Bàn Long

Chương 121 - Đính Hôn

Cát Nhĩ Mặc không ngờ Lâm Lôi lại cư xử như vậy, vội vàng bồi lễ: “Lạc Diệp Đại nhân, Lâm Lôi mới mười bảy tuổi, mong Đại nhân thứ lỗi cho sự nông nổi của hắn!”

Cát Nhĩ Mặc rất hiểu tầm ảnh hưởng của Lạc Diệp trong Quang Minh Giáo Đình. Vị Lạc Diệp Đại nhân này được coi như lãnh tụ tinh thần của giới khổ tu, ngay cả Quang Minh Giáo Hoàng cũng không dám ép ông ta làm bất cứ chuyện gì.

Bàn tay nhăn nheo như một chiếc chân gà của Lạc Diệp giơ lên vuốt chòm râu rối bù, nhìn theo những bước chân quả quyết của Lâm Lôi, chợt mỉm cười thú vị: “Bất kính à? Không, không thể nói là bất kính được, chỉ có thể nói là tiểu tử này hành sự rất quả quyết!”

Cát Nhĩ Mặc sững người.

Không thể ngờ vị Lạc Diệp Đại nhân này, vốn không có ấn tượng ban đầu tốt đẹp với Lâm Lôi, bây giờ lại quay sang khen ngợi hắn...

“Cát Nhĩ Mặc!” Lạc Diệp quay sang nhìn Cát Nhĩ Mặc.

“Lạc Diệp Đại nhân, xin chỉ bảo!” Cát Nhĩ Mặc kính cẩn.

Lạc Diệp mỉm cười: “Lâm Lôi trong lòng sát khí cường tụ, lại là người rất quả quyết. Ta chắc chắn người như hắn đã định là có thể làm bất cứ chuyện gì, kể cả giết người. Người như vậy rất thích hợp thành một tay kiếm sắc của Quang Minh Giáo Đình chúng ta.”

Cát Nhĩ Mặc hiểu ý của Lạc Diệp.

Tuy Quang Minh Giáo Đình chủ trương khuyên người ta hướng thiện, nhưng đối phó với những thế lực tàn nhẫn thì ắt phải cần những con người tàn nhẫn, đó chính là nguyên nhân hình thành Sở tài phán lúc ban đầu.

“Rất có thể trong tương lai, tiểu tử Lâm Lôi này sẽ trở thành Tài phán trưởng!” Lạc Diệp nhẹ giọng nói.

Cát Nhĩ Mặc không kìm được, cũng nhìn theo bóng Lâm Lôi.

Tài Phán Trưởng của Sở Tài Phán?

Chức vị này có thể nói là nhân vật số hai của Quang Minh Giáo Đình, thậm chí từ một góc độ nào đó, Tài Phán Trưởng có thể xếp ngang với Quang Minh Giáo Hoàng!

Quang Minh Giáo Hoàng là người đứng đầu có quyền lực nhất của Quang Minh Giáo Đình. Còn Tài Phán Trưởng lại đứng trong bóng tối, cầm đầu cơ quan vũ lực tối cao.

“Lạc Diệp Đại nhân, vậy Đại nhân bằng lòng truyền dạy cho hắn?” Cát Nhĩ Mặc lại hỏi dồn.

Lạc Diệp vẫn lắc đầu.

“Tại sao vậy?” Cát Nhĩ mặc không hiểu, rõ ràng vừa mới khen ngợi, nhưng cớ gì vẫn không chịu chỉ bảo?

Lạc Diệp chầm chậm lắc đầu: “Phương pháp tu luyện của ta không thích hợp với hắn. Con đường ta đi đòi hỏi người ta phải có một tâm hồn trong sáng lương thiện, nhưng tiểu tử này đã chọn con đường phải có giết chóc...”

Cát Nhĩ Mặc hiểu ra, nhẹ gật đầu.

