Bàn Long

Chương 122 - Nắm Bắt

Đại sảnh của gia tộc Đức Bố Tư bỗng dậy lên tiếng xì xào.

“Chuyện này… chuyện này…”

Không ít quý tộc đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Ngải Lệ Tư. Nhận ra nàng chính là nhân vật nữ trong bức “Mộng tỉnh”, họ cũng chỉ biết trách rằng trình độ điêu khắc của Lâm Lôi quả là quá mức điêu luyện.

Lâm Lôi đã hoàn toàn vượt qua giai đoạn “kỹ thuật”, tiến nhập cảnh giới “nghệ thuật”, thông qua điêu khắc mà thể hiện hết cái đẹp lẫn cái thần của một người con gái. Chỉ cần nhìn thấy Ngải Lệ Tư lần đầu tiên, những quý tộc này đã có thể chắn chắn mỹ nhân trước mặt chính là Nữ thần trong mộng của họ.

Không ít người nhìn Ngải Lệ Tư, rồi lại quay sang nhìn Lâm Lôi...

Yên lặng!

Rất đột ngột, cả đại sảnh chìm trong yên lặng, dường như tất cả đều đoán ra sự việc, và cũng đều hiểu nói ra thì thật chẳng hay chút nào...

Bầu không khí yên tĩnh này khiến Ngải Lệ Tư vừa ngượng ngùng vừa bấn loạn...

Bất giác đưa mắt nhìn Lâm Lôi, nàng thấy Lâm Lôi đang đứng cạnh bên Quốc vương Khắc Lai Đức. Vẫn bình thản như thường... bình thản nhìn nàng...

Với Lâm Lôi, trong lòng Ngải Lệ Tư vô cùng khó nghĩ, vừa hối hận lại vừa oán hận. Hận bức thạch điêu của Lâm Lôi khiến nàng không thể trở thành chính thê, làm nàng rơi vào tình cảnh ngượng ngùng như bây giờ. Nhưng cũng chính bức thạch điêu ấy cho nàng biết tình cảm mà Lâm Lôi dành cho nàng...

Cả Cáp Lam cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Chư vị, cho tôi giới thiệu...” Bá Nạp Đức lên tiếng, trên mặt ông ta vẫn là nụ cười làm chủ tình thế: “Hôm nay con trai ta Cáp Lam làm lễ đính hôn với La Lâm tiểu thư và Ngải Lệ Tư tiểu thư..”

Vừa nói vừa bước đến bên Cáp Lam, đưa tay giới thiệu: “Vị này là La Lâm tiểu thư, chính thê của con trai ta, vị này là Ngải Lệ Tư tiểu thư.”

Ngay lập tức, mọi tiếng bàn tán bị đè nén lại ồ lên, nhưng lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Lôi.

“Chư vị, xin mời nhập tiệc” Bá Nạp Đức cười lớn.

Các quý tộc phú hào lần lượt kéo nhau vào nhập tiệc. Những lời bàn tán dần lắng đi, nhưng không ít quý tộc vẫn thường xuyên nhìn Ngải Lệ Tư rồi lại quay sang nhìn Lâm Lôi...

Lâm Lôi cầm ly rượu đến một góc đại sảnh, ngồi một mình trên ghế.

“Lẫo đại, ta nghe thấy nhiều người đang bàn tán về huynh!” Bối Bối chạy đến bên chân Lâm Lôi thông báo.

Lâm Lôi nhấp một ngụm rượu: “Họ thích thì cứ để họ bàn tán! Ta thì không sao, nhưng Ngải Lệ Tư e rằng... sẽ rất khó chịu...!”

Bây giờ, đối với Ngải Lệ Tư hắn đã rất bình tĩnh. Lâm Lôi biết, bức thạch điêu “Mộng tỉnh” của hắn quả thực đã ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của nàng.

Ngồi trong góc phòng, Lâm Lôi lặng lẽ nhìn ba người Cáp Lam, Ngải Lệ Tư và La Lâm đang đứng giữa phòng tiếp khách.

Tự mình rót, tự mình uống...

“Lâm Lôi Đại nhân, sao đại nhân lại ngồi buồn thế này?” Một mỹ nữ tóc màu ngọc bích, da trắng ngần bước tới, thản nhiên ngồi xuống cạnh hắn, đưa ly rượu trong tay lên...

