Ta có loại cảm giác cùng bạn học đi đến sân thể dục xem tranh tài thể dục của kiếp trước. Sân bãi nãy, bố trí này, không khí này…
Hoảng hoảng hốt hốt, Chu Anh Hùng đưa cho ta thứ gì đó lấy lòng, ta nhận lấy, lại là hạt dưa rang và mơ muối!
Hắn mua mấy thứ này lúc nào?
“Ngày hôm qua đã mua rồi, chúng ta vốn cũng không nghĩ tới, nhưng lúc chúng ta đi dạo phố có người rao hàng, nói có thể mang vào ăn,” hắn lại đưa qua hai bao bánh ngọt các loại, nhỏ giọng nói: “Lễ mừng này hình như đến chính ngọ mới bắt đầu mà, cho nên ta nghe người ta nói, mọi người đều muốn mang đồ vào ăn.”
Càng giống như xem phim xem trận bóng… Đây ngay cả đồ ăn vặt cũng có.
Ta nhận lấy một bọc hạt dưa, hỏi bọn hắn: “Nước cũng mang theo?”
“Có mang!” Con tê tê gỡ túi nước từ chỗ hông xuống vỗ vỗ, túi da rất to, phỏng chừng bên trong ít nhất cũng phải chứa năm cân nước.
Ta lại quay đầu nhìn người bên cạnh, quả nhiên cũng đều nắm cầm đồ ăn đồ uống…
Thì ra… mọi người đâu đều là tới xem phim xem trận bóng.
Mệt cho ta vừa nãy còn căng thẳng như thế.
Tâm tình ta vừa thả lỏng, liền đánh giá xung quanh. Thật ra ta càng muốn biết ma cung chân chính như thế nào. Bất quá, từ chỗ chúng ta nhìn ra ngoài, ngoại trừ một quảng trường này, còn có đại thụ quái dị cao vút chọc trời bốn phía, không nhìn thấy cái gì nữa.
“Này, bên kia, là cái cây gì?” Ta nhỏ giọng hỏi Phượng Nghi.
Cây này thật là cao nha.
“Cây mộc lan.”
“Không thể nào…” Cây mộc lan sao có thể mọc cao như thế? Chẳng lẽ là chủng loại đặc hữu của ma vực? Biến dị?”
“Nguyên hình bản thể của quan chủ lúc đầu của các ngươi kia, còn cao lớn hơn cái này cơ…” Phượng Nghi thoạt nhìn tâm tình không tồi. Lại còn nhặt hai hạt dưa từ trong bao trên tay ta.
“Hả?”
Cây đào cao chọc trời giống như cao ốc? Mẹ ơi, đây chính là…
Được rồi. Nói như vậy cây mộc lan này cũng khẳng định là đã thành tinh.
Cây cối muốn thành công, còn khó hơn chúng ta một chút. Chúng ta loại phi điểu ngư trùng này có thể bò, có chút linh tính là có thể tránh né thiên địch tìm địa phương an toàn tu luyện. Còn cây, cũng không có cách nào. Công lực không tới, cho dù có linh tính, động cũng không thể động, nói cũng không thể nói. Nếu như gặp phải lôi hỏa, lũ bất ngờ, vậy là hỏng bét. Đáng sợ hơn chính là nếu như có tiều phu lấy búa tới chặt ngươi, vậy càng thêm nguy.
“Người của ma cung cho người không biết nội tình như thế tiến vào, không sợ gặp chuyện không may sao?”
“Sợ cái gì, ngươi chừng nào thì nghe người của ma vực sợ phiền phức?”
Cũng phải. Dân phong nơi này rất dũng mãnh, một đường chúng ta tới đây cũng không biết đánh bao nhiêu tên, phàm là có chút khí lực đều muốn làm tặc làm phỉ, rất bất đồng với thế gian chúng ta. Chính là những yêu vương lớn nớn nhỏ nhỏ này tranh địa bàn, cũng là mỗi ngày đánh không để yên. Phỏng chừng nếu thực sự gây chuyện ở nơi này, phân nửa người ngồi trong đây sẽ khen hay, nửa kia xắn tay áo liền đi tới tham gia cùng đục nước béo cò.