“Cát Nhĩ Mặc, ngươi cũng không cần phải tìm sư phụ cho hắn nữa. Một Cường Giả thực thụ đều phải dựa vào lãnh ngộ riêng của bản thân rồi đi theo con đường hắn đích thân lựa chọn. Sự chỉ bảo của người khác rốt cuộc cũng chỉ là sự lãnh ngộ của người khác...”

Lạc Diệp nhìn Cát Nhĩ Mặc: “Ngươi đã là Cửu cấp Ma Đạo bao nhiêu năm, tại sao ta lại không hướng dẫn để ngươi đột phá vào Thánh Vực? Đó cũng chính là vì lý do này. Cho dù ta có nói cặn kẽ cho ngươi những lãnh ngộ và cảm ngộ của ta thì chắc chắn ngươi vẫn không thể thành công. Chỉ có bằng cách lần lượt trải nghiệm từng tầng nấc, tâm linh cũng dần dần thoát biến, cảm ngộ những bí ẩn sâu xa nhất thì ngươi mới có thể đột phá...”

“Nhớ kỹ, phải dựa vào chính mình!” Lạc Diệp nhấn mạnh.

Cát Nhĩ Mặc gật đầu.

Ông ta chưa tiến nhập Thánh Vực, đương nhiên cũng không hiểu được sự khác nhau giữa Thánh Vực và Cửu Cấp. Tuy đã có một thời gian cho rằng Lạc Diệp không biết có phải là “tệ trửu tự trân” hay không, nhưng ánh mắt và giọng nói chân thành lúc này của Lạc Diệp khiến ông hoàn toàn tin tưởng.

“Thật sự phải dựa vào chính mình!”

Cát Nhĩ Mặc dừng lại ở mức Cửu cấp Đại Ma Đạo đã rất lâu, từ bao năm nay luôn khát khao sự đột phá...

Rốt cuộc thì Cửu Cấp và Thánh Vực, đó là khoảng cách giữa trời và đất...!

............

Tuyền Thủy Viên.

Lâm Lôi lặng yên ngồi khoanh chân cạnh hồ ôn tuyền.

“Ào... ào...” Từ trong người hắn vang lên những âm thanh kỳ dị, xương thịt không ngừng chuyển động, mồ hôi đổ từng giọt lớn qua các lỗ chân lông.

Tu luyện Long Huyết Mật Điển, hiệu quả gấp không dưới mười lần luyện tập những loại Đấu Khí Mật Điển bình thường khác.

Tu luyện Long Huyết Mật Điển thật vô cùng vất vả, nhưng nếu so sánh với hiệu quả đạt được thì những khổ sở ấy cũng vô cùng xứng đáng.

“Tu luyện của con người sao phiền phức như vậy, chia ra các loại Đấu Khí khác nhau, còn chia ra theo thể lực khác nhau nữa?” Bối Bối bò trên vai Lâm Lôi, cái đầu nho nhỏ nghênh lên nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Là một Ma súc, tu luyện cũng hết sức đơn giản, chính là trực tiếp hấp thụ Hắc Ám Hệ Nguyên tố từ thế giới bên ngoài, du nhập vào khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng hội tụ tại Ma Tinh hạch. Không có gì thần bí, chỉ đơn giản là sự hấp thu mà thôi.

… Lâm Lôi vẫn giữ cho mình một cuộc sống yên tĩnh như vậy, phần lớn thời gian trong ngày hắn chỉ luyện công.

Chớp mắt đã mười mấy ngày trôi qua.

“Vù... vù...”

Lâm Lôi cầm Tử Huyết Thần Kiếm, lần lượt đi lại những chiêu thức cơ bản.

Ở góc nào kiếm xuất nhanh nhất? Làm sao để khống chế độ rung của Tử Huyết? Làm sao để giảm thiểu sức cản của không khí, khiến tốc độ của kiếm nhanh hơn?