Lâm Lôi chạm ly với cô ta.

“Ta là Sa Sa. Lúc trước ta vẫn muốn được nói chuyện với Đại nhân, nhưng có vẻ như Đại nhân rất được các thiếu nữ chú ý, ta chẳng còn cơ hội nào cả!” Sa Sa cười, nhìn hắn vẻ hóm hỉnh.

Lâm Lôi nhìn lại nữ nhân... Sa Sa thân hình mảnh dẻ, nói cười luôn có một phong vận khiến người ta rung động, đôi mắt càng lộ vẻ quyến rũ lạ kỳ. Một nữ nhân như vậy, còn nữ tính hơn nhiều so với đám tiểu thư quý tộc kia...

“Thiếu nữ? Lẽ nào Sa Sa cô nương không phải là một thiếu nữ?” Lâm Lôi hỏi vẻ thích thú.

Sa Sa khẽ nhấp một chút rượu đỏ, mỉm cười: “Thiếu nữ ư? Ta kết hôn đã tám năm mà vẫn là thiếu nữ sao?”

Lâm Lôi hơi ngẩn người ngạc nhiên.

“Nhưng... phu quân ta đã chết ngay trong ngày kết hôn rồi..” Sa Sa nhìn Lâm Lôi, khẽ nói.

“Ồ, xin lỗi…” Lâm Lôi không giấu nổi kinh ngạc.

Sa Sa thấy phản ứng của hắn, không nhịn được phải bật cười, lại uống một chút rượu đỏ trong ly, nheo mắt: “Lâm Lôi đại nhân, ngài quả thực rất đáng yêu!”

Lâm Lôi cười theo nàng. Nữ nhân Sa Sa này quả thật là tinh quái...

“Sa Sa, ở đây làm gì?” Công tước Bạc Đức Sâm tươi cười bước tới.

Sa Sa quay nhìn Bạc Đức Sâm rồi làm ra vẻ giận dỗi: “Công tước Đại nhân, ta vừa nói chuyện với Lâm Lôi Đại nhân được một lát thì ngài lại tới phá. Hừ, các người nói chuyện đi!” Đoạn quay lại nhìn Lâm Lôi với ánh mắt đầy quyến rũ, đứng dậy tha thướt bước đi.

Bạc Đức Sâm nhìn theo bóng Sa Sa rồi ngồi xuống ngay chiến ghế của nàng: “Lâm Lôi, thấy thế nào?”

“Cái gì như thế nào?”

“Sa Sa đó...” Bạc Đức Sâm nháy mắt: “Sa Sa được rất nhiều quý tộc theo đuổi, hãy nhìn thân hình, ánh mắt, khóe môi cô ta... chà!”

Lâm Lôi chỉ cười khẽ.

“Ta chỉ có thể nói, Sa Sa rất có cảm tình với ngài. Hãy nắm lấy cơ hội, rồi Sa Sa sẽ thuộc về ngài!” Bạc Đức Sâm vỗ vai Lâm Lôi thì thầm.

Lâm Lôi nhìn Bạc Đức Sâm: “Ta không hứng thú!”

Bạc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi kinh ngạc, đột nhiên thấp giọng: “Sau bữa tiệc này ngài đừng vội về ngay, ta có chuyện muốn bàn với ngài!”

Lâm Lôi chau mày ngạc nhiên... Sao lại phải bí mật như vậy?

“Không được không nể mặt ta đâu đấy!” Bạc Đức Sâm làm ra vẻ tức giận.

Lâm Lôi nhìn Bạc Đức Sâm, trong lòng thầm nghĩ: “Ta lại muốn xem rốt cuộc ngươi định giở trò gì!” Vốn hắn đang cố tìm cách tiếp cân Bạc Đức Sâm mà không được...

“Công tước Đại nhân yên tâm, tối nay nhất định ta sẽ ở lại.” Lâm Lôi cười trả lời.

Đến khoảng hơn tám giờ thì nhiều quý tộc đã ra về, nhưng Lâm Lôi vẫn không vội. Đương nhiên là vì cái hẹn với Bạc Đức Sâm.

“Để xem rốt cuộc ngươi định làm trò gì?”

Lâm Lôi yên lặng ngồi chờ trong đại sảnh.

