa lòng, thế cho nên trong suốt bữa cơm vẫn thấy anh mang vẻ mặt tươi cười. Tô Đường dưới nụ cười ấy cũng an đến là an tâm, tự tại.
“Trù nghệ của cậu không tồi nha, thường xuyên tự nấu cơm à?” Trần Chi muốn hiểu về Tô Đường thêm một ít, tuy hồ sơ cơ bản đều tra hết.
“Ừm, hai vị đại nhân nhà em không thích động tay, thế là bồi dưỡng em thành người nấu cơm cho họ.” Tô Đường nói đến việc này còn cảm thấy may quá may quá, thời đại bây giờ á hả, biết nấu cơm chính là vũ khí lợi hại của đàn bà con gái nha! (Nhưng mà cậu cũng không phải là con gái nha!)
“Vậy cậu thích nấu cơm lắm à?”
“Gần gần thế, ít nhất em cũng không ghét, bằng không cũng sẽ không học. Tục ngữ nói chính mình động thủ cơm no áo ấm đó thôi; hơn nữa nấu cơm chính là vũ khí lợi hại của con gái nha, thầy à, ( ̄▽ ̄”) giống thầy chỉ biết ăn thôi là không được nha.” Tô Đường có chút đắc ý.
“Đúng rồi a, nếu vậy thì cậu đã có bạn gái rồi?” Tôi chỉ cần có thể ăn là được.
“… Không có…” Nháy mắt liền bị đả kích.
“Phải không, thực khéo nha, tôi cũng không có. Vậy cậu có bạn trai không?” Trần Chi thản nhiên hỏi.
“σ( ° △ °|||)︴”
“Thế nào, cũng không có? Thực khéo, tôi cũng không có.” Tiếp tục thản nhiên.
“σ(っ °д °;)っ”
“Vậy không bằng chúng ta kết thành cặp đi.” Thản nhiên ôn nhu dịu giọng hỏi, nhìn thẳng Tô Đường.
“σ( ° △ °|||)︴ Cái gì?” Tô Đường đã bị kinh hách quá độ.
“Tôi nói, tôi rất thích cậu, thoạt nhìn cậu cũng không chán ghét tôi nhỉ; nếu cậu đã không có bạn gái, cũng chẳng có bạn trai, không bằng chúng ta kết nhau thử xem. Hơn nữa, lúc nãy tôi hôn cậu, hình như cậu cũng không phản cảm mà.” Trần Chi dẫn dắt từng bước].
“Em… Không phải… Đồng tính luyến…” Tô Đường nhỏ giọng giải thích.
“Sao cậu biết mình không phải? Vừa nãy lúc tôi hôn cậu, cậu có ghét không?”
“… Không có, đó là bởi vì thầy là thầy a.” Tìm cớ.
“Ngại vì tôi là thầy, không dám nói à?”
“Ân…”
“Tôi đây thử lại lần nữa nhé.”
“Thử cái… Ngô”
Trần Chi dứt khoát đứng lên, lướt qua bàn ăn, chuẩn xác hôn lên đôi môi Tô Đường, lại lập tức tách ra.
“Như vậy có chán ghét không?”
“…” Tô Đường không trả lời, làm như đang tự hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều, cảm nhận bằng cảm giác đầu tiên của cậu ấy.” Trần Chi vượt qua bàn ăn, đi đến bên người Tô Đường, phủ người xuống, hôn lại lần nữa.
Nụ hôn lần này không còn hời hợt như trước nữa, Trần Chi khẽ liếm lên cánh môi Tô Đường, dùng đầu lưỡi lướt lên hình dáng đôi môi, giống như thật sự đang liếm láp cục kẹo đường.
“Như vậy thì sao?”
“Bình, bình thường.” Tô Đường chưa từng hôn người nào, vô luận là nam hay nữ, nhưng nụ hôn của Trần Chi làm cậu ngoại trừ chút khiếp sợ, còn có một chút căng thẳng, một chút cảm giác như tim đập loạn.
“Ngô… Ngô…” Trần Chi thừa dịp Tô Đường nói chuyện, đầu lưỡi tiến thẳng vào khoang miệng cậu, công thành lược đất. Truy đuổi đầu lưỡi trốn tránh của Tô Đường, mút vào, khiêu khích.
Tô Đường mặc dù vẫn chống cự, nhưng những kháng cự nho nhỏ này bị Trần Chi xem là không thích ứng.
Tô Đường quả thật là không thích ứng, trên thực tế, cậu có chút muốn nghênh hợp, muốn nhiều hơn nữa.
Nụ hôn sâu của Trần Chi, tay trái anh ôn nhu vuốt ve đầu Tô Đường, trấn an cậu; tay phải tiến quần áo vuốt ve phần lưng bóng láng của cậu. Tô Đường dưới ự an ủi vỗ về của Trần Chi cũng thả lỏng người, bắt đầu nghênh đón nụ hôn của anh, làm hô hấp của cậu cũng dồn dập hơn. Trần Chi thấy phản ứng của Tô Đường, nụ hôn của anh dần dần hạ xuống, theo môi chuyển qua cổ, tiếp tục hôn xuống, nhẹ nhàng cắn lên hầu kết, khiến Tô Đường run rẩy không thôi. Đồng thời, anh xốc áo lên, lộ ra ***g ngực gầy gò của Tô Đường, hai điểm trước vì độ ấm đột nhiên đích giảm xuống mà cứng cả lên. Trần Chi mỉm cười, không chút khách khí ngậm lấy một bên, liếm mút.