Xuất kiếm hết lần này tới lần khác. Mỗi lần Lâm Lôi ra tay, chỉ thấy quang mang đỏ rực lóe lên, tốc độ mỗi lúc một nhanh khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.

Nhưng Lâm Lôi vẫn chưa hài lòng...

Cái hắn theo đuổi là sự cực hạn, dựa trên những cảm ngộ của Phong hệ Ma Pháp đối với Phong hệ Nguyên Tố, cố gắng để Tử Huyết ngày càng thanh thoát linh hoạt hơn...

“Đại nhân!” Tiếng người hầu bên ngoài vọng vào.

Lâm Lôi giật mình, dừng tay, Tử Huyết Thần Kiếm nhanh chóng biến mất. Không ai có thể tưởng tượng, thắt lưng của hắn lại ẩn tàng một thanh kiếm uy lực kinh người.

Dưới con mắt của mọi người, đó chỉ là một chiếc dây lưng màu đỏ thẫm...

“Vào đi!” lúc này Lâm Lôi mới lên tiếng.

Một thị nữ xinh đẹp bước vào, nhìn Lâm Lôi đầy ngưỡng mộ rồi cúi đầu kính cẩn: “Đại nhân, gia tộc Đức Bố Tư cho người tới đưa thiệp mời!” nói rồi dâng chiếc khay lên, trên đặt một phong thư trang trọng.

Lâm Lôi nhìn tấm thiệp.

Tấm thiệp toàn màu đỏ, viền vàng xung quanh, hai chữ “Thiếp Mời” viết rất rõ ràng ở bìa ngoài.

Lâm Lôi giở phong bao, nội dung trong thiệp không nằm ngoài dự đoán của hắn...

“Ngày Mười tám tháng Sáu, Cáp Lam sẽ cử hành lễ đính hôn với La Lâm và Ngải Lệ Tư. La Lâm là ai?” Lâm Lôi cau mày.

“Ngươi có thể lui!” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, đại nhân!” Thị nữ hành lễ rồi rời khỏi Tuyền Thủy.

“Lão đại, gia tộc Đức Bố Tư đính hôn với Ngải Lệ Tư sao?” Bối Bối thò đầu ra nhìn hắn: “La Lâm nữa à? La Lâm là ai?” Bối Bối thắc mắc nhìn Lâm Lôi.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng xuất hiện, nhìn qua tấm thiệp rồi mỉm cười.

“Đức Lâm gia gia...?” Lâm Lôi nhìn Kha Ốc Đặc.

“Ngươi thắc mắc La Lâm là ai à?” Kha Ốc Đặc quả không hổ là lão nhân thành tinh, vừa thoáng qua là đã hiểu: “Rất đơn giản, thạch điêu Mộng Tỉnh của ngươi khiến cho ai cũng đã quen thuộc với hình dáng Ngải Lệ Tư, mặc dù không biết cô ta là ai. Nhưng chắn chắn trong lễ đính hôn, khi nhìn thấy Ngải Lệ Tư thì ai cũng sẽ nhận ra cô ta chính là nguyên mẫu cho thạch điêu của ngươi. Mộng Tỉnh của ngươi chứa đầy tình cảm, chỉ cần một chút hiểu biết về Thạch điêu thuật là có thể nhận ra ngay điều đó, chính vì thế nên gia tộc Đức Bố Tư tuyệt đối sẽ không thể để Ngải Lệ Tư thành chính thê của Cáp Lam. Nữ nhân La Lâm này, e rằng chính là chính thê của Cáp Lam đó...!”

Lâm Lôi không khỏi trợn mắt sửng sốt.

Ngải Lệ Tư, không phải là chính thê của Cáp Lam?

Trong Ngọc Lan Đại Lục, một quý tộc có thể cưới nhiều thê thiếp, nhưng chỉ có chính thê mới nắm mọi nội quyền, kỳ dư địa vị những thê tử khác hầu như không đáng kể.