Được rồi, dù sao ta cũng không thể chịu thiệt. Chính là Phượng Nghi… Ta liếc hắn một cái, ừm, cũng không thể làm hắn chịu thiệt. Mấy người Chu Anh Hùng bọn hắn, lại làm cho người ta khó xử.
Ta thì muốn đối xử với bọn hắn giống như Hôi Đại Mao, thế nhưng ai biết sau khi người ta biết chúng ta không phải là dân vốn ở ma vực, có ngược lại kỳ thị chúng ta hay không đây?
Người đang ngồi cách chúng ta không xa nói thầm: “Hôm nay cũng không nên mưa a…”
“Mưa thì sợ cái gì.” Một người khác nói: “Lễ mừng lần trước mặc dù ta không xem được, thế nhưng nghe nói lúc ấy không phải cũng mưa hay sao? Vậy có gì đâu, trong ma cung có rất nhiều người tài ba cao nhân, nghe nói lần trước có người căng lên một chiếc ô lớn, che kín nửa thiên đô, mưa kia đều bị ngăn cản sang một bên.”
“Thật không…” Hai người kia nhanh chóng từ xa lạ đến quen thuộc, thảo luận cao hứng bừng bừng.
Đây cũng không phải là việc khó gì, một chiếc ô che nửa trời… Ừm, ta nghĩ võng tơ của ta cũng có thể làm được, cam đoan sau khi chống lên người bên dưới không dính một giọt nước.
Người ngồi phía sau chúng ta cũng đang nhỏ giọng nói chuyện: “Ngươi nói hôm nay… Ma quân đại nhân coi như là trưởng thành, có tuyển phi hay không a? Nghe nói thật lâu trước kia, vị ma quân đại nhân trước cũng tuyển một vị phi tử vào ngày thành niên.”
“Lão huynh sao lại nghĩ tới việc này? Chẳng lẽ nhà ngươi có nữ nhi muội tử mỹ mạo vô song muốn dâng lên hay sao?”
“Phi, ta đánh cái miệng thối này của ngươi! Lão tử chỉ có một tỷ tỷ sớm lập gia đình, oa oa cũng đã sinh ba. Ta chính là nhớ tới chuyện cũ trước kia, mới đoán hôm nay có thể…”
“Này, có thể hay không, dù sao không liên quan tới chúng ta.”
“Sao lại nói không liên quan tới chúng ta, xem trang phục của lão huynh, chắc cũng có buôn bán trong thành đi? Ngươi nghĩ, ma quân nếu thật sự muốn thành thân, vậy phải mua đồ chứ? Còn nữa, người nơi khác đến xem náo nhiệt, vậy phải ăn ở mua rồi? Cứ đến như thế, không phải liên quan tới chúng ta?”
“Phải phải phải…”
Còn có cái loại tự nhủ: “Hôm nay trong thất đại ma tướng không biết ai sẽ ra trấn trận đây…”
“Đệ nhất mỹ nhân ma cung Điệp Ma tiểu thư đại nhân, không biết hôm nay có đến hay không nhỉ…”
Ừm, giọng điệu của mấy vị đang nói chuyện này rất giống fan đang nói về đại minh tinh trong lòng mình.
Đợi một chút, Điệp Ma tiểu thư…
Ừm, ta lập tức nhớ tới Tam Thất.
Quên đi, giống như Phượng Nghi nói, ta còn nghĩ về nàng làm gì chứ? Ta và nàng đã không còn là tỷ muội, bằng hữu. Nàng lừa gạt chúng ta, chúng ta cũng giết nhiều thiêu thân của nàng như vậy.
Ta ăn một miếng bánh hoa mai, hương vị quá ngọt, nhưng còn tốt hơn ngồi không. Mà Phượng Nghi chung quy vẫn không nhúc nhích, bất quá hắn hẳn là đang khống chế gió, tiến hành tra xét cẩn thận tòa ma cung này.