“Lâm Lôi, ta về trước!” Khắc Lai Đức nói với Lâm Lôi rồi cũng ra về. Người trong đại sảnh mỗi lúc một thưa thớt, Lâm Lôi hơi sốt ruột bèn bước ra khỏi đại sảnh. Ngoài hành lang, gió đêm đang thổi hun hút...

Đúng lúc này, một hầu nam bước tới: “Lâm Lôi đại nhân, Công tước Đại nhân mời ngài đi một chuyến!” gã hầu khẽ nói.

“Sao bí mật như vậy ?” Lâm Lôi kinh ngạc: “Xin hãy dẫn đường!”

Bề ngoài Lâm Lôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng Bối Bối thì đang co rúm trong lòng hắn.

Người hầu dẫn Lâm Lôi đi vào một tiểu lộ chật hẹp tối tăm, mặt đường mọc đầy rêu, xem ra đã lâu lắm không có người qua lại...

“Đi đâu vậy?” Lâm Lôi cuối cùng không nén được, thấp giọng hỏi.

Người hầu cung kính: “Lâm Lôi đại nhân, Công tước Đại nhân đã dặn không được để bất kỳ ai nhìn thấy Đại nhân đang tới!”

“Ồ?”

Lâm Lôi cau mày nhưng không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh cùng người hầu bước tới. Hai người một trước một sau đi hết con đường nhỏ đến một tiểu hoa viên, người hầu mở một cánh cửa bí mật, hiện ra phía trong một mật thất.

“Gia tộc Đức Bố Tư còn có một nơi ẩn náu như vậy?” Lâm Lôi thầm nghĩ. Trừ phi có phép thần thông, bằng không muốn tìm ra căn mật thất này quả không phải chuyện dễ dàng.

Người hầu dẫn Lâm Lôi đi thẳng vào phòng khách.

“Công tước Đại nhân, Lâm Lôi Đại nhân đã tới!” gã cung kính bẩm báo.

“Ha ha, Lâm Lôi Đại nhân đã tới?” Bạc Đức Sâm mặc trường bào màu đen, từ một căn buồng ngách bước ra, đôi mắt chim ưng vừa thấy Lâm Lôi liền loé lên ánh nhìn vui vẻ: “Lâm Lôi Đại nhân, xin mời ngồi!”

Người hầu nhanh nhảu xin phép: “Công tước Đại nhân, hạ nhân xin cáo lui!”

“Ngươi lui ra đi!” Bạc Đức Sâm nói nhanh.

Người hầu kính cẩn quay đầu bước ra. Bạc Đức Sâm vẫn đang tươi cười, đột nhiên tay phải vung lên nhanh như chớp... cánh tay sắc lẹm như một lưỡi dao, từ phía sau xuyên thẳng vào lồng ngực bên trái gã người hầu.

“A...” gã người hầu khó nhọc quay lại, nhìn Bạc Đức Sâm như không thể tin nổi. Gã hoàn toàn không thể hiểu, tại sao một chủ nhân địa vị cao vời vợi như vậy mà lại đích thân ra tay giết chết gã!

Đáng tiếc, với quả tim đã hoàn toàn vỡ nát thì trí óc gã ta cũng hoàn toàn tối mịt...

“Công tước Đại nhân, ngài định...” Lâm Lôi vẫn giữ được bình tĩnh. Bạc Đức Sâm là một Thất cấp Chiến Binh, muốn giết một người hầu chỉ có thực lực Nhị cấp thì quả là chuyện vô cùng dễ dàng.

Bạc Đức Sâm rút trong túi ra chiếc khăn tay, lau vết màu tươi rồi vứt luôn xuống đất. “Lâm Lôi Đại nhân, không có chuyện gì. Ta chỉ không muốn cho bất cứ ai biết chuyện ta và ngài gặp nhau!” Bạc Đức Sâm cười bình thản.

Lâm Lôi nhìn Bạc Đức Sâm nghi ngờ: “Không để cho bất cứ ai biết?”

Bạc Đức Sâm gật đầu quả quyết: “Đại nhân yên tâm, nơi bí mật này là ta bảo Bá Nạp Đức sắp xếp. Bá Nạp Đức chỉ biết ta dùng chỗ này chứ tuyệt nhiên khôgn biết biết ta gặp ai, người hầu duy nhất biết chuyện ta và ngài gặp nhau cũng đã chết. Cho nên chuyện ta và ngài gặp nhau sẽ được giữ hoàn toàn bí mật...”