“Lâm Lôi, có định đến dự lễ đính hôn không?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc hỏi thẳng.

“Đi, nhất định sẽ đi!” Ánh mắt Lâm Lôi nhíu lại quả quyết, chợt mỉm cười: “Bá Nạp Đức đã mời ta mấy lần, lần này lại còn mang cả thiệp mời tới, ta không đi sao được?”

Hắn ngước nhìn trời, mấy đám mây trắng như bông đang lững lờ trôi...

Lúc nào ấy nhỉ, ta đã cùng Ngải Lệ Tư ngồi trên thảm cỏ, ngắm bầu trời xanh thẳn trên cao...?

..................

Ngày Mười tám tháng Sáu.

Theo những thầy tế của Quang Minh Giáo Đình thì đó là một ngày đại cát, gia tộc Đức Bố Tư chọn chính ngày này tổ chức lễ đính hôn.

Từ sáng sớm, trước cổng phủ đệ Đức Bố Tư người ngựa đã tấp nập. Các quý tộc đại nhân, các phú hào trong toàn thành, những quý phu nhân lộng lẫy, những tiểu thư xinh đẹp, tất nhiên không thiể thiếu những công tử hào hoa... Ngày hôm đó, hầu như tất cả tinh hoa của Phần Lai Thành đều tụ tập trong phủ đệ Đức Bố Tư.

“Hầu Tước Đại nhân Lâm Lôi tới…”

Tiếng người hầu xướng càng lớn hơn. Lâm Lôi khoác trên mình chiếc áo bào đen nhạt bước vào đại sảnh.

Các quý tộc đang trò chuyện bỗng ngừng bặt, quay sang nhìn hắn. Lâm Lôi bình thản đi quanh một lượt chào hỏi, luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi. Mọi cử chỉ của hắn đều toát lên phong thái lịch thiệp của tầng lớp quý tộc.

“Lâm Lôi, hoan nghêng ngài đã tới dự!” Bá Nạp Đức vội vàng chạy tới, bên cạnh ông ta là Cáp Lam ăn mặc hết sức bảnh bao, hôm nay gã là nhân vật chính mà!

“Bá Nạp Đức tiên sinh...” Lâm Lôi mỉm cười: “Chúc mừng trưởng tử ngài đính hôn, lại chỉ một lần mà được những hai mỹ nhân tuyệt sắc!”

“Đa tạ, đa tạ!” Bá Nạp Đức nhiệt tình. Cáp Lam cũng cung kính: “Lâm Lôi, rất mừng ngài đã tới, mong hôm nay ngài sẽ được vui vẻ ở đây!”

Lâm Lôi im lặng nhìn Cáp Lam, lại quay sang nói với Bá Nạp Đức: “Bá Nạp Đức tiên sinh cứ đi tiếp khách, ta ngồi tạm qua một bên đã…”

Đại sảnh của gia tộc Đức Bố Tư rất lớn, hơn trăm vị quý tộc phú hào tụ tập mà không hề cảm thấy chật chội. Các phu nhân và tiểu thư lộng lẫy trong những bộ trang phục nhiều màu, hệt như những con khổng tước, kiêu hãnh khoan thai xuyên qua dòng người.

Sau khi Lâm Lôi xuất hiện, không ít tiểu thư quý tộc tìm cách tiếp cận hắn.

“Lâm Lôi đại nhân, ngài quả thực là siêu việt. Ta học thạch điêu đã ba năm, nhưng ngay những hình dạng cơ bản cũng không sao khắc nổi...” Một tiểu thư xinh đẹp có mái tóc xanh nhạt đang nhiệt tình bắt chuyện với hắn: “Lâm Lôi đại nhân, ngài quả thật thần kỳ, đại nhân hơn ta chỉ vài tuổi nhưng thực lực đã xấp xỉ với Phổ Lỗ Khắc Tư và Hoắc Phổ Kim Sâm Đại sư rồi. Lâm Lôi đại nhân, ngài có thể chỉ bảo cho ta một chút được không!” Thiếu nữ vừa nói vừa nhìn Lâm Lôi đầy mong ngóng.

