Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 127

Chờ ta lại quay đầu, một bóng người toàn thân mặc áo đen đã đứng trên đài bằng ở trung tâm quảng trường kia, ngồi vào trước chỗ trống ở chính giữa. Bầu trời trên cả quảng trường vang vọng tiếng hoan hô, ma quân vạn tuế, ma quân vạn tuế, thanh thế ấy quả thực là có thể đất rung núi chuyển.

Hắn là xuất hiện như thế nào? Tốc độ siêu âm? Hay là có thân pháp di hình hoán ảnh gì đó?

Vạn tuế thì chưa chắc, Phượng Nghi từng nói, ma vực đến bây giờ, ma quân đã từng đổi rất nhiều lần, hầu như đều là tráng niên mất sớm. Không phải là ma công đời nào luyện đến nổ tan xác, chính là nổi điên lên đại khai sát giới, bị người phía dưới hợp nhau dùng lửa để giết, sau đó đám còn sống dư lại chém giết một trận với nhau, người còn sống cuối cùng quang vinh leo lên ngai vàng ma quân. Sau khi vị này lên ngôi cũng sợ bị kẻ khác đoạt vị, vì thế lại khổ luyện ma công cường hãn không gì sánh được nghịch thiên nào đó… Lại tuần hoàn ác tính.

Thế nhưng nghe nói mấy trăm năm qua gần đây ma vực vẫn là rất thái bình, chủ yếu là ma quân tiền nhiệm khi chết sợ con mình ngồi không yên vị trí, đặc biệt mệnh ma điệp Tam Thất phụ tá, đây là thứ yếu, chủ yếu chính là hắn đem mấy ma tướng công lực sàn sàn với mình khi đó hoặc ám toán, hoặc phong ấn nhốt, cho nên vị ma quân hiện nay này mất mấy trăm năm, vị trí ngồi vẫn vững chắc.

Thoạt nhìn gầy teo, vóc dáng không lùn. Ừm, mặt thì… Được, hạt châu rủ phía trước mũ đội đầu của hắn rất dày, ta căn bản nhìn không thấy khuôn mặt hắn.

Hắn chậm rãi nâng hai cánh tay lên, dùng một loại động tác tay khi hoàng đế tế thiên ta từng xem trong phim ảnh, chậm rãi nâng cao, lại mở ra, rồi buông, sau đó toàn trường đều nghe được một thanh âm bình thản: “Miễn lễ.”

Oa, thực sự có kiểu cách!

Lại nói tiếp cũng phải, ma quân không phải tương đương với hoàng đế của ma vực sao? Người ta đóng cửa xưng vương xưng đế, vậy tùy hắn thích.

Tiếng hoan hô ngừng lại, chúng ta cũng cùng đứng dậy với những người đó, ngồi xuống.

Vị tổng quản rùa kia chậm chạp đọc văn chúc mừng, cũng đều là câu may mắn. Xem ra cho dù là người là ma, ai cũng thích lời dễ nghe, người khác chúc mừng chính mình thiên tư tốt, phẩm tính tốt, năng lực mạnh mẽ, nói nguyện ngươi trường thọ vạn tuế… Thanh âm của Ô tổng quản không có chút trầm bổng gì, giọng lại chậm, nhấn chữ lại trầm, ta nghe cơ hồ sắp ngủ gà ngủ gật, vậy mà hắn còn đọc rất dài, ta đoán chừng nửa tiếng đồng hồ, mới đọc xong bài từ chúc mừng của hắn.

Thì ra ma giới cũng quan liêu như thế.

Lực chú ý của ta từ trên người ma quân ngồi ngay ngắn bất động kia, chuyển qua trên người ma điệp Tam Thất.

Nàng cũng là một thân y phục màu đen.