Chu Anh Hùng ba người bọn hắn hưng phấn không thôi, chốc chỉ chỉ cái này, lát chỉ chỉ cái kia. Đã tới chính ngọ, tiếng người tuy rằng vẫn còn rất ồn ào, thế nhưng âm lượng lại rõ ràng đều thu nhỏ.
Ta nghe được một tiếng vang thanh thúy, sau khi tiếng này vang lên, toàn trường đột nhiên toàn bộ yên tĩnh lại, một câu nói, một tiếng ho cũng nghe không thấy. Gió xoay thổi phía trên quảng trường, loại yên tĩnh đột ngột này làm cho người ta cảm thấy một trận tim đập nhanh.
Chính chủ sắp tới!
Ta kích động một trận.
Lần này ma vực tới không uổng công, ít nhất là thấy ma quân. Cách gần hay xa lại là chuyện khác. Dù sao cũng đã thấy, xem như chuyến đi này không tệ.
Ta chỉ nhìn chằm chằm cửa lúc chúng ta tiến vào, Phượng Nghi lại vỗ vỗ tay ta, chỉ vào không trung ở phương hướng hoàn toàn ngược lại: “Tới rồi.”
Tới trước là hai dải băng màu đen, tựa hồ là xuất hiện trên không, nhanh như tia chớp bắn qua đây, sau đó có người đạp hai dải băng màu đen này lướt tới.
Oa! Đẹp mắt!
Ta cũng phải tán thưởng như thế. Không có biện pháp, quanh năm tu luyện nhập định. Đọc sách không coi là nhiều, xem cũng là xem một vài thư tịch chuyên nghiệp phi văn học, lại không có tiểu thuyết phim gì bổ sung phong phú, ta cảm thấy lượng từ ngữ của ta, nhất là tính từ, đang trong quá trình thoái hóa nghiêm trọng.
Đi tới trước tiên chính là đồng tử thoạt nhìn ước chừng mười tuổi, mặc áo ngắn màu xanh chỉnh tề, cầm trong tay các loại đồ dùng nghi trượng… Chủ yếu là những thứ kỳ quái ta cũng gọi không ra tên. Giống cái phất trần, giống cái cào, giống chiếc đũa to… Đi sau bảy đôi đồng tử này là chín đôi thị nữ, mặc váy xanh biếc. Trong tay có người đang cầm bình nước, có người đang cầm khay có người đang cầm chén rượu — Thứ lần này ta lại đều biết.
Sau đó bọn họ đi qua tiếp, phía sau là bốn đôi thị vệ mặc bạch y, bên hông đeo kiếm, sau lưng còn có hộp gỗ hình dài, phỏng chừng bên trong cũng là binh khí thống nhất đi?
Tiếp theo là tám hán tử cường tráng nâng kiệu. Kiệu kia toàn bộ màu đen, phía trên không biết trang trí bảo thạch gì, đen thì đen, nhưng lại tỏa sáng lấp lánh,
Tới đây là ai nhỉ? Phô trương thật lớn.
Ta trực giác, đây có lẽ không phải là ma quân.
Ừm, Ma quân nếu tới, thản nào cũng phải giống trong phim truyền hình, càng phô trương một chút đi, tỷ như, nhiều hoa tươi, còn có thiếu nữ xinh đẹp đi theo thổi sáo thổi tiêu đảm đương âm nhạc bối cảnh các loại…
Quả nhiên, có người hô vang: “Điệp Ma đại nhân đến!”
Quả nhiên không phải ma quân tới mà.
Lúc này, mọi người toàn trường đứng lên, sau đó quỳ —
Ta nháy mắt mấy cái, kéo Phượng Nghi cùng nhau… ngồi xổm xuống.