Lâm Lôi đã quyết định theo tới cùng, liền mỉm cười: “Công tước đại nhân, chuyện này có vẻ rất quan trọng?”

Bạc Đức Sâm gật đầu: “Tất nhiên, hơn nữa ta đã chuẩn bị thế thân. Trong mắt mọi người thì ta đã quay về phủ đệ từ lâu, ngoài Bá Nạp Đức và quản gia của ta ra thì e rằng chỉ còn ngài là biết ta đang ở đây!”

Thế thân ư?

“Công tước Đại nhân, ngài gặp ta bí mật như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Lâm Lôi hào hứng hỏi.

Bạc Đức Sâm nhìn xung quanh rồi đóng cửa phòng khách.

“Chúng ta vào đây nói chuyện...” Bạc Đức Sâm kéo Lâm Lôi vào gian buồng bên trong. Khi hai người đã ở hẳn trong phòng, ông ta mới khởi động cơ quan... Chỉ nghe tiếng “ù ù” của những phiến đá xát vào nhau, một cánh cửa bí mật xuất hiện.

Trong ngôi nhà này còn một căn mật thất...

“Lâm Lôi Đại nhân, mời vào!” Bạc Đức Sâm cười với Lâm Lôi.

Lâm Lôi gật đầu, bước vào trong. Căn mật thất vô cùng tối tăm, Bạc Đức Sâm châm ba cây nên rồi quay sang cười với hắn: “Không còn cách nào khác, cho dù là phủ Công tước của ta hay phủ đệ của ngài thì cũng có quá nhiều con mắt, không an toàn!” Bạc Đức Sâm thở dài một hơi.

Lâm Lôi cũng biết phủ đệ của luôn ở trong tầm quan sát của cả hai đại thế lực, Quang Minh Giáo Đình và Quốc vương Khắc Lai Đức.

Bởi phủ đệ của hắn là do Khắc Lai Đức sắp xếp, người hầu cũng do ông ta đưa sang, nên đương nhiên ở đó có tai mắt của Khắc Lai Đức. Tuy nhiên binh sĩ bảo vệ thì lại đến từ Quang Minh Giáo Đình, đương nhiên mọi hành động của Lâm Lôi trong phủ đều không tránh khỏi con mắt của bọn họ.

“Công tước Đại nhân, ngài sắp xếp chu đáo như vậy, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì?” Lâm Lôi mỉm cười.

Bạch Đức Sâm rút từ túi áo ra một tấm Ma Tinh Thẻ, chậm rãi: “Lâm Lôi Đại nhân, ở đây có một ngàn vạn tiền vàng...”

“Một ngàn vạn tiền vàng?” Lâm Lôi chờ đợi câu giải thích.

Bạc Đức Sâm tiếp tục nói: “Lâm Lôi đại nhân, nói thực với ngài, từ sau khi đại ca phong cho ta chức Tài Vụ Đại Thần, ta bèn dùng quyền lực sẵn có mưu cầu tiền tài cho bản thân. Những vụ ta làm từ trước đến nay đều hoàn hảo, nhưng lần này ta cùng một gia tộc khác chuẩn bị một chuyến buôn lậu, quy mô quá lớn. Theo thám báo của ta thì có lẽ đại ca đã... đã phát hiện ra sự việc này rồi...”

Bạc Đức Sâm xem ra rất giữ chữ tín, vẫn chưa tiết lộ chuyện này cho gia tộc Đức Bố Tư biết.

“Buôn lậu quy mô lớn? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta” Lâm Lôi cười với Bạc Đức Sâm.

Bạc Đức Sâm nói ngay: “Không liên quan, nhưng Đại nhân có thể giúp đỡ. Ta tuy là huynh đệ ruột thịt với Khắc Lai Đức, nhưng chắc Đại nhân cũng biết, đại ca khi đã ra tay thì không bao giờ niệm tình riêng. Chuyện đến nước này, ta buộc phải tìm đường rút. Bao nhiêu năm nay ta đã làm không ít chuyện, nếu vụ này mà bị tra ra thì rất nhiều vụ trước đây cũng sẽ bại lộ...”