Tựa hồ tại ma giới, mặc đồ đen là chuyện vừa thể diện, lại vừa thời thượng. Người khác muốn mặc còn chưa chắc có thân phận tư cách để mặc. Bất quá Tam Thất trong trí nhớ của ta, chưa bao giờ mặc xiêm y như thế. Nàng chỉ mặc những màu sắc xinh đẹp nhất, phấn, tím, đỏ, ngũ sắc, chất liệu cũng đều là tơ sa, lụa là… Nhẹ nhàng mà dịu dàng. Bất quá bây giờ nàng mặc áo khoác đen tuyền, bỉ giáp (1) choàng bên ngoài cũng đen, phía trên dùng sợi bạc vẽ hoa văn. Chất liệu vừa thấy là biết rất nặng…

Hơn nữa nàng ngồi ngay ngắn bất động, tản ra một cỗ khí thế vô cùng lạnh lùng uy nghiêm…

Có lúc chúng ta cho là mình hiểu rõ một người khác. Thế nhưng… lại bỗng dưng phát hiện, cái ngươi hiểu, có lẽ chỉ là một phần nhỏ. Diện mạo chân thật của nàng, có lẽ không phải như ngươi cho là mình nhìn thấy.

Ca múa bắt đầu biểu diễn. Ta phải thừa nhận, không tồi, rất đẹp mắt. Mặc dù thời đại này không có hiệu quả ánh đèn sân khấu của hiện đại, lại có thể dùng một vài pháp thuật đẹp tới bổ sung. Phía sau sân khấu hiện đại thường có màn hình lớn. Người ta không có màn hình, lại cũng có thể dùng ma công làm ra đủ loại ảo giác duyên dáng động lòng người để làm phông. Âm thanh của hiện đại tốt, thế nhưng mỗi người ca hát của ma vực này đều có bản lĩnh hát cho người toàn trường đều có thể nghe được. Âm lượng vẫn là cái loại làm cho người ta thoải mái nhất ấy. Tiếng tỳ bà như tơ lụa xé ra, người kéo hồ cầm tiếng lòng cũng lên xuống theo, tiếng ca lại giống như yêu âm mị nhân…

Rất đặc sắc…

Bất quá hình thức nghệ thuật có phần đơn điệu. Ngoại trừ ca, múa, nhạc khí, còn có biểu diễn na ná xiếc ảo thuật, không còn gì khác nữa. Đây, tuy rằng đều rất êm tai, cũng rất đẹp mắt, thế nhưng nhìn một hồi, khó tránh khỏi mỏi mắt.

Ta nhìn Phượng Nghi, hắn ngồi ngay ngắn như chuông. Ta quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi Chu Anh Hùng: “Lễ mừng này, dài bao lâu?”

“Dù gì cũng phải đến đêm đi!” Chu Anh Hùng nói cũng không chắc lắm: “Nghe nói trước kia có lần mở đến ngày thứ hai đấy.”

Được… Còn dài hơn cả Xuân Vãn (2) đấy!

Bàn tay Phượng Nghi qua đây khe khẽ cầm tay ta, còn vỗ hai cái.

Ta biết hắn bảo ta đừng sốt ruột, tay Phượng Nghi thật ấm áp, ta nháy mắt mấy cái, cũng không rút tay về.

Sau khi ca múa giữa quảng trường kết thúc, một thanh âm tựa như chiêng nứt nói: “Mọi người đều từng nghe uy danh của Lãnh Báo tướng quân chứ?”

Người phía dưới tung hô: “Đương nhiên từng nghe!”

“Uy phong của Lãnh Báo tướng quân ai mà chẳng biết!”

Chẳng lẽ muốn đánh nhau? Tinh thần ta dao động, nhìn chằm chằm giữa quảng trường.

Có một vóc người dị thường cao to, toàn thân mặc giáp, chậm rãi đi lên trên đài cao dựng phía bắc quảng trường.

“Giữa bụi cỏ ngọa hổ tàng long, cao thủ người tài gấp bội! Hôm nay nếu có vị nào tới khiêu chiến Lãnh Báo tướng quân, mời cứ việc lên đài! Có thể qua được mười chiêu dưới tay tướng quân, tặng vàng mười lượng! Có thể qua trăm chiêu, tặng vàng trăm lượng! Nếu như có thể thắng được một chiêu nửa thức của tướng quân Lãnh Báo, là có thể gia nhập Hổ Uy đội của ma cung chúng ta! Vậy…”

Thoạt nhìn người ma vực này là khá thích tranh tranh đánh đánh, hơn nữa điều kiện cũng thực động lòng người, người này lời còn chưa nói hết, cách chúng ta không xa bỗng nhiên có một thanh âm tựa như sét đánh nói một câu: “Được! Ta đây tới thử một lần!”