Quỳ là không có khả năng, đừng nói Phượng Nghi kiêu ngạo như vậy, chính là ta loại tiểu nhân vật bình thường chả liên quan gì đến ngông nghênh ngạo khí này, cũng tuyệt đối sẽ không quỳ gối với nhân vật của ma vực.
Đây là thiên tính bản năng? Hay là… ờ, cảm giác chính nghĩa? Hay là, cái gì mà, thuộc về chủng tộc?
Ta cũng không rõ ràng lắm quan hệ ngổn ngang thế này. Có đôi khi chuyện ở mặt ngoài biểu hiện ra rất đơn giản, nếu truy cứu nguyên nhân lại có thể viết ra báo cáo nghiên cứu mấy trăm vạn chữ.
Kiệu kia dọc theo dải băng màu đen tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến chỗ ngồi cao trên không giữa sân mới dừng lại. Một nữ tử từ trong kiệu bước ra, thướt thướt tha tha đi đến bên một chỗ ngồi trống, tư thái duyên dáng ngồi xuống.
Mặc dù cách thật xa, trên mặt nàng lại che sa đen, nếu như là nhãn lực của người thường có lẽ chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen mơ hồ đang di động.
Nhưng… ta lại thấy rõ ràng, vị Điệp Ma đại nhân, vị tỷ tỷ không biết từ đâu nhô ra của ma quân này, chính là Tam Thất.
Ta và nàng ở chung bao nhiêu năm, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của nàng là thế nào, ta đã sớm quen không thể quen hơn, nàng dù cho che kín vải đen toàn thân, giống như, giống như đêm qua cỗ kiệu kia đi qua bên cạnh ta, ta đã ngửi ra mùi của nàng!
Phượng Nghi nắm chặt tay của ta, ta quay đầu cười cười với hắn, lại lắc đầu: “Đừng lo, ta sẽ không xúc động.”
Ợ… Nói xong lời nói ta mới phát hiện tư thế của chúng ta bây giờ rất buồn cười.
Chúng ta bây giờ là vai kề vai ngồi xổm cùng một chỗ… Ha ha, Phượng Nghi luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, ta cho tới bây giờ còn chưa từng thấy hắn ngồi xổm đâu.
Cái này gọi là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu đi.
Thế nhưng vì sao… Ta thế nào cũng nghĩ… Trong nhà vệ sinh công cộng kiểu cũ, một loạt lỗ, sau đó mọi người liền… ờ, người nào có chỗ đó… Giống như ta và Phượng Nghi bây giờ…
Phi phi, liên tưởng gì thế này! Quá buồn nôn!
Ta đang nghĩ ngợi lung tung, sau đó lại nghe thấy thanh âm to lớn vang vọng toàn trường kia: “Ô đại nhân đến!”
Ta nhỏ giọng hỏi: “Ô đại nhân này là ai?”
“Nghe nói là tổng quản của ma cung, ma quân thay đổi ba đời hắn đều khỏe mạnh.”
“Oa, đủ trường mệnh…”
Quả nhiên là hẳn là trường mệnh, chẳng trách tên là Ô tổng quản, thì ra là một… tổng quản ô quy(1) cõng mai rùa a! Tục ngữ nói ba ba ngàn năm rùa vạn năm mà! Ma quân cũng sống không bằng rùa!
Vị Ô tổng quản này lên sân khấu cũng không phải người nâng tới, mà là chính mình không biết từ chỗ nào liền đi ra, lúc mọi người nhìn thấy hắn đã đi tới chỗ ngồi bên phải đối diện Điệp Ma Tam Thất, chậm rãi ngồi xuống.
Sau đó là trọng đầu hí (2)!
Vai chính lên sân khấu, leng keng leng keng leng keng!
“Ma quân đại nhân đến!”
Chẳng những người toàn trường quỳ, Điệp Ma và rùa đã ngồi xuống cũng đứng lên, chấp lễ đón chào.
Ta giương mắt nhìn phía trên, lại không phát hiện cái gì.
Chú thích
(1) ô quy: rùa ↑
(2) trọng đầu hí: kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng ↑