“Thoải mái không?” Thanh âm mang theo lực hấp dẫn.
“Ân…” Tô Đường phát ra tiếng hừ nhẹ không rõ nghĩa.
Nhận được cổ vũ, Trần Chi tiếp tục xuống phía dưới, hôn lên bụng Tô Đường, dây lưng đã gần như cởi bỏ, lộ ra quần lót trắng tinh. Cắn lên quần lót, chậm rãi kéo xuống, trụ thể đã hơi ngẩng đầu bắn lên mặt Trần Chi.
“Thầy… Đừng… A…” Không chờ Tô Đường phản ứng, Trần Chi đã nuốt vật kia vào miêng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vòng vòng trên đỉnh, sau đó nuốt hết vào.
“Ân…” Tô Đường chỉ cảm thấy máu trong người đều tập trung hết cả vào chỗ kia, toàn thân được ấm áp vây quanh, cậu muốn càng nhiều, theo bản năng cũng bắt đầu cố gắng chuyển động, hai tay ôm chặt lấy đầu Trần Chi, ấn đầu anh lên xuống nhịp nhàng.
“Hừ~” Trần Chi phát ra tiếng cười khẽ, quỳ giữa hai chân Tô Đường thuận theo động tác của cậu. Anh dùng đầu lưỡi liếm quanh trụ thân, động tác phun ra nuốt vào cũng càng lúc càng nhanh, hơi thở của Tô Đường cũng càng ngày càng dồn dập, không không khí tản mác ra âm thanh ‘chụt chụt chẹp chẹp’.
“Muốn… Đi ra…” Tô Đường dùng sức đẩy Trần Chi, muốn rời khỏi miệng anh. Trần Chi đương nhiên sẽ không cho phép.
“Thầy… Thầy mau để …” Tô Đường nhanh chóng tiết ngay trong miệng thầy, cậu dùng tay che mắt, ngăn trở ngọn đèn trên đỉnh đầu. Rất dọa người…
“Cậu nhanh thật a, hơn nữa cũng nhiều nha.” Trần Chi phun tinh hoa trong miệng ra, thấy bộ dáng Tô Đường thẹn thùng trốn tránh liền cảm vô cùng phần đáng yêu. Anh đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, chờ đến khi anh rửa sạch sẽ đi ra, Tô Đường đã sửa sang lại quần áo xong, ngồi bưng bát bên bàn ăn, bộ dáng như cơm tối nay thật ngon.
Trần Chi chậm rãi đến gần, “Cảm giác thế nào?”
“Thầy, em no rồi, em về trước đây.” Tô Đường buông bát dũa, đứng lên chuẩn bị vòng qua Trần Chi ra cửa.
“Cậu no rồi nhưng tôi còn đói đây.” Trần Chi nhìn nhìn nửa người dưới của mình.
“Em, em không làm!” Tô Đường quả thật sẽ không khẩu giao cho người khác.
“Không sao, cậu cũng không cần làm, tôi làm là được.” Trần Chi mỉm cười.
“Em, em vãn nên về thôi, thầy, gặp lại sau!” Tô Đường có chút kinh hoảng, cậu có chút giật mình với phản ứng của mình, nhưng lại cảm thấy lẽ bình thường là cậu cần thời gian để hiểu rõ chuyện phát sinh hôm nay.
“Trốn tránh cũng không phải cách.” Trần Chi nhắc nhở.
“Em cần thời gian để hiểu rõ mọi chuyện, hai ngày nữa em sẽ cho thầy câu trả lời thuyết phục.” Tô Đường thoáng trầm ngâm, đáp.
“Được.” Trần Chi khẽ nghiêng người, để Tô Đường rời đi.
“Trên đường cẩn thận.” Kỳ thật, nhà Trần Chi ở ngay cần trường học.
“Ân.”
=..=
Sau khi Tô Đường rời đi, Trần Chi đối mặt với một bàn đồ ăn nguội lanh, lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng. Anh biết Tô Đường có cảm giác với mình, mà cậu nhóc thần kinh thô này có lẽ cần thời gian để ngẫm lại cảm tình của mình. Có lẽ đáp án sẽ nhanh tới thôi.
Đối với Tô Đường mà nói, chuyện đã phát sinh thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề, mà đối với chuyện này, cậu sẽ không trốn tránh, chấp nhận cũng cũng không là việc gì quá khó. Cậu chỉ vì khiếp sợ quá mức, vốn tưởng rằng tình cảm tốt đẹp của cậu đối với Trần Chi đến từ khô bò của anh, thân phận của anh, hoắc là một thứ gì đó khác của anh, hóa ra nguyên nhân chính là anh, là người này đã hấp dẫn cậu.
Liệu yêu một người có cần sự thấu hiểu
Mỗi khi anh nhìn em, anh nghĩ rằng em đều biết
Có lẽ từ một buổi sáng nào đó, không khí giữa hai người đã thay đổi.