Lớn giọng thật!

Sau đó liền thấy một bóng người đội đất bên trái phía trước chúng ta, giống một quả cân lớn nặng nề nhảy xuống quảng trường. Ta vừa thấy thân pháp của hắn, liền biết người này khẳng định không giỡn! Lãnh Báo tướng quân kia đứng ở trên đài cao vững như núi, vừa thấy đã biết không phải là con tôm con tép, mà người vừa nhảy ra này, nhiều lắm xem như là một mặt hàng hạng bốn năm, cũng không phải đối thủ của Lãnh Báo kia.

Người nọ lên, một người bên cạnh hỏi: “Thỉnh giáo cao tính đại danh của vị bằng hữu này?”

Người này lớn tiếng nói: “Ta tên là Hắc Hổ!”

“Tốt, tốt, thì ra là Hắc Hổ tráng sĩ…”

Tráng sĩ… Trong bụng ta nhịn cười. Xưng tráng sĩ đương nhiên là rất bình thường, thế nhưng ta chung quy cứ nghe thấy liền muốn cười. Ừm, sau chuyện ma ăn người tám mặt, trên khế ước mà Phượng Nghi cầm, tựa hồ họ Chu kia cũng xưng Phượng Nghi là Phượng tráng sĩ…

Ta lén nhìn Phượng Nghi, sau đó cười trộm không thôi. Hắn hơi kỳ quái liếc mắt nhìn ta, sau đó lại thấy nhưng không lạ quay đầu đi. Có lẽ loại thường thường điên lên của ta đây hắn bắt đầu quen rồi.

Ta đang phân thần, không nghe thấy phía dưới lại nói gì đó. Trên đài cao chỉ còn lại có hai người Hắc Hổ và Lãnh Báo.

Hắc Hổ bày ra binh khí, là thanh khảm đao sống dày cực lớn, mà Lãnh Báo vẫn là đứng yên bất động.

“Hây da!” Hắc Hổ mạnh mẽ vung đao chiếu đầu liền bổ tới. Lãnh Báo tay không động vai không nâng, chỉ nhẹ nhàng hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn động tác hoàn toàn không có lực đạo và tốc độ, lại khiến Hắc Hổ chém không một đao.

Ta nhỏ giọng hỏi: “Hắn không đánh trả?”

“Lãnh Báo nhường hắn một chiêu.” Phượng Nghi nói.

Ngay khi chúng ta nói hai câu này, Hắc Hổ thay đổi chiêu, ngang đao chiếu bên hông Lãnh Báo đánh xuống.

Động tác của Lãnh Báo nhanh nhẹn tàn nhẫn, một cước bay lên đá vào bên hông Hắc Hổ, đá cả thân thể khổng lồ của hắn bay ra ngoài, vượt qua rào chắn viền đài cao, rơi xuống dưới đài cao.

Hợ…

Ra tay nặng như vậy sao?

Người mặc áo nâu ban nãy hỏi Hắc Hổ tên là gì vung tay lên, có hai người chạy qua xem xét, nói: “Đã chết.”

Đã chết?

Ta thoáng sửng sốt, nhìn hai người kia nhanh chóng kéo thi thể của Hắc Hổ đi, trên khán đài lại tuôn ra từng đợt hoan hô. Đơn giản là Lãnh Báo tướng quân thần dũng này, vô địch này, cao minh này…

Thế nhưng, đây không phải là chuyện vui mừng sao? Mà lại… Mà lại làm ra tai nạn chết người, vậy nhưng…

Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi, hắn tựa hồ cũng không kỳ quái, liếc mắt nhìn ta, thấp giọng nói: “Đây mới là mở đầu. Phía sau lễ mừng này, chỉ sợ còn có tế sống…”

A… Ta đã quên.