“Cho nên, ta muốn nhờ ngài nói giúp một tiếng với gia gia của Gia Lỗ ở Đạo Sâm Thương Hội, ta biết ngài và Gia Lỗ là hảo huynh đệ...” Bạc Đức Sâm cố nặn ra một nụ cười.

“Gia Lỗ ư?” Lâm Lôi đã lờ mờ hiểu được ý định của ông ta.

Bạc Đức Sâm bất đắc dĩ giải thích: “Nếu thực sự xảy ra chuyện, có thể cứu ta khỏi Vương đô của Phần Lai Thành chỉ là một số rất ít thế lực trên lục địa này, Đạo Sâm Thương Hội là một trong số đó. Vương quốc Phần Lai sẽ không dám làm gì Đạo Sâm Thương Hội, còn Quang Minh Giáo Đình tuyệt đối sẽ không vì một vụ tham ô cỏn con mà đi đối phó với Đạo Sâm Thương Hội...”

“Chỉ cần Đạo Sâm Thương Hội ra tay là có thể cứu ta đi dễ dàng, nhưng khi ta tiếp xúc với Đạo Sâm Thương Hội thì họ không bằng lòng vì ta mà gây chuyện với đại ca...” Bạc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi hy vọng

“Lâm Lôi, Gia Lỗ là nhi tử của hội trưởng Đạo Sâm Thương Hội, lời nói rất có trọng lượng. Hơn nữa Đạo Sâm Thương Hội rất coi trọng ngài, chỉ cần ngài lên tiếng thì nhất định họ sẽ giúp...” Bạc Đức Sâm khẩn thiết: “Nếu ngài không giúp thì nay mai ta sẽ phải chết... Mong ngài hãy giúp đỡ, không ai biết cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay đâu!”

“Chỉ cần ngài chịu giúp ta thì một ngàn vạn tiền vàng này sẽ là của ngài. Lâm Lôi, xin nhờ cả vào ngài...!” giọng nói Bạc Đức Sâm hết sức thành khẩn, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Lâm Lôi đột nhiên mỉm cười.

“Không ai biết ư?” Nụ cười của Lâm Lôi càng rạng rỡ.

“Đúng, không ai biết cả!” Bạc Đức Sâm gật đầu lia lịa, hy vọng trong mắt càng sáng lên.

Đột nhiên dung mạo của Lâm Lôi bắt đầu biến đổi... trên mình xuất hiện những vảy rồng màu đen, đỉnh đầu mọc lên một chiếc sừng, hai cánh tay biến thành móng vuốt rồng, đôi mắt vốn màu hạt dẻ chuyển sang ánh kim xám của một con rồng lưng gai vảy thép...

“Ngươi...!” Mặt Bạc Đức Sâm biến sắc, nhận thấy chuyện chẳng lành liền lập tức vận Đầu Khí trong cơ thể, cơ bắp toàn thân bắt đầu dồn lên...

“Vù!”

Chiếc đuôi rồng của Lâm Lôi như chiếc roi bằng thép quất vào không khí, mang theo một âm thanh chói tai. Với tốc độ Bạc Đức Sâm không sao phản ứng kịp, cả chiến roi quất mạnh lên người Bạc Đức Sâm...

“Chát!”

Thất cấp Chiến Binh Bạc Đức Sâm bị quất bay lên không khí, máu tươi văng tứ tung...

Chớp mắt chiếc roi thép đã trói chặt người Bạc Đức Sâm, tiếng xương cốt kêu răng rắc, cả người Bạc Đức Sâm bị phong tỏa chặt không thể nhúc nhích. Bạc Đức Sâm cố gắng vận lực vùng ra, nhưng hai vai ông ta không sao thoát ra nổi.

Lâm Lôi co chiếc đuôi rồng, đưa Bạc Đức Sâm đến trước mặt...

Giờ đây hắn đã Long hóa hoàn toàn, đôi mắt màu kim xám lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bạc Đức Sâm, khoé miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Ngươi nói không ai biết... ha ha... vậy thì quả là hoàn hảo. Ta chờ cơ hội này đã rất lâu rồi...!”

“Ngươi… !” Biến cố bất ngờ làm Bạc Đức Sâm gần như mụ người vì kinh hãi.

Từ chương 11 là người khác dịch, các winh cứ tự do post lên nha :00 (61)::00 (61):.

Bình Luận (0)
Comment