“Điêu khắc trên đá cần phải có đủ lực cổ tay, nữ tử xinh đẹp mềm mại như cô nương đây nên học vẽ tranh dầu là được rồi!” Lâm Lôi cười nhạt.

Hắn nói vậy, kỳ thực cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Các tiểu thư quý tộc đều biết Lâm Lôi vẫn đơn độc một mình, nên có nhiều người đến bắt quen với hắn. Phụ mẫu của các vị tiểu thư này không ngăn cản, thậm chí còn mừng ra mặt khi nhìn thấy cảnh đó.

Bởi các quý tộc trong thành Phần Lai đều hiểu rằng, nếu Lâm Lôi trở thành nữ tế trong nhà họ thì gia tộc đó sẽ phất lên như diều gặp gió!

Lâm Lôi là người thế nào? Bây giờ đã là Cung Đình Đệ Nhất Ma Pháp Sư, tuy nhiên tất cả mọi quý tộc đêu biết hắn chỉ là ghi tên ở Vương quốc Phần Lai thôi, sau này nhất định sẽ trở thành một đại nhân vật của Quang Minh Giáo Đình. Tương lai xa hơn, địa vị của hắn có lẽ còn vượt cả Quốc Vương của Vương quốc Phần Lai!

“Lâm Lôi!” một giọng nói quyền uy vang lên.

Lâm Lôi quay lại: “Thần kính chào bệ hạ!”

Đám tiểu thư đang vây quang Lâm Lôi vội vàng hành lễ, đoạn theo nhau giạt ra. Lâm Lôi thầm thở phào, vội vàng tiến về phía Khắc Lai Đức. Ngồi bên Quốc vương, chí ít thì các nữ tử kia cũng không dám quấy rầy nữa.

“Lâm Lôi, thích chứ hả?” Khắc Lai Đức kề sát tai hắn trêu chọc.

Lâm Lôi nhìn Khắc Lai Đức cười khổ: “Bệ hạ, Người đừng đùa thần nữa!”

“Ha ha ha!” Khắc Lai Đức bật cười lớn.

Đột nhiên...

Đại sảnh im bặt, Khắc Lai Đức nhìn về phía cổng chính, ánh mắt sáng lên: “À, các vai chính đến rồi!”

Lâm Lôi nhìn theo. Chỉ thấy Cáp Lam chầm chậm đi tới, mỗi tay dắt một nữ nhân xinh đẹp. Hai nữ tử đều khoác trên mình bộ xiêm y màu đỏ, mái tóc vàng lấp lánh đồ trang sức.

Một người là La Lâm, một người là Ngải Lệ Tư...

“Ngải Lệ Tư!”

Ánh mắt Lâm Lôi bất giác dừng lại bên Ngải Lệ Tư, có lẽ đây là lần mà nàng trang điểm đẹp nhất, nhưng người cầm tay nàng lại là Cáp Lam...

“Ồ, Nữ thần! Vị cô nương này không phải là Nữ thần trong bức thạch điêu Mộng Tỉnh của Lâm Lôi đại sư hay sao?” một vị quý tộc bất ngờ lên tiếng.

Cả đại sảnh bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trừ một số rất ít người, hầu hết những quý tộc có mặt đều không biết trước dung mạo của nàng. Nhưng tất cả bọn họ đều đã chiêm ngưỡng bức thạch điêu “Mộng Tỉnh”, thậm chí không ít còn coi nữ nhân đó là Nữ thần trong mộng của mình.

Lúc này, người mà Phần Lai Thành cho là “Nữ thần trong mộng” đó lại đột nhiên xuất hiện trong lễ đính hôn...

Từ chương 2 đến chương 10 là mụi dịch. Các winh để mụi tự post lên nha.

Bình Luận (0)
Comment