Đây là Ma Vực, đánh đánh giết giết toàn bộ đều không phải là chuyện gì. Đánh chết một Hắc Hổ, ngược lại khiến không khí càng nhiệt liệt.

Ta nhìn đám người hoặc yêu reo hò xung quanh, rùng mình.

Nơi này không phải là sân thể dục gì, cũng không phải sự kiện vui vẻ gì…

Tối thiểu, ta bây giờ đã cảm thấy, chúng ta hình như không nên tới.

Trời đã quá trưa, không trung u ám nặng nề. Ta nắm chặt tay Phượng Nghi, cảm giác nhiệt độ của hắn, trong lòng hơi kiên định một chút, thấp giọng nói: “Chờ hội này tan, chúng ta liền trở về đi.”

Hắn chỉ nắm tay ta, thấp giọng nói: “Được.”

Ma vực không thích hợp với chúng ta.

Chỉ là, Tam Thất…

Ta quay đầu đi, nhìn về phía nàng.

Nàng rốt cuộc là Tam Thất trước, hay là Điệp Ma trước chứ?

Phượng Nghi từng khuyên ta, ta lại vẫn không thể tiêu tan.

Nếu như nàng biến thành như vậy là hoàn cảnh đưa đẩy…

Phía dưới đã đánh mấy trận, chỉ có một người dưới tay Lãnh Báo qua chừng mười chiêu, cũng may mắn không bị thương, được thưởng mười lượng vàng ngay tại chỗ.

Phượng Nghi nói: “Không muốn xem thì nhắm mắt nghỉ một lát đi.”

“Không, không có việc gì…”

Ta nhìn thấy có người rời chỗ ngồi, dọc theo hành lang hẹp phía sau chạy đi.

“Bọn họ là đi rồi sao?”

“Không phải…” Phượng Nghi dừng một chút, nhìn nhìn ta: “Ngươi cũng muốn đi?”

Tám phần là muốn đi tiểu tiện.

“Có thể đi ra ngoài một chút sao?”

Ta cảm thấy bầu không khí nơi này càng nhiệt liệt, ta cảm thấy càng áp lực.

“Được.”

Chúng ta cũng đứng dậy đi về phía bên kia hành lang, Chu Anh Hùng cả miệng là vụn điểm tâm, lúng ba lúng búng nói: “Chủ nhân, các ngươi đi nơi nào?”

Phượng Nghi nói: “Ngồi mệt, đi một chút.”

“Lập tức còn có cái đẹp mắt mà!” Hắn nói.

“Các ngươi cứ xem đi.”

Chúng ta theo đường hẻm xuống thềm đá, băng qua một cái hành lang, nơi này cũng có người gác, nhưng cũng có người giống như chúng ta nghỉ tạm trong này. Trong đình viện phía ngoài hành lang trồng một loại hoa đỏ, màu đỏ tươi chói mắt, hoa dày che khuất lá cây phía dưới, không có một chút xanh biếc nào, chỉ có màu đỏ bá đạo này.

Ta chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu.

Phượng Nghi nói: “Đây là… hoa địa ngục.”

“Hở?”

Ta nhớ rõ ta dường như từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.

Một người bên cạnh nói: “Nghe nói đây là hoa Điệp Ma đại nhân thích nhất.”

Hoa địa ngục? Tam Thất!

Ta nhớ ra rồi, Tam Thất từng hỏi Phượng Nghi, chuyện về hoa địa ngục!

Khi đó Phượng Nghi nói cái gì, ta nhớ không rõ.

Tam Lục cũng hỏi, sau đó Phượng Nghi nói gì mà vì ai vất vả vì ai vội…

Ấy đều là chuyện rất sớm trước kia!

Bất quá, hoa này xuất hiện ở đây, trong đó, có liên hệ gì đây?

Chú thích

(1) bỉ giáp: áo khoác không tay không cổ (trong hình chính là áo ngoài cùng màu đỏ có hoa văn rồng) ↑

(2) Xuân Vãn: chương trình tiệc văn nghệ được tổ chức vào đêm ba mươi, có sự góp mặt của rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng của kênh CCTV
Bình Luận (0)
Comment